Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
Chương 52: Thua là cái chắc
Edit: melbournje
?
Phát hiện được sự thất thố của mình, Ngụy Cẩn Hằng đổi giọng, nói với Đồng Kiều đối diện: "Tới đây."
"Cái này em có thể giải thích." Đồng Kiều từng bước đi tới.
Thật ra cô biết Ngụy Cẩn Hằng sẽ không động thủ với mình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Thật vất vả ngồi ở đối diện Ngụy Cẩn Hằng, cô lập tức đem gối ôm sau lưng ôm vào trong lòng, giống như làm như vậy sẽ có thể không sợ anh nữa.
Khuôn mặt của Ngụy Cẩn Hằng khôi phục trở lại như bình thường, giọng điệu trầm thấp: "Đây là vấn đề của anh."
Nói rồi anh vẫy cô, ra hiệu đến bên cạnh mình ngồi.
Đồng Kiều nhìn sắc mặt anh khôi phục như thường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vòng qua bàn trà, ngồi ở bên cạnh anh.
Ngụy Cẩn Hằng tận lực đem giọng nói nhu hòa xuống, hỏi cô: "Tại sao lại thuốc tránh thai?"
Đồng Kiều cúi đầu, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ.
"Uống thuốc tránh thai khẩn cấp rất có hại cho cơ thể, em biết không?"
Đồng Kiều bĩu môi, nhỏ giọng giải thích: "Em tra Baidu, trên đó nói một năm có thể uống ba lần, em chỉ uống một lần thôi cũng không sao đâu."
"Em..." thấy Ngụy Cẩn Hằng lại muốn nổi giận, Đồng Kiều theo bản năng xê dịch cái mông ra xa anh.
Cô sợ hãi ngửa ra sau, giữ một khoảng cách cùng Ngụy Cẩn Hằng, sau đó nhìn anh đem lửa giận đè xuống.
"Đấy là chuyện của hơn nửa tháng trước, lại nói đây là tại chúng ta, nếu không cẩn thận có đứa bé, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nó đến đâu." Đồng Kiều giải thích nói.
Người đàn ông nhìn cô, trầm mặc hồi lâu.
"Em đã nghĩ tới kết hôn rồi sao?"
Đồng Kiều trợn to mắt nhìn anh, ngữ khí của anh giống như đang hỏi trưa ăn nay ăn gì vậy.
"Chúng ta mới xác định quan hệ không đến một tháng, anh..."
Ngụy Cẩn Hằng đánh gãy lời cô, "Thời gian dài ngắn không chứng minh gì cả."
"Không, em...em còn chưa chuẩn bị xong." Đồng Kiều hoảng đến đầu óc trống rỗng.
"Em không muốn có đứa bé là sợ anh không muốn em nữa, hoặc là lo lắng chúng ta sẽ không kết hôn, đúng không?"
Một câu này đâm vào chính nỗi lo trong lòng Đồng Kiều.
Hoàn toàn chính xác, chỉ xét về tính cách khác nhau khi yêu đương, Đồng Kiều một mực rơi vào trạng thái bị động.
Ngụy Cẩn Hằng không quen thổ lộ cảm xúc ra ngoài, khi Đồng Kiều giống như những cô gái khác hỏi anh có yêu em không, anh thích điểm nào ở em nhất? Anh đều là lựa chọn trầm mặc hoặc là nói sang chuyện khác.
Đồng Kiều biết đây là tính cách của anh rồi, sẽ không thể hiện ra mình rất quan tâm, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện mây trôi nước chảy, ba chữ anh yêu em càng không treo ở miệng.
Thấy Đồng Kiều không trả lời, xem như ngầm thừa nhận, Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Thật không biết trong đầu em đang nghĩ cái gì?"
Ngụy Cẩn Hằng đem thuốc tránh thai tiện tay ném vào trong thùng rác, giọng điệu nghiêm túc nói: "Về sau anh sẽ chú ý, thứ này không cho phép uống nữa."
Đồng Kiều nhu thuận gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, phá suy nghĩ của anh: "Thật ra anh tức giận là vì lo cho thân thể của em chứ gì."
Ngụy Cẩn Hằng không trả lời, mà nói sang chuyện khác rằng muốn giám sát cô đi ngủ sớm, bảo cô đi rửa mặt.
Sau một tiếng, chín giờ rưỡi Đồng Kiều chuẩn bị nằm ở trên giường.
Hai tay cô nắm lấy chăn, nhìn trần nhà, chớp con mắt tinh thần sáng láng.
Qua hai phút, ở trong chăn nhỏ, chân cô đá đá Ngụy Cẩn Hằng không có âm thanh bên cạnh.
"Cẩn Hằng, anh ngủ rồi sao?"
"Không có."
"Có phải là anh không ngủ được?"
"Không, anh đang chờ em ngủ."
Đồng Kiều bĩu môi, nhìn trần nhà, ủy khuất nói: "Nhưng em không buồn ngủ."
Đối với loại người thường xuyên thức đêm như Đồng Kiều mà nói, chín giờ rưỡi mới là thời gian về đêm bắt đầu, lúc này cô sẽ đọc kịch bản, đánh hai ván game đến mười hai giờ mới buông điện thoại xuống.
Lại qua hai phút, Đồng Kiều lần nữa mở mắt, quay đầu nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng đang nằm rất gần.
Hô hấp của anh dần dần bình ổn, giống như là đã ngủ thiếp đi.
Đồng Kiều cọ cọ trên giường, vừa dời không được bao nhiêu, bên hông cô có thêm một bàn tay lớn, thuận tay kéo tới, đưa cô ôm vào trong ngực.
"Nhắm mắt đi ngủ."
Đồng Kiều ngượng ngùng ngửa đầu nhìn cằm của anh, nhỏ giọng nói: "Anh chưa ngủ sao."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới cô.
Đồng Kiều không vui quệt miệng, nhắm mắt định ngủ.
Trong lòng cô còn đang nghĩ, nếu như lần này ngủ không được, cô sẽ quấy rối Ngụy Cẩn Hằng, để anh bồi mình thức đêm chơi game.
Nhưng mà, Ngụy Cẩn Hằng không có cho cô cơ hội áp dụng kế hoạch này.
Bàn tay của anh che ở trên mặt của cô, che hai con mắt, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của Ngụy Cẩn Hằng.
Anh lại coi cô như trẻ con mà đi kể chuyện cổ tích.
Đang kể chuyện thứ nhất, Đồng Kiều còn cảm thấy buồn cười, nhưng mà nghe cũng hay, không đến mười phút sau, cô liền ngủ thiếp đi....
?
Ngủ sớm dậy sớm quả thật không tệ, chí ít đến đoàn làm phim, lúc trang điểm cô không còn ngủ gật nữa.
Mà cô tinh thần sáng láng gọi điện thoại cho Ngụy Tiếu Vuz nói chuyện phiếm, rằng hôm qua Ngụy Cẩn Hằng tức giận có bao nhiêu dọa người.
Người bị nhắc tới trong câu chuyện này đang ngồi an vị ở trên salon sau lưng cô, nghiêm túc nhìn laptop, không phản ứng chút nào.
Ngược lại, Ngụy Tiếu Vũ, nghe được ông anh già nhà mình tức giận, hoảng sợ nói: "Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật."
"Vậy xem ra anh chị rất quan tâm em đó, chị rất ít khi thấy anh ấy nổi giận."
Đồng Kiều nhìn qua gương, mắt nhìn người phía sau, nhỏ giọng nói: "Nói thật, em cũng là lần đầu tiên thấy."
Về sau Đồng Kiều lại kể chuyện tối hôm qua Ngụy Cẩn Hằng che mắt cô cưỡng chế đi ngủ.
Vừa nói xong, sau lưng truyền đến một âm thanh cười khẽ: "Thật đúng là cái đồ ngốc."
Đồng Kiều không cao hứng trừng mắt liếc anh một cái.
Lần này điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Ngụy Tiếu Vũ: "Thì ra anh chị đang ở chỗ em sao?"
"....."
Lập tức, Đồng Kiều rõ ý Ngụy Cẩn Hằng nói đồ ngốc là có ý gì.
"Thành thật khai báo, có phải hai người ở chung không."
"Em đây thật sự là không có nghĩa khí, hai người ở cùng một chỗ là chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chị, hại chị còn đang lo lắng không biết hai người ra sao."
"Không có." Đồng Kiều bối rối không biết giải thích thế nào.
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày: "Không có? Em lừa gạt quỷ sao, đã ngủ cùng một chỗ rồi che mắt mà còn nói không có."
"Em...."
Đồng Kiều hiện tại coi như là tự mình đào hố tự mình nhảy xuống sao?
Lúc này, một cánh tay duỗi đến, lấy điện thoại trong tay cô, thấy là Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra giống như là ném được củ khoai lang bỏng tay ra ngoài.
Ngụy Cẩn Hằng nhận điện thoại, nhìn cô vụng trộm thở phào, không khỏi bị chọc cười.
Khác với Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng nghe điện thoại vẫn luôn là ừm, tốt, được các thứ.
Mà không có nói vài lời, liền cúp điện thoại.
Đồng Kiều nhận lấy điện thoại, trên đầu bị anh gõ hai lần: "Nói nhiều tất nói hớ, nhớ kỹ chưa?"
Đồng Kiều không tình nguyện che lấy đầu, quệt miệng trả lời: "Biết rồi."
Sau đó lại hỏi: "Chị Tiếu Vũ biết quan hệ của chúng ta chưa?"
Ngụy Cẩn Hằng hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?"
"Em không biết."
"Con bé ấy cũng không phải là người ngu."
"......"
Lời này sao nghe không thích hợp lắm vậy.
?
Hai ngày này trôi qua rất nhanh.
Hôm nay 6h Đồng Kiều kết thúc công việc, chính là để cùng Ngụy Cẩn Hằng đi ăn cơm.
Chín giờ tối nay anh phải lên máy bay, nói đến đây Đồng Kiều rất không nỡ để anh đi.
Hai ngày này anh một mực chăm lo cô, cái gì cũng làm.
Cảm giác dính lấy nhau thế này rất thích.
Nhưng mà hai người đều có sự nghiệp riêng của mình, sáng mai anh phải tới công ty đi làm, mà hai ngày nữa cô cũng có chương trình phải tham gia.
Nói đến chương trình này, vẫn là vì trước đó có một bộ phim mới của cô sắp lên sóng nên phải tuyên truyền.
Hiện tại có rất nhiều chương trình, bọn họ cũng có cạnh tranh, cũng có nhiều trò chơi cho các nghệ sĩ tham gia.
Một loại trong đó rất phổ biến là gọi điện thoại cho bạn bè nói gì đó được yêu cầu, làm khách mời nên Đồng Kiều đương nhiên thoát không xong.
Cô rút được câu là: Tôi nuôi bạn, Có mệt hay không?, Tôi nhớ bạn lắm. Ba câu rất đơn giản.
Quy tắc trò chơi này cũng đơn giản không kém, điều cô cần phải làm là tạo ra tình huống khiến đối phương nói ra ba câu kia.
Thật ra cô cũng biết ba câu này đơn giản nhất, chỉ cần tùy tiện trò chuyện hai ba câu liền có thể nói móc ra.
Nhưng không may thay, cô phải gọi cho Ngụy Cẩn Hằng.
Lần này xong rồi, hai người ở cùng nhau bao lâu, Ngụy Cẩn Hằng chưa từng nói qua anh yêu em, anh nhớ em, hay câu buồn nôn như kiểu anh nuôi em.
Đồng Kiều cảm thấy game này mình thua là cái chắc.
?
Phát hiện được sự thất thố của mình, Ngụy Cẩn Hằng đổi giọng, nói với Đồng Kiều đối diện: "Tới đây."
"Cái này em có thể giải thích." Đồng Kiều từng bước đi tới.
Thật ra cô biết Ngụy Cẩn Hằng sẽ không động thủ với mình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Thật vất vả ngồi ở đối diện Ngụy Cẩn Hằng, cô lập tức đem gối ôm sau lưng ôm vào trong lòng, giống như làm như vậy sẽ có thể không sợ anh nữa.
Khuôn mặt của Ngụy Cẩn Hằng khôi phục trở lại như bình thường, giọng điệu trầm thấp: "Đây là vấn đề của anh."
Nói rồi anh vẫy cô, ra hiệu đến bên cạnh mình ngồi.
Đồng Kiều nhìn sắc mặt anh khôi phục như thường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vòng qua bàn trà, ngồi ở bên cạnh anh.
Ngụy Cẩn Hằng tận lực đem giọng nói nhu hòa xuống, hỏi cô: "Tại sao lại thuốc tránh thai?"
Đồng Kiều cúi đầu, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ.
"Uống thuốc tránh thai khẩn cấp rất có hại cho cơ thể, em biết không?"
Đồng Kiều bĩu môi, nhỏ giọng giải thích: "Em tra Baidu, trên đó nói một năm có thể uống ba lần, em chỉ uống một lần thôi cũng không sao đâu."
"Em..." thấy Ngụy Cẩn Hằng lại muốn nổi giận, Đồng Kiều theo bản năng xê dịch cái mông ra xa anh.
Cô sợ hãi ngửa ra sau, giữ một khoảng cách cùng Ngụy Cẩn Hằng, sau đó nhìn anh đem lửa giận đè xuống.
"Đấy là chuyện của hơn nửa tháng trước, lại nói đây là tại chúng ta, nếu không cẩn thận có đứa bé, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nó đến đâu." Đồng Kiều giải thích nói.
Người đàn ông nhìn cô, trầm mặc hồi lâu.
"Em đã nghĩ tới kết hôn rồi sao?"
Đồng Kiều trợn to mắt nhìn anh, ngữ khí của anh giống như đang hỏi trưa ăn nay ăn gì vậy.
"Chúng ta mới xác định quan hệ không đến một tháng, anh..."
Ngụy Cẩn Hằng đánh gãy lời cô, "Thời gian dài ngắn không chứng minh gì cả."
"Không, em...em còn chưa chuẩn bị xong." Đồng Kiều hoảng đến đầu óc trống rỗng.
"Em không muốn có đứa bé là sợ anh không muốn em nữa, hoặc là lo lắng chúng ta sẽ không kết hôn, đúng không?"
Một câu này đâm vào chính nỗi lo trong lòng Đồng Kiều.
Hoàn toàn chính xác, chỉ xét về tính cách khác nhau khi yêu đương, Đồng Kiều một mực rơi vào trạng thái bị động.
Ngụy Cẩn Hằng không quen thổ lộ cảm xúc ra ngoài, khi Đồng Kiều giống như những cô gái khác hỏi anh có yêu em không, anh thích điểm nào ở em nhất? Anh đều là lựa chọn trầm mặc hoặc là nói sang chuyện khác.
Đồng Kiều biết đây là tính cách của anh rồi, sẽ không thể hiện ra mình rất quan tâm, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện mây trôi nước chảy, ba chữ anh yêu em càng không treo ở miệng.
Thấy Đồng Kiều không trả lời, xem như ngầm thừa nhận, Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Thật không biết trong đầu em đang nghĩ cái gì?"
Ngụy Cẩn Hằng đem thuốc tránh thai tiện tay ném vào trong thùng rác, giọng điệu nghiêm túc nói: "Về sau anh sẽ chú ý, thứ này không cho phép uống nữa."
Đồng Kiều nhu thuận gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, phá suy nghĩ của anh: "Thật ra anh tức giận là vì lo cho thân thể của em chứ gì."
Ngụy Cẩn Hằng không trả lời, mà nói sang chuyện khác rằng muốn giám sát cô đi ngủ sớm, bảo cô đi rửa mặt.
Sau một tiếng, chín giờ rưỡi Đồng Kiều chuẩn bị nằm ở trên giường.
Hai tay cô nắm lấy chăn, nhìn trần nhà, chớp con mắt tinh thần sáng láng.
Qua hai phút, ở trong chăn nhỏ, chân cô đá đá Ngụy Cẩn Hằng không có âm thanh bên cạnh.
"Cẩn Hằng, anh ngủ rồi sao?"
"Không có."
"Có phải là anh không ngủ được?"
"Không, anh đang chờ em ngủ."
Đồng Kiều bĩu môi, nhìn trần nhà, ủy khuất nói: "Nhưng em không buồn ngủ."
Đối với loại người thường xuyên thức đêm như Đồng Kiều mà nói, chín giờ rưỡi mới là thời gian về đêm bắt đầu, lúc này cô sẽ đọc kịch bản, đánh hai ván game đến mười hai giờ mới buông điện thoại xuống.
Lại qua hai phút, Đồng Kiều lần nữa mở mắt, quay đầu nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng đang nằm rất gần.
Hô hấp của anh dần dần bình ổn, giống như là đã ngủ thiếp đi.
Đồng Kiều cọ cọ trên giường, vừa dời không được bao nhiêu, bên hông cô có thêm một bàn tay lớn, thuận tay kéo tới, đưa cô ôm vào trong ngực.
"Nhắm mắt đi ngủ."
Đồng Kiều ngượng ngùng ngửa đầu nhìn cằm của anh, nhỏ giọng nói: "Anh chưa ngủ sao."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới cô.
Đồng Kiều không vui quệt miệng, nhắm mắt định ngủ.
Trong lòng cô còn đang nghĩ, nếu như lần này ngủ không được, cô sẽ quấy rối Ngụy Cẩn Hằng, để anh bồi mình thức đêm chơi game.
Nhưng mà, Ngụy Cẩn Hằng không có cho cô cơ hội áp dụng kế hoạch này.
Bàn tay của anh che ở trên mặt của cô, che hai con mắt, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của Ngụy Cẩn Hằng.
Anh lại coi cô như trẻ con mà đi kể chuyện cổ tích.
Đang kể chuyện thứ nhất, Đồng Kiều còn cảm thấy buồn cười, nhưng mà nghe cũng hay, không đến mười phút sau, cô liền ngủ thiếp đi....
?
Ngủ sớm dậy sớm quả thật không tệ, chí ít đến đoàn làm phim, lúc trang điểm cô không còn ngủ gật nữa.
Mà cô tinh thần sáng láng gọi điện thoại cho Ngụy Tiếu Vuz nói chuyện phiếm, rằng hôm qua Ngụy Cẩn Hằng tức giận có bao nhiêu dọa người.
Người bị nhắc tới trong câu chuyện này đang ngồi an vị ở trên salon sau lưng cô, nghiêm túc nhìn laptop, không phản ứng chút nào.
Ngược lại, Ngụy Tiếu Vũ, nghe được ông anh già nhà mình tức giận, hoảng sợ nói: "Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật."
"Vậy xem ra anh chị rất quan tâm em đó, chị rất ít khi thấy anh ấy nổi giận."
Đồng Kiều nhìn qua gương, mắt nhìn người phía sau, nhỏ giọng nói: "Nói thật, em cũng là lần đầu tiên thấy."
Về sau Đồng Kiều lại kể chuyện tối hôm qua Ngụy Cẩn Hằng che mắt cô cưỡng chế đi ngủ.
Vừa nói xong, sau lưng truyền đến một âm thanh cười khẽ: "Thật đúng là cái đồ ngốc."
Đồng Kiều không cao hứng trừng mắt liếc anh một cái.
Lần này điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Ngụy Tiếu Vũ: "Thì ra anh chị đang ở chỗ em sao?"
"....."
Lập tức, Đồng Kiều rõ ý Ngụy Cẩn Hằng nói đồ ngốc là có ý gì.
"Thành thật khai báo, có phải hai người ở chung không."
"Em đây thật sự là không có nghĩa khí, hai người ở cùng một chỗ là chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chị, hại chị còn đang lo lắng không biết hai người ra sao."
"Không có." Đồng Kiều bối rối không biết giải thích thế nào.
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày: "Không có? Em lừa gạt quỷ sao, đã ngủ cùng một chỗ rồi che mắt mà còn nói không có."
"Em...."
Đồng Kiều hiện tại coi như là tự mình đào hố tự mình nhảy xuống sao?
Lúc này, một cánh tay duỗi đến, lấy điện thoại trong tay cô, thấy là Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra giống như là ném được củ khoai lang bỏng tay ra ngoài.
Ngụy Cẩn Hằng nhận điện thoại, nhìn cô vụng trộm thở phào, không khỏi bị chọc cười.
Khác với Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng nghe điện thoại vẫn luôn là ừm, tốt, được các thứ.
Mà không có nói vài lời, liền cúp điện thoại.
Đồng Kiều nhận lấy điện thoại, trên đầu bị anh gõ hai lần: "Nói nhiều tất nói hớ, nhớ kỹ chưa?"
Đồng Kiều không tình nguyện che lấy đầu, quệt miệng trả lời: "Biết rồi."
Sau đó lại hỏi: "Chị Tiếu Vũ biết quan hệ của chúng ta chưa?"
Ngụy Cẩn Hằng hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?"
"Em không biết."
"Con bé ấy cũng không phải là người ngu."
"......"
Lời này sao nghe không thích hợp lắm vậy.
?
Hai ngày này trôi qua rất nhanh.
Hôm nay 6h Đồng Kiều kết thúc công việc, chính là để cùng Ngụy Cẩn Hằng đi ăn cơm.
Chín giờ tối nay anh phải lên máy bay, nói đến đây Đồng Kiều rất không nỡ để anh đi.
Hai ngày này anh một mực chăm lo cô, cái gì cũng làm.
Cảm giác dính lấy nhau thế này rất thích.
Nhưng mà hai người đều có sự nghiệp riêng của mình, sáng mai anh phải tới công ty đi làm, mà hai ngày nữa cô cũng có chương trình phải tham gia.
Nói đến chương trình này, vẫn là vì trước đó có một bộ phim mới của cô sắp lên sóng nên phải tuyên truyền.
Hiện tại có rất nhiều chương trình, bọn họ cũng có cạnh tranh, cũng có nhiều trò chơi cho các nghệ sĩ tham gia.
Một loại trong đó rất phổ biến là gọi điện thoại cho bạn bè nói gì đó được yêu cầu, làm khách mời nên Đồng Kiều đương nhiên thoát không xong.
Cô rút được câu là: Tôi nuôi bạn, Có mệt hay không?, Tôi nhớ bạn lắm. Ba câu rất đơn giản.
Quy tắc trò chơi này cũng đơn giản không kém, điều cô cần phải làm là tạo ra tình huống khiến đối phương nói ra ba câu kia.
Thật ra cô cũng biết ba câu này đơn giản nhất, chỉ cần tùy tiện trò chuyện hai ba câu liền có thể nói móc ra.
Nhưng không may thay, cô phải gọi cho Ngụy Cẩn Hằng.
Lần này xong rồi, hai người ở cùng nhau bao lâu, Ngụy Cẩn Hằng chưa từng nói qua anh yêu em, anh nhớ em, hay câu buồn nôn như kiểu anh nuôi em.
Đồng Kiều cảm thấy game này mình thua là cái chắc.
Bình luận truyện