Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
Chương 55: Cảm ơn đã bỏ qua cho tôi
hông liên hệ với Đồng Kiều.
Nói xong lời này, anh ra hiệu với Cao Viễn cách đó không xa, Cao Viễn đem xe lái tới.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi lên: "Đi chung cư Minh Hàn."
Quan Vĩ Lễ nhếch miệng, thì ra là muốn đến nhà Đồng Kiều.
Quan Vĩ Lễ mắt nhìn Ngụy Cẩn Hằng đi, lập tức lên một chiếc xe khác.
"Nhanh nhanh nhanh, theo xe taxi phía trước, số xe là xxxxxxx."
Tại một biệt thự ngoại thành.
Còn chưa vào, tiếng thét chói tai của Tống Kiều đã vang lên: "Con tiểu tiện nhân kia ở đâu?"
Phòng khách trống trải truyền đến tiền giày cao gót giẫm cộc cộc trên sàn nhà, vừa nặng vừa vội.
Tống Kiều vừa vào phòng khách liền thấy một ngưởi bị trói chặt tay chân, hôn mê ở trên ghế sa lon, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, tiểu tiện nhân, để xem tao dạy bảo mày như nào."
Nói xong cô ta cất bước đi lên, xòe bàn tay ra chuẩn bị giải tỏa cơn hận.
Nhưng tay của cô ta vừa nâng lên, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
"Ài ài ài, làm con gái mà đánh người như thế cũng không tốt." Một âm thanh mang theo ý cười nhạo báng vang lên.
Tống Kiều nghe tiếng nhìn lại, thấy Quan Vĩ Lễ cười đi tới, một thân âu phục màu đen mặc trên người anh không phải rất nghiêm trang, ngược lại mang theo sự vô lại.
"Sao anh lại tới đây?"
Quan Vĩ Lễ cố ý nháy hai mắt, lộ ra vẻ vô tội: "Cô dẫn tôi tới đây nha."
Tống Kiều khó thở: "Anh theo dõi tôi."
"Ai nha, đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái gì mà theo dõi hay không theo dõi, cái này gọi là trùng hợp gặp nhau hiểu không?"
Nói, anh không chút khách khí đi tới, mắt nhìn người bị trói trên ghế salon đang hôn mê bất tỉnh, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ui trời, đây không phải Tiểu Đồng Đồng ở công ty chúng tôi sao, cô ép cô ấy tới dùng cơm à."
Lúc nói như vậy, trong tay anh lén cầm điện thoại, trong lúc lơ đãng gọi ra ngoài.
Trên mặt lại nói: "Cái này biệt thự này là của nhà cô Tống sao?"
"Hình như đây là biệt thự số ba mươi sáu, cô mời Đồng Kiều ăn cơm cũng chả tử tế gì cả, còn đánh ngất người ta, thật sự là không lễ phép."
"Ba người các người đem gậy trong tay buông xuống, tôi và Tống đại tiểu thư của các người có quen."
Lúc này, anh nhìn thấy điện thoại đã cúp máy, đem điện thoại cất về trong túi áo.
Tống Kiều lúc này chỉ bị Quan Vĩ Lễ phát hiện cô ta bắt cóc người mà kinh hoảng, căn bản không có chú ý tới Quan Vĩ Lễ mấy câu ngắn ngủi vừa rồi đã truyền tin tức ra ngoài.
"Anh đây là tự ý xông vào nhà dân, là phạm pháp, tôi muốn báo cảnh sát!" Tống Kiều giọng điệu kích động nói.
Quan Vĩ Lễ thì giống như vô lại ngồi ở thành ghế salon, giọng nói nhẹ nhàng làm dấu xin mời: "Vậy cô cứ báo thôi, báo cảnh sát còn trưng cầu ý kiến của tôi làm gì."
"Tôi...." Tống Kiều nghẹn đến mặt đỏ rần, quả thực là nói không ra lời.
Quan Vĩ Lễ hỗn đản này chính là bắt lấy nhược điểm của cô, cô ta hiện tại đang bắt cóc Đồng Kiều, báo cảnh sát quả thực là một con đường chết.
"Cô không báo? Nếu như không biết thì tôi báo giúp cho." Nói xong, anh lần nữa lấy điện thoại ra.
Tống Kiều bối rối đi lên ngăn cổ tay của anh: "Không, không cần báo cảnh sát."
Lúc này ba người khác cũng đi tới, dùng côn chỉ vào Quan Vĩ Lễ.
Quan Vĩ Lễ lập tức ra hiệu đầu hàng: "Ài ài ài, không cần chỉ côn vào tôi, tôi từ nhỏ đã nhát gan, các người như này khiến tôi rất bất an."
"Buông điện thoại xuống." Một người trong đó để râu quai nón hô to, quát.
Quan Vĩ Lễ hít mũi một cái, ngón trỏ ở dưới mũi cọ xát, nhắm mắt lại đứng dậy, nhưng ánh mắt lóe lên kia cũng chỉ trong nháy mắt.
Hai người giằng co vài giây, Quan Vĩ Lễ ném điện thoại vào trên ghế sa lon, giơ hai tay lên: "Điện thoại cũng đã bỏ xuống, anh cũng đừng dùng côn chỉ vào tôi nữa."
Râu quai nón khinh thường cười một tiếng, mắng câu: "Sợ rồi chứ gì."
"Phanh phanh phanh" lúc này cửa chính truyền tới một chuỗi tiếng đập cửa.
Đám người tìm theo tiếng mà nhìn lại, liền thấy cửa mở ra, Ngụy Cẩn Hằng giống như là cực có lễ phép, gõ cửa cất bước tiến đến.
Vào phòng khách, anh nặng nề cởi áo khoác xuống, đưa cho Cao Viễn đằng sau.
Ngón tay thon dài không nhanh không chậm đem tay áo xắn lên.
Quan Vĩ Lễ nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng không nói một lời liền làm động tác như thế, vụng trộm nuốt nước miếng, vịn ghế salon, dịch vào trong góc.
Ngụy Cẩn Hằng đi tới một chút nữa liền thấy Đồng Kiều nằm trên ghế salon, sắc mặt bỗng nhiên trở nên âm trầm.
Anh từng bước một đi qua Tống Kiều, Tống Kiều bị con ngươi sâu không thấy đáy kia dọa đến liên tiếp lui về phía sau: "Anh...anh đừng tới đây, tôi không.... không làm gì cô ta."
Ngụy Cẩn Hằng không nói gì, đi đến ghế sô pha cởi trói cho Đồng Kiều.
Lúc cởi trói ở cổ tay, đập vào mắt anh chính là hai cổ tay tinh tế xuất hiện vết hằn của dây mà đỏ tím, tròng mắt của anh hơi híp.
Anh đứng lên đem dây thừng và hỏi: "Ai làm?"
Ba người liếc nhau, nhìn thoáng qua Quan Vĩ Lễ trốn trong góc không lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Cao Viễn đứng ở cửa cầm áo khoác, hai người này hoàn toàn không ý nhúng tay vào.
Râu quai nón nắm chặt côn, cả gan quát: "Ông mày buộc đây, mày có ý kiến?"
Quan Vĩ Lễ nhịn không được, cười một tiếng, thầm nghĩ người này thật xui xẻo.
Ý nghĩ này mới xuất hiện, râu quai nón liền hét thảm một tiếng.
Trên mặt của hắn ta xuất hiện một dấu dây thừng, nháy mắt liền sưng lên.
"Mẹ mày, ông đây chơi chết mày." Râu quai nón kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận quát.
Ngụy Cẩn Hằng không chút hoảng hốt, đem dây thừng ném đến một bên, một tay bắt lấy cổ tay râu quai nón, một tay đấm vào má.
Tốc độ của anh rất nhanh, râu quai nón căn bản phản ứng không kịp, chứ đừng nói là trốn tránh.
Một quyền, trực tiếp đánh rụng hai răng của hắn ta.
Râu quai nón chịu được hai quyền của Ngụy Cẩn Hằng, bị đánh đầu không rõ, thẳng đến quyền thứ ba ở trên huyệt thái dương, hắn không đứng vững ngã xuống đất, không đứng lên nữa.
Quan Vĩ Lễ ở một bên xem kịch hay, chậc chậc tán thưởng, thầm nghĩ: Muốn để Ngụy đại gia rơi vào trạng thái này thật đúng là không dễ dàng đâu.
Râu quai nón ngã xuống, hai người khác mới kịp phản ứng cầm côn lên muốn xông tới.
Lúc này, Đồng Kiều ở trên ghế salon bị tiềng ồn ào đánh thức.
Lắc đầu mấy cái, híp mắt nhìn bốn phía.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang cùng hai người kia đánh nhau.
Cô không khỏi lầm bầm một câu: "Sao nhìn bóng lưng này giống Cẩn Hằng vậy?"
Sau đó trong đầu cô lại hiện lên bộ dáng bình thường nhã nhặn trầm ổn của anh, tự mình phủ nhận mình nói: "Không có khả năng, Cẩn Hằng không giống người biết đánh nhau."
Cô lại lắc đầu, hít một ngụm khí lạnh, kinh hô một tiếng: "Đau quá."
Ngay lúc đó, Ngụy Cẩn Hằng đã đem hai người kia đạp xuống mặt đất, nghe được âm thanh kêu đau, cất bước hướng đi tới bên Đồng Kiều.
Đồng Kiều theo bản năng sờ vào ót, nhìn xem chuyện gì xảy ra, tay vừa vươn ra, một cánh tay liền tóm lấy cổ tay của cô: "Đừng đụng."
Đồng Kiều ngẩng đầu, đập vào mắt là Ngụy Cẩn Hằng anh tuấn thanh lãnh.
"Em đây là sao vậy?" Đồng Kiều một bên hỏi một bên nghi hoặc dò xét bốn phía.
Ngược lại thấy Cao Viễn đang cầm cổ áo Tống Kiều không ngừng giãy dụa.
Quan Vĩ Lễ ghé vào thành ghế salon, trên mặt mang nụ cười thân mật: "Cô bị bắt cóc, tôi khổ cực đi tìm tới cứu cô."
Đối với Quan Vĩ Lễ nói dối khoa trương, Ngụy Cẩn Hằng cũng không vạch trần, mặc dù lần này Quan Vĩ Lễ trùng hợp gặp được, nhưng nhờ vậy anh mới cứu được Đồng Kiều.
"Nợ một ân tình rồi." Ngụy Cẩn Hằng tiện tay đem Đồng Kiều bế lên, đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tống Kiều, Ngụy Cẩn Hằng quay đầu thanh lãnh nhìn cô ta một cái, nhếch môi không nói, tiếp tục đi ra ngoài.
Quan Vĩ Lễ theo sát mà tới, lúc đi ngang qua Tống Kiều còn huýt sáo một cái, ngược lại chỉ vào ba người kia với Cao Viễn: "Ngụy đại gia ra tay rất ác độc, phiền trợ lý Cao gọi 120, tránh xảy ra án mạng."
"Được rồi, Quan tổng."
Tống Kiều bị tình huống như vậy làm cho có chút mơ hồ.
Ba người đàn ông kia bị Ngụy Cẩn Hằng đánh ngã xuống đất không dậy nổi, mà cô ta một chút việc đều không có, đây có phải hay không là cô ta đã an toàn sao?
Nhưng mà, sự tình cũng không có đơn giản như Tống Kiều nghĩ.
Cùng ngày, về đến nhà Tống Kiều bị ba Tống hung hăng mắng một trận, cô ta tức giận thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà.
Ba ngày sau, ở một căn nhà hoang phế.
Bên trong nhốt một người nữ, trên đầu của cô ta đã bị sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút tơ máu.
Hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, cuống họng khàn chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi sai rồi, tôi không nên cãi nhau với ba, tôi muốn về nhà."
Cô ta đã bị giam ở đây ba ngày, mỗi ngày ngoại trừ có một người đàn ông đưa cơm và một bình nước vào cho cô ta duy trì, cô ta căn bản không gặp ai.
Cả phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, chiếu vào một chút xíu ánh sáng, bốn phía một mảnh đen kịt.
Bọn họ cho phép cô gầm rú, ngày đầu tiên bị nhốt ở chỗ này Tống Kiều đã hô cứu mạng hơn nửa ngày, nhưng bốn phía yên tĩnh đáng sợ, căn bản không ai để ý đến cô ta.
Ngày đầu tiên vượt qua trong sợ hãi, ngày thứ hai vẫn không có người, chỉ có lúc hai giờ chiều, có người đưa cơm và nước.
Tống Kiều muốn nói chuyện cùng người đó, kết quả đối phương căn bản không để ý tới cô ta, đem cửa đóng lại, liền đi.
Bốn phía đen như mực, không có ai nói chuyện, Tống Kiều liền tự nói chuyện một mình.
Đến ngày thứ ba, tâm tình của cô ta rốt cuộc đã hỏng mất, không ngừng đập cửa.
"Tôi thật sự không chịu nổi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, van cầu các người."
Hai người đứng cách đó không xa nghe bên trong không ngừng truyền tới tiếng gõ cửa.
Quan Vĩ Lễ nhíu mày: "Còn tiếp tục như vậy, chắc cô ta điên mất."
"Không dùng bạo lực đã là biện pháp nhẫn nại lớn đối với cô ta rồi."
Quan Vĩ Lễ: "......"
Làm sao nghe được ý tứ của lời này là, như vậy là xuống tay còn nhẹ thế.
Nhưng tra tấn tinh thần còn kinh khủng hơn thể xác.
Cảm giác như cả thế giới chỉ có một mình mình, quả thực thống khổ hơn cả chết.
Hai người đi vào, Quan Vĩ Lễ đem cửa sổ nhỏ phía dưới mở ra, nhét nước khoáng vào, lại đưa tới một hộp cơm, đang muốn đóng cửa, một bàn tay tái nhợt đưa ra ngoài, dùng sức bắt lấy tay Quan Vĩ Lễ.
"Đừng đóng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cầu xin anh nói gì đi, đừng để tôi một mình ở đây."
Quan Vĩ Lễ dùng sức đẩy cánh tay kia vào.
Bên trong truyền tới tiếng khóc, có thể thấy được tâm lý của cô ta đã đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Quan Vĩ Lễ do dự muốn mở miệng cầu tình để Ngụy Cẩn Hằng bỏ qua cho cô ta, dù sao mới hơn 20 tuổi, cứ như vậy mà bức điên thật sự là.....
Nhưng mà, không đợi anh mở miệng, Ngụy Cẩn Hằng từ trong túi móc ra một cái điện thoại màu đỏ, mở cửa ném vào trong.
"Hi vọng cô thật sự nhận thức được sai lầm của mình, nếu như tái phạm lần nữa, tôi sẽ không tha dễ dàng như thế."
Nói xong, Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp quay người đi.
Buổi chiều, ông Tống nhìn Tống Kiều đã tắm rửa sạch sẽ, đau lòng ôm cô ta vào trong ngực.
Ba ngày không gặp, cô ta gầy đi không ít, trạng thái tinh thần cũng rất kém cỏi, một mực ôm ông gọi ba ba, ông Tống hỏi cô ta là ai làm, Tống Kiều cũng chỉ là khóc lắc đầu nói không biết.
Thật ra làm sao có thể không biết, chỉ là bây giờ nhớ lại ba từ Ngụy Cẩn Hằng đều cảm thấy kinh khủng.
Cô không thể nói cho ba ba, nếu như ba ba biết chắc sẽ đi đòi công đạo cho cô, đến lúc đó Ngụy Cẩn Hằng lại đem cô giam lại.
Trong đầu của cô ta nháy mắt hiện lên trong căn phòng nhỏ chỉ có bóng tối, không khỏi phát run.
Không thể nói, cái gì cũng không thể nói, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô ta.
Mà mấy ngày này của Đồng Kiều trôi qua cũng không tốt, cái ót của cô bị sưng lên một cục.
Mỗi ngày xức thuốc rồi lại truyền nước biển.
Cái cổ tay tinh tế thì một mảng tím xanh.
Ngày này, Ngụy Cẩn Hằng tan việc lại sang đây thăm cô, vào phòng bệnh liền thấy Đồng Kiều đang không ngừng chụp ảnh.
Ngụy Cẩn Hằng không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Chụp ảnh làm cái gì?"
"Để sau này cho con xem."
Nghe nói như thế, lông mày Ngụy Cẩn Hằng nhếch lên: "Có ý gì?"
Đồng Kiều giọng điệu u oán: "Về sau nếu như con ghét bỏ em khờ, em liền đem những ảnh này cho nó nhìn, nói cho nó biết không phải trí thông minh của mẹ thấp, mà là bị người ta trả thù gây ra thương tích thôi."
Ngụy Cẩn Hằng bị cô nói lý luận đến im lặng.
"Đừng vuốt nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi, không ai ghét bỏ em ngốc."
Đồng Kiều nghe lời để điện thoại sang một bên, chỉ chỉ hoa bên cạnh, nói: "Đúng rồi, vừa rồi có một người lạ giao hoa tới, còn nói là một vị tên Tống tiểu thư tặng."
Ngụy Cẩn Hằng chuyển mắt mắt nhìn hoa hồng, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Đồng Kiều tiếp tục nói: "Anh nói hoa này có khả năng là Tống Kiều đưa không?"
"Ừm, là cô ta đưa."
Đồng Kiều kinh ngạc: "Sao anh khẳng định như vậy."
"Lúc nãy gặp được cô ta."
Vừa rồi anh từ trên xe bước xuống, giương mắt liền thấy Tống Kiều ôm một bó hoa đứng ở cổng khu nội trú, tựa hồ đang do dự có nên đi vào hay không.
Cuối cùng hình như không dủ dũng khí, chỉ có thể mướn một người hỗ trợ đưa vào.
Hiện tại Tống Kiều nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng, giống như là con chuột nhìn thấy mèo, trong nháy mắt liền chạy.
Ngụy Cẩn Hằng đi đến bên cạnh bó hoa, nhìn thấy bên trong có tấm thiệp, thuận tay mở ra.
Trên giấy trắng chỉ viết một câu: Cảm ơn đã bỏ qua cho tôi.
Nói xong lời này, anh ra hiệu với Cao Viễn cách đó không xa, Cao Viễn đem xe lái tới.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi lên: "Đi chung cư Minh Hàn."
Quan Vĩ Lễ nhếch miệng, thì ra là muốn đến nhà Đồng Kiều.
Quan Vĩ Lễ mắt nhìn Ngụy Cẩn Hằng đi, lập tức lên một chiếc xe khác.
"Nhanh nhanh nhanh, theo xe taxi phía trước, số xe là xxxxxxx."
Tại một biệt thự ngoại thành.
Còn chưa vào, tiếng thét chói tai của Tống Kiều đã vang lên: "Con tiểu tiện nhân kia ở đâu?"
Phòng khách trống trải truyền đến tiền giày cao gót giẫm cộc cộc trên sàn nhà, vừa nặng vừa vội.
Tống Kiều vừa vào phòng khách liền thấy một ngưởi bị trói chặt tay chân, hôn mê ở trên ghế sa lon, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, tiểu tiện nhân, để xem tao dạy bảo mày như nào."
Nói xong cô ta cất bước đi lên, xòe bàn tay ra chuẩn bị giải tỏa cơn hận.
Nhưng tay của cô ta vừa nâng lên, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
"Ài ài ài, làm con gái mà đánh người như thế cũng không tốt." Một âm thanh mang theo ý cười nhạo báng vang lên.
Tống Kiều nghe tiếng nhìn lại, thấy Quan Vĩ Lễ cười đi tới, một thân âu phục màu đen mặc trên người anh không phải rất nghiêm trang, ngược lại mang theo sự vô lại.
"Sao anh lại tới đây?"
Quan Vĩ Lễ cố ý nháy hai mắt, lộ ra vẻ vô tội: "Cô dẫn tôi tới đây nha."
Tống Kiều khó thở: "Anh theo dõi tôi."
"Ai nha, đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái gì mà theo dõi hay không theo dõi, cái này gọi là trùng hợp gặp nhau hiểu không?"
Nói, anh không chút khách khí đi tới, mắt nhìn người bị trói trên ghế salon đang hôn mê bất tỉnh, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ui trời, đây không phải Tiểu Đồng Đồng ở công ty chúng tôi sao, cô ép cô ấy tới dùng cơm à."
Lúc nói như vậy, trong tay anh lén cầm điện thoại, trong lúc lơ đãng gọi ra ngoài.
Trên mặt lại nói: "Cái này biệt thự này là của nhà cô Tống sao?"
"Hình như đây là biệt thự số ba mươi sáu, cô mời Đồng Kiều ăn cơm cũng chả tử tế gì cả, còn đánh ngất người ta, thật sự là không lễ phép."
"Ba người các người đem gậy trong tay buông xuống, tôi và Tống đại tiểu thư của các người có quen."
Lúc này, anh nhìn thấy điện thoại đã cúp máy, đem điện thoại cất về trong túi áo.
Tống Kiều lúc này chỉ bị Quan Vĩ Lễ phát hiện cô ta bắt cóc người mà kinh hoảng, căn bản không có chú ý tới Quan Vĩ Lễ mấy câu ngắn ngủi vừa rồi đã truyền tin tức ra ngoài.
"Anh đây là tự ý xông vào nhà dân, là phạm pháp, tôi muốn báo cảnh sát!" Tống Kiều giọng điệu kích động nói.
Quan Vĩ Lễ thì giống như vô lại ngồi ở thành ghế salon, giọng nói nhẹ nhàng làm dấu xin mời: "Vậy cô cứ báo thôi, báo cảnh sát còn trưng cầu ý kiến của tôi làm gì."
"Tôi...." Tống Kiều nghẹn đến mặt đỏ rần, quả thực là nói không ra lời.
Quan Vĩ Lễ hỗn đản này chính là bắt lấy nhược điểm của cô, cô ta hiện tại đang bắt cóc Đồng Kiều, báo cảnh sát quả thực là một con đường chết.
"Cô không báo? Nếu như không biết thì tôi báo giúp cho." Nói xong, anh lần nữa lấy điện thoại ra.
Tống Kiều bối rối đi lên ngăn cổ tay của anh: "Không, không cần báo cảnh sát."
Lúc này ba người khác cũng đi tới, dùng côn chỉ vào Quan Vĩ Lễ.
Quan Vĩ Lễ lập tức ra hiệu đầu hàng: "Ài ài ài, không cần chỉ côn vào tôi, tôi từ nhỏ đã nhát gan, các người như này khiến tôi rất bất an."
"Buông điện thoại xuống." Một người trong đó để râu quai nón hô to, quát.
Quan Vĩ Lễ hít mũi một cái, ngón trỏ ở dưới mũi cọ xát, nhắm mắt lại đứng dậy, nhưng ánh mắt lóe lên kia cũng chỉ trong nháy mắt.
Hai người giằng co vài giây, Quan Vĩ Lễ ném điện thoại vào trên ghế sa lon, giơ hai tay lên: "Điện thoại cũng đã bỏ xuống, anh cũng đừng dùng côn chỉ vào tôi nữa."
Râu quai nón khinh thường cười một tiếng, mắng câu: "Sợ rồi chứ gì."
"Phanh phanh phanh" lúc này cửa chính truyền tới một chuỗi tiếng đập cửa.
Đám người tìm theo tiếng mà nhìn lại, liền thấy cửa mở ra, Ngụy Cẩn Hằng giống như là cực có lễ phép, gõ cửa cất bước tiến đến.
Vào phòng khách, anh nặng nề cởi áo khoác xuống, đưa cho Cao Viễn đằng sau.
Ngón tay thon dài không nhanh không chậm đem tay áo xắn lên.
Quan Vĩ Lễ nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng không nói một lời liền làm động tác như thế, vụng trộm nuốt nước miếng, vịn ghế salon, dịch vào trong góc.
Ngụy Cẩn Hằng đi tới một chút nữa liền thấy Đồng Kiều nằm trên ghế salon, sắc mặt bỗng nhiên trở nên âm trầm.
Anh từng bước một đi qua Tống Kiều, Tống Kiều bị con ngươi sâu không thấy đáy kia dọa đến liên tiếp lui về phía sau: "Anh...anh đừng tới đây, tôi không.... không làm gì cô ta."
Ngụy Cẩn Hằng không nói gì, đi đến ghế sô pha cởi trói cho Đồng Kiều.
Lúc cởi trói ở cổ tay, đập vào mắt anh chính là hai cổ tay tinh tế xuất hiện vết hằn của dây mà đỏ tím, tròng mắt của anh hơi híp.
Anh đứng lên đem dây thừng và hỏi: "Ai làm?"
Ba người liếc nhau, nhìn thoáng qua Quan Vĩ Lễ trốn trong góc không lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Cao Viễn đứng ở cửa cầm áo khoác, hai người này hoàn toàn không ý nhúng tay vào.
Râu quai nón nắm chặt côn, cả gan quát: "Ông mày buộc đây, mày có ý kiến?"
Quan Vĩ Lễ nhịn không được, cười một tiếng, thầm nghĩ người này thật xui xẻo.
Ý nghĩ này mới xuất hiện, râu quai nón liền hét thảm một tiếng.
Trên mặt của hắn ta xuất hiện một dấu dây thừng, nháy mắt liền sưng lên.
"Mẹ mày, ông đây chơi chết mày." Râu quai nón kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận quát.
Ngụy Cẩn Hằng không chút hoảng hốt, đem dây thừng ném đến một bên, một tay bắt lấy cổ tay râu quai nón, một tay đấm vào má.
Tốc độ của anh rất nhanh, râu quai nón căn bản phản ứng không kịp, chứ đừng nói là trốn tránh.
Một quyền, trực tiếp đánh rụng hai răng của hắn ta.
Râu quai nón chịu được hai quyền của Ngụy Cẩn Hằng, bị đánh đầu không rõ, thẳng đến quyền thứ ba ở trên huyệt thái dương, hắn không đứng vững ngã xuống đất, không đứng lên nữa.
Quan Vĩ Lễ ở một bên xem kịch hay, chậc chậc tán thưởng, thầm nghĩ: Muốn để Ngụy đại gia rơi vào trạng thái này thật đúng là không dễ dàng đâu.
Râu quai nón ngã xuống, hai người khác mới kịp phản ứng cầm côn lên muốn xông tới.
Lúc này, Đồng Kiều ở trên ghế salon bị tiềng ồn ào đánh thức.
Lắc đầu mấy cái, híp mắt nhìn bốn phía.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang cùng hai người kia đánh nhau.
Cô không khỏi lầm bầm một câu: "Sao nhìn bóng lưng này giống Cẩn Hằng vậy?"
Sau đó trong đầu cô lại hiện lên bộ dáng bình thường nhã nhặn trầm ổn của anh, tự mình phủ nhận mình nói: "Không có khả năng, Cẩn Hằng không giống người biết đánh nhau."
Cô lại lắc đầu, hít một ngụm khí lạnh, kinh hô một tiếng: "Đau quá."
Ngay lúc đó, Ngụy Cẩn Hằng đã đem hai người kia đạp xuống mặt đất, nghe được âm thanh kêu đau, cất bước hướng đi tới bên Đồng Kiều.
Đồng Kiều theo bản năng sờ vào ót, nhìn xem chuyện gì xảy ra, tay vừa vươn ra, một cánh tay liền tóm lấy cổ tay của cô: "Đừng đụng."
Đồng Kiều ngẩng đầu, đập vào mắt là Ngụy Cẩn Hằng anh tuấn thanh lãnh.
"Em đây là sao vậy?" Đồng Kiều một bên hỏi một bên nghi hoặc dò xét bốn phía.
Ngược lại thấy Cao Viễn đang cầm cổ áo Tống Kiều không ngừng giãy dụa.
Quan Vĩ Lễ ghé vào thành ghế salon, trên mặt mang nụ cười thân mật: "Cô bị bắt cóc, tôi khổ cực đi tìm tới cứu cô."
Đối với Quan Vĩ Lễ nói dối khoa trương, Ngụy Cẩn Hằng cũng không vạch trần, mặc dù lần này Quan Vĩ Lễ trùng hợp gặp được, nhưng nhờ vậy anh mới cứu được Đồng Kiều.
"Nợ một ân tình rồi." Ngụy Cẩn Hằng tiện tay đem Đồng Kiều bế lên, đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tống Kiều, Ngụy Cẩn Hằng quay đầu thanh lãnh nhìn cô ta một cái, nhếch môi không nói, tiếp tục đi ra ngoài.
Quan Vĩ Lễ theo sát mà tới, lúc đi ngang qua Tống Kiều còn huýt sáo một cái, ngược lại chỉ vào ba người kia với Cao Viễn: "Ngụy đại gia ra tay rất ác độc, phiền trợ lý Cao gọi 120, tránh xảy ra án mạng."
"Được rồi, Quan tổng."
Tống Kiều bị tình huống như vậy làm cho có chút mơ hồ.
Ba người đàn ông kia bị Ngụy Cẩn Hằng đánh ngã xuống đất không dậy nổi, mà cô ta một chút việc đều không có, đây có phải hay không là cô ta đã an toàn sao?
Nhưng mà, sự tình cũng không có đơn giản như Tống Kiều nghĩ.
Cùng ngày, về đến nhà Tống Kiều bị ba Tống hung hăng mắng một trận, cô ta tức giận thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà.
Ba ngày sau, ở một căn nhà hoang phế.
Bên trong nhốt một người nữ, trên đầu của cô ta đã bị sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút tơ máu.
Hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, cuống họng khàn chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi sai rồi, tôi không nên cãi nhau với ba, tôi muốn về nhà."
Cô ta đã bị giam ở đây ba ngày, mỗi ngày ngoại trừ có một người đàn ông đưa cơm và một bình nước vào cho cô ta duy trì, cô ta căn bản không gặp ai.
Cả phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, chiếu vào một chút xíu ánh sáng, bốn phía một mảnh đen kịt.
Bọn họ cho phép cô gầm rú, ngày đầu tiên bị nhốt ở chỗ này Tống Kiều đã hô cứu mạng hơn nửa ngày, nhưng bốn phía yên tĩnh đáng sợ, căn bản không ai để ý đến cô ta.
Ngày đầu tiên vượt qua trong sợ hãi, ngày thứ hai vẫn không có người, chỉ có lúc hai giờ chiều, có người đưa cơm và nước.
Tống Kiều muốn nói chuyện cùng người đó, kết quả đối phương căn bản không để ý tới cô ta, đem cửa đóng lại, liền đi.
Bốn phía đen như mực, không có ai nói chuyện, Tống Kiều liền tự nói chuyện một mình.
Đến ngày thứ ba, tâm tình của cô ta rốt cuộc đã hỏng mất, không ngừng đập cửa.
"Tôi thật sự không chịu nổi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, van cầu các người."
Hai người đứng cách đó không xa nghe bên trong không ngừng truyền tới tiếng gõ cửa.
Quan Vĩ Lễ nhíu mày: "Còn tiếp tục như vậy, chắc cô ta điên mất."
"Không dùng bạo lực đã là biện pháp nhẫn nại lớn đối với cô ta rồi."
Quan Vĩ Lễ: "......"
Làm sao nghe được ý tứ của lời này là, như vậy là xuống tay còn nhẹ thế.
Nhưng tra tấn tinh thần còn kinh khủng hơn thể xác.
Cảm giác như cả thế giới chỉ có một mình mình, quả thực thống khổ hơn cả chết.
Hai người đi vào, Quan Vĩ Lễ đem cửa sổ nhỏ phía dưới mở ra, nhét nước khoáng vào, lại đưa tới một hộp cơm, đang muốn đóng cửa, một bàn tay tái nhợt đưa ra ngoài, dùng sức bắt lấy tay Quan Vĩ Lễ.
"Đừng đóng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cầu xin anh nói gì đi, đừng để tôi một mình ở đây."
Quan Vĩ Lễ dùng sức đẩy cánh tay kia vào.
Bên trong truyền tới tiếng khóc, có thể thấy được tâm lý của cô ta đã đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Quan Vĩ Lễ do dự muốn mở miệng cầu tình để Ngụy Cẩn Hằng bỏ qua cho cô ta, dù sao mới hơn 20 tuổi, cứ như vậy mà bức điên thật sự là.....
Nhưng mà, không đợi anh mở miệng, Ngụy Cẩn Hằng từ trong túi móc ra một cái điện thoại màu đỏ, mở cửa ném vào trong.
"Hi vọng cô thật sự nhận thức được sai lầm của mình, nếu như tái phạm lần nữa, tôi sẽ không tha dễ dàng như thế."
Nói xong, Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp quay người đi.
Buổi chiều, ông Tống nhìn Tống Kiều đã tắm rửa sạch sẽ, đau lòng ôm cô ta vào trong ngực.
Ba ngày không gặp, cô ta gầy đi không ít, trạng thái tinh thần cũng rất kém cỏi, một mực ôm ông gọi ba ba, ông Tống hỏi cô ta là ai làm, Tống Kiều cũng chỉ là khóc lắc đầu nói không biết.
Thật ra làm sao có thể không biết, chỉ là bây giờ nhớ lại ba từ Ngụy Cẩn Hằng đều cảm thấy kinh khủng.
Cô không thể nói cho ba ba, nếu như ba ba biết chắc sẽ đi đòi công đạo cho cô, đến lúc đó Ngụy Cẩn Hằng lại đem cô giam lại.
Trong đầu của cô ta nháy mắt hiện lên trong căn phòng nhỏ chỉ có bóng tối, không khỏi phát run.
Không thể nói, cái gì cũng không thể nói, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô ta.
Mà mấy ngày này của Đồng Kiều trôi qua cũng không tốt, cái ót của cô bị sưng lên một cục.
Mỗi ngày xức thuốc rồi lại truyền nước biển.
Cái cổ tay tinh tế thì một mảng tím xanh.
Ngày này, Ngụy Cẩn Hằng tan việc lại sang đây thăm cô, vào phòng bệnh liền thấy Đồng Kiều đang không ngừng chụp ảnh.
Ngụy Cẩn Hằng không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Chụp ảnh làm cái gì?"
"Để sau này cho con xem."
Nghe nói như thế, lông mày Ngụy Cẩn Hằng nhếch lên: "Có ý gì?"
Đồng Kiều giọng điệu u oán: "Về sau nếu như con ghét bỏ em khờ, em liền đem những ảnh này cho nó nhìn, nói cho nó biết không phải trí thông minh của mẹ thấp, mà là bị người ta trả thù gây ra thương tích thôi."
Ngụy Cẩn Hằng bị cô nói lý luận đến im lặng.
"Đừng vuốt nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi, không ai ghét bỏ em ngốc."
Đồng Kiều nghe lời để điện thoại sang một bên, chỉ chỉ hoa bên cạnh, nói: "Đúng rồi, vừa rồi có một người lạ giao hoa tới, còn nói là một vị tên Tống tiểu thư tặng."
Ngụy Cẩn Hằng chuyển mắt mắt nhìn hoa hồng, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Đồng Kiều tiếp tục nói: "Anh nói hoa này có khả năng là Tống Kiều đưa không?"
"Ừm, là cô ta đưa."
Đồng Kiều kinh ngạc: "Sao anh khẳng định như vậy."
"Lúc nãy gặp được cô ta."
Vừa rồi anh từ trên xe bước xuống, giương mắt liền thấy Tống Kiều ôm một bó hoa đứng ở cổng khu nội trú, tựa hồ đang do dự có nên đi vào hay không.
Cuối cùng hình như không dủ dũng khí, chỉ có thể mướn một người hỗ trợ đưa vào.
Hiện tại Tống Kiều nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng, giống như là con chuột nhìn thấy mèo, trong nháy mắt liền chạy.
Ngụy Cẩn Hằng đi đến bên cạnh bó hoa, nhìn thấy bên trong có tấm thiệp, thuận tay mở ra.
Trên giấy trắng chỉ viết một câu: Cảm ơn đã bỏ qua cho tôi.
Bình luận truyện