Thề Không Làm Thiếp
Chương 5-1: Binh pháp (1)
Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Tiểu thư... Tiểu thư..."
Bên tai truyền đến tiếng gọi cực kỳ nhỏ, cùng với tiếng chim hót nơi xa, có vài phần nhiễu, nhưng hơn một khắc (=15 phút) rồi vẫn không thể làm Dương Như Tuyên tỉnh, bởi vì nàng thật sự quá mệt mỏi.
Nàng chưa bao giờ biết thành thân lại chính là chuyện giày vò như vậy, trời chưa sáng đã phải dậy tắm rửa ăn mặc, một đống nghi thức không đếm hết khiến nàng mệt đến hôn mê, rất không dễ dàng chịu được đến khi tiến vào Phiền phủ mới được ngồi yên, nhưng trời mới biết ngồi thẳng lưng mấy canh giờ là chuyện không hề đơn giản.
Trọng điểm là - - nàng không có giường để ngủ.
Đêm động phòng hoa chúc của nàng, thật sự là... Không có gì hay để nói. Nhưng kỳ thật nàng không cần những thứ này, dù sao nàng vì chuộc tội mà đến, vì để cho mình an tâm mà đến.
Chỉ là... Nàng nghĩ, khẳng định hắn cũng rất không hài lòng mối hôn sự này, hoặc có lẽ, đối với hắn, cưới ai làm vợ cũng không có ý nghĩa gì cả, cho nên hắn không cần phải hoà nhã, coi như thêm một nha hoàn để sai phái trong phòng thôi.
Mà nàng, cũng không muốn làm phu nhân Hầu gia, chỉ muốn hắn có thể nở nụ cười thật tâm, nàng muốn thấy hắn cười, không hiểu sao lại có khát vọng này, nàng nghĩ có lẽ bởi vì hai người có quá khứ tương tự, khiến nàng cảm động lây mà gây ra.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Âm thanh rất nhỏ kia như là Ma Tước líu ríu ở bên tai, khiến nàng hơi cáu.
Không thể yên tĩnh chút sao? Nàng...
‘Bốp’ một tiếng, nàng nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là Hạnh Nhi và Mật Nhi, vậy... Rốt cuộc là ai ném thứ đồ kia vào sau lưng nàng?
Mà hung khí là... Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn chiếc giày trên mặt đất.
Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua nàng cởi chiếc giày này trên chân tướng công... Tầm mắt chậm rãi dời lên trên, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.
Đôi mắt Dương Như Tuyên khẽ chuyển một vòng, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng đứng dậy khẽ vươn vai, vì gục xuống bàn mà ngủ nên thân thể hơi đau nhức, đi từ từ đến trước mặt hắn.
"Hầu gia." Nàng mềm nhẹ gọi.
"Ngủ rất tốt?" Phiền Bách Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"... Hầu gia khỏe." Rất tốt, nàng cảm nhận được tướng công của nàng rất chán ghét nàng.
"Vậy còn không mau múc nước?"
"A, vâng.”
Nàng quay đầu đang muốn ra cửa múc nước, lại bị Hạnh Nhi và Mật Nhi ngăn lại: "Tiểu thư, sao người lại làm công việc múc nước này? Để cho chúng ta làm."
"Nhưng..."
“Hai người kia là ai, ai cho phép hai nàng vào phòng?" Sắc mặt Phiền Bách Nguyên âm trầm, nhìn ra được trong phòng có thêm hai người khiến hắn rất không vui.
"Hầu gia, các nàng là nha hoàn hồi môn của ta, mặc lục y..." Nàng vội vàng im miệng, thay đổi cách nói: "Giọng nhỏ là Mật Nhi, giọng trầm là Hạnh Nhi."
"Ai cần biết hai nàng là ai, phòng ngủ của bản hầu gia là nơi các nàng có thể tùy ý bước vào? Ra ngoài!"
Mật Nhi thấy thế, lmt@lqd, một tay kéo Dương Như Tuyên ra phía sau: "Hầu gia, chúng ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, đương nhiên phải hầu hạ tiểu thư và Hầu gia, không đợi ở chỗ này thì phải làm sao?"
"Mật Nhi!" Dương Như Tuyên vội vàng kéo nàng ra phía sau, đưa tay bịt miệng của nàng.
Mật Nhi nói chuyện ngay thẳng, nàng nhất thời không kịp ngăn cản, để nàng nói chuyện không nên nói.
"Hầu gia, Mật Nhi vô ý phạm thượng, nàng chỉ là..."
"Muốn bảo vệ chủ tử?" Hắn cười lạnh: "Sao, bản hầu gia sẽ cắn người sao, vẫn cần hai nàng ở trong phòng che chở ngươi hay sao?"
"Không ạ.” Dương Như Tuyên giữ chặt miệng Mật Nhi, lấy ánh mắt ý bảo Hạnh Nhi không được lỗ mãng như vậy: "Ta lập tức đi múc nước, xin Hầu gia đợi chút."
Nhưng trên thực tế ngay cả Hạnh Nhi tính tình trầm ổn cũng nhịn không được mà phát hỏa, vì nàng và Mật Nhi thấy mặt trời lên cao, tính muốn vào phòng hầu hạ, đã thấy chủ tử gục xuống bàn ngủ... Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, Hầu gia lại không đồng sàng cộng trẩm với chủ tử, lại để cho nàng gục xuống bàn ủy khuất một đêm, ngụ ý này muốn nàng nuốt vào như thế nào?
Tức giận còn chưa kịp tiêu, hắn lại lấy giày ném chủ tử, thậm chí trước mặt hai nàng muốn chủ tử đi múc nước... Xem ra Hầu gia quái gở này muốn không phải là chính thất, mà là nha hoàn!
Dương Như Tuyên vừa thấy mặt Hạnh Nhi đã biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng đưa tay lôi kéo Hạnh Nhi và Mật Nhi ra cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài có nam nhân đang bê chậu nước đi tới.
"Thiếu phu nhân." Người tới là Mặc Ngôn, chứa ý cười gọi.
"Ngươi là..." Dương Như Tuyên không dấu vết đánh giá hắn.
Bộ dáng hắn mi thanh mục tú, lmt@lqd, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng rất đáng yêu, nhưng giữa trán lại có sự nghiêm nghị bẩm sinh, thấy thế nào cũng không giống hạ nhân, nhưng trên tay hắn bưng chậu nước, mà làm rất tự nhiên, giống như hắn đã làm cả trăm nghìn lần, rất thuận tay.
"Thuộc hạ Mặc Ngôn, theo hầu Hầu gia." Mặc Ngôn cười hí mắt, cũng đánh giá nàng.
Đây là thê tử do chính Hầu gia chọn? Diện mạo quả thật không thể soi mói, nhưng mắt Hầu gia lại không nhìn thấy...
Dương Như Tuyên nhướng mi, sau khi suy nghĩ, tiếp nhận chậu nước trong tay hắn, phân phó đâu vào đấy: "Giao cho ta là được rồi, mời ngươi chỉ dạy cho hai vị nha hoàn này một chút quy củ bên trong phủ, nhân tiện sai người chuẩn bị đồ ăn sáng."
Mặc Ngôn nhìn nàng có vài phần phong thái chủ mẫu, nhưng thái độ hiền lành, đối nàng có thêm vài phần hảo cảm: "Thuộc hạ biết rõ."
Dương Như Tuyên vuốt cằm, bưng chậu nước, đang muốn quay lại phòng, lại bị Mật Nhi giữ lấy tay: “Tiểu thư, người là phu nhân Hầu gia, không phải nha hoàn."
"Mật Nhi, đương nhiên ta không phải nha hoàn, nhưng hầu hạ trượng phu của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hiển nhiên)." Dương Như Tuyên cười cười, đẩy cửa đi vào.
"Là như thế này sao?" Mật Nhi hỏi Hạnh Nhi.
"... Theo lý là vậy.” Hạnh Nhi nói.
"Cho nên..." Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, nghe Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, nàng không khỏi nhìn về phía Mặc Ngôn bên cạnh cửa.
"Xin ngươi cho chúng nô tỳ biết quy củ cuả Hầu gia." Hạnh Nhi cúi thấp người, nhưng ánh mắt lại rất ngang ngược, chớp cũng không chớp nhìn hắn.
"Thứ nhất, tiểu thư nhà ngươi đã gả vào Phiền gia, từ hôm nay trở đi phải gọi nàng là thiếu phu nhân." Từ lúc hắn bước vào đã muốn sửa rồi.
"Còn có?"
"Mai Trinh viện này không có hạ nhân khác, cho nên việc vẩy nước quét nhà, cũng phải dựa vào hai vị rồi." Thật tốt quá, có thêm hai người giúp đỡ, rốt cuộc hắn không cần một tay làm toàn bộ rồi.
Hạnh Nhi không khỏi trừng to mắt. Hầu gia mà bên người không có hạ nhân hầu hạ?
Rốt cuộc hắn là loại Hầu gia gì?!
Sáng sớm cột tóc cho trượng phu, lmt@lqd, mặc quần áo chỉnh tề, loại chuyện này Dương Như Tuyên thấy không có gì không đúng, cho dù hắn hơi lạnh nhạt, cho dù hắn có chút ý định làm khó dễ.
Nhưng, chuyện này cũng không có gì. Chút việc này, nàng vẫn chịu được.
So với tướng công xảo quyệt, chân chính làm cho người ta đau đầu lại là bà bà của nàng.
"Sao trà nóng như vậy, cố ý muốn miệng của ta bị phỏng?" Dứt lời, là âm thanh thanh thúy của chén rơi xuống đất.
Nháy mắt, đại sảnh lặng ngắt như tờ, rồi sau đó mấy nha hoàn bà tử lại vụng trộm che miệng cười trộm.
Đại sảnh, ngồi trên vị trí chủ vị - Phiền phu nhân Kha thị đang nghiêm mặt, cho dù đã có tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, lại thêm cặp mắt mơ hồ hết sức xinh đẹp kia, có thể lý giải vì sao nàng có thể khiến Phiền lão gia sau khi cưới nàng làm kế thất, thì không nạp thêm bất cứ người thiếp nào. Đối với tính cách của bà ta, Dương Như Tuyên cũng hiểu rõ.
Đánh vỡ chén trà, không nằm ngoài dự đoán, nhân cơ hội Phiền lão gia không có ở nhà, mà tạo chút uy phong trước mặt nàng. Tuy bà ta cũng không phải mẹ ruột của tướng công, nhưng vẫn là chủ mẫu Phiền phủ, chỉ cần mình hiếu kính một chút, miệng ngọt một chút, cánh tay dài nghiêng về phía bà ta, nàng khẳng định bản thân có thể trở thành tâm phúc cả bà ta.
Nhưng, nàng không chịu.
Ngoại trừ bởi vì Kha thị bỗng nhiên đến đồ ăn sáng cũng không cho bọn họ dùng trước, đã gọi hai người bọn họ đến đại sảnh dâng trà, cũng bởi vì cánh tay của nàng rất cứng rắn, trừ phi chặt đứt tay nàng, nếu không không có khả năng nghiêng về phía bà ta.
"Còn đứng đó làm gì, không muốn dâng trà hay sao?" Kha thị nheo mắt lại, bộ dáng hung dữ.
Dương Như Tuyên không dấu vết thở dài, trộm nhìn Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên. Rất tốt, một chút phản ứng cũng không có, giống như việc dâng trà này không có một chút quan hệ với hắn.
Cũng đúng, phải dâng trà là nàng không phải hắn, hắn không lên tiếng... Hợp lý.
Vì thế, nàng đi đến bên cạnh bàn nhấc bình trà bạch ngọc, đổ trà ngon đã pha sẵn ra, để bên miệng thổi nguội chút, vẻ mặt tươi cười, hai tay dâng đến trước mặt Kha thị.
"Nương, như vậy sẽ không nóng nữa." Nàng cười hí mắt, ngay cả tiếng nói cũng mềm mại vạn phần khuất phục.
Kha thị hừ một tiếng, cúi đầu uống trà, Dương Như Tuyên lập tức lui về sau một bước, quả như nàng dự liệu, bát trà bị ném ở trước mặt nàng, may mắn nàng tránh kịp, chỉ bị nước trà làm ướt làn váy và giày.
"Đây là thứ gì, trà đã lạnh thấu, ngươi cố ý hả?”
Dương Như Tuyên cười cười: "Mùa xuân lạnh lẽo, nước trà lạnh rất nhanh, là con dâu không đúng, con dâu lập tức pha một bình khác." Liền như vậy điểm tâm nhãn, để cho nàng đùa giỡn điểm uy phong cũng được, dù sao trước cống chúng chi hạ, nàng cũng không có khả năng đối nàng động thủ động cước. Nhiều lắm là để cho mấy người nha hoàn bà tử xem náo nhiệt thôi, nàng mặc kệ.
"Ngươi!" Đối mặt với loại người bị mắng mà miệng vẫn cười thái độ vẫn không thay đổi, Kha thị rất tức giận, bà ta bỗng dưng đứng dậy, gầm lên: "Dọn dẹp sạch sẽ chén trà trên mặt đất, nếu không làm bị thương chân của ta, ngươi đền được hay sao?"
Dương Như Tuyên nghe vậy, dùng hết khí lực mới nhịn được cười.
Xem ra người này dễ đối phó, dễ dàng như vậy đã giậm chân, còn gì phải sợ?
Nếu bà bà không thèm để ý đến mặt mũi của phu nhân Hầu gia, bắt người làm những công việc của hạ nhân, nàng cũng rất thích tặng bà bà cái danh ác khi dễ con dâu.
"Con dâu lập tức xử lý." Nàng tươi cười rạng rỡ nói, lại hỏi hai vị ma ma đứng ở bên cạnh Kha thị: "Xin hỏi hai vị ma ma, cái chổi đặt ở đâu?"
"Việc này..." Hai vị ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong đó một người vội vàng kề tai nói nhỏ với Kha thị.
Dương Như Tuyên đoán rằng, lmt@lqd, đại khái nhắc nhở Kha thị, hành động này không hợp lễ giáo, muốn Kha thị nên dừng lại thì tốt hơn.
Quả thật, bà ta nên dừng lại đi, nếu không - -
Kha thị đẩy ma ma đi theo nhiều năm ra, tức giận nói: "Xuân nhi, mang thiếu phu nhân đi vẩy nước quét nhà!"
Bị điểm danh, nha hoàn lập tức vài phần tiểu nhân đắc chí mà cười, đang muốn quay đầu dẫn đường, bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn lại lớn nói: "Mang ai đi vẩy nước quét nhà?"
Tiếng nói kia xuất hiện, giống như sấm vang, Kha thị sợ tới mức mặt không có chút máu, vội vàng ra cửa nghênh đón: "Nương, sao người lại đến đây, không phải nói chân vẫn đau hay sao, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
"Ở trong phòng nghỉ ngơi, để ngươi thể hiện uy phong, khi dễ con dâu của ngươi?" Lư thị chống gậy, không chút khách khí lướt qua Kha thị.
Sắc mặt Kha thị lúc xanh lúc trắng, lời định nói bị mắc ở trong miệng cả buổi vẫn không thốt ra.
Dương Như Tuyên cúi mắt, nhịn cười, không khỏi nghĩ, cách tốt nhất để chống lại bà bà, chính là mời bà bà của bà bà ra, đây thật sự là châm ngôn cổ.
Cho nên, trước đó nàng đã kêu Hạnh Nhi đi trước mời lão phu nhân đến đại sảnh, nhận trà của nàng dâng.
"Tiểu thư... Tiểu thư..."
Bên tai truyền đến tiếng gọi cực kỳ nhỏ, cùng với tiếng chim hót nơi xa, có vài phần nhiễu, nhưng hơn một khắc (=15 phút) rồi vẫn không thể làm Dương Như Tuyên tỉnh, bởi vì nàng thật sự quá mệt mỏi.
Nàng chưa bao giờ biết thành thân lại chính là chuyện giày vò như vậy, trời chưa sáng đã phải dậy tắm rửa ăn mặc, một đống nghi thức không đếm hết khiến nàng mệt đến hôn mê, rất không dễ dàng chịu được đến khi tiến vào Phiền phủ mới được ngồi yên, nhưng trời mới biết ngồi thẳng lưng mấy canh giờ là chuyện không hề đơn giản.
Trọng điểm là - - nàng không có giường để ngủ.
Đêm động phòng hoa chúc của nàng, thật sự là... Không có gì hay để nói. Nhưng kỳ thật nàng không cần những thứ này, dù sao nàng vì chuộc tội mà đến, vì để cho mình an tâm mà đến.
Chỉ là... Nàng nghĩ, khẳng định hắn cũng rất không hài lòng mối hôn sự này, hoặc có lẽ, đối với hắn, cưới ai làm vợ cũng không có ý nghĩa gì cả, cho nên hắn không cần phải hoà nhã, coi như thêm một nha hoàn để sai phái trong phòng thôi.
Mà nàng, cũng không muốn làm phu nhân Hầu gia, chỉ muốn hắn có thể nở nụ cười thật tâm, nàng muốn thấy hắn cười, không hiểu sao lại có khát vọng này, nàng nghĩ có lẽ bởi vì hai người có quá khứ tương tự, khiến nàng cảm động lây mà gây ra.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Âm thanh rất nhỏ kia như là Ma Tước líu ríu ở bên tai, khiến nàng hơi cáu.
Không thể yên tĩnh chút sao? Nàng...
‘Bốp’ một tiếng, nàng nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là Hạnh Nhi và Mật Nhi, vậy... Rốt cuộc là ai ném thứ đồ kia vào sau lưng nàng?
Mà hung khí là... Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn chiếc giày trên mặt đất.
Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua nàng cởi chiếc giày này trên chân tướng công... Tầm mắt chậm rãi dời lên trên, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.
Đôi mắt Dương Như Tuyên khẽ chuyển một vòng, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng đứng dậy khẽ vươn vai, vì gục xuống bàn mà ngủ nên thân thể hơi đau nhức, đi từ từ đến trước mặt hắn.
"Hầu gia." Nàng mềm nhẹ gọi.
"Ngủ rất tốt?" Phiền Bách Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"... Hầu gia khỏe." Rất tốt, nàng cảm nhận được tướng công của nàng rất chán ghét nàng.
"Vậy còn không mau múc nước?"
"A, vâng.”
Nàng quay đầu đang muốn ra cửa múc nước, lại bị Hạnh Nhi và Mật Nhi ngăn lại: "Tiểu thư, sao người lại làm công việc múc nước này? Để cho chúng ta làm."
"Nhưng..."
“Hai người kia là ai, ai cho phép hai nàng vào phòng?" Sắc mặt Phiền Bách Nguyên âm trầm, nhìn ra được trong phòng có thêm hai người khiến hắn rất không vui.
"Hầu gia, các nàng là nha hoàn hồi môn của ta, mặc lục y..." Nàng vội vàng im miệng, thay đổi cách nói: "Giọng nhỏ là Mật Nhi, giọng trầm là Hạnh Nhi."
"Ai cần biết hai nàng là ai, phòng ngủ của bản hầu gia là nơi các nàng có thể tùy ý bước vào? Ra ngoài!"
Mật Nhi thấy thế, lmt@lqd, một tay kéo Dương Như Tuyên ra phía sau: "Hầu gia, chúng ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, đương nhiên phải hầu hạ tiểu thư và Hầu gia, không đợi ở chỗ này thì phải làm sao?"
"Mật Nhi!" Dương Như Tuyên vội vàng kéo nàng ra phía sau, đưa tay bịt miệng của nàng.
Mật Nhi nói chuyện ngay thẳng, nàng nhất thời không kịp ngăn cản, để nàng nói chuyện không nên nói.
"Hầu gia, Mật Nhi vô ý phạm thượng, nàng chỉ là..."
"Muốn bảo vệ chủ tử?" Hắn cười lạnh: "Sao, bản hầu gia sẽ cắn người sao, vẫn cần hai nàng ở trong phòng che chở ngươi hay sao?"
"Không ạ.” Dương Như Tuyên giữ chặt miệng Mật Nhi, lấy ánh mắt ý bảo Hạnh Nhi không được lỗ mãng như vậy: "Ta lập tức đi múc nước, xin Hầu gia đợi chút."
Nhưng trên thực tế ngay cả Hạnh Nhi tính tình trầm ổn cũng nhịn không được mà phát hỏa, vì nàng và Mật Nhi thấy mặt trời lên cao, tính muốn vào phòng hầu hạ, đã thấy chủ tử gục xuống bàn ngủ... Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, Hầu gia lại không đồng sàng cộng trẩm với chủ tử, lại để cho nàng gục xuống bàn ủy khuất một đêm, ngụ ý này muốn nàng nuốt vào như thế nào?
Tức giận còn chưa kịp tiêu, hắn lại lấy giày ném chủ tử, thậm chí trước mặt hai nàng muốn chủ tử đi múc nước... Xem ra Hầu gia quái gở này muốn không phải là chính thất, mà là nha hoàn!
Dương Như Tuyên vừa thấy mặt Hạnh Nhi đã biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng đưa tay lôi kéo Hạnh Nhi và Mật Nhi ra cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài có nam nhân đang bê chậu nước đi tới.
"Thiếu phu nhân." Người tới là Mặc Ngôn, chứa ý cười gọi.
"Ngươi là..." Dương Như Tuyên không dấu vết đánh giá hắn.
Bộ dáng hắn mi thanh mục tú, lmt@lqd, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng rất đáng yêu, nhưng giữa trán lại có sự nghiêm nghị bẩm sinh, thấy thế nào cũng không giống hạ nhân, nhưng trên tay hắn bưng chậu nước, mà làm rất tự nhiên, giống như hắn đã làm cả trăm nghìn lần, rất thuận tay.
"Thuộc hạ Mặc Ngôn, theo hầu Hầu gia." Mặc Ngôn cười hí mắt, cũng đánh giá nàng.
Đây là thê tử do chính Hầu gia chọn? Diện mạo quả thật không thể soi mói, nhưng mắt Hầu gia lại không nhìn thấy...
Dương Như Tuyên nhướng mi, sau khi suy nghĩ, tiếp nhận chậu nước trong tay hắn, phân phó đâu vào đấy: "Giao cho ta là được rồi, mời ngươi chỉ dạy cho hai vị nha hoàn này một chút quy củ bên trong phủ, nhân tiện sai người chuẩn bị đồ ăn sáng."
Mặc Ngôn nhìn nàng có vài phần phong thái chủ mẫu, nhưng thái độ hiền lành, đối nàng có thêm vài phần hảo cảm: "Thuộc hạ biết rõ."
Dương Như Tuyên vuốt cằm, bưng chậu nước, đang muốn quay lại phòng, lại bị Mật Nhi giữ lấy tay: “Tiểu thư, người là phu nhân Hầu gia, không phải nha hoàn."
"Mật Nhi, đương nhiên ta không phải nha hoàn, nhưng hầu hạ trượng phu của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hiển nhiên)." Dương Như Tuyên cười cười, đẩy cửa đi vào.
"Là như thế này sao?" Mật Nhi hỏi Hạnh Nhi.
"... Theo lý là vậy.” Hạnh Nhi nói.
"Cho nên..." Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, nghe Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, nàng không khỏi nhìn về phía Mặc Ngôn bên cạnh cửa.
"Xin ngươi cho chúng nô tỳ biết quy củ cuả Hầu gia." Hạnh Nhi cúi thấp người, nhưng ánh mắt lại rất ngang ngược, chớp cũng không chớp nhìn hắn.
"Thứ nhất, tiểu thư nhà ngươi đã gả vào Phiền gia, từ hôm nay trở đi phải gọi nàng là thiếu phu nhân." Từ lúc hắn bước vào đã muốn sửa rồi.
"Còn có?"
"Mai Trinh viện này không có hạ nhân khác, cho nên việc vẩy nước quét nhà, cũng phải dựa vào hai vị rồi." Thật tốt quá, có thêm hai người giúp đỡ, rốt cuộc hắn không cần một tay làm toàn bộ rồi.
Hạnh Nhi không khỏi trừng to mắt. Hầu gia mà bên người không có hạ nhân hầu hạ?
Rốt cuộc hắn là loại Hầu gia gì?!
Sáng sớm cột tóc cho trượng phu, lmt@lqd, mặc quần áo chỉnh tề, loại chuyện này Dương Như Tuyên thấy không có gì không đúng, cho dù hắn hơi lạnh nhạt, cho dù hắn có chút ý định làm khó dễ.
Nhưng, chuyện này cũng không có gì. Chút việc này, nàng vẫn chịu được.
So với tướng công xảo quyệt, chân chính làm cho người ta đau đầu lại là bà bà của nàng.
"Sao trà nóng như vậy, cố ý muốn miệng của ta bị phỏng?" Dứt lời, là âm thanh thanh thúy của chén rơi xuống đất.
Nháy mắt, đại sảnh lặng ngắt như tờ, rồi sau đó mấy nha hoàn bà tử lại vụng trộm che miệng cười trộm.
Đại sảnh, ngồi trên vị trí chủ vị - Phiền phu nhân Kha thị đang nghiêm mặt, cho dù đã có tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, lại thêm cặp mắt mơ hồ hết sức xinh đẹp kia, có thể lý giải vì sao nàng có thể khiến Phiền lão gia sau khi cưới nàng làm kế thất, thì không nạp thêm bất cứ người thiếp nào. Đối với tính cách của bà ta, Dương Như Tuyên cũng hiểu rõ.
Đánh vỡ chén trà, không nằm ngoài dự đoán, nhân cơ hội Phiền lão gia không có ở nhà, mà tạo chút uy phong trước mặt nàng. Tuy bà ta cũng không phải mẹ ruột của tướng công, nhưng vẫn là chủ mẫu Phiền phủ, chỉ cần mình hiếu kính một chút, miệng ngọt một chút, cánh tay dài nghiêng về phía bà ta, nàng khẳng định bản thân có thể trở thành tâm phúc cả bà ta.
Nhưng, nàng không chịu.
Ngoại trừ bởi vì Kha thị bỗng nhiên đến đồ ăn sáng cũng không cho bọn họ dùng trước, đã gọi hai người bọn họ đến đại sảnh dâng trà, cũng bởi vì cánh tay của nàng rất cứng rắn, trừ phi chặt đứt tay nàng, nếu không không có khả năng nghiêng về phía bà ta.
"Còn đứng đó làm gì, không muốn dâng trà hay sao?" Kha thị nheo mắt lại, bộ dáng hung dữ.
Dương Như Tuyên không dấu vết thở dài, trộm nhìn Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên. Rất tốt, một chút phản ứng cũng không có, giống như việc dâng trà này không có một chút quan hệ với hắn.
Cũng đúng, phải dâng trà là nàng không phải hắn, hắn không lên tiếng... Hợp lý.
Vì thế, nàng đi đến bên cạnh bàn nhấc bình trà bạch ngọc, đổ trà ngon đã pha sẵn ra, để bên miệng thổi nguội chút, vẻ mặt tươi cười, hai tay dâng đến trước mặt Kha thị.
"Nương, như vậy sẽ không nóng nữa." Nàng cười hí mắt, ngay cả tiếng nói cũng mềm mại vạn phần khuất phục.
Kha thị hừ một tiếng, cúi đầu uống trà, Dương Như Tuyên lập tức lui về sau một bước, quả như nàng dự liệu, bát trà bị ném ở trước mặt nàng, may mắn nàng tránh kịp, chỉ bị nước trà làm ướt làn váy và giày.
"Đây là thứ gì, trà đã lạnh thấu, ngươi cố ý hả?”
Dương Như Tuyên cười cười: "Mùa xuân lạnh lẽo, nước trà lạnh rất nhanh, là con dâu không đúng, con dâu lập tức pha một bình khác." Liền như vậy điểm tâm nhãn, để cho nàng đùa giỡn điểm uy phong cũng được, dù sao trước cống chúng chi hạ, nàng cũng không có khả năng đối nàng động thủ động cước. Nhiều lắm là để cho mấy người nha hoàn bà tử xem náo nhiệt thôi, nàng mặc kệ.
"Ngươi!" Đối mặt với loại người bị mắng mà miệng vẫn cười thái độ vẫn không thay đổi, Kha thị rất tức giận, bà ta bỗng dưng đứng dậy, gầm lên: "Dọn dẹp sạch sẽ chén trà trên mặt đất, nếu không làm bị thương chân của ta, ngươi đền được hay sao?"
Dương Như Tuyên nghe vậy, dùng hết khí lực mới nhịn được cười.
Xem ra người này dễ đối phó, dễ dàng như vậy đã giậm chân, còn gì phải sợ?
Nếu bà bà không thèm để ý đến mặt mũi của phu nhân Hầu gia, bắt người làm những công việc của hạ nhân, nàng cũng rất thích tặng bà bà cái danh ác khi dễ con dâu.
"Con dâu lập tức xử lý." Nàng tươi cười rạng rỡ nói, lại hỏi hai vị ma ma đứng ở bên cạnh Kha thị: "Xin hỏi hai vị ma ma, cái chổi đặt ở đâu?"
"Việc này..." Hai vị ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong đó một người vội vàng kề tai nói nhỏ với Kha thị.
Dương Như Tuyên đoán rằng, lmt@lqd, đại khái nhắc nhở Kha thị, hành động này không hợp lễ giáo, muốn Kha thị nên dừng lại thì tốt hơn.
Quả thật, bà ta nên dừng lại đi, nếu không - -
Kha thị đẩy ma ma đi theo nhiều năm ra, tức giận nói: "Xuân nhi, mang thiếu phu nhân đi vẩy nước quét nhà!"
Bị điểm danh, nha hoàn lập tức vài phần tiểu nhân đắc chí mà cười, đang muốn quay đầu dẫn đường, bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn lại lớn nói: "Mang ai đi vẩy nước quét nhà?"
Tiếng nói kia xuất hiện, giống như sấm vang, Kha thị sợ tới mức mặt không có chút máu, vội vàng ra cửa nghênh đón: "Nương, sao người lại đến đây, không phải nói chân vẫn đau hay sao, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
"Ở trong phòng nghỉ ngơi, để ngươi thể hiện uy phong, khi dễ con dâu của ngươi?" Lư thị chống gậy, không chút khách khí lướt qua Kha thị.
Sắc mặt Kha thị lúc xanh lúc trắng, lời định nói bị mắc ở trong miệng cả buổi vẫn không thốt ra.
Dương Như Tuyên cúi mắt, nhịn cười, không khỏi nghĩ, cách tốt nhất để chống lại bà bà, chính là mời bà bà của bà bà ra, đây thật sự là châm ngôn cổ.
Cho nên, trước đó nàng đã kêu Hạnh Nhi đi trước mời lão phu nhân đến đại sảnh, nhận trà của nàng dâng.
Bình luận truyện