Chương 9: Chương 9
Đúng 7h tối…
Tất cả xuất phát.
Bốn người Super Boys đi chung một chiếc xe.
Còn Diệp Tuyết được Devil chở đi bằng một chiếc BMW cực kì sang trọng.
Theo điều tra, tên sát nhân b.ệnh h.oạn thường xuất hiện ở gần bar Night trong thành phố. Vì vậy, đích đến lúc này là bar Night.
Như kế hoạch đã định sẵn thì Diệp Tuyết sẽ xuống xe, đi xung quanh ngoài quán bar để dụ tên sát nhân ra mặt. Sau đó, mọi việc sẽ do bọn người Super Boys lo liệu, Diệp Tuyết không phải nhúng tay nhúng chân vào.
Để tránh tên sát nhân phát hiện, xe của Super Boys phải đỗ ở xa quán bar một đoạn.
Két tttttt……….
Chiếc xe của Devil dừng lại ở lề đường, đối diện với quán bar. Lúc này khá đông đúc nên một chiếc xe đắt tiền của Devil cũng không thu hút ánh mắt của mọi người.
Diệp Tuyết hít thở thật sâu, giơ tay định mở cửa xe nhưng khuỷu tay đã bị người nào đó giữ lấy. Cô quay mặt sang người đó, khuôn mặt thoáng ngạc nhiên.
Người nào đó im lặng trong vài giây, không biểu cảm, ánh mắt dường như mang thâm tình sâu sắc nhưng Diệp Tuyết không nhận ra điều này. Cô chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của anh như nhìn thấu cô.
Giọng nói khàn khàn, lạnh lùng của anh phá vỡ không khí bối rối lúc này:
- Yên tâm. Sẽ không sao.
Lời này là từ miệng của Devil nói ư?
Mặc dù rất ngắn gọn nhưng đó rõ ràng là lời nói quan tâm xuất phát từ chính anh.
Diệp Tuyết đỡ lo sợ hơn. Cô vui vẻ mỉm cười rồi mở cửa xe đi ra ngoài.
Chẳng biết vì sao mà trong lòng cô thấy ấm áp hơn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Devil nhìn Diệp Tuyết đi. Trong bước đi của cô anh vẫn nhìn ra được cái đau đớn mà cô đang ráng chịu đựng. Trong suy nghĩ, anh thực không muốn cô mang đôi bốt cao đó nhưng bề ngoài thì vẫn cố chấp không tỏ thái độ gì.
…………
- Diệp Tuyết, cô nghe rõ không? – giọng Thái Tiến Long oang oang trong tai nghe không dây cũng chính là thiết bị liên lạc giữa Diệp Tuyết và nhóm.
- Rõ. Anh không cần phải hét to thế đâu.
Diệp Tuyết đi vòng xung quanh quán bar, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể. Đôi mắt vẫn lơ đãng nghĩ đi đâu.
- Diệp Tuyết, cô nên chú ý một tí đi. – Trần Quân liếc nhìn màn hình trên laptop. Trần Quân có nhiệm vụ ngồi trong xe quan sát từng bước đi của Diệp Tuyết qua laptop nhờ tín hiệu từ tai nghe của Diệp Tuyết.
Còn những người khác thì tản ra, vừa quan sát xung quanh vừa bám theo Diệp Tuyết nhưng ở một khoảng cách không gần, chỉ nhận được nơi cô đang đi qua tín hiệu nhận được trên điện thoại, cũng giống như Trần Quân vậy thôi.
Hơn 8h tối…
- Này, sao lâu vậy rồi mà không thấy gì hết cả? Có khi nào…
Diệp Tuyết bắt đầu mất kiên nhẫn, trước giờ sự kiên nhẫn của cô rất thấp.
- Cô đừng có vội. mới có 8h thôi, từ từ hắn sẽ xuất hiện. - Trần Quân nói.
Từ từ?
Đợi đến lúc đó thì Diệp Tuyết này gãy chân luôn rồi, còn làm quái gì nữa.
Diệp Tuyết cứ đi hết con đường này tới con đường khác, lòng thầm nghĩ nếu tên sát nhân có ở quanh đây thì đã xuất hiện lâu rồi, trông cô “gợi cảm” thế cơ mà. Đi một lúc thì Diệp Tuyết đã tới một bãi đất trống, xung quanh có một vài cái cây. Hình như chỗ này cách bar Night khá xa, cũng mất nửa tiếng đi bộ rồi còn gì.
Trong khi đó, Trần Quân thấy tín hiệu từ Diệp Tuyết yếu hẳn. Trần Quân lau lau mồ hôi trên trán vội bắt tín hiệu với những người kia.
- Devil, tín hiệu của Diệp Tuyết đang rất yếu, có lúc như mất đi.
Giọng Devil trầm xuống:
- Tôi cũng không bắt liên lạc được với cô ấy. Tín hiệu mất rồi.
Thái Tiến Long, Hoàng Tuấn, Trần Lâm cũng nhận ra. Tất cả tập trung tại một nơi.
- Lỡ cô ta có chuyện gì thì sao? – câu nói xui xẻo này dĩ nhiên là của Thái Tiến Long rồi.
- Chúng ta đã lo quan sát mà không chú ý đến cô ta. Có lẽ cô ta không thông thạo đường đi ở đây nên đã đi lạc đâu đó rồi. – Hoàng Tuấn cũng tỏ ra lo lắng.
- Nếu lúc này tên sát nhân đó xuất hiện thì sao? Đường ở đây rắc rối như vậy biết cô ta ở đâu chứ. – cái điều xui xẻo này là do Trần Lâm thốt ra.
Mặc cho vẻ sốt sắng của bọn họ, Devil vẫn bình thản, xoay xoay điện thoại vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Cuối cùng cũng phán ột câu:
- Cô ta đang ở bãi đất trống ở cuối đường X.
- Đường X? Phải rồi, ở chỗ đó có một bãi đất trống nên tín hiệu của Diệp Tuyết không còn. – Trần Quân như reo lên.
- Nơi đó không có sóng, vậy đúng là ở đó rồi. – Thái Tiến Long ngẫm nghĩ.
……
Diệp Tuyết hơi hoảng sợ nhìn khắp nơi. Bãi đất này khá lớn, không ngờ ở giữa thành phố A lại có nơi này. Bình thường ít lui tới nhưng nơi phức tạp gần đây nên Diệp Tuyết cũng không biết khu vực này.
Chả hiểu làm sao cứ đi, đi một lúc rồi lại tới đây. Mắt cận hơn 2 độ lại không đeo kính khiến Diệp Tuyết không nhìn rõ mọi thứ. Đã thế còn không nhận được tín hiệu từ bọn người Super Boys nữa. Diệp Tuyết cũng nghĩ được chắc nơi này không có sóng rồi. Haizz…
- Ưm mmm….cứu…cứu…tôi…v….
Hơi ớn lạnh với cái không khí ở đây thì một tiếng la khó khăn của ai đó vang lên làm Diệp Tuyết bất giác rùng mình.
Diệp Tuyết cố gắng định thần lại, nghe rõ cái âm thanh đó từ đâu ra. Lát sau cũng chỉ có vài tiếng gì gì đó nghe không rõ.
Không phải có ma đấy chứ?
Không bao giờ.
Trước giờ Diệp Tuyết chẳng sợ ma nên tự trấn tĩnh bản thân, dò dẫm đến cái nơi có cái âm thanh đó.
Xung quanh ngày càng im lặng đến đáng sợ.
Trước mặt Diệp Tuyết là một cảnh tượng thật kinh khủng.
Một cô gái quần áo bị xé rách tả tơi, khuôn mặt thê thảm vô cùng.
Cô gái đang bị một người đè lên, hắn ta ra sức khống chế cô gái với cái vẻ vô cùng gớm ghiếc. Giọng cười ghê tởm vang lên.
Diệp Tuyết cảm thấy nổi hết da gà khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này.
Lúc này, bọn người của Devil không có ở đây. Cô phải làm sao khi giác quan thứ sáu mách bảo…
Hắn ta chính là…..tên sát nhân b.ệnh h.oạn!
Kẻ mà trước đó cô muốn hắn xuất hiện để thoát khỏi cảnh đau chân nhanh chóng nhưng …. giờ thì không muốn tí nào.
Bình luận truyện