Thê Nô
Chương 12: Xã giao
Diệp Lan Trăn bề bộn nhiều việc nên từ hôm theo anh trở về từ quán bar, Đào Tư Di cũng chưa từng gặp qua anh. Để tiện đi lại, Diệp Lan Trăn an bài cho cô một lái xe, công việc mỗi ngày là đưa cô ra ngoài mỗi khi cần. Đào Tư Di mới đầu còn thấy ngượng ngùng, thực ra chỉ cần cô chuyển ra ngoài thì đã không cần phải phiền toái như vậy, nhiều lần tìm Diệp Lan Trăn muốn nói chuyện nhưng đều không có kết quả.
Công việc thuận lợi, cô vừa nộp hồ sơ, hai ngày sau đã được phê duyệt. Lãnh đạo trực tiếp của cô là Trương Lệ Viện, cũng là người cô quen biết, giao tình giữa hai người cũng coi như tốt đẹp, hết thảy công việc đúng theo dự tính của cô đến tám chín phần mười. Có khi Đào Tư Di không khỏi suy nghĩ, tiền lương ba ngàn một tháng liệu có đủ để cô trả tiền thuê lái xe cho Diệp Lan Trăn hay không?
Đào Tư Di nhíu mày nhìn thoáng qua quyển ghi chép trống trơn, trước mặt là tên đàn ông ngồi không vẫn được hưởng đang phun nước miếng. Công ty này duy nhất khiến cô không hài lòng chính là ông quản lý, ánh mắt của ông ta quá càn rỡ. Nghe Trương Lệ Viện kể, quản lý Ngô này chính là bà con thân thích mấy đời đại bác bắn chưa tới của lão tổng giám đốc, bởi vì không có khả năng nên mới được phân đến bộ phận này, tuy rằng là quản lý nhưng kỳ thật là chức quan nhàn tản.
Cam chịu số phận vẽ đầu heo trên quyển sổ, cô đếm, tổng cộng có năm cái, sinh ra, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Mỗi lần nghe xong một cái nhân sinh của ông ta theo từng lịch trình, cô lại vẽ thêm một cái đầu heo.
Trong lòng Đào Tư Di thở dài một hơi. Nếu như từng lãnh đạo công ty đều như vậy, cô dám cam đoan, ngày đóng cửa công ty này không xa.
Ring… Đào Tư Di lặng lẽ lấy ra di động, nhìn thoáng qua rồi ấn nút treo máy không để lại dấu vết, Diệp Lan Trăn lúc này tìm cô làm gì?
"Tư Di. "
"A, quản lý Ngô. "
Nghe đầu heo trước mắt đang gọi têncô, Đào Tư Di vội vàng nâng tinh thần, rốt cục cô đã cảm nhận được cái gì gọi là ‘người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu’. Công tác về sau, cô phát hiện thì ra trong lòng mọi người đều bị bức bách, suy nghĩ khác với biểu lộ trên mặt. Tuy rằng trước mắt cô thấy chỉ là đầu heo nhưng bản thân vẫn phải theo quy củ dùng vẻ mặt cung kính.
“Tư Di, buổi tối không việc gì chứ, có bữa cơm xã giao, cô đi cùng tôi. ”
Người này gọi thẳng tên cô làm cô nổi cả da gà, cô thân thiết với ông ta lắm sao? Đào Tư Di gắng gượng giật giật da mặt, làm cho nó thoạt nhìn như cô đang mỉm cười.
“Quản lý Ngô, buổi tối tôi có việc rồi. ”
“Cô còn trẻ, phải lấy công việc làm trọng, nhất là cô gái đã ly hôn như cô. Không có chồng dựa vào, công tác lại càng trọng yếu hơn. Quyết định như vậy đi, buổi tối cùng đi với tôi. ”
Đào Tư Di tay nắm chặt quyền, cô hận không thể nhét quyển sổ vào miệng con lợn kia. Cô ly hôn thì sao, có liên quan đến tên heo mập chết tiệt nhà ông à, loại người đáng ghét chỉ biết chà đạp lên vết sẹo của người khác. Nhưng cô vẫn phải nhịn xuống, trong lòng âm thầm đập vô số đầu heo, an ủi bản thân, cô không chấp với heo.
Đào Tư Di ra cửa văn phòng, thấy vẻ mặt quan tâm của Trương Lệ Viện. Quay đầu xác định không có ai, mới chậm rãi trở lại vị trí của mình. Vị trí của cô ở giữa phòng, hai người cách nhau một tấm bảng, bởi vì tai mắt heo mập rất nhiều nên Đào Tư Di chỉ có thể trao đổi tình huống vừa rồi của cô trên MSN.
Khi heo mập muốn cô theo ông ta đi tiệc xã giao, Đào Tư Di rõ ràng thấy sắc mặt Trương Lệ Viện đột nhiên trắng bệch. Qua một hồi lâu, cô mới thấy được bốn chữ “tận lực cự tuyệt”.
Sau khi Trương Lệ Viện đánh xong bốn chữ này liền vội vàng rời đi. Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào bốn chữ trên màn hình, cô thật đau đầu.
"Ring... " Điện thoại lại vang lên, Đào Tư Di nhìn nhìn, quyết định ấn nút nghe.
“Tối hôm nay tôi rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Tiếng Diệp Lan Trăn truyền tới.
Đào Tư Di thật muốn đáp ứng một từ ‘vâng’. Nếu so sánh với heo mập, cô tình nguyện ăn cơm cùng Diệp Lan Trăn, ít nhất là khi anh không nói lời nào thì vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Không biết có phải do đi làm hay không, Đào Tư Di cảm thấy suy nghĩ của mình trống trải không ít. Đôi lúc cô cũng sẽ vụng trộm nhìn ảnh nude nam do Trương Lệ Viện gửi tới, tuy rằng bộ phận trọng điểm đã được che bởi khăn tắm nhưng dáng Mosaic này vẫn khiến cô mặt đỏ tai hồng. Đôi khi cô thậm chí còn nghĩ đến, nếu Diệp Lan Trăn là cái dạng này có khi còn mê người hơn so với người trong ảnh.
“Buổi tối tôi có xã giao rồi. ”
“Xã giao?” Diệp Lan Trăn dừng một chút, lập tức nói. “Buổi tối nên về nhà sớm một chút. ”
Tít tít tít… điện thoại truyền đến tiếng ngắt tín hiệu, Đào Tư Di bĩu môi buông di động xuống, vì sao lại gác điện nhanh như vậy.
Diệp Lan Trăn ngắm nghía điện thoại trong tay, không tự giác mỉm cười. Cô gái nhỏ bắt đầu có xã giao, mấy ngày nay anh vội vàng chuẩn bị cuộc họp. Rất khó xong việc sớm, thật vất vả mới có thời gian rảnh, không ngờ người ta lại bận!
Diệp Lan Trăn cảm thấy bản thân có điểm mâu thuẫn, không biết xuất phát từ đâu mà trong lòng anh hy vọng Đào Tư Di tiếp xúc nhiều với xã hội, nhưng lại không hy vọng cô bị ô nhiễm bởi xã hội. Tuy rằng anh thích khí chất trong trẻo trên người cô, nhưng trong xã hội này, không tham dự vào nó thì không thể tự mình sinh tồn.
Nghĩ đến chính mình, Diệp Lan Trăn nhíu mày, anh đột nhiên có chút mất mát. Loại cảm xúc này chưa từng có kể cả khi Diệp Nam Tê mất tích, lúc đó anh chỉ như có một đoạn thời gian không quan tâm tới người em trai này thôi.
“Lão Vương, đem tư liệu của tiểu tử kia cho tôi xem. ”
“Vâng.” Lão Vương gập điện thoại, nhìn xấp giấy ghi phạt trước mắt. Nhận mệnh hướng tới văn phòng Diệp Lan Trăn.
“Đây là ‘không tệ lắm’ mà ông nói?” Diệp Lan Trăn ngẩng đầu, nhìn Lão Vương trước mặt.
Tư liệu trong tay ghi cái gì? Đánh nhau, ghi phạt, đánh nhau, ghi phạt, vẫn là đánh nhau… Thằng oắt Diệp Nam Tê chạy tới bộ đội đã làm chuyện tốt gì thế này. Nếu những điều ghi trong đây không sai, vậy cậu ta chính là tên không biết trời đất là gì sao?
“Giúp tôi sắp xếp đi thăm nó. ”
“Vâng.” Lão Vương lên tiếng, ông ở nhà họ Diệp ngây ngốc thời gian dài như vậy, tính tình Diệp Lan Trăn ông hiểu, hiện tại chính là hơi thở mưa gió sắp tới.
Sau khi Lão Vương đi ra ngoài, Diệp Lan Trăn lại nhìn tư liệu trong tay, mới vài ngày đã gặp phải nhiều phiền toái như vậy. Nếu không phải vì là người nhà họ Diệp, đoán chừng đã sớm bị xóa tên. Diệp Nam Tê rốt cuộc muốn làm gì? Anh nhíu mày rồi lại liếc nhìn chiến công vĩ đại được ghi trong tư liệu trong tay mình.
Đào Tư Di cố gắng nhích lại gần cửa xe để chính mình rời xa thân hình mập mạp của quản lý Ngô.
“Tôi nói này, người trẻ tuổi như cô sẽ gặp nhiều khó khăn, chỉ cần cô nghe lời tôi, tôi sẽ mang cô ra ngoài bổ sung thêm kiến thức, quen một số người, đối với sự phát triển về sau của cô rất có lợi. ”
Quản lý Ngô nói và nói không ngừng, Đào Tư Di quay mặt hướng về cửa kính xe vì không muốn ông ta nhìn thấy cảm xúc bất mãn của cô.
May mắn khách sạn cách công ty không xa, 10 phút đã tới nơi.
“Đây chính là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất Côn Thành, cô hẳn chưa tới nơi này bao giờ, về sau có cơ hội, tôi đưa cô đi xem ‘Hoàng Cung’, nơi đó quả thực đẹp huy hoàng, món ăn ở đó vô cùng hiếm có. ”
Nghe thấy tên ‘Hoàng Cung’, Đào Tư Di có phần mất mác, nếu cô nhớ không nhầm, đó chính là nơi diễn ra lễ kết hôn của cô.
Được người phục vụ dẫn tới phòng thuê chung, bên trong đã có vài người. Đào Tư Di bị quản lý Ngô sắp xếp một chỗ ngồi cao cũng không tính là cao mà thấp cũng chẳng phải thấp. Chỉ trong chốc lát, người đã đến gần như đông đủ, duy chỉ có ba vị trí chưa ai ngồi.
Cô nhìn lướt qua mấy gương mặt trong phòng, có mấy vị lãnh đạo cô đã thấy qua ảnh, trên cơ bản đều là cấp bậc tổng giám đốc. Còn có mấy cô gái cũng giống như cô bị chộp tới làm người tiếp khách. Xem tình hình này, nhân vật chính chưa đến đông đủ, vậy là không thể mang đồ ăn lên. Đào Tư Di âm thầm thở dài, tự giễu trêu chọc mình, cô cũng thành nữ bồi rượu rồi.
“Mã tiên sinh, chào ngài.” Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Đào Tư Di nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng lên, không còn cách nào khác đành phải đứng lên theo. Những buổi xã giao thế này cô vốn không tham dự nhiều, hồi ở chung với Lý Mộ Tiêu, yến hội cũng không tham gia quá vài lần nên cô không có hiểu biết nhiều. Vừa thấy như vậy liền ngược lại có chút tò mò, rốt cuộc là người nào lại khiến người trong phòng cung kính vậy.
Cô tò mò vươn cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa nhẹ nhàng mở ra, một bàn tay vào trước, sau đó là khuôn mặt có nhiều nếp nhăn. Đào Tư Di thầm đoán đây là lão tổng giám đốc công ty. Sau đó có một người đàn ông đi tới, tóc anh màu đen, dáng người cao thẳng, đặc biệt là ánh mắt kia, sắc bén mà uy nghiêm.
Ánh mắt người đàn ông này vừa quét tới, trong lòng Đào Tư Di cả kinh liền vội vàng cúi đầu. Ánh mắt này không càn rỡ như heo mập mà giống như có thể xuyên thấu tâm tư đối phương.
“Mã tiên sinh ngồi bên này, tiểu Trần cậu ngồi đây. ”
Trừ bỏ tiếng nói của lão tổng giám đốc, trong phòng đều im ắng. Đang chờ ba người an vị, Đào Tư Di nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, cô đoán vị tiểu Trần này có lẽ là trợ lý của vị Mã tiên sinh kia. Cô đột nhiên nhớ tới hình ảnh ‘Vương triều Ung Chính’, uy nghiêm trang trọng.
Khi ba người đã ngồi xuống, Đào Tư Di cũng ngồi theo, nhưng rất nhanh cô phát hiện ra một vấn đề, mọi người xung quanh cô đều đứng. Cô liếc trái liếc phải, do dự có nên đứng lên hay không.
“Đều đứng làm gì, chẳng lẽ mọi người đều có thói quen đứng ăn sao?” Một câu khiến Đào Tư Di được giải thoát khỏi quẫn cảnh, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng không cần rối rắm nghĩ xem có đứng hay không.
Mã Đằng Diệu vừa vào phòng đã chú ý tới Đào Tư Di, những người khác đều là sợ hãi, khen tặng hay lấy lòng, cô lại không giống, ánh mắt trong suốt, bên trong tràn ngập tò mò, tựa như cô không quá thích ứng được với trường hợp này. Chẳng qua anh cảm thấy như vậy rất tốt, bộ dáng cô do dự đắn đo làm anh cảm thấy rất đáng yêu? Đã bao lâu anh chưa từng thấy loại khí chất này trên phụ nữ? Mã Đằng Diệu hồi tưởng, lắc đầu, thật sự anh nghĩ không ra.
Thông qua bữa cơm này, Đào Tư Di một lần nữa thêm nhận thức về heo mập, thì ra ông ta còn một sở trường chính là vuốt mông ngựa. Trong suốt bữa tiệc ông ta không ngừng khen vị Mã tiên sinh kia, hơn nữa từ ngữ còn lặp đi lặp lại nhiều lần!
“Cô này là biên dịch nòng cốt mới nhậm chức của công ty chúng ta, mỹ nữ tiểu thư Đào Tư Di, Tư Di, đến kính Mã tiên sinh một ly. ”
Đang lúc Đào Tư Di cảm thấy bên tai mình sắp mọc vết chai, bỗng phi thường cảm thấy khủng bố khi bị heo mập gọi tên, cô ngẩng đầu nhìn, vị Mã tiên sinh kia cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Đào Tư Di kiên trì cầm lấy ly nước trái cây.
“Tôi không uống rượu.” Cô nâng ly nước ý tứ muốn dùng nước trái cây thay cho rượu.
“Tư Di của chúng ta ngày thường thật sự không uống rượu, bất quá lần này được tiếp Mã tiên sinh là vô cùng vinh hạnh, tại sao lại không uống một ly chứ.” Quản lý Ngô cầm một chén rượu đưa đến trước mặt Đào Tư Di.
Đào Tư Di cau mày tự hỏi hôm nay có nên vì công tác này mà thỏa hiệp hay không, không ngờ người đàn ông kia lại nói một câu giúp cô giải vây.
“Không uống không sao, hôm nay tôi cũng muốn uống nước trái cây.” Nói xong anh nhấc chén rỗng, người phục vụ tay chân nhanh nhẹn mang đến nước trái cây, hai người cụng ly rồi tự uống một ngụm.
Đào Tư Di để ly nước trở lại vị trí cũ, cúi đầu nghiên cứu đồ ăn trên bàn. Đồ ăn đã được chuyển tới trước mặt, cô gắp món ăn mình thích nhất.
Không để ý tới thủ trưởng, khí thế kính rượu ngất trời trong phòng dường như không quan hệ đến cô, cô chỉ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén luôn quét về phía mình.
Mã Đằng Diệu hứng thú nhìn cô gái trước mắt. Anh có thể nhận ra được suy nghĩ của cô, vừa mới kính rượu, cô thoáng do dự, một tia không thích dừng ngay trong mắt anh. Ở tiệc rượu thế này mà còn có thể gặp được cô gái như vậy quả thực hiếm có. Nếu như cô muốn anh chú ý, vậy Mã Đằng Diệu không thể không thừa nhận, cô đã thành công.
Bữa ăn này so với Đào Tư Di dự đoán thời gian ngắn hơn rất nhiều, toàn bộ đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa, đàn ông đã đứng lên bày tỏ mình đã no.
Nhìn những chiếc đũa của nhóm đồng nghiệp cơ hồ không nhúc nhích, Đào Tư Di đè bụng, cô đã ăn no rồi nhưng những người này đều giả bộ ăn no đến lợi hại.
Người trong phòng đều đưa danh thiếp rồi tiễn vị Mã tiên sinh đến cửa khách sạn. Đào Tư Di ngước nhìn trăng trên trời mà cảm khái, tiệc tối gian nan cuối cùng đã xong.
Công việc thuận lợi, cô vừa nộp hồ sơ, hai ngày sau đã được phê duyệt. Lãnh đạo trực tiếp của cô là Trương Lệ Viện, cũng là người cô quen biết, giao tình giữa hai người cũng coi như tốt đẹp, hết thảy công việc đúng theo dự tính của cô đến tám chín phần mười. Có khi Đào Tư Di không khỏi suy nghĩ, tiền lương ba ngàn một tháng liệu có đủ để cô trả tiền thuê lái xe cho Diệp Lan Trăn hay không?
Đào Tư Di nhíu mày nhìn thoáng qua quyển ghi chép trống trơn, trước mặt là tên đàn ông ngồi không vẫn được hưởng đang phun nước miếng. Công ty này duy nhất khiến cô không hài lòng chính là ông quản lý, ánh mắt của ông ta quá càn rỡ. Nghe Trương Lệ Viện kể, quản lý Ngô này chính là bà con thân thích mấy đời đại bác bắn chưa tới của lão tổng giám đốc, bởi vì không có khả năng nên mới được phân đến bộ phận này, tuy rằng là quản lý nhưng kỳ thật là chức quan nhàn tản.
Cam chịu số phận vẽ đầu heo trên quyển sổ, cô đếm, tổng cộng có năm cái, sinh ra, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Mỗi lần nghe xong một cái nhân sinh của ông ta theo từng lịch trình, cô lại vẽ thêm một cái đầu heo.
Trong lòng Đào Tư Di thở dài một hơi. Nếu như từng lãnh đạo công ty đều như vậy, cô dám cam đoan, ngày đóng cửa công ty này không xa.
Ring… Đào Tư Di lặng lẽ lấy ra di động, nhìn thoáng qua rồi ấn nút treo máy không để lại dấu vết, Diệp Lan Trăn lúc này tìm cô làm gì?
"Tư Di. "
"A, quản lý Ngô. "
Nghe đầu heo trước mắt đang gọi têncô, Đào Tư Di vội vàng nâng tinh thần, rốt cục cô đã cảm nhận được cái gì gọi là ‘người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu’. Công tác về sau, cô phát hiện thì ra trong lòng mọi người đều bị bức bách, suy nghĩ khác với biểu lộ trên mặt. Tuy rằng trước mắt cô thấy chỉ là đầu heo nhưng bản thân vẫn phải theo quy củ dùng vẻ mặt cung kính.
“Tư Di, buổi tối không việc gì chứ, có bữa cơm xã giao, cô đi cùng tôi. ”
Người này gọi thẳng tên cô làm cô nổi cả da gà, cô thân thiết với ông ta lắm sao? Đào Tư Di gắng gượng giật giật da mặt, làm cho nó thoạt nhìn như cô đang mỉm cười.
“Quản lý Ngô, buổi tối tôi có việc rồi. ”
“Cô còn trẻ, phải lấy công việc làm trọng, nhất là cô gái đã ly hôn như cô. Không có chồng dựa vào, công tác lại càng trọng yếu hơn. Quyết định như vậy đi, buổi tối cùng đi với tôi. ”
Đào Tư Di tay nắm chặt quyền, cô hận không thể nhét quyển sổ vào miệng con lợn kia. Cô ly hôn thì sao, có liên quan đến tên heo mập chết tiệt nhà ông à, loại người đáng ghét chỉ biết chà đạp lên vết sẹo của người khác. Nhưng cô vẫn phải nhịn xuống, trong lòng âm thầm đập vô số đầu heo, an ủi bản thân, cô không chấp với heo.
Đào Tư Di ra cửa văn phòng, thấy vẻ mặt quan tâm của Trương Lệ Viện. Quay đầu xác định không có ai, mới chậm rãi trở lại vị trí của mình. Vị trí của cô ở giữa phòng, hai người cách nhau một tấm bảng, bởi vì tai mắt heo mập rất nhiều nên Đào Tư Di chỉ có thể trao đổi tình huống vừa rồi của cô trên MSN.
Khi heo mập muốn cô theo ông ta đi tiệc xã giao, Đào Tư Di rõ ràng thấy sắc mặt Trương Lệ Viện đột nhiên trắng bệch. Qua một hồi lâu, cô mới thấy được bốn chữ “tận lực cự tuyệt”.
Sau khi Trương Lệ Viện đánh xong bốn chữ này liền vội vàng rời đi. Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào bốn chữ trên màn hình, cô thật đau đầu.
"Ring... " Điện thoại lại vang lên, Đào Tư Di nhìn nhìn, quyết định ấn nút nghe.
“Tối hôm nay tôi rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Tiếng Diệp Lan Trăn truyền tới.
Đào Tư Di thật muốn đáp ứng một từ ‘vâng’. Nếu so sánh với heo mập, cô tình nguyện ăn cơm cùng Diệp Lan Trăn, ít nhất là khi anh không nói lời nào thì vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Không biết có phải do đi làm hay không, Đào Tư Di cảm thấy suy nghĩ của mình trống trải không ít. Đôi lúc cô cũng sẽ vụng trộm nhìn ảnh nude nam do Trương Lệ Viện gửi tới, tuy rằng bộ phận trọng điểm đã được che bởi khăn tắm nhưng dáng Mosaic này vẫn khiến cô mặt đỏ tai hồng. Đôi khi cô thậm chí còn nghĩ đến, nếu Diệp Lan Trăn là cái dạng này có khi còn mê người hơn so với người trong ảnh.
“Buổi tối tôi có xã giao rồi. ”
“Xã giao?” Diệp Lan Trăn dừng một chút, lập tức nói. “Buổi tối nên về nhà sớm một chút. ”
Tít tít tít… điện thoại truyền đến tiếng ngắt tín hiệu, Đào Tư Di bĩu môi buông di động xuống, vì sao lại gác điện nhanh như vậy.
Diệp Lan Trăn ngắm nghía điện thoại trong tay, không tự giác mỉm cười. Cô gái nhỏ bắt đầu có xã giao, mấy ngày nay anh vội vàng chuẩn bị cuộc họp. Rất khó xong việc sớm, thật vất vả mới có thời gian rảnh, không ngờ người ta lại bận!
Diệp Lan Trăn cảm thấy bản thân có điểm mâu thuẫn, không biết xuất phát từ đâu mà trong lòng anh hy vọng Đào Tư Di tiếp xúc nhiều với xã hội, nhưng lại không hy vọng cô bị ô nhiễm bởi xã hội. Tuy rằng anh thích khí chất trong trẻo trên người cô, nhưng trong xã hội này, không tham dự vào nó thì không thể tự mình sinh tồn.
Nghĩ đến chính mình, Diệp Lan Trăn nhíu mày, anh đột nhiên có chút mất mát. Loại cảm xúc này chưa từng có kể cả khi Diệp Nam Tê mất tích, lúc đó anh chỉ như có một đoạn thời gian không quan tâm tới người em trai này thôi.
“Lão Vương, đem tư liệu của tiểu tử kia cho tôi xem. ”
“Vâng.” Lão Vương gập điện thoại, nhìn xấp giấy ghi phạt trước mắt. Nhận mệnh hướng tới văn phòng Diệp Lan Trăn.
“Đây là ‘không tệ lắm’ mà ông nói?” Diệp Lan Trăn ngẩng đầu, nhìn Lão Vương trước mặt.
Tư liệu trong tay ghi cái gì? Đánh nhau, ghi phạt, đánh nhau, ghi phạt, vẫn là đánh nhau… Thằng oắt Diệp Nam Tê chạy tới bộ đội đã làm chuyện tốt gì thế này. Nếu những điều ghi trong đây không sai, vậy cậu ta chính là tên không biết trời đất là gì sao?
“Giúp tôi sắp xếp đi thăm nó. ”
“Vâng.” Lão Vương lên tiếng, ông ở nhà họ Diệp ngây ngốc thời gian dài như vậy, tính tình Diệp Lan Trăn ông hiểu, hiện tại chính là hơi thở mưa gió sắp tới.
Sau khi Lão Vương đi ra ngoài, Diệp Lan Trăn lại nhìn tư liệu trong tay, mới vài ngày đã gặp phải nhiều phiền toái như vậy. Nếu không phải vì là người nhà họ Diệp, đoán chừng đã sớm bị xóa tên. Diệp Nam Tê rốt cuộc muốn làm gì? Anh nhíu mày rồi lại liếc nhìn chiến công vĩ đại được ghi trong tư liệu trong tay mình.
Đào Tư Di cố gắng nhích lại gần cửa xe để chính mình rời xa thân hình mập mạp của quản lý Ngô.
“Tôi nói này, người trẻ tuổi như cô sẽ gặp nhiều khó khăn, chỉ cần cô nghe lời tôi, tôi sẽ mang cô ra ngoài bổ sung thêm kiến thức, quen một số người, đối với sự phát triển về sau của cô rất có lợi. ”
Quản lý Ngô nói và nói không ngừng, Đào Tư Di quay mặt hướng về cửa kính xe vì không muốn ông ta nhìn thấy cảm xúc bất mãn của cô.
May mắn khách sạn cách công ty không xa, 10 phút đã tới nơi.
“Đây chính là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất Côn Thành, cô hẳn chưa tới nơi này bao giờ, về sau có cơ hội, tôi đưa cô đi xem ‘Hoàng Cung’, nơi đó quả thực đẹp huy hoàng, món ăn ở đó vô cùng hiếm có. ”
Nghe thấy tên ‘Hoàng Cung’, Đào Tư Di có phần mất mác, nếu cô nhớ không nhầm, đó chính là nơi diễn ra lễ kết hôn của cô.
Được người phục vụ dẫn tới phòng thuê chung, bên trong đã có vài người. Đào Tư Di bị quản lý Ngô sắp xếp một chỗ ngồi cao cũng không tính là cao mà thấp cũng chẳng phải thấp. Chỉ trong chốc lát, người đã đến gần như đông đủ, duy chỉ có ba vị trí chưa ai ngồi.
Cô nhìn lướt qua mấy gương mặt trong phòng, có mấy vị lãnh đạo cô đã thấy qua ảnh, trên cơ bản đều là cấp bậc tổng giám đốc. Còn có mấy cô gái cũng giống như cô bị chộp tới làm người tiếp khách. Xem tình hình này, nhân vật chính chưa đến đông đủ, vậy là không thể mang đồ ăn lên. Đào Tư Di âm thầm thở dài, tự giễu trêu chọc mình, cô cũng thành nữ bồi rượu rồi.
“Mã tiên sinh, chào ngài.” Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Đào Tư Di nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng lên, không còn cách nào khác đành phải đứng lên theo. Những buổi xã giao thế này cô vốn không tham dự nhiều, hồi ở chung với Lý Mộ Tiêu, yến hội cũng không tham gia quá vài lần nên cô không có hiểu biết nhiều. Vừa thấy như vậy liền ngược lại có chút tò mò, rốt cuộc là người nào lại khiến người trong phòng cung kính vậy.
Cô tò mò vươn cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa nhẹ nhàng mở ra, một bàn tay vào trước, sau đó là khuôn mặt có nhiều nếp nhăn. Đào Tư Di thầm đoán đây là lão tổng giám đốc công ty. Sau đó có một người đàn ông đi tới, tóc anh màu đen, dáng người cao thẳng, đặc biệt là ánh mắt kia, sắc bén mà uy nghiêm.
Ánh mắt người đàn ông này vừa quét tới, trong lòng Đào Tư Di cả kinh liền vội vàng cúi đầu. Ánh mắt này không càn rỡ như heo mập mà giống như có thể xuyên thấu tâm tư đối phương.
“Mã tiên sinh ngồi bên này, tiểu Trần cậu ngồi đây. ”
Trừ bỏ tiếng nói của lão tổng giám đốc, trong phòng đều im ắng. Đang chờ ba người an vị, Đào Tư Di nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, cô đoán vị tiểu Trần này có lẽ là trợ lý của vị Mã tiên sinh kia. Cô đột nhiên nhớ tới hình ảnh ‘Vương triều Ung Chính’, uy nghiêm trang trọng.
Khi ba người đã ngồi xuống, Đào Tư Di cũng ngồi theo, nhưng rất nhanh cô phát hiện ra một vấn đề, mọi người xung quanh cô đều đứng. Cô liếc trái liếc phải, do dự có nên đứng lên hay không.
“Đều đứng làm gì, chẳng lẽ mọi người đều có thói quen đứng ăn sao?” Một câu khiến Đào Tư Di được giải thoát khỏi quẫn cảnh, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng không cần rối rắm nghĩ xem có đứng hay không.
Mã Đằng Diệu vừa vào phòng đã chú ý tới Đào Tư Di, những người khác đều là sợ hãi, khen tặng hay lấy lòng, cô lại không giống, ánh mắt trong suốt, bên trong tràn ngập tò mò, tựa như cô không quá thích ứng được với trường hợp này. Chẳng qua anh cảm thấy như vậy rất tốt, bộ dáng cô do dự đắn đo làm anh cảm thấy rất đáng yêu? Đã bao lâu anh chưa từng thấy loại khí chất này trên phụ nữ? Mã Đằng Diệu hồi tưởng, lắc đầu, thật sự anh nghĩ không ra.
Thông qua bữa cơm này, Đào Tư Di một lần nữa thêm nhận thức về heo mập, thì ra ông ta còn một sở trường chính là vuốt mông ngựa. Trong suốt bữa tiệc ông ta không ngừng khen vị Mã tiên sinh kia, hơn nữa từ ngữ còn lặp đi lặp lại nhiều lần!
“Cô này là biên dịch nòng cốt mới nhậm chức của công ty chúng ta, mỹ nữ tiểu thư Đào Tư Di, Tư Di, đến kính Mã tiên sinh một ly. ”
Đang lúc Đào Tư Di cảm thấy bên tai mình sắp mọc vết chai, bỗng phi thường cảm thấy khủng bố khi bị heo mập gọi tên, cô ngẩng đầu nhìn, vị Mã tiên sinh kia cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Đào Tư Di kiên trì cầm lấy ly nước trái cây.
“Tôi không uống rượu.” Cô nâng ly nước ý tứ muốn dùng nước trái cây thay cho rượu.
“Tư Di của chúng ta ngày thường thật sự không uống rượu, bất quá lần này được tiếp Mã tiên sinh là vô cùng vinh hạnh, tại sao lại không uống một ly chứ.” Quản lý Ngô cầm một chén rượu đưa đến trước mặt Đào Tư Di.
Đào Tư Di cau mày tự hỏi hôm nay có nên vì công tác này mà thỏa hiệp hay không, không ngờ người đàn ông kia lại nói một câu giúp cô giải vây.
“Không uống không sao, hôm nay tôi cũng muốn uống nước trái cây.” Nói xong anh nhấc chén rỗng, người phục vụ tay chân nhanh nhẹn mang đến nước trái cây, hai người cụng ly rồi tự uống một ngụm.
Đào Tư Di để ly nước trở lại vị trí cũ, cúi đầu nghiên cứu đồ ăn trên bàn. Đồ ăn đã được chuyển tới trước mặt, cô gắp món ăn mình thích nhất.
Không để ý tới thủ trưởng, khí thế kính rượu ngất trời trong phòng dường như không quan hệ đến cô, cô chỉ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén luôn quét về phía mình.
Mã Đằng Diệu hứng thú nhìn cô gái trước mắt. Anh có thể nhận ra được suy nghĩ của cô, vừa mới kính rượu, cô thoáng do dự, một tia không thích dừng ngay trong mắt anh. Ở tiệc rượu thế này mà còn có thể gặp được cô gái như vậy quả thực hiếm có. Nếu như cô muốn anh chú ý, vậy Mã Đằng Diệu không thể không thừa nhận, cô đã thành công.
Bữa ăn này so với Đào Tư Di dự đoán thời gian ngắn hơn rất nhiều, toàn bộ đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa, đàn ông đã đứng lên bày tỏ mình đã no.
Nhìn những chiếc đũa của nhóm đồng nghiệp cơ hồ không nhúc nhích, Đào Tư Di đè bụng, cô đã ăn no rồi nhưng những người này đều giả bộ ăn no đến lợi hại.
Người trong phòng đều đưa danh thiếp rồi tiễn vị Mã tiên sinh đến cửa khách sạn. Đào Tư Di ngước nhìn trăng trên trời mà cảm khái, tiệc tối gian nan cuối cùng đã xong.
Bình luận truyện