Thê Nô
Chương 55: Đánh giằng co
Diệp Lan Trăn phiền chán ở trong văn phòng đi thong thả, đã ba ngày anh không về nhà, cô gái kia cũng không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại. Là cô yên lòng về anh? Hay là cô vốn không đặt anh trong lòng?
Mấy ngày nay Diệp Lan Trăn bề bộn nhiều việc, cho tới buổi sáng hôm nay ông Diệp ra viện, anh mới có thời gian đến công ty xử lý công việc.
Nếu không có Đào Tư Di cho ông cụ uống thuốc kịp thời, đoán chừng hôm nay sẽ là ngày đưa tang. Ông cụ Diệp đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nếu đột nhiên té xỉu thêm lần nữa cũng sẽ rất dọa người. Tuổi ông đã cao, Diệp Lan Trăn lo lắng bệnh biến chứng, nên kiểm tra sức khoẻ rồi quan sát kỹ.
Định để ông cụ về Bắc Kinh, anh ở lại, công việc khiến Diệp Lan Trăn bận bịu, một bên chăm sóc ông cụ, một bên nghĩ cách điều chuyên gia từ Bắc Kinh về Côn Thành.
Cuối cùng mọi chuyện đều trở lại bình thường, nhưng tính tình quật cường của ông cụ lại nổi lên, muốn đến nhà bà Vương Tú Cúc ở một thời gian. Nói thế nào thì Diệp Lan Trăn cũng cảm thấy mình bị chọc giận đến cái mũi muốn xiêu vẹo.
Bạn già Vương Tú Cúc là Sử Trường Xuân thân thể vẫn còn tốt, ông cụ Diệp còn muốn gây náo nhiệt gì nữa đây. Người ta một nhà hòa thuận, đột nhiên xuất hiện lão tình nhân đi theo phía sau mông, cũng không biết cụ ông trong nhà người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Để giải quyết chuyện này, Diệp Lan Trăn liền tìm cách ổn thỏa nhất, mua một căn nhà đối diện nhà Vương Tú Cúc, bảo người ta lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại một chút. Còn trang hoàng thì không vội, đặt một ít đồ dùng gia đình là có thể ở được.
Nhà nông thôn có bố cục rất đơn giản. Ông cụ Diệp chỉ cần nguyện ý, ông có thể ở lầu hai, có thể quan sát tình hình bà Vương trong sân bên kia không sót một thứ gì.
Nghĩ vậy, Diệp Lan Trăn lại cảm thấy một trận đau đầu. Ông cụ họ Sử kia cũng không đơn giản, tính tình dễ bùng nổ, từ nhỏ học võ, tham gia chiến tranh kháng Nhật, nghe nói từng dùng một cây thương xuyên bốn thằng Nhật Bản. Mà ông cụ Diệp cũng là một tay súng nổi danh, binh khí với súng ống, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Diệp cùng bà Vương có tình cảm sâu đậm bao nhiêu, Diệp Lan Trăn không biết, thời chiến tranh loạn lạc, người thì chết trận, người thì chết già, cơ hồ không còn ai biết rõ mọi chuyện. Hiện tại anh chỉ muốn để ông cụ tuổi xế chiều sống được vui vẻ.
Hai mắt Diệp Lan Trăn thâm quầng như chứng minh mấy ngày nay anh có bao nhiêu vất vả.
Không phải anh không có thời gian ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hai cảnh tượng.
Cảnh thứ nhất là hình ảnh Đào Tư Di tươi cười u ám, anh phiền chán đứng lên hút điếu thuốc, nghĩ muốn ngủ tiếp thì lại là hình ảnh ông cụ Diệp cầm súng trường đối chiến với ông cụ Sử cầm cây thương tiến vào trong óc.
Nhiều khi, anh đã muốn gọi điện cho Đào Tư Di để giải thích, nhưng anh cố nhịn xuống, kết quả là nhịn cho tới tận bây giờ.
“Ông cụ cùng cô gái nhỏ kia, không một người nào khiến người ta bớt lo. " Diệp Lan Trăn phiền chán nhức đầu.
"Ngài Diệp, đây là văn kiện hai ngày nay cần ngài phê duyệt, mời ngài xem qua. "
"Sao cô không gõ cửa?" Diệp Lan Trăn lạnh lùng nhìn thoáng qua thư ký đột nhiên xuất hiện.
Thư ký bị ánh mắt anh dọa sợ, sửng sốt một hồi.
"Tôi có gõ qua nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, tôi liền tự mình đi vào, thực xin lỗi ngài Diệp. "
"Quên đi, đặt văn kiện trên bàn, đi ra ngoài đi. "
Diệp Lan Trăn phất phất tay, nhìn đến hốc mắt thư ký tựa hồ có chút đỏ lên, trong lòng anh càng phiền chán. Cũng không biết cô gái kia có khóc hay không, phụ nữ thật nhiều tâm tư mà, một câu nói cũng có thể khóc được.
Anh hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình vốn đang phiền chán. Cầm lên văn kiện trên bàn, bắt đầu lật xem. Dần dần tốc độ lật xem chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm trang giấy trong tay, ngón tay vô ý thức gõ mặt bàn, trong đầu lại không biết nghĩ đến cái gì.
"Đáng chết... "
Diệp Lan Trăn ném văn kiện trên bàn, anh lấy di động ra định gọi cho Đào Tư Di. Cả đầu đều là hình ảnh của cô gái đó, đến công việc cũng không làm được. Vừa tìm được số điện thoại trong máy, tay anh liền nghừng lại. Trong đầu xuất hiện hai Diệp Lan Trăn tí hon, một ác ma có sừng nhỏ, một thiên sứ có vòng nhỏ sáng phía trên đầu.
Sừng nhỏ nói: "Dựa vào đâu mà đàn ông cứ phải nhất định cúi đầu trước "
Vòng nhỏ sáng nói: "Đàn ông là phải rộng lượng, nên bao dung phụ nữ. "
Sừng nhỏ lấy tay chọc chọc trán vòng sáng nhỏ, đem vòng sáng nhỏ kêu loạn.
Sừng nhỏ còn nói: "Cây còn nhỏ thì phải chặt tỉa, vợ phải quản, cây nhỏ mà không tỉa sẽ không thẳng, vợ mà mặc kệ sẽ làm hỏng oai phong. ”
Vòng sáng nhỏ còn nói: “…”
Nhưng vòng sáng nhỏ chưa kịp nói, chỉ thấy vù một tiếng, vòng sáng nhỏ đã bị sừng nhỏ đá bay thẳng lên trời, không thấy bóng dáng.
Diệp Lan Trăn tự mình nghĩ ra cây búa, anh gõ hai lần bụp bụp, đem tiểu ác ma đập trở về.
Có điều tay anh cầm điện thoại cũng buông xuống, vợ là phải dạy dỗ, không phải sao?
Đợi hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi, nếu hai sau ngày sau cô gái nhỏ không gọi cho anh, anh liền quyết định chủ động trở về thừa nhận sai lầm. Trừng phạt lâu dài là không được, người gặp nạn vẫn là mình, nhưng đánh giằng co thì vẫn được.
Diệp Lan Trăn nghĩ đến đây, cơ mặt thả lỏng không ít, anh thở ra một hơi. Trong lòng ôm một tia may mắn, nói không chừng ngày mai hoặc là ngày kia, cô gái nhỏ sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh đấy.
Phải biết rằng, tình yêu giống như lò xo, người này yếu thì người kia mạnh. Có lần đầu tiên thỏa hiệp, về sau địa vị anh ở nhà có thể bay lên một cấp bậc khác.
Chỉ là kết quả thật sự tốt như Diệp Lan Trăn nghĩ sao?
...
Đào Tư Di ngây ngốc ăn cơm, vô ý thức dùng dĩa ăn cắm thức ăn rồi bỏ vào miệng. Nhai hai miếng rồi nuốt, một mùi vị kỳ quái qua đầu lưỡi xông thẳng vào não.
"Ọe... " Cô vội vàng cầm giấy ăn, che miệng lại, phun thứ trong miệng ra.
Trương Lệ Viện cau mày, đưa tới cốc nước, Đào Tư Di nhận lấy uống hai ngụm, hòa tan vị tỏi trong miệng.
“Không phải là em có đấy chứ?" Trương Lệ Viện thật cẩn thận hỏi.
"Làm sao có thể, chuyện của em chị cũng không phải không biết, mà từ nhỏ em đã không thích mùi tỏi rồi.” Đào Tư Di cười cười. Có, làm sao có thể, trước kia cô chờ mong như vậy, hiện tại thật sự không hi vọng sẽ có ngoài ý muốn!
"Ừ... Chị đây an tâm. " Trương Lệ Viện thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vừa nói xong, liền phát hiện sắc mặt Đào Tư Di cứng nhắc.
"Cái kia... Hiểu lầm đã được cởi chưa. " Trương Lệ Viện tưởng không khí sẽ dịu đi một chút, nhưng thật không ngờ, sắc mặt Đào Tư Di càng cứng nhắc.
"Mấy ngày nay em không gặp anh ấy. " Đào Tư Di nhận thấy được bạn tốt quan tâm, miễn cưỡng cười cười. "Em nghĩ anh ấy muốn ám chỉ gì đó với em. "
"Ám chỉ cái gì?" Trương Lệ Viện cảm giác cơn tức của mình lập tức muốn bùng lên. "Em là vợ cả đã có chứng minh, em phải biết rằng, kẻ thứ ba hay thứ bốn tính là cái lông gì!"
"Chị nói nhỏ chút. " Mặt Đào Tư Di từ trắng chuyển thành hồng.
Cái câu ‘kẻ thứ ba hay thứ bốn tính là cái lông gì’ lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, hiện tại toàn bộ công nhân viên chức trong nhà ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mặc kệ là mắt lé hay là nhìn thẳng, ánh mắt đồng loạt dừng trên người các cô.
Trương Lệ Viện cũng cảm thấy mình bị vây xem, đè thấp giọng, nhỏ tiếng nói: "Vậy em tính làm sao bây giờ?"
"Em còn chưa nghĩ ra. " Đào Tư Di cảm thấy cô không muốn ăn, đặt chiếc dĩa trên bàn. Cầm cốc nước uống một hơi.
"Chưa nghĩ ra... " Tiếng Trương Lệ Viện lại nhịn không được mà cất cao tiếng, cô thấy vẻ mặt Đào Tư Di không tán thành, cũng buông chiếc đũa trong tay, kéo Đào Tư Di cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người tới một quán cà phê bên ngoài công ty, Trương Lệ Viện mới buông tay cô.
"Nói cho chị nghe, thế nào mà lại chưa nghĩ ra? Kẻ thứ ba xuất hiện ngay trước mắt, em còn chưa nghĩ ra là sao?" Trương Lệ Viện tức giận bất bình sốt ruột thay cô.
"Chị đừng nóng giận. " Đào Tư Di trấn an Trương Lệ Viện, dường như người ngoại tình không phải là ông xã cô. "Em đã ly hôn một lần rồi, ly hôn…ly hôn.. cũng đã thành thói quen. "
Đào Tư Di an ủi Trương Lệ Viện đang nóng nảy. Bản thân cô tức giận giống như nện vào chăn bông vậy, bỗng nhiên bị một tá lực đánh vào, sau đó lại chụp vỗ, rồi biến thành một cái chăn bông phẳng.
"Em... Quên đi, sớm biết như vậy, không bằng lúc trước em lấy Mã Đằng Diệu, ít nhất người đàn ông kia không đào hoa bằng Diệp Lan Trăn. "
Đào Tư Di cười cười không nói gì, cô không còn tin vào đàn ông nữa rồi. Một số người thoạt nhìn luôn tốt lắm, thực tế thì sao? Không như trong tưởng tượng của mỗi người.
Thường ở cùng nhau, hai người tâm sự một lát, sau đó trở lại công ty dịch bản thảo giết thời gian.
Sau khi tan tầm, Đào Tư Di đưa Trương Lệ Viện lên xe riêng, còn mình đi dạo trên đường. Nhìn mặt trời khuất hẳn, cô mới vươn tay gọi xe.
Đọc địa chỉ cho lái xe, lại thêm một chút tiền, lái xe mới đồng ý đưa cô về khu biệt thự.
Đào Tư Di lười biếng tựa lưng trên ghế nhìn phong cảnh bên đường. Khóe miệng bất tri bất giác quét xuống một tia cười châm biếm, đối xử với một người vợ bị bỏ như cô thế này cũng tốt, ít nhất cũng không bị đuổi ra khỏi nhà.
Trước kia có xe đón xe đưa, hiện tại không có, cô tự mình gọi xe đi làm. Cho dù có gọi xe, nhưng xe taxi vẫn không nguyện ý đưa, lại nói rằng vì ở xa nên một chuyến đi chi phí rất cao.
“Ha ha..” Đào Tư Di cười cười, thực châm chọc mà!
Vào biệt thự, phòng khách lạnh tanh, mấy ngày nay Đào Tư Di đều về trễ, Diệp Lan Trăn không về nhà. Người giúp việc dọn dẹp xong, đoán chừng cũng trở về phòng xem ti vi rồi.
Đào Tư Di ngồi trong phòng khách một hồi, cầm tờ báo trên bàn trà đọc qua.
Báo hôm nay được xếp ngay ngắn chỉnh tề, Diệp Lan Trăn thường ngồi chỗ này vừa xem báo vừa chờ cô đi làm. Hai người lúc đi, tờ báo thường tùy ý vứt lung tung. Chỉ là cho dù thế nào, khi hai người trở về, tờ báo đã được người giúp việc sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, đều đặn hàng ngày.
Thật giống như, trừ con người thay đổi, biệt thự vẫn không thay đổi một chút nào, cho dù là một tờ báo.
Đào Tư Di nghĩ nghĩ rồi gấp tờ báo lại, đặt trên bàn trà.
Một trang trên tờ báo xuất hiện một ảnh chụp nổi bật kèm một tiêu đề lớn, bí thư tỉnh ủy thăm viếng đảng viên đã về hưu. Nội dung chủ yếu là nêu các sự kiện liên tiếp, không bởi vì một người khác mà thay đổi dấu chân của anh.
Đào Tư Di trở lại phòng, lấy sổ nhật ký, dùng bút vẽ một đường thẳng. Cô vừa lòng nhìn hai đường thẳng đứng song song trên trang giấy. Hai ngày liền thành một chữ nha!
Thời điểm chữ này hoàn thành, cũng là lúc cô nên ra quyết định.
Mấy ngày nay Diệp Lan Trăn bề bộn nhiều việc, cho tới buổi sáng hôm nay ông Diệp ra viện, anh mới có thời gian đến công ty xử lý công việc.
Nếu không có Đào Tư Di cho ông cụ uống thuốc kịp thời, đoán chừng hôm nay sẽ là ngày đưa tang. Ông cụ Diệp đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nếu đột nhiên té xỉu thêm lần nữa cũng sẽ rất dọa người. Tuổi ông đã cao, Diệp Lan Trăn lo lắng bệnh biến chứng, nên kiểm tra sức khoẻ rồi quan sát kỹ.
Định để ông cụ về Bắc Kinh, anh ở lại, công việc khiến Diệp Lan Trăn bận bịu, một bên chăm sóc ông cụ, một bên nghĩ cách điều chuyên gia từ Bắc Kinh về Côn Thành.
Cuối cùng mọi chuyện đều trở lại bình thường, nhưng tính tình quật cường của ông cụ lại nổi lên, muốn đến nhà bà Vương Tú Cúc ở một thời gian. Nói thế nào thì Diệp Lan Trăn cũng cảm thấy mình bị chọc giận đến cái mũi muốn xiêu vẹo.
Bạn già Vương Tú Cúc là Sử Trường Xuân thân thể vẫn còn tốt, ông cụ Diệp còn muốn gây náo nhiệt gì nữa đây. Người ta một nhà hòa thuận, đột nhiên xuất hiện lão tình nhân đi theo phía sau mông, cũng không biết cụ ông trong nhà người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Để giải quyết chuyện này, Diệp Lan Trăn liền tìm cách ổn thỏa nhất, mua một căn nhà đối diện nhà Vương Tú Cúc, bảo người ta lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại một chút. Còn trang hoàng thì không vội, đặt một ít đồ dùng gia đình là có thể ở được.
Nhà nông thôn có bố cục rất đơn giản. Ông cụ Diệp chỉ cần nguyện ý, ông có thể ở lầu hai, có thể quan sát tình hình bà Vương trong sân bên kia không sót một thứ gì.
Nghĩ vậy, Diệp Lan Trăn lại cảm thấy một trận đau đầu. Ông cụ họ Sử kia cũng không đơn giản, tính tình dễ bùng nổ, từ nhỏ học võ, tham gia chiến tranh kháng Nhật, nghe nói từng dùng một cây thương xuyên bốn thằng Nhật Bản. Mà ông cụ Diệp cũng là một tay súng nổi danh, binh khí với súng ống, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Diệp cùng bà Vương có tình cảm sâu đậm bao nhiêu, Diệp Lan Trăn không biết, thời chiến tranh loạn lạc, người thì chết trận, người thì chết già, cơ hồ không còn ai biết rõ mọi chuyện. Hiện tại anh chỉ muốn để ông cụ tuổi xế chiều sống được vui vẻ.
Hai mắt Diệp Lan Trăn thâm quầng như chứng minh mấy ngày nay anh có bao nhiêu vất vả.
Không phải anh không có thời gian ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hai cảnh tượng.
Cảnh thứ nhất là hình ảnh Đào Tư Di tươi cười u ám, anh phiền chán đứng lên hút điếu thuốc, nghĩ muốn ngủ tiếp thì lại là hình ảnh ông cụ Diệp cầm súng trường đối chiến với ông cụ Sử cầm cây thương tiến vào trong óc.
Nhiều khi, anh đã muốn gọi điện cho Đào Tư Di để giải thích, nhưng anh cố nhịn xuống, kết quả là nhịn cho tới tận bây giờ.
“Ông cụ cùng cô gái nhỏ kia, không một người nào khiến người ta bớt lo. " Diệp Lan Trăn phiền chán nhức đầu.
"Ngài Diệp, đây là văn kiện hai ngày nay cần ngài phê duyệt, mời ngài xem qua. "
"Sao cô không gõ cửa?" Diệp Lan Trăn lạnh lùng nhìn thoáng qua thư ký đột nhiên xuất hiện.
Thư ký bị ánh mắt anh dọa sợ, sửng sốt một hồi.
"Tôi có gõ qua nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, tôi liền tự mình đi vào, thực xin lỗi ngài Diệp. "
"Quên đi, đặt văn kiện trên bàn, đi ra ngoài đi. "
Diệp Lan Trăn phất phất tay, nhìn đến hốc mắt thư ký tựa hồ có chút đỏ lên, trong lòng anh càng phiền chán. Cũng không biết cô gái kia có khóc hay không, phụ nữ thật nhiều tâm tư mà, một câu nói cũng có thể khóc được.
Anh hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình vốn đang phiền chán. Cầm lên văn kiện trên bàn, bắt đầu lật xem. Dần dần tốc độ lật xem chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm trang giấy trong tay, ngón tay vô ý thức gõ mặt bàn, trong đầu lại không biết nghĩ đến cái gì.
"Đáng chết... "
Diệp Lan Trăn ném văn kiện trên bàn, anh lấy di động ra định gọi cho Đào Tư Di. Cả đầu đều là hình ảnh của cô gái đó, đến công việc cũng không làm được. Vừa tìm được số điện thoại trong máy, tay anh liền nghừng lại. Trong đầu xuất hiện hai Diệp Lan Trăn tí hon, một ác ma có sừng nhỏ, một thiên sứ có vòng nhỏ sáng phía trên đầu.
Sừng nhỏ nói: "Dựa vào đâu mà đàn ông cứ phải nhất định cúi đầu trước "
Vòng nhỏ sáng nói: "Đàn ông là phải rộng lượng, nên bao dung phụ nữ. "
Sừng nhỏ lấy tay chọc chọc trán vòng sáng nhỏ, đem vòng sáng nhỏ kêu loạn.
Sừng nhỏ còn nói: "Cây còn nhỏ thì phải chặt tỉa, vợ phải quản, cây nhỏ mà không tỉa sẽ không thẳng, vợ mà mặc kệ sẽ làm hỏng oai phong. ”
Vòng sáng nhỏ còn nói: “…”
Nhưng vòng sáng nhỏ chưa kịp nói, chỉ thấy vù một tiếng, vòng sáng nhỏ đã bị sừng nhỏ đá bay thẳng lên trời, không thấy bóng dáng.
Diệp Lan Trăn tự mình nghĩ ra cây búa, anh gõ hai lần bụp bụp, đem tiểu ác ma đập trở về.
Có điều tay anh cầm điện thoại cũng buông xuống, vợ là phải dạy dỗ, không phải sao?
Đợi hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi, nếu hai sau ngày sau cô gái nhỏ không gọi cho anh, anh liền quyết định chủ động trở về thừa nhận sai lầm. Trừng phạt lâu dài là không được, người gặp nạn vẫn là mình, nhưng đánh giằng co thì vẫn được.
Diệp Lan Trăn nghĩ đến đây, cơ mặt thả lỏng không ít, anh thở ra một hơi. Trong lòng ôm một tia may mắn, nói không chừng ngày mai hoặc là ngày kia, cô gái nhỏ sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh đấy.
Phải biết rằng, tình yêu giống như lò xo, người này yếu thì người kia mạnh. Có lần đầu tiên thỏa hiệp, về sau địa vị anh ở nhà có thể bay lên một cấp bậc khác.
Chỉ là kết quả thật sự tốt như Diệp Lan Trăn nghĩ sao?
...
Đào Tư Di ngây ngốc ăn cơm, vô ý thức dùng dĩa ăn cắm thức ăn rồi bỏ vào miệng. Nhai hai miếng rồi nuốt, một mùi vị kỳ quái qua đầu lưỡi xông thẳng vào não.
"Ọe... " Cô vội vàng cầm giấy ăn, che miệng lại, phun thứ trong miệng ra.
Trương Lệ Viện cau mày, đưa tới cốc nước, Đào Tư Di nhận lấy uống hai ngụm, hòa tan vị tỏi trong miệng.
“Không phải là em có đấy chứ?" Trương Lệ Viện thật cẩn thận hỏi.
"Làm sao có thể, chuyện của em chị cũng không phải không biết, mà từ nhỏ em đã không thích mùi tỏi rồi.” Đào Tư Di cười cười. Có, làm sao có thể, trước kia cô chờ mong như vậy, hiện tại thật sự không hi vọng sẽ có ngoài ý muốn!
"Ừ... Chị đây an tâm. " Trương Lệ Viện thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vừa nói xong, liền phát hiện sắc mặt Đào Tư Di cứng nhắc.
"Cái kia... Hiểu lầm đã được cởi chưa. " Trương Lệ Viện tưởng không khí sẽ dịu đi một chút, nhưng thật không ngờ, sắc mặt Đào Tư Di càng cứng nhắc.
"Mấy ngày nay em không gặp anh ấy. " Đào Tư Di nhận thấy được bạn tốt quan tâm, miễn cưỡng cười cười. "Em nghĩ anh ấy muốn ám chỉ gì đó với em. "
"Ám chỉ cái gì?" Trương Lệ Viện cảm giác cơn tức của mình lập tức muốn bùng lên. "Em là vợ cả đã có chứng minh, em phải biết rằng, kẻ thứ ba hay thứ bốn tính là cái lông gì!"
"Chị nói nhỏ chút. " Mặt Đào Tư Di từ trắng chuyển thành hồng.
Cái câu ‘kẻ thứ ba hay thứ bốn tính là cái lông gì’ lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, hiện tại toàn bộ công nhân viên chức trong nhà ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mặc kệ là mắt lé hay là nhìn thẳng, ánh mắt đồng loạt dừng trên người các cô.
Trương Lệ Viện cũng cảm thấy mình bị vây xem, đè thấp giọng, nhỏ tiếng nói: "Vậy em tính làm sao bây giờ?"
"Em còn chưa nghĩ ra. " Đào Tư Di cảm thấy cô không muốn ăn, đặt chiếc dĩa trên bàn. Cầm cốc nước uống một hơi.
"Chưa nghĩ ra... " Tiếng Trương Lệ Viện lại nhịn không được mà cất cao tiếng, cô thấy vẻ mặt Đào Tư Di không tán thành, cũng buông chiếc đũa trong tay, kéo Đào Tư Di cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người tới một quán cà phê bên ngoài công ty, Trương Lệ Viện mới buông tay cô.
"Nói cho chị nghe, thế nào mà lại chưa nghĩ ra? Kẻ thứ ba xuất hiện ngay trước mắt, em còn chưa nghĩ ra là sao?" Trương Lệ Viện tức giận bất bình sốt ruột thay cô.
"Chị đừng nóng giận. " Đào Tư Di trấn an Trương Lệ Viện, dường như người ngoại tình không phải là ông xã cô. "Em đã ly hôn một lần rồi, ly hôn…ly hôn.. cũng đã thành thói quen. "
Đào Tư Di an ủi Trương Lệ Viện đang nóng nảy. Bản thân cô tức giận giống như nện vào chăn bông vậy, bỗng nhiên bị một tá lực đánh vào, sau đó lại chụp vỗ, rồi biến thành một cái chăn bông phẳng.
"Em... Quên đi, sớm biết như vậy, không bằng lúc trước em lấy Mã Đằng Diệu, ít nhất người đàn ông kia không đào hoa bằng Diệp Lan Trăn. "
Đào Tư Di cười cười không nói gì, cô không còn tin vào đàn ông nữa rồi. Một số người thoạt nhìn luôn tốt lắm, thực tế thì sao? Không như trong tưởng tượng của mỗi người.
Thường ở cùng nhau, hai người tâm sự một lát, sau đó trở lại công ty dịch bản thảo giết thời gian.
Sau khi tan tầm, Đào Tư Di đưa Trương Lệ Viện lên xe riêng, còn mình đi dạo trên đường. Nhìn mặt trời khuất hẳn, cô mới vươn tay gọi xe.
Đọc địa chỉ cho lái xe, lại thêm một chút tiền, lái xe mới đồng ý đưa cô về khu biệt thự.
Đào Tư Di lười biếng tựa lưng trên ghế nhìn phong cảnh bên đường. Khóe miệng bất tri bất giác quét xuống một tia cười châm biếm, đối xử với một người vợ bị bỏ như cô thế này cũng tốt, ít nhất cũng không bị đuổi ra khỏi nhà.
Trước kia có xe đón xe đưa, hiện tại không có, cô tự mình gọi xe đi làm. Cho dù có gọi xe, nhưng xe taxi vẫn không nguyện ý đưa, lại nói rằng vì ở xa nên một chuyến đi chi phí rất cao.
“Ha ha..” Đào Tư Di cười cười, thực châm chọc mà!
Vào biệt thự, phòng khách lạnh tanh, mấy ngày nay Đào Tư Di đều về trễ, Diệp Lan Trăn không về nhà. Người giúp việc dọn dẹp xong, đoán chừng cũng trở về phòng xem ti vi rồi.
Đào Tư Di ngồi trong phòng khách một hồi, cầm tờ báo trên bàn trà đọc qua.
Báo hôm nay được xếp ngay ngắn chỉnh tề, Diệp Lan Trăn thường ngồi chỗ này vừa xem báo vừa chờ cô đi làm. Hai người lúc đi, tờ báo thường tùy ý vứt lung tung. Chỉ là cho dù thế nào, khi hai người trở về, tờ báo đã được người giúp việc sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, đều đặn hàng ngày.
Thật giống như, trừ con người thay đổi, biệt thự vẫn không thay đổi một chút nào, cho dù là một tờ báo.
Đào Tư Di nghĩ nghĩ rồi gấp tờ báo lại, đặt trên bàn trà.
Một trang trên tờ báo xuất hiện một ảnh chụp nổi bật kèm một tiêu đề lớn, bí thư tỉnh ủy thăm viếng đảng viên đã về hưu. Nội dung chủ yếu là nêu các sự kiện liên tiếp, không bởi vì một người khác mà thay đổi dấu chân của anh.
Đào Tư Di trở lại phòng, lấy sổ nhật ký, dùng bút vẽ một đường thẳng. Cô vừa lòng nhìn hai đường thẳng đứng song song trên trang giấy. Hai ngày liền thành một chữ nha!
Thời điểm chữ này hoàn thành, cũng là lúc cô nên ra quyết định.
Bình luận truyện