Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 9



Tác giả: Ca Sơ.

Tô Lạc cứ ngỡ sau khi quay xong cảnh ở núi sẽ có thể trở về phim trường, không nghĩ Trần Hoành lại quyết định cho Tiêu Hàm thêm hai phân đoạn nữa. Vậy nên thời gian làm việc đành phải kéo dài thêm hai ngày.

Tề đại kim chủ đã đích thân ra mặt nói chuyện, dù thế nào cũng phải trả một phần ba kịch bản kia cho Tiêu Hàm. Có điều khiến Tô Lạc bất ngờ chính là, phần thoại mà y và Lục Quân Thành đã diễn rất tốt trước đó không hiểu sao bị cắt bỏ.

"Tại sao cậu lại muốn cắt giảm đoạn này? Dựa theo nội dung kịch bản thì không thể xóa cảnh tắm chung đó đi được." Lục Quân Thành vô cùng khó hiểu hỏi. Tuy anh và Tô Lạc diễn cùng nhau không nhiều, phân đoạn lại ngắn, nhưng phải có nó thì cốt truyện mới mạch lạc. Rốt cuộc do đâu mà phần trung gian quan trọng như vậy phải bị bỏ?


Cho dù bắt buộc phải cho Tiêu Hàm thêm đất diễn chăng nữa cũng đâu nhất thiết phải chỉnh sửa đoạn này. Hay Trần Hoành vốn không thích nhìn Tô Lạc và anh "tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm uyên ương"?

Trần Hoành từng nói mình sẽ buông tay. Nhưng dường như khi nhìn vào màn hình đặt trước mắt, anh vẫn không ngăn được mình uống giấm chua. Ngày hôm qua Lục Quân Thành còn thấy Trần Hoành xem đi xem lại đoạn phim đó hết mấy lần.

Trần Hoành không quan tâm suy nghĩ của Lục Quân Thành ra sao. Anh vẫn giữ vẻ ngoài đạo diễn uy phong, nghiêm túc đáp: "Nếu ở đoạn này Cổ Dự phát hiện được điểm kì hoặc, sau đó lén thay Mạc Vấn gặp Phục Dạ, từ đó phát hiện ra thân phận của hắn sẽ thúc đẩy mâu thuẫn lên cao trào, tăng phần kịch tính." Hơn hết điều đó có thể giúp đắp nặn hình tượng nhân vật Cổ Dự càng thêm hoàn chỉnh. Không biết vị Tề đại thiếu gia kia đã tốn bao nhiêu tiền để đầu tư cho Tiêu Hàm nữa.


Nói trắng ra là đoạn kịch diễn cho vui này thực chất đã bị cấp trên ra lệnh cắt bỏ, dù ba người họ có thương lượng thế nào thì cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi.

"Tô Lạc, cậu nghĩ sao?" Trần Hoành chuyển sang hỏi Tô Lạc.

Kỳ thực phần của Tô Lạc bị bỏ nhiều nhất. Mà y lại do Trần Hoành mời tới, trước đó vai nam chính Tô Lạc không được nhận, đổi thành nam số ba, Trần Hoành vẫn luôn muốn bồi thường cho y. Thế nhưng bây giờ cái gọi là bồi thường của anh lại là việc đất diễn của y càng bị cắt giảm hơn.

Có lúc Trần Hoành nghĩ Tô Lạc không chọn mình quả thật rất sáng suốt. Bản thân anh căn cơ hạn hẹp, ngay cả việc bảo hộ chu toàn cho người mình quan tâm mà cũng không đủ lập trường và năng lực, thì lấy gì đảm bảo nửa đời sau cho y?


Trái lại với Trần Hoành, Tô Lạc không hề để bụng việc phân đoạn của y bị xóa, mà y cũng tin Trần Hoành hoàn toàn chẳng có ý muốn chơi mình. Bên cạnh đó, Tô Lạc không thể không bội phục khả năng của anh, bởi tuy kịch bản đã bị ép phải sửa đổi nhiều lần nhưng kết quả chẳng những anh không cần tốn sức đẩy mạnh tình tiết phim, mà còn có thể cho Cổ Dự góp mặt, khiến tình cảm sư huynh đệ giữa hắn và Mạc Vấn cùng với mâu thuẫn của cả hai được khắc họa sinh động hơn hẳn.

"Theo như kịch bản, sau khi Cổ Dự gặp được Ma Tôn liền muốn tìm cách thuyết phục Mạc Vấn. Nhưng nếu thế thì nhịp độ phim sẽ bị chậm lại, chi bằng để cho việc Ma Tôn và Cổ Dự gặp nhau bị Mạc Vấn trông thấy. Ma Tôn là người duy nhất Mạc Vấn tin tưởng chia sẻ những suy nghĩ thật trong lòng mình, giờ đây có vẻ như qua lại với Cổ Dự. Điều này chắc chắn sẽ đưa xung đột của họ lên đỉnh cao. Đạo diễn Trần, anh thấy sao?"
Người phụ trách thay đổi kịch bản cuối cùng vẫn là Trần Hoành. Anh cúi đầu suy nghĩ một lát. Chính xác, như vậy vừa có thể cho Tiêu Hàm thêm phân đoạn, vừa không giảm đi đất diễn của Tô Lạc bao nhiêu. Vì theo đó thì chỉ cần bỏ một đoạn nhỏ thôi, nội dung phim cũng sẽ không bị biến chuyển quá lớn.

Hiện Lục Quân Thành đã hiểu tại sao Tô Lạc lại được Trần Hoành ưu ái và yêu mến như thế. Không đơn thuần vì dung mạo xuất chúng của y, mà còn do thái độ không kiêu ngạo không nóng nảy, gặp khó không nghi gặp nguy không loạn này. Đương nhiên nguyên nhân giúp Tô Lạc có được những điều trên cũng bởi tính cách y khoan dung rộng lượng, không ích kỷ, không hẹp hòi.

Lục Quân Thành vỗ vai Tô Lạc, thầm like cho y một phát.

Bên này mọi người vừa nói chuyện ổn thỏa xong, chưa kịp bước ra khỏi cửa, bên kia Tiêu Hàm đã chờ không nổi chạy tới, sau lưng còn có Tề Hiên đi cùng để trợ oai. Bốn người khéo thế nào lại đụng mặt nhau ở cửa. Vì chuyện sửa kịch bản nên bầu không khí có phần ngượng nghịu. Bất ngờ vị Tề đại tổng tài luôn cao quý lạnh lùng trước mặt lại chủ động lên tiếng chào hỏi với Lục Quân Thành," Lục tiên sinh, anh có thể ký tên cho tôi được không?"
Tô Lạc và Tiêu Hàm gần như nhìn về phía hắn cùng một lúc, cả hai đều không tin vào lỗ tai mình.

Lục Quân Thành chẳng hề có phản ứng gì khác biệt, sảng khoái hỏi: "Tề tiên sinh muốn tặng cho ai sao?" Theo phân tích của Lục Quân Thành, mặc dù người hâm mộ anh nhiều chẳng đếm xuể, nhưng chắc chắn không bao gồm Tề Hiên trong đó. Tuy nhiên việc hắn muốn lấy chữ ký của anh đi cua trai cua gái gì đó thì không phải không thể xảy ra. Bất ngờ là Tề Hiên chỉ cong khóe môi, nụ cười chói mắt cực kỳ, "Tôi muốn giữ cho mình. Những bộ phim anh đóng có chất nghệ thuật rất cao, mỗi vai diễn đều mang nét độc đáo riêng, đây là điều mà không phải diễn viên trẻ tuổi nào cũng có thể làm được."

Tề Hiên vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tô Lạc. Y đã từng nhiều lần ghé vào tai hắn khen ngợi Lục Quân Thành như vậy. Bây giờ có thể đóng phim cùng chính thần tượng của mình, hẳn y vui mừng lắm nhỉ!
Tô Lạc hoàn toàn không rõ ý của Tề Hiên. Tầm mắt y theo bản năng lưu luyến trên khuôn mặt hắn. Y không nhớ rõ Tề Hiên đã từng dùng thái độ ra sao để nói chuyện với mình, chỉ biết giờ đây trước mặt y hắn chỉ toàn bày ra vẻ lạnh lùng xa cách, đối với vị ảnh đế đẹp trai bên cạnh thì mỉm cười rù quến, thậm chí còn đong đưa qua lại khiến người ta thấy ngứa mắt nữa.

Tô Lạc bực bội nghĩ, Tề Hiên chắc sẽ không thích Lục Quân Thành chứ?

"Tôi cũng tự biết mình đẹp trai phong độ, nhưng người ta đã si mê tôi đến độ này rồi thì tôi phải làm thế nào cho phải đây?" Lục Quân Thành nhìn chằm chằm người giả ngu ngơ nhưng thực chất lại đang quan sát tỉ mỉ kẻ khác, Tô Lạc.

Y vờ đáp, "Hẳn Tề tổng đang có ý anh đó, lấy lòng rõ ràng như vậy cơ mà!"
Lục Quân Thành vừa nghe xong mặt liền đen lại, thưởng một cú thật mạnh vào vai Tô Lạc, "Tô Lạc, nam minh tinh vẫn được phép có fanboy, ganh tị thì nói. Cậu cứ cố gắng học hỏi, ngày nào đó cũng sẽ được yêu mến như anh đây thôi!"

Y thực sự muốn thốt ra lời khinh bỉ, ai thèm để tên tra kia để mắt tới chứ!

Hai người huyên thuyên náo loạn với nhau một hồi. Lục Quân Thành bị người đại diện của mình tha đi, còn Quả Tử thì lôi Tô Lạc về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Cả đêm, Quả Tử cứ len lén nhìn Tô Lạc mãi. Đến khi y không tài nào chịu đựng nổi nữa, đành phải mở miệng, "Cho cậu một phút, muốn hỏi thì gì hỏi mau."

Quả Tử cũng không ngại ngần, hỏi thẳng: "Phân đoạn của cậu đã bị cắt giảm ư?"

"Thì ra cậu cũng có lúc thông minh thế!"
"Sao anh ta lại quá đáng vậy?" Quả Tử tức giận quát.

Tô Lạc vội vã nhìn quanh căn nhà gỗ nhỏ mình đang ở. Do việc đi lại trên núi bất tiện nên đoàn phim đã dựng tạm vài mái chòi rộng chừng vài mét vuông liên tiếp nhau để mọi người nghỉ ngơi, chất lượng cách âm tốt đến nỗi lúc ngủ còn có thể nghe được tiếng ngáy của người vách bên cạnh.

Vì thế y nhanh chóng làm động tác "suỵt" với Quả Tử.

Quả Tử tự hạ thấp giọng nhưng vẫn oán giận nói: "Cậu đã theo anh ta ba năm, chẳng những không được lợi lộc gì, quan hệ với công ty cũng chả khá nổi, bây giờ còn tích cực giúp người khác đi đoạt vai của cậu? Rốt cuộc công bằng đi đâu hết rồi?"

Quả Tử tức đến độ muốn đạp đổ chậu nước lạnh dưới đất cho hạ hỏa.
Tô Lạc nằm trên giường gỗ nhìn trần nhà, khẽ hỏi một câu: "Quả Tử, trước đây tôi thực sự rất thích anh ta sao?"

Lòng Quả Tử thắt lại, không dám nhắc tới chuyện này nữa, "Lúc nãy tôi có ghé một nhà nông trên núi mua dưa hấu, cậu có muốn ăn không?"

Tô Lạc xoay người đứng lên, tay ôm lấy dưa hấu nói muốn mang ra ngoài suối ướp lạnh. Quả Tử không đi cùng, cậu biết hiện giờ y muốn được yên tĩnh một mình. Đoạn thoại y kia đã phải khổ cực rất nhiều mới có thể hoàn thành, thế mà người ta vừa nói bỏ liền bỏ ngay, muốn chấp nhận cũng đâu phải dễ dàng.

Mỗi ngày Tô Lạc đều vui vẻ cười nói cho người khác xem. Đến khi tâm trạng buồn bã, y cũng chỉ có thể chịu đựng một mình mà thôi.

Lúc này Tô Lạc đang ngồi trên một tảng đá, mặc kệ cho dòng nước suối lạnh lẽo chảy qua chân. Y một tay ôm dưa hấu, một tay chống lên má, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời cao.
Kỳ thực Quả Tử nhạy cảm quá rồi. Mặc dù có hơi khó chấp nhận thật, nhưng không phải Tô Lạc đang nỗ lực để làm hài lòng người khác. Tề Hiên đối xử với y thế nào y cũng không quan tâm mấy, chính xác hơn y đang thấy tò mò.

Vùng núi này có bầu không khí trong lành vô cùng, sẽ càng tuyệt hơn nếu không có kẻ phá đám nào đó đứng hút thuốc. Hiện tại cách y không xa, một tên đàn ông đã ở rất lâu, tàn lửa trên tay hắn cứ sáng mãi không tắt.

Tô Lạc không nói lời nào, Tề Hiên cũng im lặng.

Đến khi hắn rút điếu thuốc thứ ba ra, y không chịu nổi nữa bèn nói: "Hút thuốc ít một chút sẽ tốt hơn."

Tề Hiên hít một hơi dài, chậm rãi nhả ra làn khói lờ mờ trong đêm, "Trước đây có người cũng bảo tôi cai thuốc, tôi đã cai ba năm..." Tô Lạc không biết trong giọng nói của hắn mang theo nỗi niềm gì nhưng nó lại khiến lòng y chợt nhói.
Cũng chả hiểu tại sao lúc ấy y không thèm kiềm chế bản thân mình, dứt khoát đi tới giật lấy điếu thuốc trong tay Tề Hiên ném xuống nước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Lạc bằng đôi con ngươi sâu thẳm, gương mặt vẫn vô cảm như cũ, "Sao? Không được diễn cùng anh ta nữa nên thấy bực bội?"

Thấy Tô Lạc nhướng mày, hắn lại bổ sung thêm một câu, ""Anh ta là người mà cậu nói sao?"

Tô Lạc nhíu mày khó hiểu, nhìn chằm chằm Tề Hiên ba giây mới lên tiếng: "Tề tiên sinh, ngài có vẻ rất bận tâm đến việc tôi cởi trần đóng phim chăng? Nghe ngài nói như vậy, làm tôi còn lầm tưởng rằng ngài đang lưu luyến tôi đó?" Trên thực tế, ngài cảm thấy tôi chướng mắt, nghĩ tôi gặp ai cũng đều như cá gặp nước chứ gì?

Hơi thở Tề Hiên lập tức lạnh đi, con ngươi đen như mực nhìn Tô Lạc chằm chằm, "Tôi sẽ không lãng phí tình cảm cho một người không yêu mình!" Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào điều gì muốn tôi bận tâm tới cậu?
Đột nhiên Tô Lạc thấy mông lung, nghe cứ như y mới là người đã phụ Tề Hiên chứ không phải hắn đá y ấy nhỉ?

"Tề tiên sinh, có phải tôi đã từng làm điều gì không phải với ngài?"

Tề Hiên: "..."

Tô Lạc khoanh tay nói, "Vào đêm ngài vứt tôi ở ngoài cửa, tôi đã không may bị mất trí nhớ. Hiện giờ những chuyện về ngài tôi không thể nhớ ra được nữa. Bác sĩ gọi đây là chứng mất trí nhớ có chọn lọc."

Bàn tay bất động của Tề Hiên chợt run lên. Tô Lạc rõ ràng cảm nhận được nhịp hô hấp của hắn đang dần trở nên bất bình ổn. Y thầm nghĩ có khi nào anh ta cảm thấy lương tâm cắn rứt hay không. Kết quả, Tề Hiên lại nói: "Cậu đã lừa tôi ba năm, cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu lần nữa sao?"

Dứt lời, Tề Hiên lập tức quay lưng bỏ đi, khuôn mặt lộ rõ sự chán ghét.
Tô Lạc dõi theo bóng lưng kia một lát, trong lòng tựa như có một vạn con cừu thi nhau phóng qua. Y ôm dưa hấu chạy vội về phòng mình, "Quả Tử, có phải tôi đã ngoại tình nên Tề Hiên mới đối xử với tôi như vậy không?"

Quả Tử đang nằm trên giường bỗng dưng giật mình nhảy dựng lên. Cậu ra vẻ ngờ vực, sau đó thì thở dài một hơi, "Em trai à, cậu đánh giá cao trình độ trăng hoa của mình quá nhỉ? Từ trước đến nay cậu chỉ có một mình anh ta mà thôi!"

Tô Lạc nhíu mày nhìn Quả Tử, "Vậy ba năm nay tôi thật sự luôn chung thủy với Tề Hiên?"

Thấy Quả Tử gật đầu chắc nịch, Tô Lạc liền thở ra. Kỳ thực y cũng cảm thấy mình không thể nào là loại người như thế được. Vốn Tô Lạc muốn tìm cơ hội nói chuyện với Tề Hiên cho rõ ràng, thế nhưng từ sau hôm đó hắn cứ như bị ai đó bắt cóc vậy, qua vài ngày liên tiếp vẫn chẳng thấy xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện