Thế Thân Thì Có Làm Sao

Chương 6



Vào lúc giữa trưa, mặt trời trên cao nóng hầm hập, ánh nắng độc ác chiếu xuống khiến mọi người ra ngoài kiếm ăn đầu óc choáng váng, chỉ hận không thể mau mau tìm nhà hàng nào đó có điều hòa mát lạnh mà lấp đầy ngũ tạng, làm tốt công tác tích trữ thể lực cho buổi chiều. Khi đám người kia đang hối hả trên đường thì cuối phố, không gian nơi cửa hàng bán hoa bị bao quanh bởi sắc tím đỏ cùng xanh đậm lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh tường hòa, ngay cả không khí lưu động so với xung quanh cũng phảng phất như thấp hơn một, hai độ, chỉ cần đi qua cũng có thể cảm thấy được hơi mát nhè nhẹ, vô cùng thoải mái. ( ~>_

Thế nhưng ở giữa nơi yên tĩnh tựa như bị thành thị huyên náo bên ngoài bỏ quên này, một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên!

"Uông tỷ. . . . . . Uông tỷ. . . . . ." Một cô gái bề ngoài xinh đẹp, nhưng cá tính lại rất ngốc nghếch gọi là Mai muội, là nữ sinh vừa học vừa làm ở cửa hàng, giờ phút này đang giọng nhỏ giọng hô hoán, sau khi gây được chú ý với đối phương, tay liền chỉ ra bên ngoài, nhếch miệng vui vẻ hoan hô, "Hôm nay bạn trai chị lại đưa đồ ăn ngon đến cho chúng ta ăn nha!"

"Anh ta không phải bạn trai của chị!" Nhanh chóng sửa lại cho đúng, Uông Mạn Quân thầm than một hơi, không cần nhìn cũng biết "bạn trai" được nói đến là ai.

Ai. . . . . . Kỳ thật nàng cũng không nhớ rõ lắm chuyện ba ngày trước sau khi khóc ngã vào trong lòng ngực của hắn, chỉ biết là cuối cùng, khi có ý thức thì nàng đã bị hắn mang lên phòng trên lầu nghỉ ngơi, nặng nề ngủ thiếp đi dưới cái nhìn chăm chú của hắn, khi mở mắt ra thì đã gần sáng, mà hắn cũng đã rời đi.

Nhưng mà sự việc chỉ đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên không phải!

Chỉ biết rằng ba ngày tiếp theo, trừ bỏ bữa sáng, dù sao nàng cũng không mở cửa hàng sớm như vậy, nhưng thời gian cơm trưa nhất định thấy hắn mang theo túi mỹ thực nóng hổi tới đây, ôn hòa nhưng kiên quyết ép nàng ăn, nếu không sẽ không chịu rời đi; về phần bữa tối thì sao. . . . . . lại vô lực thở dài, nàng sâu sắc cảm nhận được bữa tối thực là một tai họa.

Đúng vậy, tai họa! Tai họa ngày đầu tiên, hắn kéo nàng khỏi cửa hàng, mang theo nàng đi tới nhà hàng cao cấp dùng cơm. Nhưng cả bữa cơm, không ít người từng quen biết trên thương trường, sau khi nhìn thấy hắn liền vội vàng tiến đến chào hỏi, đồng thời tò mò dùng ánh mắt dò xét nhẹ nhàng lướt qua trên người của nàng một chút, khiến nàng cả tối cảm thấy như ngồi trên đống lửa, vạn phần không được tự nhiên, qua loa dùng cơm xong liền kiên trì rời đi, không muốn ở lâu hơn một giây. Đương nhiên, với sự nhạy bén của hắn, tự nhiên nhận thấy được trong lòng nàng không thoải mái, cho nên buổi tối ngày hôm sau, hắn thay đổi lề lối, mua túi lớn nguyên liệu nấu ăn tươi sống lại đây, không để ý phản đối dám ỷ mạnh chiếm lấy lầu hai nơi nàng hiện đang ở, tự mình xuống bếp rửa tay nấu canh.

Mà nàng cho dù không muốn đến thế nào, nhưng vì còn phải chú ý chiếu cố đến khách hàng, thật sự không có thời gian và tinh lực cùng hắn dây dưa, chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý hắn, mà kết quả chính là phòng bếp nho nhỏ của nàng trở thành hiện trường tai họa, về phần hương vị bữa cơm tối kia thì. . . . . . cũng chỉ có hai chữ có thể hình dung ― tai họa!

Về phần ngày thứ ba! Cũng chính là hôm nay, nàng chỉ có thể chân thành hy vọng hắn buông tha nàng, đừng nữa đến đây.

Nghĩ đến đây, Uông Mạn Quân lại thở dài, vừa lúc này, "Bạn trai" tay mang theo mỹ thực nóng hổi, cước bộ tao nhã đi vào cửa hàng tới trước mặt nàng.

"Đói bụng rồi đi? Anh mua vài thứ, mau tới ăn!" Phảng phất như giữa hai người chưa từng tồn tại vấn đề "Chia tay", Ngụy Chấn Hạo tác phong tự nhiên đưa lên cơm trưa, trên mặt là nụ cười thản nhiên thỏa mãn, nhìn qua tâm tình có vẻ tốt lắm.

Ba ngày trước, nàng đã nói rõ ràng như vậy, vì sao người đàn ông này có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra?

Anh yêu em!

Tựa như muốn giải đáp nghi hoặc, lời thổ lộ kiên định mà cường hãn kia thình lình lướt qua trong đầu, làm cho khuôn mặt vốn không chút huyết sắc của Uông Mạn Quân càng thêm tái nhợt, ngay cả thân mình cũng không khỏi run rẩy một chút. . . . . .

"Cẩn thận!" Nhanh mắt nhanh tay, Ngụy Chấn Hạo mau chóng đỡ lấy nàng, đáy mắt tràn đầy quan tâm. "Không thoải mái sao? Muốn đi khám bác sĩ hay không?"

Thân thể nàng hiện tại thực là không thể so với lúc thường, phải càng cẩn thận chăm sóc hơn mới đúng.

"Em, em không sao!" Lắc đầu, nàng run run thoát khỏi hắn đỡ, cực lực tránh cùng hắn tiếp xúc thân thể.

Nhận thấy được nàng né tránh, Ngụy Chấn Hạo cũng không có nói thêm cái gì, chỉ cười cười thu tay lại, giọng điệu tự nhiên kêu gọi. "Nếu không có việc gì, vậy đến ăn chút gì đi!"

"Có phần em không?" Bỗng dưng, một bàn tay khẽ giơ lên cao, Mai muội chớp chớp mắt, vẻ mặt thèm thuồng hỏi.

"Đương nhiên!" Ngụy Chấn Hạo gật đầu nở nụ cười.

A. . . . . . Hắn cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được phải bày ra một ít thủ đoạn lung lạc lòng người.

Lúc trước bởi vì có nhiều tai tiếng, làm cho Trần tỷ vẫn đối với hắn không có hảo cảm, tự nhiên cũng không có gì để nói; nay hắn học khôn, hiểu rõ rằng chỉ cần đem người bên cạnh nàng thu xếp tốt, đối với bản thân tuyệt đối là có lợi mà không có hại, nên mỗi lần đến đây, đều thuận tiện mang thêm một phần ăn cho em gái trẻ tuổi này, hoàn toàn không yêu cầu trả công cái gì, nhưng có thể nhanh chóng thu mua lòng người, khiến cho nàng không ngừng vì chính mình nói tốt.

Nhìn xem, đây không phải là không thể!

"Nha! Uông tỷ, bạn trai chị thật tốt!" Vui vẻ hoan hô, Mai muội đảo khách thành chủ, giành trước tìm kiếm trong túi đồ ăn. Chỉ nghe cái từ "Bạn trai" vừa thốt ra, Ngụy Chấn Hạo nhất thời cười đến đắc ý thoải mái.

Nhưng mà Uông Mạn Quân lại buồn bực nhấn mạnh, "Anh ta không phải bạn trai chị!"

Thật là! Hai, ba ngày qua, bọn họ sửa đúng mấy lần, làm sao mà Mai muội vẫn hồ đồ không hiểu như vậy, nói mãi cũng không nghe?

Không hiểu làm sao, nàng sửa rồi lại sửa nhưng cô nàng ngốc nghếch nào đó lại hoàn toàn không cảm thấy bị uốn nắn, chỉ lo cầm phần cơm trưa của mình vọt đến bên cạnh, bắt đầu hì hục ăn, căn bản không có đem lời nàng nói nghe vào trong tai.

Thấy thế, Mạn Quân cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy hết cách với Mai muội ngốc nghếch này.

Đem tất cả thu vào trong mắt, Ngụy Chấn Hạo lại giảo hoạt cười, không chút mảy may phản đối danh xưng Mai muội gọi hắn.

Uông Mạn Quân không biết nên tức giận hay nên cười nữa, đều là lỗi của hắn! Đã chia tay rồi còn muốn dây dưa không ngớt, vậy mới có thể làm cho người khác hiểu lầm, có chút giận chó đánh mèo, Uông Mạn Quân trừng trừng nhìn người trước mắt, cảm thấy có mấy lời vẫn là nên nói rõ ràng thì hơn, không thể để cho hắn nhiễu loạn cuộc sống của mình như vậy, bởi thế mặt lập tức không chút thay đổi mở miệng!

"Anh, theo em lên lầu đi." Dứt lời, dẫn đầu xoay người hướng cầu thang đi đến, biết rõ hắn tuyệt đối sẽ không phản đối.

Quả nhiên, Ngụy Chấn Hạo không có ý kiến, miệng ẩn chứa ý cười liền theo đuôi ở phía sau.

Chỉ chốc lát sau, hai người song song đi vào trong gian phòng ở lầu hai, nàng bỗng dưng xoay người đối mặt hắn, "Em nghĩ lúc trước em đã nói rất rõ ràng rồi, em không yêu anh, hơn nữa chúng ta cũng chia tay rồi, em hiện tại sống rất tốt, xin đừng lại đến quấy rầy cuộc sống của em, khiến cho em thấy bối rối, có được không?"

Nghe nàng lần nữa nói rõ không yêu hắn, Ngụy Chấn Hạo chỉ cảm thấy giống như là bị gai nhọn đâm, trong lòng thoáng chốc đau đến co rút lại, nhưng trên mặt không có hiển lộ ra chút nào nỗi lòng, chỉ cười cười kiên trì luận điệu của mình.

"Anh nghĩ anh cũng đã trả lời thật sự rõ ràng, anh yêu em, hơn nữa cũng không có đáp ứng chia tay. Hơn nữa, thân là bạn trai, thay bạn gái mình đưa cơm cũng là chuyện rất bình thường, cũng không tính quấy rầy đi!"

". . . . . ." Đối với cái loại hưởng ứng vô lại này, Uông Mạn Quân từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng, không bao giờ nổi nóng cũng không nhịn được cáu giận mặt đỏ lên, nhưng vẫn như cũ miễn cưỡng áp chế cơn giận của mình, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng, nỗ lực nói lý lẽ.

"Nam nữ hoan ái, hợp thì tới, không hợp thì đi. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, anh cũng không phải người cầm không được, bỏ xuống không được, nay lại có người tình đầu chờ đợi cùng anh tình cũ tái hợp, anh cần gì phải cùng em dây dưa không dứt?"

Trong đầu của nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, vì sao luôn muốn đem hắn giao cho người phụ nữ khác? Ánh mắt nhíu lại đầy nguy hiểm, Ngụy Chấn Hạo lần đầu tiên cảm giác mình không đáng giá như vậy, lập tức nhịn không được lòng tràn đầy căm phẫn trợn mắt nhìn nàng, thần sắc không tốt, cao giọng nhấn mạnh, "Anh đã nói rồi, Nhạc Nhã không phải hạnh phúc của anh, anh cũng sẽ không cùng cô ấy tình cũ tái hợp, vì sao em lại không tin?"

"Cho dù là như vậy, anh cũng không nên lại tới tìm em, bởi vì chúng ta đã chia tay rồi!" Nàng lại nói đến chuyện "Chia tay"

"Anh không đáp ứng!" Hắn đồng dạng cũng không tiếp thụ.

"Anh. . . . . . anh quả thực không thể nói lý!" Uông Mạn Quân hổn hển lên án, lần đầu tiên phát hiện hắn từ trước đến nay trầm ổn nội liễm, thế nhưng cũng có thể ngang ng¬ược như vậy.

"Vậy em thì sao? Em vậy là cái gì?" Đột nhiên tới gần nàng, Ngụy Chấn Hạo mạnh mẽ chất vấn: "Chúng ta ở cùng một chỗ ba năm, nay em lại nói với anh em hoàn toàn không yêu anh, đối với anh không có cảm tình? Tròn ba năm, không phải ba ngày, ba tháng, mà là ba năm! Thử hỏi có người phụ nữ nào có thể lãng phí ba năm thanh xuân quý giá trên người một gã đàn ông mà mình hoàn toàn không có cảm tình chứ?"

"Em không. . . . . ." Bị dồn ép tới mức cả người run rẩy, nàng bối rối muốn phủ nhận lại bị ngắt lời.

"Mạn Quân. . . . . . Mạn Quân. . . . . ." Thở dài khẽ gọi, Ngụy Chấn Hạo hung hăng đem thân hình run run của nàng ôm chặt trong ngực, tiếng nói trầm thấp ôn nhu mang theo nỗi khó hiểu cùng đau lòng. "Em đến tột cùng là đang sợ cái gì? Vì sao không dám thừa nhận em đối với anh có cảm tình. . . . . ."

"Không có. . . . . . Em không có. . . . . ." Không ngừng lắc đầu, Uông Mạn Quân ở trong lòng hắn thì thào phủ nhận, thế nhưng nước mắt lại giống như hạt châu, không thể khống chế mà rơi xuống, vừa khóc vừa kêu, "Không nên như vậy. . . . . . Em không muốn anh yêu em, cũng giống như em không cần cũng không thể yêu anh . . . . . . Giữa chúng ta hẳn là chỉ có lợi dụng lẫn nhau, cho nhau một mối quan hệ an ủi, không thể có yêu. . . . . . Không thể. . . . . ."

Nàng không thể yêu hắn. . . . . . Không thể . . . . . .

Bởi vì chuyện này khiến nàng cảm thấy như là một loại phản bội. . . . . .

Cái gì gọi là không cần yêu cũng không thể yêu? Cái gì kêu là bọn họ chỉ lợi dụng lẫn nhau, cho nhau niềm an ủi? Cảm giác mình đang dần tiếp cận mấu chốt của vấn đề, Ngụy Chấn Hạo vốn định thừa cơ truy vấn, nhưng thấy được trên mặt nàng dấu nước mắt loang lổ, khóc đến khó mà kiềm chế, ngay cả nói cũng đều đứt quãng, nói không nên câu, nhất thời cảm thấy mềm lòng, không đành lòng tiếp tục bức ép, chỉ có thể nén xuống tâm trạng đầy nghi hoặc, đỡ nàng lên giường nằm xuống, thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Em mệt mỏi rồi, trước nằm nghỉ ngơi một chút đi! Anh đi xuống đem cơm trưa lên cho em. . . . . ."

"Em không muốn ăn." Nghiêng người, nàng đem khuôn mặt đầy nước mắt vùi vào trong gối mềm mại, khi tâm trạng có chút bình phục, đột nhiên cảm thấy có điểm mất mặt cùng ngượng ngùng.

Làm sao bây giờ? Nàng phát hiện mình gần đây cảm xúc luôn đặc biệt bất ổn, động một chút là khóc như mưa, chẳng lẽ đây là do ảnh hưởng của nội tiết tố khi mang thai?

"Ít nhiều cũng ăn một chút đi. . . . . ."

"Em không có hứng ăn!" Âm thanh buồn bực ngắt ngang lời khuyên, nàng nghẹn ngào kiên trì.

"Được rồi!" Thấy nàng tinh thần quả thật không tốt, Ngụy Chấn Hạo không kiên trì nữa, vì nàng vén mấy sợi tóc bên tai, cũng nhẹ nhàng ở trên huyệt thái dương in lại một nụ hôn. "Nếu mệt mỏi như vậy thì ngủ nhiều hơn một chút đi, đợi lát nữa anh sẽ xuống nói với Mai muội, nhờ cô ấy chú ý đến cửa hàng, đứng làm ầm ĩ tới em."

Dứt lời, hắn đứng dậy, đối với bóng dáng có vẻ đặc biệt tinh tế yếu ớt giờ phút này đang cuộn lại ở trên giường đưa lưng về phía chính mình thâm sâu liếc mắt một cái, lúc này mới xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngay khi sắp bước ra cửa phòng, một giọng nói còn mang theo chút khàn khàn bỗng dưng từ hướng trên giường yếu ớt bay tới! "Vì sao?"

"Cái gì vì sao?" Dậm chân, xoay người khó hiểu hỏi lại.

"Vì sao đột nhiên. . . . . . Đột nhiên nói yêu em?" Vẫn như cũ quay lưng lại, nàng lại xúc động muốn khóc.

Khi bọn họ ở cùng một chỗ, scandal của hắn cũng không có ngừng, không phải sao? Đây là biểu hiện mà người đàn ông yêu nàng nên có sao? Chuyện này rất không hợp lý .

Ánh mắt phức tạp đọng lại trên hình bóng đang cuộn lại trên giường, Ngụy Chấn Hạo như suy nghĩ gì hỏi lại: "Yêu em không tốt sao?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng phản ứng của nàng quả thật làm cho hắn có cảm giác tình cảm của mình đối với nàng mà nói là một loại gánh nặng.

"Không tốt. . . . . ." Tiếng nghẹn ngào lại vang lên, nước mắt nơi khóe mắt lại lăn xuống. "Anh không nên yêu em . . . . . . điều kiện của anh rất tốt, sẽ có rất nhiều cô gái tốt thích anh, cũng giống như trước kia vậy. . . . . ."

Nàng là đang ám chỉ mấy scandal lúc trước của hắn sao?

Nhướng mày thầm nghĩ, Ngụy Chấn Hạo thầm xác định tâm ý của mình, cũng không dễ dàng dao động, lập tức lấy giọng điệu kiên định nói : "Có nên hay không nên yêu em, tự bản thân anh quyết định, hơn nữa. . . . . ."

Dừng một chút, hồi tưởng lại những ngày chuyện xấu không dứt nhưng lại phiền chán bất an kia, nay đã hiểu được nguyên nhân, hắn không khỏi cười khổ.

".. em có từng nghĩ tới, có lẽ chuyện xấu của anh chỉ là muốn thử kích khởi em phản ứng, chỉ tiếc. . . . . ." Như là nghĩ đến cái gì đó, hắn thế nhưng lắc đầu, lập tức lại chấn khởi tinh thần, rất nhanh thay đổi đề tài."Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi đây." Dứt lời, hắn xoay người rời đi, cũng không quên vì nàng đóng cửa phòng, khỏi bị âm thanh dưới lầu quấy rầy.

Hắn. . . . . . muốn nàng phản ứng gì? Nàng có thể có phản ứng gì? Không thể . . . . . . Không thể . . . . . . Nghe tiếng bước chân người đàn ông ngoài cửa đi xa dần, nàng im lặng rơi lệ, ở trên gối hình thành một mảng loang lổ, chỉ có một tiếng khóc rất nhỏ không ngừng thì thào! "Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thật sự. . . . . . Rất xin lỗi. . . . . ."


"A? Uông tỷ đâu?" Lầu một cửa hàng bán hoa, Mai muội ngơ ngác nhìn Ngụy Chấn Hạo một mình xuống lầu, thức ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt vào liền vội vàng truy vấn.

"Mạn Quân thân thể không thoải mái, anh để cô ấy nằm nghỉ ngơi trước, buổi chiều việc trong cửa hàng phiền toái em vất vả một chút." Tiếng nói ôn nhã nói lại sự tình trên lầu, hắn cũng không quên lịch sự yêu cầu. "Có rảnh thì ngẫu nhiên đi lên xem tình trạng của Mạn Quân một chút, nếu có cái gì bất thường, xin lập tức gọi điện thoại cho anh biết, được không?"

Ngụy Chấn Hạo vừa nói, đồng thời tự nhiên lấy ra danh thiếp có số điện thoại di động của mình.

"Không thành vấn đề, cứ giao cho em." Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, huống chi là loại chuyện nhỏ nhặt này, Mai muội lập tức tiếp nhận danh thiếp, vỗ ngực một lời đáp ứng.

"Cảm ơn!" Gật đầu cảm tạ, đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt bắt gặp thùng hoa nhỏ màu cam tươi đẹp ướt át trong góc khuất liền hồi tưởng lại khi hai người mới quen, cô gái ôn nhu kia liên tục bán cho hắn cùng một loại hoa giống nhau cả tháng trời, ánh mắt Ngụy Chấn Hạo không khỏi mềm mỏng hơn. "Làm phiền cho anh một bó loại hoa này đi!"

"Loại nào?" Gãi gãi đầu, Mai muội theo hướng ánh mắt của hắn nhìn lại, lập tức giật mình chạy tới, tùy ý chọn lấy một ít, vừa đóng gói vừa nói chuyện phiếm. "Bạn trai Uông tỷ, không nghĩ tới anh lại thích Thu Phúc Thọ Thảo nha!" (^^! không biết là hoa gì luôn, tớ google thì nó ra hoa Thu Mẫu Đơn nhưng mờ nhìn hình không giống lắm, ý nghĩa cũng khác nhưng đều buồn)

"Thu Phúc Thọ Thảo?" Kinh ngạc lặp lại.

"Đúng a!" Cười mị mị gật đầu, Mai muội nhiệt tâm giải thích, "Loại hoa này kêu Thu Phúc Thọ Thảo, anh không biết sao?"

Còn tưởng rằng hắn thích loại hoa này, khẳng định biết tên của nó, không nghĩ tới thế nhưng không phải.

"Anh tưởng là Cúc Ba Tư." Lắc đầu, Ngụy Chấn Hạo lần đầu tiên biết tên loại hoa này.

"Mặc dù có điểm giống, nhưng nó kêu là Thu Phúc Thọ Thảo, không phải Cúc Ba Tư !" Mai muội âm thầm vì Thu Phúc Thọ Thảo đáng thương vẫn luôn bị hiểu lầm là hoa cúc một phen đồng tình rơi nước mắt, nghĩa chính từ nghiêm vì nó sửa đúng tên.

"Không nghĩ tới loại hoa xinh đẹp mềm mại, lại có cái tên gọi cổ lỗ như vậy." Ngụy Chấn Hạo thú vị cười khẽ, trăm triệu lần không ngờ được loại hoa đính ước của mình cùng Mạn Quân, tên gọi lại làm người ta liên tưởng đến lễ trùng cửu.

A. . . . . . Mạn Quân khẳng định cũng biết tên loại hoa này, thật không biết lúc trước nàng nghĩ như thế nào mà lại chọn lấy loại hoa này liên tục bán cho hắn một tháng.

"Dường như thực sự rất cổ lỗ." Nghiêng đầu suy nghĩ, Mai muội cũng ha ha cười, đem đóng gói "bó hoa cổ lỗ" giao cho hắn, cũng tiếp nhận tiền hắn đưa, lúc này mới nhiệt tâm nhắc nhở, "Đúng rồi! Anh trăm ngàn lần đừng tặng loại hoa này cho Uông tỷ nha!"

Đừng tặng loại hoa này cho Mạn Quân? Loại hoa này là hoa đính ước của bọn họ mà!

Cảm thấy hứng thú thầm nghĩ, nhưng Ngụy Chấn Hạo cũng không tính nói thêm cái gì, ngược lại tò mò truy vấn: "Vì sao?"

"Ách. . . . . ." Gãi gãi đầu, Mai muội ngây ngô cười giải thích."Bởi vì ý nghĩa của loại hoa này là không tốt a!"

"Không tốt?" Chẳng biết tại sao, tâm trạng Ngụy Chấn Hạo đột nhiên trầm xuống, bất chơt có loại dự cảm cực tệ.

"Đúng vậy! Không tốt lắm đâu!" Gật đầu lia lịa để nhấn mạnh, Mai muội ngốc nghếch vốn không có thiên phú nhìn mặt đoán ý, tự nhiên cũng không nhận thấy được hắn đột nhiên thu lại ý cười, vẫn cười hì hì nói: "Ý nghĩa của Thu Phúc Thọ Thảo là "thế thân", anh nếu lấy loại hoa này tặng Uông tỷ ..., chị ấy nhất định sẽ trở mặt ."

Thế thân? !

Chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ trong đầu nổ, huyết sắc trên mặt Ngụy Chấn Hạo nháy mắt rút đi, suy nghĩ trở thành một mảng hỗn loạn. . . . . .

Ý nghĩa như thế, hắn tin rằng nàng không thể không rõ, như vậy vì sao khi hai người mới quen biết, nàng lại luôn cho hắn loại này hoa?

Là vì biết hắn đem nàng làm thế thân mà theo đuổi sao? Không, không có khả năng! Tuy rằng không rõ lắm về sau nàng làm sao mà biết được hắn đem nàng làm như là thế thân của Nhạc Nhã, nhưng khi hai người mới quen, nàng cho dù nhạy bén thế nào, cũng không có khả năng biết được.

Chẳng lẽ "thế thân" được ám chỉ trong ý nghĩa của loại hoa này không phải nàng, mà là. . . . . .

Em không muốn anh yêu em, cũng giống như em không cần cũng không thể yêu anh . . . . . . giữa chúng ta hẳn là chỉ có lợi dụng lẫn nhau, cho nhau an ủi. . . . . .

Bỗng dưng, tiếng kêu khóc của nàng mới vừa rồi đột nhiên hiện lên trong óc, làm cho Ngụy Chấn Hạo sắc mặt tái nhợt càng thêm khó coi, trong lòng như có tảng đá vạn cân đè nặng xuống . . . . . .

Không được! Có một số việc hắn phải trở về làm rõ ràng mới được.

"Cám ơn em nhắc nhở, anh sẽ nhớ kỹ." Cho dù suy nghĩ đang hỗn loạn, hắn vẫn như cũ duy trì mặt ngoài bình tĩnh, hướng Mai muội, người không biết mình ở trong lúc vô ý đã vạch trần một tầng sương mù che mắt, miễn cưỡng mỉm cười nói cảm tạ.

"Không khách khí!" Cô nàng ngốc nghếch nào đó tiếp tục ngây ngô cười, sung sướng yêu cầu, "Lần sau đến nhớ rõ mang nhiều đồ ăn ngon mời em là được rồi."

Gật gật đầu, Ngụy Chấn Hạo rất nhanh cáo từ rời đi, bộ pháp trước nay luôn vững vàng tao nhã, lúc này có chút lảo đảo khó mà nhận thấy.

Vội vàng trở lại văn phòng, Ngụy Chấn Hạo nhanh chóng mở email, mở ra phần tư liệu văn phòng thám tử gửi cho hắn.

Từ lúc tìm được Mạn Quân, hắn một mặt bận bịu hoàn thành công việc, một mặt muốn cùng nàng ở chung, cho nên phần tài liệu này liền bị vắng vẻ trong hộp thư, không có dư thừa thời gian mở ra đọc kỹ càng.

Nhưng hôm nay, vô luận như thế nào hắn đều phải mau chóng xem hết nó mới được. Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, Ngụy Chấn Hạo dùng tốc độ đọc nhanh như gió nhanh nhanh chóng chóng quét qua sơ lược hai mươi mấy năm cuộc đời của Mạn Quân, kéo thanh cuộn đi xuống , khi nhìn thấy bức ảnh người nào đó hiện ra giữa báo cáo thì như bị sét đánh, đột nhiên tê liệt ngã xuống ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà hồi lâu. . . . . . Hồi lâu. . . . . .

"Thì ra là thế. . . . . . Thì ra là thế. . . . . ." Lấy tay che mặt, hắn bỗng dưng phát ra tiếng cười khàn khàn quỷ dị, rất lâu không cách nào ngừng lại. Hết thảy chân tướng đều rõ ràng!

A. . . . . . Thật mỉa mai làm sao, khi hắn đem nàng làm thế thân, đồng thời nàng cũng đem hắn làm thế thân đối đãi, thậm chí ngay từ đầu đã lấy Thu Phúc Thọ Thảo ám chỉ hắn.

Khó trách. . . . . . Khó trách nàng nói bọn họ là lợi dụng lẫn nhau, cho nhau an ủi, vốn hắn vẫn không rõ, nay tất cả đều được giải thích .

Vị hôn phu cũ trước khi kết hôn một tuần gặp tai nạn giao thông bỏ mình.

Hung hăng trừng mắt nhìn hình ảnh người đàn ông có tám phần tương tự mình trên màn hình, bên cạnh ảnh chụp là lời chú giải ngắn ngủi như con dấu đỏ đậm in vào đáy mắt của hắn, Ngụy Chấn Hạo tự giễu cúi đầu nở nụ cười.

Ông trời công bằng làm sao, cũng lại bất công làm sao!

Bọn họ ngay từ đầu đều là đem đối phương làm thế thân của người nào đó, suy nghĩ bất lương mong mỏi tìm kiếm sự an ủi, nhưng "nguyên mẫu" của hắn còn sống, khiến cho hắn sau nhiều năm có thể đúng lúc tỉnh ngộ, hiểu được bởi thời gian qua đi, bản thân đã có chuyển biến, rất nhiều hồi ức cùng lưu luyến, chẳng qua chỉ là tiếc nuối vì lúc ấy bị ép chia tay với Nhạc Nhã, cho nên trong vô thức đã lý tưởng hóa đối phương, nhưng một khi gặp lại, ngược lại có thể thấy rõ tất cả, hiểu được tâm ý chân chính của bản thân mình, biết rõ quá khứ đã thật sự trôi qua.

Nhưng mà "nguyên mẫu" của nàng đã đột ngột qua đời, người sống chỉ biết nhớ rõ mặt tốt đẹp của hắn, cho dù là ai cũng khó mà vượt qua, điều này thật sự là quá không công bằng.

Đúng vậy, không công bằng!

Trên thế giới này, kẻ địch khó đánh bại nhất chính là kẻ địch đã chết đi, bởi vì bản thân không có biện pháp làm cho hắn sống lại, cùng mình công bằng đọ sức một lần.

Nghĩ đến đây, Ngụy Chấn Hạo cào tóc cười khổ, trong lòng có vài phần chán nản, nhưng mà sau đó không lâu, hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình thật tốt, một lần nữa phấn chấn lại.

Vô luận như thế nào, ít nhất người sống là hắn, hắn mới là người có thể cùng nàng hạnh phúc mấy chục năm nữa; về phần cái kẻ đã nằm trong phần mộ kia, liền ở thiên đường mà tự an hưởng đi!

Ánh mắt sắc bén nhíu lại, hắn ý chí kiên định lộ ra nụ cười, rất nhanh tắt đi hộp thư, mở hồ sơ bắt đầu chuyên chú vào công việc, theo thời gian trôi qua, đống công văn ở góc bàn một góc đã được xử lý tốt.

Không biết qua bao lâu, khi hắn cảm thấy ánh mắt có chút mệt mỏi, liền ngừng công tác, day day sống mũi tạm nghỉ thì điện thoại nội tuyến đột nhiên vang lên.

"Chuyện gì?" Ấn xuống nút khuếch đại âm thanh hỏi.

"Trưởng phòng, Liên tiểu thư tới chơi." Bên ngoài, thanh âm của thư ký xuyên qua điện thoại vang lên.

Nhạc Nhã? Ngụy Chấn Hạo sửng sốt, hồi tưởng lại từ sau bữa tiệc kia, chính mình cũng chưa gặp lại nàng, có một số việc vẫn là phải nhanh chóng nói ra mới được, "Mời cô ấy vào." Lập tức hưởng ứng, dứt lời, hắn ngắt điện thoại, đầu ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, thần sắc như là đang suy nghĩ, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, mãi đến khi tiếng đập cửa lịch sự vang lên!

Hắn lên tiếng mời người tiến vào. "Mời vào!"

Rất nhanh , "Cách" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Liên Nhạc Nhã trang điểm kỹ càng, phong tư yểu điệu tiêu sái tiến vào, đối với hắn ngồi ở sau bàn làm việc trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng."Hi! Đã lâu không gặp." Lấy vẻ mặt cởi mở chào hỏi, kỳ thật đáy lòng của nàng có chút khẩn trương.

"Đúng vậy!" Lễ phép mỉm cười, Ngụy Chấn Hạo đứng dậy dẫn nàng đến ngồi xuống sofa tại nơi tiếp khách, lúc này mới mở miệng hỏi: "Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến đây?"

"Vừa vặn đi qua, liền thuận đường tiến vào thăm anh." Vươn thẳng vai, Liên Nhạc Nhã tỏ vẻ thoải mái cười nói, phảng phất như hết thảy cũng chỉ là "Thuận tiện"; song tuy không có nói ra miệng nhưng nàng là đang bất an .

Đúng vậy, nàng phi thường bất an!

Từ sau khi tạm biệt ở bữa tiệc, nàng từng vài lần gọi điện hẹn, tuy nhiên đều bị hắn lấy lý do công việc bận rộn khéo léo từ chối, cũng bởi vậy, nàng mơ hồ cảm thấy tựa hồ có cái gì đó thay đổi, cho nên hôm nay mới lấy cớ "Tiện đường", đặc biệt đến thăm dò tình huống.

Trên thực tế, nàng vô cùng khát vọng có thể cùng hắn ở trên phương diện tình cảm có một vị trí xác định, không nghĩ lại tiếp tục mập mờ như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, Liên Nhạc Nhã cưỡng chế bất an trong lòng, trưng ra nụ cười rạng rỡ nói: "Sắp tan ca rồi, đợi lát nữa cùng đi ăn cơm đi?"

Sắp tan ca sao? Ngụy Chấn Hạo theo bản năng nhìn đồng hồ một chút, quả nhiên kim đồng hồ giờ phút này rõ ràng cho thấy còn 5 phút nữa là tới lúc tan ca, lập tức không khỏi cười thầm, quả nhiên chuyên chú cho công tác thì thời gian luôn trôi qua đặc biệt mau, nên đi tới cửa hàng bán hoa đưa người phụ nữ đang mang thai đứa nhỏ của hắn đi ăn thôi.

"Thật xin lỗi, anh chỉ sợ không được." Lắc đầu, từ sau khi xác định tâm ý của mình, hắn tận lực tránh làm ra những chuyện khiến Mạn Quân hiểu lầm hắn còn thích người phụ nữ khác.

"Dạ, vậy sao?" Bị từ chối ngay mặt, Liên Nhạc Nhã vẻ mặt cứng đờ, nhưng lập tức lại giả bộ cười lớn nói: "Một khi đã như vậy, lần sau có cơ hội sẽ bàn tiếp, em hẹn bằng hữu khác đi ăn, không quấy rầy anh." Dứt lời, nàng nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

Ngụy Chấn Hạo cũng rất lịch thiệp đi theo phía sau tiễn khách, nhưng mà ngay trước khi mở cửa, trong lòng nàng ra quyết định, lập tức hít một hơi thật sâu ổn định chính mình, sau đó xoay người nhìn hắn!

"Chúng ta. . . . . . còn có hi vọng không?" Trong lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi, nàng tin tưởng hắn sẽ hiểu nàng đang ám chỉ chuyện gì.

Ngụy Chấn Hạo quả thật hiểu được, vì thế hắn trầm thấp mà mềm mại tạ lỗi. "Thật xin lỗi." Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe được hắn tỏ rõ bọn họ đã không còn khả năng thì Liên Nhạc Nhã vẫn không khỏi đau lòng cùng mất mát, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt không còn huyết sắc, nhưng nàng vẫn như trước không đánh mất dáng vẻ tươi cười!

"Em hiểu được!" Thản nhiên nói nhỏ một câu, nàng không có cầu xin, không khóc náo loạn, không có lên án. . . . . . Tóm lại, không có gì cả.

A. . . . . . Dù sao sau khi gặp lại, tất cả đều là nàng chủ động mời, hắn chưa bao giờ ám chỉ rằng bọn họ sẽ hợp lại, cũng chưa từng có tỏ vẻ muốn tiến thêm một bước, chỉ có khi hai người lần đầu tiên ở quán cà phê ôn chuyện, đối với câu hỏi "Chúng ta mới có thể hợp lại sao" của nàng, liền cho một câu trả lời mơ hồ "Anh không biết".

Nhưng hai người đều là người trưởng thành rồi, nàng cũng không thể bởi vì một câu "Anh không biết" mà dấy lên hi vọng, cho nên nếu muốn chỉ trích hắn lừa gạt nàng thì thật là khiến người ta cười rụng răng mất!

Tóm lại, mặc kệ như thế nào, mọi chuyện đến đây là kết thúc!

"Như vậy, em đi trước." Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, Liên Nhạc Nhã khóe miệng thủy chung luôn lộ ra nụ cười.

"Tạm biệt, Nhạc Nhã." Hắn đối với nàng cũng là đối diện với tình cảm đã qua nói lời từ biệt.

"Tạm biệt." Gật gật đầu, nàng xoay người mở cửa rời đi, không hề lưu luyến.

Nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất ở bên trong thang máy, Ngụy Chấn Hạo đóng cửa lại, trở về trước bàn làm việc, một bên thu dọn đồ đạc, một bên phiền não nghĩ bữa tối muốn ăn cái gì. . . . . .

Chết tiệt! Chuyện này so với xử lý một khoản đầu tư lớn còn khó khăn hơn.

Mau ngẫm xem có cái loại thức ăn gì mà ngay cả tài nấu ăn đến con gián cũng ngán của hắn có thể thoải mái xử lý được, nấu cái gì vừa ngon lại vừa dễ ăn nhỉ?

Ầm!

"Chấn Hạo, thời gian này cậu đều về sớm, khiến chúng tôi chụp hụt nhiều lần rồi, hôm nay rốt cục bắt được cậu! Chúng ta đã lâu không có liên hoan, hôm nay cùng đi ăn lẩu đi!"

Cánh cửa bị người dùng sức khai phá kêu to, toàn bộ công ty cao thấp duy chỉ có hai người dám không gõ cửa liền xông vào văn phòng hắn, chính là hai tên đang cười đến thực sung sướng kia, hơn thế lại mỗi người một bên, ăn ý mười phần đối với hắn kề vai sát cánh, chính là loại thân thiết như anh em một nhà.

Đáng tiếc Ngụy Chấn Hạo cũng không có cảm kích, không khách khí bỏ qua sự "cám dỗ" của hai người, lạnh lùng trừng mắt. "Thứ nhất, tôi không có về sớm, chỉ là bình thường tan tầm thôi; thứ hai, tôi có hẹn, không rảnh." "Chậc chậc, chủ quản tài vụ của chúng ta thật đúng là vô tình a!" Rung đùi đắc ý lên án, thân là phó tổng giám đốc, Tô Tử Luân bộ dạng không có được nửa điểm đứng đắn.

Một bên, Triệu Dục Đàn chính là cười cười, nhìn hắn tự ý thu dọn này nọ, nhịn không được tò mò hỏi thăm: "Chấn Hạo, nói thật xem, gần đây cậu rốt cuộc là đang bận chuyện gì?"

Thật sự rất kỳ quái, tên bạn tốt này của hắn vốn scandal đầy trời, vậy mà nay: đầu tiên là mất dạng trên tạp chí lá cải, tiếp theo lại đột nhiên thay đổi thói quen cơ hồ mỗi ngày đều tăng ca trước kia, mấy ngày nay mỗi khi đến giờ tan tầm liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, cũng bởi vậy làm cho hắn và Tô Tử Luân cảm thấy có điều cổ quái, cho nên mới liên thủ đến xem xét tình hình.

"Không bận việc gì cả!" Mang theo cặp công văn đã thu xếp xong, Ngụy Chấn Hạo chuẩn bị tan ca, nhưng trước khi rời đi, thấy trên mặt bọn họ hai người viết bốn chữ to "Tôi không có tin" thì hắn liền gợi lên một nụ cười, không ngại vì đứa nhỏ của mình tranh thủ chút phúc lợi. "Đúng rồi, mấy tháng sau, con tôi ra đời, muốn làm cha nuôi thì nhớ rõ chuẩn bị tốt lễ vật."

"Cái gì? !" Như là bị đạn hạt nhân oanh tạc, hai vị "Tổng" không hẹn mà cùng sợ hãi rống lên, hổn hển đuổi theo công kích, muốn hắn khai báo rõ ràng.

"Đứa nhỏ nào? Chấn Hạo, đừng chuồn mất, đem mọi chuyện nói rõ cho chúng tôi đã. . . . . ."

"Mẹ đứa nhỏ là ai? Mẹ nó! Ba người chúng ta tuy rằng cùng tuổi, nhưng Chấn Hạo là sinh ra trễ nhất, xem như nhỏ tuổi nhất, không nghĩ tới thế nhưng lại giành làm cha trước . . . . . ."

Mặc cho hai người phía sau kêu gào mất hết hình tượng, Ngụy Chấn Hạo chỉ tiêu sái vẫy vẫy tay, bỏ rơi hai người đáp thang máy rời đi.

A. . . . . . Đúng rồi! Lẩu chính là lựa chọn không tồi, chỉ cần mua chút nước dùng, đem nguyên liệu nấu ăn xắt nhỏ, ném vào trong nồi nấu là được, thật sự là nhờ có bọn họ nhắc nhở.

Quyết định, đêm nay liền ăn lẩu vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện