Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập
Chương 63
Edit: Jun
Thương thế trên người có thể chữa ngày một ngày hai là khỏi được, nhưng lòng đã lạnh, có là thần y cao minh nhất trên đời, cũng chẳng thể làm gì.
Ân Hướng Bắc không biết nên đi đâu cứu lại trái tim đã nguội lạnh của Chu Cảnh.
Nhưng y biết, muốn y rời bỏ Chu Cảnh, cũng là chuyện không có khả năng.
Y ở bên giường Chu Cảnh nguyên một đêm.
Trong lúc đó Chu Cảnh có tỉnh lại một lần, nhưng khi Ân Hướng Bắc đứng dậy nhìn cho kĩ, anh lại tiếp tục lâm vào hôn mê.
Ân Hướng Bắc một đêm dài chưa ngủ, mặt lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ.
Y ngồi bên cạnh Chu Cảnh, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngổn ngang vô số cảm xúc.
Ngày hôm sau, Tô Ngôn cuối cùng cũng nhận được tin, chạy vào viện thăm nom Chu Cảnh, vừa lúc nghe bác sĩ nói anh sắp tỉnh, Ân Hướng Bắc nghĩ nghĩ, thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Không bao lâu sau Chu Cảnh tỉnh dậy, trước mắt chỉ có Tô Ngôn, không có Chu Nghi, cũng không có Ân Hướng Bắc.
Được yên bình đương nhiên sắc mặt cũng tốt lên không ít, anh rất vừa lòng khi được yên ổn như vậy.
Tô Ngôn buông rổ hoa quả trong tay xuống, sau đó thật cẩn thật đến gần giường bệnh: "Thầy Chu, giờ anh thấy sao rồi?"
Chu Cảnh nhìn cậu ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt tỏ vẻ không sao để Tô Ngôn yên tâm.
"Làm tôi sợ muốn chết, bỗng nhiên không thấy anh đâu, vội vàng đi báo cảnh sát, cảnh sát lại bảo tôi về nhà chờ tin, đến sáng sớm mới nói cho tôi biết anh đang ở viện." Nhìn thấy Chu Cảnh, Tô Ngôn mới thở phào được một hơi.
Nhưng cũng không bớt lo hơn được bao lâu vì Tô Ngôn nhìn đến sắc mặt với thương thế của anh.
Cậu ta khiếp sợ không thôi, muốn hỏi Chu Cảnh cho rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ Chu Cảnh còn đang dưỡng thương, chưa hồi được mấy phần sức, chỉ nói cho cậu ta biết, vết thương không đáng ngại, đừng lo lắng quá.
Tô Ngôn cắn môi, dù không biết được lý do, nhưng không hiểu sao, cậu ta lại thấy uất nghẹn thay cho Chu Cảnh cực kì.
Từ khi mới quen biết người này, Chu Cảnh thật giống như luôn luôn vùng vẫy trong đau khổ mà những người bình thường không bao giờ hiểu được. Chu Cảnh chưa bao giờ nói ra, nhưng ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh, từng giây từng phút đều lộ ra vẻ u buồn.
Có đôi khi, Tô Ngôn thấy Chu Cảnh sống thực sự quá khổ, rất muốn quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Nhưng cậu ta có quan tâm thì hiển nhiên cũng không được mấy phần hữu dụng, vì chỉ cần cậu hơi hơi lộ vẻ quan tâm Chu Cảnh một chút thôi, Chu Cảnh lập tức sẽ "quan tâm" cậu thêm mấy lần nữa để báo đáp, như là không muốn nợ cậu ta ân tình.
Nếu như có thể, Tô Ngôn thật muốn tìm Hướng Nam mang y trở về.
Vì chỉ khi ở trước mặt Hướng Nam, Chu Cảnh mới chịu biểu lộ ra khuôn mặt thật của mình, mới có thể toát ra vẻ mặt thư thái chân chính.
Nhưng ngay cả chính Ân Hướng Bắc còn chả nhớ có một Hướng Nam từng tồn tại, muốn Hướng Nam trở về, nói thì dễ, làm thì sao?
Mang tình cảm đặt vào một nhân cách hư ảo, vốn đã là chuyện thống khổ nhất trên đời, huống chi trên lưng Chu Cảnh đã đeo lên hết thảy, còn nặng nề hơn suy nghĩ của Tô Ngôn nhiều.
Tô Ngôn không biết nên an ủi Chu Cảnh như thế nào, càng không biết nên làm sao để Chu Cảnh có thể vui vẻ như bình thường.
Cậu ta muốn Chu Cảnh buông quá khứ xuống, bắt đầu lại một lần nữa, nhưng chữ đã đến bên miệng rồi, lại chẳng thể cất nên lời, chỉ có thể nói một câu khô khốc, anh nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Chu Cảnh gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Đã biết, cậu đi về trước đi, ở đây có y tá rồi."
"Không được không được, dù sao y tá cũng là người xa lạ, sao có thể chăm sóc anh tốt được." Tô Ngôn cười cười vỗ ngực, cam đoan với Chu Cảnh: "Tôi tuy rằng là đứa vô dụng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng đấy."
Khóe miệng Chu Cảnh hơi nâng lên, cũng không phản bác: "Tôi biết, nhưng tôi còn có một chuyện muốn nhờ cậu giúp."
"Chuyện gì?" Tô Ngôn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại hẳn.
Chu Cảnh ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: "Giúp tôi liên hệ với một bệnh viện khác, chờ ba ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này."
Tô Ngôn ngẩn người, theo bản năng nói: "Vì sao? Nơi này đã là bệnh viện tốt nhất thành phố N rồi..."
Chu Cảnh không trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ nâng mắt lên, nhìn về phía cửa phòng bệnh, Tô Ngôn theo ánh mắt anh nhìn lại, từ chỗ đó có thể nhìn thấy một cái bóng đen, rất rõ ràng, có người đang chờ ở bên ngoài, nhưng ngại hai người đang nói chuyện, vẫn đứng đó không đẩy cửa đi vào.
"Vào đi." Trong giọng Chu Cảnh không hề có một chút cảm xúc dư thừa nào.
Người nọ nghe thấy Chu Cảnh nói, liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, lộ ra toàn bộ người, có chút xấu hổ nói: "Tiểu Cảnh..."
Tô Ngôn giật mình nhìn người mới tới, nhìn một cái phát hiện người này với Chu Cảnh có năm phần giống nhau, lại nhìn cái thứ hai kĩ hơn, gương mặt người này thật sự rất quen thuộc, phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng có mặt hắn.
"Anh là anh trai của thầy Chu, Chu Nghi?"
Chu Nghi nhìn về phía Chu Cảnh, thấy anh đối với từ anh trai này cũng không có cảm xúc khó chịu gì, mới chậm rãi gật đầu: "Là tôi."
(Tội anh =))))
Tô Ngôn có chút kích động đi đến trước mặt Tô Ngôn:
"Anh có thể kí tên cho tôi không?"
Chu Nghi nâng kính, ôn hòa giải thích:
"Chờ một chút, để tôi thương lượng với Tiểu Cảnh xong, có được không?"
"Được được được!" Tô Ngôn dùng sức gật đầu, giây tiếp theo đột nhiên ý thức được mình có chút quá phận, Chu Cảnh mới gặp chuyện, cậu ta lại đi xin chữ kí người nổi tiếng, cũng thật không tim không phổi quá mức rồi...
Tô Ngôn chột dạ nhìn trộm Chu Cảnh một cái, thấy anh cũng không để ý biểu hiện kích động của mình, lúc này mới trộm yên tâm.
Chu Cảnh ngẩng đầu nhìn Chu Nghi: "Có chuyện gì?"
"Xin lỗi, anh không phải có ý nghe lén, chỉ là vừa lúc nghe được em muốn chuyển viện." Chu Nghi dừng một chút, sau đó chăm chú nhìn vào mắt Chu Cảnh, nghiêm túc đề nghị: "Anh biết một bệnh viện tư nhân, trình độ công nghệ khám chữa bệnh hàng đầu, quan trọng nhất là, em không muốn có ai tìm được em, thì sẽ vĩnh viễn không có ai quấy rầy được em."
Chu Cảnh trầm mặc một lúc, mới nói: "Bao gồm cả anh sao?"
Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nghi nhất thời đông cứng tại chỗ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Bao gồm..."
Chu Cảnh cười cười: "Tôi sẽ suy xét."
Chu Nghi nhìn Chu Cảnh cười mà sửng sốt, không nghĩ tới đề nghị của mình sẽ được chấp thuận dễ dàng như vậy, hắn cứ nghĩ dù thế nào cũng phải quấn lấy Chu Cảnh khiến anh đổi ý thì mới thôi.
Hắn biết Chu Cảnh vẫn luôn không thích hắn, cũng không nghĩ sẽ có một ngày Chu Cảnh thay đổi suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn đoán, chắc hẳn có liên quan đến Ân Hướng Bắc.
Ở giữa một một kẻ đáng ghét với một kẻ còn đáng ghét hơn, vì né tránh kẻ đáng ghét hơn là Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh lựa chọn kẻ đáng ghét bình thường là mình. Chu Nghi không biết có nên cảm thấy vui vì việc này không, nhưng hắn luôn muốn nỗ lực duy trì quan hệ anh em, cuối cùng cũng làm ra bước tiến mang tính lịch sử đầu tiên.
Nhưng có thể thuyết phục Chu Cảnh, khiến anh ở bệnh viện tư nhân hắn sắp xếp chữa bệnh, cũng là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đến nỗi chính bản thân Chu Nghi có thể đến hay không, cũng chẳng còn là vấn đề quan trọng.
Mà Tô Ngôn đứng một bên lại hỏi: "Còn tôi, có thể tìm gặp thầy Chu không?"
"Ôi__" Chu Nghi nhịn không được bật cười thành tiếng, "Cậu đương nhiên là có thể, tôi còn muốn nhờ cậu làm giúp một số chuyện không thể để lộ cho người khác biết nữa mà."
Tô Ngôn chớp mắt vài cái, tràn đầy chân thành nói: "Thật ra tôi mới vừa nghĩ, anh có thể thuê tôi làm trợ lý, tôi rất cần mẫn, cũng rất có năng lực, quan trọng nhất là người đặc biệt thông minh..."
(Tui lạy bạn Ngôn =))) Chưa biết tác dụng ra sao nhưng cao thủ không bằng tranh thủ quá cơ =))) Thật sự bạn này là người tấu hài nhất truyện luôn ấy =))))
"Được, tôi sẽ xem xét." Chu Nghi gật đầu, thoạt nhìn rất đáng tin.
Hắn lại nhìn về phía bình truyền dịch của Chu Cảnh, hỏi vài câu tình trạng cơ thể anh, vì việc chuyển viện mà chuẩn bị trước.
Khi ra khỏi phòng bệnh, lại đi tìm văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho Chu Cảnh, cẩn thận hỏi han bệnh tình.
Đương nhiên, Chu Nghi chưa ngốc đến mức nói vấn đề chuyển viện cho bác sĩ biết, vì hắn biết cái bệnh viện này chẳng khác nào là vườn hoa sau nhà Ân Hướng Bắc, chỉ cần hắn lộ ra chút thông tin gì cho bác sĩ ở đây, rất nhanh sẽ tới tai Ân Hướng Bắc.
Nếu bị Ân Hướng Bắc biết, kế hoạch của hắn cũng không thể chắc chắn rằng sẽ thực hiện được trót lọt.
Dù có thế nhưng giờ đã được Chu Cảnh đồng ý, hắn cũng buông xuống được nửa nỗi lo.
Một bên Chu Nghi vì việc Chu Cảnh chuyển viện mà ở bệnh viện lăn lộn, một bên Ân Hướng Bắc lại chẳng hay biết gì, mấy ngày này y quay qua quay lại giữa công ty với bệnh viện, ngay cả nơi ở của mình cũng rất ít khi về.
Vì ngay cả loại thuốc tốt nhất, tốc độ phục hồi của Chu Cảnh cũng chỉ bằng với người bình thường.
Thân thể của anh rất suy yếu, chẳng thể bù đắp được hơn nữa, bất kì biện pháp chữa trị cứng rắn nào với anh mà nói, đều ngang ngửa với việc làm thương tổn anh thêm.
Nhưng đối với Ân Hướng Bắc, điều y không thể chấp nhận được là sự coi thường của Chu Cảnh với y.
Kể từ khi Chu Cảnh tỉnh dậy, trong mắt anh đã như xóa sạch sự tồn tại của Ân Hướng Bắc, dù Ân Hướng Bắc đứng trước mặt anh, anh cũng coi Ân Hướng Bắc là không khí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chu Cảnh đối với sự chăm sóc của bác sĩ hay y tá đều sẽ nói lời cảm ơn, cũng sẽ nói chuyện phiếm với bạn bè của anh, nhưng lại chẳng thèm liếc nhìn Ân Hướng Bắc một lần nào.
Kiểu lạnh lùng này với kiểu lạnh lùng khi trước y thấy, là hoàn toàn khác nhau.
Nếu như nói đến kiểu lạnh lùng ngày trước, nó cũng chẳng thể đẩy lùi được Ân Hướng Bắc, vì Ân Hướng Bắc biết rõ, chỉ khi còn yêu thương – mới còn có thể sinh lòng căm hận; nhưng cái lạnh lùng bây giờ, lại khiến cho Ân Hướng Bắc biết mà ngưng bước, một bước cũng không dám tới gần.
Đã vô số lần y mở miệng, đều là muốn cùng Chu Cảnh nói chuyện rõ ràng về hai người, nhưng mỗi lần y định cất lời, chứng kiến vẻ thờ ơ của Chu Cảnh, những lời kia liền bị nuốt lại vào bụng. Tâm trạng cứ từng ngày từng ngày trùng xuống đáy lòng, Ân Hướng Bắc không biết cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục đến khi nào, chỉ biết mờ mịt một ngày lại một ngày trôi qua.
Y nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, nhưng đến khi Chu Cảnh lặng yên không một tiếng động biến mất trước mắt y, đã khiến Ân Hướng Bắc lần đầu hiểu rõ, thì ra thứ thời gian mang đi sẽ không chỉ là đau khổ, mà còn là tình yêu đã từng dù cho trời long đất lở cũng không bao giờ dừng lại.
Yêu một người, hận một người__
Cho đến khi con tim anh cũng nguội lạnh.
__Hết chương 63__
Một tuần quất được 3 chương liền, các cô hãy để tui cười sung sướng trong sự hạnh phúc làyyyy =))))))
Thương thế trên người có thể chữa ngày một ngày hai là khỏi được, nhưng lòng đã lạnh, có là thần y cao minh nhất trên đời, cũng chẳng thể làm gì.
Ân Hướng Bắc không biết nên đi đâu cứu lại trái tim đã nguội lạnh của Chu Cảnh.
Nhưng y biết, muốn y rời bỏ Chu Cảnh, cũng là chuyện không có khả năng.
Y ở bên giường Chu Cảnh nguyên một đêm.
Trong lúc đó Chu Cảnh có tỉnh lại một lần, nhưng khi Ân Hướng Bắc đứng dậy nhìn cho kĩ, anh lại tiếp tục lâm vào hôn mê.
Ân Hướng Bắc một đêm dài chưa ngủ, mặt lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ.
Y ngồi bên cạnh Chu Cảnh, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngổn ngang vô số cảm xúc.
Ngày hôm sau, Tô Ngôn cuối cùng cũng nhận được tin, chạy vào viện thăm nom Chu Cảnh, vừa lúc nghe bác sĩ nói anh sắp tỉnh, Ân Hướng Bắc nghĩ nghĩ, thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Không bao lâu sau Chu Cảnh tỉnh dậy, trước mắt chỉ có Tô Ngôn, không có Chu Nghi, cũng không có Ân Hướng Bắc.
Được yên bình đương nhiên sắc mặt cũng tốt lên không ít, anh rất vừa lòng khi được yên ổn như vậy.
Tô Ngôn buông rổ hoa quả trong tay xuống, sau đó thật cẩn thật đến gần giường bệnh: "Thầy Chu, giờ anh thấy sao rồi?"
Chu Cảnh nhìn cậu ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt tỏ vẻ không sao để Tô Ngôn yên tâm.
"Làm tôi sợ muốn chết, bỗng nhiên không thấy anh đâu, vội vàng đi báo cảnh sát, cảnh sát lại bảo tôi về nhà chờ tin, đến sáng sớm mới nói cho tôi biết anh đang ở viện." Nhìn thấy Chu Cảnh, Tô Ngôn mới thở phào được một hơi.
Nhưng cũng không bớt lo hơn được bao lâu vì Tô Ngôn nhìn đến sắc mặt với thương thế của anh.
Cậu ta khiếp sợ không thôi, muốn hỏi Chu Cảnh cho rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ Chu Cảnh còn đang dưỡng thương, chưa hồi được mấy phần sức, chỉ nói cho cậu ta biết, vết thương không đáng ngại, đừng lo lắng quá.
Tô Ngôn cắn môi, dù không biết được lý do, nhưng không hiểu sao, cậu ta lại thấy uất nghẹn thay cho Chu Cảnh cực kì.
Từ khi mới quen biết người này, Chu Cảnh thật giống như luôn luôn vùng vẫy trong đau khổ mà những người bình thường không bao giờ hiểu được. Chu Cảnh chưa bao giờ nói ra, nhưng ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh, từng giây từng phút đều lộ ra vẻ u buồn.
Có đôi khi, Tô Ngôn thấy Chu Cảnh sống thực sự quá khổ, rất muốn quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Nhưng cậu ta có quan tâm thì hiển nhiên cũng không được mấy phần hữu dụng, vì chỉ cần cậu hơi hơi lộ vẻ quan tâm Chu Cảnh một chút thôi, Chu Cảnh lập tức sẽ "quan tâm" cậu thêm mấy lần nữa để báo đáp, như là không muốn nợ cậu ta ân tình.
Nếu như có thể, Tô Ngôn thật muốn tìm Hướng Nam mang y trở về.
Vì chỉ khi ở trước mặt Hướng Nam, Chu Cảnh mới chịu biểu lộ ra khuôn mặt thật của mình, mới có thể toát ra vẻ mặt thư thái chân chính.
Nhưng ngay cả chính Ân Hướng Bắc còn chả nhớ có một Hướng Nam từng tồn tại, muốn Hướng Nam trở về, nói thì dễ, làm thì sao?
Mang tình cảm đặt vào một nhân cách hư ảo, vốn đã là chuyện thống khổ nhất trên đời, huống chi trên lưng Chu Cảnh đã đeo lên hết thảy, còn nặng nề hơn suy nghĩ của Tô Ngôn nhiều.
Tô Ngôn không biết nên an ủi Chu Cảnh như thế nào, càng không biết nên làm sao để Chu Cảnh có thể vui vẻ như bình thường.
Cậu ta muốn Chu Cảnh buông quá khứ xuống, bắt đầu lại một lần nữa, nhưng chữ đã đến bên miệng rồi, lại chẳng thể cất nên lời, chỉ có thể nói một câu khô khốc, anh nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Chu Cảnh gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Đã biết, cậu đi về trước đi, ở đây có y tá rồi."
"Không được không được, dù sao y tá cũng là người xa lạ, sao có thể chăm sóc anh tốt được." Tô Ngôn cười cười vỗ ngực, cam đoan với Chu Cảnh: "Tôi tuy rằng là đứa vô dụng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng đấy."
Khóe miệng Chu Cảnh hơi nâng lên, cũng không phản bác: "Tôi biết, nhưng tôi còn có một chuyện muốn nhờ cậu giúp."
"Chuyện gì?" Tô Ngôn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại hẳn.
Chu Cảnh ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: "Giúp tôi liên hệ với một bệnh viện khác, chờ ba ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này."
Tô Ngôn ngẩn người, theo bản năng nói: "Vì sao? Nơi này đã là bệnh viện tốt nhất thành phố N rồi..."
Chu Cảnh không trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ nâng mắt lên, nhìn về phía cửa phòng bệnh, Tô Ngôn theo ánh mắt anh nhìn lại, từ chỗ đó có thể nhìn thấy một cái bóng đen, rất rõ ràng, có người đang chờ ở bên ngoài, nhưng ngại hai người đang nói chuyện, vẫn đứng đó không đẩy cửa đi vào.
"Vào đi." Trong giọng Chu Cảnh không hề có một chút cảm xúc dư thừa nào.
Người nọ nghe thấy Chu Cảnh nói, liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, lộ ra toàn bộ người, có chút xấu hổ nói: "Tiểu Cảnh..."
Tô Ngôn giật mình nhìn người mới tới, nhìn một cái phát hiện người này với Chu Cảnh có năm phần giống nhau, lại nhìn cái thứ hai kĩ hơn, gương mặt người này thật sự rất quen thuộc, phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng có mặt hắn.
"Anh là anh trai của thầy Chu, Chu Nghi?"
Chu Nghi nhìn về phía Chu Cảnh, thấy anh đối với từ anh trai này cũng không có cảm xúc khó chịu gì, mới chậm rãi gật đầu: "Là tôi."
(Tội anh =))))
Tô Ngôn có chút kích động đi đến trước mặt Tô Ngôn:
"Anh có thể kí tên cho tôi không?"
Chu Nghi nâng kính, ôn hòa giải thích:
"Chờ một chút, để tôi thương lượng với Tiểu Cảnh xong, có được không?"
"Được được được!" Tô Ngôn dùng sức gật đầu, giây tiếp theo đột nhiên ý thức được mình có chút quá phận, Chu Cảnh mới gặp chuyện, cậu ta lại đi xin chữ kí người nổi tiếng, cũng thật không tim không phổi quá mức rồi...
Tô Ngôn chột dạ nhìn trộm Chu Cảnh một cái, thấy anh cũng không để ý biểu hiện kích động của mình, lúc này mới trộm yên tâm.
Chu Cảnh ngẩng đầu nhìn Chu Nghi: "Có chuyện gì?"
"Xin lỗi, anh không phải có ý nghe lén, chỉ là vừa lúc nghe được em muốn chuyển viện." Chu Nghi dừng một chút, sau đó chăm chú nhìn vào mắt Chu Cảnh, nghiêm túc đề nghị: "Anh biết một bệnh viện tư nhân, trình độ công nghệ khám chữa bệnh hàng đầu, quan trọng nhất là, em không muốn có ai tìm được em, thì sẽ vĩnh viễn không có ai quấy rầy được em."
Chu Cảnh trầm mặc một lúc, mới nói: "Bao gồm cả anh sao?"
Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nghi nhất thời đông cứng tại chỗ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Bao gồm..."
Chu Cảnh cười cười: "Tôi sẽ suy xét."
Chu Nghi nhìn Chu Cảnh cười mà sửng sốt, không nghĩ tới đề nghị của mình sẽ được chấp thuận dễ dàng như vậy, hắn cứ nghĩ dù thế nào cũng phải quấn lấy Chu Cảnh khiến anh đổi ý thì mới thôi.
Hắn biết Chu Cảnh vẫn luôn không thích hắn, cũng không nghĩ sẽ có một ngày Chu Cảnh thay đổi suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn đoán, chắc hẳn có liên quan đến Ân Hướng Bắc.
Ở giữa một một kẻ đáng ghét với một kẻ còn đáng ghét hơn, vì né tránh kẻ đáng ghét hơn là Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh lựa chọn kẻ đáng ghét bình thường là mình. Chu Nghi không biết có nên cảm thấy vui vì việc này không, nhưng hắn luôn muốn nỗ lực duy trì quan hệ anh em, cuối cùng cũng làm ra bước tiến mang tính lịch sử đầu tiên.
Nhưng có thể thuyết phục Chu Cảnh, khiến anh ở bệnh viện tư nhân hắn sắp xếp chữa bệnh, cũng là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đến nỗi chính bản thân Chu Nghi có thể đến hay không, cũng chẳng còn là vấn đề quan trọng.
Mà Tô Ngôn đứng một bên lại hỏi: "Còn tôi, có thể tìm gặp thầy Chu không?"
"Ôi__" Chu Nghi nhịn không được bật cười thành tiếng, "Cậu đương nhiên là có thể, tôi còn muốn nhờ cậu làm giúp một số chuyện không thể để lộ cho người khác biết nữa mà."
Tô Ngôn chớp mắt vài cái, tràn đầy chân thành nói: "Thật ra tôi mới vừa nghĩ, anh có thể thuê tôi làm trợ lý, tôi rất cần mẫn, cũng rất có năng lực, quan trọng nhất là người đặc biệt thông minh..."
(Tui lạy bạn Ngôn =))) Chưa biết tác dụng ra sao nhưng cao thủ không bằng tranh thủ quá cơ =))) Thật sự bạn này là người tấu hài nhất truyện luôn ấy =))))
"Được, tôi sẽ xem xét." Chu Nghi gật đầu, thoạt nhìn rất đáng tin.
Hắn lại nhìn về phía bình truyền dịch của Chu Cảnh, hỏi vài câu tình trạng cơ thể anh, vì việc chuyển viện mà chuẩn bị trước.
Khi ra khỏi phòng bệnh, lại đi tìm văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho Chu Cảnh, cẩn thận hỏi han bệnh tình.
Đương nhiên, Chu Nghi chưa ngốc đến mức nói vấn đề chuyển viện cho bác sĩ biết, vì hắn biết cái bệnh viện này chẳng khác nào là vườn hoa sau nhà Ân Hướng Bắc, chỉ cần hắn lộ ra chút thông tin gì cho bác sĩ ở đây, rất nhanh sẽ tới tai Ân Hướng Bắc.
Nếu bị Ân Hướng Bắc biết, kế hoạch của hắn cũng không thể chắc chắn rằng sẽ thực hiện được trót lọt.
Dù có thế nhưng giờ đã được Chu Cảnh đồng ý, hắn cũng buông xuống được nửa nỗi lo.
Một bên Chu Nghi vì việc Chu Cảnh chuyển viện mà ở bệnh viện lăn lộn, một bên Ân Hướng Bắc lại chẳng hay biết gì, mấy ngày này y quay qua quay lại giữa công ty với bệnh viện, ngay cả nơi ở của mình cũng rất ít khi về.
Vì ngay cả loại thuốc tốt nhất, tốc độ phục hồi của Chu Cảnh cũng chỉ bằng với người bình thường.
Thân thể của anh rất suy yếu, chẳng thể bù đắp được hơn nữa, bất kì biện pháp chữa trị cứng rắn nào với anh mà nói, đều ngang ngửa với việc làm thương tổn anh thêm.
Nhưng đối với Ân Hướng Bắc, điều y không thể chấp nhận được là sự coi thường của Chu Cảnh với y.
Kể từ khi Chu Cảnh tỉnh dậy, trong mắt anh đã như xóa sạch sự tồn tại của Ân Hướng Bắc, dù Ân Hướng Bắc đứng trước mặt anh, anh cũng coi Ân Hướng Bắc là không khí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chu Cảnh đối với sự chăm sóc của bác sĩ hay y tá đều sẽ nói lời cảm ơn, cũng sẽ nói chuyện phiếm với bạn bè của anh, nhưng lại chẳng thèm liếc nhìn Ân Hướng Bắc một lần nào.
Kiểu lạnh lùng này với kiểu lạnh lùng khi trước y thấy, là hoàn toàn khác nhau.
Nếu như nói đến kiểu lạnh lùng ngày trước, nó cũng chẳng thể đẩy lùi được Ân Hướng Bắc, vì Ân Hướng Bắc biết rõ, chỉ khi còn yêu thương – mới còn có thể sinh lòng căm hận; nhưng cái lạnh lùng bây giờ, lại khiến cho Ân Hướng Bắc biết mà ngưng bước, một bước cũng không dám tới gần.
Đã vô số lần y mở miệng, đều là muốn cùng Chu Cảnh nói chuyện rõ ràng về hai người, nhưng mỗi lần y định cất lời, chứng kiến vẻ thờ ơ của Chu Cảnh, những lời kia liền bị nuốt lại vào bụng. Tâm trạng cứ từng ngày từng ngày trùng xuống đáy lòng, Ân Hướng Bắc không biết cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục đến khi nào, chỉ biết mờ mịt một ngày lại một ngày trôi qua.
Y nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, nhưng đến khi Chu Cảnh lặng yên không một tiếng động biến mất trước mắt y, đã khiến Ân Hướng Bắc lần đầu hiểu rõ, thì ra thứ thời gian mang đi sẽ không chỉ là đau khổ, mà còn là tình yêu đã từng dù cho trời long đất lở cũng không bao giờ dừng lại.
Yêu một người, hận một người__
Cho đến khi con tim anh cũng nguội lạnh.
__Hết chương 63__
Một tuần quất được 3 chương liền, các cô hãy để tui cười sung sướng trong sự hạnh phúc làyyyy =))))))
Bình luận truyện