Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 39: Suy nghĩ





Thủy Linh Lung dậy rất sớm, đến lúc này mới phát hiện tuyết đã rơi đầy bên ngoài. Năm nay tuyết tới muộn nhưng nhiều, từng mảng trắng xóa như lông ngỗng rơi lả tả xuống, mái cong đấu củng, tường đỏ mái hoa, quỳnh chi ngọc thụ... Đâu đâu cũng được bao phủ một lớp tuyết trắng tinh khôi.



Liễu Lục hầu hạ Thủy Linh Lung thay một cái áo ngắn màu xanh và một chiếc váy thêu thổ cẩm trắng, qua một thời gian tẩm bổ, sắc mặt nàng hồng hào hơn khi mới vào phủ nhiều. Liễu Lục ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên váy, cười nói: "Đại tiểu thư, nô tì cảm thấy người càng ngày càng đẹp!"



Thủy Lung Lung cúi đầu nhìn nàng, nói: "Liễu Lục sang năm cũng mười bảy rồi, cha mẹ ngươi đã chọn cho ngươi đối tượng nào chưa? Nếu có rồi thì nói với ta, ta sẽ cho thêm chút đồ cưới."



Trong mắt Liễu Lục hiện lên sự hoảng loạn: "Không ạ, người nhà nô tì nói vạn sự tùy duyên."



Thật ra mẹ nàng nói: "Liễu Lục này, con xinh đẹp như vậy, tại sao mẹ chưa bao giờ tìm đối tượng cho con? Còn không phải là vì hi vọng con đi theo chủ tử được thăng chức, sau này sẽ giúp được đệ đệ con sao?"



Nhưng làm thông phòng cho Gia Cát thế tử, nàng rất không vừa ý.



Lúc này, Diệp Mậu vui vẻ chạy vào: "Đại tiểu thư! Thái tử điện hạ phái người đến tặng lễ vật!"




Ba xấp lụa nhuyễn yên [1], một hộp dạ minh châu, lễ vật không nhiều lắm nhưng đều rất tinh xảo quý giá. Lụa yên la nhẵn nhụi mềm mại như làn khói trong xanh từ từ trải rộng, xâm lấn các sắc màu khác trong phòng, khiến người ta như chìm vào ảo cảnh. Dạ minh châu thì không cần phải nói, tươi sáng lộng lẫy hơn viên nước mắt giao nhân Lãnh Dật Hiên đưa cho nàng nhiều. Nhớ tới chuyện nàng vẫn còn nợ hắn hai ngàn lạng bạc mà nàng và hắn lại chẳng có quan hệ gì, lễ trọng thế này nàng nhận cũng không thấy thoải mái lắm.



[1] Lụa nhuyễn yên: Là loại lụa mỏng và mềm như khói; yên là khói, nhuyễn là mềm.



Thủy Linh Lung chớp mắt: "Thủy Linh Khê có không?"



Diệp Mậu lắc đầu: "Không ạ, chỉ Đại tiểu thư người có thôi."



Thủy Linh Lung nhướn mày, rốt cuộc Vân Lễ có ý gì?



Chỉ chốc lát sau, Chi Phồn cũng vén rèm bước vào: "Đại tiểu thư! Thụy Tuyết sơn trang đưa phần thưởng đến."



Mở hộp gấm ra, không ngờ bên trong lại là một bản hợp đồng!



Thủy Linh Lung không khỏi bật cười, Thụy Tuyết sơn trang là một trong những sản nghiệp cực kỳ quan trọng của Tuần Phong, không ngờ hắn lại chia cho nàng 50% cổ phần, trong trí nhớ, Tuần Phong chưa bao giờ hào phóng với ai như vậy cả. Nàng không thể không bội phục bản lĩnh của Tuần Phong, đêm qua nàng đang muốn làm ăn, sáng nay Tuần Phong đã đưa cổ phần tới, nếu Tuần Phong muốn lấy lòng một người thì đúng là không ai có thể cự tuyệt, suy đoán lòng người, nếu hắn đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Thật đúng là... Một đối thủ rất lợi hại!



Thủy Linh Lung sai Diệp Mậu cất kỹ bản hợp đồng, lụa yên la mang cho Thủy Linh Thanh và Thủy Linh Ngữ mỗi người một xấp, để lại cho mình một xấp. Dùng xong chút cháo và bánh bao, Thủy Linh Lung liền đứng dậy đi đến Phúc Thọ viện thỉnh an, trời đông giá rét, Chung ma ma sợ nàng bị cảm nên cho nàng đeo găng tay giữ ấm, bên trong còn để một bình nước nóng.



Bây giờ Thủy Linh Lung là tâm phúc bên cạnh Lão phu nhân, hạ nhân của Phúc Thọ viện đối xử với nàng cực kỳ kính cẩn. Thủ vệ bà tử ở xa nhìn thấy nàng đi tới liền vội khom người nghênh đón, lấy lòng cười: "Đại tiểu thư đến rồi, tuyết lớn quá, người mau vào trong nhà sưởi ấm đi."



Nhớ lại lần đầu tiên bước vào Phúc Thọ viện, nàng đứng trong gió lạnh vẻn vẹn hai khắc không người nào hỏi thăm, đãi ngộ bây giờ thật sự khiến người ta vui sướng. Thủy Linh Lung dịu dàng cười nói: "Đa tạ Tín ma ma!"



Bà chỉ là một thô sử bà tử, sao có thể nhận một tiếng "ma ma" này? Cũng là Đại tiểu thư bình dị dễ gần, cho bà mặt mũi. Mắt của Tín ma ma đảo một vòng, chỉ vào một gốc hải đường trong biệt viện.



Thủy Linh Lung thuận thế nhìn qua, kinh ngạc phát hiện Thủy Linh Khê quỳ gối bên cây hải đường, tuyết rơi đè nặng lên một cành cây lớn treo trên đầu nàng ta, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống, tuy nàng ta có đội mũ nhưng rất mỏng, thân thể bé nhỏ được bao bọc trong chiếc váy xanh và áo khoác lông cừu màu trắng, gương mặt không trang điểm cực kỳ trắng nõn sạch sẽ, mặt trái xoan, mày đen mắt sáng, mi dài hơi cong, trên mặt còn có những bông tuyết không tan, có thể thấy nàng ta đã quỳ một lúc lâu mà nội tâm vẫn cực kỳ yên tĩnh.




Chuyện này chứng minh rằng, Thủy Linh Khê đã bắt đầu trưởng thành.



Tín ma ma nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân thấy chướng mắt nên bảo nàng đừng chắn đường, lúc đầu nàng quỳ trước cửa chính cơ."



Gọi thẳng là "Nàng" chứ không phải "Nhị tiểu thư", lời nói đã khó nén sự khinh thường với Thủy Linh Khê. Nhưng nếu Thủy Linh Khê dễ dàng bị đánh ngã như vậy thì đã không phải Thủy Linh Khê rồi. Thủy Linh Lung hạ mắt suy nghĩ một chút, sau đó đi qua, mỉm cười: "Nhị muội, phải chú ý đến sức khỏe."



Thủy Linh Khê lẳng lặng nhìn chằm chằm nền đất lạnh băng trước mặt, dịu dàng nhã nhặn nói: "Đa tạ Đại tỷ quan tâm, nhưng Linh Khê có lỗi, muốn quỳ đến khi bà nội tha thứ mới thôi."



Thủy Linh Lung đưa tay phủi những bông tuyết trên vai Thủy Linh Lung đi: "Sớm biết như vậy, lúc trước sao còn làm?"



Thủy Linh Khê nắm chặt bàn tay trắng nõn: "Hôm qua không còn, ngày mai chưa đến [2]."



[2] Ý nói chuyện quá khứ đã là chuyện của quá khứ, chuyện tương lai thế nào không ai đoán trước được.



Thủy Linh Lung nở nụ cười: "Ta đây cầu chúc Nhị muội sẽ có một ngày mai sáng lạn huy hoàng."



Nói xong, nàng liền bước đi, gió lạnh thổi tới khiến mái tóc nàng tung bay, tao nhã như đóa hoa trong tuyết.



Trán Thủy Linh Khê chảy xuống một giọt mồ hôi, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay!



Chúng nữ tụ tập ở Phúc Thọ viện nói cười râm ran, cũng không biết các nàng không nhìn thấy Thủy Linh Khê đang quỳ bên ngoài hay là tất cả đều chọn không biết.



"Không đúng không đúng, theo nô tì thấy thì cái thai này của Chu di nương nhất định là hai tiểu thiếu gia!"



"Vì sao không phải là một nam một nữ, long phượng trình tường chứ?"



Lan di nương và Thủy Linh Ngữ ngươi một câu ta một câu, nói khiến Lão phu nhân mở cờ trong bụng.




Thủy Linh Thanh không biết lấy lòng người khác, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phùng di nương, rất gượng ép kéo tay bà.



Buổi sáng, Trường Nhạc hiên phái người tới nói Tần Phương Nghi bị bệnh, sợ lây bệnh cho Lão phu nhân nên không đến thỉnh an. Lão phu nhân trong cơn giận dữ liền gọi các di nương và nhóm thứ nữ đến Phúc Thọ viện, không đến thỉnh an bà, bà cũng không cho mọi người đi thăm bệnh!



Lan di nương tuổi trẻ xinh đẹp, Thủy Hàng Ca vẫn ngủ ở sân viện của nàng, nàng trở thành người thoải mái nhất trong nhóm nữ nhân ở phủ.



Chu di nương đã nhìn rõ sủng ái gì đó đều là mây bay, chỉ có con nối dõi mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Bà nhìn về phía Lan di nương, chân thành cười nói: "Muội muội cũng phải nhanh có tin vui đi, chỉ mong thu đông năm sau chúng ta đều có thể cho Lão phu nhân thêm cháu."



Lan di nương đỏ mặt, đương nhiên là rất vui vẻ.



Lão phu nhân ôn hòa cười nói: "Ta cũng không mong gì nhiều, chỉ mong con cháu như trái cây, cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu thôi."



Người trong phòng lại cười lăn lộn.



Phùng di nương cũng cười, nhưng cười cực kỳ yên tĩnh, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không chú ý đến sự tồn tại của bà. Chỉ một di nương bình thường như vậy, lại có thể sinh được những hai đứa con...



Mấy người nói nói cười cười nói chuyện việc nhà, dần dần nói đến việc triều đình, sự khác nhau giữa nữ tử kinh thành và nữ tử các vùng khác, ngay cả những người bán hàng rong bên đường, các nàng cũng nhắc đến.



Bây giờ người được chú ý nhất là trưởng tử Quách gia - Quách Diễm mới trở về từ chiến trường Mạc Bắc. Quách gia mấy trăm năm thế gia vọng tộc, từng có hai Thừa tướng, một Thái phó, ba chính nhất phẩm Tướng quân, hơn hai mươi vị tam phẩm quan viên, trong nhóm nữ quyến cũng có hai Quý phi, một Thái tử phi và ba Đích phi thân vương, cực kỳ hiển hách, nhưng sau này thái tử Lưu Hằng tạo phản, bức vua thoái vị bị Thần đế xử tử, Quách gia thân là gia tộc của Thái tử phi cũng bị liên lụy, ảm đạm rời khỏi hàng ngũ thập đại gia tộc. Mười năm sau, Lãnh gia gia chủ Lãnh Thu Khuê nạp đích nữ của Quách gia làm thiếp, Quách thị sinh ra nữ nhi Lãnh Vân hoa nhường nguyệt thẹn, trí tuệ hơn người, cũng chính là Trang Mẫn hoàng hậu sau này. Trang Mẫn hoàng hậu là thứ nữ, lại leo từ ngũ phẩm Quý nhân lên tận Quý phi, làm mưa làm gió ở hậu cung và triều đình hơn mười năm. Lãnh gia và Quách gia đều thu lợi rất nhiều, Quách gia cũng vì vậy mà trở lại hàng ngũ thập đại gia tộc. Nhưng sau này vì đắc tội với nữ đế Tang Nguyệt, Quách gia lại rơi vào khủng hoảng, gần như tan rã.



Mà bây giờ Quách Diễm khải hoàn trở về, được phong là Uy Vũ tướng quân, Hoàng thượng đã chỉ hôn cho hắn và Tam công chúa, chuyện này cũng có nghĩa là Quách gia lại vùng dậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện