Theo Em Suốt Cuộc Đời
Chương 10: Dương Minh
Thấy bác Phúc dẫn theo một người đi vào, mãi mới nhận ra là chị Tuyết.- Chị Tuyết - tôi gọi
- Ly Ly, 2 bác có nhà không?
- Không, chị có việc gì sao ạ?
- À, không có gì...vậy còn anh em đâu?
Vừa nói chị vừa ngó xung quanh.
- Anh của em vẫn ở trên phòng ạ.
- Vẫn...là sao?
- Dạ, từ lúc anh em trở về vẫn ở suốt trên phòng chưa xuống, anh ấy nói muốn nghỉ ngơi.
- Được rồi, chị lên đấy một lúc nhé!
Giời ạ, tôi còn tưởng với được người chơi cùng, hix ra chị ý đến tìm anh trai.
Vũ Tuyết chạy nhanh chóng lên phòng của anh, cô lo rằng anh sẽ không nghe lời cô.
Đưa tay gõ cửa, tiếng anh vọng ra:
- Bác Phúc, cháu đã bảo không có gì đừng làm phiền cháu mà.
- Là em, mở cửa ra.
Người bên trong đờ ra một lúc, sao cô ấy lại ở đây?
- Sao em lại ở đây?
Trong lúc anh đang hỏi cô luồn vào trong không thì không kịp.
Thấy anh đóng cửa, cô lập tức kéo tay anh ra xem, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
- Sao anh không nghe lời em?
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Thì..thì em tới xem anh xử lí thế nào, bây giờ thì sao chứ? em mà không tới chắc anh để yên thế này chắc.
Nhìn cánh tay của anh mà cô thấy xót, vì cô mà anh như vậy.
- Anh cũng đã băng lại rồi mà.
- Băng bó kiểu như anh sẽ bị nhiễm trùng đấy - cô đứng lên - ngồi yên đấy để em làm lại cho.
Mở tủ ra lấy hợp sơ cứu vết thương, cầm tay anh lên cô nhẹ nhàng lau rửa, vừa làm vừa thổi như sợ anh đau.
Nhìn cô gái mặt đơ bừng vì thổi, anh khẽ cười, cô vẫn vậy, lo lắng cho anh từng chút một, dù là trước đây hay bây giờ.
Vết thương này là do anh đỡ cho cô lúc mà cô không để ý, vết dao không sâu lắm nhưng cũng chảy máu khá nhiều, với anh nó chẳng là gì so với những gì anh từng chịu đựng, nhưng có lẽ với cô gái này, nó là cả vấn đề.
- Diễm, cậu ta không sao chứ?
- Hả, ổn rồi.
- Ừ - anh định hỏi thêm nhưng lại thôi.
- Xong rồi, đợi em đi rửa tay đã.
Rửa dọn xong đi ra thấy anh đang cầm máy tính, cô vội ra giật lại và nói:
- Tay anh vừa mới băng xong chắc vẫn còn đau chưa gì đã cử động nhiều.
- Nhưng anh... - nhìn thấy mặt đe dọa của cô anh lại thôi - được rồi
- Tốt, nhiệm vụ đã hoan thành, giờ em phải về rồi, anh nhớ là không được để vết thương tiếp xúc với nước, nghe chưa?
- Được, được anh nhớ rồi...nhưng em không thể ở với anh thêm một lúc à?
- Không
- Sao? Em bận gì à?
- Không có vì em thấy con gái không nén ở nhà của con trai quá lâu lại còn vào buổi tối nữa, à để sáng mai em đến thay băng cho anh.
- Tưởng gì, được rồi về cẩn thận - anh nói rồi kéo cô lại hôn len trán cô
- Ừ, em biết rồi
Anh mang cô ra đến cửa, nhìn xe cô đi khuất anh mới vào nhà.
- Anh hai, vào ăn cơm đi
- Bố mẹ đi đâu rồi
- Bố mẹ có việc đi ra ngoài rồi bảo anh em mình ăn trước.
- Ừ
Nhìn thấy anh cử động chậm rãi ở tay phải, tôi đoán chắc anh bị gì đó nhưng không dám hỏi.
- Anh bị thương khi ở trong bar, cũng không có gì lớn, em không cần nói với bố mẹ, kẻo họ lại lo lắng.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò cùng sự lo lắng nhưng không dám hỏi của nhóc anh lại thấy buồn cười nên giải đáp luôn.
- A, vâng.
Cắm đầu vào ăn cơm không dám nhìn nữa.
--------------------------------
Ngày hôm sau tôi được thông báo là tất cả các giấy tờ hồ sơ đều thay đổi họ của tôi rồi, chắc vì bố bận nên nhờ người làm hộ.
Tên là Nguyễn Hoàng Ngọc Ly.
Ngày đó tôi không có gì làm, nếu không xem phim thì lại chơi máy tính, hoặc cùng mấy đứa bạn nói chuyện.
Mãi cuối cùng cũng đã vào tối, mong cho đến ngày mai đi để còn gặp lại bạn của tôi, tôi đã nghỉ học 4 ngày rồi, cảm giác nó cứ sao ý.
Đang ăn cơm, mẹ bảo:
- Đến thứ 4 này, gia đình bác Dương Minh tổ chức sinh nhật tròn 40 tuổi cho bác gái, 2 đứa nhớ thu xếp để đi đấy.
- Bác Dương Minh là ai vậy ạ?
- Con không biết đâu, đến đó mẹ sẽ giới thiệu cho.
Anh trai nói:
- Dương Minh là họ của thằng bạn anh, là người chở em về hôm qua.
- À, vậy đó không phải là tên..ừm
Tôi gật gù, ra là bố mẹ người đó, mình có nên đi không? Không đi thì không biết trả lời thế nào khi mẹ hỏi, còn nếu đi thì lại gặp người đó, mình vẫn cảm thấy sờ sợ thế nào ấy.
Thôi, vẫn là nên đi, cùng lắm thì tránh xa một chút.
- Vâng, con sẽ sắp xếp mọi việc - anh
- Hôm đó con mang em đi nhé, bố mẹ sẽ lên đấy trước.
- Được ạ
-------------
Sáng hôm sau
- Aaaaaaa, Ly Ly, mày chết đi đâu mấy ngày làm tao nhớ quá đi à?
Mới bước vào cửa lớp, con bạn của tôi nó đã hét loạn lên, nó cùng với Minh Anh chạy nhanh ra ôm chầm lấy tôi.
- Từ đã, tao sắp chết nghẹt rồi này
- Xin lỗi, bọn tao mừng quá
2 đứa kéo tôi về chỗ ngồi, đứa nào cũng chớp mặt nhìn tôi.
- Được rồi, 2 người muốn hỏi gì?
Mắt chúng sáng lên lập tức.
- Ly Ly, 2 bác có nhà không?
- Không, chị có việc gì sao ạ?
- À, không có gì...vậy còn anh em đâu?
Vừa nói chị vừa ngó xung quanh.
- Anh của em vẫn ở trên phòng ạ.
- Vẫn...là sao?
- Dạ, từ lúc anh em trở về vẫn ở suốt trên phòng chưa xuống, anh ấy nói muốn nghỉ ngơi.
- Được rồi, chị lên đấy một lúc nhé!
Giời ạ, tôi còn tưởng với được người chơi cùng, hix ra chị ý đến tìm anh trai.
Vũ Tuyết chạy nhanh chóng lên phòng của anh, cô lo rằng anh sẽ không nghe lời cô.
Đưa tay gõ cửa, tiếng anh vọng ra:
- Bác Phúc, cháu đã bảo không có gì đừng làm phiền cháu mà.
- Là em, mở cửa ra.
Người bên trong đờ ra một lúc, sao cô ấy lại ở đây?
- Sao em lại ở đây?
Trong lúc anh đang hỏi cô luồn vào trong không thì không kịp.
Thấy anh đóng cửa, cô lập tức kéo tay anh ra xem, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
- Sao anh không nghe lời em?
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Thì..thì em tới xem anh xử lí thế nào, bây giờ thì sao chứ? em mà không tới chắc anh để yên thế này chắc.
Nhìn cánh tay của anh mà cô thấy xót, vì cô mà anh như vậy.
- Anh cũng đã băng lại rồi mà.
- Băng bó kiểu như anh sẽ bị nhiễm trùng đấy - cô đứng lên - ngồi yên đấy để em làm lại cho.
Mở tủ ra lấy hợp sơ cứu vết thương, cầm tay anh lên cô nhẹ nhàng lau rửa, vừa làm vừa thổi như sợ anh đau.
Nhìn cô gái mặt đơ bừng vì thổi, anh khẽ cười, cô vẫn vậy, lo lắng cho anh từng chút một, dù là trước đây hay bây giờ.
Vết thương này là do anh đỡ cho cô lúc mà cô không để ý, vết dao không sâu lắm nhưng cũng chảy máu khá nhiều, với anh nó chẳng là gì so với những gì anh từng chịu đựng, nhưng có lẽ với cô gái này, nó là cả vấn đề.
- Diễm, cậu ta không sao chứ?
- Hả, ổn rồi.
- Ừ - anh định hỏi thêm nhưng lại thôi.
- Xong rồi, đợi em đi rửa tay đã.
Rửa dọn xong đi ra thấy anh đang cầm máy tính, cô vội ra giật lại và nói:
- Tay anh vừa mới băng xong chắc vẫn còn đau chưa gì đã cử động nhiều.
- Nhưng anh... - nhìn thấy mặt đe dọa của cô anh lại thôi - được rồi
- Tốt, nhiệm vụ đã hoan thành, giờ em phải về rồi, anh nhớ là không được để vết thương tiếp xúc với nước, nghe chưa?
- Được, được anh nhớ rồi...nhưng em không thể ở với anh thêm một lúc à?
- Không
- Sao? Em bận gì à?
- Không có vì em thấy con gái không nén ở nhà của con trai quá lâu lại còn vào buổi tối nữa, à để sáng mai em đến thay băng cho anh.
- Tưởng gì, được rồi về cẩn thận - anh nói rồi kéo cô lại hôn len trán cô
- Ừ, em biết rồi
Anh mang cô ra đến cửa, nhìn xe cô đi khuất anh mới vào nhà.
- Anh hai, vào ăn cơm đi
- Bố mẹ đi đâu rồi
- Bố mẹ có việc đi ra ngoài rồi bảo anh em mình ăn trước.
- Ừ
Nhìn thấy anh cử động chậm rãi ở tay phải, tôi đoán chắc anh bị gì đó nhưng không dám hỏi.
- Anh bị thương khi ở trong bar, cũng không có gì lớn, em không cần nói với bố mẹ, kẻo họ lại lo lắng.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò cùng sự lo lắng nhưng không dám hỏi của nhóc anh lại thấy buồn cười nên giải đáp luôn.
- A, vâng.
Cắm đầu vào ăn cơm không dám nhìn nữa.
--------------------------------
Ngày hôm sau tôi được thông báo là tất cả các giấy tờ hồ sơ đều thay đổi họ của tôi rồi, chắc vì bố bận nên nhờ người làm hộ.
Tên là Nguyễn Hoàng Ngọc Ly.
Ngày đó tôi không có gì làm, nếu không xem phim thì lại chơi máy tính, hoặc cùng mấy đứa bạn nói chuyện.
Mãi cuối cùng cũng đã vào tối, mong cho đến ngày mai đi để còn gặp lại bạn của tôi, tôi đã nghỉ học 4 ngày rồi, cảm giác nó cứ sao ý.
Đang ăn cơm, mẹ bảo:
- Đến thứ 4 này, gia đình bác Dương Minh tổ chức sinh nhật tròn 40 tuổi cho bác gái, 2 đứa nhớ thu xếp để đi đấy.
- Bác Dương Minh là ai vậy ạ?
- Con không biết đâu, đến đó mẹ sẽ giới thiệu cho.
Anh trai nói:
- Dương Minh là họ của thằng bạn anh, là người chở em về hôm qua.
- À, vậy đó không phải là tên..ừm
Tôi gật gù, ra là bố mẹ người đó, mình có nên đi không? Không đi thì không biết trả lời thế nào khi mẹ hỏi, còn nếu đi thì lại gặp người đó, mình vẫn cảm thấy sờ sợ thế nào ấy.
Thôi, vẫn là nên đi, cùng lắm thì tránh xa một chút.
- Vâng, con sẽ sắp xếp mọi việc - anh
- Hôm đó con mang em đi nhé, bố mẹ sẽ lên đấy trước.
- Được ạ
-------------
Sáng hôm sau
- Aaaaaaa, Ly Ly, mày chết đi đâu mấy ngày làm tao nhớ quá đi à?
Mới bước vào cửa lớp, con bạn của tôi nó đã hét loạn lên, nó cùng với Minh Anh chạy nhanh ra ôm chầm lấy tôi.
- Từ đã, tao sắp chết nghẹt rồi này
- Xin lỗi, bọn tao mừng quá
2 đứa kéo tôi về chỗ ngồi, đứa nào cũng chớp mặt nhìn tôi.
- Được rồi, 2 người muốn hỏi gì?
Mắt chúng sáng lên lập tức.
Bình luận truyện