Thị Quân Thủ

Quyển 1 - Chương 1: Trung với vua - Tiết tử



Mây đen nghìn nghịt ngăn trở  toàn bộ ánh sáng, thêm vào đó là màn đêm đen tối như muốn nuốt sống hết thảy đồ vật có thể nhìn được, cuồng phong gào thét, mưa to từ không trung trút xuống tầm tã, mưa lớn rơi trên mặt đất bắn tung lên thành những hạt bụi nhỏ rải rác, nhưng ngay sau đó liền bị những giọt mưa nặng hạt đè xuống, hòa tan vào trong bùn đất ẩm ướt.

Mưa to không ngừng, trong chốc lát, sơn đạo gập ghềnh đã trở nên lầy lội, khắp nơi đều là những vũng nước to nhỏ, vì sức chứa không được nhiều mà bắt đầu có xu hướng tràn ra, rồi tập hợp lại thành một dòng suối dọc theo sơn đạo uốn lượn xuống.

Ngay giữa đêm khuya mưa to gió lớn như vậy, hai kỵ mã lao nhanh xuyên qua rừng cây cùng màn mưa, dọc theo quan đạo cấp tốc chạy, tiếng vó ngựa từ xa lại gần càng phát ra rõ ràng, dồn dập tựa như  tiếng trống nơi sa trường, đánh lên trong lòng người lưu lại một dư âm run rẩy.

Lao như tên bắn băng qua rừng, địa thế dần mở rộng hơn, cuối đường có ánh lửa mờ ảo, ảm đạm lập loè giữa làn mưa bụi, thẳng đến khi tới gần trước mắt, mới có thể thấy rõ chữ “Dịch” thật to viết trên chiếc đèn lồng đang đong đưa trong gió mưa kia.

“Hu......, Thiều Hằng, xuống ngựa! Chỉnh đốn lại, nghỉ tạm chờ mưa nhỏ đi sẽ tiếp tục chạy!” Quát một tiếng, tay ghìm chặt dây cương dừng lại, nam tử phía trước dùng khẩu khí ra lệnh không thể nghi ngờ nói với thuộc hạ.

Người phía sau không nói nhiều, chỉ đơn giản một từ “Vâng” liền tăng lực ghìm ngựa đáp lại nam nhân.

Hai người xuống ngựa, đứng dưới mái hiên trước thềm, gõ lên cánh cửa, tiếng mưa rơi quá lớn đã che lấp âm vang tiếng  gõ cửa, nam nhân liên tục gõ một hồi, người bên trong mới nghe thấy tiếng động.

“Ai vậy, đã hơn nửa đêm rồi đấy, được rồi được rồi nghe thấy rồi đừng gõ nữa, thúc giục như vậy, thực mẹ nó cái số lão tử muốn...... Vẫn......”

Dịch quan bị đánh thức hùng hùng hổ hổ đi tới mở cửa, một tay xách theo lồng đèn một tay kéo then cửa, nhưng sau khi mở cửa, nương  theo ngọn đèn dầu trong tay mới thấy rõ hai người trước mắt, cả kinh đến quên luôn mình đang há miệng hút vào hàng đống khí lạnh.

Chỉ thấy hai người ngoài cửa đều một thân chiến giáp, trên nón giáp sắt màu đồng tỏa sáng lấm chấm vài vết máu, loang lổ những vết chém, trong đó một người trên mũ giáp rõ ràng có thể thấy được hai chiếc lông phượng vũ sáng đỏ rực như lửa, mưa lớn như vậy lại không mảy may dính chút hơi nước nào, đủ để suy ra đây là thứ bảo vật hiếm có tượng trưng cho quyền uy cùng vinh quang ra sao.

Tiểu dịch quan vừa thấy hai người này một thân y phục dáng vẻ hiên ngang, dù những cái khác không sợ, nhưng nhìn hai thanh kiếm bên hông cùng áo giáp trên người còn dính vết máu chưa bị nước mưa rửa trôi, liền biết ngay hai vị sát thần này hắn không thể đắc tội, không chờ hai người mở miệng lập tức tránh ra đưa cả hai tiến vào trong viện, đồng thời miệng vội vàng hỏi thăm: “Không biết đại nhân đến, có chỗ thất lễ thỉnh thứ lỗi, xin hỏi tiểu nhân nên an bài cho nhị vị thế nào?”

Hai người dắt ngựa tiến vào trong viện, nam tử đầu đội mũ lông phượng thấp giọng dặn dò dịch quan chăm sóc ngựa cho tốt, trước mắt đơn giản chuẩn bị hai bộ quần áo cùng cơm nóng là được, trong lời nói toát lên thứ khí thế khiếp người hoàn toàn tự nhiên.

Tiểu dịch quan luôn miệng đáp ứng, tiếp nhận ngựa bởi vì liên tục chạy mà mệt mỏi đến không ngóc đầu đầu dậy nổi, người bên trong tiếp đón rồi đưa hai người vào dịch quan.

Thay y phục, ăn cơm xong, mưa vẫn lớn như trước không có dấu hiệu ngừng, nam tử thân vận giáp đồng nhìn ra ngoài cửa sổ mưa như trút nước nhíu mày, có cảm giác lo lắng khó diễn đạt bằng lời. Hắn ngóng nhìn ngoài cửa sổ, ngọn núi phía xa bị mưa đêm cắn nuốt chỉ còn lại vài đường nét mơ hồ, nhớ tới người kia, người được hắn tôn thờ như trời, người hắn đã thề sống chết nguyện trung thành......

Từ trong người lấy ra thư báo khẩn mấy ngày trước nhận được, trong thư chỉ đơn giản vài dòng, vì không thể tin được, hắn đã xem đi xem lại không dưới mười lần, nội dung bên trong cơ hồ đều đã thuộc lòng, xác nhận mắt không nhìn lầm, hắn từ trước đến nay được gọi là thiết sư suýt nữa bị mấy dòng chữ ít ỏi này đánh bại.

【 Kinh sư nội loạn, Quân thượng Chiếu Nguyên Đế chi huynh Cát Nguyên Vương mưu phản. Trong lúc dẫn binh thảo phạt, diệt trừ tặc tử, bị loạn thần ẩn nấp trong thành thừa dịp ám sát, Quân thượng trọng thương, thái y trong kinh đã khám và chữa trị tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng, hiện tại nội loạn đã dẹp yên, sợ rằng bọn nịnh thần tiểu nhân thừa dịp làm loạn, vọng thiết sư tướng quân bình định biên cương dẹp loạn hoả tốc quay về kinh. 】

Thiết sư tướng quân — cũng là nam tử vào giờ phút này đang nắm chặt lấy thư báo khẩn chăm chú nhìn màn mưa, biết được Chiếu Nguyên Đế bị ám sát, thân mang trọng thương, hắn đã vô cùng nôn nóng, cũng không cố đuổi giết đám tàn quân bên địch, quay ngựa lại rời khỏi trận doanh, vội vàng bàn giao cho cấp dưới ổn định thế cục trước mắt đợi hắn trở lại sẽ phản công, liền trực tiếp từ nơi đóng quân biên cương chạy về kinh thành.

Lộ trình bảy ngày bị hắn rút lại còn hai ngày một đêm, không ngủ không nghỉ, đã thay bốn lần yên ngựa, hai con ngựa được coi là thiên lý (nghìn dặm) mã mệt đến rã rời, thật vất vả mới tới được tân thành gần kinh sư nhất, thế nhưng ở đoạn đường sau cùng lại đột ngột gặp mưa rào, buộc phải tạm dừng chân trong trạm dịch nho nhỏ này.

Đối mặt với tình trạng phải chờ đợi này, Phiền Ngọc Kì sao lại không trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn một đôi thiết quyền nắm thật chặt, nhớ tới người nọ vào thời điểm hắn xuất chinh chắp tay đứng thẳng trước bách tính trên hoàng thành, cùng hắn cách biệt trăm thước.

Bậc đế vương kia hiên ngang đứng sừng sững trong gió, cũng chỉ có hắn, có thể từ trên gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, lạnh lùng không chút biểu cảm ấy nhìn ra một tia bất đắc dĩ.

【 nều như không phải ba phía biên quan báo nguy, nội hoạn ẩn ưu*...... Trẫm...... 】

*nội hoạn ẩn ưu: lo lắng bên trong nổi loạn (editor: ta chém, chém a =,=/beta: ta duyệt, duyệt a =]])

Trước khi đi người nọ nửa câu cũng không nói lại, chỉ một lời này đã trở thành động lực mạnh mẽ, chống đỡ cho hắn, dùng 1 nửa binh lực ngăn chặn thế tiến công mạnh mẽ của bọn Man di xâm lược

Vì, hắn đã từng hướng y lập trọng thệ: Đại Chiếu ta sẽ không bị bọn Man di sở chiếm, Đại Chiếu ta sẽ không trở thành nước chư hầu của bọn Man di phía Nam, đế vương của Đại Chiếu cũng sẽ là đế vương của cả thiên hạ!

—— phụng dưỡng quân thượng, trung với hoàng triều, vì quân thượng quyết giành quyền thống trị thiên hạ, thề sống chết không nghỉ.

Hắn phải chiến thắng trở về! Hắn phải ở biên quan dựng lên bức tường thép khiến bọn Man di khiếp sợ! Bảo vệ giang sơn thuộc về Đại Chiếu, bảo vệ con dân Đại Chiếu đã hơn trăm năm phải sống dưới ách áp bức, bảo vệ...... Hắn thề đời đời kiếp kiếp nguyện trung thành với quân thượng!

Bình định biên quan đã gần nửa năm, hắn chưa từng quay về kinh lấy một lần, chỉ có thể thông qua thư từ mới biết được tình hình ở kinh thành, mắt thấy chốt hiểm yếu ở biên cương tộc Man phía Nam đã mất binh lực tái chiến, lòng hắn ý chí sục sôi từ trong doanh trại của địch anh dũng chém giết, mượn thế muốn diệt trừ tận gốc tàn dư của quân Man Di, cũng chưa từng nghĩ một lá thư khẩn lại suýt nữa khiến thế giới không thể phá vỡ của hắn nháy mắt sụp đổ.

“Chiếu Dịch......”

Ngữ điệu thì thầm, chỉ có một mình hắn mới dám gọi thẳng cái tên đó, đáy lòng nặng nề đến tột cùng.Tayđã nắm chặt thành quyền của Phiền Ngọc Kì nới lỏng, lá thư khẩn bị hắn cầm trong tay vò đến nhăn nhúm giờ lại lần nữa được mở ra.

Từng nét chữ đen đậm trên thư tựa thứ rễ cây cứng như thép đâm vào trái tim...... Đau đến cùng cực.

Nhưng khi ánh mắt lạnh thấu xương dừng trên mấy chữ “Chiếu nguyên đế”, đôi mắt như ánh đuốc của hắn nhất thời trở nên phức tạp, giống như phong vân biến hóa thất thường phía chân trời kia, thế nhưng sau một tiếng thở thật dài của hắn, lại dần dần được trấn định mà trở nên nhu hòa......

Người này...... Là trời của hắn, là đất của hắn, là tất cả thế giới của hắn.

Chỉ bởi vì lòng trung thành?

—— Không, hắn phi thường hiểu được bản thân đối với vị đế vương cao cao tại thượng kia tồn tại thứ tình cảm gì, chỉ là hắn những năm gần đây vẫn luôn cố gắng kìm nén rồi lại kìm nén, hắn so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng hơn bổn phận làm thần tử, hắn không nên nghĩ, không nên hy vọng xa vời, không nên làm vấy bẩn tinh thần y, hắn chỉ cần thề sống chết vì y bảo vệ giang sơn Đại Chiếu, bảo vệ thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, cả đời này liền đã thỏa mãn.

Chỉ vì quân quyết thâu tóm thiên hạ, vì sở nguyện của y.

Nhớ rất rõ, tín niệm này, là hắn vào lần đầu tiên gặp y đã được xác lập, đó là mười lăm năm trước, vào ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của tiên đế được cả nước chúc mừng,  trong buổi lễ quân thần đều vui mừng.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện