Thì Ra Ông Thẳng Như Này

Chương 45: Phiên ngoại 4: Ôm cả thế giới vào lòng



Hạ Hà lên máy bay sang Anh công tác, bỗng có một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh hắn.

Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, “Bé cưng, sao em lại…”

Đoàn Tinh Ngôn khẽ nhếch môi, “Muốn đăng ký kết hôn không?”

——–

Vừa từ Anh về được vài ngày, Đoàn Tinh Ngôn đã nhận được tin wechat của Hứa Đa, 【Anh ơi tiện video call không? Hai người đang không ấy ấy đấy chứ?】

Đoàn Tinh Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đang là buổi trưa nắng chói chang, trả lời,【… nghe được】

Hứa Đa lập tức gọi video đến, “Anh Ngôn của em, anh có muốn nuôi một bé mèo nhỏ nhắn xinh xắn không?”

Một bé mèo nhỏ xíu lông cam ló đầu vào camera, nhìn Đoàn Tinh Ngôn bằng đôi mắt tròn xoe ướt át ngây thơ.

Trái tim đã bị trúng tên.

Đoàn Tinh Ngôn ngó sang Hạ Hà đang lau sàn bên cạnh.

Còn chưa kịp nói gì, Hạ Hà đã bảo, “Nuôi chứ, em muốn nuôi thì nuôi.”

Hai người đến nhà Hứa Đa đón bé mèo. Mèo mẹ là một con mèo màu cam lông ngắn rất mập.

Ngoài con mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi thì hẵng còn ba bé mèo con nữa.

Vốn là đẻ được năm bé, nhưng nhà Trịnh Dục đến nhận nuôi một bé rồi.

Hứa Đa bắt đầu kể lể giải thích, “Lúc em mới rước bả về nuôi bả không mập thế đâu, bả lại còn ăn khỏe, về sau bụng càng ngày càng to, lúc ý bọn em mới biết là bả có bầu rồi.”

“Bả mưu mô ra phết, mới đầu được em cho ít thức ăn thế là đi theo em về nhà, rồi ăn vạ đấy không chịu đi, cứ meo meo lừa gạt lòng thương hại của em… Nào biết bả có bầu đâu, giờ sinh ra một ổ, đứa nào đứa nấy ăn như hổ lốn làm em còn chẳng đủ cơm mà ăn đây này, không biết có đại gia nào tốt bụng bằng lòng cho em cái phong bì nho nhỏ không.”

Hạ Hà ngăn cản bàn tay đang chuẩn bị chuyển tiền cho Hứa Đa của Đoàn Tinh Ngôn, “Lại giả đò đáng thương, có gan nói to lên cho Chu Triết nghe thấy đi.”

Bé mèo mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi là bé nhỏ nhất, đặt tên là Nhẹ Nhàng, hy vọng sau này sẽ không phá tướng như mẹ bé.

Nhẹ Nhàng vừa vào nhà, Hạ Hà đã hối hận đến điên, chỉ muốn quay lại thời gian đánh chết cái thằng ngu dốt là mình.

Mỗi lần hắn muốn làm nháy, Nhẹ Nhàng đều sẽ ngồi bên cạnh ngó lom lom, sau đó Đoàn Tinh Ngôn sẽ đỏ mặt đẩy Hạ Hà ra.

Từ đấy về sau, hễ khi nào Hạ Hà muốn hôn Đoàn Tinh Ngôn, Nhẹ Nhàng đều sẽ vung móng vuốt giáng cho hắn một trận mèo chưởng tàn bạo.

Mà nó hôm nào cũng được nằm trong lòng Đoàn Tinh Ngôn, hưởng thụ vuốt ve cưng chiều của Đoàn Tinh Ngôn nữa chứ.

Hạ Hà nhìn Đoàn Tinh Ngôn sờ chân mèo, ghen.

Ngón tay Đoàn Tinh Ngôn thon dài trắng nõn, đầu ngón tay hồng hào sạch sẽ.

Hạ Hà nghĩ đôi bàn tay xinh đẹp ấy chỉ có thể sờ một mình mình thôi, thế mà giờ đây lại bị mồn lèo cuỗm mất.

Hắn tủi thân sấn lại gần, “Cục cưng ơi…”

“Đừng tới đây, tránh xa ra chút.” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Anh dữ quá, nó sợ.”

Hạ Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mồn lèo đúng là thiên tài diễn xuất, mưu mô hệt mẹ nó.

“Bé cưng biết lúc em không ở nhà trông nó như nào không? Đanh đá cá cầy, mặt vênh lên tận trời luôn ý, xong em về một phát lập tức giả bộ ngoan hiền yếu đuối, như kiểu anh ngược đãi nó ý.”

Đoàn Tinh Ngôn buồn cười, tên này đúng là càng ngày càng ngốc, lại còn tranh sủng với cả một con mèo.

Hạ Hà cùng Nhẹ Nhàng đang kịch liệt trao đổi chiêu thức bằng ánh mắt trên không trung.

Hạ Hà: Đồ mồn lèo thảo mao thảo mỏ, sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình.

Nhẹ Nhàng: Nhỏ bé đáng thương nhưng có ô dù.

———

Nhẹ Nhàng: “Daddy của em vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cơ mà nhà em vẫn còn một tên xấu xa lúc nào cũng bắt nạt daddy của em. Đã gặm môi daddy rồi lại còn đẩy xuống giường rồi lột quần áo, sau đó giường sẽ kêu cọt kẹt cọt kẹt rất lâu… Em thấy người của daddy đều bị tên kia gặm đỏ bừng rồi, đồ xấu xa! Em phải bảo vệ daddy của em…”

Hạ Hà không đấu lại được con mèo mưu mô này, bèn quyết định gọi sự trợ giúp từ người thân.

“Tiện đại ca, tất cả xin nhờ đại ca.”

Đê Tiện vừa mới đến nhà, Nhẹ Nhàng đã rúc phía sau Đoàn Tinh Ngôn mà run cầm cập.

Trông thấy bé mèo tí hon, Đê Tiện lập tức nhảy bổ vào điên cuồng liếm lông mèo, liếm đến mức khiến Nhẹ Nhàng dại cả mặt ra, sâu sắc hoài nghi mèo sinh.

Hạ Hà nở một nụ cười đắc thắng.

Liên tiếp mấy ngày sau Nhẹ Nhàng đều bị Đê Tiện cắp đi ngủ, không có cách chạy đến phòng ngủ quấy rầy cuộc sống riêng tư của hai người họ nữa.

Hạ Hà trải qua những đêm no nê thỏa mãn.

Cơ mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, hôm đó Hạ Hà đang ôm hôn Đoàn Tinh Ngôn, chưa được bao lâu Đoàn Tinh Ngôn đã đẩy hắn ra, “Hôm nay không được, Nhẹ Nhàng đang ở đây.”

Hạ Hà ngoảnh lại thì thấy Nhẹ Nhàng đang thảnh thơi nhàn nhã ngồi trên giường hung tợn nhìn hắn.

Đê Tiện đã bị mua chuộc thành công, trở thành một “simp” chính hiệu.

Nhẹ Nhàng dần dần lớn lên, không còn dính lấy Đoàn Tinh Ngôn như ngày xưa nữa, Hạ Hà cũng không còn tỏ ra bất mãn với Nhẹ Nhàng, một người một mèo hòa thuận sống chung, cả nhà đều vui.

Chỉ là…

Nhẹ Nhàng tung mình vững vàng đáp lên vai Đoàn Tinh Ngôn, Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy vai mình cũng sắp rụng.

Anh bế Nhẹ Nhàng lên, “Em phải giảm cân rồi, sao mà lớn nhanh thế không biết…”

Hạ Hà nịnh bợ sấn tới mát xa vai cho Đoàn Tinh Ngôn.

Một hôm nọ, Đoàn Tinh Ngôn quên mang tài liệu phải về nhà lấy, phát hiện Nhẹ Nhàng đang ngon lành ăn bánh pudding cá ngừ.

Vì để kiểm soát cân nặng của nó mà anh chưa bao giờ cho Nhẹ Nhàng ăn mấy thứ quà vặt này cả.

Còn là ai mua được nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết tỏng.

Sau ngày hôm đó, Hạ Hà rơi vào kiếp sống khổ cực ngày ngày giúp mèo giảm cân.

———

Sáng dậy sớm đi làm, Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng bước xuống giường, chăn phát ra tiếng sột soạt.

Hạ Hà nghe thấy tiếng vòi nước chảy, Đoàn Tinh Ngôn đang đánh răng rửa mặt.

Hôm nào anh cũng sửa sang mình sạch sẽ gọn gàng, không bỏ một ngày nào.

Lò vi sóng phát ra tiếng “đinh”, là Đoàn Tinh Ngôn đang hâm nóng sữa.

Bữa sáng đôi khi sẽ là sandwich, có khi là cơm nắm… Làm xong bữa sáng, anh sẽ quay lại phòng ngủ gọi Hạ Hà dậy, hai người ăn xong thì cùng nhau đi làm.

Đoàn Tinh Ngôn đôi khi sẽ phải làm thêm giờ.

Làm xong một ca phẫu thuật đã là mười một giờ tối.

Về đến nhà, Hạ Hà với Nhẹ Nhàng, một người một mèo chiếm cứ hai đầu sofa, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng tắt TV, bỗng cổ tay bị nắm rồi kéo ngã vào lòng người ấy.

“Đánh thức anh à?”

“Không em,” Hạ Hà chưa mở nổi được mắt, mơ màng kéo tay Đoàn Tinh Ngôn ấp vào ngực mình, “Sao tay cục cưng lạnh thế này? Chân có lạnh không?”

“Không lạnh,” Đoàn Tinh Ngôn đáp, “Dậy vào giường ngủ nào.”

Hạ Hà ôm người thương vào lòng, vuốt ve, “Anh không ngủ đâu, chờ em cơ.”

“Ừm,” Đoàn Tinh Ngôn nhỏ nhẹ nói, “Thế đợi em tắm xong rồi mình ngủ nhé.”

Đoàn Tinh Ngôn tắm xong đi ra, Hạ Hà đã tỉnh như sáo vỗ lên giường, “Qua đây nào bé cưng, nằm xuống ông xã mát xa cho em.”

Đoàn Tinh Ngôn nằm sấp xuống giường, Hạ Hà hỏi, “Phê không?”

Đoàn Tinh Ngôn: “Ừm, xuống dưới một tí.”

Tay Hạ Hà rất khỏe, xoa bóp rất sướng, chỉ là đôi khi sẽ cướp cò mà vén quần áo của Đoàn Tinh Ngôn lên rồi vuốt ve vòng eo nhỏ bé mềm dẻo, cùng đôi chân thon dài cân đối…

Và sẽ kìm lòng không đặng.

Muốn làm chuyện thân mật hơn,

Muốn cho chim vào tổ, hợp hai thành một.

Hạ Hà cúi xuống liếm vành tai Đoàn Tinh Ngôn, khiến anh phải phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế.

Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt.

Nhẹ Nhàng ở bên ngoài cào cửa, lo lắng đi qua đi lại.



Sau khi kết thúc, Hạ Hà bế Đoàn Tinh Ngôn đi rửa sạch.

Sau đó, Đoàn Tinh Ngôn sẽ vùi mình vào lòng Hạ Hà như một bé mèo nhỏ, lắng nghe tiếng tim đập của người thương, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hạ Hà thỏa mãn ôm cả thế giới của mình vào lòng.

Viên tinh tú sáng nhất trời đêm vô tình lưu lạc xuống cõi trần, vừa hay rơi vào lòng hắn, dòng sông may mắn giữa nhân gian.

– HOÀN THÀNH TOÀN BỘ –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện