Thì Ra Yêu Anh Lại Đau Đến Như Vậy
Chương 7
“ly hôn hay không, không phải do cô quyết định.”
Sở Thể Kiệt vô tình vẫy đi những giọt nước mắt trên tay, chán ghét mà nói, “Hạ Thất Thất, hãy đợi đấy, cuộc hôn nhân mà cô dùng thủ đoạn để đạt được, tôi tuyệt đối sẽ phá hủy nó, cô làm tổn thương đến Tiểu Nhã, tôi tuyệt đối sẽ khiến cô đau khổ đến chết!”
Từng câu nói lạnh như băng đi kèm với bóng dáng phũ phàng ấy, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Hạ Thất Thất.
Hạ Thất thất khóc và gọi tên “Anh Kiệt, anh Kiệt...”, sau đó sau đó giật hết những cây kim chích trên tay ra, cố nhịn đau mà bước xuống giường, muốn đuổi theo, nhưng đôi chân như phù phiếm vậy, vấp một cái liền té ngã xuống đất.
Tầng lớp mồ hôi toát ra từ trên trán, rất nhiều máu tuôn ra từ hạ thể của cô, trên sàn bỗng chốc tràn lan máu.
“Anh Kiệt, xin anh đừng đi...”, cô ấy đưa tay về phía cánh cửa vắng vẻ kia, muốn bò dậy, nhưng hình ảnh trước mắt kia càng ngày càng mờ nhạt...
...
“Thất Thất, cuối cùng em cũng tỉnh dậy rồi.”
Mí mắt run rẩy chầm chậm mở ra, Hạ Thất Thất tỉnh dậy, cảm nhận được một bàn tay to lớn đang ôm chặt vào cô, trong ánh mắt là một gương mặt dịu dàng, hiện lên vẻ quá đỗi của sự quan tâm lo lắng.
Con người ấy, chưa từng nhìn cô ấy với ánh mắt như vậy?
Cô ấy nhìn vào đôi mắt ấy, liền nhận ra đó không phải là Sở Thế Kiệt mà là Mục Tư Vận.
Hạ Thất Thất từ từ rút tay mình về, lờ mờ nói, “Tư Vận, cám ơn anh đã chăm sóc em, em đã tỉnh dậy rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt hiện lên vẻ hiu quạnh, Mục Tư Vận than nhẹ và nói, “Thất Thất, em hà tất phải như vậy, Sở Thế Kiệt không yêu em, mà em lại tự làm khổ mình như vậy, có đáng không?”
Trong tình yêu, từ trước đến nay không có gì là đáng hay không đáng cả, chỉ có yêu và không yêu thôi.
Một khi đã yêu rồi, thì cô ấy thì sẽ yêu hết mình, nếu bắt cô ấy đừng yêu nữa thì trừ phi cô ấy chết đi.
Trong thời khắc này Hạ Thất Thất không biết được rằng, có một loại đau, đó là trăm ngàn vết thương lỡ loét trên da thịt còn đau hơn là thể xác bị chết đi, và lúc đó, không biết rằng cô ấy có dám bất chấp tất cả để nói yêu nữa không.
“Anh có nấu cháo gạo lức đem đến cho em, em ăn một miếng trước nhé.” Mục Tư Vận vặn đầu giường nâng lên cao, mang chén ra, múc muỗng cháo, đưa đến miệng của cô ấy,
“Em không đói.” Bây giờ cô ấy hoàn toàn không có khẩu vị để ăn.
“Không đói cũng nên ăn một chút, sức khỏe em còn yếu lắm đấy.” Anh ấy ép cô ấy phải ăn và đút vào trong miệng cô ấy.
Hạ Thất Thất miễn cưỡng ăn được mấy muỗng, lắc đầu và nói, “em ăn không nỗi nữa rồi.”
Lườm qua mặt, Hạ Thất Thất dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói, “Đúng rồi, Tư Vận, con em đâu rồi, em muốn nhìn con của em, anh bồng nó qua đây, được không?”
Mục Tư Vận vốn không biết việc Sở Thế Kiệt sẽ giao đứa con cho Hàn Nhã nuôi, chỉ tưởng rằng Hạ Thất Thất vì yêu thương con, nên cười lên và nói, “Sức khỏe em còn chưa hồi phục, cũng không bồng nổi đứa bé đâu, đứa con đã có y tá chăm sóc rồi, em đừng quá lo lắng.”
“Không, bây giờ em muốn gặp con em, anh hãy đi bồng nó qua đây, em có thể chăm sóc nó.” Hạ Thất Thất lo lắng Sở Thế Kiệt sẽ cướp đứa con đi.Trong lúc này, chỉ có đứa con nằm trong vòng tay mình thì cô ấy mới an tâm.
“Được rồi, em đừng nôn nóng, bây giờ anh sẽ đi ẵm đứa bé qua cho em.”
Khi Mục Tư Vận trên tay bồng đứa bé và chuyền qua cho Hạ Thất Thất,, gương mặt cô ấy cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong những ngày nhập viện đến nay. Mặc dù làn da của bé trai đó vẫn còn nhiều nếp nhăn, đôi mắt nhắm lại, nhìn trông giống như con khỉ con, nhưng với bản tính yêu thương con cái của người mẹ, Hạ Thất Thất vẫn cảm thấy đứa bé rất dễ thương.
Hạ Thất Thất nắm lấy và hôn lên bàn tay bé nhỏ kia, ánh mắt dịu dạng lan tỏa cả phòng, “Con ơi, tốt quá rồi, con vẫn ở bên cạnh mẹ, mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm.”
Sức khỏe vẫn còn quá yếu, không có sữa cho con, thấy vậy Hạ Thất Thất cuối cùng cũng chủ động đòi ăn, Mục Tư Vận cố tình đặt phần ăn cho thai phụ trong tháng dùng, cho người mỗi bữa đều mang lên.
Có lẽ bây giờ cô ấy vẫn chưa biết được, sau một không gian yên tỉnh ấy sẽ có một bão tố lớn ập đến.
Sau đêm ấy, lúc sáng sớm tinh mơ, cách thời gian mà y tá đi tuần tra phòng bệnh còn khoảng 30 phút, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lạch cạch lạch cạch, tiếng bước chân bí ẩn, tiền gần giường bệnh của Hạ Thất Thất.
Sở Thể Kiệt vô tình vẫy đi những giọt nước mắt trên tay, chán ghét mà nói, “Hạ Thất Thất, hãy đợi đấy, cuộc hôn nhân mà cô dùng thủ đoạn để đạt được, tôi tuyệt đối sẽ phá hủy nó, cô làm tổn thương đến Tiểu Nhã, tôi tuyệt đối sẽ khiến cô đau khổ đến chết!”
Từng câu nói lạnh như băng đi kèm với bóng dáng phũ phàng ấy, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Hạ Thất Thất.
Hạ Thất thất khóc và gọi tên “Anh Kiệt, anh Kiệt...”, sau đó sau đó giật hết những cây kim chích trên tay ra, cố nhịn đau mà bước xuống giường, muốn đuổi theo, nhưng đôi chân như phù phiếm vậy, vấp một cái liền té ngã xuống đất.
Tầng lớp mồ hôi toát ra từ trên trán, rất nhiều máu tuôn ra từ hạ thể của cô, trên sàn bỗng chốc tràn lan máu.
“Anh Kiệt, xin anh đừng đi...”, cô ấy đưa tay về phía cánh cửa vắng vẻ kia, muốn bò dậy, nhưng hình ảnh trước mắt kia càng ngày càng mờ nhạt...
...
“Thất Thất, cuối cùng em cũng tỉnh dậy rồi.”
Mí mắt run rẩy chầm chậm mở ra, Hạ Thất Thất tỉnh dậy, cảm nhận được một bàn tay to lớn đang ôm chặt vào cô, trong ánh mắt là một gương mặt dịu dàng, hiện lên vẻ quá đỗi của sự quan tâm lo lắng.
Con người ấy, chưa từng nhìn cô ấy với ánh mắt như vậy?
Cô ấy nhìn vào đôi mắt ấy, liền nhận ra đó không phải là Sở Thế Kiệt mà là Mục Tư Vận.
Hạ Thất Thất từ từ rút tay mình về, lờ mờ nói, “Tư Vận, cám ơn anh đã chăm sóc em, em đã tỉnh dậy rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt hiện lên vẻ hiu quạnh, Mục Tư Vận than nhẹ và nói, “Thất Thất, em hà tất phải như vậy, Sở Thế Kiệt không yêu em, mà em lại tự làm khổ mình như vậy, có đáng không?”
Trong tình yêu, từ trước đến nay không có gì là đáng hay không đáng cả, chỉ có yêu và không yêu thôi.
Một khi đã yêu rồi, thì cô ấy thì sẽ yêu hết mình, nếu bắt cô ấy đừng yêu nữa thì trừ phi cô ấy chết đi.
Trong thời khắc này Hạ Thất Thất không biết được rằng, có một loại đau, đó là trăm ngàn vết thương lỡ loét trên da thịt còn đau hơn là thể xác bị chết đi, và lúc đó, không biết rằng cô ấy có dám bất chấp tất cả để nói yêu nữa không.
“Anh có nấu cháo gạo lức đem đến cho em, em ăn một miếng trước nhé.” Mục Tư Vận vặn đầu giường nâng lên cao, mang chén ra, múc muỗng cháo, đưa đến miệng của cô ấy,
“Em không đói.” Bây giờ cô ấy hoàn toàn không có khẩu vị để ăn.
“Không đói cũng nên ăn một chút, sức khỏe em còn yếu lắm đấy.” Anh ấy ép cô ấy phải ăn và đút vào trong miệng cô ấy.
Hạ Thất Thất miễn cưỡng ăn được mấy muỗng, lắc đầu và nói, “em ăn không nỗi nữa rồi.”
Lườm qua mặt, Hạ Thất Thất dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói, “Đúng rồi, Tư Vận, con em đâu rồi, em muốn nhìn con của em, anh bồng nó qua đây, được không?”
Mục Tư Vận vốn không biết việc Sở Thế Kiệt sẽ giao đứa con cho Hàn Nhã nuôi, chỉ tưởng rằng Hạ Thất Thất vì yêu thương con, nên cười lên và nói, “Sức khỏe em còn chưa hồi phục, cũng không bồng nổi đứa bé đâu, đứa con đã có y tá chăm sóc rồi, em đừng quá lo lắng.”
“Không, bây giờ em muốn gặp con em, anh hãy đi bồng nó qua đây, em có thể chăm sóc nó.” Hạ Thất Thất lo lắng Sở Thế Kiệt sẽ cướp đứa con đi.Trong lúc này, chỉ có đứa con nằm trong vòng tay mình thì cô ấy mới an tâm.
“Được rồi, em đừng nôn nóng, bây giờ anh sẽ đi ẵm đứa bé qua cho em.”
Khi Mục Tư Vận trên tay bồng đứa bé và chuyền qua cho Hạ Thất Thất,, gương mặt cô ấy cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong những ngày nhập viện đến nay. Mặc dù làn da của bé trai đó vẫn còn nhiều nếp nhăn, đôi mắt nhắm lại, nhìn trông giống như con khỉ con, nhưng với bản tính yêu thương con cái của người mẹ, Hạ Thất Thất vẫn cảm thấy đứa bé rất dễ thương.
Hạ Thất Thất nắm lấy và hôn lên bàn tay bé nhỏ kia, ánh mắt dịu dạng lan tỏa cả phòng, “Con ơi, tốt quá rồi, con vẫn ở bên cạnh mẹ, mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm.”
Sức khỏe vẫn còn quá yếu, không có sữa cho con, thấy vậy Hạ Thất Thất cuối cùng cũng chủ động đòi ăn, Mục Tư Vận cố tình đặt phần ăn cho thai phụ trong tháng dùng, cho người mỗi bữa đều mang lên.
Có lẽ bây giờ cô ấy vẫn chưa biết được, sau một không gian yên tỉnh ấy sẽ có một bão tố lớn ập đến.
Sau đêm ấy, lúc sáng sớm tinh mơ, cách thời gian mà y tá đi tuần tra phòng bệnh còn khoảng 30 phút, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lạch cạch lạch cạch, tiếng bước chân bí ẩn, tiền gần giường bệnh của Hạ Thất Thất.
Bình luận truyện