Thích
Chương 18
"Xuống dưới, Thích". Giống như trước kia, Lý Kiều thả cô xuống ở sô pha.
Thích nhảy xuống sô pha, nhào vào lòng hắn, gắt gao dựa vào hắn.
"Làm sao vậy?" Lý Kiều có chút kinh ngạc, tay hướng tới mặt cô muốn nâng lên, cô lại đem mặt giấu thật sâu, nhất quyết không chịu ngẩng đầu.
Trong lòng hắn, vẫn là hơi thở quen thuộc như trước, sạch sẽ nhẹ nhàng mà khoan khoái, mang theo hương vị nước hoa thoang thoảng, còn có một cảm giác ấm áp. Thích tham lam hô hấp, đem nước mắt vụng trộm cọ trước ngực hắn, chỉ là không biết, nước mắt của cô có thể theo quần áo thấm vào lòng hắn hay không, như vậy hắn có thể hiểu được những nhớ nhung của cô suốt mấy năm qua.
"Nói chuyện, Thích". Thanh âm của hắn mềm nhẹ như vậy, giống như người yêu đang nỉ non, "Cháu sống tốt không?"
"Tôi mệt mỏi quá", cô nhẹ giọng lắc đầu, "Mệt mỏi quá mệt mỏi quá..."
Cảm giác thích một người, tựa như lăn lội trên đường xa, có khi thực sự rất khổ sở, rất muốn buông tay, nhưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, hy vọng lại lần nữa dấy lên, vì thế, lại không cam lòng buông tay, cắn răng tiếp tục bước tiếp.
Mười một tuổi năm ấy, hắn nhìn thấu tâm tư non nớt của cô, tàn nhẫn muốn cô buông tay, nhưng là, cô làm sao có thể từ bỏ chứ? Lapland đêm đó, màu sắc tinh túy đầy trời, băng nguyên rộng mở, cực quang tỏa sáng, đều trở thành một giấc mộng khó phai, cùng với dung nhan của hắn, đã khắc vào thật sâu trong đáy lòng cô.
Vì thế, cô lựa chọn rời đi, một mình bay đến nước Mỹ, ở nơi xứ người tha hương quật cường mà trưởng thành, nhưng lại không nghĩ rằng trong ấn tượng của hắn, cô vẫn mãi chỉ là một đứa nhỏ.
Lý Kiều nghe thanh âm ủy khuất của cô, trong lòng có chút đau đớn, tuổi cô còn rất trẻ, không nên có loại tâm lý nặng nề như vậy.
"Cháu còn nhỏ, Thích", hắn vuốt ve tóc cô, kiên nhẫn dỗ dành, "Những chuyện không vui, rồi cũng sẽ trôi qua"
"Thật sự sẽ trôi qua sao?" Thích chua xót cười, đôi mắt nhìn hắn lộ ra vẻ hoang mang, "Cho dù cảm giác như thời gian đang ngừng lại cũng vẫn thế sao?"
"Lý Kiều, người ta nói bảy năm ngứa ngáy (*), người yêu nhau trải qua bảy năm cũng sẽ chán ghét nhau, thậm chí còn thay lòng đổi dạ, nhưng vì sao sau bảy năm, tôi đối với ông lại không thể quên?"
"Thích..." Lý Kiều chật vật né tránh tầm mắt của cô——– vì sao cô vẫn không chịu buông tay.
"Tôi không thể——-" hắn cứng ngắc mở miệng.
"Vì sao không thể? Bởi vì tuổi tôi còn nhỏ sao?" Thích khí thế ép người nhìn hắn, bởi vì sự trốn tránh của hắn mà vô cùng lo lắng, "Tôi sắp đến sinh nhật mười tám tuổi ——–"
"Thích!" Lý Kiều cắn răng quát khẽ, nhẫn tâm nói, "Tôi không có khả năng đáp ứng cháu"
"Vậy sao?" Thích khổ sở mở miệng, ánh mắt hơi hơi phiếm hồng, "Vậy ít nhất xin ông đừng quên lời mẹ tôi đã nói"
Lý Kiều nghe vậy kinh ngạc nhìn cô: "Cháu biết?"
Cô gật đầu, trong lòng vô hạn chua xót.
Tính tình của Thính Phong có vẻ khó gần, muốn làm việc gì cũng rất ít khi lộ ra ngoài, cho nên tôi sợ hai cha con bọn họ khó tránh khỏi một chút ngăn cách, Thích luôn luôn quý chú, về sau nhờ chú chăm sóc nó.
——– nhớ lại một lần sau bữa trưa, cô đã nghe thấy mẹ nói với Lý Kiều như vậy, lúc ấy không rõ vì sao mẹ lại muốn giao cô cho hắn, sau này mới hiểu được mẹ đã sớm biết bệnh tình của bản thân, cho nên đem cô phó thác cho Lý Kiều.
Nhưng mẹ có lẽ sẽ không biết được rằng, những lời trăn trối đó của bà sẽ trở thành thủ đoạn để cô áp chế Lý Kiều.
Nghe có chút bi ai, đúng không? Chỉ có như vậy cô mới có thể miễn cưỡng giữ lại hắn, mà trong mắt hắn, cũng thủy chung chỉ có mẹ mà thôi.
"Tôi sẽ chăm sóc cháu, Thích", thanh âm hắn bình tĩnh mà tàn khốc, "Giống như một người cha, không hơn".
"Tôi không muốn như vậy!" Cô mở to hai mắt phiếm hồng, quật cường kêu lên.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, bộ dáng hoàn toàn thờ ơ, giống như đem những kháng nghị của cô coi như là cố tình gây sự.
"Hành lý còn chưa mang vào, tôi đi lấy", hắn thản nhiên mở miệng, "Cháu bay lâu như vậy, nên nghỉ ngơi sớm một chút"
——————————————–
"Diệp tiên sinh, cà phê của ngài"
Người đàn ông đang dựa vào bàn nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn vào đứa con gái trước mắt: "Con còn biết tới tìm ba sao?"
"Phụ thân đại nhân, ba có nhớ con không?" Thích thuận thế ngồi lên đùi ông, ôm cổ ông mỉm cười xinh đẹp.
"Ba còn đang muốn hỏi con, con có thèm nhớ đến ba hay không?" Diệp Thính Phong khẽ hừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia nhu hòa.
"Tất nhiên là rất rất nhớ rồi", Thích làm mặt quỷ nhìn hắn, đánh giá sấp văn kiện thật dày trên bàn, "Công việc bề bộn, có mệt hay không?"
"Có mệt thì sao?" Diệp Thính Phong uống một ngụm cà phê, thản nhiên liếc mắt cô một cái, "Con có thể giúp ba chia sẻ sao?"
"Nếu ba đồng ý và tín nhiệm lời con nói"
"Ba nhớ rõ thứ con học là về âm nhạc chứ không phải kinh doanh", Diệp Thính Phong đùa cợt cười, "Con vẫn là quên đi, ban đầu ngay cả ông nội con cũng không chịu được mệt mỏi, trông cậy vào chồng con thì còn có chút khả năng".
Thanh niên tài tuấn rong ruổi trên thương trường mặc dù không nhiều lắm, nhưng muốn tìm ra vài người xuất sắc cũng không phải là khó, chỉ là không biết có ai có thể trị được đứa con gái bảo bối của ông đây.
"Cho con hỏi một vấn đề, lão ba". Thích nhìn ông, sắc mặt nghiêm túc.
"Nói đi"
"Đàn ông bình thường sẽ từ chối một người phụ nữ vì lý do gì?"
Diệp Thính Phong nghe xong hồ nghi nhìn cô một cái : "Con hỏi cái này làm gì?"
Đề tài này từ miệng cô nói ra, nghe có chút quỷ dị.
"Ba trả lời con đi". Thích ôm tay hắn không buông tha.
Diệp thính Phong thở dài——- cô lúc làm nũng thần thái cũng cực kỳ giống Lãnh Hoan.
"Vì sao từ chối thì rất khó nói, nhưng là phụ nữ bị từ chối cũng không phải là chuyện xấu, không biết vương hay bỏ, đàn ông mà gặp ai cũng không dứt khoát là loại vô sỉ"
"Mặc kệ người phụ nữ có bao nhiêu thương tâm?"
"Yêu một người là chuyện của chính mình, không ai buộc con phải thích một ai đó, cho nên người khác cũng không có nghĩa vụ phải phụ trách với tình cảm của con", Diệp Thính Phong có chút buồn cười nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của con gái, "Nếu đàn ông đều phải đáp ứng mọi tình cảm của phụ nữ dành cho họ, thì Thích, con hiện tại đã có không biết bao nhiêu anh chị em họ hàng"
Thích lại không vì câu nới đùa của ông chọc cười, ngược lại giật mình thật lâu không nói gì.
Diệp Thính Phong nhìn cô chằm chằm, biểu tình bắt đầu nặng nề, đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt ông vô cùng lợi hại: "Nói cho ba biết, con đã thích ai?"
Thích nhảy xuống sô pha, nhào vào lòng hắn, gắt gao dựa vào hắn.
"Làm sao vậy?" Lý Kiều có chút kinh ngạc, tay hướng tới mặt cô muốn nâng lên, cô lại đem mặt giấu thật sâu, nhất quyết không chịu ngẩng đầu.
Trong lòng hắn, vẫn là hơi thở quen thuộc như trước, sạch sẽ nhẹ nhàng mà khoan khoái, mang theo hương vị nước hoa thoang thoảng, còn có một cảm giác ấm áp. Thích tham lam hô hấp, đem nước mắt vụng trộm cọ trước ngực hắn, chỉ là không biết, nước mắt của cô có thể theo quần áo thấm vào lòng hắn hay không, như vậy hắn có thể hiểu được những nhớ nhung của cô suốt mấy năm qua.
"Nói chuyện, Thích". Thanh âm của hắn mềm nhẹ như vậy, giống như người yêu đang nỉ non, "Cháu sống tốt không?"
"Tôi mệt mỏi quá", cô nhẹ giọng lắc đầu, "Mệt mỏi quá mệt mỏi quá..."
Cảm giác thích một người, tựa như lăn lội trên đường xa, có khi thực sự rất khổ sở, rất muốn buông tay, nhưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, hy vọng lại lần nữa dấy lên, vì thế, lại không cam lòng buông tay, cắn răng tiếp tục bước tiếp.
Mười một tuổi năm ấy, hắn nhìn thấu tâm tư non nớt của cô, tàn nhẫn muốn cô buông tay, nhưng là, cô làm sao có thể từ bỏ chứ? Lapland đêm đó, màu sắc tinh túy đầy trời, băng nguyên rộng mở, cực quang tỏa sáng, đều trở thành một giấc mộng khó phai, cùng với dung nhan của hắn, đã khắc vào thật sâu trong đáy lòng cô.
Vì thế, cô lựa chọn rời đi, một mình bay đến nước Mỹ, ở nơi xứ người tha hương quật cường mà trưởng thành, nhưng lại không nghĩ rằng trong ấn tượng của hắn, cô vẫn mãi chỉ là một đứa nhỏ.
Lý Kiều nghe thanh âm ủy khuất của cô, trong lòng có chút đau đớn, tuổi cô còn rất trẻ, không nên có loại tâm lý nặng nề như vậy.
"Cháu còn nhỏ, Thích", hắn vuốt ve tóc cô, kiên nhẫn dỗ dành, "Những chuyện không vui, rồi cũng sẽ trôi qua"
"Thật sự sẽ trôi qua sao?" Thích chua xót cười, đôi mắt nhìn hắn lộ ra vẻ hoang mang, "Cho dù cảm giác như thời gian đang ngừng lại cũng vẫn thế sao?"
"Lý Kiều, người ta nói bảy năm ngứa ngáy (*), người yêu nhau trải qua bảy năm cũng sẽ chán ghét nhau, thậm chí còn thay lòng đổi dạ, nhưng vì sao sau bảy năm, tôi đối với ông lại không thể quên?"
"Thích..." Lý Kiều chật vật né tránh tầm mắt của cô——– vì sao cô vẫn không chịu buông tay.
"Tôi không thể——-" hắn cứng ngắc mở miệng.
"Vì sao không thể? Bởi vì tuổi tôi còn nhỏ sao?" Thích khí thế ép người nhìn hắn, bởi vì sự trốn tránh của hắn mà vô cùng lo lắng, "Tôi sắp đến sinh nhật mười tám tuổi ——–"
"Thích!" Lý Kiều cắn răng quát khẽ, nhẫn tâm nói, "Tôi không có khả năng đáp ứng cháu"
"Vậy sao?" Thích khổ sở mở miệng, ánh mắt hơi hơi phiếm hồng, "Vậy ít nhất xin ông đừng quên lời mẹ tôi đã nói"
Lý Kiều nghe vậy kinh ngạc nhìn cô: "Cháu biết?"
Cô gật đầu, trong lòng vô hạn chua xót.
Tính tình của Thính Phong có vẻ khó gần, muốn làm việc gì cũng rất ít khi lộ ra ngoài, cho nên tôi sợ hai cha con bọn họ khó tránh khỏi một chút ngăn cách, Thích luôn luôn quý chú, về sau nhờ chú chăm sóc nó.
——– nhớ lại một lần sau bữa trưa, cô đã nghe thấy mẹ nói với Lý Kiều như vậy, lúc ấy không rõ vì sao mẹ lại muốn giao cô cho hắn, sau này mới hiểu được mẹ đã sớm biết bệnh tình của bản thân, cho nên đem cô phó thác cho Lý Kiều.
Nhưng mẹ có lẽ sẽ không biết được rằng, những lời trăn trối đó của bà sẽ trở thành thủ đoạn để cô áp chế Lý Kiều.
Nghe có chút bi ai, đúng không? Chỉ có như vậy cô mới có thể miễn cưỡng giữ lại hắn, mà trong mắt hắn, cũng thủy chung chỉ có mẹ mà thôi.
"Tôi sẽ chăm sóc cháu, Thích", thanh âm hắn bình tĩnh mà tàn khốc, "Giống như một người cha, không hơn".
"Tôi không muốn như vậy!" Cô mở to hai mắt phiếm hồng, quật cường kêu lên.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, bộ dáng hoàn toàn thờ ơ, giống như đem những kháng nghị của cô coi như là cố tình gây sự.
"Hành lý còn chưa mang vào, tôi đi lấy", hắn thản nhiên mở miệng, "Cháu bay lâu như vậy, nên nghỉ ngơi sớm một chút"
——————————————–
"Diệp tiên sinh, cà phê của ngài"
Người đàn ông đang dựa vào bàn nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn vào đứa con gái trước mắt: "Con còn biết tới tìm ba sao?"
"Phụ thân đại nhân, ba có nhớ con không?" Thích thuận thế ngồi lên đùi ông, ôm cổ ông mỉm cười xinh đẹp.
"Ba còn đang muốn hỏi con, con có thèm nhớ đến ba hay không?" Diệp Thính Phong khẽ hừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia nhu hòa.
"Tất nhiên là rất rất nhớ rồi", Thích làm mặt quỷ nhìn hắn, đánh giá sấp văn kiện thật dày trên bàn, "Công việc bề bộn, có mệt hay không?"
"Có mệt thì sao?" Diệp Thính Phong uống một ngụm cà phê, thản nhiên liếc mắt cô một cái, "Con có thể giúp ba chia sẻ sao?"
"Nếu ba đồng ý và tín nhiệm lời con nói"
"Ba nhớ rõ thứ con học là về âm nhạc chứ không phải kinh doanh", Diệp Thính Phong đùa cợt cười, "Con vẫn là quên đi, ban đầu ngay cả ông nội con cũng không chịu được mệt mỏi, trông cậy vào chồng con thì còn có chút khả năng".
Thanh niên tài tuấn rong ruổi trên thương trường mặc dù không nhiều lắm, nhưng muốn tìm ra vài người xuất sắc cũng không phải là khó, chỉ là không biết có ai có thể trị được đứa con gái bảo bối của ông đây.
"Cho con hỏi một vấn đề, lão ba". Thích nhìn ông, sắc mặt nghiêm túc.
"Nói đi"
"Đàn ông bình thường sẽ từ chối một người phụ nữ vì lý do gì?"
Diệp Thính Phong nghe xong hồ nghi nhìn cô một cái : "Con hỏi cái này làm gì?"
Đề tài này từ miệng cô nói ra, nghe có chút quỷ dị.
"Ba trả lời con đi". Thích ôm tay hắn không buông tha.
Diệp thính Phong thở dài——- cô lúc làm nũng thần thái cũng cực kỳ giống Lãnh Hoan.
"Vì sao từ chối thì rất khó nói, nhưng là phụ nữ bị từ chối cũng không phải là chuyện xấu, không biết vương hay bỏ, đàn ông mà gặp ai cũng không dứt khoát là loại vô sỉ"
"Mặc kệ người phụ nữ có bao nhiêu thương tâm?"
"Yêu một người là chuyện của chính mình, không ai buộc con phải thích một ai đó, cho nên người khác cũng không có nghĩa vụ phải phụ trách với tình cảm của con", Diệp Thính Phong có chút buồn cười nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của con gái, "Nếu đàn ông đều phải đáp ứng mọi tình cảm của phụ nữ dành cho họ, thì Thích, con hiện tại đã có không biết bao nhiêu anh chị em họ hàng"
Thích lại không vì câu nới đùa của ông chọc cười, ngược lại giật mình thật lâu không nói gì.
Diệp Thính Phong nhìn cô chằm chằm, biểu tình bắt đầu nặng nề, đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt ông vô cùng lợi hại: "Nói cho ba biết, con đã thích ai?"
Bình luận truyện