Thiên Ẩn Chi Hoán
Chương 14: Chiến Cuồng cấm kỵ
“Đào lão, xin mời ngồi.” Cốc chủ vươn tay mời.
“Ha ha, đa ta cốc chủ. Cũng đã lâu rồi ta mới ăn một bữa ngon như vậy.” Đào lão cười nói.
“Hôm nay ngài muốn gặp ta có chuyện gì?” Đào lão hỏi.
“Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, nên ta sẽ vào thẳng vấn đề.”
“Ở nơi thâm sơn này, chưa từng xuất hiện đại nhân vật như ngài. Thiên phú của Dã Y, nếu ngài muốn che dấu thì không ai trong chúng ta có thể phát hiện.”
“Cho nên ta có thể nghĩ đề nghị của ta lần trước có chuyển cơ…” Cốc chủ hỏi.
Đào lão có vẻ trầm ngâm, rồi hắng giọng nói.
“Cốc chủ cần một định tâm hoàn, ta có thể cho ngươi.”
Nói xong, toàn bộ thân thể của Đào lão nhanh chóng thay đổi, từ một cơ thể cường tráng, mạnh mẽ. Trở nên vô cùng già yếu, khô héo như một thân cây. Cho cốc chủ xem vết thương trên bụng, đây là một vết thương khủng bố, xuyên thủng qua thân thể ông, năng lượng từ đòn tấn công vẫn còn bám trên vết thương, tiếp tục ăn mòn nó.
“Ta đã gánh chịu nó nhiều năm, không biết có thể chịu bao lâu.”
“Điều ta lo lắng nhất là Dã Y…”
“Nếu Ẩn Dạ cốc có thể che chở nó, ta sẽ có thâm tạ. Công pháp chiến kĩ, gì cũng được.”
“Đào lão quá lời, Dã Y là tuyệt thế thiên kiêu, có hắn góp sức là mai mắn của Ẩn Dạ cốc.” Cốc chủ vội vàng trả lời.
“Đa tạ, ta để Dã Y lộ diện, vì đã đến lúc thằng nhóc góp sức cho Ẩn Dạ cốc.”
“Lão già ta cũng có thể ra tay…”
“Ta sẽ không làm phiền ngài, nhưng xin ngài trong lúc rãnh rỗi có thể chỉ đạo bọn tiểu tử một chút là thiên đại may mắn của chúng” Cốc chủ chắp tay cười nói.
“Quá lời, quá lời. Nếu không còn gì khác, ta về trước.”
“Đào lão, xin tùy ý.” Cốc chủ đứng dậy tiễn Đào lão.
Nhìn bóng Đào lão đi khuất, cốc chủ trầm ngâm suy nghĩ.
“Có thể tin được ông ta không? Tế lễ Vạn Cốt Thống thật sự quá trọng yếu.”
Còn Đào lão thì rời khỏi Kinh Lôi đình với nụ cười vô cùng thần bí, ông xoa xoa bụng, lạ lùng là hoàn toàn không có vết thương nào tồn tại như đã nói. Chuyện gì đã xảy ra?
“Ha ha, tiểu tử. Ta không muốn lừa ngươi, nhưng dã tâm ngươi quá lớn, mắt không thể dung một hạt cát.”
“Ha ha,Vạn Cốt Thống à.”
“Dã Y mới là trời sinh chân chủ.”
“Đừng trách ta.” Đào lão lẩm bẩm đi tìm Dã Y.
Dạ Yến kết thúc, Dã Y đang ngồi một góc chờ Đào lão. Miệng vẫn đang gặm thức ăn.
“Dã Y, mau về thôi.”
***
Một tuần sau, một phong thư được bí mật đưa đến tay Đào lão.
“Đào lão, cảm ơn ngài đã mang đến một thiên tài cho Ẩn Dạ cốc. Ta biết ngài đã có định hướng riêng cho Dã Y, nhưng tôn chỉ của Ẩn Dạ cốc là đầu tư lớn lợi ích lớn. Nên ta đề nghị để Dã Y tham gia tế lễ tiên tổ, người sáng lập ra Ẩn Dạ cốc.
Tiên tổ năm xưa cũng là một vị đại năng, vì thế tế tổ có xác suất mang lại chúc phúc, có thể là thần thông, hoặc công pháp chiến kĩ. Nếu là thần thông thì quy tất cả về Dã Y, nếu là công pháp chiến kĩ thì chỉ cần giao ra bản sao, lưu vào tàng kinh các, truyền thừa thế hệ sau này.
Nếu ngài đồng ý, ba ngày sau xin mang Dã Y đến điện thờ vào giữa đêm.”
Bức thư lập tức bốc cháy sau khi rời tay Đào lão. Ông kẽ cười:
“Cuối cùng cũng đến.”
“Ha ha, tế tự tiên tổ. Rất tốt lý do.”
“Dã Y, mau ra đây. Ta có chuyện cần nói.”
…
Ba ngày sau, Đào lão y như hẹn đưa Dã Y đến điện thờ nằm sâu trong Ẩn Dạ cốc. Dã Y được đưa thẳng vào trong điện thờ, còn Đào lão đứng bên ngoài chờ, cùng với ông còn có chín người nữa cũng đang chờ đợi.
Bên trong điện thờ, mười thiếu niên xếp thành hàng ngang nghe cốc chủ dặn dò. Lớn nhất mười lăm tuổi, nhỏ nhất là Dã Y, mới mười hai tuổi.
“Các ngươi ở đây ai cũng có thiên phú hơn người, tu vi vượt xa bạn cung lứa tuổi, các ngươi có cơ hội để trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Nhưng Chiến Sát vực chinh chiến liên miên, mạng người không đáng giá một xu. Các ngươi cần sự che chở để trưởng thành, cần tài nguyên để tu luyện. Những thứ này Ẩn Dạ cốc hoàn toàn có thể cung cấp cho các ngươi. Nhưng…”
“Trên đời không có gì là miễn phí, các ngươi cần đánh đổi sự trung thành của mình, phải quyết tâm bảo vệ sự tồn vong của Ẩn Dạ cốc.”
“Cho ta biết các ngươi có làm được không?” Cốc chủ hét lớn.
“Thề trung thành với Ẩn Dạ cốc.” Chúng thiếu niên đồng thanh đáp.
“Tốt lắm. Bây giờ theo ta tế điện tiên tổ.” Nói xong, cốc chủ cùng với ba lão giả râu tóc bạc phơ dẫn đầu, theo sau là chúng thiếu niên đi sâu vào điện thờ. Đám người cứ tiếp tục đi, khi đến trung tâm điện thờ, ba vị lão giả cùng với cốc chủ đồng thời đặt tay lên bệ đá, và phát lực. Bệ đá sụp xuống, lộ ra lối vào lòng đất, là một đường hầm sâu hun hút.
“Tất cả theo ta.” Cốc chủ mang theo chúng thiếu niên đi xuống, ba vị lão giả thì chia nhau ra canh gác.
Đường hầm tối tăm sâu hun hút, không biết đến bao lâu thì gặp một cửa đá đang nhấp nháy ánh sáng. Cốc chủ chạm tay vào nó, miệng đọc chú ngữ. Sau đó ông bước tới, xuyên qua cửa đá. Chúng thiếu niên bước theo.
Bên kia cửa đá là một động thiên, rộng lớn bao la. Nhưng đây là một tàn phá động thiên, theo chân cốc chủ, chúng thiếu niên đi trên một đại lộ rộng thênh thang. Hai bên đường là những kiến trúc hùng vĩ, nhưng đã bị tàn phá, chỉ để lại những tàn tích như minh chứng cho sự tồn tại của nó trong quá khứ.
Con đường xuyên qua những vùng đất trống hoang vu, không khó để phát hiện chúng từng là chiến trường của những trận chiến khốc liệt nhất, mặt đất thủng lỗ chỗ, cùng với những bộ bạch cố khổng lồ vẫn còn như mới.
Đi thêm một lúc lâu, mọi người đến một quảng trường cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy biên giới. Ngay tại trung tâm của quảng trường là một hòn đảo khổng lồ, đang lơ lửng trên không. Phía dưới hòn đảo là biển lửa cùng với dung nham đang phun trào.
“Ta đưa các ngươi đến đây thôi. Bây giờ từng người một chạm vào viên ngọc này, các ngươi sẽ được truyền tống lên đảo. Nhớ kỹ, khi lên đảo thì lập tức tiến vào gian phòng nhỏ gần đó, tĩnh tâm cầu nguyện. Đồng thời niệm theo chú ngữ đã được học. Tuyệt đối không rời khỏi đó, các ngươi sẽ chết nếu không tuân theo. Rõ chưa.”
“Rõ, cốc chủ.”
Lần lượt từng thiếu niên được truyền tống lên đảo.
Trên đảo không có bất cứ thứ gì, ngoài một gian phòng được bố trí như phòng tu luyện, bày trí bàn thờ của tiên tổ. Chúng thiếu niên không nói một lời, ngồi xuống tu luyện. Dã Y cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm.
***
“Ngươi…đã…tới…” Một giọng nói như thì thầm vào tai Dã Y. Giật mình nhìn quanh, Dã Y lung lai đầu, nghĩ mình nghe nhầm. “Tới…tìm…ta…” Giọng nói lần nữa vang lên, lần này Dã Y như mất hồn bước ra khỏi gian phòng, lạ thay là không có bất kì thiếu niên nào phát hiện.
Khi bước ra khỏi gian phòng, cảnh tượng hòn đảo đã hoàn toàn thay đổi. Đất đá khắp nơi đã được thay thế bởi một tòa tế đàn đầy xương cốt. Ở trung tâm tế đàn là một tòa bạch cốt vương tọa, được bao phủ bởi tử khí lượn lờ. Dã Y như mất trí tiến về bạch cốt vương tọa, và ngồi xuống. Thân hình bé nhỏ ngồi vào vương tọa cực lớn, nhưng lại tỏa ra một luồng khí thế quét sạch thiên hạ. Đôi mắt đang nhắm nghiền thình lình mở ra, một ý chí tuyệt cường lan tỏa, chấn ngất xỉu chúng thiếu niên cùng với Vạn cốc chủ đang ngồi bên dưới.
Dã Y lúc này đã thức tỉnh, nhưng cậu nhóc cảm thấy mình đang bị giam cầm, trong chính thân thể mình.
“Ngươi là một Chiến Cuồng phải không?"
“Dã Y” dùng một giọng nói ôn hòa hỏi.
“Ngươi là ai? Sao lại chiếm lấy thân thể ta?” Dã Y la hét
"Trả lời ta, ngươi là người của Chiến Cuồng tộc phải không?"
“Dã Y” tức giận hét lên, khiến cho cả động thiên rung chuyển, muốn sụp đổ. Thái độ phút chốc thay đổi, trở nên điên cuồng, mất kiểm soát.
"Đúng." Dã Y trả lời.
"Nhóc con, giấc mộng to lớn nhất của ngươi là gì?" Thái độ lại thay đổi lần nữa, trở nên vô cùng bình tĩnh.
"Ta muốn đi khám phá thế giới này, ta muốn du hành qua bát đại giới vực, ta muốn tìm hiểu thân thế của ta, ta muốn tìm cha mẹ... Ta… Khoan đã, ngươi đã làm gì ta, sao ta lại trả lời ngươi thế này." Dã Y giật mình, chợt nhận ra mình đang tiết lộ tất cả bí mật trong lòng.
"Còn nữa không?"
"Ta… ta…"
"Mau nói cho ta biết dục vọng sâu tận đáy lòng của ngươi."
“Dã Y” lại lần nữa trở nên điên cuồng.
"Không nói được? Để ta giúp ngươi." Hắc khí từ bốn phương tám hướng quy tụ về tế đàn, bao vây lấy Dã Y. Hắc khí nhanh chóng thông qua thất khiếu, xâm nhập vào cơ thể. Đau đớn khiến cho Dã Y vặn vẹo mặt mũi, ý thức hỗn loạn.
"Ha ha, ta hỏi lại lần nữa. Ngươi muốn gì?"
“Dã Y” điên cuồng cười to, hắc khí càng thêm cuồn cuộn quy tụ.
"Giết… chiến… giết… chiếnnnnnn." Dã Y gian nan trả lời.
"Một lần nữa, trả lời ta. Ngươi muốn gì?" Càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Ta muốn chiến thiên."
"Ta muốn đấu địa."
"Ta muốn xé rách thương khung." Dã Y trả lời một cách điên cuồng, sau đó ngất đi.
"Ha ha ha ha ha. Ta biết ngươi cũng như ta, khi ngươi vừa bước lên Vạn Cốt Thống thì ta đã biết."
"Ngươi cũng như ta, ngươi cũng là Chiến Cuồng cấm kị. Ha ha ha ha."
***
Chiến Cuồng bộ tộc, sinh ra từ chiến ý trong thiên địa. Chữ "Chiến" ý nghĩa chiến ý, mỗi thành viên gia tộc trời sinh có thể hấp thu chiến ý trong thiên địa, đồng thời vận dụng chiến ý như một loại thần thông, trên đời độc nhất vô nhị. Chữ "Cuồng" mô tả phong cách chiến đấu của Chiến Cuồng tộc. Hấp thụ sự điên cuồng, điên cuồng, vô cùng điên cuồng, có thể biến thành cổ máy chiến tranh, khi vận dụng "Cuồng", thực lực sẽ tăng gấp bội, không biết đau đớn, có thể vượt cấp giết địch, lợi hại vô cùng.
Chiến Sát vực chinh chiến liên miên, chưa bao giờ dừng lại quá. Và cứ mỗi vạn năm, khi mà chiến ý, sự điên cuồng, chết chóc, oán hận… tích lũy đến đỉnh điểm. Chiến Cuồng gia tộc sẽ có thiên kiêu đản sinh, có thể chuyển hóa vạn năm chi khí này thành chiến ý, cuồng ý tu luyện. Đây chính là trời cao ưu ái, khi cứ mỗi vạn năm sẽ có thiên kiêu trấn áp thời đại, đảm bảo sự phồn vinh của bộ tộc.
Chiến Thanh Thiên, là thiên kiêu ứng với vạn năm chi khí. Vì gia tộc chinh chiến, lập bao chiến công hãn mã, đang là ứng viên cho vị trí tộc trưởng. Nhưng không ai biết trong thâm tâm của hắn, đang bị dằn xé bởi những ý nghĩ vô cùng điên cuồng. Vạn năm thiên địa chi khí hội tụ một thân, khiến cho Chiến Thanh Thiên lúc nào cũng muốn chiến đấu, muốn xé toạt kẻ thù, tận hưởng sự đau đớn của chúng. Cho đến một ngày, trong thân thể hắn thức tỉnh “Vạn Ác”, có thể vận dụng bất kì tiêu cực chi khí trong thiên địa. Hắn còn phát hiện, hắn có thể thôn phệ đồng tộc để gia tăng sức mạnh, đây là biến dị thể chất được tạo thành bởi vạn năm chi khí.
Chiến Thanh Thiên càng lúc càng điên cuồng, săn giết thành viên gia tộc trắng trợn. Cuối cùng khiến cho Chiến Cuồng tộc phải ra tay thanh lý môn hộ. Nội chiến nổ ra, mặc dù cuối cùng Chiến Thanh Thiên cũng thất bại, nhưng đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Chiến Cuồng tộc, suýt chút nữa rơi khỏi hàng ngũ thống trị của Chiến Sát vực. Chiến Thanh Thiên sau đó được gọi là Chiến Cuồng cấm kị, được nhận biết với khả năng thôn phệ đồng tộc, và có ham muốn chiến đấu, giết chóc vô cùng cực đoan.
Nhưng kể từ đó, mỗi vạn năm thì Chiến Cuồng thiên kiêu và Chiến Cuồng cấm kỵ đều có xác suất xuất hiện, tỉ lệ không thể tính toán.
Một Chiến Cuồng cấm kỵ rất nổi tiếng đã được đề cập là tuyệt thế cuồng nhân Thiên Bất Diệt.
“Ha ha, đa ta cốc chủ. Cũng đã lâu rồi ta mới ăn một bữa ngon như vậy.” Đào lão cười nói.
“Hôm nay ngài muốn gặp ta có chuyện gì?” Đào lão hỏi.
“Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, nên ta sẽ vào thẳng vấn đề.”
“Ở nơi thâm sơn này, chưa từng xuất hiện đại nhân vật như ngài. Thiên phú của Dã Y, nếu ngài muốn che dấu thì không ai trong chúng ta có thể phát hiện.”
“Cho nên ta có thể nghĩ đề nghị của ta lần trước có chuyển cơ…” Cốc chủ hỏi.
Đào lão có vẻ trầm ngâm, rồi hắng giọng nói.
“Cốc chủ cần một định tâm hoàn, ta có thể cho ngươi.”
Nói xong, toàn bộ thân thể của Đào lão nhanh chóng thay đổi, từ một cơ thể cường tráng, mạnh mẽ. Trở nên vô cùng già yếu, khô héo như một thân cây. Cho cốc chủ xem vết thương trên bụng, đây là một vết thương khủng bố, xuyên thủng qua thân thể ông, năng lượng từ đòn tấn công vẫn còn bám trên vết thương, tiếp tục ăn mòn nó.
“Ta đã gánh chịu nó nhiều năm, không biết có thể chịu bao lâu.”
“Điều ta lo lắng nhất là Dã Y…”
“Nếu Ẩn Dạ cốc có thể che chở nó, ta sẽ có thâm tạ. Công pháp chiến kĩ, gì cũng được.”
“Đào lão quá lời, Dã Y là tuyệt thế thiên kiêu, có hắn góp sức là mai mắn của Ẩn Dạ cốc.” Cốc chủ vội vàng trả lời.
“Đa tạ, ta để Dã Y lộ diện, vì đã đến lúc thằng nhóc góp sức cho Ẩn Dạ cốc.”
“Lão già ta cũng có thể ra tay…”
“Ta sẽ không làm phiền ngài, nhưng xin ngài trong lúc rãnh rỗi có thể chỉ đạo bọn tiểu tử một chút là thiên đại may mắn của chúng” Cốc chủ chắp tay cười nói.
“Quá lời, quá lời. Nếu không còn gì khác, ta về trước.”
“Đào lão, xin tùy ý.” Cốc chủ đứng dậy tiễn Đào lão.
Nhìn bóng Đào lão đi khuất, cốc chủ trầm ngâm suy nghĩ.
“Có thể tin được ông ta không? Tế lễ Vạn Cốt Thống thật sự quá trọng yếu.”
Còn Đào lão thì rời khỏi Kinh Lôi đình với nụ cười vô cùng thần bí, ông xoa xoa bụng, lạ lùng là hoàn toàn không có vết thương nào tồn tại như đã nói. Chuyện gì đã xảy ra?
“Ha ha, tiểu tử. Ta không muốn lừa ngươi, nhưng dã tâm ngươi quá lớn, mắt không thể dung một hạt cát.”
“Ha ha,Vạn Cốt Thống à.”
“Dã Y mới là trời sinh chân chủ.”
“Đừng trách ta.” Đào lão lẩm bẩm đi tìm Dã Y.
Dạ Yến kết thúc, Dã Y đang ngồi một góc chờ Đào lão. Miệng vẫn đang gặm thức ăn.
“Dã Y, mau về thôi.”
***
Một tuần sau, một phong thư được bí mật đưa đến tay Đào lão.
“Đào lão, cảm ơn ngài đã mang đến một thiên tài cho Ẩn Dạ cốc. Ta biết ngài đã có định hướng riêng cho Dã Y, nhưng tôn chỉ của Ẩn Dạ cốc là đầu tư lớn lợi ích lớn. Nên ta đề nghị để Dã Y tham gia tế lễ tiên tổ, người sáng lập ra Ẩn Dạ cốc.
Tiên tổ năm xưa cũng là một vị đại năng, vì thế tế tổ có xác suất mang lại chúc phúc, có thể là thần thông, hoặc công pháp chiến kĩ. Nếu là thần thông thì quy tất cả về Dã Y, nếu là công pháp chiến kĩ thì chỉ cần giao ra bản sao, lưu vào tàng kinh các, truyền thừa thế hệ sau này.
Nếu ngài đồng ý, ba ngày sau xin mang Dã Y đến điện thờ vào giữa đêm.”
Bức thư lập tức bốc cháy sau khi rời tay Đào lão. Ông kẽ cười:
“Cuối cùng cũng đến.”
“Ha ha, tế tự tiên tổ. Rất tốt lý do.”
“Dã Y, mau ra đây. Ta có chuyện cần nói.”
…
Ba ngày sau, Đào lão y như hẹn đưa Dã Y đến điện thờ nằm sâu trong Ẩn Dạ cốc. Dã Y được đưa thẳng vào trong điện thờ, còn Đào lão đứng bên ngoài chờ, cùng với ông còn có chín người nữa cũng đang chờ đợi.
Bên trong điện thờ, mười thiếu niên xếp thành hàng ngang nghe cốc chủ dặn dò. Lớn nhất mười lăm tuổi, nhỏ nhất là Dã Y, mới mười hai tuổi.
“Các ngươi ở đây ai cũng có thiên phú hơn người, tu vi vượt xa bạn cung lứa tuổi, các ngươi có cơ hội để trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Nhưng Chiến Sát vực chinh chiến liên miên, mạng người không đáng giá một xu. Các ngươi cần sự che chở để trưởng thành, cần tài nguyên để tu luyện. Những thứ này Ẩn Dạ cốc hoàn toàn có thể cung cấp cho các ngươi. Nhưng…”
“Trên đời không có gì là miễn phí, các ngươi cần đánh đổi sự trung thành của mình, phải quyết tâm bảo vệ sự tồn vong của Ẩn Dạ cốc.”
“Cho ta biết các ngươi có làm được không?” Cốc chủ hét lớn.
“Thề trung thành với Ẩn Dạ cốc.” Chúng thiếu niên đồng thanh đáp.
“Tốt lắm. Bây giờ theo ta tế điện tiên tổ.” Nói xong, cốc chủ cùng với ba lão giả râu tóc bạc phơ dẫn đầu, theo sau là chúng thiếu niên đi sâu vào điện thờ. Đám người cứ tiếp tục đi, khi đến trung tâm điện thờ, ba vị lão giả cùng với cốc chủ đồng thời đặt tay lên bệ đá, và phát lực. Bệ đá sụp xuống, lộ ra lối vào lòng đất, là một đường hầm sâu hun hút.
“Tất cả theo ta.” Cốc chủ mang theo chúng thiếu niên đi xuống, ba vị lão giả thì chia nhau ra canh gác.
Đường hầm tối tăm sâu hun hút, không biết đến bao lâu thì gặp một cửa đá đang nhấp nháy ánh sáng. Cốc chủ chạm tay vào nó, miệng đọc chú ngữ. Sau đó ông bước tới, xuyên qua cửa đá. Chúng thiếu niên bước theo.
Bên kia cửa đá là một động thiên, rộng lớn bao la. Nhưng đây là một tàn phá động thiên, theo chân cốc chủ, chúng thiếu niên đi trên một đại lộ rộng thênh thang. Hai bên đường là những kiến trúc hùng vĩ, nhưng đã bị tàn phá, chỉ để lại những tàn tích như minh chứng cho sự tồn tại của nó trong quá khứ.
Con đường xuyên qua những vùng đất trống hoang vu, không khó để phát hiện chúng từng là chiến trường của những trận chiến khốc liệt nhất, mặt đất thủng lỗ chỗ, cùng với những bộ bạch cố khổng lồ vẫn còn như mới.
Đi thêm một lúc lâu, mọi người đến một quảng trường cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy biên giới. Ngay tại trung tâm của quảng trường là một hòn đảo khổng lồ, đang lơ lửng trên không. Phía dưới hòn đảo là biển lửa cùng với dung nham đang phun trào.
“Ta đưa các ngươi đến đây thôi. Bây giờ từng người một chạm vào viên ngọc này, các ngươi sẽ được truyền tống lên đảo. Nhớ kỹ, khi lên đảo thì lập tức tiến vào gian phòng nhỏ gần đó, tĩnh tâm cầu nguyện. Đồng thời niệm theo chú ngữ đã được học. Tuyệt đối không rời khỏi đó, các ngươi sẽ chết nếu không tuân theo. Rõ chưa.”
“Rõ, cốc chủ.”
Lần lượt từng thiếu niên được truyền tống lên đảo.
Trên đảo không có bất cứ thứ gì, ngoài một gian phòng được bố trí như phòng tu luyện, bày trí bàn thờ của tiên tổ. Chúng thiếu niên không nói một lời, ngồi xuống tu luyện. Dã Y cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm.
***
“Ngươi…đã…tới…” Một giọng nói như thì thầm vào tai Dã Y. Giật mình nhìn quanh, Dã Y lung lai đầu, nghĩ mình nghe nhầm. “Tới…tìm…ta…” Giọng nói lần nữa vang lên, lần này Dã Y như mất hồn bước ra khỏi gian phòng, lạ thay là không có bất kì thiếu niên nào phát hiện.
Khi bước ra khỏi gian phòng, cảnh tượng hòn đảo đã hoàn toàn thay đổi. Đất đá khắp nơi đã được thay thế bởi một tòa tế đàn đầy xương cốt. Ở trung tâm tế đàn là một tòa bạch cốt vương tọa, được bao phủ bởi tử khí lượn lờ. Dã Y như mất trí tiến về bạch cốt vương tọa, và ngồi xuống. Thân hình bé nhỏ ngồi vào vương tọa cực lớn, nhưng lại tỏa ra một luồng khí thế quét sạch thiên hạ. Đôi mắt đang nhắm nghiền thình lình mở ra, một ý chí tuyệt cường lan tỏa, chấn ngất xỉu chúng thiếu niên cùng với Vạn cốc chủ đang ngồi bên dưới.
Dã Y lúc này đã thức tỉnh, nhưng cậu nhóc cảm thấy mình đang bị giam cầm, trong chính thân thể mình.
“Ngươi là một Chiến Cuồng phải không?"
“Dã Y” dùng một giọng nói ôn hòa hỏi.
“Ngươi là ai? Sao lại chiếm lấy thân thể ta?” Dã Y la hét
"Trả lời ta, ngươi là người của Chiến Cuồng tộc phải không?"
“Dã Y” tức giận hét lên, khiến cho cả động thiên rung chuyển, muốn sụp đổ. Thái độ phút chốc thay đổi, trở nên điên cuồng, mất kiểm soát.
"Đúng." Dã Y trả lời.
"Nhóc con, giấc mộng to lớn nhất của ngươi là gì?" Thái độ lại thay đổi lần nữa, trở nên vô cùng bình tĩnh.
"Ta muốn đi khám phá thế giới này, ta muốn du hành qua bát đại giới vực, ta muốn tìm hiểu thân thế của ta, ta muốn tìm cha mẹ... Ta… Khoan đã, ngươi đã làm gì ta, sao ta lại trả lời ngươi thế này." Dã Y giật mình, chợt nhận ra mình đang tiết lộ tất cả bí mật trong lòng.
"Còn nữa không?"
"Ta… ta…"
"Mau nói cho ta biết dục vọng sâu tận đáy lòng của ngươi."
“Dã Y” lại lần nữa trở nên điên cuồng.
"Không nói được? Để ta giúp ngươi." Hắc khí từ bốn phương tám hướng quy tụ về tế đàn, bao vây lấy Dã Y. Hắc khí nhanh chóng thông qua thất khiếu, xâm nhập vào cơ thể. Đau đớn khiến cho Dã Y vặn vẹo mặt mũi, ý thức hỗn loạn.
"Ha ha, ta hỏi lại lần nữa. Ngươi muốn gì?"
“Dã Y” điên cuồng cười to, hắc khí càng thêm cuồn cuộn quy tụ.
"Giết… chiến… giết… chiếnnnnnn." Dã Y gian nan trả lời.
"Một lần nữa, trả lời ta. Ngươi muốn gì?" Càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Ta muốn chiến thiên."
"Ta muốn đấu địa."
"Ta muốn xé rách thương khung." Dã Y trả lời một cách điên cuồng, sau đó ngất đi.
"Ha ha ha ha ha. Ta biết ngươi cũng như ta, khi ngươi vừa bước lên Vạn Cốt Thống thì ta đã biết."
"Ngươi cũng như ta, ngươi cũng là Chiến Cuồng cấm kị. Ha ha ha ha."
***
Chiến Cuồng bộ tộc, sinh ra từ chiến ý trong thiên địa. Chữ "Chiến" ý nghĩa chiến ý, mỗi thành viên gia tộc trời sinh có thể hấp thu chiến ý trong thiên địa, đồng thời vận dụng chiến ý như một loại thần thông, trên đời độc nhất vô nhị. Chữ "Cuồng" mô tả phong cách chiến đấu của Chiến Cuồng tộc. Hấp thụ sự điên cuồng, điên cuồng, vô cùng điên cuồng, có thể biến thành cổ máy chiến tranh, khi vận dụng "Cuồng", thực lực sẽ tăng gấp bội, không biết đau đớn, có thể vượt cấp giết địch, lợi hại vô cùng.
Chiến Sát vực chinh chiến liên miên, chưa bao giờ dừng lại quá. Và cứ mỗi vạn năm, khi mà chiến ý, sự điên cuồng, chết chóc, oán hận… tích lũy đến đỉnh điểm. Chiến Cuồng gia tộc sẽ có thiên kiêu đản sinh, có thể chuyển hóa vạn năm chi khí này thành chiến ý, cuồng ý tu luyện. Đây chính là trời cao ưu ái, khi cứ mỗi vạn năm sẽ có thiên kiêu trấn áp thời đại, đảm bảo sự phồn vinh của bộ tộc.
Chiến Thanh Thiên, là thiên kiêu ứng với vạn năm chi khí. Vì gia tộc chinh chiến, lập bao chiến công hãn mã, đang là ứng viên cho vị trí tộc trưởng. Nhưng không ai biết trong thâm tâm của hắn, đang bị dằn xé bởi những ý nghĩ vô cùng điên cuồng. Vạn năm thiên địa chi khí hội tụ một thân, khiến cho Chiến Thanh Thiên lúc nào cũng muốn chiến đấu, muốn xé toạt kẻ thù, tận hưởng sự đau đớn của chúng. Cho đến một ngày, trong thân thể hắn thức tỉnh “Vạn Ác”, có thể vận dụng bất kì tiêu cực chi khí trong thiên địa. Hắn còn phát hiện, hắn có thể thôn phệ đồng tộc để gia tăng sức mạnh, đây là biến dị thể chất được tạo thành bởi vạn năm chi khí.
Chiến Thanh Thiên càng lúc càng điên cuồng, săn giết thành viên gia tộc trắng trợn. Cuối cùng khiến cho Chiến Cuồng tộc phải ra tay thanh lý môn hộ. Nội chiến nổ ra, mặc dù cuối cùng Chiến Thanh Thiên cũng thất bại, nhưng đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Chiến Cuồng tộc, suýt chút nữa rơi khỏi hàng ngũ thống trị của Chiến Sát vực. Chiến Thanh Thiên sau đó được gọi là Chiến Cuồng cấm kị, được nhận biết với khả năng thôn phệ đồng tộc, và có ham muốn chiến đấu, giết chóc vô cùng cực đoan.
Nhưng kể từ đó, mỗi vạn năm thì Chiến Cuồng thiên kiêu và Chiến Cuồng cấm kỵ đều có xác suất xuất hiện, tỉ lệ không thể tính toán.
Một Chiến Cuồng cấm kỵ rất nổi tiếng đã được đề cập là tuyệt thế cuồng nhân Thiên Bất Diệt.
Bình luận truyện