Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 7: Chiến đấu khốc liệt



Mỗi lang tướng đều có thế mạnh riêng, nếu như lang tướng đấu với Ma Duẫn có cơ thể mạnh mẽ, kháng đòn cùng trực giác chiến đấu cực tốt. Thì đám người Khang Hải lại đang đối mặt với kẻ địch có khả năng sử dụng băng khí siêu đẳng.

Lang tướng này vô cùng xinh đẹp, nó là một “nàng” bạch lang kiều diễm. Thân thể thon thả, lông trắng dài thướt tha, bước đi uyển chuyển đầy mỹ cảm. Khang Hải cùng hai thành viên chiến bộ khác là Niên Quảng và Thạch Thản chia làm tam giác bao vây lang tướng ở giữa.

Khang Hải sở trường cận chiến, cự kiếm công thủ toàn diện, đối mặt trực diện với lang tướng. Niên Quảng có phong hệ thuộc tính, thân pháp cực nhanh, di chuyển linh hoạt, liên tục thay đổi vị trí để quấy rối. Còn Thạch Thản, là một kho ám khí di động, xuất thần nhập hóa, có thể lấy mạng kẻ địch trong vô thức.

Lang tướng vẫn ưu nhã đứng đó, để mặc cho đám người Khang Hải bày chiến trận, ánh mắt như muốn nói.

“Lũ vai hề.”

Khang Hải vận sức, khí truyền vào cự kiếm, khiến cho cự kiếm vốn to lớn, giờ còn mang trọng lực trầm trọng như núi, khiến cho những băng lang gần đó bị đè bẹp nằm sát đất không thể động đậy. Hướng mũi kiếm về lang tướng, Khang Hải hét lớn “Đi”. Một quả cầu năng lượng tối tăm bay như đạn pháo vế phía lang tướng. Khiến cho trọng lực của cả khu vực đó tăng vọt, mục đích nhằm hạn chế tốc độ của lang tướng.

“Giết.” Vô cùng ăn ý, cả ba người đều tung ra sát chiêu. Khang Hải chém ra một luồng kiếm quang khổng lồ, như sấm sét từ trên cao giáng xuống. Niên Quảng thì phát ra một khí cầu, vô hình vô sắc, bay là là sát đất, xoắn nát mọi thứ trên đường đi. Lơ lửng trên tay của Thạch Thản là một thanh kiếm thu nhỏ, thanh kiếm run lên liên tục, tạo ra âm thanh “ong ong ong” nhức óc. Nhẹ nhàng phất tay, thanh tiểu kiếm xoay tròn rồi bắn về hướng lang tướng, tiểu kiếm như có thể ẩn độn vào hư không, vô hình vô tích.

Ba đường tấn công đến từ ba hướng, nhưng lang tướng vẫn ưu nhã xoay người, nhẹ nhàng như không bị ảnh hưởng gì của trọng lực. Há miệng phun ra băng nhận siêu mỏng, đón đầu kiếm quang của Khang Hải. Đồng thời giơ chân trái vỗ mạnh xuống, chuẩn xác vào thanh tiểu kiếm của Thạch Thản. Lang vĩ quất mạnh, như một ngọn roi sắt đánh vào khí cầu, đánh nó bay ngược lại vị trí Niên Quảng, khiến Niên Quảng phải giật mình né tránh. Lang tướng kêu lên khe khẽ, đầu lắc nhẹ, như thể thất vọng:

“Các ngươi thật sự quá kém.”

Khang Hải từ xa phóng tới, trảm một trảm cực mạnh vào đầu lang tướng, với sự tăng phúc của trọng lực, nhát chém này nặng như một tòa núi nhỏ. Lang tướng nhảy lên cao tránh đòn trong nháy mắt, khiến cho cự kiếm va vào nền đất.

“Ầm, ầm.” Sức nặng của nhát chém làm sụp đổ cả một khu vực, để lại trên đất một hố sâu không thấy đáy.

“Niên Quảng, mau ra tay.” Khang Hải hét lớn.

Niên Quảng tung người lên thật cao, hai cánh tay chuyển động cực nhanh chỉ thấy được tàn ảnh. Mười cánh én màu xanh nhạt được sinh ra, bay múa quanh thân thể hắn sinh động như thật. Niên Quảng phất tay như ra lệnh, những cánh én này liền bay tới vây quanh lang tướng như bầy chim quay về tổ.

Đây là chiêu “Bách Điểu Quy Sào”, một trong những sát chiêu của Niên Quảng, phong nhận được hắn cải tiến thành hình dạng chim én, trên cánh én sẽ có bám một tia tinh thần lực vô cùng nhỏ, giúp Niên Quảng miễn cưỡng điều khiển quỹ đạo bay của chúng. Khi chạm vào mục tiêu, những cánh én sẽ nổ tung thành những tia phong nhận nhỏ li ti, xâm nhập vào cơ thể địch thủ, phá vỡ ngũ tạng. Thời điểm hiện tại Niên Quảng chỉ có thể ngưng tụ được mười cánh chim cho mỗi lần tấn công mà thôi.

Lang tướng hóp bụng, gào lên một tiếng. Hàn khí hóa thành vô số kim châm, tỏa ra bốn phương tám hướng, chuẩn xác đón đầu mười cánh én, đồng thời đông cứng chúng trước khi chúng nổ tung, sự va chạm tạo ra những tiếng nổ lốp bốp trong không khí. “Bách Điểu Quy Sào” dễ dàng bị phá giải trong con mắt sững sờ của Niên Quảng.

Bốn chân của lang tướng vừa chạm đất, thì từ dưới mặt đất trồi lên vô số hoa sen bằng thép. Khi những hoa sen này rời mặt đất, chúng liền bay vọt lên cao, giữa những bông hoa hình thành những tia lửa điện, liên kết chúng lại như một tấm lưới lớn đổ ập xuống, từ trung tâm của hoa sen có tỏa ra những làn khí độc màu xanh lá. Tuyệt chiêu “Độc Liên Võng” của Thạch Thản đã phát huy đúng lúc. Trong khi lang tướng còn đang bối rối, Khang Hải cho vào miệng một viên giải độc hoàn, rồi lao đến từ bên mạn sườn của lang tướng, vung một kiếm.

“Đùngggg”

“Hự, gàooooo”

Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng cự kiếm trảm vào mạn sườn lang tướng. Thứ hai là lang tướng bị đánh bay đi, sau đó kêu gào đau đớn. Ba người đã phối hợp hết sức ăn ý.

Lồm cồm bò dậy, nhìn thân thể dính đầy bụi đất của mình. Lang tướng tức giận muốn bể phổi, bộ lông đẹp đẽ của nó, dáng vẻ yêu kiều của nó… Gào lên giận dữ, lang tướng quyết định phải hành hạ lũ vai hề này cho đến chết.

Nó ngẩng đầu tru lên một tiếng dài, sau đó hội tụ hàn khí. Cuồn cuộn hàn khí được lang tướng dẫn động, đóng băng cả một góc chiến trường. Tất cả mọi thứ đều bị bao bọc bởi một lớp băng dày, cây cỏ, đất đá, và cả những băng lang gần đó. Ba người Khang Hải phải liên tục vận công để trục xuất hàn khí, nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương.

“Khang đại ca, nó định làm gì?” Niên Quảng hỏi.

“Nó đang tạo ra chiến trường cho riêng nó.” Khang Hải ngưng trọng đáp.

“Chúng ta phải làm gì?” Thạch Thản lên tiếng.

“Tùy cơ ứng biến thôi, chúng ta không thể cản được nó.” Khang Hải nói.

Hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình xong, lang tướng quay đầu nhìn ba người Khang Hải. Sau đó nó… biến mất, nói đúng hơn là nó di chuyển nhanh đến mức mắt thường không thể quan sát được. Không kịp đề phòng, trong chớp mắt Thạnh Thản đã bị lang vĩ quất vào lưng, miệng phun máu văng mạnh vào vách núi ngất đi.

Trong hoàn cảnh băng tuyết, lang tướng được tăng phúc cực mạnh, nó chỉ khẽ dậm chân thì vô số băng thứ từ dưới lòng đất đã mọc lên công kích. Những khối băng được hình thành một cách bất chợt từ trên không trung, đổ xuống đầu Khang Hải và Niên Quảng như mưa đá. Băng chùy thì vô số, bay như tên bắn, khiến cho hai người phải chật vật phòng thủ. Miệng của lang tướng thỉnh thoảng phun ra những chùm sáng cực lạnh, và chỉ một phút bất cẩn, để cho chùm sáng sượt nhẹ qua chân phải, đã khiến cho toàn bộ phần thân dưới của Niên Quảng bị hàn khí xâm nhập, mất đi tri giác. Phải rút lui vận công trục xuất hàn khí.

Khang Hải trời sinh dũng mãnh, dù chỉ có một mình vẫn không nao núng. Mặc cho thân thể đã chồng chất các vết thương, vẫn cố gắng mang được Thạch Thản đang bị ngất đưa về phía sau cho các binh sĩ coi sóc. Lang tướng hứng thú nhìn Khang Hải, để mặc cho hắn hành động. Xong xuôi mọi thứ, Khang Hải quay lại.

Cởi phăng bộ giáp rách nát trên người, Khang Hải vác cự kiếm lên vai. Một tay nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại đặt trên lòng ngực. Hắn hét to:

“Trọng lực chiến giáp.”

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy những dòng khí lưu màu xanh đen hội tụ quanh nắm tay của Khang Hải, rồi lan ra toàn thân hình thành một bộ chiến giáp vô cùng dữ tợn. Từng khối cơ bắp của hắn gồ lên, gân mạch như những con rắn nhỏ chạy khắp thân thể, thân hình cất cao gần ba mét, khiến cho cơ thể vốn cường tráng càng thêm uy nghi lẫm liệt.

“Ha ha, cảm ơn đã chờ ta, chúng ta tiếp tục đi.” Khang Hải nói với lang tướng.

Vừa nói xong, đã lao vọt tới, mỗi bước chân như pháo nổ, để lại những hố to trên mặt đất. Mỗi nhát chém của Khang Hải lúc này đều nặng trăm vạn cân, sức công phá khủng khiếp, tạo ra những rãnh dài hàng chục mét trên mặt đất, cày nát cả khu vực chiến đấu. Cùng với bộ giáp mới bao bọc toàn thân, cực kì kiên cố, có thế dẫn động trọng lực xung quanh, khiến cho trọng lực của khu vực khi tăng khi giảm. Khiến cho nhất thời Khang Hải có thể đánh lang tướng phải kêu đau gọi bậy. Cả hai giao chiến vô cùng kịch liệt, nhưng thời gian kéo dài, cán cân càng lúc càng nghiêng về phía lang tướng, nguyên nhân là thể lực của Khang Hải suy giảm nhanh chóng khi sử dụng bí pháp.

Các thành viên khác của chiến bộ cũng không khá hơn, phải co cụm phòng thủ trước sức tấn công dữ dội của lang tướng. Tình thế càng lúc càng bi đát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện