Thiên Ảnh
Quyển 2 - Chương 56: Vùng đất Mê Loạn
Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Nói ra điều kiện của mình, Lục Trần liền rời khỏi phòng, đứng chờ cùng với hai người dẫn đường lúc trước trong quán rượu.
Sau khi đóng cửa thương nghị một lúc, ba người kia rời khỏi phòng, người đàn ông trung niên trực tiếp đi tới trước mặt Lục Trần nói:
"Trả trước một nửa, sau khi tìm được đồ trả nửa còn lại."
Lục Trần ngẩng đầu, nhìn hắn cười rồi gật đầu một cái.
※※※
Từ cửa nam thành Nguyệt Nha đi ra, dọc theo miễn cưỡng coi như là an toàn, cỏ dại tuy mọc nhiều nhưng người đi lại trên đường cũng đông không kém, xa xa có thể nhìn thấy hai ngọn núi trước mặt. Họ đang đi tới chỗ có hai ngọn núi đó.
Lục Trần đã làm quen với ba “ông chủ” trên đường đi, người đàn ông trung niên cầm đầu tên là Hàn Nam Tổ, nam tử trẻ tuổi tên là Hà Cương, về phần cô gái có dung mạo xinh xắn kia mang họ Dịch, tên một chữ Hân. Đôi bên cũng chỉ giới thiệu với nhau đến vậy, lai lịch thân phận không đề cập tới một chữ, thậm chí tên của họ là tên thật hay tên giả cũng khó nói.
Lục Trần không quá để ý tới chuyện này, ở vùng đất Mê Loạn tốt xấu lẫn lộn, nguy cơ tứ phía, mọi người đều phải cẩn thận, huống chi đám người Hàn Nam Tổ cũng không truy hỏi lai lịch của Lục Trần, có lẽ họ cũng hiểu là mình sẽ chẳng moi được bao nhiêu tin từ miệng Lục Trần.
Sau khi đi được một thời gian, Lục Trần liền chỉ hai ngọn núi lớn phía trước, nhìn ba người mỉm cười nói:
"Hai ngọn núi trước mặt kia, ngọn bên trái tên là núi Hổ, bên phải tên là núi Rồng, giữa hai núi có một cái thung lũng, mọi người thường gọi là "Nhất Tuyến Thiên" (đường lên trời), nhưng cũng có một cái tên khác là "eo Dược Hổ", nghe nói là thời xưa, có người nhìn thấy một con mãnh hổ đứng từ ngọn núi này nhảy sang ngọn núi kia, nên đặt tên như vậy."
"A? Chẳng lẽ trên núi Hổ thật sự có mãnh hổ ư?"
Người nói câu này là cô gái Dịch Hân tò mò.
Lục Trần cười không nói, Hà Cương bên cạnh hừ một tiếng, nói:
"Sư muội, những lời này chẳng qua chỉ là tin đồn nơi sơn dã, sao có thể coi là thật?"
Dịch Hân đỏ mặt, "a" một tiếng, trông có chút ngượng ngùng. Lục Trần làm như không nhìn thấy, mắt nhìn phía trước cười nói:
"Chúng ta đi xuyên qua eo Dược Hổ là thực sự bước chân vào vùng đất Mê Loạn. Tuy rằng thời điểm đầu sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng mà càng đi sâu vào trong, ngũ hành linh lực hỗn loạn càng mạnh, các loại yêu thú càng thêm hung ác cường hãn, chư vị vẫn nên cẩn thận một chút."
Hàn Nam Tổ khẽ vuốt cằm, còn chưa lên tiếng đã nghe Hà Cương sau lưng lạnh nhạt nói:
"Đó cũng chỉ là khu bên ngoài của vùng đất Mê Loạn thôi, có hung hiểm gì chúng ta sẽ ứng phó. Trông ngươi đạo hạnh yếu thế kia, tốt nhất là đừng nên níu chân ba người chúng ta."
"Sư huynh."
Dịch Hân nhìn Hà Cương kêu một tiếng, dường như cảm thấy lời nói này có chút khó nghe, Hàn Nam Tổ đi phía trước cũng hơi nhíu mày một chút.
Lục Trần không tức giận, ngược lại còn cười nói:
"Hà huynh nói phải, luận đạo hạnh, ta kém hơn mấy vị, miễn cưỡng có một chút bản lãnh bảo toàn tánh mạng, nếu sau này gặp phải nguy hiểm, ta sẽ cố hết sức chạy trốn, không tạo thêm phiền toái cho ba vị. Nhưng mà nếu vạn nhất gặp phải hung hiểm gì đó không thể ứng phó, đến lúc đó đành mời Hà huynh trượng nghĩa viện thủ."
Nghe Lục Trần hạ thấp mình nói câu này, sắc mặt Hà Cương nhất thời hòa hoãn không ít, trên mặt có chút đắc ý, nói:
"Đó là đương nhiên, chúng ta còn phải dựa vào ngươi để tìm được Tịch Vụ hoa hai đường vân đấy."
Lục Trần cười ha ha, chắp tay nói:
"Vậy ta cám ơn Hà huynh trước."
Hà Cương thản nhiên cười một tiếng, không trả lời, chắp tay đi về phía trước.
Hàn Nam Tổ đứng nhìn cảnh tượng này, chân mày nhíu càng sâu, dường như muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, yên lặng không nói.
Bốn người đi thêm chừng nửa giờ, rốt cuộc cũng tới eo Dược Hổ mà Lục Trần nói lúc trước. Đứng dưới chân hai ngọn núi mà quan sát, thấy khắp nơi rừng mọc tùm lum, nhiệt độ hình như cũng hạ thấp không ít. Phía trước là một cái thung lũng nằm trong hai ngọn núi, bên trong có một con đường mòn quanh co khúc chiết để đi vào trong sơn cốc, chỗ rộng cũng chỉ có chừng sáu bảy thước.
Lúc này eo Dược Hổ cũng không phải là không có ai, mặc dù không náo nhiệt như thành Nguyệt Nha nhưng vẫn có một số người đi lại nhìn bề ngoài, nhìn quần áo trang sức thì biết họ đều là tu sĩ. Chẳng qua thái độ của họ rất cẩn thận, ngoại trừ người đồng hành bên cạnh mình, mỗi khi đi ngang qua người khác, họ đều dùng ánh mắt cảnh giác đề phòng, tỏ ra hết sức cẩn thận.
Không cần phải nói, những người còn qua eo Dược Hổ lúc này đều là những tu sĩ định đi vùng đất Mê Loạn thám hiểm, hoặc là người thám hiểm trở về. Dưới sự hướng dẫn của Lục Trần, đám người Hàn Nam Tổ bắt đầu đi vào eo Dược Hổ.
Tiến vào thung lũng, chỉ thấy cảnh sắc chung quanh lại biến đổi, hai sườn thung lũng là vách đá treo cao, cây cổ thụ, cổ đằng có thể nhìn thấy khắp nơi, thỉnh thoảng còn có những tảng đá với hình thù kỳ lạ, suối chảy róc rách, rêu xanh nước biếc, hội tụ thành dòng, tất cả tạo nên một cảnh tượng khá đẹp và kỳ thú.
Dịch Hân hình như là lần đầu tiên tới vùng đất Mê Loạn, đối với khung cảnh trước mắt khen ngợi không dứt, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài cảnh tượng khác lạ còn ngạc nhiên mừng rỡ hoan hô, điều này đã khiến cho đoạn đường trở nên thoải mái, tốc độ đẩy nhanh không ít.
Đường đi trong eo Dược Hổ gập ghềnh hẹp dài, nhưng mà mọi người đều bình an vô sự, sau nửa giờ đã tới được cửa cốc, chỉ thấy cuối con đường có một tảng đá lớn dựng đứng, phía trên có khắc hai chữ "Mê loạn".
Bốn người dừng lại bên tảng đá lớn, ba người Hàn Nam Tổ đưa mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút nghiêm túc.
Đi qua tảng đá này là chính thức tiến vào vùng đất Mê Loạn, bao nhiêu năm qua đi, mảnh đất này vẫn nổi danh là hung hiểm, từ xưa đến nay không biết đã chôn vùi bao nhiêu tính mạng tu sĩ, có thể gọi là hung danh hiển hách.
Khác với ba người này, Lục Trần trông khá ung dung, đi tới vỗ nhè nhẹ vào tảng đá, sau đó nhìn ba người Hàn Nam Tổ cười một cái, rồi rời sang bên cạnh.
Ba người Hàn Nam Tổ cũng đi theo.
Vừa đi ra khỏi eo Dược Hổ, ba người Hàn Nam Tổ liền cảm giác thấy xung quanh mình như có một điều kỳ dị nào đó lướt qua, giống như một con gió vô hình. Linh lực trong khí hải nơi đan điền hơi chấn động một cái. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận kiểm tra, họ không phát hiện có quá nhiều sự khác thường.
Lục Trần mở miệng nói:
"Chúng ta mới tiến vào vùng đất Mê Loạn, ngũ hành hỗn loạn không rõ lắm, ít nhất trong phạm vi ngàn dặm của khu vực ngoài vùng đất Mê Loạn sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn tới đạo hạnh của tu sĩ chúng ta, chư vị không nên kinh hoảng."
Hàn Nam Tổ gật đầu một cái, sắc mặt như thường, đối với vùng đất Mê Loạn dường như hắn cũng có chút kinh nghiệm, nói:
"Đa tạ Lục huynh đệ nhắc nhở, tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào?"
Lục Trần nói:
"Các người muốn tìm "Tịch Vụ hoa", nó mọc ở núi Hắc Giáp, cách nơi này một năm năm mươi dặm về phía tây nam, nhưng mà đường rất khó đi, trên đường chắc chắn sẽ có một ít trở ngại, cho nên chúng ta sẽ mất khoảng hai ngày để di chuyển."
Hàn Nam Tổ gật đầu nói:
"Đã như vậy, chúng ta cần mau chóng lên đường."
Lục Trần cười đồng ý, liền dẫn đầu đi về phía trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn trời một cái, chỉ thấy trời cuối thu quang đãng xanh thẳm, yên tĩnh tịch mịch, thỉnh thoảng có mấy đám mây trắng trôi qua.
Ở một nơi cách khá xa nơi họ đang đi, trên bầu trời cũng có mấy đám mây trắng lơ lửng, đột nhiên có mấy đạo kiếm quang từ trong tầng mây lao ra, phiêu đãng chân trời, bay sâu vào trong vùng đất Mê Loạn.
Nói ra điều kiện của mình, Lục Trần liền rời khỏi phòng, đứng chờ cùng với hai người dẫn đường lúc trước trong quán rượu.
Sau khi đóng cửa thương nghị một lúc, ba người kia rời khỏi phòng, người đàn ông trung niên trực tiếp đi tới trước mặt Lục Trần nói:
"Trả trước một nửa, sau khi tìm được đồ trả nửa còn lại."
Lục Trần ngẩng đầu, nhìn hắn cười rồi gật đầu một cái.
※※※
Từ cửa nam thành Nguyệt Nha đi ra, dọc theo miễn cưỡng coi như là an toàn, cỏ dại tuy mọc nhiều nhưng người đi lại trên đường cũng đông không kém, xa xa có thể nhìn thấy hai ngọn núi trước mặt. Họ đang đi tới chỗ có hai ngọn núi đó.
Lục Trần đã làm quen với ba “ông chủ” trên đường đi, người đàn ông trung niên cầm đầu tên là Hàn Nam Tổ, nam tử trẻ tuổi tên là Hà Cương, về phần cô gái có dung mạo xinh xắn kia mang họ Dịch, tên một chữ Hân. Đôi bên cũng chỉ giới thiệu với nhau đến vậy, lai lịch thân phận không đề cập tới một chữ, thậm chí tên của họ là tên thật hay tên giả cũng khó nói.
Lục Trần không quá để ý tới chuyện này, ở vùng đất Mê Loạn tốt xấu lẫn lộn, nguy cơ tứ phía, mọi người đều phải cẩn thận, huống chi đám người Hàn Nam Tổ cũng không truy hỏi lai lịch của Lục Trần, có lẽ họ cũng hiểu là mình sẽ chẳng moi được bao nhiêu tin từ miệng Lục Trần.
Sau khi đi được một thời gian, Lục Trần liền chỉ hai ngọn núi lớn phía trước, nhìn ba người mỉm cười nói:
"Hai ngọn núi trước mặt kia, ngọn bên trái tên là núi Hổ, bên phải tên là núi Rồng, giữa hai núi có một cái thung lũng, mọi người thường gọi là "Nhất Tuyến Thiên" (đường lên trời), nhưng cũng có một cái tên khác là "eo Dược Hổ", nghe nói là thời xưa, có người nhìn thấy một con mãnh hổ đứng từ ngọn núi này nhảy sang ngọn núi kia, nên đặt tên như vậy."
"A? Chẳng lẽ trên núi Hổ thật sự có mãnh hổ ư?"
Người nói câu này là cô gái Dịch Hân tò mò.
Lục Trần cười không nói, Hà Cương bên cạnh hừ một tiếng, nói:
"Sư muội, những lời này chẳng qua chỉ là tin đồn nơi sơn dã, sao có thể coi là thật?"
Dịch Hân đỏ mặt, "a" một tiếng, trông có chút ngượng ngùng. Lục Trần làm như không nhìn thấy, mắt nhìn phía trước cười nói:
"Chúng ta đi xuyên qua eo Dược Hổ là thực sự bước chân vào vùng đất Mê Loạn. Tuy rằng thời điểm đầu sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng mà càng đi sâu vào trong, ngũ hành linh lực hỗn loạn càng mạnh, các loại yêu thú càng thêm hung ác cường hãn, chư vị vẫn nên cẩn thận một chút."
Hàn Nam Tổ khẽ vuốt cằm, còn chưa lên tiếng đã nghe Hà Cương sau lưng lạnh nhạt nói:
"Đó cũng chỉ là khu bên ngoài của vùng đất Mê Loạn thôi, có hung hiểm gì chúng ta sẽ ứng phó. Trông ngươi đạo hạnh yếu thế kia, tốt nhất là đừng nên níu chân ba người chúng ta."
"Sư huynh."
Dịch Hân nhìn Hà Cương kêu một tiếng, dường như cảm thấy lời nói này có chút khó nghe, Hàn Nam Tổ đi phía trước cũng hơi nhíu mày một chút.
Lục Trần không tức giận, ngược lại còn cười nói:
"Hà huynh nói phải, luận đạo hạnh, ta kém hơn mấy vị, miễn cưỡng có một chút bản lãnh bảo toàn tánh mạng, nếu sau này gặp phải nguy hiểm, ta sẽ cố hết sức chạy trốn, không tạo thêm phiền toái cho ba vị. Nhưng mà nếu vạn nhất gặp phải hung hiểm gì đó không thể ứng phó, đến lúc đó đành mời Hà huynh trượng nghĩa viện thủ."
Nghe Lục Trần hạ thấp mình nói câu này, sắc mặt Hà Cương nhất thời hòa hoãn không ít, trên mặt có chút đắc ý, nói:
"Đó là đương nhiên, chúng ta còn phải dựa vào ngươi để tìm được Tịch Vụ hoa hai đường vân đấy."
Lục Trần cười ha ha, chắp tay nói:
"Vậy ta cám ơn Hà huynh trước."
Hà Cương thản nhiên cười một tiếng, không trả lời, chắp tay đi về phía trước.
Hàn Nam Tổ đứng nhìn cảnh tượng này, chân mày nhíu càng sâu, dường như muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, yên lặng không nói.
Bốn người đi thêm chừng nửa giờ, rốt cuộc cũng tới eo Dược Hổ mà Lục Trần nói lúc trước. Đứng dưới chân hai ngọn núi mà quan sát, thấy khắp nơi rừng mọc tùm lum, nhiệt độ hình như cũng hạ thấp không ít. Phía trước là một cái thung lũng nằm trong hai ngọn núi, bên trong có một con đường mòn quanh co khúc chiết để đi vào trong sơn cốc, chỗ rộng cũng chỉ có chừng sáu bảy thước.
Lúc này eo Dược Hổ cũng không phải là không có ai, mặc dù không náo nhiệt như thành Nguyệt Nha nhưng vẫn có một số người đi lại nhìn bề ngoài, nhìn quần áo trang sức thì biết họ đều là tu sĩ. Chẳng qua thái độ của họ rất cẩn thận, ngoại trừ người đồng hành bên cạnh mình, mỗi khi đi ngang qua người khác, họ đều dùng ánh mắt cảnh giác đề phòng, tỏ ra hết sức cẩn thận.
Không cần phải nói, những người còn qua eo Dược Hổ lúc này đều là những tu sĩ định đi vùng đất Mê Loạn thám hiểm, hoặc là người thám hiểm trở về. Dưới sự hướng dẫn của Lục Trần, đám người Hàn Nam Tổ bắt đầu đi vào eo Dược Hổ.
Tiến vào thung lũng, chỉ thấy cảnh sắc chung quanh lại biến đổi, hai sườn thung lũng là vách đá treo cao, cây cổ thụ, cổ đằng có thể nhìn thấy khắp nơi, thỉnh thoảng còn có những tảng đá với hình thù kỳ lạ, suối chảy róc rách, rêu xanh nước biếc, hội tụ thành dòng, tất cả tạo nên một cảnh tượng khá đẹp và kỳ thú.
Dịch Hân hình như là lần đầu tiên tới vùng đất Mê Loạn, đối với khung cảnh trước mắt khen ngợi không dứt, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài cảnh tượng khác lạ còn ngạc nhiên mừng rỡ hoan hô, điều này đã khiến cho đoạn đường trở nên thoải mái, tốc độ đẩy nhanh không ít.
Đường đi trong eo Dược Hổ gập ghềnh hẹp dài, nhưng mà mọi người đều bình an vô sự, sau nửa giờ đã tới được cửa cốc, chỉ thấy cuối con đường có một tảng đá lớn dựng đứng, phía trên có khắc hai chữ "Mê loạn".
Bốn người dừng lại bên tảng đá lớn, ba người Hàn Nam Tổ đưa mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút nghiêm túc.
Đi qua tảng đá này là chính thức tiến vào vùng đất Mê Loạn, bao nhiêu năm qua đi, mảnh đất này vẫn nổi danh là hung hiểm, từ xưa đến nay không biết đã chôn vùi bao nhiêu tính mạng tu sĩ, có thể gọi là hung danh hiển hách.
Khác với ba người này, Lục Trần trông khá ung dung, đi tới vỗ nhè nhẹ vào tảng đá, sau đó nhìn ba người Hàn Nam Tổ cười một cái, rồi rời sang bên cạnh.
Ba người Hàn Nam Tổ cũng đi theo.
Vừa đi ra khỏi eo Dược Hổ, ba người Hàn Nam Tổ liền cảm giác thấy xung quanh mình như có một điều kỳ dị nào đó lướt qua, giống như một con gió vô hình. Linh lực trong khí hải nơi đan điền hơi chấn động một cái. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận kiểm tra, họ không phát hiện có quá nhiều sự khác thường.
Lục Trần mở miệng nói:
"Chúng ta mới tiến vào vùng đất Mê Loạn, ngũ hành hỗn loạn không rõ lắm, ít nhất trong phạm vi ngàn dặm của khu vực ngoài vùng đất Mê Loạn sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn tới đạo hạnh của tu sĩ chúng ta, chư vị không nên kinh hoảng."
Hàn Nam Tổ gật đầu một cái, sắc mặt như thường, đối với vùng đất Mê Loạn dường như hắn cũng có chút kinh nghiệm, nói:
"Đa tạ Lục huynh đệ nhắc nhở, tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào?"
Lục Trần nói:
"Các người muốn tìm "Tịch Vụ hoa", nó mọc ở núi Hắc Giáp, cách nơi này một năm năm mươi dặm về phía tây nam, nhưng mà đường rất khó đi, trên đường chắc chắn sẽ có một ít trở ngại, cho nên chúng ta sẽ mất khoảng hai ngày để di chuyển."
Hàn Nam Tổ gật đầu nói:
"Đã như vậy, chúng ta cần mau chóng lên đường."
Lục Trần cười đồng ý, liền dẫn đầu đi về phía trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn trời một cái, chỉ thấy trời cuối thu quang đãng xanh thẳm, yên tĩnh tịch mịch, thỉnh thoảng có mấy đám mây trắng trôi qua.
Ở một nơi cách khá xa nơi họ đang đi, trên bầu trời cũng có mấy đám mây trắng lơ lửng, đột nhiên có mấy đạo kiếm quang từ trong tầng mây lao ra, phiêu đãng chân trời, bay sâu vào trong vùng đất Mê Loạn.
Bình luận truyện