Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 652: Bức tượng của Khổng sư vỡ (2)
Tán thành em gái ngươi ấy!
Mọi người nước mắt chảy ra ào ào.
Ngươi đập nát bức tượng người ta, hủy đi từ đường, còn bảo người ta tán thành thế nào?
Mọi người phát điên, thật ra Trương Huyền cũng suy sụp.
Thừa nhận thì thừa nhận, không thừa nhận thì không thừa nhận, bức tượng lớn như vậy đổ xuống là có ý gì?
Có thể bảo đảm nghìn năm không hỏng, bức tượng này cho dù cứng rắn kém hơn so với tảng đá, cũng không khác biệt lắm. Không ngăn cản, thật sự bị đập ở trên đầu, cho dù thân thể hắn có phòng ngự vô địch, cũng sợ rằng sẽ phải bị trọng thương.
- Nhất định là lão đầu trả thù...
Vẻ mặt hắn đầy bất đắc dĩ.
Trước đó Khổng sư muốn thu làm đệ tử, hắn không đáp ứng. Hiện tại nhất định là cố ý trả thù. Nếu không, bức tượng lớn như vậy, làm sao có thể đột nhiên đổ xuống?
Ngay cả Phong Sư điện cũng lại sụp đổ?
Cái này thì hay rồi. Muốn giải thích cũng giải thích không được...
- Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không cho phép nói ra!
Buồn bực một lát, Tô sư nhìn quanh một vòng, căn dặn một câu.
Bức tượng của Khổng sư vỡ nát, Phong Sư điện sụp đổ, giống như phần mộ tổ tiên bị người ta đào lên vậy... Một khi truyền đi, người khác nhất định sẽ cười đến rụng răng. Uy tín của Danh Sư Đường bọn họ cũng còn không tồn tại nữa.
Duy nhất có thể làm chính là hạ lệnh phong khẩu.
May là, ở đây tổng cộng cũng chỉ còn lại mấy vị. Lại thêm mỗi người đều có thân phận. Nói vậy cũng sẽ không để chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài.
- Vâng!
Mọi người liền vội vàng gật đầu.
- Được rồi. Không được tán thành cũng không có gì. Hai vị thành danh sư, ta liền giới thiệu với các ngươi một chút về trách nhiệm và nghĩa vụ của danh sư!
Biết thảo luận chuyện này, là tự tìm không vui, Khương đường chủ nhìn lại.
- Sư giả, sở dĩ truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc đều có! Làm danh sư, càng phải như vậy. Trước đây Khổng sư thành lập Danh Sư Đường, mục đích quy phạm nghề nghiệp, chỉ có một. Đó chính là... Người người như rồng!
- Người người như rồng?
Mạc Hoằng Nhất, Trương Huyền đều nhíu mày.
- Không sai, các vị được thế giới bây giờ thấy, yên tĩnh không sóng gió, các loại chức nghiệp huy hoàng chói mắt. Trên thực tế không phải như vậy.
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm trọng:
- Ở thời đại Khổng sư, nhân loại cũng không phải là bá chủ duy nhất của toàn bộ đại lục. Trong đó còn có một chủng tộc cường đại khác... Dị linh tộc!
- Dị linh tộc?
- Ừ, đây là một chủng tộc đặc biệt lợi hại, vừa sinh ra lại mang theo lực lượng vượt qua chí tôn, vô cùng cường đại! Mà nhân loại khi đó, một khi bị bắt, cũng chỉ có thể làm nước phụ thuộc, bị nó nô dịch!
Khương đường chủ chậm rãi nói:
- Khổng sư dẫn dắt nhân loại cuối cùng trấn áp hắn. Vì có thể để cho nhân loại trở nên càng cường đại hơn, mới sáng lập ra Danh Sư Đường, truyền dạy không phân biệt, truyền thừa thiên hạ, mục đích chính là khiến cho chúng ta, trở nên càng thêm lợi hại, có đầy đủ lực lượng tự bảo vệ mình.
- Điều này...
Trương Huyền đầy chấn động kinh ngạc.
Tuy rằng thu thập không ít sách, nhưng những bí mật dính dáng đến thượng cổ, không có một quyển nào ghi chép, cũng chưa từng nghe qua.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ, trên thế giới còn có chủng tộc cường đại như vậy, vừa sinh ra lại nắm giữ lực lượng ngoài Chí Tôn.
- Các ngươi biết, vì sao độc sư bị người phỉ nhổ, không được chức nghiệp cửu lưu tán thành hay không?
Khương đường chủ tiếp tục nhìn qua.
Hai người lắc đầu.
- Tình huống bình thường, độc sư tuy rằng giết người ở trong vô hình, khiến người ta khủng khiếp, trên thực tế cũng có ích lợi rất lớn, không thể chỉ một mực phủ định. Nhưng độc sư lại bị vô số chức nghiệp chán ghét... Không phải là khiếp sợ, lo lắng về bọn họ. Mà là ở thời đại kia, bọn họ từng đầu nhập vào dị linh tộc, nối giáo cho giặc, tàn hại nhân loại ruột thịt!
Khương đường chủ nói.
Hai người hiểu được.
Trước đó Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái. Độc sư tuy rằng khủng khiếp, nhưng cũng không phải là gặp người lại hạ độc, không cần thiết đề phòng như vậy, đuổi bọn họ ra khỏi vương thành, gửi thân nơi Hồng Liên sơn mạch!
Nghe được vậy, hắn mới biết, là rất nhiều chức nghiệp chưa từng tha thứ đối với chuyện của bọn họ trước kia,.
Lâu ngày, thù hận tuy rằng quên, nhưng thói quen lại không đổi được, trở thành cục diện hôm nay.
Độc sư, ở trong phạm chức nghiệp vi bình thường, thật giống như chuột chạy qua đường. Tuy rằng không ai nguyện ý chủ động đắc tội, nhưng cũng không có danh tiếng gì tốt.
- Được rồi. Các ngươi mới là danh sư nhị tinh, hơn nữa việc này qua cũng lâu. Dị linh tộc sớm đã biến mất ở dòng sông dài lịch sử, không cần thiết rầu rĩ nữa!
Khương đường chủ mỉm cười, không tiếp tục dây dưa ở trên đề tài này:
- Mặc dù không có nguy cơ dị linh tộc, nhưng danh sư truyền thừa giữ lại, chỉ cần trở thành một trong những thành viên, lại phải làm được bổn phận của lão sư, nghiêm khắc tuân thủ quy định, dùng sách giáo dục người!
- Giáo hóa thiên hạ, người trong thiên hạ mới cho danh sư địa vị thân phận cao cao tại thượng, mà không phải trở thành danh sư, mới có thân phận và địa vị cao cao tại thượng!
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm túc:
- Nếu như sau này để cho ta biết được, hai người các ngươi có ai làm xằng làm bậy, không để ý tới quy định, cho dù không cần ta ra tay, Danh Sư Đường khác cũng sẽ tự động thanh lý, trục xuất người đó!
- Vâng!
Gai người Trương Huyền đồng thời gật đầu.
- Nhớ kỹ, trở thành danh sư, cũng không phải một loại vinh dự và địa vị, mà là một loại trách nhiệm và nghĩa vụ. Chỉ có để học sinh ở trong lòng, thật sự giáo dục dạy người, truyền giáo thiên hạ, mới có thể thực sự trở thành lão sư tốt, được vạn nước dương danh!
Giao phó xong, lúc này Khương đường chủ mới khoát tay áo:
- Được rồi, nên nói đều nói rồi. Đi tới đại sảnh, vừa vặn cũng giới thiệu cho các ngươi một chút về Tô sư, Lăng sư!
- Được!
Mọi người lên tiếng, đi về phía phòng tiếp khách của Danh Sư Đường.
Bọn họ rời khỏi, ai cũng không có chú ý, trên vô số bài vị, bức tượng của Khổng sư, chậm rãi xuất hiện từng khí tức đặc biệt rất nhỏ, hội tụ lại, hình thành một dòng nước lũ cực lớn.
Bởi vì không có người tiếp nhận, thời gian không lâu chậm rãi tiêu tan, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Mọi người nước mắt chảy ra ào ào.
Ngươi đập nát bức tượng người ta, hủy đi từ đường, còn bảo người ta tán thành thế nào?
Mọi người phát điên, thật ra Trương Huyền cũng suy sụp.
Thừa nhận thì thừa nhận, không thừa nhận thì không thừa nhận, bức tượng lớn như vậy đổ xuống là có ý gì?
Có thể bảo đảm nghìn năm không hỏng, bức tượng này cho dù cứng rắn kém hơn so với tảng đá, cũng không khác biệt lắm. Không ngăn cản, thật sự bị đập ở trên đầu, cho dù thân thể hắn có phòng ngự vô địch, cũng sợ rằng sẽ phải bị trọng thương.
- Nhất định là lão đầu trả thù...
Vẻ mặt hắn đầy bất đắc dĩ.
Trước đó Khổng sư muốn thu làm đệ tử, hắn không đáp ứng. Hiện tại nhất định là cố ý trả thù. Nếu không, bức tượng lớn như vậy, làm sao có thể đột nhiên đổ xuống?
Ngay cả Phong Sư điện cũng lại sụp đổ?
Cái này thì hay rồi. Muốn giải thích cũng giải thích không được...
- Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không cho phép nói ra!
Buồn bực một lát, Tô sư nhìn quanh một vòng, căn dặn một câu.
Bức tượng của Khổng sư vỡ nát, Phong Sư điện sụp đổ, giống như phần mộ tổ tiên bị người ta đào lên vậy... Một khi truyền đi, người khác nhất định sẽ cười đến rụng răng. Uy tín của Danh Sư Đường bọn họ cũng còn không tồn tại nữa.
Duy nhất có thể làm chính là hạ lệnh phong khẩu.
May là, ở đây tổng cộng cũng chỉ còn lại mấy vị. Lại thêm mỗi người đều có thân phận. Nói vậy cũng sẽ không để chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài.
- Vâng!
Mọi người liền vội vàng gật đầu.
- Được rồi. Không được tán thành cũng không có gì. Hai vị thành danh sư, ta liền giới thiệu với các ngươi một chút về trách nhiệm và nghĩa vụ của danh sư!
Biết thảo luận chuyện này, là tự tìm không vui, Khương đường chủ nhìn lại.
- Sư giả, sở dĩ truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc đều có! Làm danh sư, càng phải như vậy. Trước đây Khổng sư thành lập Danh Sư Đường, mục đích quy phạm nghề nghiệp, chỉ có một. Đó chính là... Người người như rồng!
- Người người như rồng?
Mạc Hoằng Nhất, Trương Huyền đều nhíu mày.
- Không sai, các vị được thế giới bây giờ thấy, yên tĩnh không sóng gió, các loại chức nghiệp huy hoàng chói mắt. Trên thực tế không phải như vậy.
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm trọng:
- Ở thời đại Khổng sư, nhân loại cũng không phải là bá chủ duy nhất của toàn bộ đại lục. Trong đó còn có một chủng tộc cường đại khác... Dị linh tộc!
- Dị linh tộc?
- Ừ, đây là một chủng tộc đặc biệt lợi hại, vừa sinh ra lại mang theo lực lượng vượt qua chí tôn, vô cùng cường đại! Mà nhân loại khi đó, một khi bị bắt, cũng chỉ có thể làm nước phụ thuộc, bị nó nô dịch!
Khương đường chủ chậm rãi nói:
- Khổng sư dẫn dắt nhân loại cuối cùng trấn áp hắn. Vì có thể để cho nhân loại trở nên càng cường đại hơn, mới sáng lập ra Danh Sư Đường, truyền dạy không phân biệt, truyền thừa thiên hạ, mục đích chính là khiến cho chúng ta, trở nên càng thêm lợi hại, có đầy đủ lực lượng tự bảo vệ mình.
- Điều này...
Trương Huyền đầy chấn động kinh ngạc.
Tuy rằng thu thập không ít sách, nhưng những bí mật dính dáng đến thượng cổ, không có một quyển nào ghi chép, cũng chưa từng nghe qua.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ, trên thế giới còn có chủng tộc cường đại như vậy, vừa sinh ra lại nắm giữ lực lượng ngoài Chí Tôn.
- Các ngươi biết, vì sao độc sư bị người phỉ nhổ, không được chức nghiệp cửu lưu tán thành hay không?
Khương đường chủ tiếp tục nhìn qua.
Hai người lắc đầu.
- Tình huống bình thường, độc sư tuy rằng giết người ở trong vô hình, khiến người ta khủng khiếp, trên thực tế cũng có ích lợi rất lớn, không thể chỉ một mực phủ định. Nhưng độc sư lại bị vô số chức nghiệp chán ghét... Không phải là khiếp sợ, lo lắng về bọn họ. Mà là ở thời đại kia, bọn họ từng đầu nhập vào dị linh tộc, nối giáo cho giặc, tàn hại nhân loại ruột thịt!
Khương đường chủ nói.
Hai người hiểu được.
Trước đó Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái. Độc sư tuy rằng khủng khiếp, nhưng cũng không phải là gặp người lại hạ độc, không cần thiết đề phòng như vậy, đuổi bọn họ ra khỏi vương thành, gửi thân nơi Hồng Liên sơn mạch!
Nghe được vậy, hắn mới biết, là rất nhiều chức nghiệp chưa từng tha thứ đối với chuyện của bọn họ trước kia,.
Lâu ngày, thù hận tuy rằng quên, nhưng thói quen lại không đổi được, trở thành cục diện hôm nay.
Độc sư, ở trong phạm chức nghiệp vi bình thường, thật giống như chuột chạy qua đường. Tuy rằng không ai nguyện ý chủ động đắc tội, nhưng cũng không có danh tiếng gì tốt.
- Được rồi. Các ngươi mới là danh sư nhị tinh, hơn nữa việc này qua cũng lâu. Dị linh tộc sớm đã biến mất ở dòng sông dài lịch sử, không cần thiết rầu rĩ nữa!
Khương đường chủ mỉm cười, không tiếp tục dây dưa ở trên đề tài này:
- Mặc dù không có nguy cơ dị linh tộc, nhưng danh sư truyền thừa giữ lại, chỉ cần trở thành một trong những thành viên, lại phải làm được bổn phận của lão sư, nghiêm khắc tuân thủ quy định, dùng sách giáo dục người!
- Giáo hóa thiên hạ, người trong thiên hạ mới cho danh sư địa vị thân phận cao cao tại thượng, mà không phải trở thành danh sư, mới có thân phận và địa vị cao cao tại thượng!
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm túc:
- Nếu như sau này để cho ta biết được, hai người các ngươi có ai làm xằng làm bậy, không để ý tới quy định, cho dù không cần ta ra tay, Danh Sư Đường khác cũng sẽ tự động thanh lý, trục xuất người đó!
- Vâng!
Gai người Trương Huyền đồng thời gật đầu.
- Nhớ kỹ, trở thành danh sư, cũng không phải một loại vinh dự và địa vị, mà là một loại trách nhiệm và nghĩa vụ. Chỉ có để học sinh ở trong lòng, thật sự giáo dục dạy người, truyền giáo thiên hạ, mới có thể thực sự trở thành lão sư tốt, được vạn nước dương danh!
Giao phó xong, lúc này Khương đường chủ mới khoát tay áo:
- Được rồi, nên nói đều nói rồi. Đi tới đại sảnh, vừa vặn cũng giới thiệu cho các ngươi một chút về Tô sư, Lăng sư!
- Được!
Mọi người lên tiếng, đi về phía phòng tiếp khách của Danh Sư Đường.
Bọn họ rời khỏi, ai cũng không có chú ý, trên vô số bài vị, bức tượng của Khổng sư, chậm rãi xuất hiện từng khí tức đặc biệt rất nhỏ, hội tụ lại, hình thành một dòng nước lũ cực lớn.
Bởi vì không có người tiếp nhận, thời gian không lâu chậm rãi tiêu tan, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Bình luận truyện