Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 50: C50: Đồ tể



Khi Lý Phong Kỷ tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao.

Hắn dường như đã ngủ suốt một ngày một đêm, Cảm giác mệt mỏi hôm qua của hẳn rất kỳ lạ, Lý Phong Kỷ không biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ là thấy hơi lo lắng vì thức dậy muộn nên khiến cho việc tu luyện bị chậm trễ.

Lý Phong Kỷ nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi đi về hướng Thiên Bộc Phong.

Trên đường đi, những đệ tử kiếm tông khác mà hắn gặp phải đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lý Phong Kỷ. Chuyện hôm qua đã làm cho rất nhiều người phải thay đổi cái nhìn về hẳn. Trước đây khi gặp nhau, họ nhìn Lý Phong Kỷ với ánh mắt khinh thường miệt thị và những câu nói châm chọc.

Bây giờ —— Lý Phong Kỷ xứng đáng để được nhiều người tôn trọng.

Ba trận chiến đấu, Lâm Vũ thất bại, Cao Nham cũng thua cuộc. Thậm chí dưới kiếm của Mai Vũ ~ một trong tứ đại công tử mà Lý Phong Ký cũng có thế cầm cự được năm chiêu.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một phế vật có thể làm được.

Cảm nhận được những ánh mắt phức tạp từ xung quanh, vẻ mặt của Lý Phong Ký vẫn rất bình tĩnh. Sự kiên nhẫn nhiều năm đã giúp hẳn học được cách không quan tâm đến so đo hơn thua.

Thiên Bộc Phong, âm thanh nổ vang ầm ăm truyền đến không ngừng.


Kiếm trong tay, kiếm chiêu liên tục được tung ra.

Lý Phong Kỷ hoàn toàn tập trung vào việc luyện kiếm.

Thời gian trôi qua, mồ hôi trên lưng hẳn nhỏ. thành từng giọt, sau khi chém ra một chiêu kiếm nặng nề, Lý Phong Kỷ thu hồi kiếm lại

Thở dài một hơi, hẳn cúi đầu nhìn về chỗ hồ sâu đang không ngừng bản ra bợt nước, Lý Phong Kỷ tung người nhảy vào trong hồ.

Hít sâu một hơi, Lý Phong Kỹ lại lăn xuống dưới nước, tận hưởng cảm giác lạnh lẽo của nước hồ, mồ. hôi dính đầy người hẳn cũng được rửa trôi sạch sẽ

Lý Phong Kỷ giống như một con cá, bơi lội một cách vô cùng thoải mái.

Thác nước cuộn chảy ào ào, bọt nước văng tung tóe. Trong màn hơi nước lượn lờ, Lý Phong Kỷ lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước, hưởng thụ cảm giác mát mẻ và những phút giây thư giãn

hiếm khi có được này.

Nước trong hồ sâu không ngừng cuồn cuộn, Lý Phong Kỷ để mặc bản thân trôi theo dòng nước, dập. đềnh lên xuống.

Hai nhánh cỏ nước màu xanh lục đột nhiên xuất hiện trong làn nước, giống như hai con rắn độc đang săn con mồi sắp chạy trốn, trói chặt hai chân của Lý Phong Kỷ lại.

Sức lực mạnh mẽ đó không cho Lý Phong Kỷ có. bất cứ một cơ hội phản kháng nào, lôi hẳn xuống đáy hồ sâu.

Sau một hồi kịch liệt vùng vẫy, Lý Phong Kỷ nhận ra đó chỉ là tốn công vô ích.

Hắn nín thở ngưng thần, cố gắng nhìn xem có chuyện gì trong ánh sáng mờ ảo yếu ớt dưới mặt nước. tối tăm.

Một dáng người cao lớn đĩnh bạt xuất hiện trong tầm mắt của Lý Phong Kỷ. Người đó lẳng lặng trôi nổi trong nước, không hề nhúc nhích, phần eo bị trói bởi một cái xích sắt rất lớn, sợi xích lắc lư phát ra âm thanh kẹt kẹt.


Không ngờ bên dưới hồ nước lại có một người bị trồi.

Trong đầu Lý Phong Kỷ, một suy nghĩ hiện lên. Người bị trói đó đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa, hai mắt nhắm chặt. Thế nhưng làn da lại không khác gì so với người bình thường, thậm chí còn mềm mại căng bóng hơn một chút.

Lý Phong Kỷ muốn cởi bỏ hai nhánh cỏ nước đang trói chân hắn ra, lại phát hiện rằng cỏ nước giống như xích sắt vậy, vô cùng cứng chắc.

“Đừng vùng vẫy nữa!"

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Người đang tĩnh tọa kia lại khẽ cử động, hai mắt nháy nháy rồi mở bừng ra, để lộ một ánh mắt như. muốn khiến lòng người nghẹt thở.

Cơ thể của Lý Phong Kỷ đột nhiên trở nên cứng đờ.

Hắn nhìn người trước mặt, cảm thấy không thể tin

Kết két, xích sắt phát ra âm thanh.

Thân hình đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa kia từ từ đứng lên, khắp cơ thể người đó không ngừng vang lên những tiếng răng rắc.

“Ai... Đã vài chục năm rồi, không ngờ sẽ có tên nhóc con như ngươi đi vào trong hồ nước này. Thật đúng là một niềm vui ngoài ý muốn mà!"


Thân hình cao lớn đó nhìn Lý Phong Kỷ, thấp giọng nói.

Lý Phong Kỷ ổn định tinh thần, nhìn người cao lớn ở đăng kia, hẳn lên tiếng hỏi: “Không là....?"

“Ta là ai sao?"

Thân hình cao lớn im lặng, như đang chìm trong hồi ức.

Sau một lúc, người đó thì thầm trả lời: “Ta cũng không biết tên của mình, nhưng mà ta nhớ rõ người khác gọi ta là —— đồ tể!"

"Đồ tể!"

Lý Phong Kỷ cẩn thận nhớ lại cái tên này.

Ngay sau đó, vẻ mặt hẳn trở nên kinh ngạc, nhìn thân hình cao lớn trước mặt, trong lòng Lý Phong Ký. cảm thấy lạnh lẽo, hỏi: “Ngài chính là người năm đó đã một mình một kiếm đồ sát cả Thiên Huyền Tông, đồ tể Cổ Nhất Long sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện