Thiên Hữu

Chương 33: Nhân họa đắc phúc



“Hoàng thượng, nô tài ở giáo tràng báo lại nói Thất a ca té xỉu.” Lý Đức Toàn thoáng đưa mắt liếc nhìn đế vương đang ngồi trước bàn đặt bức họa quyển có hình vạn dặm giang sơn tràn đầy khí thế.

Khang Hi dừng nét vẽ, “Té xỉu, Dận Hữu tiểu tử kia hay ăn hay uống, làm sao có thể té xỉu, chẳng lẽ ngay cả một chút khổ đó cũng không chịu được?”

Lý Đức Toàn thu hồi đường nhìn, lại nói, “Nô tài cũng không biết, nhưng nghe nô tài tới báo nói, là vì Đại a ca dạy Thất a ca kỵ xạ, Thất a ca dù sao tuổi cũng còn nhỏ, không chịu được liền hôn mê, vừa vặn Thái tử và Tứ a ca đến, liền đem Thất a ca trở về gọi thái y.”

Khang Hi mày nhíu lại càng chặt, đành phải buông bút vẽ trong tay. “Đi xem thế nào, lão Đại này cũng thật là, so với Tiểu Thất lớn tuổi hơn nhiều, sao khi làm việc lại lỗ mãng không biết nặng nhẹ như vậy.”

Lý Đức Toàn cúi đầu không nói gì, chỉ hầu hạ đế vương thay y phục.

Lúc Khang Hi đến, các a ca đều đã ở đó, nhìn thấy Khang Hi, trên mặt đều mang vẻ cung kính, còn trong lòng rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì thì chỉ chính bọn họ mới biết được.

“Thái y, Thất a ca thế nào?” Khang Hi thấy Thái y từ trong phòng đi ra liền miễn lệ, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Hồi hoàng thượng, Thất a ca tuổi hãy còn nhỏ, từ trên ngựa ngã xuống có khả năng bị nội thương, có lẽ phải dưỡng thương một hai tháng.” Thái y giọng đầy cân nhắc. “Những cái khác cũng không đáng lo ngại.”

“Phải dưỡng thương một hai tháng, còn không đáng lo ngại?!” Sắc mặt Khang Hi sa sầm, đưa mắt nhìn sang Ngũ a ca và Bát a ca gần đó. “Hai người các ngươi có mặt lúc đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ngũ a ca lớn tuổi hơn, vấn đề này chỉ có thể để hắn trả lời, liền nói, “Hồi hoàng a mã, khi Thất đệ đến giáo tràng thì nhi thần đang cùng Bát đệ luyện tập cung tiễn, tình huống cụ thể nhi thần không quá rõ ràng, sau lại nghe được từ chỗ Thất đệ truyền đến âm thanh huyên náo ầm ĩ, mới biết Thất đệ té từ trên ngựa xuống, lúc ấy Thái tử và Đại a ca đã có mặt, nhi thần làm huynh trưởng, không chăm sóc tốt cho Thất đệ, nhi thần có tội.” Nói xong liền trực tiếp quỳ xuống.

Khang Hi khoát tay, “Thôi, Tiểu Thất cũng đã hơn mười tuổi, làm sao có thể để ngươi lúc nào cũng trông chừng nó, đứng lên đi.” Nói xong, nhìn về phía Thái tử, “Dận Nhưng, ngươi nói xem là chuyện gì xảy ra.”

Ngũ a ca đứng lên, trong lòng liền hiểu rõ, lúc này hoàng a mã lại lên tiếng hỏi Thái tử, tức là đứng về phía Thái tử, lần này Đại a ca mệt rồi đây.

Quả nhiên, sau khi nghe Thái tử kể lại, sắc mặt Khang Hi càng thêm khó coi, “Dận Nghị, những lời Thái tử nói đều là sự thật sao?”

“Hoàng a mã, nhi thần…” Dận Nghị lúc này đã kịp phản ứng, mặc kệ hoàng a mã coi trọng hay không coi trọng Thất đệ, hắn cũng phải chịu phạt. Dận Nghị mặt xám như tro dập đầu, “Nhi thần biết tội.” Lúc này muốn biện bạch gì cũng vô dụng.

“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Đại a ca ngôn hành thất độ, hiện tạm dừng mọi sự vụ ở Binh bộ, cho người đến dạy dỗ lễ nghĩa.” Khang Hi đứng lên nói, “Toàn bộ đều lui ra đi.”

Đợi sau khi tất cả các hoàng tử lui ra, Khang Hi mới một mình tiến vào trong phòng, sắc mặt cũng thật sự trầm xuống, hắn không ngờ Dận Nghị lại lỗ mãng tới như thế, nghĩ đến Huệ Phi cũng là nữ nhân biến lùi biết tiến, sao lại dạy ra một hài tử dễ bị kích thích như vậy. Vốn cho là Đại a ca sẽ vì hành động lần này của mình mà thu liễm một chút trên triều đình, ai ngờ hắn lại gây phiền toái cho Tiểu Thất.

Đi đến bên giường, hài tử trên giường đã ngủ thật say, Khang Hi vẫn có thể nhìn thấy vết máu bầm trên trán y, không kiềm chế được liền đưa tay vén một góc chăn, kéo tay áo Dận Hữu thấy trên tay cũng có vài vệt bầm xanh tím, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận. Lúc nãy Thái y nói Tiểu Thất bị nội thương, lão Đại đem Tiểu Thất trở thành cái gì, kẻ địch trên chiến trường sao?

“Lý Đức Toàn.” Khang Hi đắp chăn cẩn thận cho Dận Hữu, thanh âm trầm tĩnh như nước hồ.

“Có nô tài.” Lý Đức Toàn đang đứng ngoài màn liền đi vào phòng, khi còn cách giường năm bước thì dừng lại.

“Thất a ca Dận Hữu thông minh hiếu học, hành đoan ngôn hòa, kính huynh hữu đệ, ban thưởng hai đôi Ngọc Như Ý, mười cuộn gấm vóc, mười bộ văn chương. Thái tử và Tứ a ca cũng thưởng như thế.” Đang nói, Khang Hi lại dừng một chút. “Kỳ mẫu Đới Giai thị cung kính nghiêm cẩn, ngôn hành cẩn trọng, đức hạnh vẹn toàn, biết cách dạy con, tấn vị làm Phi, chuyển đến Hàm Phúc cung. Đông Giai thị dịu dàng hiền thục, tấn Quý phi. Vương Giai thị hiền lương thục đức, kỳ tử Thập Ngũ a ca ban tên Dận Ngu, tấn vị làm Tần.” (1) Sau đó, Khang Hi lại phong cho một vị thường tại lên làm quý nhân.

Lý Đức Toàn nghe xong đạo ý chỉ của Khang Hi thì âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt lại không dám để lộ nửa phần, chỉ lẳng lặng nghe. Ý chỉ này của hoàng thượng, rõ ràng là muốn nâng cao vị trí cho Đới Giai thị và Vương thị. Hắn liếc nhìn Thất a ca đang mê man trên giường, người trong hậu cung nghĩ hoàng thượng không coi trọng Thất a ca, nhưng trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy, trong lòng vạn tuế gia, Thất a ca chắc chắn phải có chút phân lượng, nếu không sao vạn tuế gia lại hạ ý chỉ này.

“Đem ý của trẫm báo lên cho Hoàng Thái hậu, nếu Hoàng Thái hậu không dị nghị liền ban ra thánh chỉ, đầu xuân sang năm chuẩn bị lễ tấn phong.” Khang Hi cẩn thận đắp chăn cho Dận Hữu. “Gọi người hảo hảo hầu hạ Thất a ca, nếu Thất a ca xảy ra chuyện gì, cách chức toàn bộ nô tài nơi này đưa tới Tân Giả Khố.”

Hoàng Thái hậu ở chốn thâm cung chưa bao giờ có dị nghị với quyết định của Khang Hi, ý chỉ lần này của Khang Hi tuy làm nàng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc sơ liền đồng ý, rồi nàng tiếp tục ở Phật đường cầu phúc, việc này xem như không đề cập tới.

Nhưng sau khi Dận Hữu tỉnh lại nghe chuyện này thì cả kinh đến suýt nữa rớt cả tròng mắt, y nhớ rõ trong giai đoạn này Khang Hi không hề tấn phong cho nữ nhân nào trong hậu cung, Chương Giai thị vốn chưa lên đến tấn vị Phi mà hiện tại lên chức Quý phi đã đủ khiến y bất ngờ, lại càng không nghĩ ngay cả ngạch nương nhà mình cũng được lên chức theo.

Y thành thành thật thật an phận thủ thường, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?

Phúc Đa ở bên cạnh hầu hạ thấy chủ tử nhà mình sắc mặt khác thường, tưởng y vẫn còn đau liền nói, “Chủ tử, người cứ nằm đừng nhúc nhích, Thái y ngay tại gian ngoài, để nô tài kêu Thái y nhanh tới bôi thuốc cho người.”

Dận Hữu ngây ngốc nằm lỳ trên giường, nay trong hậu cung có hai quý phi, năm phi(2), dường như so với chương trình lịch sử trong TV có rất nhiều khác biệt. So với lời nói của cô bạn gái rất có hứng thú với lịch sử Thanh triều thời Khang Hi trước đây của y cũng không giống. Rốt cuộc là y nhớ lầm, hay là lịch sử đã rẽ sang một hướng khác?

Thái tử và Tứ a ca cũng cùng lúc nhận được đạo ý chỉ này, bởi vì khi đó Dận Chân đang ở Dục Khánh cung chỗ Thái tử dùng trà chơi cờ. Sau khi nghe thái giám báo lại, quân cờ trong tay Dận Chân hạ sai chỗ.

Nguồn :

Thái tử thấy thế, cười ban thưởng cho tiểu thái giám rồi cho hạ nhân bốn phía lui xuống, chậm rãi uống trà. “Lần này Thất đệ quả thực là trong họa có phúc.” Hiện tại coi như Dận Hữu đã một nửa là người bên mình, ngạch nương y được tấn vị, có nghĩa là thân phận của Dận Hữu không còn như xưa, như vậy lại càng giúp mình nhiều hơn.

Dận Chân nhìn những quân cờ đen trắng trên bàn cờ, “Nhưng lần này Thất đệ phải chịu khổ, quả thực làm người ta đau lòng.” Ở nơi Thái tử không nhìn thấy, bàn tay Dận Chân cầm một quân cờ khẽ dùng sức nắm chặt.

Thái tử không nghe ra trong lời Dận Chân nói có mấy phần thật giả, vẫn tươi cười nói, “Trước khổ sau ngọt, lần này khổ cực cũng coi như đáng giá.”

Trong lòng Dận Chân có chút bất an, những chuyện trong hậu cung, ai có thể biết trước được. Lần này Thành tần được tấn làm Phi, có lẽ là chuyện tốt, nhưng cũng có thể sẽ có phiền toái. Trong lòng hắn hiểu rõ tính tình Dận Hữu, qua lần này nhất định y sẽ không muốn lún sâu thêm vào, nhưng từ giờ trở đi Thái tử sẽ bắt đầu để ý đến Thất đệ, như vậy thì những ngày bình an của y sẽ không còn.

“Thái tử có điều không biết, Thất đệ y…” Trên mặt Dận Chân lộ ra nụ cười khổ, dường như có điều gì bất đắc dĩ, nhưng rồi lại cảm thấy lời nói của mình có gì đó không ổn, liền lắc lắc đầu.

“Sao vậy?” Thái tử hạ xuống một quân cờ, nâng chén trà nhìn Dận Chân, “Huynh đệ nhà mình, có chuyện gì không thể nói?”

“Tính tình Dận Hữu từ trước đến nay vốn khinh suất.” Dận Chân thở dài, “Ta với Thất đệ giao hảo đã lâu, nhưng vẫn rất lo lắng vì tính y vốn ngay thẳng, nếu sau này làm sai rồi xảy ra chuyện gì không may thì biết làm sao?” Nói xong, hắn hạ một quân đen của mình xuống bên cạnh quân cờ trắng, dù theo sát phía sau nhưng vẫn lưu lại một đường sống.

“Tính tình Thất đệ rất thẳng thắn.” Thái tử hạ một quân cờ trắng, lực đạo có phần nặng hơn, chân mày hơi nhíu lại, xem ra Thất đệ này quả thực không thể trọng dụng, thôi, cứ kéo đến bên mình là được, dù sao vẫn tốt hơn là để nó bên người lão Đại.

Việc này liền cứ như vậy bỏ qua, Dận Chân liếc nhìn Thái tử hơi nhíu mày, chậm rãi yên lòng.

Từ sau chuyện này, thế lực Đại hoàng tử dần dần ngừng công kích, các phe phái trên triều đình nghiêng dần về phía Thái tử.

Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi ba, hậu cung có nhiều thay đổi, nhưng chủ tử các cung ngoài mặt vẫn an phận thủ thường, không ai muốn tự mình rước lấy phiền toái, sau đó là Ngũ a ca đại hôn, đến Lễ bộ làm việc, vẫn tiếp tục học tập chỉ còn có Thất a ca và Bát a ca.

Sau khi Đới Giai thị được tấn phong làm Phi, đế vương cũng không sủng ái nhiều hơn, nhưng vị trí của nàng trong đại yến tiểu yến đều thay đổi. Có điều Thành Phi vẫn như trước trầm mặc ít lời, an phận thủ thường, các vị phi tử khác đối với nàng vẫn khách khí như xưa.

Thời gian trôi qua, rất nhanh liền đến Khang Hi năm ba mươi bốn, thân thể Dận Hữu cũng dần dần phát triển cường kiện, thân cao thể cường, diện mạo anh tuấn, cử chỉ hữu độ, ngay cả tật bệnh nho nhỏ kia cũng không ảnh hưởng nhiều đến phong thái của y. Dận Hữu đã bắt đầu ra dáng một thiếu niên nhanh nhẹn, điều kiện tiên quyết là vị Thất a ca này đừng mở miệng nói chuyện.

Trong hậu cung mọi người đều biết, Thất a ca là người nhã nhặn, đối với người trên thì lễ phép, với người dưới thì ôn hòa, từ lâu đã cùng với Tứ a ca học việc ở Hộ bộ, có điều người này tính tình ngay thẳng, cho dù ở trước mặt vạn tuế gia cũng là có gì nói nấy, nói dễ nghe là tính tình ngay thẳng, nói khó nghe thì là thiếu suy nghĩ.

Một a ca không có tâm kế, tuy vô duyên với đế vị, nhưng vẫn luôn luôn là đối tượng được các tú nữ trong cung và quý tộc Mãn Mông xem trọng. Thân phận Thất a ca không thấp, sau này không phải Quận vương cũng là Thân vương, nữ nhi trong nhà được gả cho y, đó cũng là chuyện tốt.

Vì thế, đến kỳ tuyển tú nữ Khang Hi năm thứ ba mươi bốn, các vị a ca chưa có phúc tấn như Thất a ca, Bát a ca và Cửu a ca(3) đều được nương nương các cung vì thân thích nhà mình nhìn chằm chằm như bánh bao thơm.

Đương nhiên, người nào đó vẫn nhàn nhã luyện tập thư họa không biết gì, nhưng lại có một người khác lo lắng không thôi.

Lời tác giả:

(1) Ở đây khác một chút so với lịch sử. Trong lịch sử, phải đến Khang Hi năm thứ năm mươi bảy thì Đới Giai thị và Vương thị mới được phong làm Thành Phi và Mật tần. Còn Đông Giai thị ở đây là muội muội của Đông Giai thị – dưỡng mẫu của Tứ Tứ, trong lịch sử bà được phong làm Quý phi vào Khang Hi năm thứ ba mươi chín, lúc ấy được tấn phong còn có thân ngạch nương của Bát Bát là Lương thị. Về phần ngạch nương của Thập Tam là Chương Giai thị, theo lịch sử là sau khi chết bà mới được phong làm Phi, sau khi Ung Chính kế vị mới truy phong bà làm Hoàng Quý phi.

(2) Theo quy củ của Thanh triều thì chỉ có một Hậu, một Hoàng Quý phi, hai Quý phi, bốn Phi. Nhưng hiện tại không có Hoàng Hậu và Hoàng Quý phi, vị trí Phi vẫn còn thiếu.Chẳng hạn như Khang Hi năm thứ năm mươi bảy, có bảy Phi còn sống, nhưng không có Hoàng Hậu, Hoàng Quý phi, vị trí Quý phi cũng còn thiếu một người, nên ta cho rằng, trong truyện sắc phong năm Phi cũng không sao.

(3) Cửu a ca lúc này đã khoảng mười ba tuổi, ở Thanh triều đã có thể chỉ hôn. Chẳng hạn như trong lịch sử, Tứ Tứ thành hôn với Ô Lạt Na Lạp thị khi mới mười ba tuổi. Ta muốn để Tiểu Thất lớn thêm chút nữa để phát triển JQ (gian tình ~) với Tứ Tứ, cho nên mới kéo dài thêm hai năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện