Thiên Kim Đại Chiến

Chương 4



Trước khi ra khỏi nhà, Nghê Gia liếc nhanh qua gương, cô gái trong gương rất đẹp. Mái tóc búi rối với vài lọn tóc rủ xuống, một vẻ đẹp lười biếng. Cô vận váy dài bằng tơ tằm màu da trời, thoạt nhìn có vẻ kín đáo, nhưng bên đùi phải có đường xẻ cao, mỗi lẫn bước đi, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, đoan chính mà không mất vẻ gợi cảm.

Đi dự buổi dạ tiệc từ thiện “Trái Đất xanh” với hình ảnh này, cô cảm thấy rất vừa ý.

Lúc ra cửa, cô gặp mẹ Trương Lan.

“Gia Gia mọi bữa không để ý ăn mặc, hôm nay mặc đẹp quá!” Mấy hôm trước bị bà nội giáo huấn, bà mẹ này đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trong cách cư xử với cô, bất giác khiến Nghê Gia thấy hoảng sợ.

Cô thấy tình cảm với mẹ rất phức tạp. Tình thân còn đó, cô vẫn yêu quý mẹ. Nhung trong mười một năm của kiếp trước, tận khi chết cô vẫn không rõ tại sao lần nào đến thời khắc quan trọng, Trương Lan cũng đứng về phía Mạc Doãn Nhi, không đoái hoài gì tới Nghê Gia.

Nghê Gia gạt bỏ suy nghĩ, mỉm cười: “Buổi dạ tiệc từ thiện 'Trái Đất xanh' tổ chức tại rạp hát lớn Kim Sắc ở trường con. Con muốn đến xem thử“.

Trương Lan hoàn toàn không có hứng thú gì với việc này, nở một nụ cười đối phó rồi bắt đầu nói vào việc chính của mình: “Sắp tới là sinh nhật hai mươi tuổi của con và em trai con. Mẹ định tổ chức cho các con một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng, coi như là chính thức giới thiệu con với những người khác“.

Nghê Gia cong miệng cười, cô biết trọng điểm của mẹ mình không phải ở đây.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Trương lan chuyển đề tài, “Bà nội con không muốn mời Doãn Nhi đến, nhưng nó là đứa con gái mẹ nuôi nấng mười tám năm qua, hơn nữa bây giờ con bé cũng là em gái trên danh nghĩa của Nghiên Nhi chị họ con, không mời cũng không phải phép lắm. Hay là con nói với bà xem sao?“.

Nghê Gia không trả lời, chỉ buồn bã nhìn thị một cái, ánh mắt sợ hãi lại tủi thân, dáng vẻ đáng thương toan nói lại thôi, muốn nói là không dám.

Trương Lan thấy thế, nhất thời cũng mềm lòng, dỗ dành: “Gia Gia, mẹ biết dạo này mẹ lạnh nhạt với con, làm con tổn thương. Là mẹ không tốt, nhưng Doãn Nhi cũng là người thân của chúng ta mà“.

Nghê Gia yếu ớt gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Con biết, để con nghĩ đã được không?”

Trương Lan vui vẻ gật đầu: “Ừ“.

Nghê Gia ra khỏi nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh, tốt nhất cô không nên tìm hiểu suy nghĩ của bà mẹ này, bằng không sẽ chỉ làm mình tổn thương, thôi thì cứ vờ ngớ ngẩn vẫn hơn.

Cô vừa định lên xe, phía sau bỗng truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Nghê Gia, chị đứng lại đấy cho tôi!“.

A, cuối cùng chẳng phải cậu chàng vẫn không đi Đại Liên, không dám chậm trễ mà phi thẳng về nhà đó sao?

Bàn tay cầm chiếc hộp gỗ nhỏ của Nghê Gia siết chặt thêm, cô xoay người lại, cười ngọt như mía lùi: “Nghê Lạc, có chuyện gì không?“.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu em trai sinh đôi sau khi sống lại. Thiếu niên sắp tròn đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, toát ra khi khái anh hùng, nhưng trên vầng trán là nét càn quấy hung hăng không ai bì kịp.

Cậu nổi giận đùng đùng chạy đến, những hạt nắng chiều nhảy nhót trên mái tóc, ấm áp nhường ấy, tươi sáng nhường ấy. Cô nhìn cậu, đôi mắt vụt trở nên nhức nhối, nước mặt lặng lẽ rơi xuống đáy lòng.

Kiếp trước, lần cuối cùng cô nhìn thấy em trai mình là trong container ở một bến tàu hoang, một vệt máu đã khô, một lỗ đạn đáng sợ, một cơ thể lạnh buốt.

Tuy hai người tranh cãi om sòm mười một năm, nhưng dù sao họ vẫn là cặp sinh đôi có tâm linh tương thông. Lúc cãi nhau cô từng mắng cậu đi chết đi, nhưng nếu cô biết có kẻ muốn giết em mình, cô thật sự sẽ liều mạng vì cậu.

Nhưng trời cao không cho cô cơ hội đó, lúc cô phát điên chạy đến thì thi thể cậu đã lạnh cứng từ lâu.

Kiếp trước, cô không bảo vệ được em mình, kiếp này, cô sẽ không để mình phải hối hận tiếp nữa. Cô không muốn chịu đựng nỗi tuyệt vọng mất đi người thân, đau đến mức trời tan đất nát một lần nào nữa.

Cô ngoảnh mặt về phía cậu, mỉm cười.

Tốt quá!

Em trai, em còn sống, tốt quá!

Nhưng Nghê Lạc nào biết suy nghĩ của cô, chỉ vài giây đã lao đến trước mặt cô. Tuy là song sinh nhưng cậu cao hơn cô nhiều, những một mét tám, cáu kỉnh như muốn đè bẹp Nghê Gia:

“Nghê Gia, chị nghĩ chị là ai hả? Vừa mới tới nhà tôi mấy tháng mà tưởng mình là chị tôi thật chắc? Chị có tư cách gì quản lý tôi? Rốt cuộc chị đã nói gì với bà nội? Vì sao tiền của tôi đều bị đóng băng hết? Chị làm thế mẹ có biết không? Ai cho chị quyền này?”

Nghê Lạc tức lắm rồi, lúc nói chuyện chẳng khác chi bắn súng liên thanh.

Nghê Gia cao một mét sáu mươi tám, còn xỏ thêm đôi cao gót tám phân nên chiều cao cũng không chênh là bao, lại thêm nét mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, khí chất bình thản đã hất con sư tử đang nóng nảy này bay xa vài dãy phố.

Cô hoà nhã dịu dàng mở miệng: “Nghê Lạc, bất kể cậu có phục hay không, bà nội cũng đã cho chị quyền kiểm soát cậu. Bất kể cậu có hận hay không, chị cũng phải sửa lại hết các thói hư tật xấu xa xỉ háo sắc bảnh choẹ của cậu“.

Nghê Lạc lần đầu tiên bị người ta gán cho nhiều tính từ tiêu cực đến thế, suýt trợn rơi cả mắt. Tuy cậu là thằng cặn bã nhưng vẫn còn biết nhục, thế nên khuôn mặt trắng trẻo chỉ giây lát đã đỏ gay vì tức tối.

“Chị dựa vào đâu?”

“Rất đơn giản thôi!” Nghê Gia nhún nhún vai. “Sau này cậu là người thừa kế Vận tải Hoa thị, nếu Hoa thị phá sản trong tay cậu, chị cũng sẽ thảm lắm.”

Phá sản?

Nghê Lạc đã được mẹ và người nhà cưng chiều từ tấm bé, chưa có ai trên đời dám trái ý cậu, nhưng một bà chị bá vơ phải gió vừa mới dọn vào nhà lại dám lôi bà nội ra doạ cậu, cắt đứt nguồn viện trợ kinh tế và phương tiện giải trí của cậu.

Ở Thượng Hải, tất cả tiền mặt của cậu đã dùng để trả tiền boa rồi, hôm qua về còn phải để bạn bè mua vé máy bay cho, đời này cậu chưa từng mất mặt đến thế!

Cậu vừa về nhà đã tìm cô nói lý, nhưng lại liên tục bị hạ thấp không chút nể nang, cuối cùng không nhịn được nữa, quát: “Hoa thị lắm tiền như thế, chúng ta tiêu cả đời cũng không hết, chị thì biết cái quái gì? Chị có biết chị đối xử với tôi như thế là đáng ghét là tàn nhẫn đến mức nào không?“.

Nghê Gia chẳng buồn để ý: “Vừa rồi chính cậu cũng nói đó, chị mới đến cái nhà này mấy tháng, không có tình cảm gì với cậu, nên chị cũng sẽ không thông cảm cho cậu, trái lại còn thấy hành hạ cậu cũng vui ra trò. Nên cậu phải ngoan, đừng quấy biết không? Nếu không chị sẽ còn nghĩ ra nhiều biện pháp hơn nữa để trừng trị cậu“.

“Chị!” Nghê Lạc tức đến cứng họng, vừa muốn vặn lại thì đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tay cô, kinh ngạc nói, “Đây chẳng phỉa là viên kim cương gia truyền mẹ cho tôi, Nước Mắt Công Chúa sao?”

Nghê Gia mặt mày tỉnh bơ, thẳng thắn gật đầu: “Đúng, hôm qua nhân lúc cậu đi vắng, chị lén lấy từ trong phòng cậu ra đấy. Hôm nay phải tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, chị muốn quyên góp nó.”

“Cái gì?” Nghê Lạc trừng to mắt, không thể tin nổi mình sắp bị tức chết, trên đời này lại có thứ đàn bà con gái không biết xấu hổ thế sao, “Đấy là mẹ cho tôi để tôi đưa cho vợ tương lai của tôi!“.

Nghê Gia nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

“Mẹ có biết chị cầm cái này ra ngoài quyên góp không?” Nghê Lạc hung tợn mang mẹ ra doạ cô, cảnh cáo: “Nghê Gia, chị dám!“.

Nghê Gia tỉnh khô nhìn hệ thống dàn tưới trên mặt cỏ: “Chị dám rồi đấy, cậu đi mách đi“.

Nghê Lạc thấy chiêu này cũng vô dụng, gần như phát điên: “Tôi đã hứa tặng người ta rồi“.

“Chị biết, tặng Mạc Doãn Nhi.” Nghê Gia ngẩng đầu, thờ ơ nhìn cậu một cái. “Nếu thấy cô ta ở đó, chị sẽ chuyển giúp tâm ý của cậu“.

Nghê Lạc thoáng ngẩn ra, lấy làm lạ vì sao Nghê Gia lại biết cậu muốn tặng Mạc Doãn Nhi, nhưng sau nửa khắc, phát hiện đây không phải điều quan trọng, vì thế lại một lần nữa tức điên: “Trả cho tôi!“.

Nghê Gia lắc đầu, “Không trả”, nói xong giấu tay ra sau lưng.

Nghê Lạc thấy cô đúng kiểu mặt trơ trán bóng, tức đến mức xì khói, nhẫn tâm độc miệng: “Đúng là cái thứ lớn lên ở khu ổ chuột, trộm cắp không biết xấu hổ“.

Cậu chờ Nghê Gia nổi trận lôi đình, nhưng Nghê Gia lại chỉ im lặng, ánh mắt xem thường liếc nhìn cậu: “Còn hơn cậu, lớn lên trong hoàn cảnh tốt thế này mà lại vô dụng đụng đâu hỏng đó“.

“Chị!” Nghê Lạc liên tục chịu nhục, nhẫn nại đã chạm đến giới hạn, hung hăng nói: “Tôi nói lần cuối cùng, trả đồ lại cho tôi!”

“Chị cũng nói lần cuối cùng, không trả.”

“Nghê Gia. Tôi cảnh cáo chị, đừng khiêu chiến với tôi.” Trong mắt Nghê Lạc như bốc hoả, “Chị đừng ép tôi ra tay đánh chị“.

Nghê Gia bất chợt ngước mắt, có chút hoảng sợ nhìn cậu, rồi chậm rãi lùi về phía sau một bước.

Nghê Lạc đắc ý lạnh lùng cong môi cười, xem ra chị ta sợ rồi. Hừm, biết vậy nói thế từ đầu có phải đỡ mất công giở võ mồm không.

Nhưng, chuyện tiếp theo xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.

Nghê Gia nín thinh và im lặng lùi về phía sau một bước, không phải bởi sợ hãi mà né tránh, mà là...

Cô bình tĩnh, vững vàng đứng lại, bất thình lình, đôi chân dài cân đối thon thỏ nhấc lên nhanh như gió, vạt váy tơ tằm màu thiên thanh phất phơ như cánh bướm.

Một cú đá thẳng tàn nhẫn chuẩn như trong sách!

Nghê Lạc còn chưa kịp phản ứng đã bị cô đá ngã rạp xuống đất!

Nghê Lạc giàn giụa nước mắt, một thanh niên cao một mét tám mốt đã bị quật ngã thế đấy...

Nếu như bị người khác nhìn thấy, cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa...

Bây giờ điều quan trọng nhất không phải vấn đề thể diện, cổ Nghê Lạc đau như sắp gãy, lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

Nghê Gia mau chóng rút chân về, bình tĩnh thong thả kéo lại váy. Cô liếc mắt nhìn Nghê Lạc đang lăn qua lăn lại dưới đất, bình thản nói: “Quên nói cho cậu biết, chị có đai đen Karatedo. Vì vậy...“.

Cô trả lại cậu nguyên si câu uy hiếp ban nãy, “Nghê Lạc, đừng ép chị ra tay đánh cậu“.

Nghê Gia xoay người bước lên xe, nói với tài xế: “Đưa tôi đến trường“.

Nghê Gia ngồi hàng ghế sau, mở hộp gỗ tinh xảo trong tay ra, nhìn viên kim cương màu lam 10.3 carat, cao sang trang nhã, lấp lánh ánh sáng.

Thắng nhóc thối, dám lấy viên kim cương Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng thế giới ra tặng Mạc Doãn Nhi? Dù trong nhà có máy in tiền cung không thể tiêu xài như thế chứ. Đúng là đáng ăn đòn!

Nghê Gia đủng đỉnh đóng nắp hộp lại, thầm nghĩ, buổi tiệc “Trái Đất xanh” do ông cụ nhà họ Việt tổ chức, mong sao viên kim cương có ý nghĩa quan trong này có thể thu hút sự chú ý của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện