Chương 94: Diệp Vân Sắp Biến Mất
Những ác ma và thiên sứ đang bay trên cao đều quay đầu nhìn Diệp Vân, Morak sau khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Vân khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Vân trở thành tiêu điểm của chiến trường thần ma.
Nhân loại, lại là nhân loại!
Nhân loại xuất hiện ở chiến trường Thần Ma, mà còn đứng về phe ác ma.
Điều này không khác gì một cái bạt tai cho Thần.
Thần là sự thiêng liêng mà con người luôn theo đuổi, lúc này lại ngang nhiên đứng ở phe địch.
“Hừ, xem ra vẫn có nhân loại biết được sự dối trá của các ngươi, không phải sao?” Một trong bảy vị đại ma vương – Suriel bay trên cao cười mỉa mai Đại thiên sứ đối diện.
Đại thiên sứ Mia có ba cánh sắc mặt khó coi tới cực điểm, mà những thiên sứ khác vẻ mặt cũng không hề dễ nhìn chút nào. Thậm chí Đại thiên sứ còn thầm mắng chửi tên thiên sứ đã lên tiếng gọi vừa rồi, đây không phải là tăng sĩ khí quân địch, hạ thấp uy phong quân ta sao?
Morak vẻ mặt tái nhợt, hắn biết, mọi chuyện đã vượt qua sự khống chế của hắn, cục diện bây giờ, không ai có thể khống chế được.
Diệp Vân có thể gặp nguy hiểm?
Cho dù sống qua trận chiến này, nhưng đám thiên sứ kia tuyệt đối không buông tha, đó chính là không giết chết thì không ngừng. Mà tất cả ác ma quý tộc và các ma vương đều có thể thấy được chân thân của Diệp Vân, sau khi trận chiến kết thúc, Diệp Vân sẽ trở thành con mồi mọi người muốn độc chiếm? Không, không thể được.
Raphael đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đến trong suốt. Diệp Vân bình thản đi tới bên cạnh hắn, nhưng mà, tình huống lúc này đang cực kỳ nguy hiểm.
“Nhân loại đó chẳng qua là bị lũ ác ma dơ bẩn các ngươi làm cho lạc mất phương hướng, đã là con rối của ác ma các ngươi”. Đại thiên sứ cầm kiếm dài trong tay quát lạnh, cố gắng xoay chuyển tình hình.
“Vậy sao?” Ma vương Suriel cười lạnh, giơ kiếm trong tay chỉ về phía Đại thiên sứ, “Hôm nay, sẽ là kết cuộc của tất cả chúng ta”.
“Hừ!” Đại thiên sứ Mia bề ngoài có vẻ bình tĩnh, kì thực đã sắp giận điên rồi. Nhân loại đê tiện chết tiệt! Vào đúng lúc này lại đâm ình một dao, nhất định phải bầm thây vạn đoạn bọn họ, hủy diệt luôn cả linh hồn.
“Thẹn quá hóa giận”. Suriel cười ha ha, vung trườn kiếm trong tay, quát: “Khai chiến!”
Trong nháy mắt, gió lớn cuồn cuộn, tiếng đánh nhau vang vọng khắp chân trời. Mây đen cuồn cuộn, ánh sáng ngũ sắc xé rách tầng mây chiếu xuống, vô cùng đồ sộ.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn ác ma và thiên sứ đang hỗn chiến giữa không trung, quay đầu nói với Raphael: “Chúng ta đi, cuộc chiến không chút ý nghĩa này không phải tham gia”. Lạc Tâm Hồn gật đầu, Raphael giật mình vội đồng ý. Hắn không muốn kéo cả Diệp Vân vào, lúc này phải nhanh chóng rời khỏi đây, càng xa càng tốt.
“Nhân loại dơ bẩn, các ngươi muốn chạy?” Ngay khi đám Diệp Vân chuẩn bị rời đi, vị thiên sứ Mia có ba đôi cánh bay nhanh tới trước mặt Diệp Vân, vung trường kiếm đánh thẳng về phía bọn họ. Đại thiên sứ này có thể nói là hận bọn họ thấu xương, lại xuất hiện vào đúng thời điểm quan trọng trên chiến trường Thần Ma. Đây là chuyện chưa từng có!
Trường kiếm sắc bén chém ra, Lạc Tâm Hồn còn chưa kịp đưa kiếm ra đỡ, một thanh kiếm màu đen chặn lại trường kiếm của Đại thiên sứ Mia.
“Thân là Đại thiên sứ mạnh chỉ dưới Thần, Mia nhà ngươi lại vô sỉ lấy mạnh hiếp yếu sao?” Người nói chính là Ma vương Suriel, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Suriel mang theo nụ cười lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run.
“Hừ, ác ma dơ bẩn, nhân loại ti tiện!” Đại thiên sứ Mia vung kiếm chém về phía Suriel.
Suriel cười lạnh một tiếng, vung kiếm đón nhận, đường kiếm ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, bổ vào cánh của Đại thiên sứ, lông trắng bay lả tả.
“Thần của các ngươi đâu, vì sao còn chưa hiện thân, trong thời khắc quan trọng như thế này lại đến muộn. Hay là ả đã ghét bỏ các người, nên chờ ta tàn sát các người hầu như không còn mới lộ diện?” Suriel trầm giọng trêu tức, trên mặt là nụ cười lạnh lùng khiến người ta phải sợ.
“Nói bậy!” Đại thiên sứ Mia đỏ bừng mặt, tên ác ma trước mắt lại dám bôi nhọ thần của bọn họ, đáng chết! Đáng chết!
Tình hình chiến đấu càng lúc càng ác liệt. Ác ma và thiên sứ chết đi không ngừng rơi khỏi không trung, máu tươi rải khắp mặt đất của chiến trường. Thi thể trên mặt đất vô cùng thê thảm, có bị chém đứt thành hai khúc, có mất mắt, có mất cánh, có thiếu chân thiếu tay, còn có những kẻ chưa chết đang thống khổ rên rỉ. Bầu trời tối om, hơi thở chết chóc mà tàn khốc tràn ngập khắp nơi.
“Raphael, còn tên nhân loại ti tiện kia, ta muốn báo thù cho Hughes Leah!” Một tiếng gào đầy phẫn nộ vang lên, sau đó là một hơi thở sắc bén đánh thẳng về phía Diệp Vân và Raphael, mà bên dưới cũng có một hơi thở nguy hiểm.
Tên thiên sứ cấp bảy kia và một thiên sứ cấp tám khác đang vây đám Diệp Vân lại.
Lạc Tâm Hồn hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra, xông lên.
Diệp Vân cười lạnh, bàn tay vung lên trong không, Nguyệt Luân xuất hiện trên tay Diệp Vân.
Chiến thì chiến!
Tiếng binh khí va chạm vang lên bên tai không ngớt.
Thiên sứ cấp bảy và cấp tám kia sao có thể là đối thủ của Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn, cộng thêm một Raphael vô sỉ đánh lén, hai người bọn họ không thể chống đỡ.
Hai thiên sứ song song ngã xuống.
Các ác ma thấy cảnh này liền huýt gió một tiếng, cổ vũ sĩ khí.
Các thiên sứ giận dữ, đều điên cuồng tránh khỏi ác ma đang đánh với mình mà lao về phía hai nhân loại Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
Nhưng đám ác ma kia sao có thể để thiên sứ được như nguyện.
Trận chiến trong nháy mắt thay đổi nhanh chóng.
Nhân loại, là những người sùng kính Thần nhất, lúc này lại ra tay tàn sát thiên sứ. Thực lực của hai nhân loại này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của thiên sứ và ác ma.
Thiên sứ mang danh bảo vệ nhân loại, lúc này điên cuồng muốn lấy tính mạng của hai người này.
Ác ma luôn dụ dỗ, ăn linh hồn của nhân loại, lúc này lại ra sức quên mình mà bảo vệ hai nhân loại kia.
Tất cả giống như chuyện cười, một chuyện cười tuyệt không hề buồn cười.
Nhưng, lúc này một màn trước mắt lại vô cùng chân thực!
Hai mắt Mia như phun lửa, nhân loại! Nhân loại thấp hèn ti tiện, lúc này lại mạnh như thế, giết không biết bao nhiêu thiên sứ. Giống như đang thái củ cải! Nghĩ tới đây, Mia kinh hãi, trong lòng sám hối, Thần, xin hãy tha thứ cho ý nghĩ kinh khủng đó của con
Trong khi thiên sứ Mia đang phân tâm, Ma vương Suriel bổ một kiếm về phía Mia, tuy cô ta tránh được, nhưng cánh tay vẫn bị chém bị thương.
Trận chiến này, dường như không thể nào quên được.
Bởi vì sự xuất hiện của hai nhân loại Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn, trận chiến Thần Ma từ trước tới nay bất phân thắng bại, lần này giống như đã có kết quả.
Các ác ma đều đã thấy được ánh sáng của chiến thắng.
Vừa lúc đó, phía chân trời bỗng xuất hiện một thứ ánh sáng xinh đẹp mà sáng chói.
Thần, là Thần giáng xuống!
Các thiên sứ hơi yên lòng một chút.
Cuối cùng Thần cũng tới, cuối cùng cũng tới. Như vậy, cục diện chiến đấu sẽ thay đổi!
Nhưng mà, thực sự sẽ được vậy sao?
Thần mặc một thân quần áo trắng – A Mous xuất hiện tại chiến trường.
Cả người cô ta toát ra ánh sáng chói mắt, trong tay là một thanh quyền trượng trắng tinh, cả người tỏa ra uy nghiêm khiến người khác không dám khinh thường.
Đây là ánh sáng thuần khiết nhất của Thần.
Mái tóc vàng kim hơi xoăn, dáng người thon dài, gương mặt lạnh lùng, một đôi mắt màu xanh lam nhìn tình cảnh phía dưới.
“Thần!”
“Thần! !”
“Thần! ! !”
Trong nháy mắt, chiến trường trở nên sôi trào.
Tất cả thiên sứ như được tiếp thêm sĩ khí.
Vị thần mà họ tôn kính, sùng bái nhất đã tới!
Vị thần vĩ đại, công bằng nhất!
Vẻ mặt của bảy vị đại ma vương đều là khinh thường.
“Một kỹ nữ mà thôi”. Suriel cười lạnh, không làm bất kỳ việc gì mà đòi hưởng sự tôn sùng kính yêu của nhân loại, chỉ là loại kỹ nữ đùa giỡn nhân loại trong lòng bàn tay!
“Lớn mật! Ngươi dám khinh nhờn Thần!” Lúc này, Mia giống như ăn phải xuân dược trở nên hùng hổ, đánh những đòn sắc bén công kích Suriel.
A Mous lẳng lặng trôi nổi trong không trung, ánh mắt chầm chậm nhìn về phía Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
Nhân loại, chính là hai kẻ nhân loại bẩn thỉu này đứng về phía ác ma, khiến cho cuộc chiến lần này thiếu chút nữa thất bại sao?
“Đứa nhỏ, hãy trở lại bên cạnh ta”. Giọng A Mous vô cùng dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại mang theo uy nghiêm.
A Mous vừa dứt lời, đám thiên sứ trở nên kích động.
Thần, đây là Thần.
Vị Thần vô tư, khoan dung và xinh đẹp nhất.
Vào lúc này, người lại vẫn giang rộng vòng tay với hai kẻ nhân loại bẩn thỉu kia!
Ánh mắt các ác ma trở nên lạnh lingf, trong lòng có chút thấp thỏm. Bảy vị ma vương cũng đồng thời nhíu mày.
Tất cả mọi người tại chiến trường Thần Ma đều tập trung trên người Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
“Đứa nhỏ, hãy quay về bên cạnh ta, linh hồn của các ngươi vẫn có thể tinh lọc”. A Mous ra vẻ cao cao tại thượng, trong giọng nói ấm áp mang theo uy nghiêm kính sợ
Diệp Vân khẽ lộ ra nụ cười khinh thường, lên tiếng: “Raphael, ngươi hãy đáp lại câu kia của ngươi cho cô ta”.
Raphael ngẩn ra, sau một lúc mới phản ứng lại, đáy mắt cũng hiện lên cười lạnh. Dùng toàn bộ sức lực mà gào lên: “Linh hồn thuần khiết lại mỹ lệ, tinh lọc cái rắm!”
Sấm sét nổi lên…
Tiếng Raphael vang vọng khắp chiến trường Thần Ma, một lúc lâu.
Linh hồn thuần khiết lại mỹ lệ, tinh lọc cái rắm… Tinh lọc cái rắm…
Tinh lọc cái rắm! ! !
Lần này không chỉ là cho Thần giới một bạt tai đơn giản như trước.
Quả thực chính là đem chiêu bài của Thần giới quăng xuống đất, sau đó lại mạnh mẽ dẫm nát, cuối cùng còn khạc ra mấy miếng đờm, chú ý là đờm, không phải nước bọt!
Tiếng cười của đám ác ma vang vọng khắp chân trời, tất cả đều cười ngả cười nghiêng.
Vẻ mặt của đám thiên sứ thì trắng bệch.
“Con của ta, đây là câu trả lời của các ngươi sao?” Giọng nói của nữ thần A Mous không còn ấm áp như vừa rồi, mang theo lạnh lùng uy nghiêm.
“Thứ nhất, ta không phải là con của ngươi, ngươi không có cái bản lĩnh sinh ra ta, vì thế xin không nên nói lung tung. Thứ hai, nếu ngươi đã cố chấp muốn gọi ta là con, ta chỉ muốn hỏi vậy cha ta là ai? Nữ thần cũng có quan hệ với nhân loại hay sao?” Diệp Vân thấy vẻ mặt giả tạo của A Mous mà buồn nôn. Còn đứa nhỏ? ! Ta phỉ nhổ, phỉ nhổ! Cái dáng vẻ như đến ngày tận thế đáng ghê tởm.
Tiếng nói Diệp Vân vang vọng khắp chiến trường, câu hỏi rõ ràng như vậy truyền vào lỗ tai đám thiên sứ và ác ma
Tiếng cười lớn lần thứ hai vang lên, dường như ngay cả mặt đất cũng chấn động.
Ánh mắt các thiên sứ lại trở nên hung ác, hận không thể đốt Diệp Vân không còn hạt bụi.
Đây không còn là sa ngã về phe ác ma nữa, mà là khiêu khích, khinh nhờn thần!
Morak tâm trạng nặng nề cũng không nhịn được mà cười to. Diệp Vân a Diệp Vân, quả nhiên không hổ là nữ nhân mà mình coi trọng!
Các Ma vương đều hứng thú nhìn Diệp Vân, nhân loại nhỏ bé này lại dám khiêu khích ả kỹ nữ dối trá A Mous kia, phải nói là dũng cảm hay là không biết trời cao đất dày đây?
Lúc này, nữ thần A Mous đã không còn dáng vẻ bình tĩnh khoan dung độ lượng như vừa rồi, ánh mắt băng lãnh nhìn Diệp Vân.
“Ngươi đã không còn là con dân của ta, cả thân thể và linh hồn ngươi đều đã bị ma hóa, ngươi đã trở thành ác ma dơ bẩn”. Nữ thần A Mous uy nghiêm nói, sau đó giơ quyền trượng trắng tinh trong tay lên.
Lạc Tâm Hồn trầm mặt, bởi vì hắn cảm nhận được một sức mạnh đang đè ép tỏa ra từ người của A Mous kia.
Rất rõ ràng ả ta thẹn quá hóa giận, sẽ ra tay với Diệp Vân. Mặc dù ả ta biểu hiện ra dáng vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Nhưng, bảy vị Ma vương sao có thể để A Mous thành công?
Bảy vị Ma vương tụ lại cùng một chỗ, xông lên bao vây lấy A Mous.
Bao nhiêu lần Thần Ma đại chiến, đều là như thế. Bảy vị Ma vương liên hợp đối phó vỡi nữ thần A Mous, mỗi lần đều là bất phân thắng bại.
Vì thế, Thần Ma đại chiến đều lấy kết thúc bất phân thắng bại mà kết thúc.
Các ác ma quý tộc cũng quấn lấy thiên sứ đánh nhau.
Không ít thiên sứ nhắm vào Diệp Vân, bọn họ muốn bầm thân tên nhân loại dám vũ nhục, khinh nhờn Thần này. Càng nhiều ác ma lao về bên này bảo vệ Diệp Vân.
“Có lẽ, ta nên cho ngươi quay về, quay về dáng vẻ tinh thuần ban đầu của ngươi”. Nữ thần A Mous bỗng trầm giọng nói một câu như vậy.
Bảy vị Ma vương nghe vậy, trong lòng đều thầm kêu không tốt.
Thế nhưng đã chậm, nữ thần A Mous giơ quyền trượng trong tay, một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào Diệp Vân.
Ánh sáng trắng đó chiếu thẳng vào người Diệp Vân, không hề báo trước, cũng không hề cho Lạc Tâm Hồn và đám ác ma thời gian phản ứng lại. Diệp Vân cũng không kịp phản ứng.
Ánh sáng kia cứ chiếu thẳng vào người Diệp Vân như vậy.
Diệp Vân nhíu mày, không có gì khó chịu.
Đây là ánh sáng gì?
Ngay khi Diệp Vân còn đang nghi hoặc, luồng sáng trắng kia bỗng nhiên bao bọc lấy toàn thân Diệp Vân.
Diệp Vân híp mắt, nhìn thân thể mình bị luồng ánh sáng kia bao bọc. Không hề khó chịu, mà còn có cảm giác ấm áp lạ thường.
Lạc Tâm Hồn có một cảm giác khó tả.
Trong mắt Lạc Tâm Hồn, Diệp Vân đang chầm chậm thu nhỏ lại, thu nhỏ lại.
Diệp Vân nhìn tay mình chầm chậm nhỏ đi, nhỏ đi, tay áo đã hoàn toàn che lấp bàn tay.
Lạc Tâm Hồn kinh hãi vươn tay muốn kéo Diệp Vân, nhưng lúc này Diệp Vân lại thu nhỏ rất nhanh khiến hắn bắt hụt.
Lúc này, Lạc Tâm Hồn mới hiểu ý của nữ thần A Mous là gì.
Trở lại dáng vẻ tinh thuần ban đầu!
Đó chính là xóa bỏ Diệp Vân hiện tại, làm cho Diệp Vân biến thành một đứa bé.
Không! Có thể càng là dáng vẻ nguyên thủy hơn.
Sẽ biến thành một luồng u hồn? !!
Bình luận truyện