Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em
Chương 2: Ôsin riêng
- Muốn chết hả ?
Nó run nhẹ khi nghe thấy giọng nói đầy tức giận của hắn. Nó thật không dám ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn thật đáng sợ. Ánh mắt màu tím của hắn giờ đã chuyển sang một màu đỏ. Màu của máu... Đôi tay hắn run lên từng đợt và đầy gân xanh. Hắn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn nó. Từng bước chân của hắn tiến gần đến nó. Nó hoảng sợ vội lui lại phía sau. Ông trời đúng là không giúp cho nó.Nó bị ép vào một cái cây khác. Nó định chạy sang một bên để trốn thoát. Dường như, hắn đọc được suy nghĩ của nó. Hắn lấy một tay chặn lại. Tình hình lúc này rất mờ ám.
- Tôi hỏi cô muốn chết hả ? - Hắn tức giận hét lên. Hắn như một con sư tử đang ngủ bị người khác đánh thức.
- Trả lời mau. - Hắn ra lệnh. Hắn ghét nhất là bị người khác bơ. Hắn cũng ghét luôn loại người đi nghe lén người khác. Rất rất ghét.
- Tấ...t nhiê...nhiên...là khô...ng rồi. - Nó ấp úng trả lời. Tiếng hét của hắn làm nó giật mình.
- Nhìn mặt tôi. - Hắn bực mình. Lần đầu tiên hắn gặp một đứa con gái như vậy. Không thèm trả lời câu hỏi của hắn. Nói chuyện với hắn mà không nhìn thẳng vào mặt hắn. Nó đúng là đứa rắc rối nhất mà hắn từng gặp.
Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Khuôn mặt nó thoáng đỏ. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc gần như vậy với một đứa con trai. Và cũng là lần đầu tiên nó thấy một con người đẹp như tượng tạc thế này. Hắn rất đẹp. Từng milimet trên khuôn mặt của hắn đều khiến người khác say mê ngắm mà không nỡ rời mắt. Thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn vội lên tiếng:
- Đến đây làm gì ? - Hắn lạnh lùng. Bỏ cánh tay của mình xuống, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó khiến nó ngượng ngùng mà quay mặt đi.
- Tôi đến thăm mộ người quen. - Nó vội vàng trả lời. Nó sợ lại phải nghe tiếng "sư tử gầm".
- Là đó ? - Hắn vừa nói vừa lấy tay của mình chỉ đến ngôi mộ của mẹ hắn.
- Đúng. - Nói rồi, nó đi về phía mộ. Bây giờ hắn mới để ý đến bó hoa hồng trắng trên tay nó."Rốt cuộc thì cô ta là ai ? Tại sao lại quen biết mẹ ? " Hắn khó nghĩ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp nó lần nào đâu. Đang đau đầu với một mớ suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên thấy một con số quen thuộc thì vội nghe máy rồi lên xe đi mất hút. Nó ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc xe hắn. Hắn rất đẹp nhưng cũng rất khó tính, lại còn khá là kiêu ngạo nữa chứ.
Sau khi đã cắm hoa và thắp nhang như lời của nội hắn dặn, nó cũng đi xuống đồi và lên xe về biệt thự để chuẩn bị cho buổi tiệc. Những công việc bận rộn nhưng đầy niềm vui cứ thế hiện ra. Không khí vui vẻ bao quanh biệt thự.
Trái ngược với không khí vui tươi ở biệt thự. Nơi đây đầy mùi vị chết chóc, cũng đầy mùi tanh của máu. Một màu đen bao trùm tất cả. Khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng bọ sát di chuyển và tiếng nhịp tim đập.
Ngồi trên chiếc ghế đầy uy nghiêm, ông Vương lẳng lặng nhìn cái tên trước mặt. Hai chân bắt chéo, hai tay vòng lại, khuôn mặt bất cần. Nhìn ông lúc này không một ai nghĩ ông đã ngoài bốn mươi cả.
- Khai mau. - Tiếng hét chói tai của một tên vệ sĩ đứng đối diện ông.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, tên vệ sĩ kia ra sức đánh vào người anh chàng bị trói gần đó. Anh chàng nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, anh còn ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt ông Vương với một vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt anh rất hoàn mĩ, rất đẹp. Mặc dù trên khuôn mặt đầy những vết thương do bị hành hung. Anh nhếch mép rồi nhè nhẹ lên tiếng.
- Bỉ ổi. - Giọng nói của anh có chút đau đớn, cũng có chút chán ghét và một chút thách thức.
- Hahaha... Khá lắm. - Ông Vương đứng phắt dậy. Đi thẳng về phía anh rồi cười lớn.
Anh dùng đôi mắt màu huyết nhìn thẳng vào mắt ông Vương. Từng cử động của anh đều khiến người khác phải say mê. Cho dù ở góc cạnh nào thì anh vẫn luôn thể hiện rõ nét nam tính của mình.
- Không phải muốn tôi khai sao ? Muốn người khác khai ra bí mật mà hành hung như thế này sao ? - Anh nhìn ông Vương khinh khỉnh.
- À... Vậy mày muốn gì ? - Ông Vương nhìn anh như hiểu ra vấn đề.
- Lại đây. - Anh nhìn ông Vương rồi thì thào.
Ông Vương không nói gì chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh anh. Khẽ cúi đầu xuống, ghé tai mình lại gần miệng anh. Anh nhè nhẹ nói với giọng chế diễu.
- Mạng sống của ông. Ok ? - Anh nhếch mép.
- Đánh. - Ông Vương mặt biến sắc. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Giọng nói của ông có chút khẩn trương, cũng có chút ghen ghét. Nói rồi, ông bước thẳng ra ngoài.
Nghe được lệnh, đám vệ sĩ đi đến bên cạnh anh rồi ra sức đánh. Anh cố gắng nhẫn nhịn. Khuôn mặt anh trắng bệch lên hẳn. Đôi mắt nhìn chiếc cửa ông vừa đi ra với lửa hận thù. Anh không còn chịu đựng được bao lâu. Đôi mắt anh từ từ nhắm lại. Nhưng, có tiếng động gì đó, chính xác là tiếng nói của một chàng trai. Anh cố gắng mở đôi mắt của mình ra với chút sức lực cuối cùng.
Đó là một chàng trai rất đẹp, có đôi mắt màu huyết giống anh. Trên người chàng trai đó tỏa ra một hàn khí đáng sợ nhưng sao anh lại thấy nó ấm áp. Chàng trai bước đi đến bên cạnh đám vệ sĩ rồi nói với giọng đầy quyền lực.
- Các người đang làm gì vậy ?
- Chào đại thiếu gia. - Đám vệ sĩ đồng loạt hô to. - Việc này không liên quan đến thiếu gia. Vì thế xin thiếu gia lui ra ngoài ạ. - Một tên to con nhất đứng ra nói.
- Không liên quan à. Nực cười thật. Các ngươi vừa gọi ta là gì mà nói ta không liên quan. Ta ra lệnh cho các người mau thả anh ta ra trước khi ta cho các người về gặp Diêm Vương. - Chàng trai kia anh dũng lên tiếng, ngón tay cái không tự chủ được mà chỉ về phía anh.
- Nhưng... - Đám vệ sĩ đắn đo. Thực sự thì ai họ cũng sợ. Ông Vương hay anh, mỗi người đều có một nét lạnh lùng và đáng sợ riêng. Rốt cuộc thì phải theo ai mới đúng đây.
- Sợ baba ta chứ gì. Yên tâm, những việc còn lại ta sẽ chịu trách nhiệm. Còn bây giờ thì thả người đi. - Như hiểu được tâm tình của đám về sĩ, anh lên tiếng chắc nịch.
Đám vệ sĩ có hơi đắn đo một chút nhưng rồi cũng đi đến cởi trói cho anh. Người anh mền nhũn ra. Không còn chút sức lực nào. Thân người anh chuẩn bị đỗ xuống sàn nhà thì từ đâu, một bàn tay đỡ lấy anh.
Dìu anh bước ra khỏi căn phòng. Chàng trai kia cõng anh trên lưng đi xa khỏi căn nhà. Sau một lúc ngất xỉu,anh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trên lưng một chàng trai nào đó. Anh ái ngại lên tiếng.
- Tôi có thể tự đi được. - Anh thều thào. Giọng nói vẫn còn chút mệt mỏi.
- Không sao. Tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên. Tôi đã mất công cứu anh nên tôi không muốn công sức của mình bị đổ sông đổ biển khi anh lại lăn ra đường ngất nữa. - Chàng trai kia nhẹ nhàng nói. Giọng nói nhẹ như bông khiến người khác nghe thật êm tai.
- Cậu đã cứu tôi sao. Cảm ơn nhiều. Cậu tên gì ? - Anh yếu ớt nói. Giọng anh cũng thật nhẹ.
- Không có gì. Tôi tên Thiên Minh_Vương Thiên Minh. - Chàng trai đó không ai khác là anh, Vương Thiên Minh.
- Cậu là con trai của ông ta sao ? - Anh nhìn Thiên Minh ngạc nhiên. Tại sao Thiên Minh lại cứu anh ? Không phải là ba Thiên Minh muốn giết anh sao ? Lại có ý đồ gì nữa đây ?
- Đúng. Anh đừng lo. Tôi không làm hại anh đâu. Tôi không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.- Thiên Minh như nhìn thấu tâm can của anh. - Mà tôi chưa biết tên anh thì phải ? - Thiên Minh cười nhẹ rồi hỏi.
- Tôi là Hưng_Nguyễn Hoàng Khánh Hưng. - Anh cũng cười. Không hiểu sao khi đi bên cạnh Thiên Minh anh lại thấy an toàn như vậy. Rõ ràng là anh vẫn biết Thiên Minh chính là con trai của kẻ thù nhưng anh vẫn không có chút đề phòng nào khi ở bên cạnh cậu.
- Tên đẹp nhỉ. - Thiên Minh vừa đi vừa nói.
Không khí rơi vào im lặng. Không ai nói với ai câu gì. Không một tiếng động nào. Chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Tiếng bước chân của Thiên Minh và tiếng thở đều đều của cả hai. Khánh Hưng mệt mỏi thiếp đi trên vai Minh. Thiên Minh lẳng lặng bước đi. Đến một ngôi biệt thự màu trắng, anh mở cổng rồi đi vào.
Con Lamborghini Reventon Roadster phóng như bay trên đường. Không ai thấy được khuôn mặt của người đang chạy xe. Tất cả mọi người đều phải tránh ra hai bên nếu chưa muốn chết. Những lời mắng chửi đến những ngôn từ thô tục được phát ra.
Tuy đã nghe thấy tất cả nhưng hắn vẫn không mảy may bận tâm gì chỉ chuyên tâm vào chạy xe. Chiếc xe chạy được khoảng 30 phút thì tới một ngôi biệt thự màu trắng. Bước nhanh xuống xe, hắn lấy từ trong túi quần một chiếc mặt nạ màu đen rồi đeo vào sau đó mở cổng đi vào trong biệt thự.
Thiên Minh quay mặt lại khi nghe có tiếng mở cửa phòng. Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình.
- Tới rồi sao. - Anh nhàn nhạt lên tiếng.
- Khánh Hưng đâu ? - Hắn vào thẳng vấn đề. Hắn không muốn tốn thời gian cho mấy việc nhảm nhí này.
- Đang ngủ. - Thiên Minh kiệm lời.
Không nói gì, hắn lẳng lặng bước đến chiếc giường, chỗ Khánh Hưng đang nằm ngủ. Khuôn mặt anh bình yên, không còn nét khinh khỉnh hay đề phòng giống như lúc đối diện với ông Vương nữa. Khẽ lay lay Hưng, hắn vừa nói với Thiên Minh.
- Cảm ơn. - Hai từ ngắn gọn nhưng chứa rất nhiều cảm xúc. Khinh bỉ có, chán ghét có, biết ơn có...
Thiên Minh không nói gì, anh đi thẳng ra ngoài. Sau khi anh đi ra, Khánh Hưng cũng tỉnh dậy. Hưng nhúc nhích người, toàn thân ê ẩm. Hưng nhìn vào người đang ngồi bên cạnh mình. Rất quen. Bỗng dưng Hưng ngồi bật dậy rồi cúi đầu nói.
- Chào bang chủ. Chào mừng người trở về.
- Không sao đâu.Ở đây cứ gọi là em được rồi. - Hắn nhẹ giọng.
- Ừ, em về khi nào vậy ? Sao không gọi anh ra đón. - Khánh Hưng cười nhẹ.
- Em mới về lúc sáng. - Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Hưng rồi nói. - Họ có làm gì anh không ? - Hăn tiếp lời. Ánh mắt lộ lên một tia phức tạp.
- Em yên tâm đi. Anh chưa chết. - Hưng cười.
Hắn không nói gì, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường rồi nói.
- Về thôi. Hôm nay em có việc.
- Ừ. - Nói rồi, Khánh Hưng bước xuống giường.
Ra đến cổng. Khánh Hưng quay lại cảm ơn Thiên Minh rồi đi mất hút. Chiếc xe lại chạy với tốc độ "bàn thờ". Đến một ngôi biệt thự mang kiến trúc Châu Âu. Cả hai bước thẳng vào nhà. Ai về phòng nấy.
Hắn đi đến tủ quần áo lấy một chiếc quần jean và một chiếc áo sơ mi trắng rồi đi vào phòng tắm.
20' sau, hắn bước xuống nhà. Hắn đã đẹp, nay lại càng đẹp hơn. Khánh Hưng nhìn hắn không chớp mắt khiến hắn khó chịu.
- Anh nhìn gì ? Lạ lắm sao ?
- Không có gì. Thôi em đi đi. - Khánh Hưng cười.
Hắn đi vào nhà xe, lấy một con Lamborrghini Aventardo rồi phóng vụt đi mất.
Mọi người đã có mặt đầy đủ tại biệt thự Moon. Tất cả những người ở đây đều là những chủ tịch của tập đoàn khá lớn. Họ đến đây chỉ với một mục đích duy nhất đó là mở rộng thêm mối quan hệ. Và tiếp cận được với chủ tịch tập đoàn Star là ông Dương Long Tuấn Kiệt - baba hắn. Những chủ tịch có con gái khi thấy ông Kiệt thì vội chạy đến chào hỏi, làm quen để kết thông gia.
- Chào chủ tịch Dương. Sức khỏe của ông thế nào ? - Chủ tịch Trần chìa tay ra tỏ ý muốn bắt.
- Cảm ơn chủ tịch Trần. Tôi thì vẫn vậy. - Ông Kiệt cười rồi lịch sự bắt tay lại.
- Xin giới thiệu với chủ tịch Dương. Đây là con gái của tôi, Phương Nhi. - Ông Trần chỉ về phía cô gái mặc chiếc vày màu trắng kia. - Phương Nhi, con lại đây chào chủ tịch đi. - Chủ tịch Trần tiếp lời.
- Dạ, con chào chủ tịch. - Phương Nhi lễ phép.
Như hiểu ra được ngụ ý trong màn giới thiệu này. Ông Kiệt vội vàng lên tiếng.
- Ồ, đây là con gái của ông Trần à. Thật là xinh đẹp. Con có thể làm em gái của Moon nhỉ.
Chủ tịch Trần nghe thấy lời nói của ông Kiệt thì nhăn mặt. Rõ ràng là ông đã ám chỉ muốn Phương Nhi làm vợ con trai ông Kiệt mà. Tại sao lại thành em gái.
- À... Vâng, em gái. - Chủ tịch Trần khó chịu.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đang nói chuyện vui vẻ thì từ cửa. Ba con Ferrari, Lamborghini và BMW thắng lại. Tiếng kêu chói tai của chiếc xe vang lên. Từ trên xe, ba chàng trai bước xuống. Mỗi người một nét đẹp riêng. Ba chàng bước vào trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Đi đến bên cạnh chiếc ghế salon gần đó. Ba chàng khẽ cúi người xuống hôn lên đôi bàn tay của một bà lão. Người đó không ai khác là nội hắn.
- Con chào nội. Nội khỏe chứ. - Một trong ba chàng trai lên tiếng. Đi kèm với lời chào đó là một nụ cười thiên thần. Tất cả các cô gái cô mặt trong buổi tiệc như chết đứng trước vẻ đẹp như nắng mặt trời của anh.
- Ta không sao. Vẫn ổn. Mấy con biết tin gì chưa. Tối nay, nhóc Moon sẽ đến đây mừng thọ ta đó. - Nội hắn cười rất tươi. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thể hiện rõ.
- Vậy sao. Tốt quá rồi. - Chàng trai thứ hai cũng cười nhẹ.
Két.....
Tiếng thắng của một chiếc xe nào đó vang lên. Đám bảo vệ thấy nhã hiệu và bảng số của chiếc xe thì vội chạy đến mở cửa ra rồi cúi đầu xuống chào. Từ trên xe, một chàng trai, à không, phải gọi là một chàng hoàng tử bước xuống. Trên người là chiếc áo sơ mi trắng đi kèm là chiếc quần jean. Tuy trang phục đơn giản nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp vốn có của anh.
Chàng trai đó bước từng bước chân mạnh mẽ đi vào biệt thự. Baba hắn nhìn mà muốn rơi cả nước mắt. Đứa con mà ông mong nhớ suốt 10 năm trời cuối cùng cũng đã trở về. Vâng, đó không ai khác chính là hắn - Dương Lâm Hoàng Phi.
Tất cả mọi người có mặt tại biệt thự bây giờ mới mở mang tầm mắt. Trước đây họ gặp rất nhiều người đẹp, ca sĩ, người mẫu... Nhưng... nét đẹp này rất đặc biệt. Có chút gì đó dịu dàng, có chút gì đó nam tính, cũng có chút mạnh mẽ... Họ còn một điều rất thắc mắc. Đây là ai?
Thấy hắn đang bước đến bên cạnh mình, nội hắn vội đứng dậy. Nhìn chằm chằm vào người hắn như thể chỉ cần rời mắt khỏi hắn thì hắn sẽ biến mất. Bà dang rộng vòng tay của mình ra để đón hắn vào lòng. Hắn nhẹ nhàng bước vào vòng tay của bà.
- Nội rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Con có biết nội nhớ con lắm không. Rất rất nhớ. - Nội hắn ôm chặt lấy hắn. Nước mắt bà khẽ rơi.
Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay bà, hắn ho nhẹ như để lấy lại giọng nói của mình. Bây giờ hắn mới để ý là còn có ba nhân vật đang đứng nhìn chằm chằm vào mình.
- Lạ lắm à. - Hắn không nhìn ba chàng mà nói.
- Đúng, rất lạ. Có lẽ tụi này không quen. - Chàng trai thứ hai lạnh giọng.
- Đừng nhìn tao với ánh mắt đó. - Hắn lẳng lặng bước đến lấy một ly rượu rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Những ánh mắt cứ dõi theo hắn. Những cử chỉ của hắn đều khiến người khác phải ngạc nhiên. Còn cả lúc hắn ôm lấy lão phu nhân nữa. Rốt cuộc hắn là ai?
Ba chàng kia cười trừ khi thấy thái độ của hắn. Hắn luôn luôn dửng dưng như vậy. Đi đến lấy một ly rượu rồi ngồi ngay bên cạnh hắn.
- Mày còn nhớ tao là ai chứ ? - Chàng trai thứ nhất hỏi.
- Phan Minh Gia Long. - Hắn kiệm lời. Lúc nào hắn cũng như vậy. - Còn mày, Nguyên Nguyên, thằng khùng ngồi bên cạnh là Thiên Khôi. - Hắn tiếp lời. Bàn tay của hắn chỉ vào chàng trai thứ hai rồi đến chàng trai ngồi bên cạnh. Ngay bây giờ ba chàng chỉ muốn bay đến khuôn mặt anh tuấn của hắn để cho một phát thôi.
- Alô...1...2,3,...4,...5... Hôm nay, tôi tổ chức buổi tiệc này thứ nhất là để mừng thọ mẹ tôi là bà Vũ Quân Linh. Thứ hai, tôi muốn giới thiệu đến mọi người đứa con trai duy nhất của tôi, Hoàng Phi. - Giọng ông Kiệt đều đều.
Mọi người hốt hoảng nhìn về phía hắn, nơi mà cánh tay ông Kiệt hướng đến. Hắn vẫn vậy, dửng dưng đến lạ thường. Nghe nhắc đến tên mình mà hắn vẫn không có ý định đứng lên để chào mọi người. Cầm ly rượu trên tay, hắn giương đôi mắt màu tím của mình lên nhìn mọi người. Thấy ánh mắt đầy băng tuyết của hắn, mọi người lập tức quay mặt đi chỗ khác. Buổi tiệc cứ thế diễn ra trong sự thấp thỏm lo sợ của mọi người.
Tan tiệc, hắn bước ra cổng định lên xe đi về thì nội hắn từ đâu chạy ra kéo hắn lại rồi nói:
- Ta có chuyện muốn nói với con. Con ngồi xuống đây trước đi đã. - Nội hắn nói rồi ngồi xuống chiếc ghế ở giữa.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống rồi đưa mắt lên nhìn nội. Ba thằng bạn và baba của hắn thì ngồi đối diện. Ông Kiệt đưa ánh mắt đầy đau thương lên nhìn hắn. Mặc dù vẫn biết là baba nhìn mình nhưng hắn vẫn không mảy may bận tâm.
- Nội nói đi. - Hắn mệt mỏi khi cái không khí căng thẳng này cứ bám lấy hắn.
- À... Ta muốn con dọn đến đây ở với ta. - Nội hắn ấp úng. Tuy đối diện với cháu trai mình nhưng dường như bà Linh vẫn không bớt căng thẳng.
- Không. - Một chữ thôi nhưng cũng đủ làm trái tim của ai đó đau thét.
- Tại sao vậy ? Con định kéo dài mối hận này đến khi nào.-Bà Linh nhìn chằm chằm vào đứa cháu mà bà yêu thương hết mực.
- Đến khi nào ông ta chết. - Hắn đưa ánh mắt hận thù lên nhìn vào mắt ông Kiệt.
- Con hận ta đến mức đó sao ? - Trái tim như có ngàn mũi dao đâm vào. Ông Kiệt đau đớn lên tiếng. Giọng nói chứa đầy hối hận.
Hắn không nói gì, chỉ thu ánh mắt của mình lại, bắt cheo hai chân, ánh mắt khép hờ. Nội hắn thấy hắn im lặng thì vội lên tiếng.
- Con không thấy tội cho ta sao. Ta là người làm sai à.
- Nội không làm sai... Nhưng.... Nội là mẹ ông ta. - Hắn vẫn không mở mắt nói.
- Con hãy về đây ở với ta. Ta muốn bù đắp cho con. - Ông Kiệt lên tiếng. Ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Từng cử động của hắn đều được thu vào mắt ông.
- Bù đắp à... Nực cười thật. Ông là gì mà đòi bù đắp cho tôi. Ông khiến tôi mất đi mọi thứ rồi muốn bù đắp cho tôi à. Tôi không còn là nó nữa... Không còn là Moon ngu ngốc, lúc nào cũng chạy theo ông như ngày xưa nữa. Tôi...đã...khác. - Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
- Nhưng... Sự việc năm đó ta đâu muốn. - Ông Kiệt đau buồn khi nhớ đến quảng thời gian đó. Thời gian mà ông như cái xác không hồn.
- Tôi không muốn kéo dài thêm chuyện này nữa. Đủ rồi. - Hắn lạnh lùng.
- Mày hãy đến đây ở đi. - Chàng trai tên Gia Long bất ngờ lên tiếng.
- Không. - Hắn lặp lại.
- Đừng cứng đầu nữa. Mọi người đã đủ mệt mỏi vì mày rồi. - Còn bây giờ là đến chàng trai tên Nguyên Nguyên.
- Làm đi. - Khôi kiệm lời.
- Thôi được. Ba điều kiện. - Hắn suy nghĩ rồi nói.
- Ba điều gì, con nói đi. - Nội hắn thấy hắn đồng ý thì mừng rỡ.
- Thứ nhất, cuộc sống của tôi miễn xen vào. Thứ hai, lúc nhỏ thế nào thì bây giờ vậy. Thứ ba, tôi không có quan hệ với ông ta. - Hắn nói một mạch.
- Được, ta đồng ý. - Nội hắn miễn cưỡng nói. - Nhưng ta cũng có một điều kiện. - Nội hắn ấp úng.
- Là gì ? - Hắn kiệm lời.
- Ta muốn con bé Sun chăm sóc cho con. - Nội hắn.
- Tùy nội. - Sau câu nói của hắn, nội hắn cho người gọi nó ra.
Nó bước ra, khuôn mặt nó cúi xuống, không dám ngước đầu lên. Nó biết thể nào nó cũng chết. Đắc tội với ai không đắc lại đi đắp tội với đại thiếu gia nữa thì... Nó chỉ có nước chết.
- Ngước mặt lên. - Hắn ra lệnh. Giọng lạnh băng. Hắn nhìn nó cảm thấy rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nó run run, khuôn mặt dần được ngước lên. Hắn nhận ra nó là con nhỏ rắc rối gặp ở nghĩa trang thì khẽ nhếch mép rồi bước thẳng lên lầu mà không nói thêm gì để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo. Nó biết mình đã thoát nạn thì vui mừng trong lòng. Nó chào mọi người rồi đi vào trong bếp. Ba chàng Khôi, Nguyên và Long thì lên xe đi về nhà.
Nó run nhẹ khi nghe thấy giọng nói đầy tức giận của hắn. Nó thật không dám ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn thật đáng sợ. Ánh mắt màu tím của hắn giờ đã chuyển sang một màu đỏ. Màu của máu... Đôi tay hắn run lên từng đợt và đầy gân xanh. Hắn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn nó. Từng bước chân của hắn tiến gần đến nó. Nó hoảng sợ vội lui lại phía sau. Ông trời đúng là không giúp cho nó.Nó bị ép vào một cái cây khác. Nó định chạy sang một bên để trốn thoát. Dường như, hắn đọc được suy nghĩ của nó. Hắn lấy một tay chặn lại. Tình hình lúc này rất mờ ám.
- Tôi hỏi cô muốn chết hả ? - Hắn tức giận hét lên. Hắn như một con sư tử đang ngủ bị người khác đánh thức.
- Trả lời mau. - Hắn ra lệnh. Hắn ghét nhất là bị người khác bơ. Hắn cũng ghét luôn loại người đi nghe lén người khác. Rất rất ghét.
- Tấ...t nhiê...nhiên...là khô...ng rồi. - Nó ấp úng trả lời. Tiếng hét của hắn làm nó giật mình.
- Nhìn mặt tôi. - Hắn bực mình. Lần đầu tiên hắn gặp một đứa con gái như vậy. Không thèm trả lời câu hỏi của hắn. Nói chuyện với hắn mà không nhìn thẳng vào mặt hắn. Nó đúng là đứa rắc rối nhất mà hắn từng gặp.
Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Khuôn mặt nó thoáng đỏ. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc gần như vậy với một đứa con trai. Và cũng là lần đầu tiên nó thấy một con người đẹp như tượng tạc thế này. Hắn rất đẹp. Từng milimet trên khuôn mặt của hắn đều khiến người khác say mê ngắm mà không nỡ rời mắt. Thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn vội lên tiếng:
- Đến đây làm gì ? - Hắn lạnh lùng. Bỏ cánh tay của mình xuống, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó khiến nó ngượng ngùng mà quay mặt đi.
- Tôi đến thăm mộ người quen. - Nó vội vàng trả lời. Nó sợ lại phải nghe tiếng "sư tử gầm".
- Là đó ? - Hắn vừa nói vừa lấy tay của mình chỉ đến ngôi mộ của mẹ hắn.
- Đúng. - Nói rồi, nó đi về phía mộ. Bây giờ hắn mới để ý đến bó hoa hồng trắng trên tay nó."Rốt cuộc thì cô ta là ai ? Tại sao lại quen biết mẹ ? " Hắn khó nghĩ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp nó lần nào đâu. Đang đau đầu với một mớ suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên thấy một con số quen thuộc thì vội nghe máy rồi lên xe đi mất hút. Nó ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc xe hắn. Hắn rất đẹp nhưng cũng rất khó tính, lại còn khá là kiêu ngạo nữa chứ.
Sau khi đã cắm hoa và thắp nhang như lời của nội hắn dặn, nó cũng đi xuống đồi và lên xe về biệt thự để chuẩn bị cho buổi tiệc. Những công việc bận rộn nhưng đầy niềm vui cứ thế hiện ra. Không khí vui vẻ bao quanh biệt thự.
Trái ngược với không khí vui tươi ở biệt thự. Nơi đây đầy mùi vị chết chóc, cũng đầy mùi tanh của máu. Một màu đen bao trùm tất cả. Khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng bọ sát di chuyển và tiếng nhịp tim đập.
Ngồi trên chiếc ghế đầy uy nghiêm, ông Vương lẳng lặng nhìn cái tên trước mặt. Hai chân bắt chéo, hai tay vòng lại, khuôn mặt bất cần. Nhìn ông lúc này không một ai nghĩ ông đã ngoài bốn mươi cả.
- Khai mau. - Tiếng hét chói tai của một tên vệ sĩ đứng đối diện ông.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, tên vệ sĩ kia ra sức đánh vào người anh chàng bị trói gần đó. Anh chàng nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, anh còn ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt ông Vương với một vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt anh rất hoàn mĩ, rất đẹp. Mặc dù trên khuôn mặt đầy những vết thương do bị hành hung. Anh nhếch mép rồi nhè nhẹ lên tiếng.
- Bỉ ổi. - Giọng nói của anh có chút đau đớn, cũng có chút chán ghét và một chút thách thức.
- Hahaha... Khá lắm. - Ông Vương đứng phắt dậy. Đi thẳng về phía anh rồi cười lớn.
Anh dùng đôi mắt màu huyết nhìn thẳng vào mắt ông Vương. Từng cử động của anh đều khiến người khác phải say mê. Cho dù ở góc cạnh nào thì anh vẫn luôn thể hiện rõ nét nam tính của mình.
- Không phải muốn tôi khai sao ? Muốn người khác khai ra bí mật mà hành hung như thế này sao ? - Anh nhìn ông Vương khinh khỉnh.
- À... Vậy mày muốn gì ? - Ông Vương nhìn anh như hiểu ra vấn đề.
- Lại đây. - Anh nhìn ông Vương rồi thì thào.
Ông Vương không nói gì chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh anh. Khẽ cúi đầu xuống, ghé tai mình lại gần miệng anh. Anh nhè nhẹ nói với giọng chế diễu.
- Mạng sống của ông. Ok ? - Anh nhếch mép.
- Đánh. - Ông Vương mặt biến sắc. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Giọng nói của ông có chút khẩn trương, cũng có chút ghen ghét. Nói rồi, ông bước thẳng ra ngoài.
Nghe được lệnh, đám vệ sĩ đi đến bên cạnh anh rồi ra sức đánh. Anh cố gắng nhẫn nhịn. Khuôn mặt anh trắng bệch lên hẳn. Đôi mắt nhìn chiếc cửa ông vừa đi ra với lửa hận thù. Anh không còn chịu đựng được bao lâu. Đôi mắt anh từ từ nhắm lại. Nhưng, có tiếng động gì đó, chính xác là tiếng nói của một chàng trai. Anh cố gắng mở đôi mắt của mình ra với chút sức lực cuối cùng.
Đó là một chàng trai rất đẹp, có đôi mắt màu huyết giống anh. Trên người chàng trai đó tỏa ra một hàn khí đáng sợ nhưng sao anh lại thấy nó ấm áp. Chàng trai bước đi đến bên cạnh đám vệ sĩ rồi nói với giọng đầy quyền lực.
- Các người đang làm gì vậy ?
- Chào đại thiếu gia. - Đám vệ sĩ đồng loạt hô to. - Việc này không liên quan đến thiếu gia. Vì thế xin thiếu gia lui ra ngoài ạ. - Một tên to con nhất đứng ra nói.
- Không liên quan à. Nực cười thật. Các ngươi vừa gọi ta là gì mà nói ta không liên quan. Ta ra lệnh cho các người mau thả anh ta ra trước khi ta cho các người về gặp Diêm Vương. - Chàng trai kia anh dũng lên tiếng, ngón tay cái không tự chủ được mà chỉ về phía anh.
- Nhưng... - Đám vệ sĩ đắn đo. Thực sự thì ai họ cũng sợ. Ông Vương hay anh, mỗi người đều có một nét lạnh lùng và đáng sợ riêng. Rốt cuộc thì phải theo ai mới đúng đây.
- Sợ baba ta chứ gì. Yên tâm, những việc còn lại ta sẽ chịu trách nhiệm. Còn bây giờ thì thả người đi. - Như hiểu được tâm tình của đám về sĩ, anh lên tiếng chắc nịch.
Đám vệ sĩ có hơi đắn đo một chút nhưng rồi cũng đi đến cởi trói cho anh. Người anh mền nhũn ra. Không còn chút sức lực nào. Thân người anh chuẩn bị đỗ xuống sàn nhà thì từ đâu, một bàn tay đỡ lấy anh.
Dìu anh bước ra khỏi căn phòng. Chàng trai kia cõng anh trên lưng đi xa khỏi căn nhà. Sau một lúc ngất xỉu,anh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trên lưng một chàng trai nào đó. Anh ái ngại lên tiếng.
- Tôi có thể tự đi được. - Anh thều thào. Giọng nói vẫn còn chút mệt mỏi.
- Không sao. Tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên. Tôi đã mất công cứu anh nên tôi không muốn công sức của mình bị đổ sông đổ biển khi anh lại lăn ra đường ngất nữa. - Chàng trai kia nhẹ nhàng nói. Giọng nói nhẹ như bông khiến người khác nghe thật êm tai.
- Cậu đã cứu tôi sao. Cảm ơn nhiều. Cậu tên gì ? - Anh yếu ớt nói. Giọng anh cũng thật nhẹ.
- Không có gì. Tôi tên Thiên Minh_Vương Thiên Minh. - Chàng trai đó không ai khác là anh, Vương Thiên Minh.
- Cậu là con trai của ông ta sao ? - Anh nhìn Thiên Minh ngạc nhiên. Tại sao Thiên Minh lại cứu anh ? Không phải là ba Thiên Minh muốn giết anh sao ? Lại có ý đồ gì nữa đây ?
- Đúng. Anh đừng lo. Tôi không làm hại anh đâu. Tôi không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.- Thiên Minh như nhìn thấu tâm can của anh. - Mà tôi chưa biết tên anh thì phải ? - Thiên Minh cười nhẹ rồi hỏi.
- Tôi là Hưng_Nguyễn Hoàng Khánh Hưng. - Anh cũng cười. Không hiểu sao khi đi bên cạnh Thiên Minh anh lại thấy an toàn như vậy. Rõ ràng là anh vẫn biết Thiên Minh chính là con trai của kẻ thù nhưng anh vẫn không có chút đề phòng nào khi ở bên cạnh cậu.
- Tên đẹp nhỉ. - Thiên Minh vừa đi vừa nói.
Không khí rơi vào im lặng. Không ai nói với ai câu gì. Không một tiếng động nào. Chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Tiếng bước chân của Thiên Minh và tiếng thở đều đều của cả hai. Khánh Hưng mệt mỏi thiếp đi trên vai Minh. Thiên Minh lẳng lặng bước đi. Đến một ngôi biệt thự màu trắng, anh mở cổng rồi đi vào.
Con Lamborghini Reventon Roadster phóng như bay trên đường. Không ai thấy được khuôn mặt của người đang chạy xe. Tất cả mọi người đều phải tránh ra hai bên nếu chưa muốn chết. Những lời mắng chửi đến những ngôn từ thô tục được phát ra.
Tuy đã nghe thấy tất cả nhưng hắn vẫn không mảy may bận tâm gì chỉ chuyên tâm vào chạy xe. Chiếc xe chạy được khoảng 30 phút thì tới một ngôi biệt thự màu trắng. Bước nhanh xuống xe, hắn lấy từ trong túi quần một chiếc mặt nạ màu đen rồi đeo vào sau đó mở cổng đi vào trong biệt thự.
Thiên Minh quay mặt lại khi nghe có tiếng mở cửa phòng. Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình.
- Tới rồi sao. - Anh nhàn nhạt lên tiếng.
- Khánh Hưng đâu ? - Hắn vào thẳng vấn đề. Hắn không muốn tốn thời gian cho mấy việc nhảm nhí này.
- Đang ngủ. - Thiên Minh kiệm lời.
Không nói gì, hắn lẳng lặng bước đến chiếc giường, chỗ Khánh Hưng đang nằm ngủ. Khuôn mặt anh bình yên, không còn nét khinh khỉnh hay đề phòng giống như lúc đối diện với ông Vương nữa. Khẽ lay lay Hưng, hắn vừa nói với Thiên Minh.
- Cảm ơn. - Hai từ ngắn gọn nhưng chứa rất nhiều cảm xúc. Khinh bỉ có, chán ghét có, biết ơn có...
Thiên Minh không nói gì, anh đi thẳng ra ngoài. Sau khi anh đi ra, Khánh Hưng cũng tỉnh dậy. Hưng nhúc nhích người, toàn thân ê ẩm. Hưng nhìn vào người đang ngồi bên cạnh mình. Rất quen. Bỗng dưng Hưng ngồi bật dậy rồi cúi đầu nói.
- Chào bang chủ. Chào mừng người trở về.
- Không sao đâu.Ở đây cứ gọi là em được rồi. - Hắn nhẹ giọng.
- Ừ, em về khi nào vậy ? Sao không gọi anh ra đón. - Khánh Hưng cười nhẹ.
- Em mới về lúc sáng. - Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Hưng rồi nói. - Họ có làm gì anh không ? - Hăn tiếp lời. Ánh mắt lộ lên một tia phức tạp.
- Em yên tâm đi. Anh chưa chết. - Hưng cười.
Hắn không nói gì, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường rồi nói.
- Về thôi. Hôm nay em có việc.
- Ừ. - Nói rồi, Khánh Hưng bước xuống giường.
Ra đến cổng. Khánh Hưng quay lại cảm ơn Thiên Minh rồi đi mất hút. Chiếc xe lại chạy với tốc độ "bàn thờ". Đến một ngôi biệt thự mang kiến trúc Châu Âu. Cả hai bước thẳng vào nhà. Ai về phòng nấy.
Hắn đi đến tủ quần áo lấy một chiếc quần jean và một chiếc áo sơ mi trắng rồi đi vào phòng tắm.
20' sau, hắn bước xuống nhà. Hắn đã đẹp, nay lại càng đẹp hơn. Khánh Hưng nhìn hắn không chớp mắt khiến hắn khó chịu.
- Anh nhìn gì ? Lạ lắm sao ?
- Không có gì. Thôi em đi đi. - Khánh Hưng cười.
Hắn đi vào nhà xe, lấy một con Lamborrghini Aventardo rồi phóng vụt đi mất.
Mọi người đã có mặt đầy đủ tại biệt thự Moon. Tất cả những người ở đây đều là những chủ tịch của tập đoàn khá lớn. Họ đến đây chỉ với một mục đích duy nhất đó là mở rộng thêm mối quan hệ. Và tiếp cận được với chủ tịch tập đoàn Star là ông Dương Long Tuấn Kiệt - baba hắn. Những chủ tịch có con gái khi thấy ông Kiệt thì vội chạy đến chào hỏi, làm quen để kết thông gia.
- Chào chủ tịch Dương. Sức khỏe của ông thế nào ? - Chủ tịch Trần chìa tay ra tỏ ý muốn bắt.
- Cảm ơn chủ tịch Trần. Tôi thì vẫn vậy. - Ông Kiệt cười rồi lịch sự bắt tay lại.
- Xin giới thiệu với chủ tịch Dương. Đây là con gái của tôi, Phương Nhi. - Ông Trần chỉ về phía cô gái mặc chiếc vày màu trắng kia. - Phương Nhi, con lại đây chào chủ tịch đi. - Chủ tịch Trần tiếp lời.
- Dạ, con chào chủ tịch. - Phương Nhi lễ phép.
Như hiểu ra được ngụ ý trong màn giới thiệu này. Ông Kiệt vội vàng lên tiếng.
- Ồ, đây là con gái của ông Trần à. Thật là xinh đẹp. Con có thể làm em gái của Moon nhỉ.
Chủ tịch Trần nghe thấy lời nói của ông Kiệt thì nhăn mặt. Rõ ràng là ông đã ám chỉ muốn Phương Nhi làm vợ con trai ông Kiệt mà. Tại sao lại thành em gái.
- À... Vâng, em gái. - Chủ tịch Trần khó chịu.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đang nói chuyện vui vẻ thì từ cửa. Ba con Ferrari, Lamborghini và BMW thắng lại. Tiếng kêu chói tai của chiếc xe vang lên. Từ trên xe, ba chàng trai bước xuống. Mỗi người một nét đẹp riêng. Ba chàng bước vào trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Đi đến bên cạnh chiếc ghế salon gần đó. Ba chàng khẽ cúi người xuống hôn lên đôi bàn tay của một bà lão. Người đó không ai khác là nội hắn.
- Con chào nội. Nội khỏe chứ. - Một trong ba chàng trai lên tiếng. Đi kèm với lời chào đó là một nụ cười thiên thần. Tất cả các cô gái cô mặt trong buổi tiệc như chết đứng trước vẻ đẹp như nắng mặt trời của anh.
- Ta không sao. Vẫn ổn. Mấy con biết tin gì chưa. Tối nay, nhóc Moon sẽ đến đây mừng thọ ta đó. - Nội hắn cười rất tươi. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thể hiện rõ.
- Vậy sao. Tốt quá rồi. - Chàng trai thứ hai cũng cười nhẹ.
Két.....
Tiếng thắng của một chiếc xe nào đó vang lên. Đám bảo vệ thấy nhã hiệu và bảng số của chiếc xe thì vội chạy đến mở cửa ra rồi cúi đầu xuống chào. Từ trên xe, một chàng trai, à không, phải gọi là một chàng hoàng tử bước xuống. Trên người là chiếc áo sơ mi trắng đi kèm là chiếc quần jean. Tuy trang phục đơn giản nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp vốn có của anh.
Chàng trai đó bước từng bước chân mạnh mẽ đi vào biệt thự. Baba hắn nhìn mà muốn rơi cả nước mắt. Đứa con mà ông mong nhớ suốt 10 năm trời cuối cùng cũng đã trở về. Vâng, đó không ai khác chính là hắn - Dương Lâm Hoàng Phi.
Tất cả mọi người có mặt tại biệt thự bây giờ mới mở mang tầm mắt. Trước đây họ gặp rất nhiều người đẹp, ca sĩ, người mẫu... Nhưng... nét đẹp này rất đặc biệt. Có chút gì đó dịu dàng, có chút gì đó nam tính, cũng có chút mạnh mẽ... Họ còn một điều rất thắc mắc. Đây là ai?
Thấy hắn đang bước đến bên cạnh mình, nội hắn vội đứng dậy. Nhìn chằm chằm vào người hắn như thể chỉ cần rời mắt khỏi hắn thì hắn sẽ biến mất. Bà dang rộng vòng tay của mình ra để đón hắn vào lòng. Hắn nhẹ nhàng bước vào vòng tay của bà.
- Nội rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Con có biết nội nhớ con lắm không. Rất rất nhớ. - Nội hắn ôm chặt lấy hắn. Nước mắt bà khẽ rơi.
Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay bà, hắn ho nhẹ như để lấy lại giọng nói của mình. Bây giờ hắn mới để ý là còn có ba nhân vật đang đứng nhìn chằm chằm vào mình.
- Lạ lắm à. - Hắn không nhìn ba chàng mà nói.
- Đúng, rất lạ. Có lẽ tụi này không quen. - Chàng trai thứ hai lạnh giọng.
- Đừng nhìn tao với ánh mắt đó. - Hắn lẳng lặng bước đến lấy một ly rượu rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Những ánh mắt cứ dõi theo hắn. Những cử chỉ của hắn đều khiến người khác phải ngạc nhiên. Còn cả lúc hắn ôm lấy lão phu nhân nữa. Rốt cuộc hắn là ai?
Ba chàng kia cười trừ khi thấy thái độ của hắn. Hắn luôn luôn dửng dưng như vậy. Đi đến lấy một ly rượu rồi ngồi ngay bên cạnh hắn.
- Mày còn nhớ tao là ai chứ ? - Chàng trai thứ nhất hỏi.
- Phan Minh Gia Long. - Hắn kiệm lời. Lúc nào hắn cũng như vậy. - Còn mày, Nguyên Nguyên, thằng khùng ngồi bên cạnh là Thiên Khôi. - Hắn tiếp lời. Bàn tay của hắn chỉ vào chàng trai thứ hai rồi đến chàng trai ngồi bên cạnh. Ngay bây giờ ba chàng chỉ muốn bay đến khuôn mặt anh tuấn của hắn để cho một phát thôi.
- Alô...1...2,3,...4,...5... Hôm nay, tôi tổ chức buổi tiệc này thứ nhất là để mừng thọ mẹ tôi là bà Vũ Quân Linh. Thứ hai, tôi muốn giới thiệu đến mọi người đứa con trai duy nhất của tôi, Hoàng Phi. - Giọng ông Kiệt đều đều.
Mọi người hốt hoảng nhìn về phía hắn, nơi mà cánh tay ông Kiệt hướng đến. Hắn vẫn vậy, dửng dưng đến lạ thường. Nghe nhắc đến tên mình mà hắn vẫn không có ý định đứng lên để chào mọi người. Cầm ly rượu trên tay, hắn giương đôi mắt màu tím của mình lên nhìn mọi người. Thấy ánh mắt đầy băng tuyết của hắn, mọi người lập tức quay mặt đi chỗ khác. Buổi tiệc cứ thế diễn ra trong sự thấp thỏm lo sợ của mọi người.
Tan tiệc, hắn bước ra cổng định lên xe đi về thì nội hắn từ đâu chạy ra kéo hắn lại rồi nói:
- Ta có chuyện muốn nói với con. Con ngồi xuống đây trước đi đã. - Nội hắn nói rồi ngồi xuống chiếc ghế ở giữa.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống rồi đưa mắt lên nhìn nội. Ba thằng bạn và baba của hắn thì ngồi đối diện. Ông Kiệt đưa ánh mắt đầy đau thương lên nhìn hắn. Mặc dù vẫn biết là baba nhìn mình nhưng hắn vẫn không mảy may bận tâm.
- Nội nói đi. - Hắn mệt mỏi khi cái không khí căng thẳng này cứ bám lấy hắn.
- À... Ta muốn con dọn đến đây ở với ta. - Nội hắn ấp úng. Tuy đối diện với cháu trai mình nhưng dường như bà Linh vẫn không bớt căng thẳng.
- Không. - Một chữ thôi nhưng cũng đủ làm trái tim của ai đó đau thét.
- Tại sao vậy ? Con định kéo dài mối hận này đến khi nào.-Bà Linh nhìn chằm chằm vào đứa cháu mà bà yêu thương hết mực.
- Đến khi nào ông ta chết. - Hắn đưa ánh mắt hận thù lên nhìn vào mắt ông Kiệt.
- Con hận ta đến mức đó sao ? - Trái tim như có ngàn mũi dao đâm vào. Ông Kiệt đau đớn lên tiếng. Giọng nói chứa đầy hối hận.
Hắn không nói gì, chỉ thu ánh mắt của mình lại, bắt cheo hai chân, ánh mắt khép hờ. Nội hắn thấy hắn im lặng thì vội lên tiếng.
- Con không thấy tội cho ta sao. Ta là người làm sai à.
- Nội không làm sai... Nhưng.... Nội là mẹ ông ta. - Hắn vẫn không mở mắt nói.
- Con hãy về đây ở với ta. Ta muốn bù đắp cho con. - Ông Kiệt lên tiếng. Ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Từng cử động của hắn đều được thu vào mắt ông.
- Bù đắp à... Nực cười thật. Ông là gì mà đòi bù đắp cho tôi. Ông khiến tôi mất đi mọi thứ rồi muốn bù đắp cho tôi à. Tôi không còn là nó nữa... Không còn là Moon ngu ngốc, lúc nào cũng chạy theo ông như ngày xưa nữa. Tôi...đã...khác. - Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
- Nhưng... Sự việc năm đó ta đâu muốn. - Ông Kiệt đau buồn khi nhớ đến quảng thời gian đó. Thời gian mà ông như cái xác không hồn.
- Tôi không muốn kéo dài thêm chuyện này nữa. Đủ rồi. - Hắn lạnh lùng.
- Mày hãy đến đây ở đi. - Chàng trai tên Gia Long bất ngờ lên tiếng.
- Không. - Hắn lặp lại.
- Đừng cứng đầu nữa. Mọi người đã đủ mệt mỏi vì mày rồi. - Còn bây giờ là đến chàng trai tên Nguyên Nguyên.
- Làm đi. - Khôi kiệm lời.
- Thôi được. Ba điều kiện. - Hắn suy nghĩ rồi nói.
- Ba điều gì, con nói đi. - Nội hắn thấy hắn đồng ý thì mừng rỡ.
- Thứ nhất, cuộc sống của tôi miễn xen vào. Thứ hai, lúc nhỏ thế nào thì bây giờ vậy. Thứ ba, tôi không có quan hệ với ông ta. - Hắn nói một mạch.
- Được, ta đồng ý. - Nội hắn miễn cưỡng nói. - Nhưng ta cũng có một điều kiện. - Nội hắn ấp úng.
- Là gì ? - Hắn kiệm lời.
- Ta muốn con bé Sun chăm sóc cho con. - Nội hắn.
- Tùy nội. - Sau câu nói của hắn, nội hắn cho người gọi nó ra.
Nó bước ra, khuôn mặt nó cúi xuống, không dám ngước đầu lên. Nó biết thể nào nó cũng chết. Đắc tội với ai không đắc lại đi đắp tội với đại thiếu gia nữa thì... Nó chỉ có nước chết.
- Ngước mặt lên. - Hắn ra lệnh. Giọng lạnh băng. Hắn nhìn nó cảm thấy rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nó run run, khuôn mặt dần được ngước lên. Hắn nhận ra nó là con nhỏ rắc rối gặp ở nghĩa trang thì khẽ nhếch mép rồi bước thẳng lên lầu mà không nói thêm gì để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo. Nó biết mình đã thoát nạn thì vui mừng trong lòng. Nó chào mọi người rồi đi vào trong bếp. Ba chàng Khôi, Nguyên và Long thì lên xe đi về nhà.
Bình luận truyện