Thiên Sủng

Chương 20: Trở về nhà của anh (1)



Trong văn phòng y tế, mọi thứ dường như yên tĩnh đến có thể nghe thấy kim rơi.  

Ánh mắt Phó Hàn chậm rãi quét qua khuôn mặt của Giang Yêu Yêu, không nói gì, vẫn là bộ dạng dò xét như vậy.

Giang Yêu Yêu lo lắng giật giật làn váy của mình, ánh mắt giống như đang tiếp nhận bài kiểm tra nói dối, cô nghiến răng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt của người đó đông cứng lại.

Và hàng phòng thủ tâm lý mà Giang Yêu Yêu đã dày công xây dựng trước khi đến đây lại một lần nữa sụp đổ.

Hai tay nắm chặt váy đã toát mồ hôi nhưng cằm vẫn hếch lên một góc 45 độ, cô không dám cử động sợ làm hỏng vai cô thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.

Cho đến khi chóp mũi của Yêu Yêu ngứa ngáy sắp không nhịn được mà gãi thì cuối cùng Phó Hàn cũng đứng dậy đi về phía cô.

Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Giang Yêu Yêu chỉ có thể cố gắng duy trì góc độ của cằm.

Khi Phó Hàn đứng trước mặt Giang Yêu Yêu, cô nuốt nước bọt và nâng cằm lên cao hơn, "Quỷ xui xẻo, hãy nhanh chóng trả lời em đi." Ánh mắt của Phó Hàn rơi trên trán cô, đã phủ một lớp mồ hôi, nhìn cô cười như không: " Không mệt sao?"

Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt, anh ấy nói cái gì vậy? Chẳng lẽ là xót mình chạy xa như vậy tìm anh ấy sao?

Đột nhiên, cô nở nụ cười, nhưng khóe môi vừa cong lên, liền bị đột ngột kéo về vị trí ban đầu, lại hếch cằm lên, "Anh đã nói với em như vậy nên em vất vả đi tìm anh, cho nên anh mau nhanh chóng đồng ý đi." 

Phó Hàn nhấp một ngụm, mím môi, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tôi nói, nâng cằm cao như vậy, cô không thấy mệt sao?"

Giang Yêu Yêu: "..."

Cô có thể không mệt sao? Yêu Yêu đã gần như kiệt sức rồi, được chứ?

Nhưng, thưa đại ca, đó có phải là vấn đề trọng tâm không?

"Anh..."

Giang Yêu Yêu vừa mở miệng liền bị cắt ngang.

"Tôi rất bận, không có thời gian chơi với cô." 

Phó Hàn liếc nhìn cô y tá đang xem kịch, nhàn nhạt hỏi: "Bệnh nhân giường 35 được đẩy vào phòng hồi sức cấp cứu rồi sao?"

Nữ y tá lập tức gật đầu: "Vâng, tôi vừa đẩy vào ạ"

"Được, tôi đi xem một chút, với cả cô gọi người nhà của bệnh nhân tới tìm tôi một lát." Anh bình tĩnh nói, đi ngang qua Giang Yêu Yêu.

Cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng cuốn đi những sợi tóc bên tai Giang Yêu Yêu.

Ánh mắt lướt dọc theo chiếc áo blouse màu trắng, môi cô mấp máy, buông tay đang vân vê váy ra, chậm rãi cúi đầu thấp giọng lầm bầm: "Đồ lừa gạt." 

"Giang Yêu Yêu"

Giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai, cô đột nhiên ngẩng đầu kích động nói: "Thế còn em thì sao!"

Phục Hàn quay người, nghiêng đầu nhìn, trầm mặc một giây nói: "Cô trở về nhà đi, bệnh viện không phải nơi để đùa giỡn." 

Nói xong, không đợi Giang Yêu Yêu phản ứng liền rời đi.

Cho đến khi bóng lưng thẳng tắp đó biến mất khỏi tầm nhìn của Giang Yêu Yêu.

Hốc mắt lập tức nóng lên, cô cúi đầu im lặng hít hít mũi nhìn sàn đá hoa cương của phòng y tế, nhất thời không biết nên đi hay ở lại.

"Em dâu đừng buồn, lão Phó này lúc nào cũng như thế, bộ dáng như người sống chớ tới gần, em mau ngồi xuống đi."

Giọng nói nhiệt tình của Trần Viễn khiến Giang Yêu Yêu ngẩng đầu lên, chớp mắt hỏi anh: "Anh vừa gọi tôi là gì cơ?"

Trần Viễn cười nói: "Em dâu a, em không phải là vợ của bác sĩ Phó sao?"

Giang Yêu Yêu sửng sốt, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, là tôi, tôi là vợ của anh ấy."

Nói xong cô nhoẻn miệng cười, u ám ở đáy mắt biến mất không còn dấu vết, "Tôi có thể ở lại đây chờ anh ấy tan làm không?"

Khi Trần Viễn nhìn thấy Giang Yêu Yêu mỉm cười, đôi mắt anh ta nhận một cú sốc thị giác cực lớn, là loại đẹp đến mức khiến con ngươi của anh ta run lên.

Trần Viễn lập tức gật đầu, "Được, bên đó không có ai, em cứ đợi Phó Hàn ở đây, bình thường cậu ấy tan làm lúc 1 giờ."

Thật là một cô gái tốt, lão Phó cư nhiên còn nhẫn tâm đẩy cô ra. Này có gọi là người có hai hộp sữa, người không có hộp nào không? Là anh em tốt của lão Phó, Trần Viễn đành giúp anh vậy.

Đừng để một cô dâu xinh đẹp và đáng yêu như vậy chạy mất.

"Nào, vào đây." Trần Viễn đi đến một góc phòng y tế, kéo ra một cái ghế, cười nói.

Giang Yêu Yêu đứng ở cửa, lắc lắc chiếc túi nhỏ, do dự hỏi: "Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"

Trần Viễn lập tức lắc đầu đáp: "Không, yên tâm, vị trí này không có ai cả."

Giang Yêu Yêu nghe thấy tiếng liền đi tới, khoé miệng cong lên, cảm tạ nói: "Đa tạ Trần Viễn ca ca."

Trần Nguyên sửng sốt một chút, hỏi: "Cô biết tên của tôi sao?"

Giang Yêu Yêu chỉ vào huy hiệu công tác trên người ngực anh và mỉm cười, "Tên anh được viết trên đó."

"À, vâng." Trần Viễn cười và gãi gãi đầu.

Trong khi họ đang trò chuyện, một y tá đứng ở cửa phòng y tế và kêu lên: "Bác sĩ Trần, bệnh nhân giường số 9 nói rằng đau đầu và buồn nôn, anh mau mau đi xem."  

"Được, tôi đến ngay", Trần Viễn không kịp tiếp đón Giang Yêu mà liền vội vàng rời đi.

Trong phòng y tế chỉ còn lại một mình Giang Yêu Yêu, cô đưa tay vuốt lại mép váy rồi ngồi xuống.

Nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào cái bàn phía bên phải trước mặt, trừ máy tính bàn ra, trên đó còn có đủ loại sách và tư liệu, tuy rằng chiếm gần hết mặt bàn, nhưng lại rất ngăn nắp.

Đôi mắt cô cong lên, quả nhiên là anh.

Khi anh ấy học tiểu học, bàn của Phó Hàn là sạch nhất lớp.

Trong mắt cô lóe lên, có chút mê mang, nghiêng đầu không hiểu.

Tại sao những gì anh ấy nói hoàn toàn khác với những gì cô nhớ?

Nhìn đi chỗ khác, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường từ khóe mắt, 11 giờ rồi, ba giờ nữa Phó Hàn sẽ được nghỉ làm. Đã tới giữa trưa, có lẽ anh sẽ muốn ăn cơm. 

Đôi mắt Yêu Yêu cụp xuống. Khi cô ấy chống tay lên cằm và thản nhiên cầm điện thoại lên đọc gì đó, điện thoại vừa đặt xuống bàn đã bắt đầu rung lên.

Khi nhìn rõ tên trên màn hình, cô bấm từ chối không chút do dự.

Chẳng mấy chốc, điện thoại lại reo, và lần này khi Giang Yêu Yêu nhấn nút trả lời, một giọng nói tức giận vang lên ngay lập tức.

"Yêu Yêu, anh bất quá mới đến muộn có hai mươi phút, sao lại đến mức chia tay vậy? Nếu 10 giờ không được 11 giờ. Em đừng tính tình đại tiểu thư như vậy nữa, thông cảm cho anh không được sao? Việc công ty của anh bận rộn như thế nào chẳng lẽ em không biết? Vậy mà anh cũng cố gắng dành thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ của cả hai."

Lời nói là muốn Giang Yêu Yêu thông cảm nhưng kì thực là chỉ trích cô, đem cô thành một người không hiểu chuyện chút nào, còn nói mình thành hợp lí hợp tình.

"...."

Giang Yêu Yêu thật sự không hiểu nổi, làm sao mà cô có thể dung túng loại người này làm bạn trai của mình lâu như vậy, còn muốn lấy hắn, chính là muốn ngược mà.

Cô cười lạnh một tiếng, lập tức đánh trả: "Tôi đã không chấp trước đó anh đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc hẹn. Lúc thử váy cưới, anh nói là có việc giúp một người bạn, bỏ mặc tôi một mình trong tiệm váy cưới. Lần này tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng, vậy mà anh lại đến muộn, anh còn muốn tôi tha thứ sao? Cố Phóng, anh có biết hai chữ xấu hổ viết như thế không?" 

Cố Phóng ở đầu dây bên kia đang đỗ xe gần nhà Giang Yêu Yêu, nghe thấy trong giọng nói của cô không có bất kỳ tình cảm nào khiến tim hắn co rút đau đớn, một loại cảm giác chưa từng có khiến giọng nói của hắn nhất thời trở nên khô khốc: "Yêu Yêu, anh..." 

Giang Yêu Yêu dừng một chút, giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: "Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi và anh đã chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Nói xong, cô cúp điện thoại và trực tiếp chặn số.

Sau đó bấm tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào trên trời đã ập đến một trận mưa nhẹ, kèm theo tiếng gió rít gào, Giang Yêu Yêu đang híp mắt, đột nhiên nhớ đến một câu.

Cầu vồng sau cơn bão.

Bất kể người khác nói gì, cô chỉ cần tin tưởng vào ký ức của chính mình.

Phó Hàn là chồng cô.

Giang Yêu Yêu niệm nó ở trong lòng, ý cười lan tỏa trong đáy mắt.

- -----

Buổi trưa, trong khoa đưa đến một ca tai nạn giao thông cần được cấp cứu, tình trạng hết sức nguy kịch, lập tức sắp xếp ca mổ.

Lúc Phó Hàn quay lại phòng y tế đã là 2 giờ chiều. Anh quay lại phòng để lấy bệnh án của bệnh nhân, vừa mở cửa đã thấy Giang Yêu Yêu nằm bò trong góc phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện