Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 127: Ngoan,ký tên! Hắn cười trông cực kỳ anh tuấn!



Edit: Dực

Beta: Tieumanulk

“Toàn thân em bị thương không tiện cử động,hiện tại phải để anh đút em ăn thôi. Món nợ lần trước của em sau này sẽ trả.Để tranh như Lần trước anh không bảo em ký hợp đồng thoáng cái em đã chạy,lần này ký tên rõ ràng lên hợp đồng anh tuyệt đối có quyền quản lý em, để tránh lại một lần nữa người giúp việc chưa tới tay lại bay.” Thanh Phong Tuấn mặt không đổi sắc nói.

Cậc chậc,đây là lời người bình thường nói sao? Quả nhiên là gian thương! Quả nhiên là quá phúc hắc! Quả nhiên từ trước đến giờ chưa từng làm ăn thua lỗ! Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn dịu dàng,cảm thấy hắn tốt bụng,cảm thấy tính tình hắn rất tốt,nhất định là ảo giác của cô rồi!

“Mắt em trợn lớn nhìn chằm chằm tôi vậy làm gì? Ăn no rồi? Có hơi sức rồi hả? Vết thương hết đau?” Thanh Phong Tuấn biết rõ còn cố hỏi, khóe miệng khẽ nhếch độ cong nhỏ.

Hỏi thì hỏi như vậy thôi nhưng động tác trên tay hắn vẫn không ngừng,còn đưa cháo thổi nguội đưa đến môi Diệp Vị Ương.

Diệp Vị Ương nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của hắn,giận cũng đã giận đủ rồi,mím môi, trừng mắt,không muốn ăn.

Thực ra thì cô không biết Thanh Phong Tuấn cố ý trêu tức cô bởi vì sắc mặt cô quá sức tái nhợt không chút hồng hào,không có chút sức sống khiến hắn rất lo lắng,cho nên hắn cố ý nói đùa với cô,nhờ vậy sắc mặt của cô đã khá hơn nhiều.

Thấy cô không ăn,hắn lại nửa dụ nữa dỗ nói ” Ăn thêm một chút nữa,ăn không no làm sao có hơi sức trừng mắt nhìn người khác chứ.”

Thật ra thì hắn chỉ hi vọng cô ăn nhiều hơn một chút,có sức đề kháng tốt hơn một chút,khỏe lại nhanh một chút. Mặc dù những vết thương trên người cô có thể để lại rất nhiều vết sẹo,đó mới là vấn đề lớn.

Diệp Vị Ương vừa bực mình vừa buồn cười nể tình hắn là đại ân nhân cứu mạng mình mới nhượng bộ ăn thêm vào miếng.Nhưng mà……….

Nhưng cô không ngờ tới Thanh Phong Tuấn nói là làm,lúc cô ăn xong hắn lấy ra một bản hợp đồng !

“Ký tên thôi! Đừng nghĩ đến việc chối quanh làm gì.” Lúc này vẻ mặt Thanh Phong Tuấn tự nhiên rất nghiêm túc.

“Tôi nói này,Thanh Phong Tuấn,chả lẽ anh muốn bóc lột một người đang bị thương nặng như tôi sao? Không phải anh rất nhiều tiền sao? Anh bỏ chút tiền lẻ muốn tìm một người giúp việc hoàn hảo chẳng lẽ lại không có? Nhất định phải gây khó dễ cho tôi sao? Anh không phải kẻ thích gây khó dễ cho người khác vậy chứ?”

Diệp Vị Ương không vui,đó không phải là bản hợp đồng làm thuê đó rõ ràng bản hợp đồng bán thân mà!

“Ngoan,ký tên!” Trong việc này Thanh Phong Tuấn không hề có ý thỏa hiệp,cười như một gã côn đồ nhưng vẫn anh tuấn cực kỳ. Bản hợp đồng này là thành quả của một buổi tối nào đó hắn không ngủ được viết ra,dùng để trêu chọc Diệp Vị Ương,lúc đó vẫn chưa có làm thật.

“Không ký. Như vậy là “Nhục nước mất chủ quyền” ,điều đệ ép buộc nhất định không ký!” Diệp Vị Ương cầm lấy mấy tờ giấy đóng thành tập,liếc nhìn nội dung trên đó mấy lần,đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại càng không muốn thỏa hiệp. Nhìn lên đó một chút cũng toàn thấy nội dung quá đáng.

Thứ nhất: Diệp Vị Ương là người giúp việc tại nhà riêng của Thanh Phong Tuấn.Cô cả đời phải làm người giúp việc tin tưởng chủ nhân là hắn.

Thứ hai: Ông chủ nói người giúp việc phải đi sang bên trái thì nhất định không được bước sang bên phải.

Thứ ba: Sau giời sáng mỗi ngày người giúp việc phải làm bữa sáng, bữa ăn sáng chỉ ăn phần món ăn dinh dưỡng của Trung Quốc, trứng gà chín bảy phần, nấu cháy thì phải tự mình ăn hết phần đó.

Thứ tư: Mỗi ngày phải chuẩn bị quần áo trước khi tắm cho ông chủ,mỗi tối phải chuẩn bị quần áo vào sáng mai cho ông chủ thật hoàn hảo.

Thứ năm: Người giúp việc nếu không được sư cho phép của ông chủ thì không được tự tiện rời khỏi tầm mắt của ông chủ, lại càng không được rời khỏi nơi làm việc nửa bước.

Thứ sáu: Nếu ông chủ phân phó đúng người giúp việc phải làm theo, nếu ông chủ phân phó sai,vậy thì cứ làm theo chủ ý sai lầm của ông chủ, tóm lại,ông chủ nói là thánh chỉ.

Thứ bảy: Người giúp việc phải nghiêm túc thề dưới danh nghĩa Thượng Đế, đồng ý đây là ông chủ duy nhất cho dù là phúc hay hoạ giàu sang,nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh cũng vẫn trung thành với ông chủ, quý trọng ông chủ đến chết không rời.

—————-Mồ hôi nhỏ xuống, mồ hôi nhỏ xuống rất nhiều………..mồ hôi đổ như thác……………mồ hôi đổ như tắm …cái này mà gọi là hợp đồng sao? Nội dùng bản hợp đồng này không thể bớt vô sỉ hơn một chút sao?

Đặc biệt là điều cuối cùng kia! Thế nào mà cô lại thấy giống câu nói mà người ta hay nói lúc kết hôn thế nhỉ! Quả nhiên nhân vật cấp cao viết ra bản hợp đồng cấp cao, Diệp Vị Ương cô không phải là kẻ ngu dốt gì,cô mà cam tâm tình nguyện ký mới là lạ!

Nhưng cô quên mất bây giờ cô là bệnh nhân tay trói gà không chặt,Thanh Phong Tuấn vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút,thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục cảm thấy vô cùng thú vị, mấy ngày liên tiếp lo lắng giờ đã giảm đi không ít,vì vậy khó có thể kiên nhẫn cúi người, tay hắn từ sau lưng cô vòng ra phía trước,nhẹ nhàng dùng sức cầm tay cô và bút vạch lên trên giấy một hàng chữ ký Diệp Vị Ương.

Thậm chí như vậy còn chưa đủ,hắn lại cầm lấy tay cô để cô ấn dấu vân tay.

Sau đó,Thanh Phong Tuấn giống như một đứa trẻ cầm bản hợp đồng lên cười thật gian ác.

Tốt lắm,hiện tại cô đã là của hắn.

Diệp Vị Ương quả thật muốn khóc,người này còn có thể đáng ghét hơn nữa không vậy?

“Này, tôi nói, anh để tôi ký bản hợp đồng như vậy anh sẽ không thấy lương tâm cắm rứt sao? Thôi, trước kia còn lừa tôi, giấu giếm thân phận với tôi,căn bản là không có đạo đức,lương tri cũng không có!” Diệp Vị Ương nửa thật nữa giả oán trách,đúng vậy,ký hợp đồng là chuyện nhỏ, bằng trực giác cô biết được,Thanh phong tuấn sẽ không làm khó cô,nhưng cô lại nhớ tới trước kia hai người từng xảy ra chuyện ái muội. Cô………vì hắn mà thất thân,hơn nửa hắn ở trước mắt cô mang mặt nạ, không nói cho cô biết thân phận thật của hắn, điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu giống như bị lừa gạt.

Thanh Phong Tuấn thận trọng,mắt sâu như biển cả lập tức thấy tâm tình Diệp Vị Ương đang thay đổi,trong phút chốc hắn thu lại nụ cười, lại một lần nữa trở lại thành một ngư đàn ông thiên thần nghiêm cẩn cao quý, hắn nâng cao cằm cô lên,ép cô nghiêm túc nhìn vào mắt hắn,lầm bầm thật nhỏ.

“Thứ nhất, tôi có tên,về sau không cần gọi này, tôi không bắt em gọi tôi là chủ nhân, vậy gọi tôi là Tuấn đi.Nếu hiện tại em thấy khó chịu, cũng có thể cho em gọi cách khác,trước tiên cứ gọi tôi là Ảnh thiếu đi.”

Thứ hai,em nên cẩn thận nhớ lại,lúc đầu là tôi có ý xâm phạm em nhưng là vì cứu em đang bị trúng thuốc mê?

Thứ ba, từ trước đến giờ tôi chưa từng phủ nhận thân phận Thanh Phong Tuấn của tôi, từ đầu đến cuối tôi cũng không thừa nhận Ảnh thiếu và Thanh Phong Tuấn không phải là một người,chỉ do em không nhận ra tôi mà thôi. Tôi không lừa em!”

Diệp Vị Ương nhìn vào mắt hắn,trong đôi mắt kia tựa hồ như một cái đầm sâu nhanh chóng cuốn cô vào vòng xoáy không thể tự kiềm chế, vì vậy cô không thể không theo chiều suy nghĩ của hắn,nghĩ thầm, ừm, hắn nói rất hay giống như một chút cũng không sai, lúc đó đúng là vậy,hắn không có lừa cô.

Thì ra trong lúc vô tình,hắn đã muốn nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện