Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 156: Thiếu chủ lãnh đạm, cô ấy sống hay chết không quan hệ tới tôi!



Edit:Dực

Thanh Phong Tuấn nhìn chiếc giường trống không rống giần “Em trốn tôi sao? Có bản lĩnh thì đừng để tôi bắt được!”

Cái thời kì niên thiếu tức giận cùng thất vọng không cách nào kiềm chế bản thân của Thanh Phong Tuấn đã trôi qua. Hôm nay bị Diệp Vị Ương chuốc thuốc mê cố ý trốn đi,cho rằng lần đầu tiên bị Diệp Vị Ương lừa dối,một lần nữa hắn cảm nhận sâu sắc được sự tức giận cùng thất vọng .

Giữa người với người muốn tạo lòng tin rất khó nhưng muốn phá hủy lại rất dễ dàng, chỉ cần làm một chuyện gì có có ý nghĩa phá hủy là được. Mà Diệp Vị Ương không chỉ hạ dược hắn mà còn viết thư tuyệt tình.

Cô nói,tôi đã từng cố gắng để yêu anh nhưng………………tôi không có cách nào có thể yêu anh.

Cô nói, cho nên tôi với anh ở chung một chỗ,nguyện ý gần gũi cùng anh chỉ là vì quỷ thần xui khiến vì anh mà thất thân.

Cô nói,tôi thầm mến Dạ Phi Phàm nhiều năm như vậy,yêu nhưng lại không có được cho nên tôi một mực cố gắng tìm phao cứu sinh mới.

Cô nói,thật xin lỗi,trong lòng tôi vẫn còn có bóng dáng của Dạ Phi Phàm,anh không cách nào có thể dẫn tôi ra khỏi thứ tình cảm của quá khứ kia không cách nào cứu vớt tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Cô nói,thật xin lỗi,gặp lại sau,xin đừng tìm tôi,sẽ có một cô gái tốt hơn thích hợp với anh,mong rằng sau này anh sẽ hạnh phúc.

A,hay cho câu xin lỗi! Hay cho câu gặp lại sau!

Hai cho câu không cần tìm cô hay cho câu mong rằng sau này hắn sẽ hạnh phúc!

Những lời này sao mà tàn nhẫn quá! Thì ra tất cả thứ tình cảm dịu dàng đều là dối trá,cô đối tốt với hắn cố gắng tiếp nhận hắn chỉ bời vì cô yêu Dạ Phi Phàm quá sâu quá đau khổ,muốn tìm một tình yêu mới để giải thoát,tìm kiếm một cái phao cứu sinh mới!

“Thiếu chủ! Vậy có phải không cần tiếp tục tìm kiếm vị bác sĩ Anh Túc thần bí của nước Z? ” A Viễn thử thăm dò hỏi,ngôn từ trong lời nói rất cẩn thận,dù sao thì lúc đầu tốn nhiều thời gian cùng công sức như vậy cũng là vì để chữa lành vết thương trên người Diệp Vị Ương, nhưng hôm nay Diệp Vị Ương đã dứt khoát rời đi như vậy thì dường như không cần thiết tiếp tục tìm kiếm.

Thanh Phong Tuấn nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ mờ ảo như mộng,vẻ mặt của hắn lại lạnh thêm mấy phần,không chút thay đổi cũng không quay lại phân phó “Tiếp tục tìm,còn nữa nhanh chóng tìm ra vị trí mẹ của cô ấy Diệp Như Trần.”

“Vâng! Thiếu chủ!” Trong lòng A Viễn mặc dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng không tiện hỏi nhiều,chỉ có thể nhận lệnh rồi lui ra.

Sau khi A Viễn đi,tiểu Ngân từ thư phòng ra ngoài,rất dễ nhận thấy hắn thông qua hệ thống quan sát của thư phòng nắm rõ nội dung cuộc trò chuyện của Thanh Phong Tuấn và A Viễn,hắn vui mừng nói “Đại ca anh nên sớm làm như vậy,cho dù tôi có ấn tượng rất tốt với Diệp tiểu thư nhưng tôi cũng không cho rằng anh thả mẹ của cô ấy thì có thể chấm dứt ân oán kiếp trước. Mẹ của cô ấy,cái người phụ nữ tên là Diệp Như Trần gì đó,quả thực đáng chết!”

Ân oán vô cùng thê thảm của gia tộc Thanh Phong Tuấn năm đó tiểu Ngân cũng biết một chút,tuyệt đối không thể rũ bỏ quan hệ với cha mẹ của Diệp Vị Ương,hôm nay cha của Diệp Vị Ương đã chết,Diệp Vị Ương vẫn chưa biết rõ về thân thế của cô,mặc dù có khả năng quan hệ của cô và mẹ của cô cũng không được tốt lắm nhưng chung sống cùng nhau nhiều năm,nếu như Thanh Phong Tuấn thật giết mẹ của cô,cô nhất định sẽ vô cùng khổ sở? Thanh Phong Tuấn vốn luôn luôn do dự,mà Diệp Như Trần cũng nghe ngóng được tin nhanh chạy trốn nhanh như gió làm hắn vẫn duy trì thái độ không làm được gì nhưng bây giờ Diệp Vị Ương kiên quyết rời khỏi hắn,điều này đã thay hắn quyết định. Tất cả những người làm hại tới người thân của hắn đều đáng chết,bao gồm cả mẹ của Diệp Vị Ương!

“Tiểu Ngân,cậu nói xem tôi có nên cảm ơn Diệp Vị Ương hay không? Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng lựa chọn rời đi,đi càng sớm tôi càng tỉnh táo,càng hiểu rõ cái gọi là tình yêu trên thế giới này,cũng không dẫm vào vết xe đổ của cha tôi. A , cô cùng mẹ của cô lại cùng một hạng người,đều là phụ nữ không có tâm đều độc ác như vậy! Điểm khác nhau duy nhất chính mà mẹ của cô ấy vì danh lợi cùng tiền bạc mà bắt tay với cha cô ấy cùng với một số người thuộc hoàng thất nước Z lừa gạt hãm hại cha tôi,mà cô,cô lại rất thiện lương,đối với rất cả mọi người đều rất tốt duy chỉ với tôi là tàn nhẫn,lừa gạt tình cảm của tôi! Chậc chậc,đối với một người mà cuối cùng lại dùng dược bán đứng chính bản thân cùng tôn nghiêm cũng muốn rời đi tôi, tôi nên trừng phạt cô ấy thế nào để khiến cô cũng cảm nhận được tôi cũng rất đau,để cho cô khắc cốt ghi tâm,để cô ấy hối hận không kịp đây?”

Thanh Phong Tuấn nói ra những lời này nhẹ vô cùng lại vô cùng lạnh,cuối cùng chậm rãi tựa như nói cho chính hắn nghe, rồi lại giống như hỏi ý kiến của tiểu Ngân.

Tiểu Ngân nghe được kinh hồn bạt vía,không khỏi nhíu mày,lo lắng nói “Đại ca, mặc dù tôi thấy cha mẹ của Diệp tiểu thư đều đáng chết, nhưng mà…………………Nhưng mà Diệp tiểu thư không phải là người xấu,tôi nghi lần này cô ấy rời đi có phải hay không là hiểu nhầm hay nỗi khổ tâm nào đó?

Dù sao thì chung sống với nhau một thời gian dài, Diệp Vị Ương để lại cho tiểu Ngân một ấn tượng rất sâu sắc,thiện lương xinh đẹp mà lại là một cô gái kiên cường,nếu như Tâm nha đầu không tồn tại,hắn nghĩ, hắn cũng sẽ động lòng ? Nhưng chính bời vì Thanh Phong Tuấn thích cho nên ánh mắt của hắn vẫn một mực tôn kính,xem cô như chị dâu tương lại là thiếu chủ phu nhân.

Hôm nay cô đi,trong lòng tiểu Ngân có một chút mất mát xen lần một chút buồn,càng không cần nói cùng cảm giác này với Thanh Phong Tuấn.

Bình thường tiểu Ngân nói rất ít nhưng bây giờ vì Diệp Vị Ương mà nói nhiều lời cầu xin như thế.

Điều này càng khiến Thanh Phong Tuấn cười lạnh một tiếng,hắn vốn quay lưng về phía tiểu Ngân,giờ phút này lại từ phía cửa sổ sát đất quay người lại như quân vương lạnh lùng không dao động nói ” Cô ấy thật đúng là khắp nơi lưu tình,ngay cả cậu cũng có ấn tượng tốt đối với cô ấy như vậy.Đáng tiếc……….Tiểu ngân,cậu nên hiểu,cho dù lần này cô ấy có rời đi vì nỗi khổ tâm hay hiểu lầm đi chăng nữa,cô ấy để lại một phong thư còn hạ dược tôi kiên quyết rời đi,đây chính là hành động đẩy tôi ra,không để tôi bước vào thế giới bên trong của cô ấy,căn bản là không tin tưởng tôi! Hoặc là nói,cô ấy căn bản là không để tôi thay cô ấy kết thúc những điều khó khăn! Đã như vậy,về sau tôi không muốn nghe đến tên của cô ấy nữa,cô ấy sống chết ra sao…………….chẳng quan hệ gì tới tôi!”

Nói xong, không hề để cho tiểu Ngân có cơ hội nói thêm gì nữa,hắn trực tiếp đẩy ra cửa phòng ngủ,xoay người đi vào,đóng cửa lại, chặn tất cả ở bên ngoài

Không ai biết,từ nhỏ hắn sống trong bóng ma thù hận như thế nào,cũng không ai biết hắn nhiều lần đấu tranh với có thể chuẩn bị bỏ qua cho mẹ của DIệp Vị Ương,hắn lúc nào cũng suy nghĩ cho Diệp Vị Ương,thế mà cô lại chọn cách này để rời đi khiến cho hắn khiến cho hắn khó chịu đau lòng.

Lần này hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho cô. Hắn nhất định phải khiến cho cô trả giá cao vì hành động của mình.

Mà Diệp vị ương sau khi vất vả rời khỏi biệt thự của Thanh Phong Tuấn,trong lòng cô thực sự trống vắng,bị một chiếc xe đã hẹn trước đón đi,ánh mắt bị bịt kín,cô cũng không giãy giụa chỉ bình tĩnh uy hiếp” Theo lời các người nói thì chiếc nhẫn kia đúng là tôi đã từng thấy qua,trên thế giới này thực sự chỉ có mình tôi mới biết vị trí của chiếc nhẫn đó mà nốt ruồi hoa trên người tôi đã bị hủy,các người ai cũng không chiếm được, hôm nay các người chỉ trông cậy vào tôi nói ra vị trí chiếc nhẫn ,vì thế cứ theo thỏa thuận,các người nhất định phải dẫn tôi đi gặp lão đại của các người.Nếu không…………………….Nếu không thì tất cả hãy cùng nhau “ngọc nát đá tan” đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện