Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 417: Ảnh đế hậu thổ thành



- Bách biến thân, xuất, kích!

Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền ngạc nhiên vì sao Phó Thư Bảo cũng có mảnh phân thân tinh diệu như vậy, nhưng thời gian này, nếu như Phó Thư Bảo ngưng tụ thành một mảnh lực lượng phân thân, tại lĩnh vực này bất luận thế nào đi nữa cũng không thể hắn đoạt mất danh tiếng, nàng liền xuất ra một trăm mảnh phân thân!

Một trăm Huyễn Hồ phân thân, mỗi Huyễn Hồ đều mang theo Bảo Thư Huyễn Hồ Thuẫn sáng loáng. Một lực lượng phân thân của Phó Thư Bảo tốc độ quỷ thần khó lường. Còn có Tiểu Thanh sở hữu tu vi Đại Vô Vũ Trụ Lực, tất cả vô cùng cường hãn, vì vậy chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ riêng một mình Mục Na khẳng định không có cách nào nghịch chuyển tình thế.

- Viêm Chi Nộ Quyền Thức!

- Huyễn Hồ Nhất Sát!

- Đại Địa Kim Chuy!

Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh cùng lúc thi triển sát chiêu phòng thân uy lực lớn nhất, một trăm Huyễn Hồ phân thân và lực lượng phân thân của Phó Thư Bảo, thoáng chốc công kích, với cách thức hi sinh chính mình cuốn lấy Mục Na, không cho hắn có cơ hội tranh né đợt công kích liên hoàn lần này đánh chết.

- Tiêu diệt toàn bộ ảo ảnh cho ta! Grào!

Điên cuồng hét lớn, khí thế rời núi lấp biển. Huyễn Hồ phân thân đông đúc vây quanh hắn trong khoảnh khắc bị chấn động, tiêu tan thành mây khói.

Với thực lực của Mục Na, cho dù một trăm Huyễn Hồ phân thân cộng thêm lực lượng phân thân của Phó Thư Bảo, hắn muốn hủy diệt, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng động thủ cần có thời gian, chờ tới khi hắn phá hủy toàn bộ Huyễn Hồ phân thân và lực lượng phân thân, hắn đã bị đạo công kích cực mạnh của ba người phong tỏa...

Ầm ầm ầm! Trên bầu trời bạo phát tiếng nổ kinh thiên động địa. Hỏa quang mỹ lệ, phong tức cuồng đại, còn có năng lượng sóng xung kích liên tục bắn về bốn phương tám hướng. Tất cả chuyện này khiến người ta chấn động, khiến người ta khó quên.

Đạo công kích kinh thiên động địa như vậy, cho do Mục Na một đời làm dũng sĩ trấn quốc, trong nháy mắt liền bị đánh thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này lại bị thiêu đốt thành bột phấn, tiêu thất không thấy.

Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ cũng là người, không phải thần, thân thể cấu tạo từ máu và thịt đều có thể bị giết chết.

Trước đây, Phó Thư Bảo chưa từng nghĩ một ngày nào đó hắn có thể đánh chết Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, nhưng ngày hôm nay, lại có hai gã Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực chết dưới tay hắn, trận chiến này, rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ, tên tuổi của hắn, rất nhanh được nhiều người biết tới!

Hắn bây giờ, đã là cường giả chân chính, tuy rằng dùng thủ đoạn đê tiện mới có thể đạt được mục đích.

Hai dũng sĩ trấn quốc tử vong, nhất thời khí thế quân đội của Mục Hãn Ba Da Vương Tử giảm xuống thật lớn. Dưới hai trăm nỏ lực luyện khí công kích, vốn những binh sĩ nhân cơ hộ vọt tới tường thành đều bị nỏ tiễn bắn hạ xuống đất. Vài lần xung phong, ngoại trừ hơn một vạn cổ thi thể bay ra ngoài, ngược lại không có tiến triển nửa điểm.

Bất quá, hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực tử vong không hề ảnh hưởng tới Mục Hãn Ba Da Vương Tử quyết tâm hạ Bạch Tượng Thành. Sau khi nghỉ ngơi phục hồi nửa ngày, hắn lại lệnh quân đội tiếp tục tiến công. Lúc này, hắn cũng lệnh cung thủ chủ lực xuất chiến, tiến về phía trước, bắn trả lại cung thủ trên Bạch Tượng Thành. Nửa ngày trôi qua, song phương đều có thương vong. Nhưng trên thành có tường thành và lỗ châu mai yểm hộp, quân đội Ba Mễ Na Vương Phi thương vong rất tí, còn quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử chịu thương vong thảm hại.

Một ngày trôi qua, Mục Hãn Ba Da Vương Tử ít nhất...Tổn thất hơn hai vạn chiến sĩ, sĩ khí giảm xuống thật lớn, khó có thể khôi phục.

Quân đội giao chính, phần lớn dựa vào sĩ khí.

Sĩ khí bừng bừng, cho dù rơi vào hoàn cảnh xấu, tướng sĩ đồng lòng, liều chết xông lên, địch nhân đông gấp mấy lần cũng có thể đánh thắng. Ngược lại, nếu như sĩ khí giảm sút, tuy rằng đông gấp mấy lần đối thủ, nhưng vẫn gánh chịu thất bại.

Tới lúc hoàng hôn, thiên địa nhiễm một mảnh huyết sắc. Bầu trời dường như bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc, mảnh đại địa dưới Bạch Tượng Thành lớn như vậy cũng bị bao phủ bởi tầng huyết nhục. Đó là máu thịt chân chính, trong không khí lan tỏa mùi máu tươi nồng đậm, gió thổi không tiêu tan.

- Thiếu gia, chúng ta đã dùng hết tiễn, nếu như địch nhân tiếp tục tiến công, chúng ta sẽ không thể sử dụng cung tiễn, hãy để chúng ta xuống thành thu thập một chút tiễn trở về được chứ.

Một chiến sĩ mỹ nam Hồ Tộc đi tới trước mặt Phó Thư Bảo, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh. Chiến sĩ mỹ nam này gọi là Hồ Giang Phong, có mái tóc dài phiêu dật, khuôn mặt tuấn mỹ, vóc dáng cao lớn khôi ngô, toàn bộ thân thể khiến người ta có một loại cảm giác cao giáo cân xứng, dù nhìn thế nào đi nữa đều cảm thấy đẹp mắt.

Tu vi của Hồ Giang Phong này trong Hồ Tộc xấp xỉ với Hồ Nguyệt Thiền, lần này từ lãnh địa Hồ Tộc đi ra, cũng là phó đội trưởng theo Hồ Nguyệt Thiên thống lĩnh đội quân trăm người.

Nhìn mỹ nam Hồ Tộc đẹp trai so với chính mình gấp hai lần, trong lòng Phó Thư Bảo cảm giác có chút kỳ quái, lắc đầu:

- Xuống thành rất nguy hiểm, không có tiễn, ta đi thu thập cho các ngươi.

- Thiếu gia, người ra khỏi thành rất nguy hiểm a.

Trong lòng Hồ Giang Phong cảm động nói. Làm gương cho binh sĩ, đây mới là phong phạm của bậc tướng lĩnh quân đội. Vẻn vẹn một câu nói như vậy, hình tượng xấu về Phó Thư Bảo trong lòng hắn đã được hòa tan không ít.

Phó Thư Bảo cảm thấy hiệu quả, không nhiều lời, chỉ cười cười, dưới chân khẽ động, đột nhiên nhảy xuống tường thành, chạy về phía chiến trường.

Trên Bạch Tượng Thành vang lên một mảnh kinh hô, hành động liều lĩnh như vậy, thực sự phải rất can đảm mới có thể làm!

Nhưng rất nhanh, tất cả các chiến sĩ nhìn thấy tràng cảnh này, không chỉ có chiến sĩ Bạch Tượng Thành, còn có chiến sĩ của Mục Hãn Ba Da Vương Tử bị một tràng cảnh quỷ dị khác hù dọa sợ ngây người. Chỉ thấy Phó Thư Bảo nhảy xuống tường thành, tốc độ khẽ động giống như trận gió yêu ma xẹt qua, vù vù thổi qua, vù vù thổi lại. Tốc độ kia nhanh tới mức, ngay cả mắt thường đều không thấy rõ mặt hắn!

Tốc độ cực nhanh như thiểm địa, Phó Thư Bảo liên tục vung hai tay, từng tiễn từng tiễn trên các thi thể, trên mặt đất, tiễn nỏ giống như chim non có linh tính và sinh mệnh tự động bay về phía tổ chim. Đây chính là hắn vận dụng phương thức nguyên tố Kim.

Thời gian tu luyện, Phó Thư Bảo có thể tích lũy kim sa, tại thời gian chiến đấu, có thể ngưng luyện lực lượng phân thân cường đại. Đây là công lao từ nguyên tố kim, bây giờ, hắn muốn mang tiễn quay về, vận dụng cách thức kia thực sự là chuyện rất đơn giản.

Nơi Phó Thư Bảo đi qua, tiễn nỏ đều tập tụ trong tay hắn, rất nhanh, ít nhất hơn một nghìn tiễn liền tập tụ thành khối hình cầu. Tay cầm khối hình cầu nặng như vậy, nhưng tốc độ của hắn không giảm là bao!

- Hô! Hô!

Tướng sĩ trên Bạch Tượng Thành hoan hô thành một mảnh, tiếng gầm giống như lôi gầm vang dội.

Ảnh Đế tới từ Hậu Thổ Thành, lúc này rất phong cách trình diễn sở trường tốt nhất của chính mình tại Bạch Tượng Thành, tốc độ bay còn nhanh hơn so với đôi cánh lực lượng. Được vạn chúng chăm chú nhìn tới, được hoan hô rền vang, loại cảm giác này đối với Phó Thư Bảo mà nói, cực kỳ cường đại, bởi vậy, hắn biểu diễn càng nhập tâm, càng xuất thần nhập hóa.

Tràng cảnh này, lọt vào mắt Mục Hãn Ba Da Vương Tử, trở thành châm chọc, đả kích và khiêu khích.

- Đại quân đối chiến, hắn nghĩ rằng giết chết hai đại tướng của ta là chiến thắng rồi sao? Cung thủ chuẩn bị, bắn chết hắn, dùng cùng phương thức, đánh tan sĩ khí quân đội của tiện nhân Ba Mễ Na!

Vù vù vù...Vạn tiễn phóng ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện