Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 537: Di ngôn từ vạn năm trước



Ầm ầm ầm!

Quyền thú Kỳ Lân cuồng bạo va chạm thật mạnh lên trên lực lượng hộ thuẫn của Thần thú Hải Quy. Năng lượng cực đại chấn động cũng không có khiến cho thân thể của nó di chuyển lấy chút nào. Nhưng mà đám phòng xá kiến tạo bởi loại hắc thạch phía sau hắn lại như bông tuyết không ngừng tan rã, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn bị phá hủy.

Quyền thú biến mấy, hóa thành một mảnh hỏa diễm.

- Đi chết đi!

Nắm tay của Phó Thư Bảo xuyên qua lực lượng hộ thuẫn đã bị Quyền thú Kỳ Lân làm suy yếu, ầm ầm đập thẳng lên trên cái đầu của Thần thú Hải Quy.

Một quyền như vậy, đã hội tụ tính chất của năm loại nguyên tố: Hỏa diễm, băng sương, nham thạch, kim cương, mộc phong, chính là vạn vật hợp nhất, nguyên nhất!

Một quyền như vậy, cho dù là một tòa tháp sắt, cũng sẽ bị đánh nát, cũng sẽ bị phân giải, tiêu diệt hết!

Ầm!

Một thanh âm giống như nổ vang trong thiên không đột nhiên trong khoảnh khắc vang vào lỗ tai Phó Thư Bảo. Nắm tay của Phó Thư Bảo đột nhiên phá vỡ lực lượng hộ thuẫn đã bị Quyền thú Kỳ Lân làm cho suy yếu, đánh thẳng vào…

Tại thời điểm điện quang hỏa thạch đó, cái đầu của Thần thú Hải Quy đột nhiên hướng vào bên trong cái mai rùa vừa vặn thu lại. Một quyền cuồng bạo của Phó Thư Bảo không ngờ lại mất đi mục tiêu, mạnh mẽ nện thẳng lên trên phần mai rùa.

Nắm tay bình thường có thể đánh nát một cái tháp sắt, thế nhiên lại không thể nào làm gì nổi mai rùa của một đầu Hải Quy. Thậm chí một quyền đi xuống, phát ra thanh âm thật lớn, nhưng mà cái mai rùa của Thần thú Hải Quy lại không hề tổn hao chút gì, thậm chí ngay cả một cái vết trầy cũng không có xuất hiện. Chẳng qua, lực phản chấn khổng lồ vẫn đem thân thể của nó đánh lui lại về phía sau một khoảng khá xa.

Phó Thư Bảo cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó hắn lâp tức vung song chưởng lên, lấy Thủy nguyên tố làm chính, bốn loại nguyên tố còn lại làm phụ trợ, tiếp tục thi triển ra một đạo công kích mới. Địa phương mà hai tay hắn huy động, trong khoảnh khắc liền ngưng kết thành băng, bay thẳng về phía Thần thú Hải Quy vừa bị quẳng ra xa kia. Không ngờ lại có thể đem nó đông lại bên trong một cái băng trụ khổng lồ dày hơn mười thước!

- Từ từ! Không cần thương tổn nó!

Lúc này Hữu Nãi Ngư mới có cơ hội tiến gần Phó Thư Bảo. Nàng chợt phóng người lên, ngăn lại trước mặt của Phó Thư Bảo.

- Đầu óc ngươi hồ đồ rồi sao? Tên kia đã mai phục trong nhà Tộc trưởng của các ngươi, đánh lén chúng ta, hiển nhiên là sớm đã có chuẩn bị. Một địch nhân như vậy, ta không hạ thủ diệt trừ, chẳng lẽ đợi nó đến giết chúng ta à?

Phó Thư Bảo quát lớn.

- Không phải!

Hữu Nãi Ngư đột nhiên nói:

- Ta… biết hắn!

- Cái gì?

Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại chỗ.

Khó trách, hắn mấy lần hạ thủ tàn nhẫn, nhưng đối phương thủy chung cũng chỉ ở trạng thái phòng ngự mà thôi, căn bản là không có triển khai phản kích. Mà lần gọi là đánh lén đầu tiên kia, người ta chẳng qua cũng chỉ là thử thăm dò cùng với cảnh cáo mà thôi. Nghĩ tới đây, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ thấy hắn có điểm quá mức mẫn cảm rồi.

Cái này cũng khó trách hắn. Nếu như là đang ở trên đất bằng, hắn nhất định cũng sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng mà ở đây là Vô Căn Chi Hải, chỉ cần hắn sơ sẩy một chút liền sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên hắn vẫn luôn khẩn trương như vậy.

Ở trên chiến trường, ngươi không thể không khẩn trương, nhưng nếu như ở trong kỹ viện, ngươi lại bày ra bộ dáng đứng đắn khẩn trương này nọ, đó mới kỳ thật là quái dị. Đây chính là đạo lý như vậy.

Rắc rắc rắc!

Một chuỗi thanh âm băng nứt chợt truyền ra. Bề mặt băng trụ khổng lồ kia xuất hiện vô số vết nứt nẻ.

Ầm!

Thần thú Hải Quy khẽ chấn động một chút, băng trụ to lớn nhất thời tan thành trăm mảnh, biến mất không còn gì nữa. Đầu cùng với tứ chi của đầu Thần thú Hải Quy chợt từ bên trong mai rùa duỗi ra, nhẹ nhàng bơi động, lại xuất hiện trước mặt của Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư.

Mặc dù đã có lời nói của Hữu Nãi Ngư, nhưng mà Phó Thư Bảo vẫn tiếp tục duy trì sự cảnh giác. Chỉ cần đầu Thần thú Hải Quy này có hành động gì dị thường, hoặc là lộ ra dấu hiệu công kích, hắn liền có thể trong lúc nhất thời làm ra phản ứng lôi đình.

Chẳng qua, sự cảnh giác của hắn tựa hồ như đã dư thừa rồi. Thần thú Hải Quy lại xuất hiện cũng không có bất cứ hành động dị thường nào, cũng không có dấu hiệu công kích, mà chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Hữu Nãi Ngư mà thôi.

- Tính tình của con Hải Quy này thật sự rất tốt a! Khó trách những nam nhân mà nữ nhân trong nhà tằng tịu với người khác lại bị gọi là đại ô quy mũ xanh, hóa ra là căn cứ theo tính tình của rùa mà xét…

Thời điểm này, tâm tư của Phó Thư Bảo không biết lại chạy đến địa phương nào.

Kỳ thật, đây chính là chỗ độc đáo của hắn, là một loại phương pháp giảm bớt áp lực.

Hữu Nãi Ngư đã chắn ở trước mặt, trận đánh này căn bản không cần phải tiếp tục nữa.

Đúng lúc này, bên trong miệng của Thần thú Hải Quy đột nhiên phát ra thanh âm mà Phó Thư Bảo có thể nghe hiểu được:

- Ngươi là ai? Vì sao lại ở cùng chỗ với Công chúa?

Thứ Thần thú Hải Quy dùng là ngôn ngữ Tú Quốc.

- Ngươi… đã từng đi qua Tú Quốc?

Phó Thư Bảo kinh ngạc nói.

Thần thú Hải Quy nhàn nhạt nói:

- Thông đạo của Vô Căn Chi Hải cũng không phải không thể đi qua. Sa mạc Di Thất cũng không phải là không gian phong bế, chẳng lẽ ta không thể ra ngoài du ngoạn một chút hay sao?

Phó Thư Bảo nhất thời hiểu được. Với thực lực của Thần thú Hải Quy, hoàn toàn có năng lực ra vào thông đạo của Vô Căn Chi Hải, sau đó từ trong Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành đi ra ngoài. Về phần vì cái gì mà hắn lại đi đến Tú Quốc, đó cũng không phải là chuyện gì khó hiểu. Trong dòng sinh mệnh lâu dài, vượt qua cả vạn năm, người ta thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm buồn chán, đi ra ngoài du ngoạn vài vòng cũng đâu có gì kỳ quái.

- Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta!

Thanh âm của Thần thú Hải Quy vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác già nua dị thường.

Phó Thư Bảo cười cười:

- Vì cái gì? Ngươi cho rằng ta muốn đi đến cái địa phương quỷ quái của ngươi sao? Còn không phải là do Công chúa Ngư Nhân Tộc của các ngươi lôi lão tử đến sao?

Thần thú Hải Quy đem tầm mắt của mình chuyển sang trên người Hữu Nãi Ngư, ánh mắt của hắn nhất thời trở nên hòa nhã ấm áp hơn rất nhiều.

- Ngươi… là…

Lúc này Hữu Nãi Ngư đột nhiên vỗ vỗ tay cười nói:

- Oa! Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là con rùa biển nhỏ năm đó, tên là Thiết Bát, có phải không?

- Đúng vậy, Công chúa! Ta chính là Thiết Bát!

Thần thú Hải Quy Thiết Bát nhất thời vô cùng kích động. Được Hữu Nãi Ngư nhận ra, đối với hắn mà nói, cũng không chỉ là một loại vinh hạnh, mà trên phương diện này còn bao hàm một loại cưng chiều như giữa trưởng giả và vãn bối vậy.

- Thật sự là ngươi, thật sự là ngươi!

Hữu Nãi Ngư kích động bơi về phía Thiết Bát.

- Ta thật sự không nghĩ tới, cuộc đời này không ngờ còn có thể gặp lại Công chúa! Đây chính là thiên ý a!

Một Nhân Ngư, một Hải Quy, cả hai ôm nhau một chỗ.

Ngôn ngữ, ở trong loại trường hợp cảm động này, quả thật có vẻ tái nhợt vô lực, cũng là dư thừa mà thôi.

Phó Thư Bảo cũng không có cản lại Hữu Nãi Ngư. Tâm tình kích động của hắn rốt cuộc cũng đã thả lỏng hơn nhiều. Ở bên cạnh nhìn thấy Hữu Nãi Ngư cùng với Thiết Bát ôm nhau, trong lòng hắn cũng vì Hữu Nãi Ngư mà cảm thấy một tia cao hứng. Tộc nhân không còn nữa, lại còn có một đầu Hải Quy ở cùng thời đại của mình xuất hiện, cái này đối với Hữu Nãi Ngư mà nói cũng không chỉ là gặp bạn cố tri, mà còn là một chút tâm tình kích động khác nữa.

Ôm nhau một hồi, Hữu Nãi Ngư mới buông Thiết Bát ra. Sau đó hai người lại dùng ngôn ngữ của Ngư Nhân Tộc nói chuyện với nhau. Phó Thư Bảo nghiêng tai lắng nghe một hồi cũng chẳng hiểu gì, chỉ nhìn thấy từ trong miệng của Hữu Nãi Ngư cùng với Thiết Bát không ngừng phát ra những thanh âm kỳ quái, cùng với từng bọt khí ùng ục ùng ục bốc lên cao.

Lắng nghe một hồi lâu, hắn mới buồn bực nói:

- Hai người các ngươi để ý đến cảm thụ của một người khách quý là ta được hay không? Các ngươi không phải đều biết ngôn ngữ Tú Quốc hay sao? Trong lúc nói chuyện phiếm cũng có thể dùng ngôn ngữ Tú Quốc mà, để ta cùng nghe với!

Hữu Nãi Ngư thản nhiên cười, nói:

- Thật xin lỗi! Chúng ta cao hứng qua, nên quên mất luôn ngươi! Vừa rồi ta đã đem chuyện tình của ngươi nói lại cho Thiết Bát, hắn đã biết ngươi chính là người được lựa chọn mới của Khởi Nguyên Chi Thụ!

Thiết Bát nói:

- Đúng vậy! Ta vừa mới biết thân phận của ngươi! Vừa rồi quả thật thất lễ!

- Khách khí! Khách khí!

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Phó Thư Bảo thì lại nói:

- Không ngờ một con Hải Quy như ngươi cũng biết hữu lễ!

- Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi tới chỗ này!

Thiết Bát nói, sau đó hắn xoay người hướng về một phía bơi đi.

Hữu Nãi Ngư bơi theo Thiết Bát, trong lúc nơi còn xoay người lại gọi Phó Thư Bảo:

- Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Nhanh đi theo đi!

Lúc này Phó Thư Bảo mới tỉnh thần lại, rất nhanh bơi theo. Tốc độ bơi lội dưới nước của hắn căn bản không thể so sánh với Hữu Nãi Ngư, thậm chí so ra còn kém với Hải Quy Thiết Bát nhìn bề ngoài vô cùng chậm chạp kia. Sau khi cố gắng bơi theo được một đoạn, hắn linh cơ chợt động, ở dưới chân liền ngưng luyện ra hai cái Lực Lượng Chi Dực, sử dụng hai cái Lực Lượng Chi Dực kia khuấy động dòng nước, sản sinh ra hiệu quả lực đẩy giống như chân vịt vậy. Tốc độ bơi tới của hắn rất nhanh tăng lên vài lần. Trên thực tế, bằng vào cặp Lực Lượng Chi Dực này, hắn chỉ cần đong đưa tay cùng với vòng eo một chút, khống chế phương hướng bơi tới là có thể đến nơi.

- Thiết Bát muốn dẫn chúng ta đi đâu vậy?

Sau khi thoải mái đuổi kịp Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo hỏi.

- Hải Để Thâm Uyên!

Hữu Nãi Ngư nói.

Hải Để Thâm Uyên? Đó không phải là địa phương Hữu Nãi Ngư từng nói thậm chí ngay cả Công chúa Ngư Nhân Tộc nàng cũng không có khả năng đi xuống hay sao? Quan trọng nhất chính là, Thế Giới Chi Chung, thứ có quan hệ chặt chẽ với Tiếp Dẫn Chi Thuyền cũng là ở địa phương đó.

Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động:

- Thiết Bát đã nói cho ngươi biết những gì? Hắn có nói cho ngươi biết địa điểm hiện tại của tộc nhân ngươi hay không? Còn có Tộc trưởng của các ngươi nữa, hắn đang nắm giữ Tỵ Thủy Châu, không có Tỵ Thủy Châu mà nói, chúng ta làm sao đi xuống Hải Để Thâm Uyên được?

Hữu Nãi Ngư nói:

- Thiết Bát đã nói cho ta biết tung tích tộc nhân của ta rồi. Bọn họ…

Nói đến đây, tựa hồ như chạm vào chỗ bi thương trong lòng, thanh âm của Hữu Nãi Ngư chợt dừng lại không nói tiếp nữa.

- Chết hết rồi à?

Những lời nói như vậy, Phó Thư Bảo lại có thể thuận miệng nói ra, không hề có chút cố kỵ.

- Ai nói là đã chết chứ?

Hữu Nãi Ngư cuống quýt sửa lại, nói:

- Bọn họ đều bị bắt đến Thánh Đảo hết rồi!

- Một cái Ngư Nhân Tộc nắm giữ Vô Căn Chi Hải trong tay, thực lực khẳng định là phi thường cường đại. Là ai có năng lực một phen đem toàn bộ Ngư Nhân Tộc bắt đến Thánh Đảo chứ?

Hữu Nãi Ngư lại lắc lắc đầu:

- Làm sao ta biết được chứ? Loại sự tình này, thậm chí ngay cả là Thiết Bát, kẻ đã từng đích thân trải qua, may mắn chạy thoát được cũng đều không biết.

Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ đến Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc, nhưng mà ngẫm lại liền biết không đúng. Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc quả thật là một tổ chức thần bí thực lực phi thường cường đại, nhưng mà cũng không phải là tổ chức từ Thời đại Khởi Nguyên, cả hai cái này cũng chẳng hề có quan hệ truyền thừa gì cả. Hơn nữa, dựa theo đủ các sự tình mà xét, thì Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc hơn phân nửa cùng với Tứ Đại Trấn Quốc Thủ Hộ Thần kia có quan hệ mờ ám gì đó. Nhưng mà từ những cái manh mối đã biết này mà xét, lại cũng chẳng thể xác định được cái gì cả.

Những chuyện tình phát sinh từ hơn vạn năm trước, càng ngày càng có vẻ mê huyễn hơn rất nhiều.

- Tuy rằng Thiết Bát cũng không biết là ai có được lực lượng khủng bố như vậy, đem toàn bộ tộc nhân của ta bắt hết lên Thánh Đảo, nhưng mà hắn lại mang đến cho ta di ngôn của Tộc trưởng!

"Cái gì?"

- Tộc trưởng đã đoán ra được là ta sẽ không chết, bởi vì nếu ta chết, thì Công chúa Ngư Nhân Tộc mới đã sinh ra rồi. Người giết chết ta ngược lại cũng sẽ không đạt được chút ưu đãi gì. Vì thế, hắn ta mới trước khi xảy ra chuyện đã đem Tỵ Thủy Châu giấu ở một địa phương phụ cận với Hải Để Thâm Uyên. Hiện tại Thiết Bát chính là muốn mang ta đi lấy Tỵ Thủy Châu!

Hữu Nãi Ngư nói.

Lời di ngôn từ một vạn năm trước, thông qua miệng của một con Hải Quy vạn tuổi nói ra, nhìn qua như một chuyện không có khả năng xảy ra, hiện tại đã trở thành sự thật.

Có thể tưởng tượng chính là, Thiết Bát đã ở trong thạch ốc của Tộc trưởng Ngư Nhân Tộc đau khổ chờ đợi, một lần chờ đợi là một vạn năm trời! Sự chịu đựng trung thành như vậy, bản thân cũng đã là một truyền kỳ rồi!

Trong lúc nói chuyện, Phó Thư Bảo đã đi theo Hữu Nãi Ngư cùng với Thiết Bát bơi ra khỏi Kim Ngư Thành. Thiết Bát cũng không có dừng lại, mà hướng về phía Đông, không ngừng nghỉ bơi đi.

Dọc theo đường đi, Phó Thư Bảo cũng từ miệng của Hữu Nãi Ngư mà biết hơn càng nhiều chuyện của Ngư Nhân Tộc. Có đôi khi Thiết Bát cũng gia nhập nói chuyện, giảng giải vài câu. Cho nên, một đoạn đường tiến tới cũng không phải là im lặng tĩnh mịch, mà là nói nói cười cười trôi qua.

Thời gian khoảng hơn nửa ngày trời, một thứ gì đó tối tăm hắc ám đột nhiên hiện lên trong tầm mắt mọi người. Từ xa xa nhìn lại, cái bóng tối cực lớn kia chính là một mảnh sơn mạch đáy biển liên miên kéo dài. Ở trên đất bằng, sơn mạch thì đều có rừng rậm cùng với cây cỏ bao phủ, là một cảnh tượng tươi xanh miên man rộng khắp. Nhưng mà phiến sơn mạch dưới đáy biển này thì lại là một mảnh trụi lủi. Ngẫu nhiên mới có một vài gốc rong biển mọc lên từ dưới những khe đá, nhưng cũng không đủ làm đẹp cho chốn hoang vu này.

Tất cả các ngọn núi cũng đều là một màu đen, có một vài ngọn núi thỉnh thoảng phát ra chút quang mang sáng bóng của kim chúc, mang theo một loại cảm giác tĩnh mịch cùng thần bí.

- Nơi đây chính là Sơn mạch Vô Vọng của Hải Để Thâm Uyên, chính là mảnh đất bên ngoài của Hải Để Thâm Uyên!

Hữu Nãi Ngư chỉ về phía đám núi non màu đen hắc ám ở xa xa, nói.

Rốt cuộc cũng đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện