Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 640: Hai phụ tử bất lương
Ông chủ của chi Thương đội kia còn chưa có tới, thanh âm của hắn cũng đã vang vọng vào:
- Ha ha… vị tiểu muội muội này, trên người của ngươi mặc áo giáp vì vậy? Nhìn qua giống như tảng đá, rất có giá trị sưu tầm a! Như vậy đi, ngươi thống khoái ra một cái giá, ta mua!
- Câm miệng! Nếu như không phải có mệnh lệnh của chủ nhân, giờ phút này ta đã đánh nát đầu ngươi rồi!
Thạch Hoa lạnh lùng nói. Bản thân đã từng là phân thân lực lượng của Luyện Hoa Nữ Thần, Thạch Hoa chính là một tồn tại siêu nhiên, hiện tại lại bị một lão nhân trêu chọc, đó quả thật là có cảm giác muốn giết người.
- Ngươi sao lại bạo lực như vậy a, tiểu muội muội? Ta thế nhưng chính là một lão già mà? Ta đi nam vào bắc, dấu chân trải rộng khắp các nơi trên thế giới, cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua một nữ nhân cao lớn như tiểu muội muội ngươi vậy! Đúng rồi! Bộ áo giáp trên người của ngươi muốn bán bao nhiêu tiền? Ta nghĩ muốn mua cho đứa con vô liêm sỉ trong nhà ta một bộ! Nó thường xuyên bị người ta đánh, có bộ áo giáp như vậy, cũng sẽ không bị thương!
Thanh âm của lão nhân không ngừng líu lo.
- Ngươi… Câm miệng!
- Được rồi! Ta câm miệng! Đúng rồi! Ngươi tên gì nhỉ?
- …
Tràng đối thoại như vậy, Phó Thư Bảo hoàn toàn thu vào trong lỗ tai mình, cũng có một loại cảm giác thật cổ quái. Ánh mắt của hắn có chút khẩn trương giương mắt nhìn về phía Thạch Hoa đang dẫn gã đầu mục Thương đội kia. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Thạch Hoa mang theo một gã lão giả quần áo hoa lệ đi tới. Thân mình của lão giả cùng với thân hình cao lớn của Thạch Hoa tạo thành một màn tương phản vô cùng mãnh liệt, một cái là người khổng lồ chiến đấu, một cái là lão ngoan đồng chơi đùa trò vô lễ.
Càng ngày càng gần, từ trên mặt của lão giả kia, Phó Thư Bảo mơ hồ thấy được những địa phương cùng với hắn có chút tương tự. Phần dự đoán trong lòng hắn kia, càng ngày càng khẳng định hơn.
- Oa này! Vị công tử này…
Ánh mắt thoáng dừng lại trên người Phó Thư Bảo, lão giả kia đột nhiên nhảy vọt lên, nhặt lên một tảng đá, một bên chửi loạn:
- Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này, ngươi không ở nhà trông coi điền thổ, kinh doanh gia sản, như thế nào lại chạy loạn đến nơi này?
Thạch Hoa vừa mới định động thủ, Phó Thư Bảo đã huy động cánh tay mấy cái, nàng lại lui xuống. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long ở bên cạnh cũng không có hành động, bởi vì bất luận nhìn từ góc độ nào mà xem, thì lão giả này cũng chỉ là một lão già bình thường. Mặc dù trong tay hắn cầm một tảng đá, nhưng mà nếu như nện lên trên người của Phó Thư Bảo mà nói, ngay cả khiến Phó Thư Bảo rơi một sợi tóc cũng còn không thể, đừng nói đến tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Nhìn thấy lão nhân đang hung hăng lao tới, khóe miệng Phó Thư Bảo lại nhếch lên một tia tiếu ý. Vị lão nhân trước mắt này tuyệt đối có quyền lợi đánh hắn, bởi vì đây chính là lão ba của hắn ở thế giới này, ở Hổ Thành, người được mệnh danh có nhiều tiền nhất, Phó Đa Tiền đại lão gia!
Vị đại gian thương phong phạm trác tuyệt thương giới Hổ Thành, nhưng lại nuôi con thất bại nhất, hiện tại tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, đứa con trai trước mắt hắn kỳ thật là một gã thiếu niên đến từ thế giới khác. Sở dĩ hắn xúc động như vậy, chính là bởi vì hắn cho rằng con trai của mình đã vứt bỏ điền thổ cùng sản nghiệp trong này, chạy đến đây chơi bời hư thân.
Phốc!
Ngay khi chạy đến trước mặt Phó Thư Bảo, vị lão nhân giơ cao tảng đá trong tay mình đập thẳng xuống, thế nhưng thời điểm khi sắp sửa đập lên trên đầu của Phó Thư Bảo lại nghiêng tay một chút, lướt qua chứ không chạm đến. Phó Đa Tiền hít sâu một hơi, tùy tiện ném tảng đá đi, nói:
- Tiểu hầu tử, vì sao ngươi lại không tránh né? Ngươi có biết là lão tử ta không nỡ đánh ngươi hay không?
- Phụ thân đại nhân, xin nhận của ta một lạy!
Phó Thư Bảo đột nhiên quỳ xuống, cung kính khấu đầu một cái trước mặt Phó Đa Tiền.
- Di? Tiểu tử này… ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi à? Trước kia khi lão tử vừa mới xoay người, ngươi liền nguyền rủa lão tử sao không chết sớm một chút, ngày hôm nay như thế nào lại…
Phó Thư Bảo nhất thời sững người tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Hắn cảm giác được, gã thiếu niên trước mắt không phải là con trai của hắn, nhưng mà bất luận nhìn thế nào, gã thiếu niên trước mắt này rõ ràng chính là con trai của hắn. Cho nên, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn liền phức tạp đến cực điểm.
Sở dĩ phải dập đầu hành lễ, chính là bởi vì Phó Thư Bảo xuất phát từ chân tình. Ở trong cái thế giới nguyên bản kia, cha mẹ của hắn đã sớm chết lúc hắn còn nhỏ, ấn tượng của hắn đối với phụ thân là phi thường mơ hồ. Vị lão nhân trước mắt này tuy rằng không thể xem như phụ thân tuyệt đối của hắn, nhưng mà cũng là thân nhân có quan hệ huyết thống thân cận nhất. Trong lòng hắn sớm đã xem Phó Đa Tiền là phụ thân chân chính của hắn rồi. Cho tới bây giờ hắn còn chưa có đối với phụ thân có một ngày hiếu đạo nào cả, cho nên thật hy vọng có thể ở trên người Phó Đa Tiền hoàn thành một chút trách nhiệm của đứa con.
- Ha hả… phụ thân đại nhân, ngươi còn cho rằng đứa con trước mắt ngươi là kẻ yếu đuối bất cứ kẻ nào cũng có thể khi dễ hay sao? Ta muốn nói với ngươi, ta hiện tại đã là Lực sĩ Bán Thần cấp rồi! Thậm chí ngay cả Lực sĩ Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta cũng có thể bóp chết như bóp chết một con kiến a!
Phó Thư Bảo từ trên mặt đất đứng lên.
Khi một đứa con nói ra những lời nói như vậy, bất luận là người phụ thân nào có tâm nguyện con mình thành long thành hổ, cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào. Nhưng mà phản ứng của Phó Đa Tiền lại hoàn toàn tương phản:
- Ngươi cái tên tiểu hầu tử này, thủy chung cũng không bỏ được tật xấu mạnh miệng nổ lớn hay sao? Ngươi là cái gì mà Lực sĩ Bán Thần cấp? Ta tiêu tiền cho ngươi khơi thông quan hệ, ngươi đã từ trong Học viện Lực sĩ Hổ Thành lấy một cái huy chương Lực sĩ Chân Lực hay chưa? Có lấy được không? Nếu chưa lấy ra được, ngươi còn thổi to làm cái gì chứ? Nhìn ra được, lão tử lần này lại phí tiền vô ích nữa rồi!
Phó Thư Bảo:
- …
- Tiểu hầu tử, ngươi như thế nào lại đến nơi này vậy?
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị, đột nhiên lại thần bí nói:
- A! Ta biết rồi! Nhất định là tiểu tử ngươi lại thua nợ cờ bạc, thiếu tiền hai vị cô nương này, bị bắt đến nơi này, chờ ta đến đưa tiền chuộc phải không?
Phó Thư Bảo:
- …
Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long liếc mắt nhìn hai, cả hai tỷ muội đồng thời nhún nhún vai mấy cái, bộ dáng chẳng thèm quan tâm. Các nàng từ trong lời nói của hai người đã biết được thân phận của vị lão nhân này. Lại không nghĩ tới, một gã Phó Thư Bảo cường đại như thế không ngờ lại có một phụ thân như vậy. Hơn nữa, nhìn qua bộ dáng lão nhân này thật rất vô lương.
Hết thảy những chuyện phát sinh trước mắt, đối với hai tỷ muội mà nói liền giống như là một tràng hí kịch buồn cười vậy, mà hai cái diễn viên chính trong tràng hí kịch này, Phó Thư Bảo cùng với Phó Đa Tiền, chính là người cùng một giuộc. Cho nên, hai tỷ muội liền rất nhanh làm ra quyết định, khoanh tay đứng xem kịch vui, đối với thuyết pháp bắt cóc tống tiền của Phó Đa Tiền cũng không có phủ định, cũng không có thừa nhận.
- Ông trời của ta ơi… chẳng lẽ… tiểu hầu tử ngươi đã làm ra chuyện tình phi lễ với hai tiểu cô nương này, châu thai ám kết, cho nên mới bỏ trốn đến nơi này sao? Có phải không?
Sức tưởng tượng của Phó Đa Tiền quả thật rất phong phú.
Trên trán của Phó Thư Bảo nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Tuy rằng hắn ở trong lòng đã một phen xem Phó Đa Tiễn xấu xa vô lương đến cực hạn, có loại con này tất có người cha này, lại không nghĩ tới, bất luận hắn có tưởng tượng Phó Đa Tiền vô lương đến mức nào, thì ý tưởng của hắn cũng là vô cùng ngây thơ cùng nông cạn.
- Cái này… khụ khụ…
Long Ngọc Nhất đột nhiên cả giận nói:
- Vị lão nhân này, nếu như ngươi còn nói năng bậy bạ như vậy nữa, cẩn thận ta sẽ vả tét miệng ngươi đó!
Long Ngọc Nhị cũng trừng mắt, lạnh như băng nói:
- Còn nữa, cắt luôn chân của ngươi!
Phó Đa Tiền nhất thời rung người một cái, bất lực nhìn về phía đứa con bảo bối Phó Thư Bảo của mình. Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, hai nàng nữ hài tử xinh đẹp như vậy, vì cái gì lại nói ra những lời nói mạnh mẽ như thế. Cái bộ dáng hung hăng đó, ánh mắt sắc bén còn hơn cả đao đó, trong lòng hắn một chút cũng không nghi ngờ, hai nàng cô nương xinh đẹp này khẳng định có thể làm ra loại chuyện tình giết người cực đoan a.
Phó Thư Bảo cười cười, nói:
- Phụ thân, những gì ta nói đều là sự thật! Chẳng qua, chuyện tình của ta muốn kể lại rõ ràng, cần phải hao phí thời gian rất nhiều a! Như vậy đi, để ta bảo thị vệ của ta mang Thương đội của ngươi đến đây, hai phụ tử chúng ta một bên uống rượu, một bên nói chuyện, như thế nào?
- Ngươi chính là nói…
Phó Đa Tiền liếc mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói;
- Con trai, những người này đều là thị vệ cùng với chiến sĩ của con sao?
Phó Thư Bảo vung tay lên, Hỏa nô lập tức mang theo mấy thị vệ Luyện nô đi chấp hành mệnh lệnh dẫn Thương đội đến đây của Phó Thư Bảo. Hắn dùng hành động thực tế đi trả lời câu hỏi của Phó Đa Tiền.
Kế tiếp, tay phải của Phó Thư Bảo nhẹ nhàng bình thản vung lên. Trên mặt đất trước mặt hắn cùng với Phó Thư Bảo nhất thời nổi lên một khối lập phương, một tảng đá bằng phẳng đã hình thành. Hắn từ bên trong Long giới phóng xuất ra rượu ngon cùng với một chút thức ăn lương khô, dùng để làm mồi nhắm rượu.
Phó Thư Bảo mãi vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm những chuyện tình mà đứa con trai mình đang làm, cái miệng của hắn thủy chung vẫn mở lớn, không thể khép lại. Ánh mắt của hắn cũng trợn trừng, không thể nhắm lại.
Trống rỗng xây dựng nên một cái bàn bằng đá lớn, cái này cần phải có năng lực nắm giữ lực lượng Thổ nguyên tố mạnh mẽ đến mức nào? Tùy tiện chỉ huy đám Chiến sĩ Thạch Tượng khủng bố cùng với các Luyện nô giống như ác ma vậy, đó lại cần phải có thủ đoạn cùng với quyết đoán đến mức nào? Chỉ bằng vài thủ đoạn mà Phó Thư Bảo thể hiện ra, Phó Đa Tiền đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của con trai mình. Đó chính là, hiện tại con trai hắn đã là một Lực sĩ cao cấp, cấp bậc Bán Thần cấp rồi! Lực sĩ Đại Vô Vũ Trụ Lực, ở trước mặt của nó, chẳng qua chỉ là một con kiến tùy thời đều có thể bóp chết mà thôi!
Cái này… đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vị lão gia có nhiều tiền này, nghĩ đến phá đầu cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Hai phụ tử ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá trước mặt, ngươi một ly, ta một ly, cùng nhau uống rượu. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đứng ở xa xa nhìn về phía hai phụ tử, tiếp tục lắng nghe chuyện xưa của hai phụ tử bọn họ. Hơn nữa các nàng cũng phụ trách chiếu cố cho Luyện Vô Song vẫn còn đang trong hôn mê.
Hỏa nô rất nhanh đã đem Thương đội của Phó Đa Tiền dẫn tới đây. Chi Thương đội dấu chân trải rộng khắp thế giới này kỳ thật cũng không quá mức đặc thù. Có khoảng mười con ngựa cùng với mấy con lạc đà, còn có một đống lớn hàng hóa không mấy đáng giá. Người đảm đương vai trò bảo tiêu bên trong Thương đội chẳng qua cũng chỉ là những mặt hàng phổ thông bình thường, kẻ có tu vi lực lượng cao nhất bất qua cũng chỉ là hai Lực sĩ hạ cấp Tinh Thần Lực cấp mà thôi, hơn nữa lại là người da đen của Phí Châu.
Ngoại trừ hơn mười gã nam nhân, bên trong Thương đội còn có mấy nàng nữ tử mặc quần áo hở hang, thần thái yêu mị nữa. Có cả nữ tử da đen người Phí Châu, nữ tử tóc vàng mắt xanh người Tây Châu. Không khó đoán ra, hành trình của Đa Tiền lão gia cũng không hề tịch mịch, thưởng thức đóa hoa của đủ các loại chủng tộc. Cũng không khó lý giải, vì cái gì mà hắn mãi chậm chạp không có về nhà. Hắn ở bên ngoài kinh thương kiếm tiền, hơn phân nửa là dùng hết trên việc chơi đùa các nữ nhân khắp thế giới, trên việc mời những bảo tiêu này nọ, phong lưu khoái hoạt. Chứ quay trở lại Hổ Thành, có tỷ lệ rất lớn bị đứa con bại gia tử khiến cho tươi sống tức chết…
Chuyện xưa của Phó Đa Tiền chính là như thế này.
Chuyện xưa của Phó Thư Bảo cũng là kinh đào hãi lãng. Những chuyện tình phát sinh ở trên người của hắn, mỗi chuyện cũng đều khiến cho Phó Đa Tiền kinh ngạc một hồi. Chẳng qua, cũng có những nội dung khiến Phó Đa Tiền hâm mộ.
- Cái gì? Ngươi ngay cả Mỹ nhân ngư cũng… lên rồi?
- Kính nhờ, lão cha, ngươi như thế nào lại dùng những từ ngữ ghê tởm như vậy chứ?
- Tiếp tục nói, tiếp tục nói…
Nghe thêm một lúc, Phó Đa Tiền lại nhảy dựng lên:
- Cái gì? Ngươi là nói, ngay cả Công chúa Dật Hương Thánh Lan Quốc, Chi Ni Nhã điện hạ cũng là lão bà của ngươi? Đường đường Thánh Lan Vương cũng là cha vợ của ngươi, ông thông gia của ta? Ha ha… nhất định phải bái phỏng hắn! Nhất định!
Phó Thư Bảo tiếp tục nói tiếp.
- Ông trời của ta ơi! Hồ ly tinh Hồ Tộc trong truyền thuyết, ngươi cũng… làm chuyện kia rồi?
- Ngươi không cần phải phản ứng kịch liệt như vậy chứ? À phải! Hai nàng nữ nhân vừa rồi tuyên bố muốn giết ngươi, các nàng chính là Thất Thải Nữ Thần Long trong truyền thuyết đó! Nói không chừng, các nàng cũng sẽ trở thành con dâu của ngươi a! Hiện tại, chuyện đầu tiên mà ngươi phải thích ứng chính là tràng diện lớn a, có hiểu không?
Phó Đa Tiền lão gia đáng thương, trước mắt tối sầm, ngất xỉu luôn…
Phó Thư Bảo khẽ nhún nhún vai, sửng sốt suốt nửa ngày mới phun ra một câu:
- Không có kiến thức mà! Thật sự là không có kiến thức! Ta còn chưa có nói tới Độc Âm Nhi đó! Đó chính là nữ nhân cả người đều là kịch độc a! Thân là con trai, ta muốn hảo tâm nhắc nhở ngươi, sau này chén trà con dâu của Độc Âm Nhi tốt nhất là không nên uống! Xem ra lúc này cũng không cần thiết nữa rồi! Đúng rồi! Ta như thế nào lại có một phụ thân không có tiền đồ như vậy chứ?
Ở đằng xa, hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đồng loạt quẳng ném tới ánh mắt hèn mọn.
- Ha ha… vị tiểu muội muội này, trên người của ngươi mặc áo giáp vì vậy? Nhìn qua giống như tảng đá, rất có giá trị sưu tầm a! Như vậy đi, ngươi thống khoái ra một cái giá, ta mua!
- Câm miệng! Nếu như không phải có mệnh lệnh của chủ nhân, giờ phút này ta đã đánh nát đầu ngươi rồi!
Thạch Hoa lạnh lùng nói. Bản thân đã từng là phân thân lực lượng của Luyện Hoa Nữ Thần, Thạch Hoa chính là một tồn tại siêu nhiên, hiện tại lại bị một lão nhân trêu chọc, đó quả thật là có cảm giác muốn giết người.
- Ngươi sao lại bạo lực như vậy a, tiểu muội muội? Ta thế nhưng chính là một lão già mà? Ta đi nam vào bắc, dấu chân trải rộng khắp các nơi trên thế giới, cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua một nữ nhân cao lớn như tiểu muội muội ngươi vậy! Đúng rồi! Bộ áo giáp trên người của ngươi muốn bán bao nhiêu tiền? Ta nghĩ muốn mua cho đứa con vô liêm sỉ trong nhà ta một bộ! Nó thường xuyên bị người ta đánh, có bộ áo giáp như vậy, cũng sẽ không bị thương!
Thanh âm của lão nhân không ngừng líu lo.
- Ngươi… Câm miệng!
- Được rồi! Ta câm miệng! Đúng rồi! Ngươi tên gì nhỉ?
- …
Tràng đối thoại như vậy, Phó Thư Bảo hoàn toàn thu vào trong lỗ tai mình, cũng có một loại cảm giác thật cổ quái. Ánh mắt của hắn có chút khẩn trương giương mắt nhìn về phía Thạch Hoa đang dẫn gã đầu mục Thương đội kia. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Thạch Hoa mang theo một gã lão giả quần áo hoa lệ đi tới. Thân mình của lão giả cùng với thân hình cao lớn của Thạch Hoa tạo thành một màn tương phản vô cùng mãnh liệt, một cái là người khổng lồ chiến đấu, một cái là lão ngoan đồng chơi đùa trò vô lễ.
Càng ngày càng gần, từ trên mặt của lão giả kia, Phó Thư Bảo mơ hồ thấy được những địa phương cùng với hắn có chút tương tự. Phần dự đoán trong lòng hắn kia, càng ngày càng khẳng định hơn.
- Oa này! Vị công tử này…
Ánh mắt thoáng dừng lại trên người Phó Thư Bảo, lão giả kia đột nhiên nhảy vọt lên, nhặt lên một tảng đá, một bên chửi loạn:
- Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này, ngươi không ở nhà trông coi điền thổ, kinh doanh gia sản, như thế nào lại chạy loạn đến nơi này?
Thạch Hoa vừa mới định động thủ, Phó Thư Bảo đã huy động cánh tay mấy cái, nàng lại lui xuống. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long ở bên cạnh cũng không có hành động, bởi vì bất luận nhìn từ góc độ nào mà xem, thì lão giả này cũng chỉ là một lão già bình thường. Mặc dù trong tay hắn cầm một tảng đá, nhưng mà nếu như nện lên trên người của Phó Thư Bảo mà nói, ngay cả khiến Phó Thư Bảo rơi một sợi tóc cũng còn không thể, đừng nói đến tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Nhìn thấy lão nhân đang hung hăng lao tới, khóe miệng Phó Thư Bảo lại nhếch lên một tia tiếu ý. Vị lão nhân trước mắt này tuyệt đối có quyền lợi đánh hắn, bởi vì đây chính là lão ba của hắn ở thế giới này, ở Hổ Thành, người được mệnh danh có nhiều tiền nhất, Phó Đa Tiền đại lão gia!
Vị đại gian thương phong phạm trác tuyệt thương giới Hổ Thành, nhưng lại nuôi con thất bại nhất, hiện tại tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, đứa con trai trước mắt hắn kỳ thật là một gã thiếu niên đến từ thế giới khác. Sở dĩ hắn xúc động như vậy, chính là bởi vì hắn cho rằng con trai của mình đã vứt bỏ điền thổ cùng sản nghiệp trong này, chạy đến đây chơi bời hư thân.
Phốc!
Ngay khi chạy đến trước mặt Phó Thư Bảo, vị lão nhân giơ cao tảng đá trong tay mình đập thẳng xuống, thế nhưng thời điểm khi sắp sửa đập lên trên đầu của Phó Thư Bảo lại nghiêng tay một chút, lướt qua chứ không chạm đến. Phó Đa Tiền hít sâu một hơi, tùy tiện ném tảng đá đi, nói:
- Tiểu hầu tử, vì sao ngươi lại không tránh né? Ngươi có biết là lão tử ta không nỡ đánh ngươi hay không?
- Phụ thân đại nhân, xin nhận của ta một lạy!
Phó Thư Bảo đột nhiên quỳ xuống, cung kính khấu đầu một cái trước mặt Phó Đa Tiền.
- Di? Tiểu tử này… ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi à? Trước kia khi lão tử vừa mới xoay người, ngươi liền nguyền rủa lão tử sao không chết sớm một chút, ngày hôm nay như thế nào lại…
Phó Thư Bảo nhất thời sững người tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Hắn cảm giác được, gã thiếu niên trước mắt không phải là con trai của hắn, nhưng mà bất luận nhìn thế nào, gã thiếu niên trước mắt này rõ ràng chính là con trai của hắn. Cho nên, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn liền phức tạp đến cực điểm.
Sở dĩ phải dập đầu hành lễ, chính là bởi vì Phó Thư Bảo xuất phát từ chân tình. Ở trong cái thế giới nguyên bản kia, cha mẹ của hắn đã sớm chết lúc hắn còn nhỏ, ấn tượng của hắn đối với phụ thân là phi thường mơ hồ. Vị lão nhân trước mắt này tuy rằng không thể xem như phụ thân tuyệt đối của hắn, nhưng mà cũng là thân nhân có quan hệ huyết thống thân cận nhất. Trong lòng hắn sớm đã xem Phó Đa Tiền là phụ thân chân chính của hắn rồi. Cho tới bây giờ hắn còn chưa có đối với phụ thân có một ngày hiếu đạo nào cả, cho nên thật hy vọng có thể ở trên người Phó Đa Tiền hoàn thành một chút trách nhiệm của đứa con.
- Ha hả… phụ thân đại nhân, ngươi còn cho rằng đứa con trước mắt ngươi là kẻ yếu đuối bất cứ kẻ nào cũng có thể khi dễ hay sao? Ta muốn nói với ngươi, ta hiện tại đã là Lực sĩ Bán Thần cấp rồi! Thậm chí ngay cả Lực sĩ Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta cũng có thể bóp chết như bóp chết một con kiến a!
Phó Thư Bảo từ trên mặt đất đứng lên.
Khi một đứa con nói ra những lời nói như vậy, bất luận là người phụ thân nào có tâm nguyện con mình thành long thành hổ, cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào. Nhưng mà phản ứng của Phó Đa Tiền lại hoàn toàn tương phản:
- Ngươi cái tên tiểu hầu tử này, thủy chung cũng không bỏ được tật xấu mạnh miệng nổ lớn hay sao? Ngươi là cái gì mà Lực sĩ Bán Thần cấp? Ta tiêu tiền cho ngươi khơi thông quan hệ, ngươi đã từ trong Học viện Lực sĩ Hổ Thành lấy một cái huy chương Lực sĩ Chân Lực hay chưa? Có lấy được không? Nếu chưa lấy ra được, ngươi còn thổi to làm cái gì chứ? Nhìn ra được, lão tử lần này lại phí tiền vô ích nữa rồi!
Phó Thư Bảo:
- …
- Tiểu hầu tử, ngươi như thế nào lại đến nơi này vậy?
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị, đột nhiên lại thần bí nói:
- A! Ta biết rồi! Nhất định là tiểu tử ngươi lại thua nợ cờ bạc, thiếu tiền hai vị cô nương này, bị bắt đến nơi này, chờ ta đến đưa tiền chuộc phải không?
Phó Thư Bảo:
- …
Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long liếc mắt nhìn hai, cả hai tỷ muội đồng thời nhún nhún vai mấy cái, bộ dáng chẳng thèm quan tâm. Các nàng từ trong lời nói của hai người đã biết được thân phận của vị lão nhân này. Lại không nghĩ tới, một gã Phó Thư Bảo cường đại như thế không ngờ lại có một phụ thân như vậy. Hơn nữa, nhìn qua bộ dáng lão nhân này thật rất vô lương.
Hết thảy những chuyện phát sinh trước mắt, đối với hai tỷ muội mà nói liền giống như là một tràng hí kịch buồn cười vậy, mà hai cái diễn viên chính trong tràng hí kịch này, Phó Thư Bảo cùng với Phó Đa Tiền, chính là người cùng một giuộc. Cho nên, hai tỷ muội liền rất nhanh làm ra quyết định, khoanh tay đứng xem kịch vui, đối với thuyết pháp bắt cóc tống tiền của Phó Đa Tiền cũng không có phủ định, cũng không có thừa nhận.
- Ông trời của ta ơi… chẳng lẽ… tiểu hầu tử ngươi đã làm ra chuyện tình phi lễ với hai tiểu cô nương này, châu thai ám kết, cho nên mới bỏ trốn đến nơi này sao? Có phải không?
Sức tưởng tượng của Phó Đa Tiền quả thật rất phong phú.
Trên trán của Phó Thư Bảo nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Tuy rằng hắn ở trong lòng đã một phen xem Phó Đa Tiễn xấu xa vô lương đến cực hạn, có loại con này tất có người cha này, lại không nghĩ tới, bất luận hắn có tưởng tượng Phó Đa Tiền vô lương đến mức nào, thì ý tưởng của hắn cũng là vô cùng ngây thơ cùng nông cạn.
- Cái này… khụ khụ…
Long Ngọc Nhất đột nhiên cả giận nói:
- Vị lão nhân này, nếu như ngươi còn nói năng bậy bạ như vậy nữa, cẩn thận ta sẽ vả tét miệng ngươi đó!
Long Ngọc Nhị cũng trừng mắt, lạnh như băng nói:
- Còn nữa, cắt luôn chân của ngươi!
Phó Đa Tiền nhất thời rung người một cái, bất lực nhìn về phía đứa con bảo bối Phó Thư Bảo của mình. Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, hai nàng nữ hài tử xinh đẹp như vậy, vì cái gì lại nói ra những lời nói mạnh mẽ như thế. Cái bộ dáng hung hăng đó, ánh mắt sắc bén còn hơn cả đao đó, trong lòng hắn một chút cũng không nghi ngờ, hai nàng cô nương xinh đẹp này khẳng định có thể làm ra loại chuyện tình giết người cực đoan a.
Phó Thư Bảo cười cười, nói:
- Phụ thân, những gì ta nói đều là sự thật! Chẳng qua, chuyện tình của ta muốn kể lại rõ ràng, cần phải hao phí thời gian rất nhiều a! Như vậy đi, để ta bảo thị vệ của ta mang Thương đội của ngươi đến đây, hai phụ tử chúng ta một bên uống rượu, một bên nói chuyện, như thế nào?
- Ngươi chính là nói…
Phó Đa Tiền liếc mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói;
- Con trai, những người này đều là thị vệ cùng với chiến sĩ của con sao?
Phó Thư Bảo vung tay lên, Hỏa nô lập tức mang theo mấy thị vệ Luyện nô đi chấp hành mệnh lệnh dẫn Thương đội đến đây của Phó Thư Bảo. Hắn dùng hành động thực tế đi trả lời câu hỏi của Phó Đa Tiền.
Kế tiếp, tay phải của Phó Thư Bảo nhẹ nhàng bình thản vung lên. Trên mặt đất trước mặt hắn cùng với Phó Thư Bảo nhất thời nổi lên một khối lập phương, một tảng đá bằng phẳng đã hình thành. Hắn từ bên trong Long giới phóng xuất ra rượu ngon cùng với một chút thức ăn lương khô, dùng để làm mồi nhắm rượu.
Phó Thư Bảo mãi vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm những chuyện tình mà đứa con trai mình đang làm, cái miệng của hắn thủy chung vẫn mở lớn, không thể khép lại. Ánh mắt của hắn cũng trợn trừng, không thể nhắm lại.
Trống rỗng xây dựng nên một cái bàn bằng đá lớn, cái này cần phải có năng lực nắm giữ lực lượng Thổ nguyên tố mạnh mẽ đến mức nào? Tùy tiện chỉ huy đám Chiến sĩ Thạch Tượng khủng bố cùng với các Luyện nô giống như ác ma vậy, đó lại cần phải có thủ đoạn cùng với quyết đoán đến mức nào? Chỉ bằng vài thủ đoạn mà Phó Thư Bảo thể hiện ra, Phó Đa Tiền đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của con trai mình. Đó chính là, hiện tại con trai hắn đã là một Lực sĩ cao cấp, cấp bậc Bán Thần cấp rồi! Lực sĩ Đại Vô Vũ Trụ Lực, ở trước mặt của nó, chẳng qua chỉ là một con kiến tùy thời đều có thể bóp chết mà thôi!
Cái này… đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vị lão gia có nhiều tiền này, nghĩ đến phá đầu cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Hai phụ tử ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá trước mặt, ngươi một ly, ta một ly, cùng nhau uống rượu. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đứng ở xa xa nhìn về phía hai phụ tử, tiếp tục lắng nghe chuyện xưa của hai phụ tử bọn họ. Hơn nữa các nàng cũng phụ trách chiếu cố cho Luyện Vô Song vẫn còn đang trong hôn mê.
Hỏa nô rất nhanh đã đem Thương đội của Phó Đa Tiền dẫn tới đây. Chi Thương đội dấu chân trải rộng khắp thế giới này kỳ thật cũng không quá mức đặc thù. Có khoảng mười con ngựa cùng với mấy con lạc đà, còn có một đống lớn hàng hóa không mấy đáng giá. Người đảm đương vai trò bảo tiêu bên trong Thương đội chẳng qua cũng chỉ là những mặt hàng phổ thông bình thường, kẻ có tu vi lực lượng cao nhất bất qua cũng chỉ là hai Lực sĩ hạ cấp Tinh Thần Lực cấp mà thôi, hơn nữa lại là người da đen của Phí Châu.
Ngoại trừ hơn mười gã nam nhân, bên trong Thương đội còn có mấy nàng nữ tử mặc quần áo hở hang, thần thái yêu mị nữa. Có cả nữ tử da đen người Phí Châu, nữ tử tóc vàng mắt xanh người Tây Châu. Không khó đoán ra, hành trình của Đa Tiền lão gia cũng không hề tịch mịch, thưởng thức đóa hoa của đủ các loại chủng tộc. Cũng không khó lý giải, vì cái gì mà hắn mãi chậm chạp không có về nhà. Hắn ở bên ngoài kinh thương kiếm tiền, hơn phân nửa là dùng hết trên việc chơi đùa các nữ nhân khắp thế giới, trên việc mời những bảo tiêu này nọ, phong lưu khoái hoạt. Chứ quay trở lại Hổ Thành, có tỷ lệ rất lớn bị đứa con bại gia tử khiến cho tươi sống tức chết…
Chuyện xưa của Phó Đa Tiền chính là như thế này.
Chuyện xưa của Phó Thư Bảo cũng là kinh đào hãi lãng. Những chuyện tình phát sinh ở trên người của hắn, mỗi chuyện cũng đều khiến cho Phó Đa Tiền kinh ngạc một hồi. Chẳng qua, cũng có những nội dung khiến Phó Đa Tiền hâm mộ.
- Cái gì? Ngươi ngay cả Mỹ nhân ngư cũng… lên rồi?
- Kính nhờ, lão cha, ngươi như thế nào lại dùng những từ ngữ ghê tởm như vậy chứ?
- Tiếp tục nói, tiếp tục nói…
Nghe thêm một lúc, Phó Đa Tiền lại nhảy dựng lên:
- Cái gì? Ngươi là nói, ngay cả Công chúa Dật Hương Thánh Lan Quốc, Chi Ni Nhã điện hạ cũng là lão bà của ngươi? Đường đường Thánh Lan Vương cũng là cha vợ của ngươi, ông thông gia của ta? Ha ha… nhất định phải bái phỏng hắn! Nhất định!
Phó Thư Bảo tiếp tục nói tiếp.
- Ông trời của ta ơi! Hồ ly tinh Hồ Tộc trong truyền thuyết, ngươi cũng… làm chuyện kia rồi?
- Ngươi không cần phải phản ứng kịch liệt như vậy chứ? À phải! Hai nàng nữ nhân vừa rồi tuyên bố muốn giết ngươi, các nàng chính là Thất Thải Nữ Thần Long trong truyền thuyết đó! Nói không chừng, các nàng cũng sẽ trở thành con dâu của ngươi a! Hiện tại, chuyện đầu tiên mà ngươi phải thích ứng chính là tràng diện lớn a, có hiểu không?
Phó Đa Tiền lão gia đáng thương, trước mắt tối sầm, ngất xỉu luôn…
Phó Thư Bảo khẽ nhún nhún vai, sửng sốt suốt nửa ngày mới phun ra một câu:
- Không có kiến thức mà! Thật sự là không có kiến thức! Ta còn chưa có nói tới Độc Âm Nhi đó! Đó chính là nữ nhân cả người đều là kịch độc a! Thân là con trai, ta muốn hảo tâm nhắc nhở ngươi, sau này chén trà con dâu của Độc Âm Nhi tốt nhất là không nên uống! Xem ra lúc này cũng không cần thiết nữa rồi! Đúng rồi! Ta như thế nào lại có một phụ thân không có tiền đồ như vậy chứ?
Ở đằng xa, hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đồng loạt quẳng ném tới ánh mắt hèn mọn.
Bình luận truyện