Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 668: Luận bàn
Nam nhân kia khóe miệng chảy ra nước miếng, đúng lúc này tính cảnh giác, độ nhạy cảm, thậm chí là
chỉ số thông minh đều tiếp cận trạng thái "mo". Đầu của hắn còn đang
chìm trong cảm giác non mịn của làn da, núi ngọc nguy nga, hai chân mỹ
diệu gì đó, ở đâu ra còn chú ý tới chuyện gì khác đây này?
Nam nhân bình thường đều là như thế, tại thời điểm làm chuyện này phòng ngự cũng là yếu nhất. Những nữ sát thủ kia, muốn giết một mục tiêu là nam tính mà nói, địa điểm bình thường cũng đều là trên giường. Từ xưa tới nay, từng có hằng hà sa số đại anh hùng, đại nhân vật bị nữ nhân ám toán trên giường, chết đi một cách mê muội, ngu dại.
Ám toán gì đó, không có phát sinh tại chỗ này, nhưng quả thật, tỷ muội Thất thải nữ thần long đã tỉnh rồi, cũng che giấu mà quan sát đồng chí Phó Thư Bảo nhà ta. Tâm linh cảm ứng của hai nàng lần nữa được khởi động, bắt đầu nói thầm trong đầu.
- Hắn... mắc câu rồi!
Trong nội tâm Long Ngọc Nhất vang lên một tiếng sợ hãi lẫn thán phục cùng tràn ngập cảm giác vui mừng.
- Đúng nha, gia hỏa háo sắc này thực sự mắc câu rồi! Không nghĩ tới chúng ta chẳng cố gắng gì cả hắn liền từ động mắc câu rồi!
Long Ngọc Nhị thầm nói như vậy, cũng tràn ngập cảm giác kích động cùng vui mừng.
Tâm linh trao đổi như vậy, Phó Thư Bảo không có khả năng biết được, càng không có khả năng tham dự vào, cũng không biết rõ đây là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, loại bẫy rập cấp thấp như vậy, Phó Thư Bảo lại dùng tinh thần không sợ hãi, tư thái vô cùng dũng cảm cùng cường hành nhảy vào.
Nam nhân, có đôi khi sẽ cùng món đồ giữa hai chân dung làm một thể, kể cả đầu óc, mà cái món đồ kia trong trường hợp này, dưới trường hợp bình thường đều là không chút suy nghĩ gì.
- Hắn... sờ tới sờ lui, không biết là rất buồn tẻ sao?
Long Ngọc Nhất bỗng nhiên phun ra một câu như vậy trong tâm linh cảm ứng.
- Ai biết, hắn thích sờ mó như vậy thì cho hắn sờ đi, dù sao hắn không phải là chưa từng có sờ qua... Nha, đầu lưỡi của hắn đã duỗi tới, thật buồn nôn a...
Thanh âm trong tâm linh cảm ứng của Long Ngọc Nhị.
Đầu lưỡi của Phó Thư Bảo phi thường linh hoạt, cái gì mà thiết sán linh hoa, thiệt chiến quần nho, đúng là miêu tả cái lưỡi của hắn lúc này. Chỉ là, hoa này không phỉa là hoa kia, mà nho này cũng không phải là nho kia.
- Thần Long chiến giáp của chúng ta, hắn không sợ làm thương đầu lưỡi của hắn sao?
Long Ngọc Nhất thầm nghi hoặc.
- Nếu không, chúng ta cởi bỏ Thần Long chiến giáp đi, để cho đầu lưỡi của hắn dễ chịu một chút?
Long Ngọc Nhị trong lòng có chút thương tiếc.
- Không được, không được... nói như vậy, hắn sẽ phát giác ra chúng ta không có say, chuyện này không được phép đâu đấy.
- Được, thế nhưng mà... hắn có thể cởi bỏ Thần Long chiến giáp của chúng ta sao?
- Hừ! Hắn hiện tại tốt xấu gì cũng là Thần cấp, ngay cả Luyện quốc Thần quan cũng không thể thắng hắn, bản thân hắn đã có thực lực tuyệt đối, nếu như ngay cả chuyện này mà không làm được, chúng ta liền cho hắn chết không kịp ngáp!
Long Ngọc Nhị.
- ...
Thất Thải Thần Long giáp đúng là một thứ vướng bận, bất quá, đối với Phó Thư Bảo mà nói, điểm ấy thực sự là giải quyết dễ dàng. Một tầng Thất Thải Thần Long giáp không thể nào cản lại sự thống khoái của hắn, hắn rất nhanh đã tìm ra cách cởi nó xuống. Tay phải của hắn chậm rãi từ trên ngực Long Ngọc Nhất trượt xuống, ngón giữa chợt như một thanh tiểu đao sắc bén, yên lặng mà mở ra Thất Thải Thần Long giáp của Long Ngọc Nhất. Thần lực, cũng không phải là không gì không làm được, nhưng mà cởi một cái nữ long giáp trụ, chuyện này vẫn là dư xài.
Ngón tay rất nhanh xẹt qua đỉnh núi cao ngất, lướt qua khe núi sâu hoắm kia. Nhất thời, một thoáng rung động phát ra, một đôi ngọc thố trắng tuyết từ trong giáp trụ nhảy ra. Chúng, nộ khí trùng thiên, sát khí bức người! Vừa xuất hiện, lập tức dùng một đôi "con mắt" đỏ tươi mà nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo, truyền ra tin tức khiêu khích.
"Kỳ quái, tựa hồ dùng Thiên Hà thủy ngâm qua một lúc, ngực của các nàng tựa hồ biến lớn hơn rất nhiều... So ra, của Độc Âm Nhi cũng phao phao rồi, vậy mà của nàng lại không lớn bằng..."
Phó Thư Bảo thầm nói trong lòng, nghĩ nghĩ, tay kia không có dừng lại chút nào, nhẹ nàng mà cắt qua bụng dưới cùng hai chân. Ngón giữa kiên quyết, đến mức, Thất Thải Thần Long giáp lập tức tách ra, đem hết thảy thầm kín bên trong bộc lộ ra.
Cái rốn mượt mà, ngón tay thuận thế lướt xuống dưới, chậm rãi cắt qua giữa hai chân Long Ngọc Nhất. Một cái thứ đẫy đà phì muội, trắng noãn như ngọc hiện ra trước mắt hắn. Tầm mắt của hắn ngay thời khắc đó khó có thể di chuyển được, tim của hắn, đã không còn như một con hưu nhảy loạn nữa mà là vài con hưu rồi.
- Đáng giận... hắn... hắn lại nhìn của ta như vậy!
Long Ngọc Nhất thầm kinh hô lên, nhưng mà cảm giác lại thật là hài lòng, Phó Thư Bảo si mê thân thể của nàng, lòng hư vinh của Long tộc đã nhận được thỏa mãn chưa từng có.
- Xú mỹ nha...
Long Ngọc Nhị lén lút nói thầm.
- Tên kia luôn muốn nhìn tỷ tỷ, một bộ không chuyển mắt, ta kỳ thật so với tỷ tỷ còn muốn đẹp hơn đây này...
Trong nội tâm bất kỳ nữ tử nào, thiên hạ đều không có nữ nhân nào đẹp bằng nàng, cho dù là sinh đôi giống nhau như hai giọt nước như tỷ muội hai nàng cũng không ngoại lệ.
Nhìn đã đủ rồi, nuốt nước miếng vài cái, ngón tay giải giáp của Phó Thư Bảo liền chuyển tới trên người Long Ngọc Nhị. Phương thức giống nhau, nhẹ nhàng mở ra Thần Long chiến giáp trên người nàng, lại để cho một đôi ngọc thố nghịch ngợm nhảy ra, lại để cho bụng dưới bóng loáng của nàng hiển lộ ra, để cho nơi xinh đẹp vĩnh viễn không cho kẻ thứ ba nhìn thấy bộc lộ ra. Cùng Long Ngọc Nhất lúc trước không giống, đồng cỏ và khe suối của nàng lại có chút xum xuê quá phận.
- Ôi trời ơi!... Ta đang làm đây này?
Phó Thư Bảo thầm thét kinh hãi một tiếng.
- Đây chính là hành vi nghệ thuật vĩ đại nhất của ta từ trước tới nay đây này!
Thân thể nữ tử khiến hắn rung động cứ như vậy yên lặng hiện ra trước mặt hắn, không hề giữ lại, không hề che đậy, kiêu ngạo và tự tin như vậy, điềm tĩnh và hào phóng như vậy. Hai thân thể bất đồng, nhưng chỗ mấu chốt lại khác biệt, loại hiện tượng kỳ tích như thế này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời lại hấp dẫn vạn phần, khó có thể kiềm chế được.
Hắn há hốc mồm, gần như si ngốc. Tỷ muội nằm im len lén nhìn hắn, trong lòng một mảnh sung sướng, rồi không nhịn được mà muốn trêu chọc tên ngốc hắn một cái.
- Hắn... bộ dạng của hắn trông thật là ngốc nghếch, si ngốc như vậy mà nhìn chúng ta!
Long Ngọc Nhất thầm nghị luận.
- Thật là ngốc a! Chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà nhìn chúng ta cho mãi tới hừng đông sao?
Trong lòng Long Ngọc Nhị có chút mong chờ không cách nào nói rõ được.
- Hay là yên lặng chờ đợi đi, gia hỏa háo sắc thế này, ta cũng không tin hắn sẽ thành thành thật thật như vậy đâu đây này.
- Chuyện này quả thực là sự tình không thể tưởng tượng nổi, Thất thải nữ thần long cao quý như chúng ta lại bị một nam háo sắc như vậy theo đuổi, ta thật sự là có chút không cam lòng đây này.
Long Ngọc Nhị thầm nghị luận.
- Hắc, vậy ngươi còn nằm ở chỗ đó làm gì đó?
- Tỷ tỷ, ngươi...
Đúng lúc này, nam nhân đang ngắm các nàng đột nhiên nhào mạnh tới, vốn là Long Ngọc Nhất trước, sau là Long Ngọc Nhị, trình tự một - hai, sau đó lại đảo lại, biến thành trình tự trước - sau, một - hai, hai - một, một - hai, ...
Thời gian kế tiếp, coi như là ngôn ngữ sư xuất sắc nhất cũng không cách nào đem tràng diện hỗn loạn kia miêu tả rõ ràng được. Cho dù đem tất cả ngữ khoái hoạt thu thập lại cũng khó mà hình dung được sự khoái hoạt của Phó Thư Bảo lúc này. Thất thải nữ thần long, có thân thể mỹ hảo, cũng có được năng lực tương quan thần kỳ, những thứ đồ vật mỹ diệu này, hắn đều nhận được, đã có được, làm không biết mệt.
Không biết điên cuồng bao nhiêu hồi, cũng không biết thời gian dài ngắn ra sao, sau khi hết thảy yên tĩnh xuống, Phó Thư Bảo một bên ôm lấy một nàng mà bảo trì trầm mặc. Ánh mắt của hắn, giống hệt trong kế hoạch kia, tràn đầy ủy khuất, thậm chí, khiến cho người khác nhận thấy một chút thống khổ.
- Ngươi...
Long Ngọc Nhất muốn nói lại thôi.
- Ngươi rõ ràng thừa dịp chúng ta say rượu, đem chúng ta...
Long Ngọc Nhị dựa theo kế hoạch, nói ra lời thoại sớm đã chuẩn bị tốt.
- Đúng rồi! Ngươi sẽ như thế nào đây!? Thanh bạch của Thất thải nữ thần long chúng ta đã bị ngươi dùng loại hành vi ti tiện này cướp đi rồi, ngươi chịu trách nhiệm như thế nào a!?
Long Ngọc Nhất thực hiện tiếp kế hoạch, hoàn mỹ phối hợp.
Lúc trước, hai tỷ muội nàng đã chuẩn bị tốt lời thoại, sau đó tất cả đều nói hết ra mà nhìn Phó Thư Bảo, chờ hắn trả lời như thế nào.
Phó Thư Bảo thở dài một hơi, một chữ cũng không nói.
- Hỗn đản! Loại chuyện này đã xảy ra, ngươi muốn dùng trầm mặc mà tránh né vấn đề của chúng ta hay sao?
Long Ngọc Nhất nói thẳng một mạch.
- Nói mau! Nói mau!
Thanh âm của Long Ngọc Nhị.
- Ai...
Phó Thư Bảo lại thở dài một hơi.
- Như theo lời của hai nàng đấy, ta cũng uống rất nhiều rượu a, ta cũng say, ta cái gì cũng không biết a, mê mê muội muội mà bị các ngươi... ca sát (hấp diêm) rồi!
- Cái gì!?
Tỷ muội Thất thải nữ thần long lập tức sững sờ tại chỗ. Hết thảy kế hoạch các nàng sắp đặt, cũng sớm đã đem phản ứng của hắn tưởng tượng qua một lần, lại thật không ngờ sẽ rơi vào loại tình huống này. Đây không phải là "vừa ăn cướp vừa la làng" điển hình sao?
- Bất quá, ta sẽ chịu trách nhiệm, tuy rằng bị hai nàng đùa bỡn thân thể, nhưng mà... ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm.
Phó Thư Bảo nói, vẫn là một bộ ủy khuất.
- Ngươi cái tên này! Ngươi đi chết đi!
Trăm miệng một lời mà gào lên, hai đôi bàn tay phấn trắng đồng thời đánh lên gương mặt của hắn.
Đây là nắm đấm hạnh phúc, Phó Thư Bảo thản nhiên thừa nhận. Thời điểm hắn bắt lấy hai cái nắm đấm, thuận thế kéo một phát, lập tức đem hai Thất thải nữ thần long kéo vào trong ngực, lập tức xoay một cái, đem hai nàng đặt ở dưới thân.
- Ngươi mơ tưởng!
Thất thải nữ thần long tỷ muội nói.
- Xin nha, tại thời điểm này nên nói loại lời này, các nàng đừng đem hai chân mở ra như vậy được không nào? Cái này rất dễ dàng khiến ta nảy sinh hiểu lầm đấy.
- ...
- Đáng giận! Ta cắt xuống đồ vật tà ác kia của ngươi!
- Vậy thì có sao, vậy thì có sao!? Ta lại luyện chế lại một lần là được rồi!
- ...
Tràng diện hỗn loạn lần nữa xuất hiện, ai cũng không ngăn lại được, cứ như vậy mà diễn ra. Tỷ muội Thất thải nữ thần long đột nhiên sinh ra giác ngộ, cùng loại người như Phó Thư Bảo một chỗ, phải có đầy đủ giác ngộ, trong miệng hắn, nhả ra không ngừng những lời lẽ lãng mạn mà nữ hài tử yêu thích.
Bên trong Luyện quốc hoàng cung phế tích, một thiếu nữ đang nhíu mày.
- Như thế nào Phó đại ca cùng hai tỷ tỷ Thất thải nữ thần long không thấy đâu nữa nha?
Thủy Vô Thường lắc đầu.
- Có lẽ, là chạy tới địa phương nào đó luận bàn rồi.
- Luận bàn?
Biểu lộ của Luyện Vô Song tràn ngập hoang mang.
Thủy Vô Thường nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, luận bàn.
Đối với suy đoán luận bàn, căn cứ vào phẩm hạnh của Phó Thư Bảo, chỉ trong hai chữ ngắn ngủi liền xác định.
Nam nhân bình thường đều là như thế, tại thời điểm làm chuyện này phòng ngự cũng là yếu nhất. Những nữ sát thủ kia, muốn giết một mục tiêu là nam tính mà nói, địa điểm bình thường cũng đều là trên giường. Từ xưa tới nay, từng có hằng hà sa số đại anh hùng, đại nhân vật bị nữ nhân ám toán trên giường, chết đi một cách mê muội, ngu dại.
Ám toán gì đó, không có phát sinh tại chỗ này, nhưng quả thật, tỷ muội Thất thải nữ thần long đã tỉnh rồi, cũng che giấu mà quan sát đồng chí Phó Thư Bảo nhà ta. Tâm linh cảm ứng của hai nàng lần nữa được khởi động, bắt đầu nói thầm trong đầu.
- Hắn... mắc câu rồi!
Trong nội tâm Long Ngọc Nhất vang lên một tiếng sợ hãi lẫn thán phục cùng tràn ngập cảm giác vui mừng.
- Đúng nha, gia hỏa háo sắc này thực sự mắc câu rồi! Không nghĩ tới chúng ta chẳng cố gắng gì cả hắn liền từ động mắc câu rồi!
Long Ngọc Nhị thầm nói như vậy, cũng tràn ngập cảm giác kích động cùng vui mừng.
Tâm linh trao đổi như vậy, Phó Thư Bảo không có khả năng biết được, càng không có khả năng tham dự vào, cũng không biết rõ đây là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, loại bẫy rập cấp thấp như vậy, Phó Thư Bảo lại dùng tinh thần không sợ hãi, tư thái vô cùng dũng cảm cùng cường hành nhảy vào.
Nam nhân, có đôi khi sẽ cùng món đồ giữa hai chân dung làm một thể, kể cả đầu óc, mà cái món đồ kia trong trường hợp này, dưới trường hợp bình thường đều là không chút suy nghĩ gì.
- Hắn... sờ tới sờ lui, không biết là rất buồn tẻ sao?
Long Ngọc Nhất bỗng nhiên phun ra một câu như vậy trong tâm linh cảm ứng.
- Ai biết, hắn thích sờ mó như vậy thì cho hắn sờ đi, dù sao hắn không phải là chưa từng có sờ qua... Nha, đầu lưỡi của hắn đã duỗi tới, thật buồn nôn a...
Thanh âm trong tâm linh cảm ứng của Long Ngọc Nhị.
Đầu lưỡi của Phó Thư Bảo phi thường linh hoạt, cái gì mà thiết sán linh hoa, thiệt chiến quần nho, đúng là miêu tả cái lưỡi của hắn lúc này. Chỉ là, hoa này không phỉa là hoa kia, mà nho này cũng không phải là nho kia.
- Thần Long chiến giáp của chúng ta, hắn không sợ làm thương đầu lưỡi của hắn sao?
Long Ngọc Nhất thầm nghi hoặc.
- Nếu không, chúng ta cởi bỏ Thần Long chiến giáp đi, để cho đầu lưỡi của hắn dễ chịu một chút?
Long Ngọc Nhị trong lòng có chút thương tiếc.
- Không được, không được... nói như vậy, hắn sẽ phát giác ra chúng ta không có say, chuyện này không được phép đâu đấy.
- Được, thế nhưng mà... hắn có thể cởi bỏ Thần Long chiến giáp của chúng ta sao?
- Hừ! Hắn hiện tại tốt xấu gì cũng là Thần cấp, ngay cả Luyện quốc Thần quan cũng không thể thắng hắn, bản thân hắn đã có thực lực tuyệt đối, nếu như ngay cả chuyện này mà không làm được, chúng ta liền cho hắn chết không kịp ngáp!
Long Ngọc Nhị.
- ...
Thất Thải Thần Long giáp đúng là một thứ vướng bận, bất quá, đối với Phó Thư Bảo mà nói, điểm ấy thực sự là giải quyết dễ dàng. Một tầng Thất Thải Thần Long giáp không thể nào cản lại sự thống khoái của hắn, hắn rất nhanh đã tìm ra cách cởi nó xuống. Tay phải của hắn chậm rãi từ trên ngực Long Ngọc Nhất trượt xuống, ngón giữa chợt như một thanh tiểu đao sắc bén, yên lặng mà mở ra Thất Thải Thần Long giáp của Long Ngọc Nhất. Thần lực, cũng không phải là không gì không làm được, nhưng mà cởi một cái nữ long giáp trụ, chuyện này vẫn là dư xài.
Ngón tay rất nhanh xẹt qua đỉnh núi cao ngất, lướt qua khe núi sâu hoắm kia. Nhất thời, một thoáng rung động phát ra, một đôi ngọc thố trắng tuyết từ trong giáp trụ nhảy ra. Chúng, nộ khí trùng thiên, sát khí bức người! Vừa xuất hiện, lập tức dùng một đôi "con mắt" đỏ tươi mà nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo, truyền ra tin tức khiêu khích.
"Kỳ quái, tựa hồ dùng Thiên Hà thủy ngâm qua một lúc, ngực của các nàng tựa hồ biến lớn hơn rất nhiều... So ra, của Độc Âm Nhi cũng phao phao rồi, vậy mà của nàng lại không lớn bằng..."
Phó Thư Bảo thầm nói trong lòng, nghĩ nghĩ, tay kia không có dừng lại chút nào, nhẹ nàng mà cắt qua bụng dưới cùng hai chân. Ngón giữa kiên quyết, đến mức, Thất Thải Thần Long giáp lập tức tách ra, đem hết thảy thầm kín bên trong bộc lộ ra.
Cái rốn mượt mà, ngón tay thuận thế lướt xuống dưới, chậm rãi cắt qua giữa hai chân Long Ngọc Nhất. Một cái thứ đẫy đà phì muội, trắng noãn như ngọc hiện ra trước mắt hắn. Tầm mắt của hắn ngay thời khắc đó khó có thể di chuyển được, tim của hắn, đã không còn như một con hưu nhảy loạn nữa mà là vài con hưu rồi.
- Đáng giận... hắn... hắn lại nhìn của ta như vậy!
Long Ngọc Nhất thầm kinh hô lên, nhưng mà cảm giác lại thật là hài lòng, Phó Thư Bảo si mê thân thể của nàng, lòng hư vinh của Long tộc đã nhận được thỏa mãn chưa từng có.
- Xú mỹ nha...
Long Ngọc Nhị lén lút nói thầm.
- Tên kia luôn muốn nhìn tỷ tỷ, một bộ không chuyển mắt, ta kỳ thật so với tỷ tỷ còn muốn đẹp hơn đây này...
Trong nội tâm bất kỳ nữ tử nào, thiên hạ đều không có nữ nhân nào đẹp bằng nàng, cho dù là sinh đôi giống nhau như hai giọt nước như tỷ muội hai nàng cũng không ngoại lệ.
Nhìn đã đủ rồi, nuốt nước miếng vài cái, ngón tay giải giáp của Phó Thư Bảo liền chuyển tới trên người Long Ngọc Nhị. Phương thức giống nhau, nhẹ nhàng mở ra Thần Long chiến giáp trên người nàng, lại để cho một đôi ngọc thố nghịch ngợm nhảy ra, lại để cho bụng dưới bóng loáng của nàng hiển lộ ra, để cho nơi xinh đẹp vĩnh viễn không cho kẻ thứ ba nhìn thấy bộc lộ ra. Cùng Long Ngọc Nhất lúc trước không giống, đồng cỏ và khe suối của nàng lại có chút xum xuê quá phận.
- Ôi trời ơi!... Ta đang làm đây này?
Phó Thư Bảo thầm thét kinh hãi một tiếng.
- Đây chính là hành vi nghệ thuật vĩ đại nhất của ta từ trước tới nay đây này!
Thân thể nữ tử khiến hắn rung động cứ như vậy yên lặng hiện ra trước mặt hắn, không hề giữ lại, không hề che đậy, kiêu ngạo và tự tin như vậy, điềm tĩnh và hào phóng như vậy. Hai thân thể bất đồng, nhưng chỗ mấu chốt lại khác biệt, loại hiện tượng kỳ tích như thế này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời lại hấp dẫn vạn phần, khó có thể kiềm chế được.
Hắn há hốc mồm, gần như si ngốc. Tỷ muội nằm im len lén nhìn hắn, trong lòng một mảnh sung sướng, rồi không nhịn được mà muốn trêu chọc tên ngốc hắn một cái.
- Hắn... bộ dạng của hắn trông thật là ngốc nghếch, si ngốc như vậy mà nhìn chúng ta!
Long Ngọc Nhất thầm nghị luận.
- Thật là ngốc a! Chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà nhìn chúng ta cho mãi tới hừng đông sao?
Trong lòng Long Ngọc Nhị có chút mong chờ không cách nào nói rõ được.
- Hay là yên lặng chờ đợi đi, gia hỏa háo sắc thế này, ta cũng không tin hắn sẽ thành thành thật thật như vậy đâu đây này.
- Chuyện này quả thực là sự tình không thể tưởng tượng nổi, Thất thải nữ thần long cao quý như chúng ta lại bị một nam háo sắc như vậy theo đuổi, ta thật sự là có chút không cam lòng đây này.
Long Ngọc Nhị thầm nghị luận.
- Hắc, vậy ngươi còn nằm ở chỗ đó làm gì đó?
- Tỷ tỷ, ngươi...
Đúng lúc này, nam nhân đang ngắm các nàng đột nhiên nhào mạnh tới, vốn là Long Ngọc Nhất trước, sau là Long Ngọc Nhị, trình tự một - hai, sau đó lại đảo lại, biến thành trình tự trước - sau, một - hai, hai - một, một - hai, ...
Thời gian kế tiếp, coi như là ngôn ngữ sư xuất sắc nhất cũng không cách nào đem tràng diện hỗn loạn kia miêu tả rõ ràng được. Cho dù đem tất cả ngữ khoái hoạt thu thập lại cũng khó mà hình dung được sự khoái hoạt của Phó Thư Bảo lúc này. Thất thải nữ thần long, có thân thể mỹ hảo, cũng có được năng lực tương quan thần kỳ, những thứ đồ vật mỹ diệu này, hắn đều nhận được, đã có được, làm không biết mệt.
Không biết điên cuồng bao nhiêu hồi, cũng không biết thời gian dài ngắn ra sao, sau khi hết thảy yên tĩnh xuống, Phó Thư Bảo một bên ôm lấy một nàng mà bảo trì trầm mặc. Ánh mắt của hắn, giống hệt trong kế hoạch kia, tràn đầy ủy khuất, thậm chí, khiến cho người khác nhận thấy một chút thống khổ.
- Ngươi...
Long Ngọc Nhất muốn nói lại thôi.
- Ngươi rõ ràng thừa dịp chúng ta say rượu, đem chúng ta...
Long Ngọc Nhị dựa theo kế hoạch, nói ra lời thoại sớm đã chuẩn bị tốt.
- Đúng rồi! Ngươi sẽ như thế nào đây!? Thanh bạch của Thất thải nữ thần long chúng ta đã bị ngươi dùng loại hành vi ti tiện này cướp đi rồi, ngươi chịu trách nhiệm như thế nào a!?
Long Ngọc Nhất thực hiện tiếp kế hoạch, hoàn mỹ phối hợp.
Lúc trước, hai tỷ muội nàng đã chuẩn bị tốt lời thoại, sau đó tất cả đều nói hết ra mà nhìn Phó Thư Bảo, chờ hắn trả lời như thế nào.
Phó Thư Bảo thở dài một hơi, một chữ cũng không nói.
- Hỗn đản! Loại chuyện này đã xảy ra, ngươi muốn dùng trầm mặc mà tránh né vấn đề của chúng ta hay sao?
Long Ngọc Nhất nói thẳng một mạch.
- Nói mau! Nói mau!
Thanh âm của Long Ngọc Nhị.
- Ai...
Phó Thư Bảo lại thở dài một hơi.
- Như theo lời của hai nàng đấy, ta cũng uống rất nhiều rượu a, ta cũng say, ta cái gì cũng không biết a, mê mê muội muội mà bị các ngươi... ca sát (hấp diêm) rồi!
- Cái gì!?
Tỷ muội Thất thải nữ thần long lập tức sững sờ tại chỗ. Hết thảy kế hoạch các nàng sắp đặt, cũng sớm đã đem phản ứng của hắn tưởng tượng qua một lần, lại thật không ngờ sẽ rơi vào loại tình huống này. Đây không phải là "vừa ăn cướp vừa la làng" điển hình sao?
- Bất quá, ta sẽ chịu trách nhiệm, tuy rằng bị hai nàng đùa bỡn thân thể, nhưng mà... ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm.
Phó Thư Bảo nói, vẫn là một bộ ủy khuất.
- Ngươi cái tên này! Ngươi đi chết đi!
Trăm miệng một lời mà gào lên, hai đôi bàn tay phấn trắng đồng thời đánh lên gương mặt của hắn.
Đây là nắm đấm hạnh phúc, Phó Thư Bảo thản nhiên thừa nhận. Thời điểm hắn bắt lấy hai cái nắm đấm, thuận thế kéo một phát, lập tức đem hai Thất thải nữ thần long kéo vào trong ngực, lập tức xoay một cái, đem hai nàng đặt ở dưới thân.
- Ngươi mơ tưởng!
Thất thải nữ thần long tỷ muội nói.
- Xin nha, tại thời điểm này nên nói loại lời này, các nàng đừng đem hai chân mở ra như vậy được không nào? Cái này rất dễ dàng khiến ta nảy sinh hiểu lầm đấy.
- ...
- Đáng giận! Ta cắt xuống đồ vật tà ác kia của ngươi!
- Vậy thì có sao, vậy thì có sao!? Ta lại luyện chế lại một lần là được rồi!
- ...
Tràng diện hỗn loạn lần nữa xuất hiện, ai cũng không ngăn lại được, cứ như vậy mà diễn ra. Tỷ muội Thất thải nữ thần long đột nhiên sinh ra giác ngộ, cùng loại người như Phó Thư Bảo một chỗ, phải có đầy đủ giác ngộ, trong miệng hắn, nhả ra không ngừng những lời lẽ lãng mạn mà nữ hài tử yêu thích.
Bên trong Luyện quốc hoàng cung phế tích, một thiếu nữ đang nhíu mày.
- Như thế nào Phó đại ca cùng hai tỷ tỷ Thất thải nữ thần long không thấy đâu nữa nha?
Thủy Vô Thường lắc đầu.
- Có lẽ, là chạy tới địa phương nào đó luận bàn rồi.
- Luận bàn?
Biểu lộ của Luyện Vô Song tràn ngập hoang mang.
Thủy Vô Thường nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, luận bàn.
Đối với suy đoán luận bàn, căn cứ vào phẩm hạnh của Phó Thư Bảo, chỉ trong hai chữ ngắn ngủi liền xác định.
Bình luận truyện