Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 64: Cầu tổ tiên Long gia



Dạ Cô Phong trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên ôm lấy Vân Tiểu Mặc, nói: “Đi! Hiện tại phải cứu tiểu quỷ, chỉ có một biện pháp......”

” Đi Long trì!” Dạ Cô Phong ánh mắt chớp động.

“Long trì?” Độc Cô Mưu không giải thích được, dưới chân cũng không dừng lại, theo sát hắn ra khỏi phòng nhỏ.

Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người chờ ở ngoài cửa, chợt thấy Dạ Cô Phong cùng Độc Cô Mưu hai người ôm Vân Tiểu Mặc ra khỏi phòng nhỏ, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

“Tiền bối, ngài muốn đem tiểu công tử đi đâu?” Anh Mộc đại phu hỏi.

“Lão phu tự có biện pháp cứu hắn, các ngươi không cần hỏi nhiều.” Dạ Cô Phong thần sắc vi liễm, ngữ khí xa cách, giọng nói mang khẩu khí không được xen vào.

Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người liếc nhau một cái, trước mắt cũng chỉ có thể tin tưởng đối phương.

“Vậy tánh mạng tiểu công tử làm phiền tiền bối. Xin tiền bối tận tâm cứu giúp!”

“Tiền bối, nếu như có cần hai người chúng tôi, xin cứ việc phân phó, xin nhất định phải giữ được tánh mạng tiểu công tử. Hắn là đại ân nhân của gia tộc Lưu Xuyên và gia tộc Anh Mộc, chỉ cần là chuyện của tiểu công tử, dù phân phó chúng tôi lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ.”

Dạ Cô Phong lãnh đạm nhìn hai người một cái, khó được hai người này tri ân báo đáp, để lại cho hắn ấn tượng tốt, hướng hai người gật đầu, hắn tiếp tục ôm Vân Tiểu Mặc, nhanh chóng biến mất ở ngoài phòng.

Thánh cung thủ vệ như cũ nghiêm mật, cho dù hai người võ nghệ cao cường, cũng không khỏi phải đợi đến ban đêm đến gần Long trì.

Dạ Cô Phong cùng Độc Cô Mưu hai người ẩn thân sau núi giả cách Long trì không xa, nơi này trên đường đi tới Long trì phải đi qua, thủ vệ đệ tử không ngừng qua lại tuần tra, lẽ ra là một nơi rất nguy hiểm, nhưng là hai người hết lần này tới lần khác chính là núp ở nơi nguy hiểm nhất, cố gắng chờ trời tối, tìm cơ hội tiến vào Long trì.

Màn đêm dần dàn buông xuống, Dạ Cô Phong cúi đầu nhìn bé con trong ngực, tâm ngày càng đau nhức. Cũng là hắn quá mức khinh thường mới không bảo vệ tốt tiểu quỷ, để cho nó bị thương, trong con ngươi thâm thúy vi liễm là ánh sáng nhu hòa, nhưng là tự trách và áy náy.

“Vì sao, Long trì?” Độc Cô Mưu bí mật dùng truyền âm vào tai hắn dò hỏi, hắn muốn biết rõ đem Tiểu Mặc đi Long trì cuối cùng là muốn làm gì, làm thế nào để trị bệnh cho hắn? Không phải hắn không muốn tin tưởng đối phương, thật sự là hắn quá lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Mặc cho nên không thể không cẩn thận. (Haiz: khi nào anh Độc Cô Mưu mới nói được thành câu nguyên chỉnh đây ^ ^)

Dạ Cô Phong khẽ ngước mắt, dùng truyền âm “Từ xưa ở Long Tường đại lục có một gia tộc cổ xưa với thế lực rất lớn, gia tộc này họ Long, chiếm cứ ở Bàn Long thành. Tổ tiên gia tộc này rất giỏi, từng là người đứng đầu Long Tường đại lục, tự sáng chế ra Long Huyết bảo điển, quét sạch Long Tường đại lục. Nghe qua vị tổ tiên Long gia này từng sống trong Long tộc một thời gian ngắn, cùng Long tộc hòa hợp, còn thu phục được Thần Long viễn cổ làm thú sủng. Sau đó không lâu, tộc Giao Long xâm chiếm Long tộc, tổ tiên Long gia cùng Long tộc kề vai chiến đấu, cùng chống đỡ sự xâm chiếm của tộc Giao Long, cuối cùng trong chiến đấu, hắn bị thương nặng, máu chảy gần hết.”

“Người có tình, Long tộc cũng hữu tình, lúc hấp hối cạn sức, Thần long viễn cổ đem máu của mình truyền sang cho hắn, đổi cho hắn một sinh mạng, mà chính bản thân Thần Long thì lại an nghỉ trong lòng đất mãi mãi”.

“Tổ tiên Long gia có máu của Thần Long trong cơ thể, thực lực tăng lên rất nhiều, tự sáng chế ra Long Huyết bảo điển, từ đó về sau tung hoành Long Tường đại lục, không người địch lại. Mà Long Huyết bảo điển do hắn tự sáng chế, cũng chỉ có con cháu của Long gia mới có thể tu luyện, chỉ có hậu duệ được truyền thừa huyết mạch Long tộc tinh thuần mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của Long Huyết bảo điển.”

“Con cháu Long gia sau này không phải ai cũng được truyền thừa huyết mạch Long tộc tinh thuần, nhất là theo thời gian trôi qua, trăm năm sau, ngàn năm sau, hậu duệ chân chính được truyền thừa huyết mạch Long tộc tinh thuần ngày càng ít, mà căn cứ phán đoán bọn họ được truyền thừa huyết mạch Long tộc hay không là dựa vào đôi mắt màu vàng.”

“Lão phu nghe nói, truyền nhân Long gia cực kì khó có thể tìm được người có đôi mắt màu vàng, đương gia đương nhiệm cũng chỉ có một con mắt màu vàng, mà những tộc nhân khác ngay cả một con mắt màu vàng cũng không có, điều này chứng minh huyết mạch Long tộc của những người đó không đủ tinh thuần, mà Tiểu Mặc hắn…..”

Trong đầu Độc Cô Mưu đang nghĩ, ánh mắt xuyên thấu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tiểu Mặc đang hôn mê, trầm tư thật lâu. Hắn không có nhìn lầm, Tiểu Mặc thực sự có đôi mắt màu vàng, điều này cho thấy hắn mới là người được truyền thừa huyết mạch Long tộc tinh thuần.

Chẳng qua, nếu hắn là hậu duệ của Long gia tại Long Tường đại lục tại sao lại lưu lạc đến Ngạo Thiên đại lục?

Hai người đều lâm vào trầm mặc, không gian rơi vào yên tĩnh.

Thủy lao của thánh cung, dày đặc cảm giác rét lạnh thẩm thấu, màu đen của nước phiếm lân quang, một chút ánh sáng từ cửa sổ trên mái nhà chiếu vào, khiến cho toàn bộ thủy lao chìm vào bầu không khí quỷ dị.

Trong một góc thủy lao, một thiếu niên đang cầm trên tay một cây roi mềm, từng bước đến gần một lồng sắt.

Trong lồng sắt, một quả cầu nhỏ màu trắng với bị cái lưới màu vàng siết chặt, thân hình vặn vẹo, chỉ có một đôi con ngươi hữu thần đặc biệt lộ ra bên ngoài lông tơ màu trắng, ánh mắt như điện.

“Tiểu Bạch, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta lập khế ước, từ nay về sau làm thú sủng của ta. Chỉ cần ngươi làm thú sủng của ta, ta bảo đảm ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó, ta sẽ thỏa mãn mọi nguyện vọng của ngươi.”

Tiểu Bạch phát ra tiếng thở: “Ngươi đừng mơ tưởng, ta chỉ muốn Tiểu Mặc Mặc, những thứ khác cái nào cũng không muốn!”

“Ngươi đi theo hắn có cái gì tốt? Tiểu tử kia chỉ ngây ngốc, không có một chút tham vọng! Ngươi đi theo hắn vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Nếu ngươi đi theo ta, chờ ta làm Thiên Long tôn giả của Thánh Cung, địa vị của ngươi cũng theo ta vinh quang. Nếu ta trở thành cung chủ, đến lúc đó người sẽ là thú sủng được tôn sung nhất toàn bộ Ngạo Thiên đại lục, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!” Tống Tu tiếp tục dụ dỗ.

Tiểu Bạch liếc hắn ánh mắt khinh thường, nó mới không thèm, nó là hậu duệ của Long Vương, tương lai là vua của Long tộc, nó mới không thèm những thứ lung tung đó!

“Ngươi mau thả ta ra, ta không thích ngươi, ta không thèm làm thú sủng của ngươi, chết cũng không muốn!” Tiểu Bạch lắc lư thân thể, muốn tránh thoát khỏi đám lưới mềm tơ vàng này, nhưng sao nó càng giãy dụa, kim lưới ngày càng siết chặt làm nó không thở nổi.

Tống Tu cười âm hiểm, lắc lắc cây roi mềm trong tay, uy hiếp: “Ngươi đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Nghe nói đã bị nhốt ở thủy lao này, chỉ cần bị roi đánh sẽ trở nên ngoan ngoãn, ngươi nói hắn đi hướng đông hắn nhất định đi hướng đông, ngươi biểu hắn đi hướng tây hắn nhất định đi hướng tây. Ta xem ngươi khăng khăng một mực như thế, có lẽ sau khi bị đánh ngươi sẽ thông minh ra một tí.”

Đang nói, cây roi trong tay hắn giống như rắn đánh tới lồng của Tiểu Bạch.

“Bốp, bốp……” Cây roi phát ra nhiều tiếng vang quanh quẩn trong thủy lao.

Tiểu Bạch bị bọc trong lưới vàng cũng ráng nhảy lên tránh né roi đang vụt xuống, trong miệng phun ra ngọn lửa.

Kim lưới nước lửa không làm gì được, cũng không đại biểu cho roi cũng nước lửa bất xâm.

Lửa liếm lên, rất nhanh cả cây roi đều bị cháy.

Tiểu Bạch nhìn thành quả của mình nhất thời hưng phấn kêu lên rất vui vẻ “Kẻ xấu xa, kẻ xấu xa! Còn dám khi dễ ta, ta liền phun lửa đốt chết ngươi!”

Tống Tu thấy cây roi trong tay bốc cháy, nhất thời kinh hãi, vội vàng vứt bỏ, hắn ngoan trừng lồng sắt, tốn hơi thừa lời nói: “Ngươi đừng đắc ý! Ta không tin không trị được ngươi!”

Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, đang nhìn về hướng các dụng cụ để thẩm vấn phạm nhân, hắn tiện tay cầm lên miếng sắt được nung đỏ trong chậu than cháy đỏ, nở nụ cười âm trầm.

“Biết đây là gì không? Có muốn nếm thử mùi vị của nó không?”

“Xèo xèo…..” hơi nước theo miếng sắt truyền ra, con ngươi của Tiểu Bạch mở to, nhìn thanh sắt nung đỏ ngày càng gần, nó hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khi bị cái thanh sắt đó dính vào người, bộ lông xinh đẹp của nó nhất định bị phá hủy.

Cả người run sợ, Tiểu Bạch kinh hô: “Chờ một chút! Ta….Ta với ngươi kí khế ước.”

Tống Tu hạ tay, nhất thời mừng rỡ, không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Hắn bỏ lại thanh sắt, đưa mắt nhìn về phía trước, tới gần lồng sắt, cười âm u nói: “Sớm đồng ý không phải tốt hơn sao? Miễn được làm khổ da thịt…Ta biết Long tộc của các ngươi có phương thức lập khế ước, nhanh chóng làm khế ước đi.”

Tiểu Bạch cuộn thân mình, hai mắt ngấn nước nhìn nhìn hắn, ô ô nói“ Vậy ngươi lấy chút máu của mình, ta cần dùng máu ngươi để làm khế ước, cái này gọi là huyết khế.”

Ánh mắt Tống Tu sáng lên, tự biết huyết khế có ý hàm nghĩa gì, hắn từng thấy ghi chép của huynh trưởng về quá trình thu phục Địa Long. Ban đầu lúc huynh trưởng thu phục Địa Long, dùng phương thức dụ lợi, sau đó sử dụng thủ đoạn cao siêu, mới khiến cho Địa Long ngoan ngoãn thuần phục, sau đó chính là quá trình huyết khế. Chỉ cần hoàn thành huyết khế hắn có thể có thú sủng siêu phàm, có thể phun lửa và biết nói tiếng người Tiểu Bạch Long!

Mặc dù nó còn nhỏ nhưng đúng là nó có tiềm năng vô hạn, điều này cho thấy bản lãnh của nó có nhiều thứ khác với Long tộc, sự thật chứng minh ánh mắt của hắn rất độc đáo. Hoặc là không có, nếu có phải là thứ tốt nhất, Tiểu Bạch Long hắn phải định rồi!

“Tốt!” Tống Tu không do dự, từ bên hông móc ra cây chủy thủ, không nói lời thứ hai, hướng cổ tay cắt một dao. Nháy mắt, máu tươi chảy xuống…

“Tới đây nhanh lên” Hắn đưa tay thăm dò vào lồng sắt, bất quá hắn cũng cẩn thận, không dám đưa tay quá gần. Tay giơ qua đỉnh đầu của Tiểu Bạch, từ góc độ này, máu tươi chảy xuống, đủ để Tiểu Bạch há miệng. Nhưng nếu Tiểu Bạch có hành động phản kháng, hắn cũng có thể nhanh chóng phản ứng, toàn thân rút lui.

Tiểu Bạch ngước cổ, ánh mắt thù hằn nhìn hắn, đột nhiên nhảy ra, vọt tới bên cạnh lồng sắt, phun ngọn lửa dài tới vạt áo Tống Tu.

“A – chết tiệt! Ngươi dám gạt ta?” Quần áo trên người bị đốt, hắn kinh hoàng chạy trốn, liền nhảy vào trong hồ nước.

Lửa không bị nước dập tắt mà còn cháy mạnh hơn.

Tống Tu một bên ở trong nước đạp nước, vừa dùng chủy thủy cắt quần áo trên người, trực tiếp cởi ra, ném ra rất xa.

Trong không khí ngửi được mùi khét. Tống Tu cúi đầu nhìn lại, không biết tóc mình lúc nào bị lửa cháy. Hắn quá sợ hãi, chủy thủ trong tay vung lên lung tung, chỉ thấy mái tóc đen bị cắt xuống, một đầu tóc chỉnh tề trong nháy mắt thất tinh bát lạc.

Cũng may hắn tay mắt lanh lẹ, không tiếc đối với mình rat ay kiên quyết, nếu chậm một tí, lửa sẽ đốt đến da thịt hắn, khi đó nếu phải xuống tay, chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.

“Ha ha ha…..Kẻ xấu xa! Kẻ xấu xa!” Tiểu Bạch cười lăn lộn trên đất.

Hừ hừ…..Muốn khế ước của nó, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện