Thiên Tài Tướng Sư

Chương 25: Ly biệt! (hạ)



- Yên tâm đi, không để con đói đâu, cha đến cửa hàng của Phong Huống làm việc!

Khi trả lời con thì sắc mặt Diệp Đông Bình lộ ra một tia khó chịu nhưng khó có thể phát hiện.

Đường đường là sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa trong những năm bảy mươi, năm đó Diệp Đông Bình cũng thấy đáng tự hào, bây giờ lại luân lạc tới mức phải đi làm kinh doanh, không biết những người bạn học năm đó mà biết, sẽ tỏ thái độ gì?

Kỳ thật lúc trước Vu Hạo Nhiên muốn mời Diệp Đông Bình mang theo Diệp Thiên cùng đi Thượng Hải, Diệp Đông Bình được học máy móc chuyên nghiệp, có thể dùng được trong công nghiệp dệt.

Nhưng Diệp Đông Bình không muốn mang tiếng ăn nhờ ở đậu, bèn nói chuyện với Liêu Hạo Đức và lão đạo sĩ, sau đành quyết định nhận lấy cổ phần trong cửa hàng đồ cổ của Liêu Hạo Đức, lên huyện hỗ trợ việc làm ăn ở cửa hàng.

Còn chuỵên Diệp Thiên trực tiếp nhảy lên truờng cấp II, đây là Vu Hạo Nhiên nói ra, hơn nữa quan hệ trong huyện thành, cũng là ông ta đi giúp.

Sở dĩ để Diệp Thiên nhảy lớp, chủ yếu là bởi vì giáo viên bậc tiểu học ở nông thôn, chủ yếu đều là giáo viên không chuyên, bằng cấp rất thấp, có một số người thậm chí chỉ mới tốt nghiệp trung cấp.

Với thành tích học tập và tri thức hiện tại mà Diệp Thiên nắm được, thật sự là không cần phải tiếp tục học tiểu học, nếu không muốn cho Diệp Thiên xuất ngoại, vậy cũng nên cho nó một môi truờng học tốt hơn.

Diệp Đông Bình không đồng ý đến Thượng Hải cùng Vu Hạo Nhiên, nhưng với ý tốt này, ông lại không từ chối, dù sao lên trường huyện học tập, cũng tốt hơn cho Diệp Thiên.

- Ôi, chẳng trách mấy ngày nay cha cũng chạy đến chỗ sư phụ học giám định đồ cổ và tranh chữ!

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên hiểu rõ tất cả, thấy mấy ngày hôm trước cha chịu khó đến chỗ sư phụ, thì ra cũng là có dụng ý.

- Được rồi, nói nhiều như vậy vô nghĩa, con đi lên núi cùng lão gia tử tố cáo hạ đừng đi, ngày mai... Chúng ta phải đi thị trấn..."

Diệp Đông Bình có chút thương cảm nhìn thoáng qua Từ Đường, nơi này ông đã ở hơn mười năm, trong lòng ông có chút luyến tiếc khi rời mảnh đất nông thôn này, tuy rằng cuộc sống trôi qua nghèo khó một chút, nhưng người dân tốt bụng, cuộc sống tĩnh lặng, ở trong thành thị không thể có được.

- Vâng, con phải đi đây!

Nghe nói sáng mai phải đi, Diệp Thiên sốt ruột, trong mười dặm, tám thôn này, nó được xưng là Nhi Đồng Vương, trước khi đi cần tạm biệt đám tiểu đệ, thời gian cũng gấp, lập tức vội vàng quay ra sân, xách con chim trĩ đi lên trên núi.

- Sư phụ, sư phụ!

Còn chưa vào đến điệnt thờ, Diệp Thiên liền lớn tiếng kêu lên.

- Nhóc con, biết phải đi rồi à?

Nghe được tiếng của Diệp Thiên, lão đạo sĩ lảo đảo đi ra, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thiên, nói:

- Con còn nói xem được mệnh cho người khác, còn bản thân phải đi cũng không tính ra sao?

- Sư phụ, chắc mọi người đều biết, còn gạt con?

Diệp Thiên bất mãn hét lên:

- Con chưa xem quẻ nào cho mình, làm sao có thể biết việc này?

Nói tới đây, trong lòng Diệp Thiên bỗng giật mình, hơn một tháng qua, nó đã hiểu về " Mai rùa" trong đầu sâu sắc hơn, như chuyện hai chữ "phong thủy", một ngày chỉ có thể dùng một lần, dùng xong, mặt chữ liền xám đi, đến ngày hôm sau mới có thể khôi phục màu sáng.

Còn hai chữ " Tướng Thuật", một ngày có thể vận dụng ba lượt, có điều vẫn không thể suy tính lành dữ họa phúc cho chính mình, hoặc người có quan hệ với mình.

Diệp Thiên từng thử tính một chút tuổi thọ cho lão đạo sĩ, cũng lại bị nguyên khí phản lại, nằm ở trên giường liền hai ngày.

Hơn nữa, ngoài hai chữ "Phong thuỷ" và ""Tướng thuật" ra, chữ thứ nhất trong Thuật Tàng là " Xem bói" cũng có sánh lên, tuy nhiên chỉ có thể đơn giản đoán lành dữ, nhưng cũng có thể bị nguyên khí phản lại, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể bói ba quẻ.

Còn những chứ khác như là " Số mạng, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt" , Diệp Thiên cũng chưa có thu hoạch, mấy chữ đó luôn luôn trong trạng thái xám xịt.

Diệp Thiên cũng hỏi bóng gió lão đạo sĩ về tổ sư gia, nhưng năm tháng trôi qua, rất nhiều điển cố sớm mất đi trong dòng sông lịch sử, lão đạo sĩ cũng nói không rõ, chỉ biết là tổ sư gia thiên phú kỳ tài, sáng chế Ma Y thần chính thống, có thể nói là lão tổ tông của các thầy tướng số khắp thiên hạ.

Nhìn thấy lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên sinh ra một tia lưu luyến, tiến lên từng bước kéo ống tay áo lão đạo sĩ, nói:

- Sư phụ, cha con bảo ngày mai đã phải đi, người ... người theo chúng con lên huyện nhé!

Phải biết rằng, Diệp Thiên lớn như vậy, trước mặt lão đạo sĩ thậm chí còn nịnh nọt hơn so với Diệp Đông Bình, ở trong lòng Diệp Thiên, lão đạo sĩ cũng không có gì khác ông nội nó.

Còn trước tính xem lão đạo sĩ sống bao lâu, mặc dù Diệp Thiên bị phản lại, cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, nếu quẻ đó không nhầm, đoán chừng lão đạo sĩ chỉ có thể sống nhiều nhất mười năm nữa.

Sắp phải rời khỏi Mao Sơn đi lên huyện, để lão đạo sĩ một mình cô đơn ở nơi này, trong lòng Diệp Thiên có chút đau xót không nên lời, thầm muốn bổ nhào vào trong lòng lão đạo sĩ khóc lớn một hồi.

Nhìn thấy Diệp Thiên ửng đỏ đôi mắt, lão đạo sĩ vui mừng nở nụ cười, ở cổ đại, bất kể là cái gì nghề, thu nạp đồ đệ đều cần coi trọng nhân phẩm, nếu phẩm hạnh không tốt, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng không thể nhập môn.

Còn Diệp Thiên, mặc dù bình thường ham chơi, thường thường làm lão đạo sĩ tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng lúc này sắp ly biệt, lại hiển lộ ra bộ mặt thành tâm, điều này làm cho nghi ngờ trong lòng Lý Thiện Nguyên tan biến, vuốt ve cái đầu nhỏ của Diệp Thiên, cười nói:

- Đồ ngốc, sư phụ thật vất vả mới thoát ly hồng trần, sao lại tái nhập thế tục được? Hơn nữa, trên núi cũng yên tĩnh, sư phụ lại có thể luyện một chút tài nghệ của tổ sư, xem có thể khôi phục vài phần những bí quyết của Ma Y chúng ta hay không …

Thời Đường Tống và kể cả thời nhà Minh, các đạo sĩ tương đối được tôn sùng, các loại học thuyết, thuật pháp lên đến giai đoạn cường thịnh. Nhưng đến triều Thanh, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long đều là đế vương quyền lực cao, bài trừ những đạo sĩ tương đối mạnh tay, khiến cho những tri thức của Ma Y chính thống, cũng trở nên không trọn vẹn.

Từ nhỏ Lý Thiện Nguyên đã thông minh, khi được kế thừa Ma Y chính thống, từng ấp ủ hoài bão lớn, muốn bồi đắp thuật pháp của tổ sư, sau lại đi dạy học, cũng là muốn tìm bộ sách tướng thuật của tiền bối, chỉ vì sau đó thời thế loạn lạc, bất đắc dĩ lỡ hết chuyện.

Hiện tại Lý Thiện Nguyên đã sống hơn một trăm tuổi, cũng tự biết đại nạn không còn, nên mới muốn tĩnh tâm nghiên cứu học tập thuật pháp, cố gắng khôi phục thuật pháp của tổ sư một cách đầy đủ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net

- Đúng rồi, có chuyện con phải chú ý...

Lão đạo sĩ chợt nhớ tới một chuyện, nghiêm sắc mặt nói:

- Tiểu Diệp Tử, kiến thức của sư phụ tất cả đều dạy cho con rồi, con được thiên phú còn tốt hơn so với sư phụ, hiện tại con thiếu chính là kinh nghiệm hành nghề ...

Nhưng con cần nhớ lấy, âm trạch phong thuỷ giết người vô hình, có chỗ hung hiểm cực kỳ thảm thiết, con còn nhỏ, trước mười tám tuổi, sư phụ không cho phép con làm "tầm long điểm huyệt" (tìm nơi phong thủy tốt) cho người ta, có thể làm được hay không?

Ở trong nghề phong thuỷ tướng thuật, từ trước đến nay đã có thuyết pháp: phong thủy không kiêng kị người lớn trẻ nhỏ, không biết bao nhiêu thầy tướng đã phải chết. Lão đạo sĩ lo Diệp Thiên còn trẻ, sẽ gây ra một số điều kiêng kị trong nghề.

- Sư phụ, con biết rồi, người yên tâm đi, không đủ mười tám tuổi, con sẽ không xem phong thủy âm trạch cho người ta!

Diệp Thiên liên tục gật đầu, ghi tạc lời của lão đạo sĩ vào trong lòng.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên mang vẻ nghiêm túc, lão đạo sĩ thấy không quen, chau mày, cười mắng:

- Được rồi, nhóc con, mau xuống núi đi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện