Thiên Thần Nổi Giận
Chương 31
Đó là mùa hè năm 1974. Thật khó mà tin được là một năm đã trôi qua kể từ khi Joshua Adam Parker ra đời. Nó đã bắt đầu chập chững bước đi và hiểu được những từ chỉ mũi, mồm và đầu.
- Nó là một thiên tài đấy, - Jennifer khẳng định với bà Mackey.
Jennifer đã chuẩn bị cho cuộc liên hoan sinh nhật đầu tiên của Joshua như thể được tổ chức tại Nhà Trắng. Hôm thứ bảy cô đã mua đủ các loại quà. Cô mua cho Joshua quần áo, sách vở, đồ chơi và một chiếc xe đạp ba bánh, mà nó chưa thể sử dụng được ít nhất là sau một hoặc hai năm nữa. Cô cũng mua quà nhỏ cho trẻ con hàng xóm được mời dự bữa liên hoan, mà cô đã dành cả buổi chiều sắp xếp cờ quạt và bóng bay.
Cô tự nướng bánh sinh nhật lấy và đặt lên bàn trong bếp. Chẳng may, Joshua lại với tới được chiếc bánh và tóm đầy nắm tay nhồi nhét vào mồm làm hỏng cả chiếc bánh trước khi khách khứa đến.
Jennifer đã mời hàng tá trẻ con và mẹ chúng ở bên hàng xóm. Người khách đàn ông duy nhất là Ken Bailey. Anh đã mua cho Joshua một chiếc xe đạp ba bánh giống hệt như cái Jennifer đã mua.
Jennifer cười phá lên và bảo:
- Thật kỳ cục, Ken ạ. Joshua đã đủ lớn để dùng nó đâu.
Cuộc liên hoan chỉ kéo dài hai tiếng nhưng rất thành công. Trẻ con ăn quá nhiều và nhổ đầy ra thảm, đùa nghịch các đồ chơi và la hét khi bóng bay nổ vỡ, nhưng nhìn chung, theo Jennifer, cuộc liên hoan thật vui vẻ Joshua là một người chủ hoàn hảo, tự sắp xếp được với thái độ chững chạc và tự tin, chỉ trừ một vài lỗi nhỏ.
Tối hôm đó, sau khi khách khứa đã ra về và Joshua đã đi ngủ, Jennifer ngồi bên giường quan sát đứa con trai ngủ, kinh ngạc trước một sinh vật tuyệt vời được mang dòng máu của cô và Adam Warner. Adam có lẽ sẽ rất tự hào khi thấy được Joshua. Tuy nhiên niềm vui đó đã biến mất khi nó chỉ là của mình cô mà thôi.
Jennifer nghĩ về những lễ sinh nhật sau sẽ đến.
Joshua sẽ hai tuổi, sau đó lên ba, rồi mười và hai mươi tuổi. Nó sẽ trở thành một người đàn ông và sẽ rời xa cô. Nó sẽ tự lập cuộc đời riêng của nó.
- Ngừng lại đi, - Jennifer tự trách mình. - Mày lại tự xót thương rồi đấy. - Tối đó cô nằm trên giường, thức trắng, điểm lại từng chi tiết của buổi liên hoan và ghi nhớ tất cả.
Một ngày nào đó có lẽ cô có thể sẽ kể cho Adam nghe về buổi hôm nay.
- Nó là một thiên tài đấy, - Jennifer khẳng định với bà Mackey.
Jennifer đã chuẩn bị cho cuộc liên hoan sinh nhật đầu tiên của Joshua như thể được tổ chức tại Nhà Trắng. Hôm thứ bảy cô đã mua đủ các loại quà. Cô mua cho Joshua quần áo, sách vở, đồ chơi và một chiếc xe đạp ba bánh, mà nó chưa thể sử dụng được ít nhất là sau một hoặc hai năm nữa. Cô cũng mua quà nhỏ cho trẻ con hàng xóm được mời dự bữa liên hoan, mà cô đã dành cả buổi chiều sắp xếp cờ quạt và bóng bay.
Cô tự nướng bánh sinh nhật lấy và đặt lên bàn trong bếp. Chẳng may, Joshua lại với tới được chiếc bánh và tóm đầy nắm tay nhồi nhét vào mồm làm hỏng cả chiếc bánh trước khi khách khứa đến.
Jennifer đã mời hàng tá trẻ con và mẹ chúng ở bên hàng xóm. Người khách đàn ông duy nhất là Ken Bailey. Anh đã mua cho Joshua một chiếc xe đạp ba bánh giống hệt như cái Jennifer đã mua.
Jennifer cười phá lên và bảo:
- Thật kỳ cục, Ken ạ. Joshua đã đủ lớn để dùng nó đâu.
Cuộc liên hoan chỉ kéo dài hai tiếng nhưng rất thành công. Trẻ con ăn quá nhiều và nhổ đầy ra thảm, đùa nghịch các đồ chơi và la hét khi bóng bay nổ vỡ, nhưng nhìn chung, theo Jennifer, cuộc liên hoan thật vui vẻ Joshua là một người chủ hoàn hảo, tự sắp xếp được với thái độ chững chạc và tự tin, chỉ trừ một vài lỗi nhỏ.
Tối hôm đó, sau khi khách khứa đã ra về và Joshua đã đi ngủ, Jennifer ngồi bên giường quan sát đứa con trai ngủ, kinh ngạc trước một sinh vật tuyệt vời được mang dòng máu của cô và Adam Warner. Adam có lẽ sẽ rất tự hào khi thấy được Joshua. Tuy nhiên niềm vui đó đã biến mất khi nó chỉ là của mình cô mà thôi.
Jennifer nghĩ về những lễ sinh nhật sau sẽ đến.
Joshua sẽ hai tuổi, sau đó lên ba, rồi mười và hai mươi tuổi. Nó sẽ trở thành một người đàn ông và sẽ rời xa cô. Nó sẽ tự lập cuộc đời riêng của nó.
- Ngừng lại đi, - Jennifer tự trách mình. - Mày lại tự xót thương rồi đấy. - Tối đó cô nằm trên giường, thức trắng, điểm lại từng chi tiết của buổi liên hoan và ghi nhớ tất cả.
Một ngày nào đó có lẽ cô có thể sẽ kể cho Adam nghe về buổi hôm nay.
Bình luận truyện