Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 127: Cao Thủ Thần Điện



Cái kia nữ 30 xuất đầu, một thân hỏa hồng, lớn lên quyến rũ động lòng người, dáng người đầy đặn, giống như là một đoàn lửa cháy bừng bừng, thật sâu hấp dẫn lấy khác phái chú mục.

Nữ nhân vẻ mặt tươi cười vũ mị, nhưng mà ánh mắt vô cùng lãnh khốc, hoàn toàn không tương xứng với bộ dáng của nàng, trong ngoài chênh lệch thật lớn.

Ba nam tử trước mặt, người trẻ tuổi nhất đã chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo không tính là rất anh tuấn, nhưng ngũ quan ngay ngắn, hai hàng lông mày đầy ngạo khí, ánh mắt vô cùng lợi hại, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nam tử trung niên áo trắng, tóc hiện lên màu đỏ nhạt, dáng người không cao không lùn, toàn thân tản mát khí thế cương mãnh.

Người thứ hai tuổi chừng năm mươi, mặc một thân thanh sam, giữ lại chòm râu dê, dáng người cao gầy ánh mắt sáng ngời, khóe môi nhếch lên nụ cười khiến lòng người lạnh giá.

Nam tử thứ ba chừng sáu mươi, dáng người khôi ngô, mái tóc đỏ rực chói mắt, dáng người tỏa ra khí phách uy nghiêm, hai mắt giống như hai hỏa cầu, tỏa ra khí thế run sợ lòng người.

Những người này xuất hiện quấy nhiễu chiến đấu của Ý Thiên cùng Nam Cung Thần Nguyệt, Tà Thần công tử, ba người đều dừng lại, cẩn thận đánh giá tình huống.

Nam Cung Thần Nguyệt nhìn rõ bốn người bên cạnh Chương Chi Ngữ, thần sắc động dung, khẽ nói: 

- Ta nói là ai, thì ra là cao thủ Liệt Dương Thần Điện.

Nữ nhân vũ mị cười nói:

- Tại Phi Vân thành này cũng không phải thuộc về Nam Cung thế gia các ngươi, chúng ta muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, còn không cần Nam Cung Thần Nguyệt ngươi nhúng tay.

Câu cuối cùng vô cùng lạnh giá, hiển lộ bất hòa của Liệt Dương Thần Điện cùng Nam Cung thế gia với nhau.

Nam Cung Thần Nguyệt giận dữ, trầm giọng nói: 

- Hỏa Tam Nương, ngươi chỉ là Thánh Đế trong Thánh Nữ Các của Liệt Dương Thần Điện mà thôi, còn chưa có tư cách hô to gọi nhỏ với lão phu.

Nữ nhân vũ mị cười nói: 

- Ta và ngươi đều là Thánh Đế, lão nương cũng không sợ ngươi. Đừng tưởng rằng Nam Cung thế gia thực sự là cái gì không dậy nổi, Liệt Dương Thần Điện chỉ không muốn chấp nhất với các ngươi mà thôi, ngươi thực nghĩ rằng đám người các ngươi có thể đấu với Liệt Dương Thần Điện hay sao?

Nam Cung Thần Nguyệt phản bác nói: 

- Đấu gần hai ngàn năm, ai mạnh ai yếu cũng trở nên rõ ràng rồi.

Thời điểm này nam nhân áo trắng chen miệng vào:

- Tam Nương không cần chấp nhặt với hắn, chúng ta nên hiểu tình huống trước, sau đó cân nhắc tiếp theo đi.

Ứng Thải Liên nhìn qua bốn người, sau đó khom người thi lễ:

- Thảo Liên bái kiến Lục trưởng lão, Trần hộ pháp, Chu thống lĩnh.

Hỏa Tam Nương thò tay ngăn Ứng Thải Liên, cười quyến rũ nói: 

- Không cần đa lễ, ngươi nên nói tình huống của tiểu tử kia đi, tiểu tử kia có thể là người chúng ta muốn đối phó sao?

Ứng Thải Liên gật đầu, đứng thẳng và nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ: 

- Khởi bẩm Tam Nương, hắn chính là người giả mạo Nam Cung Phi Vũ, trước mắt Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung Lục Vân, Vệ Thiên Minh, Vương Phi Dật, Dương Mục, Hoa Cửu Công, Nghiêm Tu Vũ, Phương Hoành Dực, Hỏa Dực Vương Xà đã chết trong tay của hắn. Trong tay hắn nắm giữ chí tà chi khí -- Quy Tịch, mũi nhọn sắc bén vô địch.

Hỏa Tam Nương nghe vậy cả kinh, nghi vấn nói: 

- Hắn là một Thánh Hoàng, chỉ bằng một kiện Quy Tịch, liền giết chín đại Vũ Đế?

Nam tử trung niên áo trắng chính là Chu thống lĩnh trong lời Ứng Thải Liên, vốn tên là Chu Quang Tể, là một thống lĩnh trong Liệt Dương Thần Điện, có được tu vị Thánh Đế.

Đối với hành vi của Ý Thiên, Chu Quang Tể cảm thấy khiếp sợ, trầm giọng nói: 

- Tiểu tử này thật ngoan độc, là người hung ác.

Nam tử thanh sam chừng năm mươi tuổi chính là hộ pháp của Liệt Dương Thần Điện, tên là Trần Hạc Nam, có được tu vị Thánh Đế đỉnh phong, lần này được thánh nữ nhờ vả, chuyên đến đây hiệp trợ Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên lấy công chuộc tội.

- Quy Tịch chính là vật phật môn phong ấn, sao sẽ xuất hiện trong tay hắn. Đồ chơi này năm đó chấn nhiếp Vân Hoang Cửu Châu, thôn phệ đánh chết vô số cao thủ, là siêu thần khí. Hắn có thể đánh chết chín đại Vũ Đế, đoán chừng cũng là nhờ công lao của Quy Tịch. Trưởng lão nghĩ sao?

Lục trưởng lão tên đầy đủ là Lục Vũ, là trưởng lão của Liệt Dương Thần Điện, có tu vị Nguyên Đế, ở Vân Hoang Cửu Châu mà nói là cường giả khó gặp.

Lần này Lục Vũ đi tới đây cũng là do thánh nữ nhờ vả, muốn tự mình tiêu diệt Ý Thiên là kẻ phá hư nguyên âm của Hồng Vân thánh nữ, dùng giữ gìn danh dự Liệt Dương Thần Điện.

- Chỉ dựa vào một mình Quy Tịch thì hắn không đủ gây sợ, nhưng cũng chỉ phí một phen tay chân mà thôi. Nếu có thể đoạt được Quy Tịch, tiểu tử này phải chết không thể nghi ngờ.

Hỏa Tam Nương nói: 

- Quy Tịch đồ chơi này cực kỳ tà môn, không phải người bình thường có thể khống chế.

Ứng Thải Liên nói khẽ: 

- Đây là vật của phật môn, tự nhiên phải giao cho phật môn xử lý.

Ý Thiên vẫn lưu ý động tĩnh đám người Ứng Thải Liên, cũng không có nóng lòng làm ra phản ứng, hắn đang gia tốc luyện hóa đám Vũ Đế trong người, vi tấn chức Vũ Đế tích lũy nhiều nguyên khí hơn, chỉ cần đột phá phong ấn là một bước lên mây.

Duệ Phong Lâu bên này, Nam Cung Uyển Nghi sắc mặt âm trầm, những người còn lại cũng cảm thấy không đúng.

Liệt Dương Thần Điện xuất hiện thêm bốn cao thủ, chuyện này đối với Ý Thiên thập phần bất lợi.

Mà khiến người ta cảm thấy bất an là, lúc này cao thủ Liệt Dương Thần Điện đến đã vượt qua phạm vi ứng phó của Duệ Phong Lâu, cho dù Nam Cung Uyển Nghi ra tay, Huyền Đế cùng Thánh Đế khác biệt khó có thể vượt qua được.

Nói cách khác, giờ này khắc này Nam Cung Uyển Nghi đã không thể giúp Ý Thiên cái gì, thứ nàng có thể làm tốt chính là bảo vệ người của Duệ Phong Lâu, không chen chân vào trong đó tránh liên lụy.

Mà Ý Thiên chỉ có thể tự cầu phúc, một mình đối phó cường địch.

Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức ý thức được điểm này, lúc này thu hồi thế công, tuy hắn cực kỳ hận Ý Thiên, giờ này khắc này hắn không đáng ra lực, hắn có thể mượn đao giết người.

Sắc mặt Nam Cung Thần Nguyệt âm trầm, Liệt Dương Thần Điện đột nhiên xuât hiện bốn cao thủ, chuyện này với hắn mà nói là uy hếp lớn..

Đặc biệt là Lục Vũ, đây chính là Nguyên Đế, một ngón tay cũng có thể chém giết Nam Cung Thần Nguyệt.

Dời ánh mắt, Nam Cung Thần Nguyệt nhìn qua lão giả ngân sam bên kia, thầm nghĩ:

- Hai người này là ai? Chẳng lẽ là người của Hư Không Thần Điện?

Nam Cung Thần Nguyệt suy đoán hết sức chính xác, một già một cường tráng đi cùng với Chương Chi Ngữ chính là cao thủ của Hư Không Thần Điện.

Lão giả kia tên là Cát Long, tráng niên tên là Vương Hổ, là từ Hư Không Thần Điện chạy đến, dường như có sứ mạng đặc thù, điểm này người ngoài tạm thời không rõ ràng.

Người xem cuộc chiến ở bốn phía không ngừng nghị luận nhao nhao, tất cả tự suy đoán, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão, mưa to gió lớn sắp tới rồi.

Ý Thiên hờ hững bất động, trong lòng đang suy tư.

Liệt Dương Thần Điện thoáng cái xuất hiện bốn cao thủ, là vì chính mình hay sao?

Nếu thật là như vậy, hiện tại rời đi là đúng lúc.

Chỉ cân nhắc an toàn cho người bên mình, Ý Thiên nghĩ cách hết sức chính xác.

Nhưng khi Ý Thiên tiến thêm một bước phân tích, đã cảm thấy làm vậy không ổn.

Trước mắt thực lực Liệt Dương Thần Điện hùng hậu, Nam Cung thế gia thực lực biến yếu.

Ý Thiên cho dù rời đi, dùng tính tình của Ứng Thải Liên rất có thể giận lây sang Duệ Phong Lâu, tới lúc đó tình thế càng không xong.

Nghĩ vậy Ý Thiên buông tha ý niệm rời đi trong đầu, hắn không thể để chuyện như vậy phát sinh , không hy vọng Duệ Phong Lâu bị thương tổn.

Chỉ cần Ý Thiên không đi, hắn chính là tiêu điểm của người ta, Liệt Dương Thần Điện tuyệt không có dư thừa công phu bận tâm đến Duệ Phong Lâu.

Thời điểm này Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức đột nhiên mở miệng.

- Tiểu tử, ngươi đúng là không may, ngươi vừa rồi giết chính là hai Vũ Đế của bọn họ, hiện tại muốn chạy trốn cũng đã không kịp.

Chữ trốn hấp dẫn chú ý của cao thủ Liệt Dương Thần Điện, bọn họ không hy vọng Ý Thiên thoát đi..

Chu Quang Tể cười lạnh một tiếng, khẽ nói: 

- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu.

Lời nói vẫn còn bên tai, thời không gần đó xuất hiện vặn vẹo, không gian đột nhiên phong ấn bốn phía của Ý Thiên, tập trung hắn vào trong.

Sau đó Lục Vũ suất lĩnh Trần Hạc Nam, Hỏa Tam Nương, Ứng Thải Liên và những người liên quan lao qua phía Ý Thiên, đứng cách hắn mấy trượng, nhìn qua Ý Thiên.

Hờ hững bất động, Ý Thiên thần sắc thong dong, không có khiếp đảm hay e ngại, ánh mắt khiêu khích nhìn qua cao thủ Liệt Dương Thần Điện.

Lục Vũ sóng mắt khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: 

- Đủ cuồng vọng ah, đối mặt lão phu mà không e ngại, chỉ dựa vào điểm này ngươi đã là một nhân vật.

Ý Thiên cười lạnh nói: 

- Sợ cũng không thể giải quyết cái gì, giết người bằng vào thủ đoạn, mà không phải khoác lác.

Lục Vũ nghe vậy cười to, lạnh lùng nói: 

- Cuồng vọng, trước mặt lão phu còn dám khoe khoang, thật sự là không biết sống chết.

Ý Thiên khinh thường nói: 

- So với đồ vật trong tay của ta, ngươi cũng chẳng là cái gì.

Ý Thiên nói lời này đầy khinh miệt, nhưng lại không phải không có lý.

Lục Vũ là cao thủ Nguyên Đế, nhưng so sánh với siêu thần khí Quy Tịch còn chênh lệch quá to lớn.

Chu Quang Tể quát: 

- Làm càn, dám vô lễ với trưởng lão, ngươi chết chắc rồi.

Ý Thiên lãnh đạm nói: 

- Vậy sao? Vậy cũng không có gì.

Ý Thiên tâm niệm khẽ động, Linh Bút Quy Tịch tự động bay lên đỉnh đầu Ý Thiên, toàn thân bị hào quang quỷ dị bao phủ, tản mát ra khí thế hủy diệt, khủng bố, lúc này xoay tròn trên không trung, nó tăng vọt lên, có thể thôn phệ vạn vật.

Một khắc này Chu Quang Tể thiết hạ cấm chế bị tan vỡ, Linh Bút Quy Tịch giống như ác ma vừa thức tỉnh, lập tức biến lớn ngàn vạn lần. hóa thành một đầu cây bút òoàn thân ngâm đen, quán thông thiên địa, rung động vũ trụ, khiến người ở đây vô cùng khiếp sợ, vô số tiếng kinh hô vang vọng, giống như địa ngục trần gian.

Thân thể Chu Quang Tể chấn động, khóe miệng máu tươi tràn ra, trong miệng gào thét, toàn lực chống lại khí tức khủng bố kinh thiên của Quy Tịch, thân thể loạng choạng lui ra phía sau.

Lục Vũ quá sợ hãi, lạnh lùng nói: 

- Kết trận tự hộ.

Hào quang đỏ thẫm trên người Lục Vũ bạo phát đi ra, trong thiên địa có lực lượng chí cương chí dương tỏa ra, nhanh chóng hình thành kết giới hỏa thuộc tính, dung hợp lực lượng của Hỏa Tam Nương, Trần Hạc Nam, Chu Quang Tể, Ứng Thải Liên, Chương Chi Ngữ xây dựng phòng hộ siêu cấp, chống lại khí thế kinh hồn do Quy Tịch phát ra.

Hư Không Thần Điện cát Long cùng Vương hổ thân ảnh làm nhạt, thi triển ra Hư Không Thần Điện đặc thù phòng ngự chi pháp, chống lại lấy Quy Tịch mang Phong.

Nam Cung Thần Nguyệt, Tà Thần công tử, Hoa Vô Khuyết, Duệ Phong Lâu bao gồm nhiều thế lực cũng toàn lực phòng ngự, chống cự lại khí thế khủng khiếp này, bị buộc ra ngoài mấy chục dặm, thời không gần đó vặn vẹo biến hình, đại địa đã bị chấn động, nham thạch biến thành bụi phấn.

Ý Thiên đứng trên bầu trời, tóc dài bay múa, trên gương mặt anh tuấn đầy thong dong, hắn như thiên thần, tản mát khí phách chấn nhiếp chư thiên.

Trên đầu Ý Thiên, Quy Tịch cực lớn chậm rãi chuyển động, khí phách chấn nhiếp chư thiên, hủy diệt thiên địa khiến cả Vân Hoang đại lục chấn động.

- Đáng giận, chí tà chi khí này quá bá đạo, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó.

Vẻ mặt Hỏa Tam Nương tức giận, hiển nhiên cũng bị uy lực của Quy Tịch chấn nhiếp.

Ứng Thải Liên quay đầu nhìn chung quanh, mắng: 

- Tử Hoa đáng chết, Quy Tịch xuất hiện thật lâu, nàng sớm nên cảm ứng được, lại chậm chạp không đến, nàng đang gây khó dễ cho chúng ta sao?

Ứng Thải Liên suy đoán thật bất hạnh lại đúng, phật môn Tử Hoa thánh nữ xác thực đã sớm cảm ứng được khí tức của Quy Tịch, nhưng nàng lại không hiện thân, trong đó là có nguyên nhân khác.

Đương nhiên không phủ nhận có ý thiên vị Ý Thiên, mà Vạn Phật Thần Điện cùng Liệt Dương Thần Điện có ân oán với nhau, dù sao Tử Hoa thánh nữ cùng Ý Thiên có quan hệ gút mắc người ngoài không hiểu được.

Ý Thiên đứng ngạo nghễ giữa không trung, bao quát trời xanh.

Lúc này khí thế toàn thân tăng lên đỉnh điểm, thân hình Ý Thiên đột nhiên lắc lư, Linh Bút Quy Tịch quay bốn phía, hai tay bắt quyết thi thuật, vô số thân ảnh chuyển động, dẫn dắt hào quang đen nhánh tỏa ra, hướng về phía Liệt Dương Thần Điện, Tà Thần công tử, Nam Cung Thần Nguyệt triển khai thế công.

Quy Tịch chuyển động trên cao, nó cực lớn, thông thiên triệt địa, thời khắc nào cũng tỏa ra hào quang đen nhánh, tản mát khí thế khủng bố, tử vong, hủy diệt.

Ý Thiên dẫn dắt những hào quang đen nhánh này, khiến cho chúng nhanh chóng tụ thành quang diễm, có tính chủ động tiến công.

Ý Thiên dùng sức một mình, tiến công ba phương thế lực, cao thủ ba nơi.

Đây là hành động vô tiễn khoáng hậu, xưa nay chưa từng có.

Trong đó Liệt Dương Thần Điện Lục Vũ còn là cao thủ Nguyên Đế, động ngón tay là có thể đánh chết Thánh Hoàng, giờ phút này lại bị Ý Thiên bức ép phải tránh tới tránh lui.

Nam Cung Vân đặt mình ở xa xa, nhìn thấy màn này thì nội tâm kích động.

- Tốt, nhi tử tốt. Mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, phụ thân cũng lấy ngươi làm vẻ vang.

Tiêu Minh Nguyệt biểu lộ trầm mặc, nàng cũng cảm thấy hứng thú với biểu hiện của Ý Thiên, thế nhưng mà tỉnh táo lại thì nội tâm cao hứng tràn ngập nghi hoặc.

Dùng tu vị Thánh Hoàng có thể đối kháng Nguyên Đế, còn đánh đối phương toàn lực phòng ngự, có thể sao?

Lan Hinh cảm xúc kích động, lớn tiếng nói: 

- Thiếu gia tốt lắm, Hinh Nhi dùng ngươi làm vẻ vang.

Đoan Mộc Thanh Vân cảm khái nói: 

- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng, hắn dùng tu vị Thánh Hoàng đánh cao thủ Nguyên Đế chân tay luống cuống, đây chẳng lẽ là nằm mơ hay sao?

Nam Cung Uyển Nghi nói khẽ: 

- Đây không phải là mơ, Phi Vũ thông qua giao chiến tăng tốc quá trình chuyển hóa nguyên lực cho mình dùng, làm chuẩn bị trùng kích Vũ Đế. Chỉ là ta kỳ quái, dùng thực lực của Phi Vũ đang ra phải sớm tấn chức Vũ Đế rồi, vì sao lại chậm chạp không có tấn chức như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện