Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 53: Cung Điện Quỷ Dị



Một màn này Dương Viêm cùng Vương Phi Dật đều cảm thấy kinh ngạc, quả thực không thể tin được.

Ý Thiên cũng không nói ra, giống như cười mà không cười:

- Cung chủ có phải cảm thấy bất ngờ hay không, kỳ thật trong đó có nguyên nhân khác đấy.

Vương Phi Dật chất vấn:

- Nguyên nhân gì?

Ý Thiên cười nói:

- Nguyên nhân chính là Phật Châu Tử Hoa thánh nữ lưu lại một tầng phòng ngự trên người của ta, cung chủ không thể tổn thương ta chút nào cả, đó là bởi vì cung chủ tu vị không đủ, không cách nào so sánh với Tử Hoa thánh nữ. Nếu như tu vị của cung chủ còn hơn Tử Hoa thánh nữ thì có thể đánh nát phòng ngự này, kích thương thân thể của ta.

Dương Viêm tức giận nói:

- Hồ ngôn loạn ngữ, Vạn Phật Thần Điện Tử Hoa thánh nữ sao có thể lưu phòng ngự trên người của ngươi chứ, căn bản là không có khả năng.

Vương Phi Dật không nói, hắn cũng thập phần hoài nghi, nhưng mà hắn không định giải thích.

Nếu không có Tử Hoa thánh nữ ở sau lưng giở trò quỷ, Ý Thiên làm sao có thể lông tóc không tổn thương trước công kích của Vương Phi Dật hắn chứ?

- Hai vị đã không tin, ta sẽ mời thánh nữ tới. Vừa vặn thánh nữ còn thiếu nợ nhân tình của ta, nếu ta mở miệng bảo Tử Hoa thánh nữ giết cung chủ, tin tưởng nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Ý Thiên nói ra lời này cực kỳ có lực uy hiếp, một khi nói là thật, Vương Phi Dật tự nhiên trốn không thoát khỏi tay của thánh nữ Tử Hoa, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Dương Viêm phản bác:

- Nói chuyện giật gân, đây chính là Nam Dương, là địa bàn của Liệt Dương Thần Điện, Huyền Dương Cung chính là cơ cấu ngoại bộ của Liệt Dương

Thần Điện, Tử Hoa thánh nữ cho dù lợi hại cũng không dám công nhiên sát hại cao thủ của Liệt Dương Thần Điện.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Ở đây xác thực là khu vực của Nam Dương, nhưng các ngươi không nên quên, đây là Tử Vong Chi Thành, mà Vạn Phật Thần Điện và Liệt Dương

Thần Điện cũng không phải biểu hiện hòa thuận với nhau đâu, điểm này ta tin tưởng cung chủ trong lòng hiểu rõ hơn ta nhiều.

Vương Phi Dật hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói:

- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội đắc ý. Hôm nay lão phu xem mặt mũi của thánh nữ Tử Hoa, tạm thời tha mạng chó của ngươi. Sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi.

Ném một câu ngoan thoại, tay trái của Vương Phi Dật vung lên, mang theo Dương Viêm lóe lên sau đó biến mất trong hư không.

Ý Thiên cũng không thèm để ý, hắn vốn định đấu với Vương Phi Dật một trận, nhưng cân nhắc tới trong Tử Vong Chi Thành thập phần quỷ dị, trong nội tâm lo lắng cho đồng bạn, lúc này mới mượn nhờ thanh danh thánh nữ Tử Hoa kinh sợ Vương Phi Dật chạy mất.

Nếu như không có lo âu, Ý Thiên ngược lại muốn tìm cơ hội đấu với Vũ Đế, nhìn xem thực lực của mình đã ở cấp độ nào rồi.

Tiến vào Tử Vong Chi Thành về sau, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh

Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Ngọc Linh Lung, Đoan Mộc Thanh Vân sáu người xuất hiện trong một tòa cung điện.

Cung điện này vô cùng rộng lớn, càng có hương vị cổ xưa, trong đại điện có hai mươi bốn cột trụ lớn, những vách tường san sát với nhau, đem trọn địa điện này chia tành rất nhiều không gian, hình thành một mê cung phức tạp.

Sáu người tay nắm tay sau đó cùng lưu ý tình huống trong đại điện, phát hiện tại nơi này rất tà môn, dò xét cũng bị quấy nhiều, ánh mắt lại không thể nhìn xa, có loại cảm giác bị nhốt trong trận pháp.

Trong sáu nữ thì có Từ Nhược Hoa tu luyện tâm thuật, tâm linh cảm ứng thập phần nhạy cảm, tuy nhiên cũng bị nơi đây quấy nhiễu, nhưng so với những người khác còn đỡ hơn thật nhiều.

Thăm dò một hồi, Từ Nhược Hoa mang theo năm nữ đi vào trong đại điện, cảm giác được trong mê cung này quá quỷ dị, đi tới đi lui cũng không đi ra ngoài, luôn đi vòng vèo tại chỗ

Tiêu Minh Nguyệt thả ra tiên thú thất cấp Dực Mỹ Nhân, vận dụng Vũ Động

Càn Khôn chi lực căn cứ vào biến hóa giải được cách ra vào mê cung, mang theo chúng nữ đi ra khỏi đại điện.

Đột nhiên phía trước có bóng người, khiến cho Từ Nhược Hoa các nàng chú ý.

- Mau đuổi theo.

Không kịp cân nhắc, sáu người nhanh chóng đuổi theo, sau khi đi quanh co vòng vèo trong đại điện một lát, bóng người phía trước dừng lại trong không gian.

- Là ngươi!

Nhìn qua người nọ, trên mặt Từ Nhược Hoa đầy cảnh giác.

Một bên Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân sắc mặt lo lắng, chỉ có Ngọc Linh Lung tương đối bình tĩnh.

Cười quái dị, thiếu chủ Tàn Thức U Hồn Tông Vệ Thiên Minh tươi cười dâm tà, hắc hắc nói:

- Thật sự không thể ngờ được trong Tử Vong Chi Thành lại còn gặp được sáu mỹ nữ.

Lời vừa nói ra, sắc mặt sáu nàng khác nhau, không thể ngờ đây không phải là Vô Biên Hoang Thành, mà là Tử Vong Chi Thành.

Ngọc Linh Lung nhìn qua Vệ Thiên Minh, lạnh lùng nói:

- Sao ngươi ở nơi này?

Vệ Thiên Minh cười hắc hắc, hắn nhìn qua các nàng, sau đó gương mặt qua từ trước ra phía sau, cảnh này khiến Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh

Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân năm nữ cảm thấy khiếp sợ, không thể ngờ quái nhân Vệ Thiên Minh trước mặt có thể xoay đầu lâu

180°.

- Các ngươi có thể tới, tại sao ta không thể tới. Nhưng mà ta hiểu tình huống nơi này hơn các ngươi một chút. Hiện tại các ngươi đã đưa tới cửa, ta cũng không khách khí.

Con mắt Vệ Thiên Minh chuyển động, ánh mắt nhìn qua sáu nàng, đáy mắt đầy dâm quang, hiển nhiên bị dung mạo của sáu nàng hấp dẫn thật sâu.

Đặc biệt là Từ Nhược Hoa, nàng chính là tuyệt thế mỹ nữ bài danh thứ hai trong Nam Dương thập đại mỹ nữ, từ khi tu vị không ngừng tăng cao, dung mạo khí chất cũng có biến hóa cực lớn, so với dĩ vãng còn xuất sắc hơn nhiều.

Cảm nhận được ánh mứt dâm tà trần trụi của Vệ Thiên Minh này, ánh mắt sáu nữ khiếp sợ.

Ngọc Linh Lung chính là người một trong tam đại tà phái của Nam Dương, đối với Vệ Thiên Minh cũng hiểu rõ, tiến lên một bước ngăn cản trước mặt các nàng, lạnh lùng trừng mắt Vệ Thiên Minh, cảnh cáo nói:

- Ta và ngươi đều là người trong ba đại tà phái, Tàn Thức U Hồn Tông của ngươi công kích tinh thần không có tác dụng với ta, ta khuyên ngươi không nên vạch mặt, nếu không sẽ hối hận.

Ngọc Linh Lung ngoại hiệu thánh thù cung chủ, là nhân vật hung ác nổi danh.

Nàng có được thể chất đặc thù song hồn nhất thể, có năng lực miễn dịch với công kích tinh thần.

Điểm này người ngoài bình thường không biết, thế nhưng mà cao thủ của Tàn Thức U Hồn Tông đã sớm nghe thấy.

Vệ Thiên Minh cười dâm nói:

- Mọi người quen biết một hồi, ta sẽ không làm khó ngươi. Hiện tại ngươi nhanh chóng rời đi, ta chỉ bắt năm người kia.

Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói:

- Có ta ở đây, ngươi mơ tưởng đánh chủ ý lên các nàng.

Vệ Thiên Minh khẽ nói:

- Không tán thưởng, ngươi dám phá hư chuyện tốt của ta, ta há có thể cho phép ngươi.

Ngọc Linh Lung hờ hững nói:

- Cho tới nay Thủ Linh Tông xếp hạng sau Tàn Thức U Hồn Tông cùng Tà Bất Tử Phái, ta hôm nay cũng đang muốn thử một lần, nhìn Tàn Thức U Hồn

Tông rốt cuộc cao minh bao nhiêu.

Tâm niệm khẽ động, khí thế quanh người của Ngọc Linh Lung tăng lên tới mức kinh thiên, nguyên lực chấn động bao phủ hư không, càng ngày càng dày đặc, bao phủ cả đại điện.

Mới đầu những nguyên lực này còn rất nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt về thì nguyên lực nhỏ bé này trùng điệp lên nhau và biến lớn lên, tia chớp chấn động màu bạc, tản mát khí thế hủy diệt vạn vật.

Vệ Thiên Minh nhắm hai mắt lại, đáy mắt đầy vẻ khiếp sợ, dường như không ngờ Ngọc Linh Lung vậy mà đạt tới Thánh Hoàng đỉnh phong hơn xa dự tính của hắn.

Liếc mắt nhìn Từ Nhược Hoa năm nữ, trong mắt Vệ Thiên Minh dầy do dự.

Đây là cơ hội khó được, Vệ Thiên Minh cũng không muốn buông tha cho, nhưng mà tu vị của Ngọc Linh Lung lại vượt qua dự tính của Vệ Thiên

Minh.

Với tư cách là thiếu chủ của Tàn Thức U Hồn Tông, tuy Vệ Thiên Minh không biết Ngọc Linh Lung có được thể chất song hồn nhất thể, lại biết rõ bất cứ công kích tinh thần nào với nàng đều không có tác dụng.

Điểm này chính là người Tàn Thức U Hồn Tông dùng thực lực chứng minh, bởi vì từng có không ít cao thủ của Tàn Thức U Hồn Tông chết trong tay của Ngọc Linh Lung, qua não công kích không có tác dụng với nàng.

Hôm nay Vệ Thiên Minh muốn bắt lấy Từ Nhược Hoa năm nữ thì nhất định phải dọn dẹp Ngọc Linh Lung trước, bằng không cũng không có khả năng.

Nếu như đổi lại là cao thủ Thánh Hoàng khác, Vệ Thiên Minh căn bản không cách nào xem xét.

Hết lần này tới lần khác Ngọc Linh Lung giống như khắc tinh với Tàn Thức U Hồn Tông, vẫn áp chế công kích tinh thần đắc ý nhất của Tàn Thức U

Hồn Tông.

Vệ Thiên Minh muốn bằng vào tu vị chiến thắng Ngọc Linh Lung, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng như thế.

Hơn nữa Vệ Thiên Minh cũng nhìn ra, Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh cũng đã tấn chức Thánh Hoàng, hai nữ tu vị kinh người.

Bản thân hắn lấy một địch ba, muốn nắm chắc thắng lợi trong tay cũng không dễ dàng.

Nghĩ vậy Vệ Thiên Minh âm thầm chửi bới một tiếng, khẽ nói:

- Ngọc Linh Lung, bổn công tử không có thời gian và tinh lực lãng phí với ngươi, sau này ta sẽ thu thập các ngươi.

Lóe lên rồi biến mất, Vệ Thiên Minh dường như nghĩ ra kế sách, không muốn liều mạng chính diện với ngọc Linh Lung.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhắc nhở:

- Tên Vệ Thiên Minh này vừa nhìn cũng không phải thứ tốt, hắn giờ phút này rời khỏi nhất định là đang đánh chủ ý gì đó, muốn ám toán sau lưng chúng ta.

Tiêu Minh Nguyệt nói:

- Trước mắt chúng ta phải mau chóng tìm được Phi Vũ, nếu không ở trong

Tử Vong Chi Thành quỷ dị này không biết còn xảy ra những chuyện gì.

Ngọc Linh Lung thu hồi khí thế kinh người, nhìn qua năm nàng và trầm giọng nói:

- Tử Vong Chi Thành chính là một trong bảy tuyệt địa của xích vân sa mạc, truyền lưu đã lâu, nghe nói chôn dấu không ít cao thủ. Trước mắt chúng ta nên đi thôi, mọi người tuyệt đối không thể phớt lờ, nên đi từng bước thận trọng.

Đoan Mộc Thanh Vân nói:

- Vệ Thiên Minh đã đi, chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây, để tránh Vệ Thiên Minh đột nhiên quay lại thi triển âm mưu quỷ kế.

Lan Hinh đồng ý nói:

- Đoan Mộc cô nương cân nhắc không phải không có lý, chúng ta nên rời khỏi đây tìm thiếu gia đi.

Từ Nhược Hoa trầm tư một lát, cũng hiểu được ở đây không tốt, vì vậy tiếp thu đề nghị của mọi người, mang theo chúng nữ rời khỏi cung điện này, đi lên một con đường không biết trước.

Bởi vì chưa quen thuộc với địa hình của Tử Vong Chi Thành, khó hiểu Tử

Vong Chi Thành, Từ Nhược Hoa chú ý cẩn thận, thận trọng từng bước, tìm kiếm bóng dáng của Ý Thiên và đồng bạn khác.

Mã Chí Viễn tiến vào Tử Vong Chi Thành, cũng xuất hiện trong cung điện khác.

Cung điện này cũng to lớn, trong điện có ba mươi cây cột trụ, mỗi một cột trụ có bức tường, hình thành một mê cung phức tạp.

Mã Chí Viễn tu vị bất phàm, nhưng mà hắn không quen thuộc với trận pháp, đối mặt với cung điện cách cục này thì vô lực.

Nếm thử mấy lần, Mã Chí Viễn không có tìm ra lối ra, tạm thời bị nhốt trong mê cung, lại không nghĩ gặp gỡ Hàn Vũ bị vây khốn.

Hàn Vũ ngoại hiệu Vô Tình công tử, là một cao thủ Huyền Hoàng của Phi

Vân thành Thánh Hỏa Lâu, là một trong bốn công tử ở Phi Vân thành, từ trước đến nay lạnh như băng, không gần với ai.

Vừa vặn Mã Chí Viễn cũng là người tự ngạo, hai bên gặp nhau, xuất phát từ lập trường khác nhau nên đấu võ mồm, không được ba câu là động thủ.

Đều là cao thủ của Huyền Hoàng, Mã Chí Viễn truyền nhân của Lôi Đình

Thần Đao, mà Hàn Vũ xuất thân từ Thánh Hỏa Lâu, là một trong những cao thủ dưới trướng của Vũ Đế Dương Dục ở Phi Vân thành.

Giờ này khắc này trong cung điện không biết tên, Mã Chí Viễn cùng Hàn Vũ bởi vì không tìm ra lối ra, trong nội tâm tràn đầy lửa giận, cho nên một lời không hợp liền bộc phát kịch chiến, muốn áp chế đối thủ.

Hai người là người nổi bật trong Huyền Hoàng, tính cách gần, tuổi tác tương đương, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể làm được ai.

...

Ý Thiên dọa lùi Vũ Đế Vương Phi Dật thì hắn đi tới cung điện thứ tư, đang tìm đường ra.

Chỉ chốc lát Ý Thiên đi tới cung điện thứ năm, nơi này tình huống khác biệt.

Trong đại điện này từ mười sáu cột trụ biến thành hai mươi bốn cột trụ, quy mô lớn nhỏ cũng lớn hơn các cung điện khác.

Theo như Ý Thiên phân tích, số lượng cột trụ khác nhau cũng đại biểu cung điện lớn nhỏ khác nhau.

Số hình trụ càng nhiều, nói rõ cung điện càng lớn, ngược lại thì càng nhỏ.

Theo số cột trụ gia tăng, mê cung trong cung điện này cũng phức tạp, phương tổ hợp gồm nhiều mặt, cho nên càng khó tìm được cách phá giải.

Ý Thiên đứng tại lối vào, ánh mắt dò xét tình huống trong đại điện, cảm giác trong nơi này tràn ngập khí thế quỷ dị.

Cười quái dị, Ý Thiên chậm rãi đi vào trong đại điện, xuyên qua cửa vào tìm kiếm đường ra mê cung.

Thời điểm này trước mặt Ý Thiên có một đạo nhân ảnh hiện ra, trong nháy mắt lại biến mất vô tung.

Ý Thiên bất vi sở động, nhìn qua từng đạo hào quang sáng rực chung quanh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, hắn giống như đi vào thời không khác.

Lúc này Ý Thiên dừng bước, phía trước đã không có đường, nhưng đã có một bóng dáng đứng đó.

Người nọ đưa lưng về phía Ý Thiên, thân ảnh hơi có vẻ còng xuống, xem xét chính là lão phụ, lại chẳng biết tại sao không chịu quay đầu lại.

Thân ảnh ấy Ý Thiên hơi quen mắt, rất giống như hắc y lão phụ bên người của Phi Phàm công tử, đây là cao thủ cấp Thánh Hoàng.

Nhìn qua bóng lưng đó, Ý Thiên nhíu mày suy nghĩ, chính mình cũng không có che dấu khí tức, thân ảnh này khoảng cách gần đã biết được sự tồn tại của hắn, tại sao bà ta không quay đầu lại?

Tâm niệm chuyển động, Ý Thiên tiến hành dò xét thân ảnh này, lập tức nhìn rõ gương mặt của bà ta, kết quả lại dọa Ý Thiên nhảy dựng, bởi vì gương mặt này biến thành xương trắng rồi.

Dường như phát giác được Ý Thiên dò xét, thân ảnh còng xuống quay lại, dưới tóc đen nhánh khô héo lộ ra một đầu sọ khủng bố, đã không phân biệt ra nam nữ.

Trong mắt của khô lâu là hai con mắt đen nhánh quỷ dị, hắc khí tròng mắt, nhìn qua cực kỳ khủng bố, đang nhìn Ý Thiên, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện