Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 12: Ý Thiên Giận Dữ



Đan Hà phái Diệu đạo nhân lạnh lùng nói:

- Không cách nào bắt giữ thì giết chết là được, làm gì phải do dự.

Lời còn bên tai, Diệu đạo nhân giống như u linh xuất hiện trước mặt Ý Thiên, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào cả, chuyện này làm cho tâm thần Ý Thiên đại chấn.

Người tu đạo ở Đạo Châu am hiểu biến hóa, đem đạo thuật, đạo pháp và tu vị bản thân kết hợp lại, có thể phát ra hiệu quả tăng phúc không gì sánh kịp.

Mà Diệu đạo nhân lại là cao thủ tinh thâm đ*o thuật, có thể tùy ý tàng hình biến hóa, khiến người ta khó bắt được cái gì.

Loại đánh lén không chút tiếng động này, tại Đạo Châu mà nói không xem vào đâu cả.

Nam Dương tu lực, lực quan thiên quân.

Đạo Châu tu đạo, đạo pháp thông thần.

Ý Thiên vừa tới Đạo Châu, còn không phải rất thích ứng, cũng may hắn có thể chất đặc thù, khác hẳn với thường nhân, tuy hết sức kinh ngạc, nhưng phản ứng nhanh nhẹn, thi triển ra Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, phối hợp Tử Điện Thần Lôi Quyết, có thể nói công thủ gồm nhiều mặt.

Diệu đạo nhân chính là cao thủ Đan Hà phái, Đan Hà phái dùng luyện khí, luyện đan dương danh thiên hạ, Diệu đạo nhân cả đời phục dụng vô số đan dược, tu vị thập phần thâm hậu, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng nhưng thấy thời không chấn động, khí lưu bốc lên, lập tức tụ hợp nguyên lực hình thành quang cầu đánh thẳng vào ngực của Ý Thiên.

Ý Thiên thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp làm phòng ngự, Tử Điện Thần Lôi Quyết khởi xướng tiến công, đối mặt một chưởng của Diệu đạo nhân đánh trúng kết giới trên người của mình, trên trán của Ý Thiên tử điện hội tụ, hóa thành tử sắc thiểm điện, đánh vào đầu của Diệu chân quân.

Điên cuồng hét lên một tiếng, Diệu đạo nhân toàn thân run rẩy, chủ quan khinh địch cho nên bị Tử Điện Thần Lôi Quyết của Ý Thiên đánh bay, toàn thân cháy két lẹt.

Lý Đạo Nhất giận dữ, hai tay bắt quyết, thúc dục pháp thuật của Đan Hà phái, hào quang đỏ sậm hóa thành mãng xà, gào thét phóng thẳng về phía Ý Thiên, dẫn tới thời không rung chuyển, uy danh làm cho người ta sợ hãi.

Ý Thiên tâm niệm khẽ động, mang theo Duyến Y Mộng, tiên khí Hồng Vân Tráo hóa thành một kiện áo choàng buộc nàng ở phía sau, chỉ lộ ra cái đầu.

Ngọc Thuần Dương giận dữ, quát:

- Lưu người lại, chạy đi đâu!

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, kiếm khí đầy trời, Thuần Dương Kiếm lăng không bắn ra ngàn vạn kiếm khí, dưới sự khống chế của Ngọc Thuần Dương, từng đạo kiếm quang phô thiên cái địa hình thành kiếm trận quanh người Ý Thiên, khốn hắn ở trong đó.

Cao thủ còn lại bay lên, hình thành một vòng vây, phong tỏa khu vực này, trực tiếp khóa chết không gian, Ý Thiên muốn trốn đi cũng không dễ dàng như vậy.

Duyến Y Mộng nằm ở trên lưng Ý Thiên, nói khẽ:

- Nếu ngươi không có nắm chắc, cứ thả ta lại và bỏ chạy đi.

Ý Thiên thần sắc nghiêm túc, hắn hiểu tình thế của mình hiện tại, phá vòng vây cực kỳ khó khăn, nhưng nếu hắn lưu Duyến Y Mộng lại, Duyến Nhược Thủy trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ chỉ sợ sẽ biến mất khỏi nhân gian.

- Tiểu thư yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi an toàn rời đi.

Phóng người lên, Ý Thiên tránh né kiếm quang đầy trời, kéếm quang xoay chuyển thật nhanh, lưu lại một đạo đạo tàn ảnh.

Nhất Dương chân nhân khẽ nói:

- Tiểu tử này còn tinh thông trận pháp, đáng tiếc tu vị quá yếu.

Tử phủ xảo thủ thư sinh cười nói:

- Tiểu tử này cũng là không tính là yếu, chỉ tiếc hắn nhất định phải chết ở đây.

Lời còn bên tai, Xảo Thủ thư sinh tay phải vung lên, một tảng đá hình thoi màu đen giống như ám khí bắn vào ngực của Ý Thiên.

Khối đá hình thoi màu đen kia bắn về phía Ý Thiên, đột nhiên ô quang lóe lên, hóa thành ba đạo mị ảnh, dùng tốc độ kinh người lao qua Ý Thiên, một lần hành động bao phủ hắn vào trong.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Ý Thiên giảm tốc độ, bị mấy trăm đạo kiếm quang đánh trúng.

Đồng thời ba đạo mị ảnh phụ thể, khiến cho Ý Thiên bị hào quang màu xanh bao phủ, nhìn qua giống như bị ác linh phụ thể.

Duyến Y Mộng nằm trên lưng Ý Thiên, có tiên khí Hồng Vân Tráo bảo hộ, kiếm quang không cách nào làm tổn thương nàng, mị ảnh cũng không thể xâm lấn, nhưng mà Ý Thiên lại bị kiếm quang và mị ảnh bao phủ.

Tao ngộ biến cố, Ý Thiên giận dữ, Đại Nhật Thần Quyết thuận thế biến lớn, phần thiên chân diễm đốt hủy vạn vật, tác dụng lên ba đạo mị ảnh kia, trong nháy mắt thôn phệ chúng, trong hư không có tiếng kêu bén nhọn vang lên.

Bay thẳng lên trời, Ý Thiên nhìn chằm chằm vào cường địch, trong ánh mắt có hồng sắc quang mang bắn ra, hắn không có phần tu dưỡng bình tĩnh như Duyến Nhược Thủy, liên tục bị đánh lén nên vô cùng tức giận.

Lửa cháy mạnh vờn quanh, Ý Thiên khí phách bay lên, tức giận bộc phát, ánh mắt âm lãnh mà tàn khốc, giống như ma vương cái thế.

- Nhắc nhở các ngươi lần cuối cùng, ta chỉ muốn mang nàng rời khỏi, không muốn kết thù oán với các ngươi. Nếu như các ngươi tự phụ bất phàm, cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn mạnh mẽ lưu nàng lại, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Lạc Ngọc Kiều sắc mặt biến hóa, nghi vấn nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai, dám cuồng vọng như vậy?

Tào Băng Oánh nói:

- Theo như chúng ta hiểu, ngươi có lẽ tên là Vân Hạo Dương, tu vị cũng không xuất sắc, đạo pháp cũng rất bình thường.

Ngọc Thuần Dương tức giận nói:

- Quản hắn là ai, dám cuồng vọng trước mặt chúng ta, hắn phải chết. Ta còn không tin hắn lợi hại hơn thánh nữ thần điện, có thể đào thoát trong tay của chúng ta.

Ngọc Thuần Dương lời này tiêu trừ lo lắng của mọi người, nghĩ tới Duyến Nhược Thủy chính là thánh nữ của Tam Thanh Thần Điện, tinh thông đạo pháp huyền thuật, có được tu vị ngoài Vũ Đế đều bị mười ba cao thủ liên thủ làm trọng thương.

Ý Thiên chỉ có được tu vị cao cấp Vũ Hoàng mà thôi, ngay cả Huyền Hoàng còn không tính, làm sao là đối thủ của mọi người?

Diệu đạo nhân trước đó bị Ý Thiên gây thương tích, giờ phút này cũng tức giận trong lòng, quát:

- Giết tiểu tử này, quyết không thể cho hắn còn sống.

Đan Hà phái Lý Đạo Nhất cùng Thuần Dương Phái Nhất Dương chân nhân đều xông lện, hai phái bốn đại cao thủ chiếm cứ một phương, vây quanh Ý Thiên.

Tử phủ cùng Thiên môn chín đại cao thủ phân bố ở bên ngoài, mật thiết lưu ý trạng thái bên trong, hình thành phòng ngự hai tầng.

Ý Thiên đứng ngạo nghễ bất động, tức giận trong lòng của hắn nhanh chóng bình phục, khí thế trở nên lạnh lùng.

Nhìn qua Ý Thiên thu liễm khí tức, trong lòng Ngọc Thuần Dương sinh ra cự cảm không tốt, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tâm linh của Ngọc Thuần Dương sinh ra cảm ứng như thế.

Nhất Dương chân nhân cảm nâận được Ngọc Thuần Dương chần chờ, hỏi:

- Thuần Dương, như thế nào?

Ngọc Thuần Dương trầm giọng nói:

- Tiểu tử này quá quỷ dị, chúng ta cũng không rõ chi tiết của hắn, ta phát ra sóng dò xét tới gần hắn sáu xích đã lập tức xé nát.

Diệu đạo nhân nhắc nhở:

- Tiểu tử này tinh thông khống lôi chi thuật, đối với đạo thuật có nghiên cứu qua.

Nhất Dương chân nhân cười lạnh nói:

- Chỉ là một mao đầu tiểu tử, ta cũng không tin hắn có ba đầu sáu tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện