Thiên Thánh
Quyển 7 - Chương 67: Hóa giải ma liên
Nhìn thấy đôi tình lữ đau khổ vì tình suốt ngàn năm, hai bên nhìn nhau ngưng lại chia lìa.
Viên Tử Di dường như chưa bao giờ tới đây, nhìn thấy nam nữ tóc bạc trước thì giật mình.
Ý Thiên đứng trên vách núi lúc trước, ánh mắt thở dài nhìn qua đôi tình nhân này, tâm thần có cảm giác trầm thống.
Phương Hàn Ngọc phát giác được Ý Thiên, nói khẽ:
- Ngươi lại đây, lúc này bên cạnh ngươi là đệ tử Tử phủ a.
Viên Tử Di thi lễ nói:
- Đệ tử Viên Tử Di bái kiến Thái sư tổ.
Lê Mộng Kiều lạnh lùng nhìn qua Ý Thiên, nói:
- Ngươi không đi theo Nhược Thủy, chạy đến tới đây làm gì?
Đối mặt với đôi tình nhân chất vấn, Ý Thiên rất bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Ta lần này tới đây vì Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, các nàng bị người ta gieo Hắc Dục Ma Liên trong người.
Phương Hàn Ngọc nói:
- Việc này ta đã có nghe thấy, ngươi tới tìm các nàng sao không trực tiếp đi vào Tử phủ, chạy đến nơi làm cái gì?
Viên Tử Di nói:
- Khởi bẩm Thái sư tổ, Thuần Dương Đạo Phái nửa đường chặn giết, bọn họ có thù với Vân đại hiệp, kính xin Thái sư tổ ra mặt tiếp sư tỷ ra đây, Vân đại hiệp sẽ hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người của hai nàng.
Phương Hàn Ngọc đã hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không có lập tức đáp ứng, mà là nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi thật sự có nắm chắc hóa giải Hắc Dục Ma Liên?
Ý Thiên cười nói:
- Ta lo lắng không phải Hắc Dục Ma Liên, mà là cảm tình dây dưa. Trên đời này có thể nhìn thấu tình lữ, chỉ sợ cũng không nhiều ah.
Phương Hàn Ngọc cả đời khổ sở vì tình, tự nhiên hiểu lời này của Ý Thiên là có ý gì, bảo Viên Tử Di liền rời khỏi Vong Tình Phong, chạy tới Tử phủ.
Lê Mộng Kiều nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi vừa ý Lạc Ngọc Kiều?
Ý Thiên cười nói:
- Ta không biết, có lẽ là nàng vừa ý ta. Hiện ở chỗ này không có người khác, ta có thể hỏi một vấn đề không?
Lê Mộng Kiều lạnh lùng nói:
- Vấn đề gì?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Tình cảm của các ngươi làm cho người ta sầu não, vì cái gì không thể buông tất cả, ân ân ái ái sinh hoạt cùng một chỗ, chẳng phải quá tốt hay sao?
Lê Mộng Kiều nói:
- Đó là bởi vì hắn quá cố chấp, ta quá quật cường, chúng ta không đi cùng một cửa.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, chần chờ nói:
- Nếu như có khả năng, ta hy vọng có thể giúp các ngươi đánh vỡ cục diện ngàn năm này, nhưng mà ngươi phải nghe ta nói.
Lê Mộng Kiều nghi vấn nói:
- Ngươi có nắm chắc thành công sao?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta không phải rất xác định, nhưng ta có thể thử. Ta lưu ý tu vị của hắn rồi, rất kinh người, nhưng mà hắn không cách nào phi thăng Bát Cực Thần Châu, tiến vào tiên giới. Nếu như ta có thể hứa hẹn giúp hắn phi thăng tiên giới, ngươi cảm thấy hắn có thể trả cái giá lớn bao nhiêu?
Sắc mặt Lê Mộng Kiều biến hóa, lẩm bẩm:
- Đó là mộng tưởng cả đời của hắn, hắn luôn cho rằng trảm tình diệt dục mới có thể không lo lắng mà phi thăng tiên giới, cho nên giằng co với ta ngàn năm mà không bỏ được.
Ý Thiên thở dài nói:
- Hắn suy nghĩ là sai rồi, không có dục vọng sẽ không có tất cả, làm thế nào khống chế dục vọng mới là trọng yếu nhất.
Lê Mộng Kiều cười khổ, không có đáp lời, hào khí căng cứng.
Một lát sau Phương Hàn Ngọc trở về mang theo Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, Viên Tử Di đi bên cạnh.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, trên mặt cười khổ, mới qua một ngày mà hai nữ tiều tụy đi nhiều.
Mà Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều nhìn thấy Ý Thiên thì có tinh thần tốt, ánh mắt ảm đạm trở nên sáng lên, nhu tình như nước nhìn qua hắn.
Ý Thiên kinh ngạc, không hiểu nổi hai nữ vì sao biến hóa lớn như vậy, hắn không thể giả bộ như không biết.
Sau khi được Viên Tử Di hiệp trợ, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh song song đi tới bên cạnh Ý Thiên, trăm miệng một lời nói:
- Ngươi tới.
Ý Thiên miễn cưỡng cười cười, gật đầu nói:
- Ta tới, các ngươi nhìn qua tình huống không quá tốt a.
Lạc Ngọc Kiều quật cường nói:
- Tính mạng của chúng ta nằm trong tay của người khác, mặc người ta xử trí a.
Tào Băng Oánh kéo Lạc Ngọc Kiều một cái, nhìn Ý Thiên cười nói:
- Ngươi chớ để ý, Ngọc Kiều chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.
Viên Tử Di thúc giục nói:
- Vân đại hiệp, ngươi nên nắm chắc thời gian hóa giải Hắc Dục Ma Liên cho hai người đi, vạn nhất lát nữa Ngọc Thuần Dương tìm tới, chuyện này sẽ có phiền toái.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, trong lòng suy nghĩ nên làm sao cho phải.
Tuy Ý Thiên có thể hóa giải Hắc Dục Ma Liên, nhưng mà phương pháp này khó mà mở miệng, cũng không tiện dùng trên người hai nàng.
Nếu như lựa chọn dùng Đại Nhật Phần Thiên Quyết bức Hắc Dục Ma Liên ra ngoài, tu vị trước mắt của Ý Thiên chưa đủ, tối đa chỉ có thể tạm thời trấn áp, ngăn cản thương thế chuyển biến xấu, nhưng chuyện này cũng không phải biện pháp.
Thời điểm Ý Thiên nguy nan thì giọng của Thúy Ngọc đột nhiên vang lên trong đầu của hắn.
- Không cần khó xử như vậy, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa là khắc tinh của tất cả huyền linh dị vật, ngươi có thể nhờ lực lượng của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa vào người của Hắc Dục Ma Liên. Đến lúc đó Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa sẽ tự độngt hôn phệ Hắc Dục Ma Liên, dùng tăng thực lực của nó lên.
Thúy Ngọc nhắc nhở đúng là mưa đúng lúc, làm cho Ý Thiên lo lắng quét sạch.
NHưng mà Thúy Ngọc có một điểm không nói cho Ý Thiên, chính là lợi dụng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa chữa thương sẽ lưu ấn ký đặc thù trong người Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, do đó hình thành quan hệ phụ thuộc.
Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa là sinh mạng thể có dục vọng khống chế rất mạnh, giống như vương giả của nhân loại, muốn nắm tất cả trong tay.
Phàm là sinh linh bị nhiễm khí tức Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cuối cùng sẽ sinh ra ỷ lại và thần phục.
Điểm này dùng trên mặt tình cảm nam nữ cũng thế.
- Đừng vội, ta trước xem tình huống của các nàng, sau đó lại cân nhắc.
Ý Thiên không có lộ ra thần sắc kích động, hắn chỉ nhìn qua hai nàng cười ôn hòa, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của hai nàng vào tay.
Tào Băng Oánh hơi có vẻ ngượng ngùng, Lạc Ngọc Kiều thì nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, trong ánh mắt lộ ra cao ngạo cùng tự tin, hấp dẫn Ý Thiên chú ý.
Hắc Dục Ma Liên trong người của hai nàng cảm ứng được khí tức của Ý Thiên, sau đó phân ra một tia khí tức tiến vào người của Ý Thiên.
Ý Thiên không có ngăn cản, cho khí tức này tiến vào trong đầu, xúc động Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong Âm Dương Thần Tinh.
Đến lúc đó thân thể Ý Thiên chấn động, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa nhanh chóng hoạt động, nó phát ra khí tức cường đại từ hai tay của Ý Thiên tiến vào trong người hai nàng, dây dưa với Hắc Dục Ma Liên.
Cảm ứng được khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, Hắc Dục Ma Liên trong người hai nàng bối rối, chạy bốn phía trong người các nàng ẩn nấp.
Thân thể Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh run rẩy, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, giống như bị điện giật, thân hình lắc lư, làm cho Viên Tử Di quá sợ hãi.
- Vân đại hiệp, đã xảy ra chuyện gì?
Ý Thiên trầm giọng nói:
- Ta đang nghĩ cách khu trừ Hắc Dục Ma Liên trong người các nàng, ngươi đừng vội nói nhiều.
Viên Tử Di nghe xong, nhanh chóng câm miệng.
Phương Hàn Ngọc cùng Lê Mộng Kiều xa xa nhìn qua Ý Thiên, âm thầm phát ra sóng dò xét, lại bị Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người Ý Thiên trực tiếp thôn phệ.
Sau khi dây dưa chừng một nén hương, Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều thể lực không thể chống nổi, song song ngã vào trong ngực Ý Thiên, trên người tỏa ra hào quang chói mắt.
Giờ phút này khí tức hai nữ cực kỳ không ổn định, thần sắc thống khổ kể rõ chuyện này đã tới lúc mấu chốt.
Sắc mặt Ý Thiên ngưng trọng, hai tay nắm chặc bàn tay nhỏ bé của hai nàng, thân hình ba người vặn vẹo.
Lúc này trên người Ý Thiên tỏa ra hào quang màu đỏ, lóe lên như hô hấp, dẫn động thiên địa mạch động, núi sông lay động.
Gần đó có vô số hào quang từ bốn phương tám hướng hội tụ qua phía Ý Thiên, cũng nhanh chóng tiến vào trong người Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều, thoải mái thân thể suy yếu của hai nàng.
Lúc này Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều song song kêu to một tiếng, thân thể lập tức kéo căng, giống như vừa thoát khỏi ác mộng.
Sau đó thân thể Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều mềm nhũn, vô lực ngã vào trong ngực Ý Thiên, hào quang trên người lập lòe giống như được linh khí thoải mái.
Ý Thiên thở ra một hơi, trước mắt hắn khống chế Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa còn không phải rất tốt, bởi vậy tuy giải trừ uy hiếp trong người Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, thực sự hao phí không ít tinh lực.
Trước mắt Ý Thiên chỉ có thể thông qua Âm Dương Thần Tinh khống chế Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, loại tình huống này muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên, hiển nhiên cũng không phải là chuyện dễ.
Nếu chờ tới lúc Ý Thiên chính thức dung hợp làm một với Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, khi đó lại đi đối phó Hắc Dục Ma Liên thì đơn giản nhiều.
Tâm thần thư giãn, thể năng giác quan của Ý Thiên càng nhạy cảm.
Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều song tựa vào ngực của hắn, hương thơm di động, thân thể đường cong lung linh mềm mại kích thích tình dục Ý Thiên thật sâu.
Đặc biệt là Ý Thiên giờ phút này còn đang thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, đây chính là pháp quyết vô thượng của Âm Dương Thần Minh Tông, có công hiệu kích thích tình dục.
Cảm thấy được không ổn, Ý Thiên lập tức đình chỉ thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, cũng khiến hai nàng trong ngực thiếp đi.
Nhưng mà trải qua Hắc Dục Ma Liên xâm nhập, hai nữ nguyên khí đại thương, giống như bệnh nặng mới khỏi, toàn thân không có khí lực.
Ý Thiên thử mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, không thể không tiếp tục cung cấp nguyên khí, dùng chúng bổ sung suy yếu của hai nàng.
Viên Tử Di gương mặt đỏ ửng nhìn qua Ý Thiên ba người, xấu hổ.
Ý Thiên cũng xấu hổ, nhưng mà Phương Hàn Ngọc, Lê Mộng Kiều thì vô cùng bình tĩnh.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh mặt mũi đỏ ửng, hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng thân thể tựa vào trong ngực Ý Thiên, tứ chi tiếp xúc, tư thế mập mờ này vô cùng xấu hổ.
Đảo mắt một nén hương trôi qua, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh dần dần khôi phục thể lực, song song giãy dụa thoát ra khỏi ôm ấp của Ý Thiên, ba người lúc này mới chia lìa.
Ý Thiên ngượng ngùng nói:
- Nghỉ ngơi một chút, các ngươi sẽ không có việc gì cả.
Lạc Ngọc Kiều thẹn thùng đưa lưng về phía Ý Thiên, Tào Băng Oánh thì cố nén ngượng ngùng, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi.
Viên Tử Di tiến lên tra xét thân thể Lạc Ngọc Kiều rõ ràng, kinh hỉ nói:
- Tốt, thật tốt, Hắc Dục Ma Liên không thấy.
Phương Hàn Ngọc nghi vấn nói:
- Tiểu tử, ngươi làm thế nào hóa giải Hắc Dục Ma Liên?
Ý Thiên hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này không trọng yếu, hiện tại ta phải đi. Trước khi đi ta có chuyện hỏi tiền bối một câu, không biết ngươi có hứng thú hay không?
Phương Hàn Ngọc sóng mắt khẽ nhúc nhích, ngữ khí bình thản hỏi:
- Vấn đề gì?
Bỗng nhiên Lạc Ngọc Kiều quay người, ánh mắt nhu tình nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi cứ như vậy mà đi?
Giọng điệu không bỏ quá rõ ràng, chuyện này làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn, không thể không nhìn qua Lạc Ngọc Kiều, giờ khắc này nàng cũng có phản ứng như vậy.
Nhìn qua Lạc Ngọc Kiều, Ý Thiên bình tĩnh cười cười, lập tức nghênh tiếp ánh mắt Phương Hàn Ngọc, nghiêm mặt nói:
- Nếu ta có thể giúp ngươi phi thăng tiên giới, ngươi nguyện ý trả giá bao nhiêu đây?
Ý Thiên nói như vậy không khác gì sấm sét giữa trời quang, rung động Phương Hàn Ngọc thật sâu.
Ngay cả Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, Viên Tử Di gần đó sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, bộ dáng khong thể tin.
Thân thể Phương Hàn Ngọc chấn động, ánh mắt lăng lệ nhìn qua Ý Thiên, trầm giọng nói:
- Ngươi không phải đang nói đùa?
Ý Thiên không chút nào yếu thế nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm chuyện này ra nói đùa sao?
Phương Hàn Ngọc hỏi:
- Cho dù ngươi không phải nói đùa, ta làm sao có thể tin được ngươi?
Ý Thiên nói:
- Ta có thể hóa giải Hắc Dục Ma Liên, mà ngươi không thể, không phải sao?
Phương Hàn Ngọc nói:
- Đó chưa đủ làm bằng chứng, tu vị của ngươi như vậy nói lời này không đáng tin.
Ý Thiên cười to nói:
- Dùng tu vị của ngươi chẳng lẽ không phát hiện ta đang bị trọng thương?
Sắc mặt Phương Hàn Ngọc đại biến, không có trả lời ngay.
Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều thì nhìn qua Ý Thiên. Bật thốt lên nói:
- Ngươi có thương tích trong người? Là ai tổn thương ngươi?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Những chuyện đã qua, không đáng các ngươi để ý. Hiện tại ta phải đi.
Trở lại Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hắn mỉm cười phức tạp, phất tay với hai nàng, sau đó lại nhìn qua Lê Mộng Kiều và Viên Tử Di liếc, sau đó phi thân rời đi.
- Chậm đã. Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Phương Hàn Ngọc hợp thời mở miệng, giữ chặt Ý Thiên.
Ý Thiên lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kỳ dị nhìn qua Phương Hàn Ngọc, trầm giọng nói:
- Ta không nghĩ muốn cái gì, nhưng nếu muốn phi thăng tiên giới thì phải trả giá thật nhiều, nếu ngươi không làm được thì đừng có mở miệng.
Phương Hàn Ngọc hỏi:
- Trả giá cỡ nào, ngươi nói đi!
Ý Thiên không có lập tức mở miệng. Ánh mắt lập loè, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Lê Mộng Kiều, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, Viên Tử Di đều nhìn qua Ý Thiên, cũng chờ hắn mở miệng.
Một lát sau Ý Thiên dường như có quyết định, trầm giọng nói:
- Ta có thể cho ngươi phi thăng Tiên Giới, nhưng mà ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.
Phương Hàn Ngọc vội vàng nói:
- Ngươi nói, điều kiện gì?
Ý Thiên chỉ vào Lê Mộng Kiều. Nghiêm mặt nói:
- Ngươi phải phi thăng tiên giới, nhất định phải giết nàng, nếu không...
Phương Hàn Ngọc nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:
- Cái gì! Ngươi muốn ta giết nàng? Không! Chuyện này không được, ta... ta...
Phương Hàn Ngọc lắc đầu, hắn vốn tỉnh táo trở nên kích động lạ thường.
Lạc Ngọc Kiều mắng:
- Vân Hạo Dương, ngươi điên rồi, lại muốn Thái sư tổ giết giết người hắn yêu. Ngươi có chút lương tâm hay không, có cảm thấy đáng trách hay không?
Viên Tử Di dường như chưa bao giờ tới đây, nhìn thấy nam nữ tóc bạc trước thì giật mình.
Ý Thiên đứng trên vách núi lúc trước, ánh mắt thở dài nhìn qua đôi tình nhân này, tâm thần có cảm giác trầm thống.
Phương Hàn Ngọc phát giác được Ý Thiên, nói khẽ:
- Ngươi lại đây, lúc này bên cạnh ngươi là đệ tử Tử phủ a.
Viên Tử Di thi lễ nói:
- Đệ tử Viên Tử Di bái kiến Thái sư tổ.
Lê Mộng Kiều lạnh lùng nhìn qua Ý Thiên, nói:
- Ngươi không đi theo Nhược Thủy, chạy đến tới đây làm gì?
Đối mặt với đôi tình nhân chất vấn, Ý Thiên rất bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Ta lần này tới đây vì Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, các nàng bị người ta gieo Hắc Dục Ma Liên trong người.
Phương Hàn Ngọc nói:
- Việc này ta đã có nghe thấy, ngươi tới tìm các nàng sao không trực tiếp đi vào Tử phủ, chạy đến nơi làm cái gì?
Viên Tử Di nói:
- Khởi bẩm Thái sư tổ, Thuần Dương Đạo Phái nửa đường chặn giết, bọn họ có thù với Vân đại hiệp, kính xin Thái sư tổ ra mặt tiếp sư tỷ ra đây, Vân đại hiệp sẽ hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người của hai nàng.
Phương Hàn Ngọc đã hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không có lập tức đáp ứng, mà là nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi thật sự có nắm chắc hóa giải Hắc Dục Ma Liên?
Ý Thiên cười nói:
- Ta lo lắng không phải Hắc Dục Ma Liên, mà là cảm tình dây dưa. Trên đời này có thể nhìn thấu tình lữ, chỉ sợ cũng không nhiều ah.
Phương Hàn Ngọc cả đời khổ sở vì tình, tự nhiên hiểu lời này của Ý Thiên là có ý gì, bảo Viên Tử Di liền rời khỏi Vong Tình Phong, chạy tới Tử phủ.
Lê Mộng Kiều nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi vừa ý Lạc Ngọc Kiều?
Ý Thiên cười nói:
- Ta không biết, có lẽ là nàng vừa ý ta. Hiện ở chỗ này không có người khác, ta có thể hỏi một vấn đề không?
Lê Mộng Kiều lạnh lùng nói:
- Vấn đề gì?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Tình cảm của các ngươi làm cho người ta sầu não, vì cái gì không thể buông tất cả, ân ân ái ái sinh hoạt cùng một chỗ, chẳng phải quá tốt hay sao?
Lê Mộng Kiều nói:
- Đó là bởi vì hắn quá cố chấp, ta quá quật cường, chúng ta không đi cùng một cửa.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, chần chờ nói:
- Nếu như có khả năng, ta hy vọng có thể giúp các ngươi đánh vỡ cục diện ngàn năm này, nhưng mà ngươi phải nghe ta nói.
Lê Mộng Kiều nghi vấn nói:
- Ngươi có nắm chắc thành công sao?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta không phải rất xác định, nhưng ta có thể thử. Ta lưu ý tu vị của hắn rồi, rất kinh người, nhưng mà hắn không cách nào phi thăng Bát Cực Thần Châu, tiến vào tiên giới. Nếu như ta có thể hứa hẹn giúp hắn phi thăng tiên giới, ngươi cảm thấy hắn có thể trả cái giá lớn bao nhiêu?
Sắc mặt Lê Mộng Kiều biến hóa, lẩm bẩm:
- Đó là mộng tưởng cả đời của hắn, hắn luôn cho rằng trảm tình diệt dục mới có thể không lo lắng mà phi thăng tiên giới, cho nên giằng co với ta ngàn năm mà không bỏ được.
Ý Thiên thở dài nói:
- Hắn suy nghĩ là sai rồi, không có dục vọng sẽ không có tất cả, làm thế nào khống chế dục vọng mới là trọng yếu nhất.
Lê Mộng Kiều cười khổ, không có đáp lời, hào khí căng cứng.
Một lát sau Phương Hàn Ngọc trở về mang theo Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, Viên Tử Di đi bên cạnh.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, trên mặt cười khổ, mới qua một ngày mà hai nữ tiều tụy đi nhiều.
Mà Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều nhìn thấy Ý Thiên thì có tinh thần tốt, ánh mắt ảm đạm trở nên sáng lên, nhu tình như nước nhìn qua hắn.
Ý Thiên kinh ngạc, không hiểu nổi hai nữ vì sao biến hóa lớn như vậy, hắn không thể giả bộ như không biết.
Sau khi được Viên Tử Di hiệp trợ, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh song song đi tới bên cạnh Ý Thiên, trăm miệng một lời nói:
- Ngươi tới.
Ý Thiên miễn cưỡng cười cười, gật đầu nói:
- Ta tới, các ngươi nhìn qua tình huống không quá tốt a.
Lạc Ngọc Kiều quật cường nói:
- Tính mạng của chúng ta nằm trong tay của người khác, mặc người ta xử trí a.
Tào Băng Oánh kéo Lạc Ngọc Kiều một cái, nhìn Ý Thiên cười nói:
- Ngươi chớ để ý, Ngọc Kiều chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.
Viên Tử Di thúc giục nói:
- Vân đại hiệp, ngươi nên nắm chắc thời gian hóa giải Hắc Dục Ma Liên cho hai người đi, vạn nhất lát nữa Ngọc Thuần Dương tìm tới, chuyện này sẽ có phiền toái.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, trong lòng suy nghĩ nên làm sao cho phải.
Tuy Ý Thiên có thể hóa giải Hắc Dục Ma Liên, nhưng mà phương pháp này khó mà mở miệng, cũng không tiện dùng trên người hai nàng.
Nếu như lựa chọn dùng Đại Nhật Phần Thiên Quyết bức Hắc Dục Ma Liên ra ngoài, tu vị trước mắt của Ý Thiên chưa đủ, tối đa chỉ có thể tạm thời trấn áp, ngăn cản thương thế chuyển biến xấu, nhưng chuyện này cũng không phải biện pháp.
Thời điểm Ý Thiên nguy nan thì giọng của Thúy Ngọc đột nhiên vang lên trong đầu của hắn.
- Không cần khó xử như vậy, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa là khắc tinh của tất cả huyền linh dị vật, ngươi có thể nhờ lực lượng của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa vào người của Hắc Dục Ma Liên. Đến lúc đó Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa sẽ tự độngt hôn phệ Hắc Dục Ma Liên, dùng tăng thực lực của nó lên.
Thúy Ngọc nhắc nhở đúng là mưa đúng lúc, làm cho Ý Thiên lo lắng quét sạch.
NHưng mà Thúy Ngọc có một điểm không nói cho Ý Thiên, chính là lợi dụng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa chữa thương sẽ lưu ấn ký đặc thù trong người Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, do đó hình thành quan hệ phụ thuộc.
Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa là sinh mạng thể có dục vọng khống chế rất mạnh, giống như vương giả của nhân loại, muốn nắm tất cả trong tay.
Phàm là sinh linh bị nhiễm khí tức Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, cuối cùng sẽ sinh ra ỷ lại và thần phục.
Điểm này dùng trên mặt tình cảm nam nữ cũng thế.
- Đừng vội, ta trước xem tình huống của các nàng, sau đó lại cân nhắc.
Ý Thiên không có lộ ra thần sắc kích động, hắn chỉ nhìn qua hai nàng cười ôn hòa, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của hai nàng vào tay.
Tào Băng Oánh hơi có vẻ ngượng ngùng, Lạc Ngọc Kiều thì nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, trong ánh mắt lộ ra cao ngạo cùng tự tin, hấp dẫn Ý Thiên chú ý.
Hắc Dục Ma Liên trong người của hai nàng cảm ứng được khí tức của Ý Thiên, sau đó phân ra một tia khí tức tiến vào người của Ý Thiên.
Ý Thiên không có ngăn cản, cho khí tức này tiến vào trong đầu, xúc động Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong Âm Dương Thần Tinh.
Đến lúc đó thân thể Ý Thiên chấn động, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa nhanh chóng hoạt động, nó phát ra khí tức cường đại từ hai tay của Ý Thiên tiến vào trong người hai nàng, dây dưa với Hắc Dục Ma Liên.
Cảm ứng được khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, Hắc Dục Ma Liên trong người hai nàng bối rối, chạy bốn phía trong người các nàng ẩn nấp.
Thân thể Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh run rẩy, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, giống như bị điện giật, thân hình lắc lư, làm cho Viên Tử Di quá sợ hãi.
- Vân đại hiệp, đã xảy ra chuyện gì?
Ý Thiên trầm giọng nói:
- Ta đang nghĩ cách khu trừ Hắc Dục Ma Liên trong người các nàng, ngươi đừng vội nói nhiều.
Viên Tử Di nghe xong, nhanh chóng câm miệng.
Phương Hàn Ngọc cùng Lê Mộng Kiều xa xa nhìn qua Ý Thiên, âm thầm phát ra sóng dò xét, lại bị Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người Ý Thiên trực tiếp thôn phệ.
Sau khi dây dưa chừng một nén hương, Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều thể lực không thể chống nổi, song song ngã vào trong ngực Ý Thiên, trên người tỏa ra hào quang chói mắt.
Giờ phút này khí tức hai nữ cực kỳ không ổn định, thần sắc thống khổ kể rõ chuyện này đã tới lúc mấu chốt.
Sắc mặt Ý Thiên ngưng trọng, hai tay nắm chặc bàn tay nhỏ bé của hai nàng, thân hình ba người vặn vẹo.
Lúc này trên người Ý Thiên tỏa ra hào quang màu đỏ, lóe lên như hô hấp, dẫn động thiên địa mạch động, núi sông lay động.
Gần đó có vô số hào quang từ bốn phương tám hướng hội tụ qua phía Ý Thiên, cũng nhanh chóng tiến vào trong người Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều, thoải mái thân thể suy yếu của hai nàng.
Lúc này Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều song song kêu to một tiếng, thân thể lập tức kéo căng, giống như vừa thoát khỏi ác mộng.
Sau đó thân thể Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều mềm nhũn, vô lực ngã vào trong ngực Ý Thiên, hào quang trên người lập lòe giống như được linh khí thoải mái.
Ý Thiên thở ra một hơi, trước mắt hắn khống chế Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa còn không phải rất tốt, bởi vậy tuy giải trừ uy hiếp trong người Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, thực sự hao phí không ít tinh lực.
Trước mắt Ý Thiên chỉ có thể thông qua Âm Dương Thần Tinh khống chế Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, loại tình huống này muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên, hiển nhiên cũng không phải là chuyện dễ.
Nếu chờ tới lúc Ý Thiên chính thức dung hợp làm một với Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, khi đó lại đi đối phó Hắc Dục Ma Liên thì đơn giản nhiều.
Tâm thần thư giãn, thể năng giác quan của Ý Thiên càng nhạy cảm.
Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều song tựa vào ngực của hắn, hương thơm di động, thân thể đường cong lung linh mềm mại kích thích tình dục Ý Thiên thật sâu.
Đặc biệt là Ý Thiên giờ phút này còn đang thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, đây chính là pháp quyết vô thượng của Âm Dương Thần Minh Tông, có công hiệu kích thích tình dục.
Cảm thấy được không ổn, Ý Thiên lập tức đình chỉ thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, cũng khiến hai nàng trong ngực thiếp đi.
Nhưng mà trải qua Hắc Dục Ma Liên xâm nhập, hai nữ nguyên khí đại thương, giống như bệnh nặng mới khỏi, toàn thân không có khí lực.
Ý Thiên thử mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, không thể không tiếp tục cung cấp nguyên khí, dùng chúng bổ sung suy yếu của hai nàng.
Viên Tử Di gương mặt đỏ ửng nhìn qua Ý Thiên ba người, xấu hổ.
Ý Thiên cũng xấu hổ, nhưng mà Phương Hàn Ngọc, Lê Mộng Kiều thì vô cùng bình tĩnh.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh mặt mũi đỏ ửng, hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng thân thể tựa vào trong ngực Ý Thiên, tứ chi tiếp xúc, tư thế mập mờ này vô cùng xấu hổ.
Đảo mắt một nén hương trôi qua, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh dần dần khôi phục thể lực, song song giãy dụa thoát ra khỏi ôm ấp của Ý Thiên, ba người lúc này mới chia lìa.
Ý Thiên ngượng ngùng nói:
- Nghỉ ngơi một chút, các ngươi sẽ không có việc gì cả.
Lạc Ngọc Kiều thẹn thùng đưa lưng về phía Ý Thiên, Tào Băng Oánh thì cố nén ngượng ngùng, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi.
Viên Tử Di tiến lên tra xét thân thể Lạc Ngọc Kiều rõ ràng, kinh hỉ nói:
- Tốt, thật tốt, Hắc Dục Ma Liên không thấy.
Phương Hàn Ngọc nghi vấn nói:
- Tiểu tử, ngươi làm thế nào hóa giải Hắc Dục Ma Liên?
Ý Thiên hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này không trọng yếu, hiện tại ta phải đi. Trước khi đi ta có chuyện hỏi tiền bối một câu, không biết ngươi có hứng thú hay không?
Phương Hàn Ngọc sóng mắt khẽ nhúc nhích, ngữ khí bình thản hỏi:
- Vấn đề gì?
Bỗng nhiên Lạc Ngọc Kiều quay người, ánh mắt nhu tình nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi cứ như vậy mà đi?
Giọng điệu không bỏ quá rõ ràng, chuyện này làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn, không thể không nhìn qua Lạc Ngọc Kiều, giờ khắc này nàng cũng có phản ứng như vậy.
Nhìn qua Lạc Ngọc Kiều, Ý Thiên bình tĩnh cười cười, lập tức nghênh tiếp ánh mắt Phương Hàn Ngọc, nghiêm mặt nói:
- Nếu ta có thể giúp ngươi phi thăng tiên giới, ngươi nguyện ý trả giá bao nhiêu đây?
Ý Thiên nói như vậy không khác gì sấm sét giữa trời quang, rung động Phương Hàn Ngọc thật sâu.
Ngay cả Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, Viên Tử Di gần đó sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, bộ dáng khong thể tin.
Thân thể Phương Hàn Ngọc chấn động, ánh mắt lăng lệ nhìn qua Ý Thiên, trầm giọng nói:
- Ngươi không phải đang nói đùa?
Ý Thiên không chút nào yếu thế nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm chuyện này ra nói đùa sao?
Phương Hàn Ngọc hỏi:
- Cho dù ngươi không phải nói đùa, ta làm sao có thể tin được ngươi?
Ý Thiên nói:
- Ta có thể hóa giải Hắc Dục Ma Liên, mà ngươi không thể, không phải sao?
Phương Hàn Ngọc nói:
- Đó chưa đủ làm bằng chứng, tu vị của ngươi như vậy nói lời này không đáng tin.
Ý Thiên cười to nói:
- Dùng tu vị của ngươi chẳng lẽ không phát hiện ta đang bị trọng thương?
Sắc mặt Phương Hàn Ngọc đại biến, không có trả lời ngay.
Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều thì nhìn qua Ý Thiên. Bật thốt lên nói:
- Ngươi có thương tích trong người? Là ai tổn thương ngươi?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Những chuyện đã qua, không đáng các ngươi để ý. Hiện tại ta phải đi.
Trở lại Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hắn mỉm cười phức tạp, phất tay với hai nàng, sau đó lại nhìn qua Lê Mộng Kiều và Viên Tử Di liếc, sau đó phi thân rời đi.
- Chậm đã. Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Phương Hàn Ngọc hợp thời mở miệng, giữ chặt Ý Thiên.
Ý Thiên lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kỳ dị nhìn qua Phương Hàn Ngọc, trầm giọng nói:
- Ta không nghĩ muốn cái gì, nhưng nếu muốn phi thăng tiên giới thì phải trả giá thật nhiều, nếu ngươi không làm được thì đừng có mở miệng.
Phương Hàn Ngọc hỏi:
- Trả giá cỡ nào, ngươi nói đi!
Ý Thiên không có lập tức mở miệng. Ánh mắt lập loè, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Lê Mộng Kiều, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, Viên Tử Di đều nhìn qua Ý Thiên, cũng chờ hắn mở miệng.
Một lát sau Ý Thiên dường như có quyết định, trầm giọng nói:
- Ta có thể cho ngươi phi thăng Tiên Giới, nhưng mà ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.
Phương Hàn Ngọc vội vàng nói:
- Ngươi nói, điều kiện gì?
Ý Thiên chỉ vào Lê Mộng Kiều. Nghiêm mặt nói:
- Ngươi phải phi thăng tiên giới, nhất định phải giết nàng, nếu không...
Phương Hàn Ngọc nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:
- Cái gì! Ngươi muốn ta giết nàng? Không! Chuyện này không được, ta... ta...
Phương Hàn Ngọc lắc đầu, hắn vốn tỉnh táo trở nên kích động lạ thường.
Lạc Ngọc Kiều mắng:
- Vân Hạo Dương, ngươi điên rồi, lại muốn Thái sư tổ giết giết người hắn yêu. Ngươi có chút lương tâm hay không, có cảm thấy đáng trách hay không?
Bình luận truyện