Thiên Thánh
Quyển 8 - Chương 26: Tâm của Minh Nguyệt
Nhưng mà Ý Thiên cùng Tiêu Minh Nguyệt có quan hệ phức tạp. Ý Thiên từng dùng thân phận Nam Cung Phi Vũ ở chung với Tiêu Minh Nguyệt, tình huống lúc đó chẳng khác gì mẫu tử, đây chính là tình yêu cấm kỵ, không được người ta cho phép.
Cũng may người tu luyện không xem trọng điểm này,giết người cướp đoạt, không chỗ nào không làm, chỉ là quan hệ nam nữ, có gì lớn chứ?
Âm Dương Hòa Hợp Phái hôm nay có cường địch là Bát Cực Thần Điện, Ý Thiên là hy vọng của mọi người, cũng là hy vọng phi thăng của mọi người, có được quyền lực như hoàng đế thế tục. Nữ nhân bên cạnh phải theo ý của hắn, muốn ai muốn ai thì không ai phản đối.
Đi tới cửa phòng của Tiêu Minh Nguyệt, Ý Thiên trầm mặc hồi lâu, vẫn đang cân nhắc.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Tiêu Minh Nguyệt đứng trước cửa. Ánh mắt u oán nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:
- Vào đi.
Ý Thiên biểu lộ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy mình vẫn quan tâm nữ nhân trước mắt này, điểm này khiến hắn kinh ngạc.
Nếu như không quan tâm, căn bản không cần cân nhắc.
Mà Ý Thiên sở dĩ do dự là do hắn quan tâm.
Điểm này Tiêu Minh Nguyệt đã hiểu ra, thì ra Ý Thiên có chút trì độn.
Ý Thiên đi vào trong phòng, Tiêu Minh Nguyệt nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng, hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, hào khí quái dị.
Ý Thiên trầm mặc một chút, nói khẽ:
- Ngươi có khỏe không?
Tiêu Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta sinh hoạt không tốt, ngươi không biết?
Ý Thiên rất xấu hổ, cảm giác mình quá ngớ ngẩn, ngu ngốc đi hỏi chuyện này.
- Ngươi suy nghĩ kỹ càng?
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Tất cả tại ngươi, ta cân nhắc là thứ yếu. Ngươi còn nhớ rõ Mông Ngao không?
Ý Thiên gật đầu nói:
- Nhớ rõ.
Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
- Là vì ta sao?
Ý Thiên sắc mặt biến hóa, tránh né ánh mắt Tiêu Minh Nguyệt, xem như thừa nhận lời nàng.
Ngày đó phân thân Mông Ngao khiến Ý Thiên cùng Tiêu Minh Nguyệt sinh ra một đoạn quan hệ, đây là điểm Ý Thiên không cách nào quên.
Thế nhưng mà Ý Thiên không thể nói rõ, hắn không thể nói cho Tiêu Minh Nguyệt mình còn nhớ rõ dáng người động lòng người của Tiêu Minh Nguyệt, nhớ rõ thời gian lúc đó.
Thấy Ý Thiên gật đầu, Tiêu Minh Nguyệt biểu lộ phức tạp, nói khẽ:
- Đã không thể quên được, tại sao lại giả vờ quên chứ?
Ý Thiên không phản bác được, hắn từng giả mạo Nam Cung Phi Vũ, từ bối phận đã thấp hơn Tiêu Minh Nguyệt một lứa, hắn làm gì dám đánh chủ ý lên nàng?
Lại nói bên cạnh Ý Thiên không thiếu nữ nhân, mặc dù Tiêu Minh Nguyệt xác thực rất có mị lực, Ý Thiên cũng không mang chủ ý đặt lên người của nàng.
Nhưng mà hiện tại quan hệ với Tiêu Minh Nguyệt rất xấu hổ, nàng tại Âm Dương Hòa Hợp Phái nhìn qua một đám nữ nhân sinh hoạt với Ý Thiên, được Ý Thiên quyến luyến, tăng thực lực lên trên diện rộng, mà chính mình lại không hợp nhau, giống như người qua đường, cảm thụ khó chịu.
Đương nhiên trọng yếu nhất một điểm là, Ý Thiên cực kỳ nam tính mị lực, thời khắc nào cũng tỏa ra khí tức mê người, dung hợp khí chất của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa cho nên rất hấp dẫn nữ nhân chú ý tới.
Điểm này Ý Thiên kỳ thật còn không có hoàn toàn ý thức được, nhưng mà Tiêu Minh Nguyệt vân đi theo bên người Ý Thiên cho nên trong lúc vô tình bị Ý Thiên hấp dẫn.
- Nếu như ta cho ngươi khó xử, vậy ngươi đi thôi.
Tiêu Minh Nguyệt rất mâu thuẫn, nhưng mà nàng là nữ nhân tự trọng, lại có rụt rè của nữ nhân, nàng chạy tới một bước này, mà Ý Thiên không nói một lời, nàng làm sao chịu nổi?
Ý Thiên từ trong giọng nói của Tiêu Minh Nguyệt nghe ra u oán, trong lòng lại có giọng của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa vang lên.
- Tung hoành thiên địa, tùy tâm sở dục. Nếu ngay cả một nữ nhân cũng dây dưa không rõ, dây dưa với đoạn tình cảm này, ngày sau làm sao xưng tôn thiên địa, khinh thường hoàn vũ? Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
Ý Thiên suy nghĩ cũng đúng, chính mình đã dám khiêu chiến Bát Cực Thần Điện, trên đời này còn có thứ gì khiến mình sợ hãi?
Không phải chỉ có một Tiêu Minh Nguyệt, dù là nàng là nữ nhân của Nam Cung Vân thì Ý Thiên cũng chuẩn bị tốt.
Hơn nữa Ý Thiên sớm nhớ thương Tiêu Minh Nguyệt, trong nội tâm không chỉ có một lần muốn nhấm nháp tư vị của nàng.
Hôm nay nữ nhân xinh đẹp này đưa tới cửa rồi, đây chẳng phải là hợp ý của Ý Thiên hay sao?
Nghĩ vậy Ý Thiên mang theo nét tự tin sáng ngời, ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Minh Nguyệt, nói khẽ:
- Nếu ngươi giao quyền lựa chọn cho ta, ta cũng nói cho ngươi biết, ta đúng là rất quan tâm ngươi, rất nghĩ tới ngươi, muốn nhấm nháp tư vị của ngươi, giải quyết đoạn tình cảm phức tạp này.
Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng không có lảng tránh, mặc dù có chút xấu hổ nhưng không phải điểm nàng muốn nhìn thấy nhất sao?
Từ khi rời khỏi Âm Dương Hòa Hợp Phái, quyết định đi theo Ý Thiên xuôi nam thì Tiêu Minh Nguyệt đã quyết định rõ ràng.
Nàng nhất định không có duyên phận phu thê với Nam Cung Vân, nếu không hai mươi năm trước cũng không xảy ra chuyện kia.
Tiền tư hậu tưởng, Tiêu Minh Nguyệt nhận rõ số mệnh của mình, nàng cùng Nam Cung Vân có thể nói là không duyên phận đó là do Ý Thiên cả, là Ý Thiên đền bù di hận của Tiêu Minh Nguyệt cùng Nam Cung Vân hai mươi năm qua.
Hôm nay khi tu vị không ngừng tăng lên cao, Tiêu Minh Nguyệt cùng Nam Cung Vân cách nhau quá xa xôi, sự thật làm cho Tiêu Minh Nguyệt tới gần Ý Thiên.
Ý Thiên quan sát phản ứng của Tiêu Minh Nguyệt, thấy nàng không nói một lời, xấu hổ như ngọc, trong nội tâm của nàng nhanh chóng hiểu rõ cho nên vô cùng vui sướng.
Đứng dậy, Ý Thiên một tay kéo Tiêu Minh Nguyệt vào trong ngực, tay trái nâng cằm của nàng lên, nhìn qua ánh mắt lập lòe của nàng.
Tiêu Minh Nguyệt xấu hổ, biểu lộ đặc biệt mê người.
Ý Thiên hơi động tâm, cúi đầu hôn hít bờ môi của nàng, cảm giác ngọt ngào mềm mại mê người.
Tiêu Minh Nguyệt thân thể run rẩy, hơi có vẻ không lưu loát đáp lại Ý Thiên, thân thể bị Ý Thiên ôm vào trong ngực.
Vuốt ve Tiêu Minh Nguyệt, Ý Thiên trêu đùa dục vọng của nàng, hai tay dùng sức xoa bớp bờ mông tròn trịa to lớn của nàng, cảm thụ được co dãn mỹ diệu.
Yêu kiều một tiếng, Tiêu Minh Nguyệt hé môi ra, Ý Thiên thuận thế công thành đoạt đất, chiếm cứ cái lưỡi ẩm ướt của nàng.
Tiêu Minh Nguyệt vô cùng mẫn cảm, toàn thân vô lực nằm trong ngực Ý Thiên, tùy ý cho hắn tận hứng hưởng thụ.
Đột nhiên toàn thân Tiêu Minh Nguyệt chấn động, thân thể của nàng lập tức căng cứng, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, trong phương tâm ngượng ngùng cực kỳ.
Ý Thiên rất ưa thích phản ứng của Tiêu Minh Nguyệt, ngón giữa tay phải lọt vào khe mông của nàng, lúc này tận lực đùa giỡn u cốc của nàng, kích thích Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt trời sinh tính đoan trang hiền thục, tuy từng có duyên phận như phu thê với Nam Cung Vân nhưng màê Nam Cung Vân cực kỳ yêu thương nàng, không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì.
Đối với Tiêu Minh Nguyệt thẹn thùng mà nói, Ý Thiên tập kích như vậy khiến nàng không có thích ứng, bộ vị mẫn cảm bị Ý Thiên đùa bỡn, mặc dù Tiêu Minh Nguyệt cũng không thập phần bài xích, nhưng mà tư thái nữ nhi ngượng ngùng khiến nàng xấu hổ.
Cũng may người tu luyện không xem trọng điểm này,giết người cướp đoạt, không chỗ nào không làm, chỉ là quan hệ nam nữ, có gì lớn chứ?
Âm Dương Hòa Hợp Phái hôm nay có cường địch là Bát Cực Thần Điện, Ý Thiên là hy vọng của mọi người, cũng là hy vọng phi thăng của mọi người, có được quyền lực như hoàng đế thế tục. Nữ nhân bên cạnh phải theo ý của hắn, muốn ai muốn ai thì không ai phản đối.
Đi tới cửa phòng của Tiêu Minh Nguyệt, Ý Thiên trầm mặc hồi lâu, vẫn đang cân nhắc.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Tiêu Minh Nguyệt đứng trước cửa. Ánh mắt u oán nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:
- Vào đi.
Ý Thiên biểu lộ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy mình vẫn quan tâm nữ nhân trước mắt này, điểm này khiến hắn kinh ngạc.
Nếu như không quan tâm, căn bản không cần cân nhắc.
Mà Ý Thiên sở dĩ do dự là do hắn quan tâm.
Điểm này Tiêu Minh Nguyệt đã hiểu ra, thì ra Ý Thiên có chút trì độn.
Ý Thiên đi vào trong phòng, Tiêu Minh Nguyệt nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng, hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, hào khí quái dị.
Ý Thiên trầm mặc một chút, nói khẽ:
- Ngươi có khỏe không?
Tiêu Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta sinh hoạt không tốt, ngươi không biết?
Ý Thiên rất xấu hổ, cảm giác mình quá ngớ ngẩn, ngu ngốc đi hỏi chuyện này.
- Ngươi suy nghĩ kỹ càng?
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Tất cả tại ngươi, ta cân nhắc là thứ yếu. Ngươi còn nhớ rõ Mông Ngao không?
Ý Thiên gật đầu nói:
- Nhớ rõ.
Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
- Là vì ta sao?
Ý Thiên sắc mặt biến hóa, tránh né ánh mắt Tiêu Minh Nguyệt, xem như thừa nhận lời nàng.
Ngày đó phân thân Mông Ngao khiến Ý Thiên cùng Tiêu Minh Nguyệt sinh ra một đoạn quan hệ, đây là điểm Ý Thiên không cách nào quên.
Thế nhưng mà Ý Thiên không thể nói rõ, hắn không thể nói cho Tiêu Minh Nguyệt mình còn nhớ rõ dáng người động lòng người của Tiêu Minh Nguyệt, nhớ rõ thời gian lúc đó.
Thấy Ý Thiên gật đầu, Tiêu Minh Nguyệt biểu lộ phức tạp, nói khẽ:
- Đã không thể quên được, tại sao lại giả vờ quên chứ?
Ý Thiên không phản bác được, hắn từng giả mạo Nam Cung Phi Vũ, từ bối phận đã thấp hơn Tiêu Minh Nguyệt một lứa, hắn làm gì dám đánh chủ ý lên nàng?
Lại nói bên cạnh Ý Thiên không thiếu nữ nhân, mặc dù Tiêu Minh Nguyệt xác thực rất có mị lực, Ý Thiên cũng không mang chủ ý đặt lên người của nàng.
Nhưng mà hiện tại quan hệ với Tiêu Minh Nguyệt rất xấu hổ, nàng tại Âm Dương Hòa Hợp Phái nhìn qua một đám nữ nhân sinh hoạt với Ý Thiên, được Ý Thiên quyến luyến, tăng thực lực lên trên diện rộng, mà chính mình lại không hợp nhau, giống như người qua đường, cảm thụ khó chịu.
Đương nhiên trọng yếu nhất một điểm là, Ý Thiên cực kỳ nam tính mị lực, thời khắc nào cũng tỏa ra khí tức mê người, dung hợp khí chất của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa cho nên rất hấp dẫn nữ nhân chú ý tới.
Điểm này Ý Thiên kỳ thật còn không có hoàn toàn ý thức được, nhưng mà Tiêu Minh Nguyệt vân đi theo bên người Ý Thiên cho nên trong lúc vô tình bị Ý Thiên hấp dẫn.
- Nếu như ta cho ngươi khó xử, vậy ngươi đi thôi.
Tiêu Minh Nguyệt rất mâu thuẫn, nhưng mà nàng là nữ nhân tự trọng, lại có rụt rè của nữ nhân, nàng chạy tới một bước này, mà Ý Thiên không nói một lời, nàng làm sao chịu nổi?
Ý Thiên từ trong giọng nói của Tiêu Minh Nguyệt nghe ra u oán, trong lòng lại có giọng của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa vang lên.
- Tung hoành thiên địa, tùy tâm sở dục. Nếu ngay cả một nữ nhân cũng dây dưa không rõ, dây dưa với đoạn tình cảm này, ngày sau làm sao xưng tôn thiên địa, khinh thường hoàn vũ? Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
Ý Thiên suy nghĩ cũng đúng, chính mình đã dám khiêu chiến Bát Cực Thần Điện, trên đời này còn có thứ gì khiến mình sợ hãi?
Không phải chỉ có một Tiêu Minh Nguyệt, dù là nàng là nữ nhân của Nam Cung Vân thì Ý Thiên cũng chuẩn bị tốt.
Hơn nữa Ý Thiên sớm nhớ thương Tiêu Minh Nguyệt, trong nội tâm không chỉ có một lần muốn nhấm nháp tư vị của nàng.
Hôm nay nữ nhân xinh đẹp này đưa tới cửa rồi, đây chẳng phải là hợp ý của Ý Thiên hay sao?
Nghĩ vậy Ý Thiên mang theo nét tự tin sáng ngời, ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Minh Nguyệt, nói khẽ:
- Nếu ngươi giao quyền lựa chọn cho ta, ta cũng nói cho ngươi biết, ta đúng là rất quan tâm ngươi, rất nghĩ tới ngươi, muốn nhấm nháp tư vị của ngươi, giải quyết đoạn tình cảm phức tạp này.
Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng không có lảng tránh, mặc dù có chút xấu hổ nhưng không phải điểm nàng muốn nhìn thấy nhất sao?
Từ khi rời khỏi Âm Dương Hòa Hợp Phái, quyết định đi theo Ý Thiên xuôi nam thì Tiêu Minh Nguyệt đã quyết định rõ ràng.
Nàng nhất định không có duyên phận phu thê với Nam Cung Vân, nếu không hai mươi năm trước cũng không xảy ra chuyện kia.
Tiền tư hậu tưởng, Tiêu Minh Nguyệt nhận rõ số mệnh của mình, nàng cùng Nam Cung Vân có thể nói là không duyên phận đó là do Ý Thiên cả, là Ý Thiên đền bù di hận của Tiêu Minh Nguyệt cùng Nam Cung Vân hai mươi năm qua.
Hôm nay khi tu vị không ngừng tăng lên cao, Tiêu Minh Nguyệt cùng Nam Cung Vân cách nhau quá xa xôi, sự thật làm cho Tiêu Minh Nguyệt tới gần Ý Thiên.
Ý Thiên quan sát phản ứng của Tiêu Minh Nguyệt, thấy nàng không nói một lời, xấu hổ như ngọc, trong nội tâm của nàng nhanh chóng hiểu rõ cho nên vô cùng vui sướng.
Đứng dậy, Ý Thiên một tay kéo Tiêu Minh Nguyệt vào trong ngực, tay trái nâng cằm của nàng lên, nhìn qua ánh mắt lập lòe của nàng.
Tiêu Minh Nguyệt xấu hổ, biểu lộ đặc biệt mê người.
Ý Thiên hơi động tâm, cúi đầu hôn hít bờ môi của nàng, cảm giác ngọt ngào mềm mại mê người.
Tiêu Minh Nguyệt thân thể run rẩy, hơi có vẻ không lưu loát đáp lại Ý Thiên, thân thể bị Ý Thiên ôm vào trong ngực.
Vuốt ve Tiêu Minh Nguyệt, Ý Thiên trêu đùa dục vọng của nàng, hai tay dùng sức xoa bớp bờ mông tròn trịa to lớn của nàng, cảm thụ được co dãn mỹ diệu.
Yêu kiều một tiếng, Tiêu Minh Nguyệt hé môi ra, Ý Thiên thuận thế công thành đoạt đất, chiếm cứ cái lưỡi ẩm ướt của nàng.
Tiêu Minh Nguyệt vô cùng mẫn cảm, toàn thân vô lực nằm trong ngực Ý Thiên, tùy ý cho hắn tận hứng hưởng thụ.
Đột nhiên toàn thân Tiêu Minh Nguyệt chấn động, thân thể của nàng lập tức căng cứng, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, trong phương tâm ngượng ngùng cực kỳ.
Ý Thiên rất ưa thích phản ứng của Tiêu Minh Nguyệt, ngón giữa tay phải lọt vào khe mông của nàng, lúc này tận lực đùa giỡn u cốc của nàng, kích thích Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt trời sinh tính đoan trang hiền thục, tuy từng có duyên phận như phu thê với Nam Cung Vân nhưng màê Nam Cung Vân cực kỳ yêu thương nàng, không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì.
Đối với Tiêu Minh Nguyệt thẹn thùng mà nói, Ý Thiên tập kích như vậy khiến nàng không có thích ứng, bộ vị mẫn cảm bị Ý Thiên đùa bỡn, mặc dù Tiêu Minh Nguyệt cũng không thập phần bài xích, nhưng mà tư thái nữ nhi ngượng ngùng khiến nàng xấu hổ.
Bình luận truyện