Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 12



Thạch Ngọc Lâu bây giờ nghẹn lời hỏi trời xanh!

Mười một năm trước, hắn cùng Âu Dương Vân mới có hai mươi tuổi. Năm ấy còn trẻ nhất thời xúc động, vậy mà lại khiến cho Âu Dương Vân ghi hận đến tận bây giờ! Âu Dương Vân khi hai mươi tuổi, tính cách ôn nhu hoà nhã, phong thái nhẹ nhàng khiến người như mộc xuân phong. Làm sao mà qua một thời gian dài, tính cách của hắn lại càng ngày càng trở nên xảo quyệt như vậy! Không phải, hắn trước kia cũng rất xảo quyệt.

Đêm hôm đó Thạch Ngọc Lâu quả thật là rượu say làm loạn! Âu Dương Vân uống say rồi tràn đầy mị hoặc, mỗi một nụ cười đều xinh đẹp lạ thường, cứ như một khối nam châm phát ra ánh sáng rực rỡ hấp dẫn  Thạch Ngọc Lâu. Cho nên khoảnh khắc ôm lấy Âu Dương Vân kia, Thạch Ngọc Lâu cảm thấy cả người đều bốc cháy lên. Hắn chỉ nhớ mình ôm lấy Âu Dương Vân, không ngừng dán vào hắn, tiến vào hắn... Buổi sáng sau đó, hắn liền bị Âu Dương Vân phẫn nộ chém giết!

Thạch Ngọc Lâu chưa bao giờ thấy qua Âu Dương Vân tức giận đến như vậy! Bất kể Thạch Ngọc Lâu giải thích thế nào, Âu Dương Vân cũng không chịu tha thứ hắn. Cuối cùng, Âu Dương Vân quay về Thiên Thủy sơn trang.

“Uy! Ngươi còn có tâm tình nghĩ chuyện khác a!”- Âu Dương Vân nằm trên người Thạch Ngọc Lâu, nam nhân này là thần kinh quá lớn hay là cảm thấy  loại chuyện này thực ra  không có vấn đề gì a! Hắn cư nhiên vào lúc trinh tiết của hậu đình bị đe doạ còn có thể đi vào cõi thần tiên được... Rất bất mãn cắn tiểu châu trước ngực Thạch Ngọc Lâu một ngụm rồi dùng răng nghiến nhẹ, Âu Dương Vân nghe được Thạch Ngọc Lâu vì không chịu nổi thứ cảm giác không rõ là đau hay là ngứa này mà phát ra tiếng kêu rên.

Hai tay Thạch Ngọc Lâu cố đẩy Âu Dương Vân, cho dù thân thể hiện tại có chút suy yếu, cũng không thể cứ thực sự cứ như thế mà phục tùng nam nhân này đi! Ai biết Âu Dương Vân rốt cuộc là suy nghĩ cái gì trong lòng? Không chừng sáng mai, Âu Dương Vân sẽ cười hì hì mà nói hắn hối hận, sau đó một kiếm đem mình làm thịt không biết chừng. Thạch Ngọc Lâu há miệng thở dốc, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, đối với nam nhân đang nằm trên người hắn này, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng thật sự hiểu được!

“Âu Dương Vân ngươi làm loạn đủ chưa? Loại chuyện thế này đừng lấy ra vui đùa!”- Thạch Ngọc Lâu cũng phát cáu, giãy giụa nửa ngày cũng không thể đem Âu Dương Vân đẩy ra, chỉ có thể tuỳ ý tay Âu Dương Vân lên xuống vuốt ve khiêu khích lung tung trên người mình. Thạch Ngọc Lâu bây giờ chân đau ngực đau, nãy giờ giãy giụa kịch liệt, vết thương lại càng đau.

“Ta làm loạn? Ta làm loạn thế nào?”- Âu Dương Vân như kẻ khờ khạo hỏi lại, tay hắn nắm lấy hai khối thù du đỏ tươi bị hàm răng dày vò làm cho càng trở nên xinh đẹp khả ái, lòng thầm nói ngươi là một đại nam nhân sao lại có nhũ thủ dễ coi như vây? Nhịn không được lại cúi đầu hôn một cái, Âu Dương Vân thật sự là hối hận! Hắn lặng lẽ thở dài, lẽ ra không nên chờ nhiều năm như vậy, nếu bắt nam nhân này cùng hắn hoà hảo sớm vài năm thì tốt biết bao nhiêu! Gảy nhẹ viên tiểu châu nắm trong tay, hắn ngả ngớn nói:

“Ngươi năm đó xâm phạm ta, hiện tại ta xâm phạm ngươi, như vậy chúng ta cũng có thể đem việc này huề nhau không ai thiếu nợ ai, chẳng lẽ không được sao?”

Thạch Ngọc Lâu nghe xong lời này tức giận đến mặt mũi tối sầm, chuyện này phải tính như vậy sao!

“Âu Dương Vân...Năm đó là ta thực có lỗi với ngươi, ngươi đánh ta, hoặc là cho ta mấy kiếm, bằng không giết ta cũng được. Nhưng đừng như vậy...”

Như thế này tính là gì? Đơn thuần vì muốn trả thù hắn mà làm vậy sao? Thạch Ngọc Lâu trong lòng trầm xuống!

Âu Dương Vân cúi đầu dùng môi mình chặn miệng Thạch Ngọc Lâu. Lời từ cái miệng này nói ra, quả là mười năm vẫn khó nghe như một ngày! Môi lưỡi dây dưa  thật lâu, Âu Dương Vân mới ngẩng đầu lên, hai người lúc này đều thở hồng hộc.”Ta đánh ngươi giết ngươi làm cái gì? Ngươi không thấy trả thù như thế này hay hơn sao!”- Nói xong hắn lại cúi đầu hôn tiếp.

Hay cái rắm a! Thạch Ngọc Lâu thiếu chút nữa cứ như vậy mắng ra. Hắn cũng không phải cô nương nhuyễn hương ôn ngọc gì, đại nam nhân cứng bang bang thế này ôm sao có thể thoải mái! Mà quan trọng nhất là, vì cái gì hắn lại bị Âu Dương Vân “ trả thù” như thế? Không được, hắn phải chống cự!

Tay chân cùng lúc giãy dụa lên, thương tích trên người Thạch Ngọc Lâu cũng bắt đầu quấy rối, cùng lúc phát ra đau nhức. Cuối cùng cũng trở mình thành công, Thạch Ngọc Lâu vươn tay với lấy cái quần bị Âu Dương Vân vứt qua một bên, kết quả vẫn là bị Âu Dương Vân từ phía sau vươn tay ra nắm lấy ngón tay hắn.

Y phục của Âu Dương Vân đã sớm mở rộng, để lộ ra thân thể vô cùng tráng kiện, Thạch Ngọc Lâu quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy, không thể tự kiềm chế mà nuốt nước miếng. Mười một năm trước Âu Dương Vân còn khá gầy yếu, vẫn chưa luyện ra vóc người cường kiện như bây giờ.

“Năm đó lúc ngươi ôm ta, ta cũng không phản kháng a!”- Tuy rằng lần đó là ta uống say! Lặng lẽ ở trong lòng bổ sung một câu, Âu Dương Vân cả người đè lên Thạch Ngọc Lâu, hai tay trượt đến trên tấm lưng không một chút sẹo lồi kia vuốt ve qua lại.

“Ai nha! Thắt lưng của ngươi so với sư đệ ta đúng là tốt hơn nhiều, thắt lưng của sư đệ ta tuy rằng vừa nhỏ lại vừa mềm mại, thế nhưng thắt lưng của Thạch bang chủ thực sự là rất mềm dẻo mà! Hơn nữa sờ lên vừa trơn nhẵn vừa co dãn, thật sự là không tồi a! Ha hả!”- Âu Dương Vân cười ngọt đến phát ngấy, Thạch Ngọc Lâu lại là tức giận đến toàn thân căng cứng.

Lại là Ngu Tương Xuân! Cái tên Ngu Tương Xuân chết tiệt kia! Thạch Ngọc Lâu hai mắt phun hoả, Âu Dương Vân này thực sự rất biết làm thế nào để chọc hắn phát khùng lên.- “Ngươi có thể đừng nhắc đến sư đệ ngươi không.”- Thấp giọng gầm lên, Thạch Ngọc Lâu nhịn không được thay chính mình xót xa một chút. Âu Dương Vân sao có thể một bên đè lên hắn giở trò một bên nói thắt lưng sư đệ mình vừa mềm vừa mịn!

Âu Dương Vân cắn cắn đầu vai Thạch Ngọc Lâu, lại cười vui vẻ.- “Thạch bang chủ lẽ nào ghen tị? Ai nha! Ngươi yên tâm đi, sư đệ ta tuy rằng xinh đẹp, bất quá ta vẫn cảm thấy vóc dáng tướng mạo của ngươi càng hợp khẩu vị ta hơn a! Hơn nữa đè lên ngươi thế này còn có chút cảm giác chiến thắng nữa! Nào nào nào, thân thể đừng bó chặt như thế, thả lỏng một chút, bằng không chính ngươi chịu khổ nha.”

Hai tay Âu Dương Vân vuốt ve qua lại trên người Thạch Ngọc Lâu, tìm kiếm nơi mẫn cảm. Thạch Ngọc Lâu bây giờ đúng là buồn bực muốn chết, cái thân thể bị thương này, phản kháng thì đau, không phản kháng sẽ bị đùa giỡn bỡn cợt... Âu Dương Vân này, lúc nào cũng có cách dày vò hắn!

“Ngươi thật sự phải trả thù... như thế?”- Thạch Ngọc Lâu mệt mỏi hỏi. Nếu thật sự là phải làm như vậy Âu Dương Vân mới có thể dừng tay, vậy cho hắn làm một lần cũng không sao cả.

Thạch Ngọc Lâu quỳ rạp trên mặt đất, thắt lưng đột nhiên bị nhấc lên, Âu Dương Vân vẫn như cũ kề sát lưng hắn, một bàn tay ôm chặt thắt lưng hắn, tay kia thì lại hướng xuống dưới bắt lấy hạ thân đã nửa ngẩng đầu của hắn xoa bóp. Thạch Ngọc Lâu phun ra một ngụm lãnh khí, Âu Dương Vân này một trảo làm cho hắn cả người đều nổi da gà.

Âu Dương Vân không trả lời hắn, chính là bàn tay nắm lấy hạ thân hắn khi thì thô lỗ khi thì ôn nhu. Hạ thân bị thao túng, khoái cảm chậm rãi lan ra tới toàn thân, thân thể Thạch Ngọc Lâu mềm xuống phát ra thở dốc, hoàn toàn ngừng giãy giụa, tùy ý Âu Dương Vân muốn làm gì hắn thì làm, dù sao hắn hiện tại cũng đã không còn sức phản kháng! Kiềm chế dục hoả đã dâng lên khắp người, Âu Dương Vân cũng nhận ra Thạch Ngọc Lâu đã mềm xuống, hắn hôn tấm lưng trơn nhẵn trần trụi đầy mồ hôi của Thạch Ngọc Lâu, ôm lấy thắt lưng rất gầy nhưng luôn tràn đầy sức mạnh, tay lần xuống phía dưới tách cặp đùi vẫn còn đang khép chặt kia. Âu Dương Vân cẩn thận không đụng tới vết thương trên đùi Thạch Ngọc Lâu, hắn chậm rãi đem hạ thân đã cứng ngắc của mình đến phía sau THạch Ngọc Lâu, ấn vào khe rãnh giữa hai bờ mông cong cong động lòng người.

“Hẳn là sẽ rất đau đi!”- Âu Dương Vân nằm trên lưng Thạch Ngọc Lâu thì thào tự nói. Năm đó hắn lúc hắn tiến vào xong xuôi cũng làm cho hậu đình mình nở hoa rồi.- “Bằng không ta giúp ngươi bôi chút dược trước?... Không được, vậy không công bằng, lúc trước ngươi cũng không quan tâm ta sẽ như thế nào đã cứng rắn tiến vào! Vẫn cứ như thế này thượng luôn đi!”

“Uy! Ngươi đừng... A!”- Thạch Ngọc Lâu đang bị đôi tay trên người xoa nắn đến nỗi dục hoả dâng lên, lại chợt nghe Âu Dương Vân lầm bầm, nhất thời cảm thấy rùng mình. Hắn vừa định quay đầu bảo Âu Dương Vân ngàn vạn lần đừng cứng rắn tiến vào, đáng tiếc Âu Dương Vân sớm đã nhịn không được. Hắn dùng sức động thân về phía trước, huyệt khẩu nho nhỏ kia co lại rất trật, lại bị Âu Dương Vân cường ngạnh tiến vào, phân thân cứng như sắt tiến thẳng một mạch, nơi tư mật non mềm kia làm sao chịu nổi đối đãi thô lỗ như vậy? Lập tức chảy ra tơ máu đỏ tươi.

“Ngươi hỗn đản này...Cút cho ta!”

Thạch Ngọc Lâu thấp giọng kêu thảm thiết, hạ thân đau đớn run rẩy rất dữ dội. Người kia, muốn dùng cách này giết hắn sao! Nếu như bị người ta biết bang chủ Độ Kiếm MInh bị bang chủ Thiên Thuỷ sơn trang “ đâm” chết như vậy, thực cũng đủ để Âu Dương Vân nở mày nở mặt đến kiếp sau luôn!

Phân thân cứng như thép toàn bộ tiến vào dũng đạo nóng rực mà mềm mại. Nơi đó thỉnh thoảng run rẩy co rút lại, khiến cho Âu Dương Vân kích động thở hổn hển không thôi, hận không thể cứ như vậy tiếp tục xâm nhập càng sâu vào bên trong, hung hăng nhấc lấy phần eo thoải mái loạn động một hồi. Thế nhưng hắn bây giờ lại chỉ có thể ghé trên người Thạch Ngọc Lâu căng cứng thân mình đến động cũng không dám động, thật sự là tiếng kêu thảm thiết kia tác động đến tâm trí hắn, khiến hắn nghĩ mình trong cơn hưng phấn đã đem Thạch Ngọc Lâu xé ra làm hai nửa.

Đợi một chốc, Âu Dương Vân nhìn Thạch Ngọc Lâu chỉ là nắm chặt hai đấm cúi đầu không phát ra bất kỳ âm thanh gì, đầu vai run rẩy kịch liệt kia ít nhất cũng chứng minh được hắn chưa đau đến nỗi bất tỉnh. Âu Dương Vân ôm lấy cằm Thạch Ngọc Lâu đem đầu hắn chuyển về phía mình, lại nhìn thấy sắc mặt Thạch Ngọc Lâu đang tái nhợt.- “Ngươi có khỏe không! Đau lắm hả?”- Hơi áy náy một chút, Âu Dương Vân bây giờ mới nghĩ đến, nam nhân này vừa rồi bị tên bắn thương cũng chưa từng lên tiếng kêu đau, hiện tại lại đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.... Tiếp tục đợi thêm một lúc lâu nữa, Âu Dương Vân thử nhẹ nhàng giật giật hạ thân, nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu chỉ cắn môi nén đau, hắn nhắm chặt hai mắt khe khẽ phát ra tiếng thở hổn hển, không còn kêu đau nữa.

Cảm thấy thân thể Thạch Ngọc Lâu dần thả lỏng chứ không còn buộc chặt như ban nãy, Âu Dương Vân nghe tiếng thở dốc hắn cúi đầu áp chế kia, cũng không tiếp tục kiềm chế ngọn sóng tình càng lúc càng mãnh liệt trong cơ thể nữa, hạ thân càn rỡ lay động lên.

Hai thân thể trần trụi không ngừng luật động nhấp nhô lên xuống, lửa tình nóng hừng hực ngâp tràn trong sơn động. Nhất thời, trong sơn động chỉ có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng thân thể ma sát va chạm của hai nam nhân.

Âu Dương Vân nhìn nam nhân khiến hắn vừa giận vừa tức, có oán có niệm dưới thân này, cảm xúc phập phồng không ngớt. Suốt mười một năm, hai người tranh cướp lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau... Kỳ thật, đấy cũng không phải điều hắn muốn!

Âu Dương Vân dùng sức lay động thắt lưng, hắn lòng tràn đầy phẫn hận mà trừng mắt Thạch Ngọc Lâu đã không chịu nổi sự kịch liệt quá mức này mà sớm hôn mê, thấp giọng nói hết những oán cùng giận chỉ có mình hắn có thể nghe thấy.- “Ta gọi ngươi cự tuyệt ta...Ta gọi ngươi thành lập Độ Kiếm Minh... Ta gọi ngươi cùng ta cướp người... Ta gọi ngươi đi ôm người khác...”- Hắn ôm chặt Thạch Ngọc Lâu, cũng không quan tâm nam nhân dưới thân này có nghe thấy hay không, thở dài  nói: “Ngươi này oan gia... Ngươi cũng biết, ngươi là oan gia mà ta cả đời này cũng không bỏ được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện