Thiên Vu

Chương 37: Quảng trường truyền tống



Lạc Anh đi khuất, Đồ Khai Nguyên không có tâm tình tiếp tục nghe nhạc. Vừa nghĩ đến Thông Thiên lão tổ là Đồ Khai Nguyên thấy tức.

Đồ Khai Nguyên nhỏ giọng nói: 

- Không biết tên khốn Thông Thiên lão tổ từ đâu chui ra, cũng có chút khả năng, trận pháp thủ hộ nào nổi tiếng đều bị hắn phá hỏng. Nhưng mà... Hừ, may mắn Thông Thiên lão tổ không đến gây rối trận tháp của gia gia, không thì... 

Đồ Khai Nguyên đứng dậy trút giận, huơ mấy cái với không khí, quát:

- Ui chao, cha nó, gia gia không tin không đùa chết gà con nhà ngươi! Đánh chết gà con, cho ngươi vênh váo!

* * * 

Giữa trưa mặt trời nóng cháy, ánh nắng gay gắt nung mặt đất tuyên bố địa vị bá chủ của mình.

Trần Lạc ra khỏi một khoáng động hoang vu sau núi Tiểu Kim Câu học viện, hắn chỉ mặc cái quần, người ướt đẫm mồ hôi. Trần Lạc nhìn mặt trời treo cao chỉ muốn giơ ngón giữa chửi má nó.

Mấy ngày nay Trần Lạc điên cuồng tu luyện, tuy rằng Oai Vũ Vô Tướng Quyền, Tàn Ảnh Tam Động chưa tới giai đoạn viên mãn nhưng linh lực sáu mạch đã thông, đánh ra linh lực cuồng bạo hơn trước kia. Bây giờ Trần Lạc đối đầu với vu sư sơ cấp vào cảnh giới thứ hai, mở ra linh hải cũng không sợ.

Làm Đồ Khai Nguyên vui sướng hơn là tinh thần lực yếu ớt đang dần hồi phục, bây giờ có thể miễn cưỡng bày mấy trận pháp nhỏ. Trần Lạc tin tưởng hắn sẽ sớm phát huy bình thường, một khi hắn hoàn toàn hồi phục là có thể tự bày trận pháp phụ trợ tu hành, tiến bộ càng nhanh.

Mấy tháng qua Trần Lạc đã tìm hiểu được nguyên nhân tinh thần lực suy yếu. Lúc trước Trần Lạc hư vọng chi hỏa thường xuyên rèn luyện linh hồn dẫn đến, bây giờ tần suất rèn luyện không lớn như vậy, tinh thần lực dần hồi phục.

Linh hồn là căn nguyên của con người.

Dù là linh lực hay tinh thần lực đều đến từ linh hồn, là một loại tiềm năng linh hồn. Điều khác biệt duy nhất là linh lực cần hấp thu thiên địa linh khí ngưng tụ, tinh thần lực thì cần minh tưởng tụ tập lại.

Trong Huyền Hoàng thế giới tu linh lực thành tựu đại nghiệp vu sư, tu tinh thần lực thành tựu đại nghiệp trận pháp.

Ăn cơm trưa xong Trần Lạc quay về tắm rửa, suy nghĩ nên tiếp tục tu luyện hay ngủ một giấc thì thấy Ngưu Manh vội vã chạy về.

Ngưu Manh trông thấy Trần Lạc, lên tiếng chào.

Ngưu Manh chợt nghĩ điều gì, hỏi: 

- Trần Lạc, ngươi có nghe nói gì chưa?

- Nghe cái gì?

Trần Lạc nhìn biểu tình Ngưu Manh hưng phấn, tò mò hỏi: 

Ngưu Manh hưng phấn đến cơ bắp toàn thân run run:

- Ma thú trong rừng nhỏ bắt đầu triều bái!

Trong thiên địa nhân loại không phải sinh linh duy nhất, trừ nhân loại ra có rất nhiều tồn tại kỳ lạ khác, ma thú nằm trong số đó. Ma thú có hình thể khổng lồ, không chỉ sức mạnh lớn vô cùng mà trời sinh ẩn chứa ma lực, rất là hung mãnh.

Trần Lạc biết ma thú nhưng rừng cây nhỏ Ngưu Manh nói thì chưa từng nghe qua.

Trần Lạc hỏi: 

- Trường Tín thành chúng ta có rừng cây nhỏ? Sao ta chưa nghe nói bao giờ?

Trán Ngưu Manh nổi gân xanh, giải thích rằng: 

- Là Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Trần Lạc lúng túng vỗ đầu, hắn biết Tùng Lâm Tiểu Linh Giới, hắn rất quen thuộc với nó vì lúc nhỏ theo sư phụ ở bên trong một thời gian dài.

- Bây giờ ma thú trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới bắt đầu triều bái, ngươi đi không?

Ma thú có thói quen sống của mình, mỗi cách một đoạn thời gian chúng nó sẽ triều bái một lần. Triều bái ma thú ẩn núp tứ xứ chen chúc nhau đến, lúc này thường sẽ có các Vinh Diệu đoàn vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới săn giết ma thú. Thứ trên người ma thú có gái trị cao, đặc biệt là ma đan, đùng để bày trận pháp hay luyện chế linh đan đều được.

Trần Lạc suy nghĩ ma thú triều bài xem như rầm rộ, lúc nhỏ hắn chỉ thấy một lần. Trần Lạc gật đầu muốn đi xem thử. Thấy Trần Lạc đồng ý thì vẻ mặt Ngưu Manh hớn hở, chạy vào phòng bê ra một cái hộp dài một thước, rộng nửa thước. Trong nắp hộp đặt một cây trường thương, một thanh kiếm, một cây đao to, mấy đao nhỏ, còn có bao tải, dây thừng.

- Binh khí dùng làm gì?

Trần Lạc không am hiểu binh khí, cũng không tu luyện đao pháp, kiếm pháp. Tuy nhiên Trần Lạc chọn một cây kiếm to, có tốt hơn là không, vận chuyển linh lực tụ tập vào vũ khí sẽ có uy lực không tệ. 

Ngưu Manh vác thương sắt, ôm cái hộp đi ra ngoài.

Ra khỏi sân Trần Lạc trông thấy một chiếc xe ngựa, là con ngựa già duy nhất trong Tiểu Kim Câu học viện. Con ngựa kéo cái xe chỉ là mấy miếng vải khâu lại thành cái thùng, tuy trông tồi tàn nhưng dù gì cũng là xe ngựa.

- Ta nói này Ngưu Manh, đi Tùng Lâm Tiểu Linh Giới cũng không cần khoa trương như vậy đi?

Trần Lạc không thể hiểu nổi, nói đùa:

- Ngươi định kéo mấy con ma thú về sao?

Ngưu Manh rất nghiêm túc nói: 

- Lần này ma thú Tùng Lâm Tiểu Linh Giới triều bái sẽ có nhiều người đi, dù gặp một con ma thú cũng không đến lượt chúng ta, càng không nói tới ma đan quý giá. Nhưng kiếm chút da lông cũng được, nếu không nữa thì kéo mấy con ma thú về, bán được thì bán, không bán thì cho Tiểu Kim Câu học viện chúng ta cải thiện thức ăn.

-... 

Trần Lạc không biết nên nói cái gì, lên xe ngựa, hỏi: 

- Sao chỉ có hai chúng ta đi? Học đồ khác đâu?

- Lần này là ma thú triều bái, có rất nhiều ma thú khá hung dữ, ta không có tự tin sẽ bảo vệ được mọi người, hơn nữa viện trưởng cũng không cho phép ta mang tất cả đi. 

Nói xong Ngưu Manh ngồi đằng trước hét lớn một tiếng, giơ roi lên quất vào con ngựa già. Con ngựa hí lên, nhấc chân chạy đi suýt hất Trần Lạc té xuống xe ngựa.

Trong thiên địa này có ba ngàn đại thế giới, mười vạn Tiểu Linh giới.

Trần Lạc không biết đại thế giới khác như thế nào, hắn chưa từng đi. Trần Lạc đi qua nhiều Tiểu Linh giới, chỗ đó không liên kết với đại thế giới nên không thể đi qua trực tiếp mà phải nhờ vào truyền tống trận đưa vào.

Trong Tiểu Linh giới luôn đầy rẫy những điều chưa biết, bí ẩn mà nguy hiểm, môi trường tự nhiên khác nhau, sinh ra sinh linh cũng khác. Một số Tiểu Linh giới bị ma thú chiếm cứ, hoặc yêu thú, hay một số sinh linh giống người mà không phải người, giống thú mà không phải thú. Một vài Tiểu Linh giới có tài nguyên phong phú, số Tiểu Linh giới khác hoang vu cằn cỗi. Một ít Tiểu Linh giới hoàn cảnh khắc nghiệt làm người ta chết bất đắc kỳ tử.

Bởi vì ma đan trong cơ thể Đồ Khai Nguyên là tài nguyên không thể thiếu để bày trận pháp, luyện chế linh bảo, linh đan, cho nên trận pháp công hội đặt truyền tống trận đi thông Tiểu Linh giới ở khắp nơi cho các Vinh Diệu đoàn đi mạo hiểm, chiếm được cân bằng kinh tế, tài nguyên tu hành sung túc. Quan trọng nhất là không để mặc cho ma thú sinh sôi, trong lịch sử một số sinh linh Tiểu Linh giới từng xâm nhập đại thế giới. Dù là vì tài nguyên hay phòng ngừa xâm nhập, mỗi thành thị đều có truyền tống trận đi Tiểu Linh giới.

Trường Tín thành cũng có, truyền tống trận do Trung Xu trận tháp giám thị, nằm ở quảng trường truyền tống bên ngoài thành. Tuy nhiên Trường Tín thành không phải thành thị phù nhiêu nên truyền tống trận chỉ có thể truyền tống đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện