Thiếp Thân Đặc Công
Chương 176: Tâm sự của Hạ Băng
Phương Dật Thiên từ wc nữ đi ra may mắn lúc đó bên trong không có ai, chẳng qua đi ra cửa wc nữ cũng bị nam nhân hoặc là nữ nhân đang muốn đi wc liền chú ý tới một chút, chẳng qua bọn họ trừ trên mặt ngoại trừ biểu lộ ra một tia kinh ngạc thì cũng không có những biểu tình gì khác nữa .
Vân Mộng là người đi ra trước, bằng không hai người một trước một sau đi ra như vậy cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra được bọn họ trong nhà vs nữ trải qua cái gì đấy.
Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng vệ sinh một lúc sau liền thấy Vân Mộng đứng tựa lưng vào cửa, nàng đang thoáng sửa sang lại mái tóc có chút hỗn loạn, để lộ nửa vầng khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, trên đó vẫn còn vương lại chút kích tình hồng nhuận không thôi, ánh mắt nhiễm xuân tình toát ra nhè nhẹ mị ý đầy hấp dẫn, thân hình thoạt nhìn thon thả cao gầy nhưng đầy gợi cảm, dưới lớp vải áo kia, cặp núi đôi sừng sững nhô ra cao ngất, thể hiện vẻ thiếu phụ đầy mị lực hấp dẫn.
"Hey, baby, cảm ơn chàng được trải nghiệm chút tư vị tuyệt vời cùng chút kỷ niệm, có thể cho em biết tên của chàng được không?" Vân Mộng ngước mặt mỉm cười nhìn hắn đánh tiếng hỏi đến.
Phương Dật Thiên nhìn Vân Mộng, cảm giác được nàng này có khi rất thanh thuần nhưng có khi lại rất dâm đãng, bởi vậy nên trên người của nàng tụ tập một chút khí chất thuần khiết cùng phóng đãng lại với nhau, đầy ý tứ nhìn vào rất mê người, cũng là một vẻ đẹp điển hình đầy mị lực của thiếu phụ thành thục.
"Phương Dật Thiên!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt đáp trả, không thể phủ nhận, chuyện ấy đã xảy ra tại phòng vệ sinh nữ, Vân Mộng khiến cho hắn đã lâu nay được hưởng thụ lại tư vị đầy kích thích đó.
Đến giờ hắn vẫn đang nhớ lại như in cảnh tượng lúc hắn giương thương bị phiếm thánh địa của Vân Mộng gắt gao kẹp lấy, hơn nữa co rút cực chặt và nhanh, khiến khoái cảm dâng trào. Có thể tưởng tượng, nếu có một địa điểm cùng chút thời gian tốt hơn, như vậy với nam nhân mà nói được thể nghiệm đến loại nữ nhân dục tiên dục tử tuyệt đối điên đảo với sự hưởng thụ chết người đó
"Vân Mộng tiểu thư, nàng cũng gây cho tôi được trải qua một cảm giác rất mỹ diệu, thật có lỗi, tôi còn có bằng hữu đang đợi tôi!" Phương Dật Thiên nói xong liền nở một nụ cười lưu luyến, xoay người bỏ đi.
Cho đến giờ khắc này, hắn cũng đang cảm thấy hết thảy tựa như ảo mộng, vì sự gặp gỡ này vô số nam nhân đều tha thiết ước muốn một lần được có một diễm ngộ như hắn.Hắn bỗng nhiên phát giác vận khí của mình có phải quá tốt hay không? Bởi thời gian gần đây hắn thường xuyên gặp nữ nhân xinh đẹp, hay là số hắn rất đào hoa?
Hạ Băng vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai tôiy nâng khuôn mặt trầm tư, lúc này nàng đã thôi không uống nữa, bởi cố gắng sẽ say nên không có ý mong muốn thử say, nàng lẳng lặng ngồi im, tâm trí tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Phương Dật Thiên đi trở về đến trước mặt nàng ngồi xuống, Hạ Băng liền trừng mắt nhìn, nhíu mày hỏi: "Anh đi wc sao lại quá lâu đến thế?"
"Ác … là nặng bụng nên …." Trán hắn rịn mồ hôi, nếu Hạ Băng biết hắn vừa rồi ở phòng vệ sinh nữ với Vân Mộng gợi cảm kia một hồi chiến đấu điên tình, thì nhất định sẽ không nói gì, nhưng đó là biểu hiện của tức giận a!!!
"Nặng bụng cũng không lâu đến thế được? Đừng nói với tôi rằng anh bị táo bón nhá!" Hạ Băng "nhìn đểu" hắn 1 cái, tựa hồ có điểm bất mãn vì một người đàn ông bắt phụ nữ chờ đợi quá lâu.
"A? cô đoán hay vậy? Gần đây không biết ăn cái gì, nhiều thứ linh tinh cũng không nhớ nữa …ừm mới bị thế, Ặc không nói nữa!" Phương Dật Thiên ra vẻ nhớ nhớ rồi thản nhiên ngắt chuyện, cười cười rút điếu thuốc châm lên, tựa lưng thoải mái hút đến.
Đối với hắn mà nói, sau khi cùng một nữ nhân mây mưa một hồi, nghỉ ngơi liền hút điếu thuốc, đó mới chân chính là hưởng thụ.
Hạ Băng nghe vậy không nhịn được cười to: "Thật đúng … phụt… là… bị tôi đoán trúng? Ha ha…ha ha "
"Chuyện hay lắm à mà cười như được mùa thế?" Phương Dật Thiên từ trong miệng nhả khói nhàn nhạt hỏi.
"A" Hạ Băng trong lòng thất thố, tưởng rằng Phương Dật Thiên vừa rồi bởi nàng cười nên có chút bực tức sinh gắt gỏng, vội vàng bào chữa: "Tôi, tôi không có ý tứ khác đâu, anh đừng hiểu nhầm."
Phương Dật Thiên lắc đầu cười cười, đang muốn nói gì, nhưng kẽ ngẩng đầu lên chợt thấy Vân Mộng đang tự nhiên từ sau lưng Hạ Băng mà đi tới
Vân Mộng liếc nhìn Hạ Băng một cái, lại nhìn về phía Phương Dật Thiên, hướng hắn cười một cái ngọt ngào, khẽ gật đầu liền thong dong bước qua bàn của hắn ngồi.
Hạ Băng mơ hồ chú ý thấy ánh mắt hắn đang nhìn hướng khác, tò mò liền quay đầu ngó nghiêng hướng kia liền thấy Vân Mộng từ bên cạnh nàng lướt qua, thân hình cao gầy nổi bật, bước đi đầy vẻ thành thục pha lẫn khiêu gợi, trong nội tâm nàng tự nhiên không thoải mái, lạnh lùng hỏi: "Anh quen cô ta?"
"Hả? Không, làm gì có? Tự nhiên đi hỏi một cái vấn đề kỳ quái trên trời vậy?" Phương Dật Thiên cười, khí sắc trấn định bình tĩnh giả ngây nói.
"Vậy sao anh lại nhìn cô tôi chăm chú thế?" Hạ Băng tức giận hỏi ngược.
Phương Dật Thiên giật thót một cái, ngượng ngùng cười cười: "Vấn đề là cô ta lúc đó đang nhìn tôi, tôi cũng hiếu kỳ nhìn lại một cái, chả lẽ không được, không có vấn đề gì chứ? Sao tự nhiên cô quan tâm tới chuyện tôi có được hay không đủ tư cách nhìn mỹ nữ đi thế?"
Hạ Băng nghe vậy trong người thả lỏng đi một chút: "Ai rảnh mà đi quan tâm quản chuyện của anh hử!"
Phương Dật Thiên cười trừ, nói: "Được rồi, đừng tức giận vớ vẩn nữa, có một người đẹp mỹ nhân ngồi trước mặt tôi đây rồi tôi cũng không có hứng thú nhìn nữ nhân khác đâu! He he
Thôi trở lại chuyện chính đi, nữ nhân như cô không rảnh vô duyên vô cớ chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, nếu có tâm sự và chuyện gì khó giải quyết thì cứ nói ra đây? Tôi có thể sẽ không giúp đỡ được nhiều, nhưng nếu nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu thoải mái hơn là dồn ép giữ trong lòng ."
Hạ Băng nao nao, trên mặt bỗng nhiên biến đổi mang chút sắc thái buồn bã, đột nhiên cầm lấy chai rượu, tự rót đầy cho mình 1 ly, lại rót thêm ly của Phương Dật Thiên thêm đầy rượu, mở miệng nói: "Nào, Chúng ta trước tiên xuống rượu cái đã !"
Nói xong cũng không quản hắn có uống hay không, nàng này liền nốc cạn luôn.
Phương Dật Thiên đúng là chỉ có thể trơ mắt nhìn không biết nói gì, hắn không nghĩ tới nữ nhân này uống rượu mạnh mẽ đến thế, trực tiếp một hơi làm hết ly.
"Tôi chưa muốn kết hôn, gia đình lại sắp xếp an bài một cuộc hôn nhân cho tôi, thế nên tôi không thích, mà nhìn kẻ kia tôi một chút cũng không vừa mắt, nhưng gia đình của tôi cứ bắt buộc hoài, anh nói, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ? Ghê tởm hơn chính là tên kia đã tới đây, hơn nữa một mực cố gắng liên hệ với tôi, thậm chí còn có ý muốn cùng tôi phát sinh quan hệ, anh nói, tôi nên làm gì giữa cái đống lộn xộn này bây giờ?" Hạ Băng mang theo bất đắc dĩ trong lời nói xong, đôi mắt lần nữa lại hơi đỏ ngấn lệ. Long lanh hai giọt nước mắt.
Phương Dật Thiên nghe vậy đã rõ nguyên nhân, Hạ Băng bị bắt buộc bức hôn a !
Mà cô nàng này lại không muốn kết hôn, bảo sao lại chán nản và buồn rầu như vậy.
Hạ Băng căn bản là một nữ nhân theo chủ nghĩa tự do và độc lập, khẳng định thích chuyện gì cũng phải do bản thân tự quyết làm chủ, mà trong nhà lại tự tiện an bài hôn nhân khiến nàng khó có thể chấp nhận, lại còn chặt chẽ thúc ép khiến nàng này càng thêm khó xử, bất đắc dĩ tâm tình khó chịu mới nghĩ ra cái chuyện đi uống rượu để trút giận thế này!"
Nghe được tâm sự của Hạ Băng trong lòng như thế Phương Dật Thiên mới biết được nàng này sở dĩ đến quán bar uống rượu cho say để phát tiết, nguyên nhân chính là bị gia đình bức hôn, đối với xã hội hiện đại bây giờ những nữ nhân có tư tưởng tự chủ độc lập kiểu mới mà nói, thì không mong muốn tình trạng hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình bị gia đình thay mặt tự quyết định, không được phép lựa chọn.
Nếu cuộc hôn nhân chỉ định đó nàng còn cảm thấy vừa lòng thì không có vấn đề gì, nếu không hài lòng như vậy chắc chắn là một chuyện đáng thất vọng, buồn bã và gây cho con người mọi chuyện uể oải, đủ để thay đổi mọi thứ a.
Điểm này, Phương Dật Thiên phát giác Hạ Băng tính tình cùng hắn quả thật khá là giống nhau, hắn cũng có một cuộc hôn nhân sắp xếp mang trong người, chỉ có điều nữ nhân kia đối với hắn tôi lại tự nhiên khăng khăng quyết 1 lòng đồng ý chuyện đó, hắn liền viện đủ lý do không đối mặt với nữ nhân này, trong lòng cũng có đôi chút cảm thấy hổ thẹn.
Tuy nhiên tình huống của hắn so với Hạ Băng thì tốt hơn nhiều, dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không thích đặt chuyện đó sang một bên, ngoài sự khiển trách đôi chút của gia đình nhưng về sau liền tự do thoải mái làm gì hắn muốn
Mà đối với Hạ Băng, chỉ sợ cô nàng này đang cảm thấy áp lực nặng nề đi, đặc biệt "tên kia" đã tới thành phố này, lại còn muốn liên lạc với Hạ Băng, thậm chí đã lộ ra cái ý muốn phát sinh quan hệ sớm nữa.
Nhưng xét tình hình, đối với Hạ Băng mà nói chỉ sợ đã sớm lảng tránh viện cớ không chấp nhận rồi.
"Cha mẹ cô không biết cô không thích nam nhân kia à?" Phương Dật Thiên rít một hơi rồi vẩy tàn thuốc, hỏi lại.
"Biết chứ, cha mẹ tôi đương nhiên biết, tôi không chỉ một lần tỏ ý kiến không thích tên nam nhân kia, nhưng bọn họ vẫn kiên trì ý tưởng đó, bởi vì … chuyện hôn nhân này có chút mục đích, cha mẹ tôi thực gần như nằm ngoài khả năng từ chối …." Hạ Băng dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt, khẽ thở dài nói ra căn nguyên.
"Cha mẹ cô không ở đây à?" Phương Dật Thiên lại truy vấn.
"Không, tôi vì trốn tránh chuyện này mới đến đây ở tạm, ai biết kết quả vẫn vậy không thoát." Trong lời nói của Hạ Băng pha chút bất đắc dĩ thốt trả
"Bên gia đình nhà trai như thế nào?" hắn cầm điếu thuốc kề môi, nhìn Hạ Băng hỏi.
"Hắn là con của một quan chức địa phương, chức danh cũng không phải nhỏ, điều hành hành chính cấp tỉnh, mà cha tôi lại là thương nhân, kinh doanh vài năm trở lại đây công ty có xuất hiện lệch lạc thất thoát đi xuống, thêm nữa vấn đề kinh tế cũng nảy sinh, là phụ thân tên đó âm thầm trợ giúp cha tôi mới miễn cưỡng vượt qua được khó khăn … Chẳng qua điều kiện báo đáp bị cha hắn khéo léo đề nghị muốn kết thông gia, bảo tôi gả cho hắn! Nếu tôi không lấy, như vậy sợ rằng công ty sẽ bị thanh tra thuế quan điều tra thẩm lý phán quyết, kết cục có lẽ sẽ … không tránh được kiếp nạn tù đày tôii ương! Cô nói, tôi làm sao bây giờ?" Hạ Băng thở dài, bất lực nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, chuyện như vậy đúng là nằm ngoài khả năng của hắn, chuẩn xác mà nói nếu hắn có năng lực nhúng tay vào thì lấy lý do gì bây giờ? Có lẽ cũng chỉ vẻn vẹn đi cùng Hạ Băng mà thôi =.=!!!
"Chà, ấn tượng trong tôi cô không phải là một nữ nhân từ bỏ mọi thứ, trên đời này có nhiều chuyện rất phức tạp, cùng đường nhưng vẫn phải còn một tia hy vọng, không chừng đến lúc cuối cùng sẽ xuất hiện chuyển biến thì sao? Cho nên cô cũng không cần tự hành hạ làm khổ mình khiến tinh thần sa sút đến vậy, đây không phải là Hạ Băng mà tôi biết a!" Phương Dật Thiên trầm giọng chậm rãi nói
"Ồ, anh nói xem, anh cảm thấy Hạ Băng tôi là người như thế nào?" Hạ Băng trên mặt không tự chủ được khóe miệng mỉm cười tủm tỉm vặn ngược câu hỏi của hắn.
"Tôi có cảm nhận Hạ Băng cô? Ặc, ài …, cô gái này tuy kiên cường nhưng thể hiện ra tính tình lạnh lùng, ít nói cười, cả ngày dùng khuôn mặt khô cứng lạnh như băng kia để ngăn cách mọi người giao lưu, thu mình lại tự bảo vệ cái gì gì đó, chẳng qua cô gái ấy rất lạc quan và mạnh mẽ, đúng không nhỉ? Hắc hắc. Phương Dật Thiên vuốt mũi cười cười, nói vu vơ.
Hạ Băng nghe vậy chợt ngây ra, nhìn Phương Dật Thiên đang liếc mắt ngó mình, bộ dạng đểu đểu khiến nàng tức giận trừng mắt nói: "Thật sự không biết lời của anh nịnh nọt hay giả dối nữa, quên đi, không nói những chuyện này, đêm nay chúng tôi tới đây để uống rượu, tiếp tục uống!"
Phương Dật Thiên cười to: "Uống rượu không thể giải quyết được cái gì cả, đây chỉ là tự lừa mình trong thời gian ngắn rằng sẽ trốn tránh được thôi, tôi hy vọng chứng kiến chính là cô qua đêm nay sau khi tỉnh dậy, lại lạc quan như trước tin tưởng mình sẽ giải quyết được cái vấn đề khó gỡ kia. Cùng lắm thì, hôm kết hôn tân nương bỏ trốn, hoặc đêm động phòng mang theo chiếc kéo đi vào, một kéo "cut" 1 cái ở chỗ đó hắc hắc, làm cho hắn khỏi làm gì, như vậy sẽ không còn lo lắng nữa, quá tốt kế sách!"
Hạ Băng đầu tiên nghe còn có chút sửng sốt, nhưng khi đến câu cuối cùng nhịn không được bưng tay che miệng cười ho rũ rượi ra, ổn định mới nói với hắn: "Cũng chỉ có anhi nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ đó, quả nhiên là tên hỗn đản không hơn không kém."
"Hỗn đản? Được rồi, cô cho rằng chủ ý của tôi ngốc nghếch như vậy thì tôi cũng không thể nói gì thêm, còn đỡ hơn cho tôi cái xú danh sắc lang a!" Phương Dật Thiên nhún vai nói.
"Anh vốn là …" Hạ Băng nhẹ giọng nói thầm 1 câu như đang lẩm bẩm điều gì, đối diện Phương Dật Thiên cũng không biết được
Lúc này, quán bar bỗng nhiên thay đổi bài nhạc, âm thanh trở nên nổi bật, to hơn, âm điệu mãnh liệt, nhanh, đam mê, vội vã và điên cuồng, cảm giác khuấy động khác hẳn bản nhạc lúc nãy. Mà đứng trên bục Dj cũng nói vọng vào mic hô to vài tiếng, mời mọi người cùng đứng dậy, thời điểm lễ hội hoạt động về đêm đầy sôi động đã tới.
Quán bar chợt vang lên đầy tiếng phấn khích cùng âm nhạc trẻ trung, khiến cho tinh thần Hạ Băng cũng dâng lên theo, trong cơ thể có chút hơi men làm cho nhiệt huyết nàng dâng trào lên, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy, xoay chuyển loang loáng, ở chính giữa quán đèn flash lấp lóe liên tục, laser di chuyển chiếu sáng lung linh không ngừng, nhìn thấy mọi người đang dần đi lên sân nhảy múa theo điệu nhạc, Hạ Băng cảm thấy muốn nhảy nhót cho thoải mái, hưởng thụ cảm giác mệt nhọc đổ mồ hôi mà vui vẻ và đầy "tính thượng lưu" này.
Vì thế nàng liền đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn giật giật kéo kéo: "Đi đi, lên đó khiêu vũ với tôi."
"Ặc, tôi, tôi không biết!" Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"Không biết nhảy? Ôi dào, cần gì biết nhảy như thế nào cho đúng chân, chỉ cần cô trên đó lắc lư một chút là được rồi, thật là, đi thôi!" Hạ Băng mặc kệ Phương Dật Thiên đang lắc đầu quầy quậy cứ dùng sức nghiêng người kéo kéo hắn.
Phương Dật Thiên kêu khổ 1 tiếng đành phải miễn cưỡng đi vào sàn nhảy.
Hai người bước xuống chen vào biển người tìm một khoảng không gian nhỏ vừa đủ đứng, sau đó liền theo tiếng nhạc của Dj mà "khiêu vũ".
Xung quanh 2 người đều nam thanh nữ tú còn trẻ trung, từ cách sử dụng thân thể uốn éo, vũ động vòng eo bờ mông các kiểu cùng bộ mặt đầy hưng phấn mê mang đều lọt vào trong mắt, xem ra tất cả đều say mê, hơn nữa cảm giác như đang hưởng thụ vậy, đều hoạt động mạnh mẽ nhiệt tình.
Cũng không biết có phải do cồn hay do cái gì khác tác dụng vào, Hạ Băng bình thường lạnh lùng ít nói hôm nay bỗng dưng bốc lửa, như là cái bộ mặt tinh tế đó thực ra (che đậy cho / ẩn chứa đằng sau nó là) một tâm hồn phóng khoáng, lên sàn được một lúc cô nàng này liền gần như nhảy múa vũ động thân thể đỉnh điểm, chiếc eo thon thả lắc lư điên cuồng đầy mềm mại và tinh tế, linh hoạt làm nổi bật những đường cong kéo dài xuống kiều đồn to tròn cùng đôi chân căng lốp …
Đầu của nàng cũng lắc lư theo đó, mái tóc tung bay vô cùng uyển chuyển, nhìn rất ngây dại nhưng lại cuồng nhiệt đầy năng động.
Ngược lại, Phương Dật Thiên thì bĩnh tĩnh và hoạt động chậm rãi thân thể rất nhiều, tưởng như chỉ nhún nhảy loạng choạng mà thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn khắp xung quanh, đem mọi người nhìn hết cử động vào trong mắt đánh giá, đơn giản ở cái nơi hỗn loạn này tự nhiên chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Vì thế, hắn luôn giữ thân thể ổn định ở mức nhất định cùng với sự cảnh giác cao độ chú ý mọi thứ thuộc chu vi xung quanh 2 người, nếu có ai dám xáp lại gần, bất kể có ý đồ làm trò hay không đối với Hạ Băng thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả một cái giá đau đớn cho hành động của chính mình.
"Anh nhảy đi a, đứng trơ ra đó làm gì thế!" Hạ Băng chứng kiến Phương Dật Thiên như khúc gỗ cứ đứng trơ ra nhịn không được hét lên, đột nhiên nàng chủ động hướng lại gần 2 tay đặt lên trên vai hắn rồi từ từ khiêu vũ, đôi ngọc thủ dần sờ qua ngực vuốt chéo một cái, thân hình lắc lư hạ xuống dần phía dưới cùng điệu uốn éo, sau đó lại xoay người đứng áp thân hắn, vung tay bắt lấy nhau đưa quá người, đầu tóc quay cuồng trái phải.
Hạ Băng làm ra cái hành động đó không tránh khỏi va quệt, khiến hắn liền có phản ứng khi mà cặp nhũ phong mềm mại được nâng bởi kết cấu chiếc váy kia không biết là cố ý hay vô tình, cứ đụng chạm cọ xát trước ngực Phương Dật Thiên, gây cho hắn từng đợt "kỳ quái" khoái cảm.
Cứ mỗi lần theo nhịp điệu di chuyển, Phương Dật Thiên hướng ánh mắt xuống một chút liền rõ ràng thấy được trước bộ ngực cao vút rãnh sâu hun hút, đồng thời tùy theo đó mà "run rẩy" lên xuống, giống như đôi thỏ con dễ thương nhảy qua nhảy lại, tác động liên tục tới tâm trí của hắn như lớp sóng dồn dập đập vào con cô, lên … xuống …a, méo … tròn đủ kiểu nảy liên tục tạo ra một "hoàn cảnh" mê người…
Phương Dật Thiên nở một nụ cười dâm tà, nghĩ thầm Hạ Băng đã không kiêng kị ý tứ gì mà hắn còn chân tay lóng ngóng nhìn chẳng "nam tính" chút nào, vì thế hai tay của hắn liền nhanh chóng đặt vào thấp vòng eo mềm mại dẻo dai của nàng, đồng thời hạ thân tiến sát thêm "một chút" tiếp tục nhảy nhanh hơn.
Lúc này thân thể 2 người nhìn vào giống như đã "dán" vào nhau.
Nếu bình thường, Phương Dật Thiên khẳng định sẽ được "thưởng" một bạt tôii của Hạ Băng, lợi lớn cho hắn vì lúc này nàng đang bị cồn rượu kích thích làm cho mơ hồ, cộng thêm nội tâm đang buồn bã muốn phát tiết, nàng cũng không quá quan tâm chú ý.
Chỉ có điều, trên sân nhảy đột nhiên bảy tám người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, dáng vẻ có chút lưu manh, tuy cũng đang nhảy tới nhưng dần chuyển hướng tới 2 người, gần như tạo thành một vòng tròn bao quanh vây kín lấy Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng vào trong.
Tình hình có người có ý định xấu xa đây!
Vân Mộng là người đi ra trước, bằng không hai người một trước một sau đi ra như vậy cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra được bọn họ trong nhà vs nữ trải qua cái gì đấy.
Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng vệ sinh một lúc sau liền thấy Vân Mộng đứng tựa lưng vào cửa, nàng đang thoáng sửa sang lại mái tóc có chút hỗn loạn, để lộ nửa vầng khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, trên đó vẫn còn vương lại chút kích tình hồng nhuận không thôi, ánh mắt nhiễm xuân tình toát ra nhè nhẹ mị ý đầy hấp dẫn, thân hình thoạt nhìn thon thả cao gầy nhưng đầy gợi cảm, dưới lớp vải áo kia, cặp núi đôi sừng sững nhô ra cao ngất, thể hiện vẻ thiếu phụ đầy mị lực hấp dẫn.
"Hey, baby, cảm ơn chàng được trải nghiệm chút tư vị tuyệt vời cùng chút kỷ niệm, có thể cho em biết tên của chàng được không?" Vân Mộng ngước mặt mỉm cười nhìn hắn đánh tiếng hỏi đến.
Phương Dật Thiên nhìn Vân Mộng, cảm giác được nàng này có khi rất thanh thuần nhưng có khi lại rất dâm đãng, bởi vậy nên trên người của nàng tụ tập một chút khí chất thuần khiết cùng phóng đãng lại với nhau, đầy ý tứ nhìn vào rất mê người, cũng là một vẻ đẹp điển hình đầy mị lực của thiếu phụ thành thục.
"Phương Dật Thiên!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt đáp trả, không thể phủ nhận, chuyện ấy đã xảy ra tại phòng vệ sinh nữ, Vân Mộng khiến cho hắn đã lâu nay được hưởng thụ lại tư vị đầy kích thích đó.
Đến giờ hắn vẫn đang nhớ lại như in cảnh tượng lúc hắn giương thương bị phiếm thánh địa của Vân Mộng gắt gao kẹp lấy, hơn nữa co rút cực chặt và nhanh, khiến khoái cảm dâng trào. Có thể tưởng tượng, nếu có một địa điểm cùng chút thời gian tốt hơn, như vậy với nam nhân mà nói được thể nghiệm đến loại nữ nhân dục tiên dục tử tuyệt đối điên đảo với sự hưởng thụ chết người đó
"Vân Mộng tiểu thư, nàng cũng gây cho tôi được trải qua một cảm giác rất mỹ diệu, thật có lỗi, tôi còn có bằng hữu đang đợi tôi!" Phương Dật Thiên nói xong liền nở một nụ cười lưu luyến, xoay người bỏ đi.
Cho đến giờ khắc này, hắn cũng đang cảm thấy hết thảy tựa như ảo mộng, vì sự gặp gỡ này vô số nam nhân đều tha thiết ước muốn một lần được có một diễm ngộ như hắn.Hắn bỗng nhiên phát giác vận khí của mình có phải quá tốt hay không? Bởi thời gian gần đây hắn thường xuyên gặp nữ nhân xinh đẹp, hay là số hắn rất đào hoa?
Hạ Băng vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai tôiy nâng khuôn mặt trầm tư, lúc này nàng đã thôi không uống nữa, bởi cố gắng sẽ say nên không có ý mong muốn thử say, nàng lẳng lặng ngồi im, tâm trí tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Phương Dật Thiên đi trở về đến trước mặt nàng ngồi xuống, Hạ Băng liền trừng mắt nhìn, nhíu mày hỏi: "Anh đi wc sao lại quá lâu đến thế?"
"Ác … là nặng bụng nên …." Trán hắn rịn mồ hôi, nếu Hạ Băng biết hắn vừa rồi ở phòng vệ sinh nữ với Vân Mộng gợi cảm kia một hồi chiến đấu điên tình, thì nhất định sẽ không nói gì, nhưng đó là biểu hiện của tức giận a!!!
"Nặng bụng cũng không lâu đến thế được? Đừng nói với tôi rằng anh bị táo bón nhá!" Hạ Băng "nhìn đểu" hắn 1 cái, tựa hồ có điểm bất mãn vì một người đàn ông bắt phụ nữ chờ đợi quá lâu.
"A? cô đoán hay vậy? Gần đây không biết ăn cái gì, nhiều thứ linh tinh cũng không nhớ nữa …ừm mới bị thế, Ặc không nói nữa!" Phương Dật Thiên ra vẻ nhớ nhớ rồi thản nhiên ngắt chuyện, cười cười rút điếu thuốc châm lên, tựa lưng thoải mái hút đến.
Đối với hắn mà nói, sau khi cùng một nữ nhân mây mưa một hồi, nghỉ ngơi liền hút điếu thuốc, đó mới chân chính là hưởng thụ.
Hạ Băng nghe vậy không nhịn được cười to: "Thật đúng … phụt… là… bị tôi đoán trúng? Ha ha…ha ha "
"Chuyện hay lắm à mà cười như được mùa thế?" Phương Dật Thiên từ trong miệng nhả khói nhàn nhạt hỏi.
"A" Hạ Băng trong lòng thất thố, tưởng rằng Phương Dật Thiên vừa rồi bởi nàng cười nên có chút bực tức sinh gắt gỏng, vội vàng bào chữa: "Tôi, tôi không có ý tứ khác đâu, anh đừng hiểu nhầm."
Phương Dật Thiên lắc đầu cười cười, đang muốn nói gì, nhưng kẽ ngẩng đầu lên chợt thấy Vân Mộng đang tự nhiên từ sau lưng Hạ Băng mà đi tới
Vân Mộng liếc nhìn Hạ Băng một cái, lại nhìn về phía Phương Dật Thiên, hướng hắn cười một cái ngọt ngào, khẽ gật đầu liền thong dong bước qua bàn của hắn ngồi.
Hạ Băng mơ hồ chú ý thấy ánh mắt hắn đang nhìn hướng khác, tò mò liền quay đầu ngó nghiêng hướng kia liền thấy Vân Mộng từ bên cạnh nàng lướt qua, thân hình cao gầy nổi bật, bước đi đầy vẻ thành thục pha lẫn khiêu gợi, trong nội tâm nàng tự nhiên không thoải mái, lạnh lùng hỏi: "Anh quen cô ta?"
"Hả? Không, làm gì có? Tự nhiên đi hỏi một cái vấn đề kỳ quái trên trời vậy?" Phương Dật Thiên cười, khí sắc trấn định bình tĩnh giả ngây nói.
"Vậy sao anh lại nhìn cô tôi chăm chú thế?" Hạ Băng tức giận hỏi ngược.
Phương Dật Thiên giật thót một cái, ngượng ngùng cười cười: "Vấn đề là cô ta lúc đó đang nhìn tôi, tôi cũng hiếu kỳ nhìn lại một cái, chả lẽ không được, không có vấn đề gì chứ? Sao tự nhiên cô quan tâm tới chuyện tôi có được hay không đủ tư cách nhìn mỹ nữ đi thế?"
Hạ Băng nghe vậy trong người thả lỏng đi một chút: "Ai rảnh mà đi quan tâm quản chuyện của anh hử!"
Phương Dật Thiên cười trừ, nói: "Được rồi, đừng tức giận vớ vẩn nữa, có một người đẹp mỹ nhân ngồi trước mặt tôi đây rồi tôi cũng không có hứng thú nhìn nữ nhân khác đâu! He he
Thôi trở lại chuyện chính đi, nữ nhân như cô không rảnh vô duyên vô cớ chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, nếu có tâm sự và chuyện gì khó giải quyết thì cứ nói ra đây? Tôi có thể sẽ không giúp đỡ được nhiều, nhưng nếu nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu thoải mái hơn là dồn ép giữ trong lòng ."
Hạ Băng nao nao, trên mặt bỗng nhiên biến đổi mang chút sắc thái buồn bã, đột nhiên cầm lấy chai rượu, tự rót đầy cho mình 1 ly, lại rót thêm ly của Phương Dật Thiên thêm đầy rượu, mở miệng nói: "Nào, Chúng ta trước tiên xuống rượu cái đã !"
Nói xong cũng không quản hắn có uống hay không, nàng này liền nốc cạn luôn.
Phương Dật Thiên đúng là chỉ có thể trơ mắt nhìn không biết nói gì, hắn không nghĩ tới nữ nhân này uống rượu mạnh mẽ đến thế, trực tiếp một hơi làm hết ly.
"Tôi chưa muốn kết hôn, gia đình lại sắp xếp an bài một cuộc hôn nhân cho tôi, thế nên tôi không thích, mà nhìn kẻ kia tôi một chút cũng không vừa mắt, nhưng gia đình của tôi cứ bắt buộc hoài, anh nói, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ? Ghê tởm hơn chính là tên kia đã tới đây, hơn nữa một mực cố gắng liên hệ với tôi, thậm chí còn có ý muốn cùng tôi phát sinh quan hệ, anh nói, tôi nên làm gì giữa cái đống lộn xộn này bây giờ?" Hạ Băng mang theo bất đắc dĩ trong lời nói xong, đôi mắt lần nữa lại hơi đỏ ngấn lệ. Long lanh hai giọt nước mắt.
Phương Dật Thiên nghe vậy đã rõ nguyên nhân, Hạ Băng bị bắt buộc bức hôn a !
Mà cô nàng này lại không muốn kết hôn, bảo sao lại chán nản và buồn rầu như vậy.
Hạ Băng căn bản là một nữ nhân theo chủ nghĩa tự do và độc lập, khẳng định thích chuyện gì cũng phải do bản thân tự quyết làm chủ, mà trong nhà lại tự tiện an bài hôn nhân khiến nàng khó có thể chấp nhận, lại còn chặt chẽ thúc ép khiến nàng này càng thêm khó xử, bất đắc dĩ tâm tình khó chịu mới nghĩ ra cái chuyện đi uống rượu để trút giận thế này!"
Nghe được tâm sự của Hạ Băng trong lòng như thế Phương Dật Thiên mới biết được nàng này sở dĩ đến quán bar uống rượu cho say để phát tiết, nguyên nhân chính là bị gia đình bức hôn, đối với xã hội hiện đại bây giờ những nữ nhân có tư tưởng tự chủ độc lập kiểu mới mà nói, thì không mong muốn tình trạng hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình bị gia đình thay mặt tự quyết định, không được phép lựa chọn.
Nếu cuộc hôn nhân chỉ định đó nàng còn cảm thấy vừa lòng thì không có vấn đề gì, nếu không hài lòng như vậy chắc chắn là một chuyện đáng thất vọng, buồn bã và gây cho con người mọi chuyện uể oải, đủ để thay đổi mọi thứ a.
Điểm này, Phương Dật Thiên phát giác Hạ Băng tính tình cùng hắn quả thật khá là giống nhau, hắn cũng có một cuộc hôn nhân sắp xếp mang trong người, chỉ có điều nữ nhân kia đối với hắn tôi lại tự nhiên khăng khăng quyết 1 lòng đồng ý chuyện đó, hắn liền viện đủ lý do không đối mặt với nữ nhân này, trong lòng cũng có đôi chút cảm thấy hổ thẹn.
Tuy nhiên tình huống của hắn so với Hạ Băng thì tốt hơn nhiều, dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không thích đặt chuyện đó sang một bên, ngoài sự khiển trách đôi chút của gia đình nhưng về sau liền tự do thoải mái làm gì hắn muốn
Mà đối với Hạ Băng, chỉ sợ cô nàng này đang cảm thấy áp lực nặng nề đi, đặc biệt "tên kia" đã tới thành phố này, lại còn muốn liên lạc với Hạ Băng, thậm chí đã lộ ra cái ý muốn phát sinh quan hệ sớm nữa.
Nhưng xét tình hình, đối với Hạ Băng mà nói chỉ sợ đã sớm lảng tránh viện cớ không chấp nhận rồi.
"Cha mẹ cô không biết cô không thích nam nhân kia à?" Phương Dật Thiên rít một hơi rồi vẩy tàn thuốc, hỏi lại.
"Biết chứ, cha mẹ tôi đương nhiên biết, tôi không chỉ một lần tỏ ý kiến không thích tên nam nhân kia, nhưng bọn họ vẫn kiên trì ý tưởng đó, bởi vì … chuyện hôn nhân này có chút mục đích, cha mẹ tôi thực gần như nằm ngoài khả năng từ chối …." Hạ Băng dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt, khẽ thở dài nói ra căn nguyên.
"Cha mẹ cô không ở đây à?" Phương Dật Thiên lại truy vấn.
"Không, tôi vì trốn tránh chuyện này mới đến đây ở tạm, ai biết kết quả vẫn vậy không thoát." Trong lời nói của Hạ Băng pha chút bất đắc dĩ thốt trả
"Bên gia đình nhà trai như thế nào?" hắn cầm điếu thuốc kề môi, nhìn Hạ Băng hỏi.
"Hắn là con của một quan chức địa phương, chức danh cũng không phải nhỏ, điều hành hành chính cấp tỉnh, mà cha tôi lại là thương nhân, kinh doanh vài năm trở lại đây công ty có xuất hiện lệch lạc thất thoát đi xuống, thêm nữa vấn đề kinh tế cũng nảy sinh, là phụ thân tên đó âm thầm trợ giúp cha tôi mới miễn cưỡng vượt qua được khó khăn … Chẳng qua điều kiện báo đáp bị cha hắn khéo léo đề nghị muốn kết thông gia, bảo tôi gả cho hắn! Nếu tôi không lấy, như vậy sợ rằng công ty sẽ bị thanh tra thuế quan điều tra thẩm lý phán quyết, kết cục có lẽ sẽ … không tránh được kiếp nạn tù đày tôii ương! Cô nói, tôi làm sao bây giờ?" Hạ Băng thở dài, bất lực nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, chuyện như vậy đúng là nằm ngoài khả năng của hắn, chuẩn xác mà nói nếu hắn có năng lực nhúng tay vào thì lấy lý do gì bây giờ? Có lẽ cũng chỉ vẻn vẹn đi cùng Hạ Băng mà thôi =.=!!!
"Chà, ấn tượng trong tôi cô không phải là một nữ nhân từ bỏ mọi thứ, trên đời này có nhiều chuyện rất phức tạp, cùng đường nhưng vẫn phải còn một tia hy vọng, không chừng đến lúc cuối cùng sẽ xuất hiện chuyển biến thì sao? Cho nên cô cũng không cần tự hành hạ làm khổ mình khiến tinh thần sa sút đến vậy, đây không phải là Hạ Băng mà tôi biết a!" Phương Dật Thiên trầm giọng chậm rãi nói
"Ồ, anh nói xem, anh cảm thấy Hạ Băng tôi là người như thế nào?" Hạ Băng trên mặt không tự chủ được khóe miệng mỉm cười tủm tỉm vặn ngược câu hỏi của hắn.
"Tôi có cảm nhận Hạ Băng cô? Ặc, ài …, cô gái này tuy kiên cường nhưng thể hiện ra tính tình lạnh lùng, ít nói cười, cả ngày dùng khuôn mặt khô cứng lạnh như băng kia để ngăn cách mọi người giao lưu, thu mình lại tự bảo vệ cái gì gì đó, chẳng qua cô gái ấy rất lạc quan và mạnh mẽ, đúng không nhỉ? Hắc hắc. Phương Dật Thiên vuốt mũi cười cười, nói vu vơ.
Hạ Băng nghe vậy chợt ngây ra, nhìn Phương Dật Thiên đang liếc mắt ngó mình, bộ dạng đểu đểu khiến nàng tức giận trừng mắt nói: "Thật sự không biết lời của anh nịnh nọt hay giả dối nữa, quên đi, không nói những chuyện này, đêm nay chúng tôi tới đây để uống rượu, tiếp tục uống!"
Phương Dật Thiên cười to: "Uống rượu không thể giải quyết được cái gì cả, đây chỉ là tự lừa mình trong thời gian ngắn rằng sẽ trốn tránh được thôi, tôi hy vọng chứng kiến chính là cô qua đêm nay sau khi tỉnh dậy, lại lạc quan như trước tin tưởng mình sẽ giải quyết được cái vấn đề khó gỡ kia. Cùng lắm thì, hôm kết hôn tân nương bỏ trốn, hoặc đêm động phòng mang theo chiếc kéo đi vào, một kéo "cut" 1 cái ở chỗ đó hắc hắc, làm cho hắn khỏi làm gì, như vậy sẽ không còn lo lắng nữa, quá tốt kế sách!"
Hạ Băng đầu tiên nghe còn có chút sửng sốt, nhưng khi đến câu cuối cùng nhịn không được bưng tay che miệng cười ho rũ rượi ra, ổn định mới nói với hắn: "Cũng chỉ có anhi nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ đó, quả nhiên là tên hỗn đản không hơn không kém."
"Hỗn đản? Được rồi, cô cho rằng chủ ý của tôi ngốc nghếch như vậy thì tôi cũng không thể nói gì thêm, còn đỡ hơn cho tôi cái xú danh sắc lang a!" Phương Dật Thiên nhún vai nói.
"Anh vốn là …" Hạ Băng nhẹ giọng nói thầm 1 câu như đang lẩm bẩm điều gì, đối diện Phương Dật Thiên cũng không biết được
Lúc này, quán bar bỗng nhiên thay đổi bài nhạc, âm thanh trở nên nổi bật, to hơn, âm điệu mãnh liệt, nhanh, đam mê, vội vã và điên cuồng, cảm giác khuấy động khác hẳn bản nhạc lúc nãy. Mà đứng trên bục Dj cũng nói vọng vào mic hô to vài tiếng, mời mọi người cùng đứng dậy, thời điểm lễ hội hoạt động về đêm đầy sôi động đã tới.
Quán bar chợt vang lên đầy tiếng phấn khích cùng âm nhạc trẻ trung, khiến cho tinh thần Hạ Băng cũng dâng lên theo, trong cơ thể có chút hơi men làm cho nhiệt huyết nàng dâng trào lên, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy, xoay chuyển loang loáng, ở chính giữa quán đèn flash lấp lóe liên tục, laser di chuyển chiếu sáng lung linh không ngừng, nhìn thấy mọi người đang dần đi lên sân nhảy múa theo điệu nhạc, Hạ Băng cảm thấy muốn nhảy nhót cho thoải mái, hưởng thụ cảm giác mệt nhọc đổ mồ hôi mà vui vẻ và đầy "tính thượng lưu" này.
Vì thế nàng liền đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn giật giật kéo kéo: "Đi đi, lên đó khiêu vũ với tôi."
"Ặc, tôi, tôi không biết!" Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"Không biết nhảy? Ôi dào, cần gì biết nhảy như thế nào cho đúng chân, chỉ cần cô trên đó lắc lư một chút là được rồi, thật là, đi thôi!" Hạ Băng mặc kệ Phương Dật Thiên đang lắc đầu quầy quậy cứ dùng sức nghiêng người kéo kéo hắn.
Phương Dật Thiên kêu khổ 1 tiếng đành phải miễn cưỡng đi vào sàn nhảy.
Hai người bước xuống chen vào biển người tìm một khoảng không gian nhỏ vừa đủ đứng, sau đó liền theo tiếng nhạc của Dj mà "khiêu vũ".
Xung quanh 2 người đều nam thanh nữ tú còn trẻ trung, từ cách sử dụng thân thể uốn éo, vũ động vòng eo bờ mông các kiểu cùng bộ mặt đầy hưng phấn mê mang đều lọt vào trong mắt, xem ra tất cả đều say mê, hơn nữa cảm giác như đang hưởng thụ vậy, đều hoạt động mạnh mẽ nhiệt tình.
Cũng không biết có phải do cồn hay do cái gì khác tác dụng vào, Hạ Băng bình thường lạnh lùng ít nói hôm nay bỗng dưng bốc lửa, như là cái bộ mặt tinh tế đó thực ra (che đậy cho / ẩn chứa đằng sau nó là) một tâm hồn phóng khoáng, lên sàn được một lúc cô nàng này liền gần như nhảy múa vũ động thân thể đỉnh điểm, chiếc eo thon thả lắc lư điên cuồng đầy mềm mại và tinh tế, linh hoạt làm nổi bật những đường cong kéo dài xuống kiều đồn to tròn cùng đôi chân căng lốp …
Đầu của nàng cũng lắc lư theo đó, mái tóc tung bay vô cùng uyển chuyển, nhìn rất ngây dại nhưng lại cuồng nhiệt đầy năng động.
Ngược lại, Phương Dật Thiên thì bĩnh tĩnh và hoạt động chậm rãi thân thể rất nhiều, tưởng như chỉ nhún nhảy loạng choạng mà thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn khắp xung quanh, đem mọi người nhìn hết cử động vào trong mắt đánh giá, đơn giản ở cái nơi hỗn loạn này tự nhiên chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Vì thế, hắn luôn giữ thân thể ổn định ở mức nhất định cùng với sự cảnh giác cao độ chú ý mọi thứ thuộc chu vi xung quanh 2 người, nếu có ai dám xáp lại gần, bất kể có ý đồ làm trò hay không đối với Hạ Băng thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả một cái giá đau đớn cho hành động của chính mình.
"Anh nhảy đi a, đứng trơ ra đó làm gì thế!" Hạ Băng chứng kiến Phương Dật Thiên như khúc gỗ cứ đứng trơ ra nhịn không được hét lên, đột nhiên nàng chủ động hướng lại gần 2 tay đặt lên trên vai hắn rồi từ từ khiêu vũ, đôi ngọc thủ dần sờ qua ngực vuốt chéo một cái, thân hình lắc lư hạ xuống dần phía dưới cùng điệu uốn éo, sau đó lại xoay người đứng áp thân hắn, vung tay bắt lấy nhau đưa quá người, đầu tóc quay cuồng trái phải.
Hạ Băng làm ra cái hành động đó không tránh khỏi va quệt, khiến hắn liền có phản ứng khi mà cặp nhũ phong mềm mại được nâng bởi kết cấu chiếc váy kia không biết là cố ý hay vô tình, cứ đụng chạm cọ xát trước ngực Phương Dật Thiên, gây cho hắn từng đợt "kỳ quái" khoái cảm.
Cứ mỗi lần theo nhịp điệu di chuyển, Phương Dật Thiên hướng ánh mắt xuống một chút liền rõ ràng thấy được trước bộ ngực cao vút rãnh sâu hun hút, đồng thời tùy theo đó mà "run rẩy" lên xuống, giống như đôi thỏ con dễ thương nhảy qua nhảy lại, tác động liên tục tới tâm trí của hắn như lớp sóng dồn dập đập vào con cô, lên … xuống …a, méo … tròn đủ kiểu nảy liên tục tạo ra một "hoàn cảnh" mê người…
Phương Dật Thiên nở một nụ cười dâm tà, nghĩ thầm Hạ Băng đã không kiêng kị ý tứ gì mà hắn còn chân tay lóng ngóng nhìn chẳng "nam tính" chút nào, vì thế hai tay của hắn liền nhanh chóng đặt vào thấp vòng eo mềm mại dẻo dai của nàng, đồng thời hạ thân tiến sát thêm "một chút" tiếp tục nhảy nhanh hơn.
Lúc này thân thể 2 người nhìn vào giống như đã "dán" vào nhau.
Nếu bình thường, Phương Dật Thiên khẳng định sẽ được "thưởng" một bạt tôii của Hạ Băng, lợi lớn cho hắn vì lúc này nàng đang bị cồn rượu kích thích làm cho mơ hồ, cộng thêm nội tâm đang buồn bã muốn phát tiết, nàng cũng không quá quan tâm chú ý.
Chỉ có điều, trên sân nhảy đột nhiên bảy tám người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, dáng vẻ có chút lưu manh, tuy cũng đang nhảy tới nhưng dần chuyển hướng tới 2 người, gần như tạo thành một vòng tròn bao quanh vây kín lấy Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng vào trong.
Tình hình có người có ý định xấu xa đây!
Bình luận truyện