Chương 56: Cuộc sống chân thực
“Tiểu Trần” Ngày hôm sau Thiệu Hoa tỉnh lại phát hiện bản thân không còn nhìn thấy được nữa, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sớm muộn cũng mù nhưng khi chính bản thân thật sự không còn khả năng thị giác, anh vẫn có chút sững sờ. Thật may, thời điểm Nguyệt Tâm không có ở đây, Tiểu Trần đều ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
“Thiệu Tổng, mắt anh…”
“Không nhìn thấy nữa rồi!”
Tiểu Trần lập tức đưa thuốc cho Thiệu Hoa nhưng vô dụng. Thiệu Hoa nghe thấy âm thanh nức nở của Tiểu Trần anh liền tức giận: “Cậu khóc cái gì mà khóc? Là tôi mù, cũng không phải là cậu mù.” Tiểu Trần làm gì cũng tốt, chỉ là rất thích khóc mà Thiệu Hoa lại ghét nhất việc phải nhìn cậu khóc. Thiệu Hoa nghĩ muốn xoa đầu cậu nhưng thật bất đắc dĩ, người anh vẫn còn cương.
“A…!” Thiệu Hoa kêu lên một tiếng: “Cậu muốn làm gì vậy?”
“Em đưa anh đến bệnh viện.” Tiểu Trần cõng Thiệu Hoa đi ra khỏi nhà.
“Vô dụng thôi, không cần đi.” Thiệu hoa muốn giãy dụa thế nhưng thân thể này cũng không nghe lời anh nữa rồi.
Tiểu Trần không trả lời, đặt Thiệu Hoa vào xe rồi đi đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng dùng điện cao áp thế nhưng lúc sau trước mắt Thiệu Hoa vẫn là một mảnh tối đen. Bác sĩ lắc đầu, biết mắt của Thiệu Hoa không trị được nữa nhưng xuất phát từ thói quen an ủi người bệnh, bác sĩ vẫn nói: “Mắt cậu ngày mai tiếp tục đến trị liệu, có thể sẽ có kết quả.”
Thiệu Hoa mặt không chút thay đổi đáp lại một tiếng.
Sự thật chứng minh đến bệnh viện vẫn hữu dụng, trừ việc “hưởng thụ” mấy chục phút điều trị, bác sĩ còn dặn dò Thiệu Hoa rất nhiều điều cần chú ý khác, còn nói với Tiểu Trần những kỹ năng chăm sóc người mù, thuận tiện nên mua luôn một cây gậy chống. Thiệu hoa vẫn không nói chuyện, cứng nhắc ngồi trên ghế. Anh cảm thấy chính mình đã đạt tới mức độ cực hạn của một “thân sĩ.”
Bác sĩ nói xong, Tiểu Trận nhận ra Thiệu hoa hình như vẫn còn chút cương cứng, cậu định đỡ anh ra ngoài xe nhưng tay cậu vừa chạm vào cánh tay anh thì bị anh vung tay đẩy ra: “Tôi mù nhưng không liệt.” Nói xong, Thiệu Hoa đứng lên, mò tường đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi được hai bước Thiệu Hoa liền dừng lại, anh không biết phải đi sang hướng nào. Tiểu Trần do dự một chút, tiến lên đỡ lấy anh đi ra cổng, lần này Thiệu Hoa cũng không nói thêm gì.
“Thiệu tổng, tới rồi.” Tiểu Trần mở cửa xe, cẩn thận đỡ Thiệu Hoa bước ra ngoài: “Cẩn thận bậc cầu thang, ba bước…” Tiểu Trần dắt Thiệu Hoa vào trong phòng, cậu nhớ rõ bác sĩ nói, thời điểm mới bị mù nhất định phải có người đi cùng, cho dù có dìu người bệnh qua đường cũng phải nói thật rõ cho họ biết tình hình giao thông trước mặt thế nào…
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Để em dắt anh qua.”
“Cậu ra ngoài đi.” Thiệu Hoa biết rõ mọi thứ được bài trí ở đâu nhưng khi anh với tay lấy chiếc cốc xúc miệng vẫn đụng phải vật gì đó làm rơi xuống đất. “Không được đi vào” Thiệu Hoa nghe thấy Tiểu Trần mở cửa muốn tiến nào, lập tức quát lên.
“Vâng.” Tiểu Trần nhặt mấy thứ đồ rơi xuống đất đặt lại vị trí cũ rồi rời khỏi phòng. Lúc Thiệu Hoa tìm được bàn ăn rồi ngồi xuống, anh xoa xoa cẳng chân, chắc là vừa rồi vấp phải thứ gì đó.
Tiểu Trần đặt bát cháo trước mặt Thiệu Hoa nói: “Thiệu tổng, ăn cháo.”
“Ừ” Thiệu Hoa mò tay tìm bát nào ngờ chạm vào phía bên trong, cháo dính vào tay… Anh nghĩ muốn phát hỏa nhưng lại nhịn xuống. Anh biết hôm nay mình đã tức giận, một chút phong độ cũng đều mất sạch. Tiểu Trần căn bản không sai lại phải hứng chịu cơn giận của anh. Đúng vậy ai cũng không sai. Là ông trời không có mắt, cũng không muốn cho Thiệu Hoa có mắt.
Tiểu Trần khẩn trương lo lắng đến không nói được gì.
Thiệu Hoa thở dài, tâm tình bình ổn lại mới nói: “Tiểu Trần, cậu giúp tôi đến bệnh viện thăm Chu tiểu thư.”
“Anh?”
Thiệu Hoa cau mày, biểu tình có chút giận nhưng ngữ khí vẫn giữ bình tĩnh: “Giúp tôi đến xem cô ấy thế nào rồi, tôi ở nhà một mình không sao đâu.” Nói xong lại khoát tay ý bảo Tiểu Trần hãy mau đi đi.
Tiểu Trần do dự một chút rồi trả lời: “Được, em đi nhanh về nhanh.”
Tiểu Trần đi rồi, Thiệu Hoa lại mò đường đi tới ban công, anh đi rất chậm, tuy rằng không tránh khỏi đụng phải một số vật cản nhưng cũng không đến mức làm đau chính mình, lại càng không để bị vấp ngã. Dù rằng chỉ có một mình anh nhưng anh biết anh sẽ không thể chịu nổi sự chật vật này của chính bản thân mình.
Hôm nay ánh nắng mặt trời chắc hẳn là không tồi, đứng ở ban công, hít sâu một hơi, anh mơ hồ có thể cảm nhận được hương vị của vầng thái dương. Trong đầu Thiệu Hoa bỗng nhiên vẽ ra một tia hy vọng xa vời: có lẽ ngẩng đầu nhìn thằng vào mặt trời có thể sẽ nhìn thấy chút ánh sáng? Nghĩ đến đây anh lập tức lắc lắc đầu rồi cúi xuống, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi thật đáng cười.
Khoảng một giờ sau Tiểu Trần trở lại, nhìn thấy Thiệu Hoa đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.
“Tiểu Trần? Cậu về rồi sao.” Thiệu Hoa dịch người về nhích lên.
“Vâng”
“Chu tiểu thư thế nào rồi?”
“Bác sĩ không cho em vào, nói em và cô ấy không quen biết… Em hỏi một y tá thì cô ấy nói Chu tiểu thư mất trí nhớ, tình huống cụ thể cô ấy cũng không nói rõ ràng.”
“Được rồi, tôi đã biết. Đúng rồi, Tiểu Trần, cậu giúp tôi đi mua chút bánh mì.”
“Vâng.”
Ăn xong bánh mì Thiệu Hoa ngồi trên sô pha nghe nhạc. Buổi tối vẫn là bánh mì, ăn xong lại ngồi trên sô pha nghe nhạc. Bỗng nhiên anh nghĩ tới xem TV. Mấy cái nút trên chiếc điều khiển đối với Thiệu Hoa cũng đã quá quen thuộc cho nên khi anh ấn vào một nút điều khiển, TV liền được bật lên. Thiệu Hoa cuối cùng cũng nở nụ cười.
Tắm rửa – việc này thực tế lại làm khó Thiệu Hoa một phen. Tiểu Trần giúp anh mở vòi sả nước, vắt khăn tắm lên, đứng bên cạnh chờ anh phân công. Lúc này bệnh sĩ diện của vị tiểu thư “cành vàng lá ngọc” lại bộc phát: “Tôi tắm rửa, cậu đi ra ngoài đi.”
Tiểu Trần nhớ bác sĩ nói: “phải cẩn thận trượt ngã”, cậu có chút lo lắng Thiệu Hoa một mình ở trong nhà tắm nhưng nhìn sắc mặt của anh giống như lập tức biến thành than, Tiểu Trần cũng biết thức thời mà tránh ra ngoài, đóng cửa lại rồi đứng đó luôn.
Qủa nhiên không nghe lời bác sĩ thế nào cũng xảy ra chuyện, chỉ nghe thấy trong phòng tắm huỵch một tiếng, Thiệu Hoa ngã sấp xuống sàn. Tiểu Trần trong lòng căng thẳng: vừa rồi cậu để áo choàng tắm trên móc treo ở cửa mà quên mất phải treo ở gần bồn tắm. Thiệu Hoa chắc chắn là đi tìm áo tắm nên mới ngã. Tiểu Trần hiện tại không dám đi vào, anh biết Thiệu Hoa rất sĩ diện. Nghe thấy tiếng động Thiệu Hoa chuẩn bị đi ra ngoài, Tiểu Trần nhanh chóng chạy ra ngồi an vị trên sô pha giả bộ xem TV. Cậu nhìn thấy Thiệu Hoa tay mò tường cuối cùng cũng đi vào được phòng ngủ của anh, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Tiểu Trần nói muốn đưa anh đến bệnh viện điều trị cao áp nhưng Thiệu Hoa nói không cần. Cậu luôn miệng nhắc lại: “Bác sĩ nói sẽ có hiệu quả.” Thiệu Hoa biết nói gì với cậu cũng không có biện pháp, lại biết cậu có lòng tốt nên cũng đành theo ý cậu đến bệnh viện làm mấy cái điều trị vô tác dụng ấy. Sau khi trở về anh lại làm lặp lại những việc làm hệt như ngày hôm qua.
Hai ngày này Thiệu Hoa cứ một mực chỉ ăn bánh mì, anh cảm thấy ăn như vậy mới đủ “chân thực”. Ít nhất anh có thể chắc chắn là mình còn có thể đưa thức ăn vào miệng. Anh uống nước cũng uống rất chậm, sau khi mù, ngụm nước đầu tiên lần nào cũng chảy gần hết ra ngoài, anh cảm thấy mình chật vật đến cực điểm.
Ngày thứ ba có thể Thiệu Hoa thật sự đã chán ghét bánh mì, cũng có thể là tâm tình của anh đã điều chình lại được như lúc đầu, anh kêu Tiểu Trần nấu cơm tối.
“Thiệu tổng, em đã gắp thức ăn vào bát anh rồi.” Nói xong Tiểu Trần nhấc bát chạm tay trái của anh, xong lại đặt đôi đũa vào tay phải, miễn cho việc ngày đầu tiên ăn cơm lại phát sinh tình huống khó xử.
“Cảm ơn. Hôm nay cậu nấu món gì vậy? Kể tên cho tôi nghe.” Tâm tình hôm nay của Thiệu Hoa xem ra không tệ.
“Cà chua xào trứng, canh măng…”
“Gà nấu cà ri! Ha ha, món này tôi đoán được.”
Tiểu Trần cắn môi, nước mắt như muốn tuôn ra. Món này anh nấu chính xác là thịt bò nấu cà ri.
“Này này, cậu làm sao vậy?” Tiểu Trần có lòng gì, Thiệu Hoa thật sự “nhìn” mà không cần “nhìn” cũng biết.
“Không có gì, em chỉ là nghĩ ngày mai sẽ nấu món gì thôi.” Cảm ơn trời đất Tiểu Trần cuối cùng cũng không khóc. Cậu đã là một đại nam tử 23 tuổi rồi.
“Mùi thơm thật đấy.”
“Vâng.” Tiểu Trần thấy Thiệu Hoa đã ăn xong một bát cơm liền múc cho anh một bát canh, nhấc tay anh chạm vào bát rồi nói: “Thiệu tổng, ăn canh.”
“Được.”
Canh múc hơi nhiều, Thiệu Hoa cầm lên có chút lung lay làm đổ một ít ra ngoài, Tiểu Trần thấy vậy liền đỏ mặt, trách bản thân mình thật không cẩn thận.
Ăn xong bữa cơm tối này Thiệu Hoa cảm thấy ăn cơm còn có thể thì cũng không tính là việc gì khó, vậy là anh quyết định ngày mai bắt đầu không ăn bánh mì nữa.
“Tiểu Trần, cậu có mua báo không?”
“Có”
“Lại đây đọc cho tôi nghe. Đọc mấy mẩu tin nhỏ là được rồi.”
“A?”
“Ha ha, cứ thoải mái.” Thiệu Hoa thật sự cần nhẹ nhõm một lúc.
Nghe xong Thiệu Hoa nói với Tiểu Trần: “Gần đây cậu phải mệt mỏi rồi, mấy ngày vừa qua, Hoa Duyệt toàn bộ đều phải dựa vào cậu. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ cùng đi làm, đương nhiên vẫn lấy cậu làm chính! Cậu mau chóng tìm một người mới thay cậu làm mấy việc nhà này, không tôi lo là cậu sẽ làm cho Hoa Duyệt của tôi sụp đổ luôn đấy.”
“Vâng.”
“Biết nấu cơm, biết chữ là được rồi, nếu như là người làm công ở tỉnh ngoài đến đây mà không có chỗ thuê nhà thì ở lại đây cũng được.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, giúp tôi tìm một thầy giáo dạy chữ nổi.”
“Vâng.”
Sáng hôm sau Thiệu Hoa gọi Tiểu Trần đưa anh tới bệnh viện thăm Nguyệt Tâm nhưng sau khi đến đó thì y tá nói cho anh biết Nguyệt Tâm đã xuất viện. Thiệu Hoa vốn định đến nhà tìm cô nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân cũng không tốt, bác sĩ còn nói cô mỗi lần nhìn thấy người lạ vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi, anh còn nhớ ngày đó khi anh bước vào cô còn sợ đến mức giãy giụa, chân đạp loạn, vì vậy anh đành phải về trước, còn những chuyện sau này sẽ từ từ tính đến.
Buổi tối, dì Tình gọi điện cho Thiệu Hoa, kêu anh cuối tuần đến ăn cơm, Thiệu Hoa cầm điện thoại do dự trong chốc lát rồi nói cho dì Tình chuyện mình bị mù. Tuy rằng anh thật sự không muốn cho dì biết anh giờ không còn khả năng thị lực, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng khó tránh khỏi có ngày thế nào cũng phải gặp, anh vẫn là nên nói cho dì biết tình hình thực tế lúc này.
Dì Tình nghe xong liền khóc lớn trong điện thoại, nức nở vài câu rồi gác máy, nói sẽ đến nhà thăm anh.
“Đại thiếu gia” Dì Tình giận dữ, mắt đỏ hoe bước vào, vừa vào đến phòng là nước mắt vỡ đê, bà ôm lấy Thiệu Hoa khóc lớn. Thiệu Hoa trong lòng cười khổ: mắt của anh dường như thật sự không phải là của anh vậy….
“Dì Tình” Thiệu Hoa định lấy khăn lau nước mắt cho dì nhưng nghĩ đến bộ dạng mình lần lần mò mò xung quanh khẳng định dì sẽ càng khóc lớn hơn cho nên anh chỉ có thể ngồi bất động.
Qua một lúc lâu dì Tình cuối cùng cũng có thể nói được: “Không trị được sao?”
Thiệu Hoa lắc đầu. Đương nhiên anh đã chuẩn bị tốt dì Tình sẽ lại khóc lớn trận nữa. Qủa nhiên… Nước mắt của Thiệu Hoa đều cho người thân nhất của anh rồi sao?
“Đại thiếu gia, dì sẽ ở lại đây chăm sóc cho cậu.”
“Không cần, không cần, dì còn phải chăm sóc cho chị Minh Lệ nữa mà.”
Dì Tình lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có Minh Lệ còn đang chờ bà chiếu cố: “Dì mỗi ngày đều sẽ đến đây.”
“Thật sự không cần đâu. Có Tiểu Trần ở lại đây rồi, hai ngày nữa cháu lại thuê một người giúp việc nữa mà. Ha ha.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của Thiệu Hoa, dì Tình lại muốn khóc nhưng nhịn xuống. Hôm nay dì Tình ở lại nhà Thiệu Hoa mãi cho đến đêm khuya, bà vẫn không muốn rời đi nhưng Thiệu Hoa nhất quyết muốn bà về nhà.
Thiệu Hoa đã chuẩn bị bắt đầu nhận thức một cuộc sống thực sự của một người mù rồi.
Bình luận truyện