Thiếu Nữ Giựt Tiền

Chương 3



Đình kinh ngạc hỏi: "Có người lái xe đụng vào cậu?"

"È hèm!" Lâm Nghi Trăn ăn ngấu ăn nghiến thức ăn tiện lợi, thuận tiện uống nước trà.

"Nhưng nhìn cậu không giống như bị tai nạn nha!" Cô cảm thấy hoài nghi, tinh thần tốt như vậy, toàn thân cũng không có thoa thuốc hoặc dấu vết băng bó.

"Bị đụng nhất định phải như thế nào?" Lâm Nghi Trăn liều mạng bới cơm, tức giận liếc Chu Đình một cái, lầu bầu rồi nói tiếp: "Có chuyện chính là xe của cậu."

"Xe của mình?" Thanh âm Chu Đình tăng cao. Không thể nào? Thật vất vả lắm năm ngoái cô mới dư tiền mà mua đó!

"Yên tâm đi! Mình sẽ bồi thường cậu một chiếc mới." Lâm Nghi Trăn tạm ngừng bới cơm, vỗ vỗ vai Chu Đình.

Có vấn đề! Lúc nào thì Nghi Trăn hào phóng như vậy? Chu Đình nhìn cô chằm chằm, "Cậu sẽ không lừa gạt người ta chứ?"

"Phốc!" Mới vừa nuốt vào một miếng cơm, Lâm Nghi Trăn suýt nữa cười sặc sụa, nhưng vẫn bị sặc, "Khụ, khụ! Nói cái gì lừa gạt, thật khó nghe! Hai bên chúng ta đã bàn bạc, là đính ước ." Cô vội vàng uống hớp trà.

"Ước? ! Cái gì ước?"

Xong rồi! Nàng lõ miệng nói, "Chính là. . . . . . Người gây ra họa bồi thường mình, mời mình làm việc." Lâm Nghi Trăn tỉnh táo phản ứng. Làm sao có thể nói với Chu Đình là cô chuẩn bị bán mình?

"Vậy, anh ta làm cái gì? Làm sao cậu có thể dễ dàng như vậy mà đồng ý đối phương, còn dám lấy tiền nữa? Ngộ nhỡ đối phương có ý đồ bất lương thì sao?" Làm cô tức chết mà, không có nửa điểm đề phòng người khác. Chu Đình lại hỏi: "Người ta mời cậu làm cái gì?"

"Làm. . . . . . Làm chăm sóc." Lâm Nghi Trăn trả lời. Anh ta nói trước mắt là làm bạn gái, mà bạn trai bạn gái không phải là chăm sóc lẫn nhau ư. Nếu anh ta thuê mình làm bạn gái, đương nhiên là muốn cô chăm sóc, trả lời như vậy cũng coi như hợp lý.

"Tại sao? Anh ta bị thương sao?" Người bị đụng thì không có chuyện gì, ăn uống thả cửa; còn người đụng thì nằm ở bệnh viện. Chu Đình không khỏi bội phục Lâm Nghi Trăn phúc lớn mạng lớn.

"Ừ, anh ta còn bị giải phẫu!"

"Oa! Nghiêm trọng như vậy, cậu chắc chắn là người ta đụng cậu?"

"Lời này của cậu là có ý gì? Cậu hoài nghi kỹ thuật lái xe của mình? Mình mới không tệ như vậy đâu." Ăn uống no đủ, Lâm Nghi Trăn lười biếng ngồi phịch một chỗ.

Vậy sao? Chu Đình vừa buồn cười vừa tức giận, "Vậy ngày mai cậu phải đi bệnh viện sao?"

"Ừ, dù sao buổi sáng cũng không có tiết gì quan trọng."

"Tùy cậu, chỉ cần cuối kỳ thi đừng đến tìm mình, nước tới chân mới nhảy." Dọn dẹp bàn ăn xong, Chu Đình ném lại lời nói rồi đi vào phòng bếp.

Lâm Nghi Trăn cười khúc khích, làm bộ như không nghe thấy.

********

"Anh hai, anh thật sự muốn dẫn tiểu nữ sinh kia đến gặp bà nội?" Vũ Chiêu Huấn dựa vào cửa sổ sát đất.

"Có chuyện gì sao?" Vũ Chiêu Duy ngồi trên giường bệnh nhưng không quên công việc, xung quanh là laptop cùng điện thoại.

"Anh không sợ cô ta sẽ hối hận mà không đi?" Vũ Chiêu Huấn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt từ cặp mắt kiếng dày bắn ra.

"Em là quá rãnh rỗi phải không? Anh chỉ là nhờ em mời cô ấy đến, cũng không có mời em nhúng tay vào chuyện của anh."

"Cô ấy là người hám tiền."

"Phải hay không phải sau này có thể thấy được." Nhớ lại hôm đó cùng với cô nói chuyện, môi anh mỉm một nụ cười nhàn nhạt. Đại khái là cô thật sự không biết anh là ai, giá trị con người có bao nhiêu, nếu không cô cũng sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy, vẫn còn muốn tiền anh? !

Chính là 500,600 vạn đối với anh mà nói có thể nói là hạt cát giữa sa mạc. Chỉ cần huấn luyện cô một chút là có thể thông qua được cửa ải của bà nội rồi.

"Anh đã quyết định, không hối hận?" Vũ Chiêu Huấn thật sự có chút lo lắng. Anh hai là thương nhân kỳ tài, khôn khéo lão luyện, nhưng chưa từng dính dáng đến lĩnh vực tình cảm, anh lo lắng anh hai sẽ bị tổn thương.

"Đã có khi nào anh hối hận sao?" Vũ Chiêu Duy lạnh lùng cười một tiếng, "Em không thấy mình quá đa tâm sao? Xử lý công việc của Thiên Địa môn cùng công ty rất dễ dàng sao!"

"Gần đây Thiên Địa môn không có việc gì, mà Diêm đế cũng đã trở về tới." Có U hoàng, có Diêm đế, lại thêm Văn Khôi, thật ra thì căn bản không cần anh ra mặt.

"À, Sonny chuẩn bị trở về Pháp rồi." Vũ Chiêu Huấn nói cho anh biết, vì dòng họ nhà Sonny cùng nhà họ Vũ quan hệ về làm ăn, mà Sonny cũng là bạn thân của Vũ Chiêu Ngọc.

"Vị hôn thê trước cũng cùng cậu ta đi rồi sao?" Tránh khỏi bị tên Sonny cả ngày đến nhà. Điều này cũng làm cho anh thấy được Sonny bị luân hãm vào võng tình bi thảm như thế nào. Đối với bài học này, anh tin tưởng mình có thể lý trí vạch rõ: tình yêu cùng hôn nhân.

"Ừ! Anh hai, anh cũng thiệt là, không có việc gì làm rối làm chi?" Vũ Chiêu Huấn tức giận, hại Chiêu Ngọc bị đánh, nhà hàng của tiểu U bị đập phá.

"Nếu như không hạ dược mạnh như vậy, làm sao có thể bức được Sonny?"

"Thật không biết là anh giúp bọn họ, hay là cố ý chỉnh người." Vũ Chiêu Huấn cười nhạt lắc đầu một cái, có lúc anh hai làm những việc khiến người ta không thể dự đoán, ngay cả anh là em trai cũng không cách nào nhìn thấu.

"Vậy thì có quan hệ gì? Ít nhất bọn họ cũng hạnh phúc." Vũ Chiêu Duy hời hợt nói, gương mặt nam tính vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, tròng mắt đen như ngàn năm cổ tỉnh, trầm tĩnh u ám không thấy đáy.

Nhà họ Vũ có năm người con, ba mẹ từng so sánh em út Chiêu Hi thuộc Hỏa, Chiêu Ngọc thuộc Phong, Chiêu Nghi thuộc Thủy, mà anh thuộc Kim, về phần anh hai là thuộc Thổ, phải coi chừng cái nhà này.

Cũng không biết có phải là bởi vì giao cho anh hai quá nhiều trọng trách, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng anh hai mạnh mẽ, là cây trụ trong nhà là đương nhiên, thường cho là anh hai không gì làm không được, mà anh hai cũng hết sức bao dung chị em, tùy ý muốn làm gì.

Chiêu Hi làm nữ tiếp viên hàng không như nguyện vọng, Chiêu Nghi lựa chọn làm bác sĩ, mà Chiêu Ngọc muốn làm kiến trúc sư, nhưng lại lựa chọn quản lý kinh tế, còn anh là bởi vì hứng thú nên tiến vào Thiên Địa môn, dĩ nhiên, sự nghiệp gia tộc vẫn có một phần của anh. Như vậy anh hai thì sao? Nếu như cho anh hai lựa chọn, anh hai hứng thú cái gì? Đèn thủy tinh sáng chói treo lơ lửng trong phòng khách, ghế sa lon đắt tiền làm bằng da thật, thảm Ba Tư cao quý kéo dài đến cầu thang.

Lâm Nghi Trăn đi theo Quản gia, dọc đường đi thạt sự muốn trợn mắt há mồm, cảm giác giống như bà đỡ vào đại quan viên. Đây thật sự là bệnh viện sao??

"Đại Thiếu Gia, Lâm tiểu thư tới." Lưu quản gia dẫn cô tới lầu hai, gõ cửa hai cái, "Vào đi!"

"Cám ơn." Ngày hôm qua Vũ Chiêu Huấn thông báo cô chuyện Vũ Chiêu Duy chuyển viện, cũng không biết bọn họ làm sao tìm được cô?

"Mọi người ra ngoài trước đi." Vũ Chiêu Duy ngồi trên giường bệnh nói với mọi người trên bàn làm việc.

"Dạ, tổng giám đốc."

Những người đó đều tỏ thái độ cung kính và cẩn thận tỉ mỉ khiến Lâm Nghi Trăn nhìn muốn choáng váng, bọn họ giống như là cùng một khuôn đính ra .

"Bọn họ gọi anh là tổng giám đốc!"

Vũ Chiêu Duy suýt nữa bật cười, cô lại nói ra những lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản tự nhiên lật xem tài liệu, "Không sai!"

"Nhưng không phải anh họ Vũ sao? Lúc nào thì sửa họ tổng rồi hả ?"

Rốt cuộc, anh nhịn không được mà cười to. Cô gái nhỏ này mỗi lần đều có thể làm cho anh ngạc nhiên, nếu không phải ngu ngốc cũng chính là giả bộ ngu muốn sự chú ý của anh, cô đã thành công.

Thu lại nụ cười, Vũ Chiêu Duy chăm chú nhìn cô, "Cô là thật không biết hay giả không biết?"

"Tôi không hiểu ý của anh." Người đàn ông này thật là kỳ quái, sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi ngay, quả thật so thời tiết còn khó dự đoán hơn.

Xem ra cô thật sự không biết thân phận của anh. "Như vậy cũng tốt, cô biết càng ít càng tốt, cũng tương đối không dễ dàng phạm sai lầm. Tới đây, ngồi xuống!"

Lại ra lệnh cho người khác rồi! Lâm Nghi Trăn chép miệng, "Bên này?" Cô chỉ chỉ ghế sofa kế giường.

"Không cần tôi nói lần thứ hai."

Mặc dù Lâm Nghi Trăn không cam lòng, nhưng vẫn ngồi xuống, bất ngờ cùng anh bốn mắt giao nhau, tim kịch liệt nhảy liên hồi. Đây là lần đầu tiên có người khác giới nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy. Cô bình thường không hề đặc sắc gì, tại sao anh lại chọn cô? Đáy lòng cô vẫn luôn nghi ngờ.

"Lâm Nghi Trăn, đại học T năm thứ ba, hệ Anh văn. Hai mươi hai tuổi, đến từ Cao Hùng, không có bạn trai, mới vừa mất công việc."

"Anh phái người đi điều tra tôi?" Mặt Lâm Nghi Trăn trầm xuống, phẫn nộ đứng lên lại bị anh nắm tay. "Buông ra!"

"Cô đã nhận tiền của tôi, đừng quên." Đôi mắt Vũ Chiêu Duy thoáng hiện vẻ kinh ngạc nhưng liền biến mất. Không biết tại sao anh lại theo phản xạ nắm lấy tay cô, anh cũng có thể tìm người khác, tại sao lại là cô? Anh cũng cảm thấy khó hiểu.

Vừa nhắc tới tiền, trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Nghi Trăn liền biến đổi, ngồi lại chỗ cũ, lạnh lùng mở miệng, "Tôi có thể trả anh tiền."Cùng lắm thì cô một lần nữa bắt đầu.

Xem ra cô cũng có một mặt cố chấp. Vũ Chiêu Duy thở dài, buông cô ra, "Không cần trả tôi, cô yên tâm, tôi còn chưa xem qua những thứ khác tài liệu. Chỉ là, tôi hi vọng cô sẽ nói cho tôi biết."

Mặc dù giọng nói của anh có chút ôn hòa, nhưng vẫn lộ ra sự không tha, khinh thường áp lực, cô hỏi: "Anh muốn biết cái gì?"

"Tất cả, bao gồm người nhà cùng với quá khứ của cô." Anh có thể xem báo cáo của Vũ Chiêu Huấn đưa tới, nhưng anh không muốn.

"Con người của tôi không có gì đáng nói, trừ yêu tiền." Cô chẳng hề để ý gì mà nhún nhún vai.

"Tôi hi vọng cô đối với tôi thẳng thắn, bởi vì tôi không hy vọng đến lúc đó cô lộ ra chút sơ hở nào."

Lâm Nghi Trăn liếc xéo, mặt không thay đổi liếc anh một cái, hít thở sâu một hơi tức "Được rồi! Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, em trai đi theo cha, tôi theo mẹ, sau này mẹ lại tái giá, bởi vì chồng mới của mẹ không thích trẻ con, vì vậy tôi theo bà ngoại, đến khi học cao trung tôi liền ra nhà. Như vậy được chưa?" Cô hối hận, hối hận mình mê tiền, không nghĩ tới đóng giả người yêu còn có màn khai cung này."Tới phiên anh."

"Tôi? Cô muốn biết cái gì?" Không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược lại, nhưng ngoài ý muốn là anh không cự tuyệt.

"Tên thật, nghề nghiệp, một năm thu vào bao nhiêu. . . . . . . .".

"Tên họ cô đã biết. Nghề nghiệp là tổng giám đốc, một năm thu nhập không rõ. Trong nhà trừ bà nội, ba mẹ cô đã thấy qua, còn có hai em trai, Chiêu Ngọc và Chiêu Huấn cô đã gặp, còn có một chị và một em gái, Chiêu Nghi cùng Chiêu Hi."

Thu nhập không rõ? Lỡ không có tiền thì sao? Lâm Nghi Trăn có chút lo lắng, "Tổng giám đốc là làm gì?"

"Tôi đứng đầu một công ty kinh doanh." Cô không không biết tổng giám đốc làm gì? Vũ Chiêu Duy hoài nghi.

"Cái đó gọi là ông chủ, không gọi tổng giám đốc." Bởi vì cô đi làm ở nhà hàng nhỏ nên có quan niệm, lớn nhất là thành viên ban giám đốc, quản lý, còn không thì gọi là ông chủ.

"Cũng có thể, tùy cô xưng hô như thế nào."

"Vậy công ty anh có lớn hay không?"

"Cũng không tính là nhỏ." Trên thực tế, tập đoàn Vũ thị là công ty xí nghiệp đứng Top 5 trên thế giới. Vũ Chiêu Duy kéo nhẹ khóe môi, cười như không cười nhìn cô, "Cô còn muốn biết gì nữa?"

Hiện tại kinh tế đình trệ, công ty đóng cửa, kinh doanh không còn tốt lắm, ngộ nhỡ chi phiếu bấp bênh, chẳng phải là cô tổn thất thảm sao? Vì vậy, cô suy tính một lát, chần chờ mở miệng, "Tôi cũng cần một công việc, cho dù hợp đồng đến kỳ hạn, anh cũng không thể tùy ý xa thải tôi." Như vậy cô cũng không cần vì tìm việc làm mà mệt mỏi gần chết, cuộc sống phải có bảo đảm. Vũ Chiêu Duy trầm tư chốc lát, "Có thể. Một năm kỳ hẹn, tùy vào biểu hiện của cô, nhưng mà, khoảng thời gian tôi nằm viện, mỗi ngày cô phải đến đây trình diện." Anh không phải lo lắng cô cầm tiền bỏ chạy, quan trọng nhất là muốn phòng ngừa bà nội cùng người nhà tra hỏi, cô ở bên anh cũng tương đối an toàn.

"Đồng ý, về phần tiền lương. . . " Vừa nhắc tới tiền, mặt cô liền không thay đổi.

"Tùy theo chức vụ."

Như cũ đâu ra đấy, cũng sẽ không đối với bạn gái bao dung một chút. Cho dù Lâm Nghi Trăn có một ít bất mãn, nhưng vẫn là nuốt trở về bụng."Vậy ngày mai cô đến bệnh viện, tôi sẽ nói cho cô biết nên làm cái gì, phải làm những chuyện gì." Vũ Chiêu Duy giao phó nói.

"Không thành vấn đề." Lâm Nghi Trăn đứng dậy đi tới cửa, chợt nghĩ một việc liền quay đầu lại, "Đúng rồi, đây là bệnh viện gì?"

"Bệnh viện Mai thị."

Tay cô dừng ở tay cầm cửa đột nhiên chấn động. Sẽ không đúng lúc như vậy đi!

Chú ý tới sự khác thường của cô, Vũ Chiêu Duy nâng ánh mắt sắc bén, "Chuyện gì xảy ra?"

"Không có việc gì, ngày mai kết thúc tiết học tôi sẽ trực tiếp tới đây." Nói xong cô liền biến mất ở phía sau cửa.

Vũ Chiêu Duy quay đầu lại nhìn tư liệu điều tra Lâm Nghi Trăn trên đầu giường do Vũ Chiêu Huấn đưa tới, trừ lúc trước Vũ Chiêu Huấn có đọc cho anh nghe, còn lại một số anh không có đụng tới. Anh biết điều tra chuyện riêng tư của người khác là không đúng, mà từ trước đến giờ trừ công việc, anh không có hứng thú đi điều tra người khác, đối với phụ nữ càng không thể, tuyệt không dài dòng dây dưa. Nhưng kể từ khi gặp được cô, anh lại vô hình có một cổ kích động muốn mở tư liệu này ra. Ánh sáng mặt trời phủ khắp nơi, nắng nóng như muốn bốc hơi trên đường nhựa, làm lưng của Nghi Trăn mồ hôi ướt áo.

Kể từ ngày cùng Vũ Chiêu Duy thành lập Khế Ước Bán Thân, cô mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, trường học. Mùa hạ tháng năm nóng đến chết rồi, giờ cô mới nhận thức rõ tiền bạc không dễ kiếm. Mặc dù ước hẹn đã thành lập, nhưng Vũ Chiêu Duy vẫn lấy công việc lên trên, cho dù là vị hôn thê cũng phải có thời gian thử việc, thật là nhà thông thái rởm, tảng đá lớn cứng nhắc mà.

Vì sáu trăm vạn kia, cô phải chịu khổ cực một chút.

Người quản lý đưa cô đến cửa sau trường học, cô vừa nhìn xung quanh vừa chạy vào lớp. Từ sau khi quen biết Vũ Chiêu Duy, cô từ Đại Vương trốn lớp đổi thành Đại Vương trễ giờ, anh nghiêm khắc quy định cô nhất định phải đi học; hơn nữa còn thỉnh thoảng điều tra, hại cô muốn trộm lười cũng không được.

Mỗi lần tới trường học vừa lúc tiếng chuông vang lên, mà xe cô không được đi qua. Không phải là nhân viên trường học hoặc không có ghi danh thì không được đi vào, chỉ có thể dừng trước cổng trường, kế tiếp thì phải dựa vào cô phát huy công lực chạy cự li dài rồi.

Cô tức giận thở hổn hển bò lên lầu tám. Không có biện pháp, thang máy quá nhiều người, không chen vào được, cô chỉ có thể leo cầu thang. Khi tìm được phòng học, rất may giáo sư còn chưa tới. Cô không ngờ lại nhìn thấy Chu Đình đang vẫy vẫy tay gọi mình.

"Hôm nay chúng học cùng nhau."

"Lớp lý thuyết?" Lâm Nghi Trăn miễn cưỡng ngồi xuống, cô tình nguyện ra ngoài thực tập phơi nắng, cũng không muốn ngồi ở phòng học nghe lão giáo sư niệm kinh. Thao tác thực tế so lý luận ứng dụng còn làm cho người ta có thể hiểu, có một vài giáo sư chính là ngu đần không thông, giống như kênh rạch tảng đá, vừa thối vừa cứng. Bất ngờ, trong đầu cô là gương mặt nghiêm túc, cứng nhắc của Vũ Chiêu Duy, lòng cô dao động. Kỳ quái, tại sao lại đột nhiên nghĩ đến anh ta?

"Giáo sư. . . . . . Tới." Chu Đình kinh ngạc nhìn giáo sư trên bục giảng, không chỉ cô, những học sinh khác cũng kinh ngạc trợn to mắt.

Thoáng chốc, phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

Bị Chu Đình lôi kéo suy nghĩ trở về, Lâm Nghi Trăn chậm rãi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhảy đứng lên, "Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Cằm của cô quả thật muốn rớt xuống đất.

"Vị bạn học này có chuyện gì không?"

"Không có. . . . . . Không có việc gì." Lâm Nghi Trăn che giấu vẻ mặt kinh hoàng luống cuống, tâm tình lại bất ổn.

Đem vẻ mặt hốt hoảng của cô thu vào đáy mắt, trên bục giảng giáo sư ho khan mấy tiếng, thanh thanh cổ họng mở miệng, "Trước tiên tôi tự giới thiệu, tôi họ Vũ, tên Chiêu Huấn, bởi vì giáo sư các bạn tạm thời có chuyện, về sau tôi sẽ dạy thay."

Không sai, chính là Vũ Chiêu Huấn, người em trai tỉnh táo thần bí khó lường của Vũ Chiêu Duy. Nhất định là anh ta biết hợp đồng giữa cô và Vũ Chiêu Duy, xong rồi! Cô chính là không muốn bất luận kẻ nào biết, đặc biệt là bạn thân tốt nhất, Chu Đình . Đáng chết! Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này? "Bởi vì giáo sư đều dạy hai hệ, cho nên tôi muốn các bạn tập trung một chỗ, giới thiệu một lần là đủ rồi."

Lời vừa nói xong, lập tức tiếng vỗ tay như sấm động, xem ra vị giáo sư trẻ tuổi luôn là đối tượng được ưa chuộng. Lâm Nghi Trăn không cam lòng, không muốn thuận theo tình thế. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ mong anh ta không nhiều chuyện.

"Mình đã thấy người này."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe của Chu Đình rỉ tai cô trong tiếng vỗ tay, mặt cô như mất đi huyết sắc. Không thể nào?

"Kế tiếp tôi sẽ nói về quy tắc học giữa chúng ta. Vị bạn học này có ý kiến gì không?" Vũ Chiêu Huấn cười như không cười nhìn Lâm Nghi Trăn, anh chợt phát hiện trêu chọc cô rất thú vị , nhất là gương mặt bày ra tâm sự trong lòng của cô, biểu tình gì cũng có. Mới đầu là do anh muốn bảo vệ anh hai mới đến nơi nhàm chán này, nhưng mà, bây giờ nhìn lại cũng không phải là không thú vị.

"Không có. . . . . . Không có ý kiến." Lâm Nghi Trăn phục hồi tinh thần, lắp ba lắp bắp trả lời, chột dạ trong lòng, nếu để cho Chu Đình biết cô vì tiền mà bán mình, còn giấu giếm không nói, sợ rằng Ngày Tận Thế cũng không so được với lửa giận của Chu Đình. mặc dù thường ngày Chu Đình bị cô làm phát bực, nhưng rất ít giận, nếu giận sẽ không biết thành cái dạng gì? Cô không khỏi lo lắng.

Chuông tan học vang lên.

Lâm Nghi Trăn lo lắng đề phòng, trong lòng có chút không yên nhìn Chu Đình thong thả ung dung thu dọn đồ đạc, cô rón ra rón rén chuẩn bị "Bỏ chạy" .

"Trước kia mình đã gặp qua anh ta."

Chu Đình như trầm tĩnh, giọng nói lưỡng lự hư ảo lọt vào tai Lâm Nghi Trăn, khiến cô dừng bước.

"Anh ta biết bạn của mình."

Lâm Nghi Trăn ngẩn người, mơ hồ cảm nhận trong lời nói của Chu Đình lộ ra u buồn, tim đau thương. Đây là lần đầu tiên cô thấy người học giỏi nhiều mặt, không hề ưu sầu như Chu Đình lại có giọng điệu cô đơn như vậy.

"Sao vậy?" Lâm Nghi Trăn xoay người, nhưng giờ lại không thấy trên mặt cô có bất kỳ ưu sầu cùng phiền não.

"Không có việc gì." Chu Đình thản nhiên cười, xốc ba lô lên, "Đi thôi! Chúng ta trở về."

Trong lòng Lâm Nghi Trăn có chút nghi ngờ, cũng không tiện hỏi, vội vàng thúc ép đi. "Đúng rồi, cậu nói cậu biết Vũ Chiêu. . . . . . Vũ giáo sư, cậu biết là ai sao?" Cô không tránh được tò mò, còn có một phần khẩn trương.

"À! Cậu nghe qua tập đoàn Vũ thị xuyên quốc gia chưa?" Chu Đình liếc xéo cô.

"So với công ty Vương Vĩnh Khánh còn lớn hơn sao?" Cô chỉ biết cái này.

Chu Đình mắt trợn, "Chắc chắn rồi." Thật là thua Nghi Trăn, trong đầu mỗi ngày trừ kiếm tiền, đại khái không có gì có thể làm cô chú ý."Tập đoàn Vũ thị do Vũ Chấn Kỳ thành lập, lúc đầu vượt qua cả các tổ chức hắc bạch, sau này giao cho Vũ Chiêu Duy, ngắn ngủn không tới mười năm lập tức trở thành công ty đứng Top 5 trên thế giới, cậu nói nó có lớn hay không?"

Lâm Nghi Trăn nghẹn họng nhìn trân trối, "Vậy. . . . . .Tổng giám đốc làm gì?" Tổng giám đốc, ông chủ, kém một chữ cũng sẽ không kém quá nhiều chứ.

"Là đầu não của công ty."

"Vậy không phải là thành viên ban giám đốc sao?" Trời ạ! Anh ta lại lớn hơn cả ông chủ. Lâm Nghi Trăn quả thật không thể tin được.

"Cái tên gọi đó đã sớm lạc hậu rồi. Nếu như tập đoàn có nhiều chi nhánh công ty, mỗi công ty đều có thành viên ban giám đốc, vậy người nào quản lý, ra lệnh?"

"Vậy anh ta. . . . . . Anh ta vô cùng có tiền."

Nghe Nghi Trăn tự lẩm bẩm, không đầu không đuôi, Chu Đình cảm thấy kỳ lạ, "Cậu nói gì vậy?"

"Không có, không có gì!" Oa! Cô lời thật rồi. Nếu như thật sự gả cho anh ta, như vậy về sau ăn uống sẽ không cần lo lắng. Hắc!!

Ánh mặt trời dịu nhẹ, không chói gắt ngoài cửa sổ làm mọi người cảm thấy thoải mái. Gió đêm êm ái như thấm vào tim phổi, xua tan mệt mỏi ban ngày.

Chỉ có phòng bệnh của Vũ Chiêu Duy vẫn lạnh lẽo, các nhân viên vẫn đang cùng Chiêu Duy làm việc.

"Tôi vừa tan lớp, mọi người khỏe!" Nụ cười như mang theo gió xuân, Lâm Nghi Trăn mỉm cười nhẹ nhàng bước đến, cô đi tới xua đi chút rét lạnh.

Chỉ là những người làm việc trong phòng không người nào dám cười, nhiều lắm là nhìn cô gật đầu một cái, run run rẩy rẩy tiếp tục làm việc.

Cô đã tạo thành thói quen, bọn họ trầm mặc ít nói giống như Vũ Chiêu Duy, làm bộ như bọn họ không tồn tại là được rồi.

Cô đi tới trước giường, tự nhiên nói: "Sắp sáu giờ, ăn bữa tối thôi, tôi biết rõ phần lớn thức ăn ở bệnh viện không phải rất tốt, cho nên mua một ít thức ăn tới đãi anh." Nhìn Vũ Chiêu Duy vẫn nhìn Laptop, căn bản không nghe cô nói chuyện, cô không khỏi nhăn mày, "Này!" Bị xem nhẹ, cô giận dữ, đóng laptop anh lại.

Rất may anh phản ứng nhanh nhẹn, nếu không ngón tay sẽ bị kẹp trong laptop, anh hơi nhíu lông mày, "Tôi nói rồi, tôi tên là Vũ Chiêu Duy."

"Được! Chiêu Duy tiên sinh, ăn cơm." Lâm Nghi Trăn chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Bỏ tiên sinh đi, nếu như cô thật sự muốn giả trang vị hôn thê của tôi, lấy được tiền, xin nhớ kỹ điểm này." Phải thừa dịp anh nằm viện, thuận tiện nghỉ ngơi thật tốt, huấn luyện cô thật tốt, tránh cho cô sơ hở trăm chỗ.

"Dạ! Chiêu Duy" Lòng cô tràn đầy không vui. Cô tự nói giọng yểu điệu nhỏ nhẹ, ngay cả bản thân cũng không tự chủ mà nổi cả da gà. "Như vậy chúng ta có thể dùng bữa chưa?"

Mặt anh không biểu tình, "Cô còn chưa ăn?" Nói xong không nhanh không chậm mở laptop ra, trước mắt đem tài liệu lưu trữ lại.

"Nói nhảm!" Lâm Nghi Trăn đem đồ ăn đưa cho anh, khôi phục âm điệu, giọng nói nhẹ nhàng thục nữ thật sự không thích hợp với cô.

"Tôi phải ăn cái này?" Vũ Chiêu Duy nhíu mày rậm, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn chằm chằm túi giấy in chữ "M" thật to.

"Ăn thật ngon nha!" Cô mở túi ra, lấy gà chiên cùng Hamburg, sợ anh ăn nhiều, cô còn mua nhiều hơn một phần ăn, dù sao anh ta là chủ của cô, phải chăm sóc anh thật tốt, nếu không theo như thói quen tiết kiệm, một cái túi này cô có thể ăn được ba bữa.

Đã có tiền, có bạn trai, dĩ nhiên cô có thể đối với mình tốt một chút, mà MCDonald là tiết kiệm với cô nhưng thỉnh thoảng lại trở nên xa xỉ.

"Tôi còn giúp anh kêu ly coca." Lâm Nghi Trăn từ một túi giấy khác lấy hai ly nước.

Vũ Chiêu Duy không khỏi hỏi: "Cô không biết tôi là bệnh nhân sao?" Lại muốn anh ăn những đồ bỏ đi này.

"Cũng bởi vì anh ngã bệnh, mỗi ngày ở trong bệnh viện không thể ăn ngon, tôi mới đi mua những thứ này." Dĩ nhiên, tiêu mất là tiền của anh. Chỉ là điểm này cô không đề cập.

Anh thầm nghĩ, đại khái là cô không biết được thức ăn ở bệnh viện Mai thị là do đầu bếp nổi danh của khách sạn lớn nấu, hơn nữa còn do Doanh Dưỡng Sư thiết kế thực đơn.

"Thế nào? Anh không thích?" Thấy anh nhìn mình chằm chằm, không động đến thức ăn, mà trong không khí đột nhiên có tiếng cười, miệng của Chiêu Duy mím chặt , như vậy tiếng cười là từ đâu tới? Cô quay đầu, đám người kia vẫn đang làm việc mà! Cô nghe nhầm sao?

Thấy thần sắc anh cứng nhắc nguội lạnh, không chút cử động, cô có chút nổi giận. Uổng phí cô tốt bụng mua đồ cho anh, ngay tí tị ti vẻ mặt vui mừng anh cũng không có, ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn chứ!

"Được rồi! Anh đã không thích, tôi mời nhân viên anh ăn. ‘" Lâm Nghi Trăn giận hờn lần nữa, đem thức ăn bỏ lại trong túi, thình lình cổ tay trắng bị anh giữ chặt, lòng của cô như có cánh vỗ vỗ.

Gần như cô có thể cảm thụ lòng bàn tay thô ráp thật dày truyền ra nhiệt độ ấm áp, giống như mang theo điện chạy tới trái tim, cô cảm tim mình đập thật nhanh. Đây là xảy ra chuyện gì?

Anh buông tay cô ra, cô lập tức thở dài một hơi, trái tim vẫn đập kịch liệt, nhưng lại có cảm giác trống rỗng dấy lên trong lòng, để cho cô khốn hoặc không dứt.

Mà trong không khí truyền đến nhiều thanh âm chê cười, ánh mắt Vũ Chiêu Duy lạnh lùng nhìn về phía đám người kia, "Mọi người có thể ra ngoài."

"Dạ! Tổng giám đốc." Đám người lập tức đứng dậy, nối đuôi nhau chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút, sáng sớm ngày mai tôi muốn thấy trên bàn để bản báo cáo của từng người."

Vũ Chiêu Duy thình lình ra lệnh làm sắc mặt bọn họ chợt biến, sau lại đờ đẫn khuôn mặt, đồng thanh, "Dạ!" Tiếp theo đi ra khỏi phòng.

"Này. . . . . . Chiêu Duy." Ý thức mình đã nói sai, Lâm Nghi Trăn vội vàng đổi lời nói, "Anh không thích ăn, cũng đừng đem tính khí không vui đổ trên người bọn họ, ngộ nhỡ bọn họ không làm thì sao?" Những phụ tá này đều là những phần tử tinh anh, hùng mạnh nhất, tuy nói hiện tại tỉ lệ thất nghiệp khá cao, nhưng bọn họ rất tinh nhuệ tỉnh táo, thông minh tài trí, muốn tìm những công việc quan to lộc lớn tuyệt đối không phải việc khó, ngộ nhỡ bọn họ đi làm nơi khác, đối với tập đoàn Vũ thị sẽ không tốt.

Cho dù có phải là cô quan tâm tập đoàn Vũ thị hay không, nhưng cô không hy vọng công ty anh xảy ra chuyện gì, vì anh là ông chủ của cô mà.

Vũ Chiêu Duy liếc cô một cái, cầm Hamburger lên ăn, - tay cầm nước uống.

"Đợi chút, ly nước kia là của tôi. . . . . ." Đã không kịp rồi, cô ấm ức.

Anh cong cong khóe miệng, "Trả cô."

"Anh đã uống rồi!" Lâm Nghi Trăn phồng má, "Thôi, tôi uống cái . . . . kia. Anh!" Ai ngờ anh nhanh tay nhanh chân, đem một ly khác uống mất. Cô đanh mặt, nhăn nhó. Chẳng lẽ anh muốn cô uống nước miếng anh hay sao?

"Uống!" Vũ Chiêu Duy đem Hồng Trà để trên tay cô. Thật kì lạ, anh cảm thấy một cảm giác vui sướng không cách nào nói rõ đang ở trong lòng nhộn nhạo, nhất là khi cô vạn bất đắc dĩ xoa xoa ống hút, cuối cùng vẫn hé đôi môi đỏ mọng ngậm ống hút.

Đây chính là bữa ăn tối anh cảm thấy vui vẻ, anh cảm giác không thể tin được, giống như phát hiện vùng đất mới, tuy nói đó là thức ăn không tốt đối với bệnh nhân, nhưng đáy mắt thâm thúy của Vũ Chiêu Duy thổi qua nụ cười thản nhiên cũng là kỳ tích trăm năm khó gặp.

Ý thức được có người vào cửa, Vũ Chiêu Duy hai ba lần nuốt Hamburger, như không có chuyện gì xảy ra lạnh lùng nghiêng mắt nhìn Vũ Chiêu Huấn, "Sao lại không gõ cửa?"

"Em không có tay." Hai tay anh bưng đĩa, cười nhạt, đi lên phía trước đặt bữa ăn tối xuống. "Lưu quản gia đâu?"

"Là em muốn đưa ." Vũ Chiêu Huấn mỉm cười, nhìn Lâm Nghi Trăn ăn như hổ đói, "Xin chào! Chị dâu tương lai, gặp mặt nhau cũng không chào hỏi?

"Giáo sư khỏe!" Hồ ly này không biết có ý nghĩ xấu gì, vì để ngừa anh ta biết quá nhiều, cô nên ít mở miệng.

"Ngày mai đừng quên đi học." Vũ Chiêu Huấn ranh mãnh nhắc nhở cô.

"Không cần anh nhắc nhở." Cô cũng cười giả tạo lại Chiêu Huấn. Nhìn bề ngoài anh như người lịch sự, vô tội, nhưng làm việc lại quỷ dị xảo trá, thần bí khó dò, xưng hồ ly là khá lịch sự, đây là danh hiệu cô đặt cho anh.

Nhìn Chiêu Huấn và Lâm Nghi Trăn liếc mắt đưa tình, Vũ Chiêu Duy thô tục nghiêm nghị, khuôn mặt không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn trầm tĩnh nhưng tim giống như có khối đá đè ép, thật không thoải mái.

"Nghi Trăn, hôm nay không cần cô ở đây, cô có thể đi về." Anh chỉ muốn bọn họ tách ra.

Lâm Nghi Trăn từ chối cho ý kiến, thói quen đối thoại của Vũ Chiêu Duy là ra lệnh.

"Đồ còn lại anh ăn hết sao?" Nếu không cô có thể mang về làm bữa ăn đêm, còn có thể xin Chu Đình, hồi báo Chu Đình một chút, tránh cho Chu Đình nói cô không có lương tâm.

Vũ Chiêu Duy gật đầu một cái.

"Nghi Trăn, tôi tiễn cô." Vũ Chiêu Huấn hào hứng đề nghị.

Lâm Nghi Trăn không biết có nên cự tuyệt hay không, ai ngờ có người còn nhanh miệng hơn, "Chiêu Huấn, em ở lại, anh có việc muốn nói." Con mắt Vũ Chiêu Duy chăm chú nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm ánh mắt âm trầm u ám như đêm huyền bí, lại bén nhọn khiếp sợ như muốn nhìn thấu lòng người, nhất thời trong lòng cô như có con nai hốt hoảng chạy, luống cuống cúi đầu, thu dọn đồ đạc, tay lại không tự chủ mà run rẩy. Cô làm sao vậy?

"Anh hai, để cho cô ấy một mình đi về nhà không tốt lắm?" Vũ Chiêu Huấn ung dung đứng xem."Xã hội bây giờ trị an kém như vậy, giao thông lại loạn, nếu lại lần nữa bị đụng. . . . . ." Dưới ánh mắt lạn lùng của Vũ Chiêu Duy, anh đột nhiên câm miệng, nhưng bờ môi vẫn như cũ giương nhẹ nụ cười.

"Gọi lão Lưu lái xe đưa cô trở về."

"Nhưng xe của tôi ở bệnh viện." Bình thường thì sáng sớm cô sẽ cưỡi con cừu nhỏ đến bệnh viện cùng anh ăn điểm tâm, sau đó có giờ học liền kêu lão Lưu lái xe đưa đón.

"Tôi sẽ tìm người đưa xe về." Vũ Chiêu Duy liếc nhìn Vũ Chiêu Huấn đầy ý vị sâu xa.

Sống lưng Vũ Chiêu Huấn cảm thấy lạnh run. Không thể nào? Muốn anh đi chiếc xe rách nát cũ kĩ đó hả, nếu vứt xuống bãi phế thải chưa chắc có người thu mua! ?

"Như vậy cũng được! Ngày mai gặp. . . . . ." Đang nói cô liền ngừng. Bởi vì hai mắt cô tròn xanh, khiếp sợ nhìn Chiêu Duy hôn cô, sau đó không tới ba giây liền bị đẩy ra, đầu óc cô rất trống rỗng.

"Cô có thể đi." Vũ Chiêu Duy ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện