Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
Chương 47: Tiến nhập Quang Minh Hoàng thành
“Một hơi đến Hoàng thành luôn, cũng đỡ đấy chứ”. Kiều Vân đặt tay lên trán, nhìn về bức tường thành phía trước mà cảm thán.
“Hừ ! Nếu không phải mệnh lệnh Phượng Hoàng đại nhân ban ra, thì còn lâu ta mới đi với ngươi”. Lam Phong hừ lạnh, có vẻ đang rất khó chịu vì bị ép đi chung với Kiều Vân. Hắn ta bước đi tựa hồ nhanh hơn, dẫn đầu hai người Kiều Vân, Thiên Tuyết Linh theo sau.
“Linh nhi nè. Tên này nam nữ không rõ, sau khi vào Hoàng thành chúng ta nhân cơ hội kiểm tra hắn xem giới tính gì, phối hợp với ta nhé”. Kiều Vân ghé sát tai Thiên Tuyết Linh nói nhỏ. Nghe vậy Thiên Tuyết Linh cũng vui vẻ gật đầu, xem ra máu ngang ngạnh của Kiều Vân lại nổi lên, nàng cảm thấy xui xẻo cho Lam Phong kia.
Bước đi chừng năm phút, họ đã ra khỏi cánh rừng. Lúc này trước mặt ba người là tường thành ước chừng cao đến bảy mươi mét. Cổng thành to lớn được mở sang hai bên, trên mỗi cánh cổng khắc một hình đầu rồng vô cùng tinh xảo.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tiết trời mùa hạ nóng bức chiếu xuống khiến trán ai cũng lấm tấm mồ hôi. Lúc này người ra vào thành không có một ai cả, trước cổng thàn yên tĩnh lạ thường. Hai tên lính canh đứng ôm thương mà ngáp ngắn ngáp dài, trông rất uể oải.
Lam Phong định trực tiếp đi vào thì Kiều Vân kéo tay hắn lại nói: “Đây là Hoàng thành của nhân loại chứ có phải nhà của ngươi đâu mà tự tiện thế. Muốn trực tiếp tiến nhập hoàng thành cần phải có giấy thông hành của cung điện Quang Minh cấp cho đám lính canh kia”.
“Kỳ quái ! Tay của nam nhân làm sao mềm mại như thế được”. Kiều Vân nghĩ trong đầu nhưng không có nói thẳng ra. Ngược lại cứ nắm tay hắn làm cho Lam Phong trên mặt biểu hiện chút xấu hổ. Kì thực hắn sống trong khu rừng ấy từ lâu rồi, căn bản chưa có một lần trải nghiệm nơi sống của nhân loại nên không biết cũng là chuyện bình thường.
“Vậy làm sao mới vào được đó ? Quy tắc của nhân loại đúng là phiền phức”. Lam Phong nheo mắt lại, giật tay mình ra khỏi tay Kiều Vân. Suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Vân mới đập tay nói, thanh âm có vài tia hưng phấn: “Có cách rồi !”
“Cách gì” ? Lam Phong, Thiên Tuyết Linh đồng thời nhìn nàng. Lôi chiếc túi thần kì ra và nói: “Hai người tạm thời vào trong đây, còn đâu ta sẽ lo liệu”.
Nhìn thấy cái túi màu trắng, Lam Phong khó hiểu hỏi: “Đùa nhau à ? Cái túi bé tí này chui vào kiểu gì ? Cho dù là không gian trữ vật đi nữa vật thể sống cũng không thể ở trong được” ?
“Mệt quá. Vào là vào. Cấm lằng nhằng !” Kiều Vân bực mình kéo căng cái túi ra, úp lên người Lam Phong, Thiên Tuyết Linh. Tức thì hai người lập tức biến mất, chiếc túi cũng thu nhỏ lại.
Chứng kiến không gian vô tận kì lạ trong túi thần kì, Lam Phong trố mắt ra kinh ngạc. Hắn không thể ngờ rằng có một thứ hư cấu như thế tồn tại. Thứ gì cũng có thể cho vào được, thật thần kì đúng như tên gọi của nó a. Một cái đồ vật phi thường như này tuyệt đối không có ai trên đại lục này chế tạo được.
Trên con đường vào cổng thành lúc này, mặt trời chiếc từng tia nắng chói chang xuống mặt đất, hơi nóng từ dưới đất bốc lên làm không khí nơi đây khá ngột ngạt. Hai tên lính canh lúc này cũng đã cởi bỏ giáp bên ngoài, cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán, tay cầm túi nước uống phát ra âm thanh ừng ực như chết khát. Chợt hai người thấy một bóng dáng nữ tử đi tới, bộ dạng lảo đảo như say rượu.
“Quái lạ, bây giờ đã quá trưa. Sao lại có người vào thành nhỉ ? Chẳng lẽ có chuyện vội “? Một lên lính canh nhìn về tên lính canh khác ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
“Ta không biết, để xem thử đó là ai” Tên lính đó đáp.
Nữ tử ấy tiến lại càng lúc càng gần, mái xoăn dài màu đỏ rối bù xù che hết cả mắt. Cước bộ tập tễnh mê li, lúc la lúc lắc, giống hệt mấy người say rượu quá độ. Trên tay cầm một bình hồ lô, cứ đi vài bước lại uống một hớp.
Hai tên lính canh thấy thế không khỏi nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút kỳ quái. Giữa trưa nóng bức tự dưng từ đâu xuất hiện một nữ tử say rượu, bộ dáng chán đời như vậy. Nữ tử ấy tiến lại gần, dốc dốc những giọt cuối cùng từ bầu rượu vào miệng, chán nản nói, thanh âm khản đặc, nồng nặc mùi rượu: “Ơ ? Hết rượu rồi “? Sau đó vung tay vứt bầu rượu qua một bên, hướng mặt phía cổng thành mà nói: “May quá ! Đến Hoàng thành rồi, ta có thể gặp lại bọn chúng trả thù rồi... ha ha”.
Nữ tử ấy tiếp tục bước về phía trước, chợt tên lính đưa tay kéo nữ tử lại nói: “Cô nương, phải có giấy phép thông hành mới được vào. Mau xuất trình ra đây”.
Đột ngột bị kéo lại khiến nữ tử mất thăng bằng, kêu lên một tiếng “á” rồi ngã xuống đất.
Hai tên lính hốt hoảng, vội cúi xuống định nâng nữ nhân ấy đứng dậy. Nữ tử quay ra nhìn hai người bọn hắn. Mái tóc đỏ nhất thời tõe sang hai bên. Để lộ một dung mạo xinh đẹp tuyệt trần tựa tiên tử. Khuôn mặt mộc không hề tô son điểm phấn, mắt phượng mày ngài, môi đỏ mọng. Mai má hơi phiếm sắc hồng do uống rượu, đôi mắt buồn bã mông lung, đỏ lên do khóc, nom thật thảm thương. Có vẻ như vừa trải qua sự tình gì đó khiến cô nàng mới tuyệt vọng như bây giờ. Nhìn một màn này làm cho hai tên lính sững sờ, ngạc nhiên tột độ.
Nữ tử ấy ngã trên mặt đất không chịu di động, khóc lớn hơn nữa khiến hai tên lính bối rối hơn nữa. Căn bản họ chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử thế này, lại không biết dỗ dành con gái khóc. Một tên trong đó liền mở miệng: “Cô nương này, cô không sao chứ” ?
Trong tiếng khóc buồn bã, nữ tử ấy ngước nhìn hai tên ấy liền nói: “Lũ đàn ông các ngươi ! Toàn là đám ham sống sợ chết ! Hức... hức... Bỏ một nữ nhân yếu đuối như ta lại một mình trong đám ma thú... Ta may mắn lắm mới chạy thoát được. Giờ muốn quay lại Hoàng thành tìm chúng tính sổ... hức...”
“Nhưng...” Hai tên lính do dự. Giờ mới để ý kĩ, bạch y trên người nữ tử này đã rách gần nửa, máu thấm qua bạch y giờ đã khô cứng lại. Làn da trắng tuyết tựa hồ cũng có máu. Có thể suy đoán được nữ nhân này đã trong tình huống nguy hiểm mới có bộ dạng thảm hại. Hai bọn chúng vô cùng thương tâm, mơ hồ đoán ra nàng gặp chuyện nguy hiểm gì. Bất quá đám người bỏ rơi nàng cũng thật quá quắt, người ta xinh đẹp như vậy mà...
“Các người muốn cản ta sao ? Đồ lòng lang dạ sói. Suốt đời này không thể vào trả thù bọn chúng, ta sống còn ý nghĩa gì nữa. Hức... để ta chết đi”. Nói rồi, nữ nhân ấy vùng vẫy, cướp lấy thanh gươm từ bao kiếm giắt ở lưng một tên lính, hướng về phía cổ của nàng chém tới. Tên lính thấy vậy hốt hoảng ngăn lại. Dù sao hắn cũng là võ giả cấp 9 cảnh giới, muốn đoạt lại kiếm vô cùng dễ dàng, hắn liền nói: “Cô nương, cô vào đi, coi như chúng ta không thấy gì cả. Đừng nói với Quang Minh đế điện hạ là được”.
“Vậy sao... đa tạ... hức...” Nữ nhân ấy cười tươi làm hai tên lính rung động không thôi. Thật sự quá đẹp ! Thế gian này có người quốc sắc thiên hương như vậy ư ? Rồi nàng chập chững bước vào, xuyên qua cổng thành.
“Ha ha cuối cùng cũng thành công. Thiên Tuyết Linh, Lam Phong. Hai người có thể ra được rồi”. Nữ tử ấy cười to. Hiển nhiên đó là Kiều Vân giả bộ thành, dùng mỹ nhân kế không ngờ có thể trực tiếp vào trong. Lập tức hai bóng ảnh từ túi thần kỳ bay ra, Thiên Tuyết Linh cùng Lam Phong đã trở lại và... chẳng có gì đặc biệt hơn xưa.
“Nồng nặc mùi rượu. Còn y phục nát tươm, huyết dịch chảy ra ngoài nữa. Rốt cục ngươi làm trò gì thế” ? Lam Phong nheo mắt nói.
Thiên Tuyết Linh sốt sắng, bộ dạng lo lắng vô cùng. Kiều Vân cười nói: “Ha ha chẳng có... gì... ơ... hơ...”
“Bịch” một tiếng, Kiều Vân ngã gục xuống đất. Thiên Tuyết Linh hốt hoảng hơn nữa, lo lắng suýt khóc, sợ Kiều Vân gặp chuyện gì không may thì Lam Phong nói: “Đừng lo, nàng ta chắc do say rượu quá độ mà ngất xỉu rồi. Tạm thời kiếm một nơi trú tạm đi, đợi tỉnh dậy hẵng tính”.
“Hừ ! Nếu không phải mệnh lệnh Phượng Hoàng đại nhân ban ra, thì còn lâu ta mới đi với ngươi”. Lam Phong hừ lạnh, có vẻ đang rất khó chịu vì bị ép đi chung với Kiều Vân. Hắn ta bước đi tựa hồ nhanh hơn, dẫn đầu hai người Kiều Vân, Thiên Tuyết Linh theo sau.
“Linh nhi nè. Tên này nam nữ không rõ, sau khi vào Hoàng thành chúng ta nhân cơ hội kiểm tra hắn xem giới tính gì, phối hợp với ta nhé”. Kiều Vân ghé sát tai Thiên Tuyết Linh nói nhỏ. Nghe vậy Thiên Tuyết Linh cũng vui vẻ gật đầu, xem ra máu ngang ngạnh của Kiều Vân lại nổi lên, nàng cảm thấy xui xẻo cho Lam Phong kia.
Bước đi chừng năm phút, họ đã ra khỏi cánh rừng. Lúc này trước mặt ba người là tường thành ước chừng cao đến bảy mươi mét. Cổng thành to lớn được mở sang hai bên, trên mỗi cánh cổng khắc một hình đầu rồng vô cùng tinh xảo.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tiết trời mùa hạ nóng bức chiếu xuống khiến trán ai cũng lấm tấm mồ hôi. Lúc này người ra vào thành không có một ai cả, trước cổng thàn yên tĩnh lạ thường. Hai tên lính canh đứng ôm thương mà ngáp ngắn ngáp dài, trông rất uể oải.
Lam Phong định trực tiếp đi vào thì Kiều Vân kéo tay hắn lại nói: “Đây là Hoàng thành của nhân loại chứ có phải nhà của ngươi đâu mà tự tiện thế. Muốn trực tiếp tiến nhập hoàng thành cần phải có giấy thông hành của cung điện Quang Minh cấp cho đám lính canh kia”.
“Kỳ quái ! Tay của nam nhân làm sao mềm mại như thế được”. Kiều Vân nghĩ trong đầu nhưng không có nói thẳng ra. Ngược lại cứ nắm tay hắn làm cho Lam Phong trên mặt biểu hiện chút xấu hổ. Kì thực hắn sống trong khu rừng ấy từ lâu rồi, căn bản chưa có một lần trải nghiệm nơi sống của nhân loại nên không biết cũng là chuyện bình thường.
“Vậy làm sao mới vào được đó ? Quy tắc của nhân loại đúng là phiền phức”. Lam Phong nheo mắt lại, giật tay mình ra khỏi tay Kiều Vân. Suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Vân mới đập tay nói, thanh âm có vài tia hưng phấn: “Có cách rồi !”
“Cách gì” ? Lam Phong, Thiên Tuyết Linh đồng thời nhìn nàng. Lôi chiếc túi thần kì ra và nói: “Hai người tạm thời vào trong đây, còn đâu ta sẽ lo liệu”.
Nhìn thấy cái túi màu trắng, Lam Phong khó hiểu hỏi: “Đùa nhau à ? Cái túi bé tí này chui vào kiểu gì ? Cho dù là không gian trữ vật đi nữa vật thể sống cũng không thể ở trong được” ?
“Mệt quá. Vào là vào. Cấm lằng nhằng !” Kiều Vân bực mình kéo căng cái túi ra, úp lên người Lam Phong, Thiên Tuyết Linh. Tức thì hai người lập tức biến mất, chiếc túi cũng thu nhỏ lại.
Chứng kiến không gian vô tận kì lạ trong túi thần kì, Lam Phong trố mắt ra kinh ngạc. Hắn không thể ngờ rằng có một thứ hư cấu như thế tồn tại. Thứ gì cũng có thể cho vào được, thật thần kì đúng như tên gọi của nó a. Một cái đồ vật phi thường như này tuyệt đối không có ai trên đại lục này chế tạo được.
Trên con đường vào cổng thành lúc này, mặt trời chiếc từng tia nắng chói chang xuống mặt đất, hơi nóng từ dưới đất bốc lên làm không khí nơi đây khá ngột ngạt. Hai tên lính canh lúc này cũng đã cởi bỏ giáp bên ngoài, cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán, tay cầm túi nước uống phát ra âm thanh ừng ực như chết khát. Chợt hai người thấy một bóng dáng nữ tử đi tới, bộ dạng lảo đảo như say rượu.
“Quái lạ, bây giờ đã quá trưa. Sao lại có người vào thành nhỉ ? Chẳng lẽ có chuyện vội “? Một lên lính canh nhìn về tên lính canh khác ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
“Ta không biết, để xem thử đó là ai” Tên lính đó đáp.
Nữ tử ấy tiến lại càng lúc càng gần, mái xoăn dài màu đỏ rối bù xù che hết cả mắt. Cước bộ tập tễnh mê li, lúc la lúc lắc, giống hệt mấy người say rượu quá độ. Trên tay cầm một bình hồ lô, cứ đi vài bước lại uống một hớp.
Hai tên lính canh thấy thế không khỏi nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút kỳ quái. Giữa trưa nóng bức tự dưng từ đâu xuất hiện một nữ tử say rượu, bộ dáng chán đời như vậy. Nữ tử ấy tiến lại gần, dốc dốc những giọt cuối cùng từ bầu rượu vào miệng, chán nản nói, thanh âm khản đặc, nồng nặc mùi rượu: “Ơ ? Hết rượu rồi “? Sau đó vung tay vứt bầu rượu qua một bên, hướng mặt phía cổng thành mà nói: “May quá ! Đến Hoàng thành rồi, ta có thể gặp lại bọn chúng trả thù rồi... ha ha”.
Nữ tử ấy tiếp tục bước về phía trước, chợt tên lính đưa tay kéo nữ tử lại nói: “Cô nương, phải có giấy phép thông hành mới được vào. Mau xuất trình ra đây”.
Đột ngột bị kéo lại khiến nữ tử mất thăng bằng, kêu lên một tiếng “á” rồi ngã xuống đất.
Hai tên lính hốt hoảng, vội cúi xuống định nâng nữ nhân ấy đứng dậy. Nữ tử quay ra nhìn hai người bọn hắn. Mái tóc đỏ nhất thời tõe sang hai bên. Để lộ một dung mạo xinh đẹp tuyệt trần tựa tiên tử. Khuôn mặt mộc không hề tô son điểm phấn, mắt phượng mày ngài, môi đỏ mọng. Mai má hơi phiếm sắc hồng do uống rượu, đôi mắt buồn bã mông lung, đỏ lên do khóc, nom thật thảm thương. Có vẻ như vừa trải qua sự tình gì đó khiến cô nàng mới tuyệt vọng như bây giờ. Nhìn một màn này làm cho hai tên lính sững sờ, ngạc nhiên tột độ.
Nữ tử ấy ngã trên mặt đất không chịu di động, khóc lớn hơn nữa khiến hai tên lính bối rối hơn nữa. Căn bản họ chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử thế này, lại không biết dỗ dành con gái khóc. Một tên trong đó liền mở miệng: “Cô nương này, cô không sao chứ” ?
Trong tiếng khóc buồn bã, nữ tử ấy ngước nhìn hai tên ấy liền nói: “Lũ đàn ông các ngươi ! Toàn là đám ham sống sợ chết ! Hức... hức... Bỏ một nữ nhân yếu đuối như ta lại một mình trong đám ma thú... Ta may mắn lắm mới chạy thoát được. Giờ muốn quay lại Hoàng thành tìm chúng tính sổ... hức...”
“Nhưng...” Hai tên lính do dự. Giờ mới để ý kĩ, bạch y trên người nữ tử này đã rách gần nửa, máu thấm qua bạch y giờ đã khô cứng lại. Làn da trắng tuyết tựa hồ cũng có máu. Có thể suy đoán được nữ nhân này đã trong tình huống nguy hiểm mới có bộ dạng thảm hại. Hai bọn chúng vô cùng thương tâm, mơ hồ đoán ra nàng gặp chuyện nguy hiểm gì. Bất quá đám người bỏ rơi nàng cũng thật quá quắt, người ta xinh đẹp như vậy mà...
“Các người muốn cản ta sao ? Đồ lòng lang dạ sói. Suốt đời này không thể vào trả thù bọn chúng, ta sống còn ý nghĩa gì nữa. Hức... để ta chết đi”. Nói rồi, nữ nhân ấy vùng vẫy, cướp lấy thanh gươm từ bao kiếm giắt ở lưng một tên lính, hướng về phía cổ của nàng chém tới. Tên lính thấy vậy hốt hoảng ngăn lại. Dù sao hắn cũng là võ giả cấp 9 cảnh giới, muốn đoạt lại kiếm vô cùng dễ dàng, hắn liền nói: “Cô nương, cô vào đi, coi như chúng ta không thấy gì cả. Đừng nói với Quang Minh đế điện hạ là được”.
“Vậy sao... đa tạ... hức...” Nữ nhân ấy cười tươi làm hai tên lính rung động không thôi. Thật sự quá đẹp ! Thế gian này có người quốc sắc thiên hương như vậy ư ? Rồi nàng chập chững bước vào, xuyên qua cổng thành.
“Ha ha cuối cùng cũng thành công. Thiên Tuyết Linh, Lam Phong. Hai người có thể ra được rồi”. Nữ tử ấy cười to. Hiển nhiên đó là Kiều Vân giả bộ thành, dùng mỹ nhân kế không ngờ có thể trực tiếp vào trong. Lập tức hai bóng ảnh từ túi thần kỳ bay ra, Thiên Tuyết Linh cùng Lam Phong đã trở lại và... chẳng có gì đặc biệt hơn xưa.
“Nồng nặc mùi rượu. Còn y phục nát tươm, huyết dịch chảy ra ngoài nữa. Rốt cục ngươi làm trò gì thế” ? Lam Phong nheo mắt nói.
Thiên Tuyết Linh sốt sắng, bộ dạng lo lắng vô cùng. Kiều Vân cười nói: “Ha ha chẳng có... gì... ơ... hơ...”
“Bịch” một tiếng, Kiều Vân ngã gục xuống đất. Thiên Tuyết Linh hốt hoảng hơn nữa, lo lắng suýt khóc, sợ Kiều Vân gặp chuyện gì không may thì Lam Phong nói: “Đừng lo, nàng ta chắc do say rượu quá độ mà ngất xỉu rồi. Tạm thời kiếm một nơi trú tạm đi, đợi tỉnh dậy hẵng tính”.
Bình luận truyện