Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Chương 8: 8: Trở Thành Người Dưới Chân Cô Ta




Ban ngày không có thời gian đi dạo siêu thị, tủ lạnh trong nhà trống rỗng, Lương Đồng Tâm định đến siêu thị gần đó mua chút hoa quả tươi để vào trong tủ lạnh.
Bây giờ bạn thân Tô Minh Tuyết không ở cạnh, về sau mỗi một ngày, cô sẽ chỉ một mình ra vào căn phòng cho thuê này.
Mặc dù trong lòng Lương Đồng Tâm cảm thấy có chút cô đơn, nhưng vẫn có thể làm cho cuộc sống của mình trôi qua một cách dễ chịu, hài lòng.
Trong siêu thị, Lương Đồng Tâm chọn quả thanh long, chuối tiêu và táo, sau đó cầm túi đi đến quầy cân tính tiền.
Ngay lúc cô đang lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, một bàn tay thon dài đã đưa một tờ hai trăm cho nhân viên thu ngân trước.
"Trả lại anh một trăm rưỡi, hoan nghênh lần sau lại tới." Nhân viên thu ngân cười, nhẹ nhàng nói, sau khi lấy tiền thừa thì đưa cho người thanh toán.
Lương Đồng Tâm thuận theo cánh tay ngước mắt nhìn sang.
"Người đẹp, bạn trai cô đẹp trai quá!" Nhân viên thu ngân mỉm cười nhìn Lương Đồng Tâm, lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô, kinh ngạc mà tán thưởng.
Người đàn ông này đúng là rất đẹp trai!
Một gương mặt tuấn tú giống như được họa sĩ trong cung đình vẽ ra, góc cạnh rõ ràng, tinh xảo đến không thể bắt bẻ.
Người đàn ông mặc quân trang, ủng chiến, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, lộ ra cảm giác cấm dục cực mạnh.
Chiều cao của anh, hơn Lương Đồng Tâm nửa cái đầu.
"Anh..."
"Đi theo anh!"
Chưa đợi Lương Đồng Tâm nói xong, người đàn ông đã duỗi tay ra, bàn tay bắt lấy tay nhỏ của Lương Đồng Tâm, khiến cô không kịp đề phòng mà bị kéo ra khỏi siêu thị hoa quả.
"Anh là ai? Mau buông tay tôi ra!"

Lương Đồng Tâm một tay xách túi hoa quả, một tay khác muốn tránh thoát khỏi tay người đàn ông, nhưng bị người đàn ông lôi về phía trước, không cách nào dừng bước chân mình lại được.
Một ngày không gặp như cách ba thu, rất nhớ rất nhớ.
Lương Đồng Tâm lại không cách nào cảm nhận được tâm trạng này của người đàn ông, cô thậm chí có chút phàn nàn, người này điên rồi phải không?
Cô vốn không biết anh ta!
Người đàn ông liền dừng bước lại, quay người một cái, Lương Đồng Tâm lập tức đụng vào ngực anh ta.
Cô vừa ngẩng đầu lên, anh liền cúi đầu hôn xuống.
Anh bá đạo lại mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, tùy ý đòi lấy.
Trái tim của anh đập mãnh liệt, hô hấp dồn dập làm cho đầu óc của Lương Đồng Tâm trở nên trống rỗng.
Mùi vị này thật quen thuộc...
Giống như người đàn ông hôm qua vậy...
Người đàn ông ôm chặt cô, dùng hết nhiệt độ của mình, hơi thở của mình, sự nhiệt tình của mình đi hôn cô.
Lương Đồng Tâm xuất hết vốn liếng, hai tay đánh loạn, muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra.
"A..."
Người đàn ông bỗng buông cô ra, ôm lấy vùng bụng bị đau.
Lương Đồng Tâm nhìn một chút, đột nhiên phát hiện, anh ta chính là người bị thương đêm qua bò vào trong phòng cô!
"Anh..." Lương Đồng Tâm có chút không biết phải làm sao, vốn định chửi ầm lên răng tên này bất lịch sự, nhưng thấy anh đau đến mặt trắng bệch, trong lòng lại có chút áy náy, đành sửa lại: "Haiz, được rồi! Xin lỗi! Tôi không cẩn thận! Hay là tôi giúp anh nhìn xem, vết thương trên bụng anh..."
Anh ta không có chuyện gì lại tự dưng đi hôn cô!
Lương Đồng Tâm lúc đầu rất tức, nhưng nhớ tới cô không cẩn thận đụng vào chỗ bị thương trên bụng người đàn ông này, kết quả muốn nổi giận nhưng lửa không bùng, cuối dùng dứt khoát không tính sổ với anh nữa.
"Anh không sao, chỉ là, thời gian anh ở lại không nhiều.

Lúc đầu định về biệt thự thăm em một chút, nhưng quản gia nói em ra ngoài chưa về.

Anh định tới bệnh viện thay thuốc, không ngờ ở chỗ này lại gặp được em.

Cho nên, giữa chúng ta chính là duyên phận định sẵn rồi.

Bảo bối, em phải chờ anh, chờ anh hoàn thành xong việc mấy hôm nữa, sẽ có thể ở bên em mỗi ngày rồi." Điền Duy Hoàng giơ tay lên, xoa đỉnh đầu Lương Đồng Tâm, thâm tình nói.
Nên làm sao mới tốt đây?

Dường như anh, thật sự đã yêu cô gái cứu anh mất rồi.
Vừa gặp đã yêu, gặp lại liền cảm mến.
Điền Duy Hoàng chưa từng nghĩ tới mình lại sà vào tấm lưới của ái tình chỉ trong một đêm trầm luân, đến nỗi không thể nào tự bứt ra được.
Rõ ràng anh và cô quen biết nhau chưa tới hai mươi tư tiếng nhưng Điền Duy Hoàng lại có cảm giác dường như là hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi.
Có lẽ sâu trong lòng Điền Duy Hoàng có một loại tình cảm giống như đã từng quen đối với cô ấy.
Chính vì tình cảm này khiến cho anh luôn chờ đợi cô xuất hiện.
Lương Đồng Tâm lại trợn mắt há mồm nhìn Điền Duy Hoàng, cô không hề nghe hiểu được người đàn ông này đang nói cái gì.
"Bảo bối, anh phải đi rồi.

Ngủ ngon nhé, bảo tài xế đưa em về nhà sớm một chút, đừng để anh lo lắng." Điền Duy Hoàng cúi người rồi hôn lên trán Lương Đồng Tâm một cái.
Lương Đồng Tâm ất bối rối, cô đang định hỏi người đàn ông này là anh có ý gì thì thấy anh ta đã nhanh nhẹn quay người sang chỗ khác, sau đó phóng qua bồn hoa ven đường rồi nhảy lên chiếc xe việt dã màu xanh quân đội có người đã mở cửa chờ sẵn kia.
"Cạch" một tiếng, cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đã nghênh ngang rời đi.
Anh ta đi rất gấp, nhanh tới nỗi không có một chỗ trống cho cô tra hỏi.
Lương Đồng Tâm đưa tay lên vỗ trán mình, đau quá.

Cho nên mọi thứ vừa xảy ra đều là thật chứ không phải là mơ.
Còn nữa, cái tên này rốt cuộc lại sao nữa?
Vừa xuất hiện còn chưa thèm nói xin lỗi đã cưỡng hôn cô, còn nói mấy câu khiến cô không thể hiểu nổi.
Nếu anh ta đã bình an vô sự rồi thì đừng có trở lại tìm cô mới đúng chứ!
Vừa rồi Lương Đồng Tâm nhìn thấy chiếc xe việt dã màu xanh quân đội kia có biển số màu trắng, nói cách khác đó là xe quân dụng!

Chẳng lẽ anh ta là người trong bộ đội?
Lương Đồng Tâm chỉ đoán bừa, nhưng cũng không để chuyện của người đàn ông này trong lòng.
Có lẽ anh chỉ là đang cảm ơn cô cứu mạng anh, cũng không có ác ý với cô.
Sau khi Điền Duy Hoàng trở lại xe thì đưa tay vuốt ve bờ môi mình như đang nhớ lại một chuyện gì đó.
Chiến hữu Hàn Khánh Phương vỗ vai Điền Duy Hoàng rồi hỏi với vẻ trêu ghẹo: "Tôi nói Cậu Tư này, anh đừng tưởng rằng vừa rồi tôi ở trong xe nên không thấy gì nhé.

Thế nào? Đôi môi của cô bé kia ngọt không?"
"..." Điền Duy Hoàng nghe vậy thì lập tức nghiêm mặt, đôi mắt đen sắc bén liếc nhìn Hàn Khánh Phương một chút.
Hàn Khánh Phương thấy thế thì buồn cười, "xuỵt" một tiếng, giơ tay lên, làm một thế khóa miệng ra hiệu mình không nói nữa là được.
Không qua bao lâu, trước khi Điền Duy Hoàng tiến hành nhiệm vụ thứ hai thì có gửi tin nhắn cho quản gia Lưu ở biệt thự, hỏi thăm Tô Minh Tuyết đã về nhà chưa.
Rất nhanh sau đó quản gia Lưu đã nhắn tin trả lời rằng mợ cả đã về nhà an toàn, cũng đã mua rất nhiều đồ, tất cả đều là những bộ đồ số lượng có hạn với giá cả đắt đỏ.
Ừ, chỉ cần cô ấy thích là được.
Điền Duy Hoàng đánh xong câu này thì gửi cho quản gia Lưu, sau đó liền tắt máy.
Bạn thân tuyệt giao với mình đã là chuyện đau lòng nhất đối với một Lương Đồng Tâm vừa bước chân vào xã hội, không ngờ tới chuyện thứ hai khiến cô đau lòng lại theo nhau mà đến sau một tuần lễ Tô Minh Tuyết rời đi.
Lương Đồng Tâm vốn nghĩ rằng mình có thể vượt qua kỳ thực tập này một cách bình yên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện