Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
Chương 10: Đồng ý với anh không khóc
Chương Hào Xuân cực kỳ ân cần hỏi thăm: “Đồng Tâm, hôm nay đâu phải cuối tuần, sao lại đến? Còn mang theo cả hành lý nữa?”
Phương Huỳnh Bảo chuyển cái ghế tới để cho Lương Đồng Tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Còn Mai Trí Kiệt đeo một cái kính gọng đen, trong rất có vẻ hào hoa phong nhã thì rót cho Lương Đồng Tâm một ly nước: “Đồng Tâm, uống miếng nước đi.”
“Cảm ơn.” Lương Đồng Tâm cầm lấy ly nước rồi mỉm cười ngồi xuống. Cô nhìn một vòng vẫn không thấy Hà Minh Huân đâu thì hỏi: “Sao không thấy Minh Huân đâu cả?”
Cô vừa nhắc tới Hà Minh Huân thì ba người này trao đổi ánh mắt cho nhau, họ im lặng một chút, Chương Hào Xuân mới cười hì hì nói: “Cậu ta đi tự học buổi tối rồi.”
“Đúng, đúng vậy.” Phương Huỳnh Bảo có chút ấp úng mà nói tiếp.
Mai Trí Kiệt lại nhíu mày không lên tiếng.
Lương Đồng Tâm ảm thấy ba người bọn họ có cái gì đó rất kỳ lạ, giống như đang giấu giếm cô chuyện gì. Thế là cô liền lấy điên thoại ra từ trong túi ra, đang chuẩn bị gọi cho Hà Minh Huân, đột nhiên Mai Trí Kiệt lại nhào tới cướp điện thoại của cô đi.
“Không cần gọi điện thoại đâu, tôi dẫn cô đi tìm Hà Minh Huân!” Bỗng Mai Trí Kiệt nói với vẻ lạnh lùng.
Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo nghe thế thì vội vàng nháy mắt với Mai Trí Kiệt, ra hiệu anh ta đừng có nhiều chuyện.
Mai Trí Kiệt lườm Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo một cái, chẳng thèm để ý tới lời nhắc nhở của bọn họ rồi đưa điện thoại lại cho Lương Đồng Tâm. Sau đó anh ta nói: “Đồng Tâm, cô đi theo tôi.”
Anh ta nói xong rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Lương Đồng Tâm vội vàng dặn dò Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo trông hành lý cho cô rồi cầm túi xách lên đi theo Mai Trí Kiệt ra ngoài.
Để lại Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo hai mặt nhìn nhau.
Lương Đồng Tâm đi theo Mai Trí Kiệt, cô thấy bộ dạng có tâm sự nặng nề của anh ta thì không khỏi mấp máy môi, quan tâm hỏi han: “Mai Trí Kiệt, anh làm sao thế?”
“Hứa với tôi lát nữa gặp Hà Minh Huân thì đừng khóc nhé.” Mai Trí Kiệt vừa đi vừa nói với vẻ nặng nề.
Thật ra đây là chuyện riêng giữa Hà Minh Huân và Lương Đồng Tâm, anh ta cũng đâu cần nhúng tay làm gì?
Nhưng mà…
Mai Trí Kiệt nghĩ tới đây thì nhíu chặt mày.
Lương Đồng Tâm lại tưởng rằng rằng Hà Minh Huân xảy ra chuyện gì nên sốt ruột tới nỗi giọng khàn đi: “Có phải là Minh Huân xảy ra chuyện gì đúng không? Anh ấy có bị nặng lắm không?”
“Cậu ta chẳng bị sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt.” Mai Trí Kiệt lạnh nhạt trả lời.
Sau đó cho dù Lương Đồng Tâm hỏi thế nào thì Mai Trí Kiệt chỉ luôn dùng câu “Sau khi tới cô sẽ biết” để lấy lệ với cô.
Lương Đồng Tâm đành biết điều ngậm miệng lại.
Hai người đi tới cửa sau của trường học, bên ngoài là một con đường cái rộng rãi, đối diện là một khu chung cư năm sáu tầng cùng với quán ăn vặt trên phố.
Mai Trí Kiệt dẫn Lương Đồng Tâm tiến vào một cái hẻm, cách đầu hẻm rẽ vào tầm vào mười mét có một cánh cửa inox trơ trụi.
Những người ra ra vào vào nơi này đều là nam nữ thanh niên đi thành cặp.
Dường như Lương Đồng Tâm lờ mờ hiểu ra được cái gì đó nhưng cô lại không dám tin tưởng ý nghĩ trong lòng mình.
Mai Trí Kiệt kéo cánh cửa inox kia ra rồi đi vào, Lương Đồng Tâm hơi cúi đầu, rồi yên lặng đi vào theo.
Bọn họ đi lên tầng ba sau đó dừng chân trước một cánh cửa chống trộm màu xanh sẫm.
Mai Trí Kiệt móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra rồi mở cửa, một mình đi vào.
Lương Đồng Tâm đi theo sau. Bây giờ cô mới biết được cái nhà này có bốn phòng, có phòng khách, ban công, phòng ăn và phòng bếp. Thậm chí nó còn lớn gấp ba lần cái phòng trọ nhỏ bé mà cô và Tô Minh Tuyết thuê.
Mai Trí Kiệt đi thẳng tới phòng ngủ đầu tiên bên trái rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng vang lên tiếng của Hà Minh Huân: “Ai thế?”
“Là tôi.” Mai Trí Kiệt trả lời.
Hà Minh Huân lại hỏi tiếp: “Không phải cậu nói tối nay trở về ký túc xá ngủ à? Sao quay lại rồi.”
“Cậu ra đây, tôi tìm cậu có việc.” Mai Trí Kiệt lên tiếng đáp lại.
“Cậu đợi một chút, tôi mặc quần áo vào đã.” Hà Minh Huân cũng trả lời.
Ngay sau đó trong phòng còn vang lên một giọng nữ: “Cái cậu Mai Trí Kiệt này tới thật chẳng đúng lúc gì cả.”
“Em yêu đừng nóng vội, chờ anh hỏi cậu ấy có chuyện gì rồi tiếp tục vào với em nhé.” Hà Minh Huân dịu dàng dụ dỗ.
Mặc dù tiếng nói chuyện trong phòng cũng không lớn, không đủ để cho hai người đứng ngoài phòng nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng cũng có thể nhận ra được trong đó có ngoại trừ Hà Minh Huân thì còn một người phụ nữ nữa.
Lương Đồng Tâm đứng cạnh Mai Trí Kiệt, nghe được rõ mồn một.
Trong căn phòng này không chỉ có mình Hà Minh Huân, mà còn có phụ nữ.
Bây giờ còn chưa phải là lúc đi ngủ, tại sao Hà Minh Huân lại phải mặc quần áo xong mới có thể ra ngoài.
Lương Đồng Tâm thấy sống mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng lên.
Lúc Hà Minh Huân mở cửa, nhìn thấy Lương Đồng Tâm đứng bên cạnh Mai Trí Kiệt thì sợ hãi tới nỗi run lên.
“Minh Huân, anh làm gì mà ngẩn ra thế hả?” Giọng nói của người phụ nữ kia lại truyền tới.
Một giây sau, chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện trước mặt Lương Đồng Tâm.
Cô gái này tóc dài xõa ngang vai, môi hồng răng trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên người còn đang mặc áo sơ mi của Hà Minh Huân để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
“Ôi trời, Mai Trí Kiệt. Con mọt sách như anh cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi à!” Người phụ nữ kia đánh giá Lương Đồng Tâm một phen, môi đỏ khẽ nhếch lên châm chọc.
Mai Trí Kiệt liếc Lâm Nhã Chi một cái với vẻ xem thường, anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng ra muốn nói điều gì đó với Hà Minh Huân thì đã ngắt lời Mai Trí Kiệt.
“Cô ấy là em họ của anh, từ quê mới lên!” Hà Minh Huân mỉm cười nói.
Giờ phút này, Lương Đồng Tâm đau lòng đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được, chỉ có cánh môi khẽ run lên.
“Đúng, em họ của cậu đột nhiên tới tìm cậu cho nên tôi mới dẫn cô ấy tới đây.” Mai Trí Kiệt lạnh lùng phụ họa.
Hà Minh Huân có chút nghiêng người rồi nói với Lâm Nhã Chi: “Nhã Chi, anh dẫn em họ đi ăn cơm tối trước, sắp xếp cho cô ấy xong rồi trở về với em nhé. Cô ấy đi xe khách đường dài từ nông thôn tới đây chắc chắn chưa ăn tối.”
“Vâng, đúng lúc em cũng không muốn đi ra, anh chăm sóc em họ của anh đi.” Lâm Nhã Chi nũng nịu với Hà Minh Huân, sau đó ngừng một chút, đảo mắt quay sang nói với Lương Đồng Tâm: “Chào em gái, lần đầu gặp mặt! Chị là bạn gái của anh họ em, chị tên là Lâm Nhã Chi!”
“Hai người… ở bên nhau… bao lâu rồi?” Giọng nói của Lương Đồng Tâm có chút nghẹn ngào.
Lâm Nhã Chi cười thẹn thùng sau đó kéo lấy tay của Hà Minh Huân rồi trả lời: “Gần một năm rồi! Đúng không Minh Huân?”
“Không nói mấy chuyện này nữa, anh dẫn em họ đi ăn cơm đã nhé.” Hà Minh Huân vội vàng đổi chủ đề.
Lâm Nhã Chi khẽ gật đầu rồi buông tay Hà Minh Huân ra.
Hà Minh Huân bước ra khỏi phòng, cũng khóa chặt cửa phòng lại, sau đó sắc mặt liền thay đổi, phẫn nộ trừng mắt với Mai Trí Kiệt một chút.
Lương Đồng Tâm cũng không nói gì thêm, mà quay người rời đi, thậm chí đại não còn không nghe sai khiến mà chạy.
Hà Minh Huân vội vàng đuổi theo.
Phương Huỳnh Bảo chuyển cái ghế tới để cho Lương Đồng Tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Còn Mai Trí Kiệt đeo một cái kính gọng đen, trong rất có vẻ hào hoa phong nhã thì rót cho Lương Đồng Tâm một ly nước: “Đồng Tâm, uống miếng nước đi.”
“Cảm ơn.” Lương Đồng Tâm cầm lấy ly nước rồi mỉm cười ngồi xuống. Cô nhìn một vòng vẫn không thấy Hà Minh Huân đâu thì hỏi: “Sao không thấy Minh Huân đâu cả?”
Cô vừa nhắc tới Hà Minh Huân thì ba người này trao đổi ánh mắt cho nhau, họ im lặng một chút, Chương Hào Xuân mới cười hì hì nói: “Cậu ta đi tự học buổi tối rồi.”
“Đúng, đúng vậy.” Phương Huỳnh Bảo có chút ấp úng mà nói tiếp.
Mai Trí Kiệt lại nhíu mày không lên tiếng.
Lương Đồng Tâm ảm thấy ba người bọn họ có cái gì đó rất kỳ lạ, giống như đang giấu giếm cô chuyện gì. Thế là cô liền lấy điên thoại ra từ trong túi ra, đang chuẩn bị gọi cho Hà Minh Huân, đột nhiên Mai Trí Kiệt lại nhào tới cướp điện thoại của cô đi.
“Không cần gọi điện thoại đâu, tôi dẫn cô đi tìm Hà Minh Huân!” Bỗng Mai Trí Kiệt nói với vẻ lạnh lùng.
Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo nghe thế thì vội vàng nháy mắt với Mai Trí Kiệt, ra hiệu anh ta đừng có nhiều chuyện.
Mai Trí Kiệt lườm Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo một cái, chẳng thèm để ý tới lời nhắc nhở của bọn họ rồi đưa điện thoại lại cho Lương Đồng Tâm. Sau đó anh ta nói: “Đồng Tâm, cô đi theo tôi.”
Anh ta nói xong rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Lương Đồng Tâm vội vàng dặn dò Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo trông hành lý cho cô rồi cầm túi xách lên đi theo Mai Trí Kiệt ra ngoài.
Để lại Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo hai mặt nhìn nhau.
Lương Đồng Tâm đi theo Mai Trí Kiệt, cô thấy bộ dạng có tâm sự nặng nề của anh ta thì không khỏi mấp máy môi, quan tâm hỏi han: “Mai Trí Kiệt, anh làm sao thế?”
“Hứa với tôi lát nữa gặp Hà Minh Huân thì đừng khóc nhé.” Mai Trí Kiệt vừa đi vừa nói với vẻ nặng nề.
Thật ra đây là chuyện riêng giữa Hà Minh Huân và Lương Đồng Tâm, anh ta cũng đâu cần nhúng tay làm gì?
Nhưng mà…
Mai Trí Kiệt nghĩ tới đây thì nhíu chặt mày.
Lương Đồng Tâm lại tưởng rằng rằng Hà Minh Huân xảy ra chuyện gì nên sốt ruột tới nỗi giọng khàn đi: “Có phải là Minh Huân xảy ra chuyện gì đúng không? Anh ấy có bị nặng lắm không?”
“Cậu ta chẳng bị sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt.” Mai Trí Kiệt lạnh nhạt trả lời.
Sau đó cho dù Lương Đồng Tâm hỏi thế nào thì Mai Trí Kiệt chỉ luôn dùng câu “Sau khi tới cô sẽ biết” để lấy lệ với cô.
Lương Đồng Tâm đành biết điều ngậm miệng lại.
Hai người đi tới cửa sau của trường học, bên ngoài là một con đường cái rộng rãi, đối diện là một khu chung cư năm sáu tầng cùng với quán ăn vặt trên phố.
Mai Trí Kiệt dẫn Lương Đồng Tâm tiến vào một cái hẻm, cách đầu hẻm rẽ vào tầm vào mười mét có một cánh cửa inox trơ trụi.
Những người ra ra vào vào nơi này đều là nam nữ thanh niên đi thành cặp.
Dường như Lương Đồng Tâm lờ mờ hiểu ra được cái gì đó nhưng cô lại không dám tin tưởng ý nghĩ trong lòng mình.
Mai Trí Kiệt kéo cánh cửa inox kia ra rồi đi vào, Lương Đồng Tâm hơi cúi đầu, rồi yên lặng đi vào theo.
Bọn họ đi lên tầng ba sau đó dừng chân trước một cánh cửa chống trộm màu xanh sẫm.
Mai Trí Kiệt móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra rồi mở cửa, một mình đi vào.
Lương Đồng Tâm đi theo sau. Bây giờ cô mới biết được cái nhà này có bốn phòng, có phòng khách, ban công, phòng ăn và phòng bếp. Thậm chí nó còn lớn gấp ba lần cái phòng trọ nhỏ bé mà cô và Tô Minh Tuyết thuê.
Mai Trí Kiệt đi thẳng tới phòng ngủ đầu tiên bên trái rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng vang lên tiếng của Hà Minh Huân: “Ai thế?”
“Là tôi.” Mai Trí Kiệt trả lời.
Hà Minh Huân lại hỏi tiếp: “Không phải cậu nói tối nay trở về ký túc xá ngủ à? Sao quay lại rồi.”
“Cậu ra đây, tôi tìm cậu có việc.” Mai Trí Kiệt lên tiếng đáp lại.
“Cậu đợi một chút, tôi mặc quần áo vào đã.” Hà Minh Huân cũng trả lời.
Ngay sau đó trong phòng còn vang lên một giọng nữ: “Cái cậu Mai Trí Kiệt này tới thật chẳng đúng lúc gì cả.”
“Em yêu đừng nóng vội, chờ anh hỏi cậu ấy có chuyện gì rồi tiếp tục vào với em nhé.” Hà Minh Huân dịu dàng dụ dỗ.
Mặc dù tiếng nói chuyện trong phòng cũng không lớn, không đủ để cho hai người đứng ngoài phòng nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng cũng có thể nhận ra được trong đó có ngoại trừ Hà Minh Huân thì còn một người phụ nữ nữa.
Lương Đồng Tâm đứng cạnh Mai Trí Kiệt, nghe được rõ mồn một.
Trong căn phòng này không chỉ có mình Hà Minh Huân, mà còn có phụ nữ.
Bây giờ còn chưa phải là lúc đi ngủ, tại sao Hà Minh Huân lại phải mặc quần áo xong mới có thể ra ngoài.
Lương Đồng Tâm thấy sống mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng lên.
Lúc Hà Minh Huân mở cửa, nhìn thấy Lương Đồng Tâm đứng bên cạnh Mai Trí Kiệt thì sợ hãi tới nỗi run lên.
“Minh Huân, anh làm gì mà ngẩn ra thế hả?” Giọng nói của người phụ nữ kia lại truyền tới.
Một giây sau, chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện trước mặt Lương Đồng Tâm.
Cô gái này tóc dài xõa ngang vai, môi hồng răng trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên người còn đang mặc áo sơ mi của Hà Minh Huân để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
“Ôi trời, Mai Trí Kiệt. Con mọt sách như anh cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi à!” Người phụ nữ kia đánh giá Lương Đồng Tâm một phen, môi đỏ khẽ nhếch lên châm chọc.
Mai Trí Kiệt liếc Lâm Nhã Chi một cái với vẻ xem thường, anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng ra muốn nói điều gì đó với Hà Minh Huân thì đã ngắt lời Mai Trí Kiệt.
“Cô ấy là em họ của anh, từ quê mới lên!” Hà Minh Huân mỉm cười nói.
Giờ phút này, Lương Đồng Tâm đau lòng đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được, chỉ có cánh môi khẽ run lên.
“Đúng, em họ của cậu đột nhiên tới tìm cậu cho nên tôi mới dẫn cô ấy tới đây.” Mai Trí Kiệt lạnh lùng phụ họa.
Hà Minh Huân có chút nghiêng người rồi nói với Lâm Nhã Chi: “Nhã Chi, anh dẫn em họ đi ăn cơm tối trước, sắp xếp cho cô ấy xong rồi trở về với em nhé. Cô ấy đi xe khách đường dài từ nông thôn tới đây chắc chắn chưa ăn tối.”
“Vâng, đúng lúc em cũng không muốn đi ra, anh chăm sóc em họ của anh đi.” Lâm Nhã Chi nũng nịu với Hà Minh Huân, sau đó ngừng một chút, đảo mắt quay sang nói với Lương Đồng Tâm: “Chào em gái, lần đầu gặp mặt! Chị là bạn gái của anh họ em, chị tên là Lâm Nhã Chi!”
“Hai người… ở bên nhau… bao lâu rồi?” Giọng nói của Lương Đồng Tâm có chút nghẹn ngào.
Lâm Nhã Chi cười thẹn thùng sau đó kéo lấy tay của Hà Minh Huân rồi trả lời: “Gần một năm rồi! Đúng không Minh Huân?”
“Không nói mấy chuyện này nữa, anh dẫn em họ đi ăn cơm đã nhé.” Hà Minh Huân vội vàng đổi chủ đề.
Lâm Nhã Chi khẽ gật đầu rồi buông tay Hà Minh Huân ra.
Hà Minh Huân bước ra khỏi phòng, cũng khóa chặt cửa phòng lại, sau đó sắc mặt liền thay đổi, phẫn nộ trừng mắt với Mai Trí Kiệt một chút.
Lương Đồng Tâm cũng không nói gì thêm, mà quay người rời đi, thậm chí đại não còn không nghe sai khiến mà chạy.
Hà Minh Huân vội vàng đuổi theo.
Bình luận truyện