Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
Chương 25: Muốn ôm người đẹp về
Đường Thanh Hà dí ngón trỏ vào trán Lương Đồng Tâm, mắng yêu: “Con nhóc xấu xa này!”
“Không bằng, chị dâu nghĩ giúp em một cái tên đi!”
“Vậy em gọi là Tiểu Tạ đi!” Đường Thanh Hà dứt khoát nói.
Lương Đồng Tâm khẽ cười hỏi ngược lại: “Sao lại gọi là Tiểu Tạ ạ?”
“Vì chúng ta đều là ma nữ đến từ Liêu Trai! Chuyên đi ‘dụ dỗ’ nhóm đàn ông trong câu lạc bộ giải trí!” Đường Thanh Hà tươi cười đáp.
Lương Đồng Tâm cười khúc khích, xem ra chị dâu cô trông có vẻ không đứng đắn, nhưng thực chất là người đứng đắn nhất.
Lúc màn đêm buông xuống, Dạ Mị – câu lạc bộ giải trí sang trọng và lớn nhất Bình Dương, ở đây có đủ các hoạt động giải trí về đêm.
Dưới sự đề cử của Đường Thanh Hà, Lương Đồng Tâm trở thành người hát hay nhất trong câu lạc bộ đêm nay.
Thấy Lương Đồng Tâm biểu hiện tự nhiên trang nhã trên sân khấu, cấp trên Fernan của Đường Thanh Hà không khỏi khen ngợi: “Hà, cô tìm được cô gái biết hát như này ở đâu thế?”
“Cô ấy là em gái ruột bạn trai tôi đấy.” Đường Thanh Hà nhếch miệng cười, rồi nhìn Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu.
Fernan nhíu mày nói: “Lúc nãy có một cậu chủ con lãnh đạo nói với tôi, anh ta thích cô gái này, nên muốn cô ấy tiếp rượu cho anh ta.”
“Được rồi! Ông đừng có suy nghĩ gì bậy bạ với cô nương nhà tôi!” Đường Thanh Hà lườm Fernan.
Fernan lau mồ hôi trên trán, rồi tức giận xoay người rời đi.
Đường Thanh Hà lại nhìn về phía Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu, không khỏi mỉm cười.
Cùng lúc đó, trong một phòng nghỉ sang trọng dưới khán đài, có một cặp mặt đang bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm Lương Đồng Tâm đang hát trên sân khấu, thậm chí còn hận không thể ngũ mã phanh thây cô ra.
Sao Lương Đồng Tâm lại quay về Bình Dương? Sao cô ta cứ bám dai như đỉa thế?
Tô Minh Tuyết luôn nghĩ rằng, Lương Đồng Tâm đã cút về quê hương khỉ ho cò gáy đó rồi, nhưng không ngờ, cô ta lại xuất hiện ở Bình Dương.
Không dễ gì cô mới có được vinh hoa phú quý, sao có thể để cho Lương Đồng Tâm phá hỏng được.
Giờ Tô Minh Tuyết đã khác trước rồi, cả người cô đều là hàng hiệu phiên bản giới hạn, vàng bạc đeo khắp người, như một bà chủ giàu có.
Không, giờ cô đã là bà chủ giàu có rồi.
Nhờ phúc của Lương Đồng Tâm, nên giờ cô đã trở thành vợ chưa cưới của cậu cả Điền – người thừa kế tập đoàn Điền thị tiếng tăm lừng lẫy.
Đúng lúc này, Điền Duy Hoàng mặc vest đen mang giày da, trông rất đẹp trai chững chạc, cả người toát ra khí chất vương giả khó có thể kiềm chế được, anh cùng mấy người bạn đồng sự của mình, ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Dạ Mị.
Lúc đi qua đại sảnh, Điền Duy Hoàng nghe thấy tiếng hát quen thuộc, nên dừng bước, quay đầu nhìn qua đó.
Thấy Lương Đồng Tâm đang đứng trước micro trên sân khấu hát say sưa, Điền Duy Hoàng không khỏi siết chặt nắm đấm.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, không dính chút bụi bẩn, khuôn mặt đánh thêm chút má hồng càng trở nên ngọt ngào, quả thật đã lấy đi không ít trái tim của đàn ông.
Nhưng!
Tô, Mạn, Tuyết!
Đường đường là vợ chưa cưới của cậu cả Điền Duy Hoàng anh, mà lại hạ thấp thân phận, đi hát rong ở nơi này!
Cô chê anh cho cô không đủ tiền, hay do bản tính cô phóng đãng?
“Cậu tư, sao thế?” Hàn Khánh Phương thấy Điền Duy Hoàng tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên sân khấu, thì vô thức hỏi.
Đến khi anh nhìn thấy rõ người phụ nữ trên sân khấu, anh không khỏi buồn bực: “Hả? Chẳng phải… người phụ nữ kia là…”
Điền Duy Hoàng hoàn hồn, nhắm mắt lại, lạnh lùng cắt ngang lời Hàn Khánh Phương: “Không có gì, chúng ta đi.”
Hành động của Tô Minh Tuyết thật sự khiến anh hơi thất vọng.
Hàn Khánh Phương nhìn Lương Đồng Tâm trên sân khấu, rồi lại nhìn Điền Duy Hoàng đã đi xa, vô thức gãi đầu mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lần trước anh bị rắn độc cắn, nếu không có chị dâu kịp thời xuất hiện cứu anh, e là anh đã sớm mất mạng ở trên núi rồi.
Nói thế nào, chị dâu cũng có ơn cứu mạng anh, chẳng phải anh nên đi qua đó chào hỏi chị dâu ư?
Nhưng giờ không phải lúc để chào hỏi, bọn anh còn có chuyện quan trọng phải làm!
Hàn Khánh Phương nghĩ thế, rồi vội vàng đuổi theo bước chân của Điền Duy Hoàng.
Trong căn phòng sang trọng bên này, mấy nam nữ đang trò chuyện vui vẻ.
“Minh Tuyết, cô biết không? Không ngờ cậu cả Quách – cậu chủ con lãnh đạo của chúng ta lại bị cô gái hát trên sân khấu từ chối!” Trần Từ Khả ngồi cạnh cười nói, lúc nãy Quách Tuyên tìm ông chủ câu lạc bộ, bảo ông ta kêu cô ca sĩ hát trên sân khấu xuống tiếp rượu cho anh ta.
Nhưng cuối cùng ông chủ nói cô gái đó bán nghệ không bán thân, như một gáo nước lạnh dội lên đầu Quách Tuyên.
Câu nói của Trần Từ Khả đã kéo tâm tư Tô Minh Tuyết quay về thực tại.
Lương Đồng Tâm bán nghệ không bán thân? Ha! Cô ta đã tới nơi này hát rong rồi, còn muốn đền thờ trinh tiết? Thật nực cười!
Đáy lòng Tô Minh Tuyết cười nhạo Lương Đồng Tâm, rồi cầm điện thoại lên chụp Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu, nói không chừng sau này còn có tác dụng.
Quay về bên này, Trần Từ Khả là con gái ông chủ công ty thời trang hàng hiệu, sau khi Tô Minh Tuyết tới Bình Dương, Điền Trung Quân – em trai cậu cả Điền đã giới thiệu cho cô biết.
Trần Từ Khả vừa nghe thấy Tô Minh Tuyết là vợ chưa cưới của cậu cả Điền, thì cực kỳ ân cần với cô, hơn nữa còn xung phong nhận việc, chủ động làm hướng dẫn viên cho Tô Minh Tuyết.
Hai người phụ nữ mới quen biết, nếu một người phụ nữ đối tốt với người phụ nữ khác, thì chắc chắn là có ý đồ.
Tô Minh Tuyết biết Trần Từ Khả muốn thứ gì từ chỗ mình.
Nói đến nhà họ Điền, cô đã sống trong căn biệt uyển sang trọng lạnh lẽo kia hơn hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu cả Điền.
Cậu cả Điền này quá thần bí! Ngay cả quản gia Lưu cũng không chịu tiết lộ tên thật của cậu cả Điền.
Tô Minh Tuyết hơi bất lực, nhưng cô không nản chí, dù gì cậu cả Điền cũng có thể cho cô quyền lợi mà cô muốn.
Nên cô thu mua công ty trang trí mà trước đây cô và Lương Đồng Tâm từng làm ở thành phố Lâm Hải trước, để thuận tiện sa thải cô ta, rồi hạ lệnh toàn bộ cấp cao công ty liên quan đến thiết kế nội thất trong thành phố, không được nhận người phụ nữ tên là Lương Đồng Tâm.
Tô Minh Tuyết ép Lương Đồng Tâm rời đi rồi, thì tưởng mình có thể sống vô tư, rồi cô nghe nói tổng bộ tập đoàn Điền thị nằm ở Bình Dương, nên hạ lệnh cho quản gia Lưu đặt vé máy bay cho cô, cô cũng muốn tới đó chơi một chút.
Nói thế nào thì tập đoàn Điền thị cũng nằm trong tay cậu cả Điền, đợi cô kết hôn với anh rồi, chẳng phải tập đoàn Điền thị sẽ thuộc về Tô Minh Tuyết cô ư?
Tô Minh Tuyết nghĩ vậy thì cảm thấy chuyện này quá tốt đẹp, nên càng muốn tới Bình Dương xem thử.
“Không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường cậu cả Quách chúng ta, thế mà người phụ nữ kia lại không biết điều!” Thấy Quách Tuyên buồn bực quay về phòng sang trọng, rồi rầu rĩ uống rượu, Trần Từ Khả liền trêu ghẹo.
Tô Minh Tuyết hoàn hồn, nghe Trần Từ Khả nói thế thì không khỏi nghiêm mặt.
Trong đầu cô bỗng lóe lên tia sáng, Tô Minh Tuyết nở nụ cười u ám nói: “Cậu cả Quách, nếu cậu cảm thấy hứng thú với cô gái trên sân khấu, thì tôi có một ý tưởng, có thể giúp cậu ôm người về đẹp về nhà.”
“Không bằng, chị dâu nghĩ giúp em một cái tên đi!”
“Vậy em gọi là Tiểu Tạ đi!” Đường Thanh Hà dứt khoát nói.
Lương Đồng Tâm khẽ cười hỏi ngược lại: “Sao lại gọi là Tiểu Tạ ạ?”
“Vì chúng ta đều là ma nữ đến từ Liêu Trai! Chuyên đi ‘dụ dỗ’ nhóm đàn ông trong câu lạc bộ giải trí!” Đường Thanh Hà tươi cười đáp.
Lương Đồng Tâm cười khúc khích, xem ra chị dâu cô trông có vẻ không đứng đắn, nhưng thực chất là người đứng đắn nhất.
Lúc màn đêm buông xuống, Dạ Mị – câu lạc bộ giải trí sang trọng và lớn nhất Bình Dương, ở đây có đủ các hoạt động giải trí về đêm.
Dưới sự đề cử của Đường Thanh Hà, Lương Đồng Tâm trở thành người hát hay nhất trong câu lạc bộ đêm nay.
Thấy Lương Đồng Tâm biểu hiện tự nhiên trang nhã trên sân khấu, cấp trên Fernan của Đường Thanh Hà không khỏi khen ngợi: “Hà, cô tìm được cô gái biết hát như này ở đâu thế?”
“Cô ấy là em gái ruột bạn trai tôi đấy.” Đường Thanh Hà nhếch miệng cười, rồi nhìn Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu.
Fernan nhíu mày nói: “Lúc nãy có một cậu chủ con lãnh đạo nói với tôi, anh ta thích cô gái này, nên muốn cô ấy tiếp rượu cho anh ta.”
“Được rồi! Ông đừng có suy nghĩ gì bậy bạ với cô nương nhà tôi!” Đường Thanh Hà lườm Fernan.
Fernan lau mồ hôi trên trán, rồi tức giận xoay người rời đi.
Đường Thanh Hà lại nhìn về phía Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu, không khỏi mỉm cười.
Cùng lúc đó, trong một phòng nghỉ sang trọng dưới khán đài, có một cặp mặt đang bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm Lương Đồng Tâm đang hát trên sân khấu, thậm chí còn hận không thể ngũ mã phanh thây cô ra.
Sao Lương Đồng Tâm lại quay về Bình Dương? Sao cô ta cứ bám dai như đỉa thế?
Tô Minh Tuyết luôn nghĩ rằng, Lương Đồng Tâm đã cút về quê hương khỉ ho cò gáy đó rồi, nhưng không ngờ, cô ta lại xuất hiện ở Bình Dương.
Không dễ gì cô mới có được vinh hoa phú quý, sao có thể để cho Lương Đồng Tâm phá hỏng được.
Giờ Tô Minh Tuyết đã khác trước rồi, cả người cô đều là hàng hiệu phiên bản giới hạn, vàng bạc đeo khắp người, như một bà chủ giàu có.
Không, giờ cô đã là bà chủ giàu có rồi.
Nhờ phúc của Lương Đồng Tâm, nên giờ cô đã trở thành vợ chưa cưới của cậu cả Điền – người thừa kế tập đoàn Điền thị tiếng tăm lừng lẫy.
Đúng lúc này, Điền Duy Hoàng mặc vest đen mang giày da, trông rất đẹp trai chững chạc, cả người toát ra khí chất vương giả khó có thể kiềm chế được, anh cùng mấy người bạn đồng sự của mình, ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Dạ Mị.
Lúc đi qua đại sảnh, Điền Duy Hoàng nghe thấy tiếng hát quen thuộc, nên dừng bước, quay đầu nhìn qua đó.
Thấy Lương Đồng Tâm đang đứng trước micro trên sân khấu hát say sưa, Điền Duy Hoàng không khỏi siết chặt nắm đấm.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, không dính chút bụi bẩn, khuôn mặt đánh thêm chút má hồng càng trở nên ngọt ngào, quả thật đã lấy đi không ít trái tim của đàn ông.
Nhưng!
Tô, Mạn, Tuyết!
Đường đường là vợ chưa cưới của cậu cả Điền Duy Hoàng anh, mà lại hạ thấp thân phận, đi hát rong ở nơi này!
Cô chê anh cho cô không đủ tiền, hay do bản tính cô phóng đãng?
“Cậu tư, sao thế?” Hàn Khánh Phương thấy Điền Duy Hoàng tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên sân khấu, thì vô thức hỏi.
Đến khi anh nhìn thấy rõ người phụ nữ trên sân khấu, anh không khỏi buồn bực: “Hả? Chẳng phải… người phụ nữ kia là…”
Điền Duy Hoàng hoàn hồn, nhắm mắt lại, lạnh lùng cắt ngang lời Hàn Khánh Phương: “Không có gì, chúng ta đi.”
Hành động của Tô Minh Tuyết thật sự khiến anh hơi thất vọng.
Hàn Khánh Phương nhìn Lương Đồng Tâm trên sân khấu, rồi lại nhìn Điền Duy Hoàng đã đi xa, vô thức gãi đầu mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lần trước anh bị rắn độc cắn, nếu không có chị dâu kịp thời xuất hiện cứu anh, e là anh đã sớm mất mạng ở trên núi rồi.
Nói thế nào, chị dâu cũng có ơn cứu mạng anh, chẳng phải anh nên đi qua đó chào hỏi chị dâu ư?
Nhưng giờ không phải lúc để chào hỏi, bọn anh còn có chuyện quan trọng phải làm!
Hàn Khánh Phương nghĩ thế, rồi vội vàng đuổi theo bước chân của Điền Duy Hoàng.
Trong căn phòng sang trọng bên này, mấy nam nữ đang trò chuyện vui vẻ.
“Minh Tuyết, cô biết không? Không ngờ cậu cả Quách – cậu chủ con lãnh đạo của chúng ta lại bị cô gái hát trên sân khấu từ chối!” Trần Từ Khả ngồi cạnh cười nói, lúc nãy Quách Tuyên tìm ông chủ câu lạc bộ, bảo ông ta kêu cô ca sĩ hát trên sân khấu xuống tiếp rượu cho anh ta.
Nhưng cuối cùng ông chủ nói cô gái đó bán nghệ không bán thân, như một gáo nước lạnh dội lên đầu Quách Tuyên.
Câu nói của Trần Từ Khả đã kéo tâm tư Tô Minh Tuyết quay về thực tại.
Lương Đồng Tâm bán nghệ không bán thân? Ha! Cô ta đã tới nơi này hát rong rồi, còn muốn đền thờ trinh tiết? Thật nực cười!
Đáy lòng Tô Minh Tuyết cười nhạo Lương Đồng Tâm, rồi cầm điện thoại lên chụp Lương Đồng Tâm đang đứng trên sân khấu, nói không chừng sau này còn có tác dụng.
Quay về bên này, Trần Từ Khả là con gái ông chủ công ty thời trang hàng hiệu, sau khi Tô Minh Tuyết tới Bình Dương, Điền Trung Quân – em trai cậu cả Điền đã giới thiệu cho cô biết.
Trần Từ Khả vừa nghe thấy Tô Minh Tuyết là vợ chưa cưới của cậu cả Điền, thì cực kỳ ân cần với cô, hơn nữa còn xung phong nhận việc, chủ động làm hướng dẫn viên cho Tô Minh Tuyết.
Hai người phụ nữ mới quen biết, nếu một người phụ nữ đối tốt với người phụ nữ khác, thì chắc chắn là có ý đồ.
Tô Minh Tuyết biết Trần Từ Khả muốn thứ gì từ chỗ mình.
Nói đến nhà họ Điền, cô đã sống trong căn biệt uyển sang trọng lạnh lẽo kia hơn hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu cả Điền.
Cậu cả Điền này quá thần bí! Ngay cả quản gia Lưu cũng không chịu tiết lộ tên thật của cậu cả Điền.
Tô Minh Tuyết hơi bất lực, nhưng cô không nản chí, dù gì cậu cả Điền cũng có thể cho cô quyền lợi mà cô muốn.
Nên cô thu mua công ty trang trí mà trước đây cô và Lương Đồng Tâm từng làm ở thành phố Lâm Hải trước, để thuận tiện sa thải cô ta, rồi hạ lệnh toàn bộ cấp cao công ty liên quan đến thiết kế nội thất trong thành phố, không được nhận người phụ nữ tên là Lương Đồng Tâm.
Tô Minh Tuyết ép Lương Đồng Tâm rời đi rồi, thì tưởng mình có thể sống vô tư, rồi cô nghe nói tổng bộ tập đoàn Điền thị nằm ở Bình Dương, nên hạ lệnh cho quản gia Lưu đặt vé máy bay cho cô, cô cũng muốn tới đó chơi một chút.
Nói thế nào thì tập đoàn Điền thị cũng nằm trong tay cậu cả Điền, đợi cô kết hôn với anh rồi, chẳng phải tập đoàn Điền thị sẽ thuộc về Tô Minh Tuyết cô ư?
Tô Minh Tuyết nghĩ vậy thì cảm thấy chuyện này quá tốt đẹp, nên càng muốn tới Bình Dương xem thử.
“Không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường cậu cả Quách chúng ta, thế mà người phụ nữ kia lại không biết điều!” Thấy Quách Tuyên buồn bực quay về phòng sang trọng, rồi rầu rĩ uống rượu, Trần Từ Khả liền trêu ghẹo.
Tô Minh Tuyết hoàn hồn, nghe Trần Từ Khả nói thế thì không khỏi nghiêm mặt.
Trong đầu cô bỗng lóe lên tia sáng, Tô Minh Tuyết nở nụ cười u ám nói: “Cậu cả Quách, nếu cậu cảm thấy hứng thú với cô gái trên sân khấu, thì tôi có một ý tưởng, có thể giúp cậu ôm người về đẹp về nhà.”
Bình luận truyện