Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
Chương 7: Nụ hôn bất chợt
“Minh Tuyết, cậu có chuyện gì vậy?” Lương Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy bối rối khó hiểu.
Tô Minh Tuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không có gì, tóm lại là sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa, cũng đừng nói là quen biết tôi!”
“Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu nói đi tớ sẽ tìm cách giúp cậu mà!” Lương Đồng Tâm lo lắng hỏi.
Tô Minh Tuyết chợt trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi vẫn ổn, cậu đừng suy nghĩ lung tung! Ngoài ra, tôi sẽ không về căn nhà thuê đó nữa, cũng không đến cái công ty rách kia làm nữa. Cứ như vậy đi, đừng gọi cho tôi nữa, phiền phức, cúp máy đây!”
“Tút…”
Sau khi bị Tô Minh Tuyết nói cho một tràng những lời khó hiểu, Lương Đồng Tâm mới đột nhiên nhớ lại nội dung những tin nhắn đã gửi trước khi tan làm ngày hôm nay.
Lương Đồng Tâm ảo não vỗ trán, cô thật sự quá bận nên không còn nhớ gì cả, còn dùng mặt nóng của mình áp vào mông lạnh của Tô Minh Tuyết nữa.
Nhưng nghe giọng điệu kiêu ngạo của Tô Minh Tuyết thì có vẻ cô ta đã thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cô rồi.
Lương Đồng Tâm cười khổ, cho dù tình cảm bạn bè có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ vì nhiều lý do mà đường ai nấy đi.
Cho nên Lương Đồng Tâm cũng không còn bận tâm đến chuyện của mình và Tô Minh Tuyết nữa.
Có vẻ Tô Minh Tuyết sẽ không về nữa, cô còn phải tìm người thuê phòng chung.
Lương Đồng Tâm duỗi eo, sau đó về phòng lấy quần áo đi tắm.
Cô thuận tay nhấc chậu rửa mặt lên, vô tình nhìn thấy chiếc váy ngủ dính máu ngâm trong chậu mà cô cởi ra sáng nay vẫn chưa kịp giặt, cô chợt nhớ tới người đàn ông tối qua.
Không biết vết thương trên bụng anh đã đỡ hơn chưa? Hy vọng vết thương của anh sẽ không nhiễm trùng!
Lương Đồng Tâm nghĩ đến đây rồi lắc đầu, thật sự không biết sao mình lại nghĩ đến người đàn ông đó làm gì?!
Cô lấy bột giặt đổ vào chậu, thậm chí còn không để ý mặt dây chuyền bằng ngọc mà người đàn ông để lại cho cô đêm qua bị cô vứt trên bệ rửa mặt sáng nay đã không cánh mà bay.
Tô Minh Tuyết đến biệt uyển dựa núi của nhà họ Điền, nhìn thấy những tấm huy chương công trạng bằng vàng sáng lạn treo trên tường phòng khách biệt uyển thì lập tức đoán ngay ra thân phận ẩn giấu khác của cậu cả Điền là gì.
“Cậu cả là quân nhân à?” Tô Minh Tuyết không khỏi lo lắng hỏi Lưu quản gia bên cạnh.
Lưu quản gia mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cả nhà ông không chỉ là thiếu tướng bộ đội đặc chủng mà còn là cảnh sát phòng chống ma tuý, ông cảm thấy rất vinh dự khi được làm quản gia cho cậu cả.
Nhưng Tô Minh Tuyết nhìn vẻ mặt đó của Lưu quản gia thì bắt đầu mặt mày ủ rũ.
Nếu người mà cô ta sắp cưới là quân nhân thì chẳng phải cô ta sẽ trở thành “goá phụ” sao?
Quân nhân thì quanh năm sống trong quân đội, còn phải chiến đấu chống lại bọn côn đồ ngoài kia.
Mạng sống còn chẳng phải của mình thì giàu có đến đâu cũng có tác dụng gì?
Sớm biết vậy cô ta đã không giả mạo Lương Đồng Tâm rồi!
Tô Minh Tuyết có chút hối hận, ánh mắt ảm đạm, mờ mịt.
Lưu quản gia liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tô Minh Tuyết, ông lại nói thêm: “Mợ cả yên tâm, hôm nay cậu cả sẽ xuất ngũ, chuyển sang giới kinh doanh, tiếp quản Tập đoàn Điền thị của ông cụ!”
“Thật sao?” Hai mắt Tô Minh Tuyết đột nhiên sáng lên.
Lưu quản gia cười khẽ gật đầu, trong lòng lại buồn rầu, sao cậu cả lại nhìn trúng một người phụ nữ “thực tế” như này?!
“Mợ cả, mợ thật sự muốn đi theo cậu cả nhà chúng tôi sao? Nếu bây giờ mợ hối hận thì vẫn còn kịp.” Lưu quản gia mỉm cười nhắc nhở.
Tô Minh Tuyết không chậm trễ một giây, nói chắc như đinh đóng cột: “Cả đời này tôi sẽ đi theo anh ấy!”
“Được rồi! Cậu cả có nói mợ có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý cho mợ.” Lưu quản gia cung kính nói.
Câu nói này của ông khiến Tô Minh Tuyết cực kỳ vui vẻ.
“Có phải tôi muốn gì cậu cả nhà ông cũng có thể cho tôi không?” Tô Minh Tuyết chớp chớp đôi mắt, yếu ớt hỏi.
Lưu quản gia cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy!”
“Vậy… tôi muốn sao trên trời thì sao? Cậu cả nhà ông cũng có thể hái cho tôi à?” Tô Minh Tuyết thỏi đùa.
Lưu quản gia nói khoác không biết ngượng: “Đương nhiên!”
“Tôi đùa thôi!” Tô Minh Tuyết cười không khép được miệng, đồng thời cũng rất thức thời nói, cô ta dừng lại một lúc rồi nhướn mày nói chuyện chính với Lưu quản gia: “Thật ra tôi muốn thu mua một công ty trang trí, ông có thể giải quyết giúp tôi không?”
Lưu quản gia gật đầu: “Mợ cả cứ ra lệnh là được!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lưu quản gia, Tô Minh Tuyết hơi nhướn mày, trên môi nở một nụ cười đắc ý.
“Mợ cả, mợ thích gì cứ nói nhé!” Lưu quản gia lại nói tiếp.
Sáng nay cậu cả Điền đã dặn dò, nhất định phải khiến mợ cả tương lai ở nhà được sống thoải mái.
“Hahaha… hahaha…”
Tô Minh Tuyết nghe thấy những lời Lưu quản gia nói thì cười đắc ý suýt quên mất hình tượng.
Đây đích thị là cuộc sống xa hoa của những người giàu mà cô ta mong muốn!
Nhưng tất cả những điều này vốn thuộc về Lương Đồng Tâm.
Đây sẽ mãi là cái gai trong lòng Tô Minh Tuyết.
Khi ăn tối, ở biệt uyển dựa núi, Tô Minh Tuyết ngồi trước bàn dài tinh xảo, cầm trên tay đôi đũa bạc, ánh mắt sáng ngời.
Cô ta nhìn những món sơn hào hải vị trên bàn mà nuốt nước bọt ừng ực, nhưng lại không biết nên ăn món nào trước.
Mà tại căn nhà cho thuê kia, Lương Đồng Tâm chỉ xào một món ăn bình thường, ngồi vào bàn trong bếp, cầm bát cơm chậm rãi nhai.
Trước đây khi thuê cùng Tô Minh Tuyết, cô ta chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, bởi vì cô ta chưa bao giờ thiếu đàn ông mời đi ăn.
Lương Đồng Tâm cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng của Tô Minh Tuyết, hơn nữa bản thân Tô Minh Tuyết cũng rất tự giác, không đưa đàn ông về đây qua đêm.
Nhưng trong cuộc sống, đa phần là Lương Đồng Tâm chăm sóc Tô Minh Tuyết.
Mỗi lần Tô Minh Tuyết bị ốm sốt hay bị đau bụng kinh trong kỳ kinh nguyệt, thậm chí là nửa đêm canh ba, Lương Đồng Tâm cũng tự bỏ tiền túi ra mua thuốc về chăm sóc cô ta.
Tô Minh Tuyết chưa bao giờ nhớ đến cái tốt của Lương Đồng Tâm mà chỉ cho rằng Lương Đồng Tâm đến từ vùng quê nông thôn hẻo lánh, tới thành phố hạng nhất được Tô Minh Tuyết chơi cùng đã là phúc của Lương Đồng Tâm rồi, cho nên cô ta cảm thấy Lương Đồng Tâm chăm sóc mình là điều đương nhiên.
Điều đáng sợ nhất của con người là không biết thức thời.
Lương Đồng Tâm chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu người bạn thân Tô Minh Tuyết, người luôn ở bên mình mỗi ngày này rốt cuộc là người như thế nào.
Cô cho rằng mỗi ngày cô ta cười với cô đã thể hiện tình bạn tốt đẹp rồi.
Nhưng không biết trong nụ cười của Tô Minh Tuyết có giấu dao, bản chất của cô ta che giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Ăn tối xong, Lương Đồng Tâm dọn dẹp phòng bếp rồi xách túi ra ngoài.
Tô Minh Tuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không có gì, tóm lại là sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa, cũng đừng nói là quen biết tôi!”
“Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu nói đi tớ sẽ tìm cách giúp cậu mà!” Lương Đồng Tâm lo lắng hỏi.
Tô Minh Tuyết chợt trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi vẫn ổn, cậu đừng suy nghĩ lung tung! Ngoài ra, tôi sẽ không về căn nhà thuê đó nữa, cũng không đến cái công ty rách kia làm nữa. Cứ như vậy đi, đừng gọi cho tôi nữa, phiền phức, cúp máy đây!”
“Tút…”
Sau khi bị Tô Minh Tuyết nói cho một tràng những lời khó hiểu, Lương Đồng Tâm mới đột nhiên nhớ lại nội dung những tin nhắn đã gửi trước khi tan làm ngày hôm nay.
Lương Đồng Tâm ảo não vỗ trán, cô thật sự quá bận nên không còn nhớ gì cả, còn dùng mặt nóng của mình áp vào mông lạnh của Tô Minh Tuyết nữa.
Nhưng nghe giọng điệu kiêu ngạo của Tô Minh Tuyết thì có vẻ cô ta đã thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cô rồi.
Lương Đồng Tâm cười khổ, cho dù tình cảm bạn bè có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ vì nhiều lý do mà đường ai nấy đi.
Cho nên Lương Đồng Tâm cũng không còn bận tâm đến chuyện của mình và Tô Minh Tuyết nữa.
Có vẻ Tô Minh Tuyết sẽ không về nữa, cô còn phải tìm người thuê phòng chung.
Lương Đồng Tâm duỗi eo, sau đó về phòng lấy quần áo đi tắm.
Cô thuận tay nhấc chậu rửa mặt lên, vô tình nhìn thấy chiếc váy ngủ dính máu ngâm trong chậu mà cô cởi ra sáng nay vẫn chưa kịp giặt, cô chợt nhớ tới người đàn ông tối qua.
Không biết vết thương trên bụng anh đã đỡ hơn chưa? Hy vọng vết thương của anh sẽ không nhiễm trùng!
Lương Đồng Tâm nghĩ đến đây rồi lắc đầu, thật sự không biết sao mình lại nghĩ đến người đàn ông đó làm gì?!
Cô lấy bột giặt đổ vào chậu, thậm chí còn không để ý mặt dây chuyền bằng ngọc mà người đàn ông để lại cho cô đêm qua bị cô vứt trên bệ rửa mặt sáng nay đã không cánh mà bay.
Tô Minh Tuyết đến biệt uyển dựa núi của nhà họ Điền, nhìn thấy những tấm huy chương công trạng bằng vàng sáng lạn treo trên tường phòng khách biệt uyển thì lập tức đoán ngay ra thân phận ẩn giấu khác của cậu cả Điền là gì.
“Cậu cả là quân nhân à?” Tô Minh Tuyết không khỏi lo lắng hỏi Lưu quản gia bên cạnh.
Lưu quản gia mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cả nhà ông không chỉ là thiếu tướng bộ đội đặc chủng mà còn là cảnh sát phòng chống ma tuý, ông cảm thấy rất vinh dự khi được làm quản gia cho cậu cả.
Nhưng Tô Minh Tuyết nhìn vẻ mặt đó của Lưu quản gia thì bắt đầu mặt mày ủ rũ.
Nếu người mà cô ta sắp cưới là quân nhân thì chẳng phải cô ta sẽ trở thành “goá phụ” sao?
Quân nhân thì quanh năm sống trong quân đội, còn phải chiến đấu chống lại bọn côn đồ ngoài kia.
Mạng sống còn chẳng phải của mình thì giàu có đến đâu cũng có tác dụng gì?
Sớm biết vậy cô ta đã không giả mạo Lương Đồng Tâm rồi!
Tô Minh Tuyết có chút hối hận, ánh mắt ảm đạm, mờ mịt.
Lưu quản gia liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tô Minh Tuyết, ông lại nói thêm: “Mợ cả yên tâm, hôm nay cậu cả sẽ xuất ngũ, chuyển sang giới kinh doanh, tiếp quản Tập đoàn Điền thị của ông cụ!”
“Thật sao?” Hai mắt Tô Minh Tuyết đột nhiên sáng lên.
Lưu quản gia cười khẽ gật đầu, trong lòng lại buồn rầu, sao cậu cả lại nhìn trúng một người phụ nữ “thực tế” như này?!
“Mợ cả, mợ thật sự muốn đi theo cậu cả nhà chúng tôi sao? Nếu bây giờ mợ hối hận thì vẫn còn kịp.” Lưu quản gia mỉm cười nhắc nhở.
Tô Minh Tuyết không chậm trễ một giây, nói chắc như đinh đóng cột: “Cả đời này tôi sẽ đi theo anh ấy!”
“Được rồi! Cậu cả có nói mợ có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý cho mợ.” Lưu quản gia cung kính nói.
Câu nói này của ông khiến Tô Minh Tuyết cực kỳ vui vẻ.
“Có phải tôi muốn gì cậu cả nhà ông cũng có thể cho tôi không?” Tô Minh Tuyết chớp chớp đôi mắt, yếu ớt hỏi.
Lưu quản gia cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy!”
“Vậy… tôi muốn sao trên trời thì sao? Cậu cả nhà ông cũng có thể hái cho tôi à?” Tô Minh Tuyết thỏi đùa.
Lưu quản gia nói khoác không biết ngượng: “Đương nhiên!”
“Tôi đùa thôi!” Tô Minh Tuyết cười không khép được miệng, đồng thời cũng rất thức thời nói, cô ta dừng lại một lúc rồi nhướn mày nói chuyện chính với Lưu quản gia: “Thật ra tôi muốn thu mua một công ty trang trí, ông có thể giải quyết giúp tôi không?”
Lưu quản gia gật đầu: “Mợ cả cứ ra lệnh là được!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lưu quản gia, Tô Minh Tuyết hơi nhướn mày, trên môi nở một nụ cười đắc ý.
“Mợ cả, mợ thích gì cứ nói nhé!” Lưu quản gia lại nói tiếp.
Sáng nay cậu cả Điền đã dặn dò, nhất định phải khiến mợ cả tương lai ở nhà được sống thoải mái.
“Hahaha… hahaha…”
Tô Minh Tuyết nghe thấy những lời Lưu quản gia nói thì cười đắc ý suýt quên mất hình tượng.
Đây đích thị là cuộc sống xa hoa của những người giàu mà cô ta mong muốn!
Nhưng tất cả những điều này vốn thuộc về Lương Đồng Tâm.
Đây sẽ mãi là cái gai trong lòng Tô Minh Tuyết.
Khi ăn tối, ở biệt uyển dựa núi, Tô Minh Tuyết ngồi trước bàn dài tinh xảo, cầm trên tay đôi đũa bạc, ánh mắt sáng ngời.
Cô ta nhìn những món sơn hào hải vị trên bàn mà nuốt nước bọt ừng ực, nhưng lại không biết nên ăn món nào trước.
Mà tại căn nhà cho thuê kia, Lương Đồng Tâm chỉ xào một món ăn bình thường, ngồi vào bàn trong bếp, cầm bát cơm chậm rãi nhai.
Trước đây khi thuê cùng Tô Minh Tuyết, cô ta chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, bởi vì cô ta chưa bao giờ thiếu đàn ông mời đi ăn.
Lương Đồng Tâm cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng của Tô Minh Tuyết, hơn nữa bản thân Tô Minh Tuyết cũng rất tự giác, không đưa đàn ông về đây qua đêm.
Nhưng trong cuộc sống, đa phần là Lương Đồng Tâm chăm sóc Tô Minh Tuyết.
Mỗi lần Tô Minh Tuyết bị ốm sốt hay bị đau bụng kinh trong kỳ kinh nguyệt, thậm chí là nửa đêm canh ba, Lương Đồng Tâm cũng tự bỏ tiền túi ra mua thuốc về chăm sóc cô ta.
Tô Minh Tuyết chưa bao giờ nhớ đến cái tốt của Lương Đồng Tâm mà chỉ cho rằng Lương Đồng Tâm đến từ vùng quê nông thôn hẻo lánh, tới thành phố hạng nhất được Tô Minh Tuyết chơi cùng đã là phúc của Lương Đồng Tâm rồi, cho nên cô ta cảm thấy Lương Đồng Tâm chăm sóc mình là điều đương nhiên.
Điều đáng sợ nhất của con người là không biết thức thời.
Lương Đồng Tâm chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu người bạn thân Tô Minh Tuyết, người luôn ở bên mình mỗi ngày này rốt cuộc là người như thế nào.
Cô cho rằng mỗi ngày cô ta cười với cô đã thể hiện tình bạn tốt đẹp rồi.
Nhưng không biết trong nụ cười của Tô Minh Tuyết có giấu dao, bản chất của cô ta che giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Ăn tối xong, Lương Đồng Tâm dọn dẹp phòng bếp rồi xách túi ra ngoài.
Bình luận truyện