Chương 22: Bỏ Thuốc
Lý Hòa Bắc tiếp tục nói: "Thiếu tướng lo liệu quân vụ, lại thường dẫn binh đánh giặc, nhiều năm trước đã mắc phải chứng mất ngủ, thường cả đêm ngủ không yên, ngày hôm qua uống trà hoa quế của thiếu phu nhân, Thiếu tướng lại ngủ một giấc đến trời sáng, sáng nay thức dậy cũng thần thanh khí sảng, cho nên, nếu phu nhân có cách chế trà này thì viết một phần cho tôi, tôi sẽ sai người đi điều chế nhiều một chút cho Thiếu tướng."Dĩ nhiên Mộc Vãn sẽ không đưa cách điều chế này cho anh ta, một khi để cho anh ta phát hiện bí mật bên trong thì còn gì nữa, hơn nữa cô mới vừa nghiên cứu chế tạo trà này không bao lâu, uống lâu sẽ trở thành nghiện, mà cô vẫn chưa tìm được dược liệu thay thế, chỉ có thể nói là bán thành phẩm.Mộc Vãn cười nói: "Làm phiền Lý phó quan nói cho Thiếu tướng, trà này cũng không phải là tôi điều chế, là mang từ Mộc phủ tới, ấm ngày hôm qua đã là túi cuối cùng, nếu Thiếu tướng muốn, sau này tôi trở về Mộc gia sẽ lại nghĩ cách mang về."Mộc Vãn cũng đã nói như vậy, Lý Hòa Bắc cũng không tiện tiếp tục đòi hỏi, không thể làm gì khác hơn là hai cái tay trống không chuẩn bị trở về báo cáo.Lý Hòa Bắc đi không bao xa lại bị Mộc Vãn gọi lại.Lý Hòa Bắc vội vàng hỏi: "Thiếu phu nhân còn có việc?"Lúc Mộc Vãn nói có chút ấp úng, dáng vẻ dường như không nên nói, cho đến khi Lý Hòa Bắc chờ nôn nóng, cô mới lên tiếng: "Nếu như Thiếu tướng cần gấp cách điều chế cũng không phải là không lấy được, nha hoàn Hồng Tụ bên cạnh tôi trước kia từng học với người chế trà ở Mộc phủ, nếu tôi gặp cô ấy, nói không chừng có thể lấy được phương pháp.""Chuyện này.
.
.
." Lý Hòa Bắc biết Hồng Tụ, lúc trước bà Năm của Đốc Quân trúng độc bỏ mình, lúc tất cả mọi người nghi ngờ Mộc Vãn, Hồng Tụ đó lại đứng ra gánh chịu tất cả trách nhiệm, bây giờ đang bị nhốt ở trong đại lao, chờ bắn chết bất cứ lúc nào.Loại phạm tội nặng như Hồng Tụ, đương nhiên anh ta không dám tự mình quyết định, do dự một chút mới nói: "Tôi trở về nói với Thiếu tướng một chút, thiếu phu nhân chờ tin tức của tôi đi.""Vậy thì làm phiền Lý phó quan." Mộc Vãn tiễn khách tới cửa, điều này làm cho Lý Hòa Bắc thụ sủng nhược kinh, đi xa vẫn còn âm thầm suy nghĩ, thiếu phu nhân này rơi xuống giếng một lần, hình như có chỗ nào đó khác khác.~~Qua hai ngày, Lăng Thận Hành vẫn mãi không có động tĩnh, về cách điều chế cũng không nhắc lại, càng không xếp cho cô đi thăm Hồng Tụ.Mộc Vãn chờ đến bể đầu sứt trán, nhưng cũng biết chuyện như vậy không vội được, dù sao cũng là người Đốc Quân nhốt, mặc dù anh thân là Thiếu tướng, cũng không muốn đi trêu chọc phiền phức không cần thiết, vì một cách điều chế chó má chọc cho Đốc Quân không vui, mất nhiều hơn được.Mộc Vãn có thể nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, nhưng vừa nghĩ tới Hồng Tụ đang ở đại lao bất cứ lúc nào cũng lo lắng tính mạng, cô vẫn rất nhanh chóng, thật vất vả nghĩ ra được cách lại không có hiệu quả.Lăng Thận Hành bên kia gợn sóng không sợ hãi, chuyện anh ngủ ở Quế Hoa Uyển một đêm giống như là sóng gợn trong hồ, bất tri bất giác tản ra.Ngày hôm đó, Mộc Vãn đi ngang qua sau bếp, hai nha hoàn trước mặt vai kề vai đi không nhanh không chậm, một người trong đó chính là nha hoàn Đậu Khấu bên cạnh Mộc Cẩm Nhu.Đậu Khấu cũng không phát hiện Mộc Vãn ở phía sau, mắt thấy sắp đến phòng bếp, chợt cô ta kéo lấy nha hoàn kia: "Cô có nghe nói chuyện Thiếu tướng ở Quế Hoa Uyển của Thiếu phu nhân một đêm?"Nha hoàn kia vội vàng gật đầu: "Chuyện này cả trong phủ đều biết, cuối cùng Thiếu tướng cũng chịu cưng chìu Thiếu phu nhân."Nhất thời mặt Đậu Khấu khinh bỉ, ghé vào tai nha hoàn, giọng cũng cao lên: "Người khác không biết, nhưng tôi biết rõ, Thiếu phu nhân bỏ thuốc trong trà Thiếu tướng.
.
.
.""Thuốc gì?".
Bình luận truyện